chương 96-100
Chương 96 Theo như nhu cầu
Mà ở chỗ khác.
Lam Tranh diện khuôn mặt không biểu tình nhìn nữ nhân trước mặt, con ngươi nặng nề co một chút, liền đằng đằng sát khí.
Từ trên núi té xuống, ở thời điểm tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải Khuynh Anh, mà là Lê Thiên Thường.
Ả đột nhiên xuất hiện, mang đến một tin tức không khiến hắn cảm thấy có nửa phần sung sướng.
Có người tới tìm bọn họ.
Nhưng người tới, lại là Trường Minh.
Như vậy lúc này Lê Thiên Thường và mình ở cùng một chỗ, vậy có phải, Trường Minh ở bên cạnh Khuynh Anh hay không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn càng trầm đi.
“Rốt cuộc điện hạ Trường Minh ở nơi nào!!” Lê Thiên Thường cơ hồ kêu loạn từ đầu đến cuối. Sự tình căn bản không giống như trong tưởng tượng của ả, tới cứu Lam Tranh, chỉ là vì được cùng Trường Minh ở cùng một chỗ, đi tới vực sâu, ả chỉ cần dùng kế làm cho mình hiến thân cho Trường Minh, liền tất cả đại công cáo thành. Nhưng bây giờ Lam Tranh ở bên cạnh, Trường Minh lại không thấy bóng dáng, điều này làm cho ả không thể không gấp.
“Câm miệng.” Lam Tranh híp mắt, đánh một luồng đao khí qua, Lê Thiên Thường tránh thoát, nhìn Lam Tranh, hết sức bất mãn.
“Đây là ca ca ta hảo tâm dùng Tuyết Phách tới cứu ngươi, nếu không phải như vậy, ta và điện hạ Trường Minh sao lại chịu nguy hiểm? Ngươi không nhìn thấy ta hảo tâm thì thôi, lại còn tấn công ta!” Trường Minh không có ở đây, ả cảm giác mình cũng cần phải nói một chút với vị tiểu đệ không coi ai ra gì này: “Ngươi không ở của ngươi trong cung điện yên ấm của ngươi, tới chỗ quái quỷ này làm cái gì? Nếu điện hạ Trường Minh có gì xảy ra, ngươi gánh nổi không?”
Mắt Lam Tranh càng trầm xuống, tựa hồ đã nhẫn nại đến cực hạn.
Ả đột nhiên nhớ tới cái gì, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ, “Lam Tranh, ngươi đừng trách ta nói chuyện không đúng, ngươi là hoàng tử, cũng phải lo lắng cho an nguy của ca ca ngươi và cả cái thành phương Đông, đúng rồi, nghe nói ngươi tới đây là vì tìm tên gian tế của tộc Tu La, ta biết ngươi cuồng dại, nhưng cũng phải có chừng mực…” Ả nói vòng vèo hồi lâu, mới nói tới chủ đề chính: “Ả kia hiện tại thế nào? Ngươi tìm ả sao?”
Nàng lo lắng cho Trường Minh, nhưng cũng lo lắng việc con hồ ly tinh kia còn sống!!
Nhìn Lam Tranh mím chặt môi, trong lòng Lê Thiên Thường hiện lên một tia mừng thầm: “Không đề cập tới cũng được, chuyện làm cho người ta thương tâm thì nên quên đi, trở lại Thần đô Phương Đông, ta sẽ giống Toàn Cơ tỷ tỷ chăm sóc ngươi như đệ đệ ruột.”
—— “Rầm!”
Lê Thiên Thường sửng sốt, sau đó có giọt máu chậm rãi từ hai má chảy xuống, ả mới giật mình hiểu ra, người bị công kích là ả!!
“Ngươi làm cái gì vậy!!” Ả la hoảng lên, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Ngươi muốn thế nào!!! Ngươi quá vô lễ!!!! Ta đường đường là công chúa Bắc quốc, việc ngươi hành động hôm nay, sẽ trở thành nguyên nhân bất hòa giữa hai thần đô!! Tỷ tỷ ngươi nếu như gả đi, cũng sẽ không sống tốt đâu!!!”
“Bốp!!”
Lại là một tiếng vang kinh người.
Một luồng khí sác bén công kích đến, Lê Thiên Thường sớm có chuẩn bị, tay phóng ra mưa tuyết bảo vệ mình, luồng khí kia bị đánh văng đi.
Nhưng Lam Tranh đã như ma quỷ trong nháy mắt di động đến trước mặt ả, một tay cầm tóc của ả, nhấc ả lên khỏi mặt đất.
Con ngươi hắn đỏ như máu, đỏ rực nặng nề.
Là một đôi con ngươi đỏ!!!!
“Ngươi!! Mắt của ngươi ——” Lê Thiên Thường hít một hơi thật sâu, sau đó không thể tin nhìn chằm chằm hai mắt Lam Tranh, tâm trạng cả kinh, tay chân lạnh lẽo. Nhưng phút chốc bắt đầu hưng phấn, thét chói tai, sung sướng!!!
Thì ra… thì ra đều là thật!
Về thân thế của Tam hoàng tử không được sủng này, thì ra đều là thật.
Ả vốn muốn dùng tiểu xảo hãm hại hắn, làm cho hắn không có cách nào ngăn cản mình làm cho con tiện nữ Khuynh Anh biến mất, lại không nghĩ đến, đánh bậy đánh bạ thế nhưng thành thật.
Ha ha ha!! Trời giúp ả, thành Phương Đông đã định trước tránh không khỏi kiếp nạn này!
“Ngươi nếu muốn chết, ta thành toàn ngươi…” Lam Tranh híp mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu.
“Không, ngươi sẽ không giết ta.” Lê Thiên Thường gian nan nâng đầu lên, lại lộ ra một nụ cười cao ngạo, “Vì tỷ tỷ ngươi, cái gì ngươi cũng sẽ không làm!”
Lam Tranh nhíu mày, khóe môi dần dần tà tứ, hắn cúi người, cười: “Ngươi nói đúng, ta sẽ không cho ngươi chết, là ngươi đẩy Khuynh Anh xuống Vực sâu U Minh này, ta thật muốn tìm ngươi, ngươi lại tự mình xuống… Khuynh Anh bị khổ nhiều như vậy, ta làm sao để cho ngươi chết dễ như vậy? Yên tâm, trong cuộc đời của nàng, ta sẽ để cho ngươi trơ mắt nhìn nàng hạnh phúc, mà ngươi, cái gì cũng không chiếm được, so với chết còn không bằng.”
Lê Thiên Thường nhất thời cứng đờ, cả người run rẩy lên: “Ngươi nói cái gì?! Ả còn sống?! Không có khả năng!”
Lê Thiên Thường đột nhiên run giọng khóc lên: “Vậy… vậy giờ này Khuynh Anh ở bên cạnh điện hạ Trường Minh sao? Có phải hay không?!! Lam Tranh, ngươi sao có thể dễ dàng để cho nữ nhân của ngươi đi câu dẫn nam nhân khác?!”
Lam Tranh nhíu mày, hung hăng ném ả vào tường: “Chớ giả vờ ở trước mặt ta, ngươi là đồ buồn nôn!”
Lê Thiên Thường cười, ả lảo đảo bò dậy, tóc rối bù, sắc mặt dữ tợn: “Được, ta không giả vờ, chỉ là, chuyện đôi mắt của ngươi, ngươi và ta đều rất rõ ràng, mà bây giờ, chỉ có ta có thể tìm được điện hạ Trường Minh, phải, ngươi có vô số phương pháp làm cho ta sống không bằng chết! Nhưng ta cũng không phải nữ nhân dễ thu dọn như vậy, nếu ngươi nguyện ý, ta giúp ngươi, ngươi mang đi Khuynh Anh của ngươi, ta muốn Trường Minh của ta, chúng ta hợp tác, được không?”
Chương 97 Ngươi thực sự là thấp hèn
Lam Tranh cười lạnh lùng, “Lê Thiên Thường, ngươi thực sự là thấp hèn.”
“Ha ha… cô gái thanh thuần động lòng người như Yên Tự, không phải cũng chết không toàn thây sao?” Lê Thiên Thường cũng cười theo: “Lam Tranh, nếu ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ giúp ngươi giấu việc đôi mắt này, cũng cam đoan không đụng một sợi tóc của Khuynh Anh, các ngươi song túc song phi, muốn thế nào liền thế nấy.”
“Không cần.” Lam Tranh nhàn nhạt mím môi, “Ngươi đã đoán sai, ngươi căn bản không có tư cách ra điều kiện với ta.”
“Ha ha ha… tiểu hoàng tử của ta, ngươi đừng lừa mình dối người, giờ này, ngươi còn có phương pháp khác có thể tìm được Khuynh Anh của ngươi sao? Ngươi không hợp tác với ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng về được thần giới, thành phương Đông nếu sinh ra một hoàng tử mang theo huyết mạch Tu La, là sỉ nhục đến cỡ nào? Toàn bộ thần tộc sẽ hổ thẹn, phụ hoàng của ngươi, tỷ tỷ của ngươi, sẽ bị cười nhạo cả đời!!!”
Đột nhiên.
Một bóng mờ bao phủ.
Lê Thiên Thường ngẩng đầu, Lam Tranh bất ngờ dùng một tay giữ chặt cổ của ả, mà cái tay kia phóng tới, trong nháy mắt, ngón tay của hắn xuyên vào ngực ả, sau đó năm ngón tay nắm chặt trái tim đang đập bên trong.
Nhất thời, máu tươi từ trong thân thể Lê Thiên Thường không ngừng tuôn ra, ả không thể tin nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi… Ngươi…”
“Ngươi đang khiêu chiến với nhẫn nại của ta, rất tốt, chúc mừng ngươi, ngươi làm được.” Giọng điệu Lam Tranh bình thản, tươi cười lạnh lẽo, mà ngón tay của hắn lại từng chút từng chút bóp chặt lại.
Lê Thiên Thường đau thét chói tai, toàn thân ả như là bị đóng đinh, không thể nhúc nhích chút nào, máu tươi ướt sũng quần áo, tiếng kêu thê lương làm cho ả thảm đạm giống một con quỷ cái bị dằn vặt.
“Lam… Lam Tranh… Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, nếu ngươi thật sự giết ta, ta cùng với ca ca huyết mạch tương liên, hắn chắc chắn sẽ biết ta đã xảy ra chuyện, đến lúc đó, thần tộc phương Đông làm sao cho phương Bắc ta một cái công đạo?”
“Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn nhìn một cái, ngươi đến tột cùng là thấp hèn thế nào…” Lam Tranh khẽ cười, hai tròng mắt đỏ máu nở rộ vẻ đẹp liễm diễm. Tàn nhẫn, vô tình, tà ác.
Khuôn mặt hắn nhẹ như mây, tay lại tăng thêm lực đến nỗi có thể bóp nát trái tim kia!
“A! Không… Cầu, van cầu ngươi… Dừng lại… A a a!!!” Lê Thiên Thường rốt cuộc đau khóc lớn lên, thê thảm van xin: “Ta… ta thấp hèn, ta không biết liêm sỉ… Ta biết sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta!! Ta dẫn ngươi đi tìm Khuynh Anh, ta… ta không ra điều kiện với ngươi… Xin… xin ngươi buông ra…”
“Ai… Bây giờ có thể biết mình là cái thứ gì, cũng không quá trễ, đúng không?” Giọng điệu Lam Tranh vẫn nhàn nhạt, móng tay hắn đang dài ra, giống như rễ cây quấn lấy trái tim Lê Thiên Thường.
Ả đã đau muốn ngất, lại vẫn không dừng gật đầu, hỗn hợp máu và nước mắt, lấy một tư thái hèn mọn, cầu xin ác ma tàn nhẫn này có thể cho ả một con đường sống.
Ả vẫn không thể chết, không thể chết được… Ả sao có thể không cam lòng như vậy mà chết đi!!
Lam Tranh cúi người xuống, nhẹ nhàng nói ở bên tai của ả, như ác ma thì thầm: “Thế nhưng, làm sao bây giờ, ta lại tuyệt không tha thứ cho ngươi.”
Sau một khắc ——
Ngón tay bạch ngọc tuyệt đẹp chợt kéo ra! Mang theo trái tim của Lê Thiên Thường, máu tươi nhễ nhại.
Lê Thiên Thường ngã xuống đất, ngón tay run rẩy: “Trả… trả lại cho ta…”
Lam Tranh lạnh lùng nhìn ả, một ngón tay khác vung lên, một chùm ánh sáng liền bao phủ trái tim của ả, ở trong không khí, trái tim chậm rãi đập từng nhịp.
“Ta tạm thời không lấy mạng của ngươi, nhưng vật này giữ ở chỗ ta.” Hắn cười, tà khí đầy người, “Ngươi bây giờ nên làm như thế nào, ngươi biết.”
Lê Thiên Thường cắn răng đứng lên, chỗ ngực trống không, hễ thân thể nhúc nhích, liền giống dao găm đâm xuyên qua toàn thân, đau khôn cùng.
Lấy trái tim người, lại không nguy hiểm đến tính mạng, đây là cấm thuật, bởi vì quá mức hung ác, mấy vạn năm trước, đã bị phong ấn, nhưng Lam Tranh lại sử dụng như thường… Ả hít sâu một hơi, thắng bại đã phân, ả là nữ nhân thông minh, chỉ cần còn giữ lại tính mạng, ả sẽ không buông tay!
“… Đây là Tuyết Phách ca ca giao cho ta.” Ả nói, sắc mặt trắng bệch, tay giơ lên đưa ra sợi chỉ đỏ trên cổ tay: “Chỉ cần bám vào trên linh khí của người cần tìm, nó sẽ dẫn dắt đến chỗ đối phương… Từ đầu ta không có tính tìm ngươi, ta chỉ muốn đi cùng điện hạ Trường Minh, vì thế, ta đem y phục của ngươi đổi thành tóc của hắn, chỉ cần đi theo tuyết phách này, liền có thể tìm được hắn.”
Lam Tranh híp mắt, cũng không có biểu tình dư thừa.
Lê Thiên Thường điều khí một chút, lại nói: “Nhưng ở đây bốn mặt đều là đường chết, hạt châu này chỉ vào phía nam, trừ khi cái tường này đổ ra…”
Ả nhẹ nhàng gõ lên tường, bên trong, ngoài tường là cái gì, không cách nào biết được.
Nhưng vào lúc này, nơi ả chạm qua đột nhiên hiện lên một luồng sáng, làm thành cái cửa!!!
“Đây là cái gì?!” Lê Thiên Thường bị kinh hãi lui về phía sau mấy bước, gian nan thở phì phò, thối lui đến bên cạnh Lam Tranh.
Bây giờ ngay cả nói chuyện ả cũng sẽ khó chịu, nói chi là phát huy pháp lực. Trái tim còn đang ở trong tay người khác, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng bỏ mạng.
Lam Tranh mím môi, chỉ nhìn chốc lát, liền đi đến chỗ luồng sáng.
“Ngươi làm cái gì? Chờ… chờ một chút… Có… Có phải là cạm bẫy hay không?” Lê Thiên Thường che ngực, đi theo, một tấc cũng không rời.
Lam Tranh không thèm để ý, bước đi. Lê Thiên Thường không dám có chút do dự, vội vã đi theo, bóng dáng hai người rất nhanh liền biến mất ở trong đó…
Chương 98 Sát gái trong truyền thuyết
Xuất hiện ở trước mặt Khuynh Anh và Trường Minh, cũng là cánh cửa chợt lóe sáng như thế.
“Đây là…”
Tầm mắt dần dần rõ ràng, tiếng vang xung quanh cũng dần dần lớn hơn.
Trước mặt bọn họ, là một tòa thành xa lạ, còn có chợ náo nhiệt, đường phố rộng rãi, người qua lại không ngớt, trời xanh mây trắng, một mảnh vui sướng phồn vinh.
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút!” Phía sau truyền đến tiếng thét to, Khuynh Anh nghiêng đầu, liền có người bán hàng rong mặc trang phục theo phong cách cổ xưa qua lại không ngớt.
“Qua bên này.” Bên tai lại vang lên giọng của Trường Minh, hắn kéo cánh tay Khuynh Anh, đem nàng vào trong góc. Bởi vì phục sức của bọn họ quá mức kỳ lạ, người xung quanh không ngừng phóng tầm mắt hiếu kỳ đến nhìn.
Khuynh Anh ôm Nửa Xu, ngây ra nhìn đoàn người náo nhiệt.
Người nơi này đều có tóc màu hoàng kim, con ngươi xanh lam, ngay cả người bán hàng rong trên vỉa hè cũng dùng ghế tựa bằng vàng ròng.
“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta xuyên không?” Nàng hoảng hốt thì thào.
“Không, ở đây hẳn là bộ tộc thần thái dương.” Trường Minh nhìn mọi nơi, trong lòng cũng đã sáng tỏ bảy tám phần: “Nơi này phồn vinh cường thịnh, mà tộc thần thái dương cũng xưng là tộc hoàng kim, ở đây nghe nói thừa thãi vàng ròng, là bộ lạc giàu có nhất thần giới.”
“Chúng ta đã trở lại thần giới?” Khuynh Anh mất phương hướng.
“Không… có vài không giống những gì ta biết…” Trường Minh nhíu mày, “Lúc còn nhỏ, từng đại diện thành phương Đông đi đến điện thần thái dương, lại không có thấy tòa tháp vàng kia…”
Khuynh Anh nhìn theo, liền nhìn thấy ở trung tâm thành trì, có một tòa tháp cao vút tới trời, quả thực cắm thẳng tận trời, cao to hùng vĩ, bằng vàng ròng.
Đột nhiên, Trường Minh nhìn chăm chú vào kiến trúc to lớn kia, sau đó nói: “Nàng ở nơi này chờ ta.” Dứt lời, liền xoay người đi đến một cửa hàng cách đó không xa.
Khuynh Anh nhìn hắn nói mấy câu với bà lão trong cửa hàng, mặc dù hắn không cười, nhưng bà lão kia đã cười như hoa, mặt đỏ ửng.
Quả nhiên là sát gái trong truyền thuyết. =__=
Lúc hắn trở lại, trong tay đã cầm một vài thứ. Kia nhất định chính là tặng phẩm sắc đẹp trong truyền thuyết…
“Đây là thần điện của thần thái dương… Lại là mấy vạn năm trước, khi công chúa Mộc Hi còn sống.” Hắn dừng lại, sắc mặt nghiêm trọng: “Mà tháp kia, gọi là tháp Thần Ẩn, vào thời gian công chúa chết đi, bị hủy diệt cùng… Ở đây, sợ rằng cũng không phải là đơn giản như vậy.”
Sự tình ở Vực sâu U Minh, đã làm cho Khuynh Anh không có lấy một từ để miêu tả.
Về Họa Long và Mộc Hi, hai nhân vật chỉ được ghi chép trong lịch sử này, lúc ngay cả năm tháng cũng bắt đầu quên bọn họ, bọn họ lại vẫn tồn tại trong Vực sâu U Minh này…
“Chúng ta không nên chậm trễ, mau mau tìm Lam Tranh, lập tức trở về đi!!” Khuynh Anh quay đầu nhìn Tuyết Phách trên cổ tay Trường Minh, nhưng nó lại an phận giống một viên thủy tinh chân chính, không có động tĩnh.
“Tại sao nó không động?!” Nàng phát điên.
“Phạm vi nó có thể tìm được là trong vòng mười dặm, có lẽ, hắn đã ở chung quanh đây.”
Khuynh Anh lập tức muốn xông ra, lại bị hắn kéo lại: “Cũng có thể, là ở đây có đồ ô uế quấy rầy nó, vì thế, nó không nhúc nhích được.”
“…”
“Nàng không thể chạy lung tung trong thành này.” Trường Minh thở dài một hơi, đưa ‘tặng phẩm’ trong tay cho nàng: “Nàng thay đồ, rồi ta dẫn nàng đi tìm.”
‘Tặng phẩm’ của bà lão kia lại là một cái váy, Khuynh Anh xem xét trang phục lá cây rách rưới trên người mình, có nhiều chỗ thủng, lại nhìn y phục Trường Minh sạch sẽ không có một nhăn, không khỏi xấu hổ.
Trường Minh nhìn chung quanh, dẫn nàng tới một ngõ nhỏ, trong tay hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, tạo một kết giới che đậy cho nàng.
“Thay xong liền gọi ta.” Giọng hắn nhàn nhạt, lạnh lẽo, lại rất nhu hòa.
Khuynh Anh xấu hổ vạn phần đi vào, cấp tốc thay váy…
Từ trong kết giới đi ra, thấy Trường Minh đang trầm mặt nhìn phương xa.
Nghe động tĩnh, hắn quay đầu lại, liền thấy ánh mặt trời vàng chiếu vào trên da thịt tuyết trắng của thiếu nữ, tóc đen buông dài như thác nước. Trong nháy mắt, hắn lại có một chút thất thần. Một ít ký ức bị khơi mào, rục rịch, nhưng lại không thể không kiềm chế xuống, vùi lấp thật sâu.
“Ta đã nghe ngóng, trong phạm vi mười dặm đều là điện thần thái dương, nếu Lam Tranh cũng ở nơi đây, hẳn là không khó tìm.”
“Nhưng chỉ còn lại nửa ngày…” Khuynh Anh hơi lo lắng, mà nàng càng lo lắng chính là, lỡ nữ nhân khốn kiếp Lê Thiên Thường kia và Lam Tranh ở cùng một chỗ, Lam Tranh có chuyện không hay xảy ra thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới có một con hồ ly tinh vây quanh hắn, nàng liền muốn phát cuồng.
Mà thời hạn hạt châu này có hiệu lực chỉ có một ngày!
“Không, thời gian đã dừng.” Trường Minh mím môi, từ trong tay áo lấy ra một đồng hồ cát xinh xắn, nó đã rớt một phần ba, đó chính là thời gian ở trong sơn động màu đen, mà sau khi vào đây, nó liền không rơi hạt cát tiếp theo.
Chương 99 Nàng, đến gần một chút
“Sách cổ từng viết, một thần linh chết đi, nếu chấp niệm quá sâu, sẽ hình thành ràng buộc, hình thành một không gian đơn độc, không biến mất, cũng sẽ không theo năm tháng, mà ở đây sợ rằng là ký ức của Mộc Hi… Ở nơi nàng ấy mai táng, vẫn dừng lại ở mấy vạn năm trước, vào thời gian nàng ấy chết đi.” Trường Minh chậm rãi nói: “Nhưng nếu thật như vậy, chấp niệm càng sâu, năng lực càng cường đại, muốn đi ra, càng khó.”
Trong lòng Khuynh Anh lộp bộp một chút, lúc này biến sắc: “Vậy nếu đi ra ngoài, cái váy này cũng sẽ biến mất?”
“…”
Lúc Trường Minh còn chưa tìm được từ ngữ để trả lời, Khuynh Anh đã đắn đo mấy trăm lần xem có nên đổi lại y phục ban đầu không, nếu không gian này là hư ảo, y phục này cũng sẽ tan thành mây khói, ở truồng chạy nhong nhong gì gì đó, vẫn là quá kích thích a =___=…
Trường Minh yếu ớt thở dài, nói: “Vậy giữ cái váy cũ kia lại, bất quá lúc ở đây, nàng vẫn mặc cái váy này, nếu thật có một ngày như vậy, lại đổi lại.”
Cũng là, thân mặc toàn váy cỏ, cũng kích thích như nhau =___=…
Khuynh Anh gật gật đầu, gấp cỏ váy bỏ vào túi bách bảo, tiện đường bỏ Nửa Xu ngủ gục vào. Y phục này là Lam Tranh làm cho nàng, nàng cũng không nỡ vứt bỏ.
Lại thấy Đông Phương Trường Minh đột nhiên cúi người, một đầu gối quỳ xuống, ngón tay nhẹ nhàng cầm một góc làn váy của nàng, xé ra —— phần váy quá dài liền bị xé xuống, nhưng vẫn chỉnh tề.
“Nếu muốn chạy thoát thân, nàng sẽ dễ giẫm váy.” Giọng hắn nhàn nhạt, khuôn mặt yên lặng.
Khuynh Anh thẹn thùng, điện hạ Trường Minh quả thực tinh mắt, liếc mắt một cái là có thể xem thấu nàng lùn.
“Nếu muốn đánh vỡ không gian này, phải tìm được chỗ chấp niệm của Mộc Hi, Lam Tranh nếu ở gần, chắc chắn cũng sẽ có tính toán này, chúng ta đi thần điện xem một cái đi.” Trường Minh nói.
Khuynh Anh liền thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.
“Nàng, đến gần một chút.” Đột nhiên, Trường Minh lại ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng.
Mà giữa bọn họ cách ít nhất năm thước.
Khuynh Anh lui đầu, xê dịch về phía trước. Không phải nàng không muốn, mà là nàng không dám, đại thần khí thế quá mạnh mẽ, đứng ở bên cạnh hắn, liền dường như một con kiến chạy theo con voi…
Hắn dừng một chút, lại đột nhiên quay người, dừng ở trước mặt nàng: “Cách ta quá xa, nếu bị công kích, nàng yếu kém, ta không thể bảo vệ nàng.”
Khuynh Anh vội vàng gật đầu, “Ta sẽ đuổi kịp.”
Hắn đáp ‘ừ’, tiếp tục đi tới thần điện.
******************************
Một người bán hàng rong bày hàng ở góc vỉa hè nói, ở chung quanh đây không có nhìn thấy nam tử tóc vàng mặc y phục cỏ cùng cô gái hoa phục xinh đẹp, vì thế, Lam Tranh và Lê Thiên Thường sẽ chưa tới nơi này, cũng có thể, bọn họ cũng đã thay đổi trang phục, hòa lẫn vào đám người trên đường.
Trong thần tháp kia, đích thực là nơi cư trú của con gái thần thái dương Mộc Hi, mà không bao lâu nữa, vị công chúa này sẽ làm lễ lên ngôi, chính thức trở thành nữ thần chưởng quản một phương, thủ hộ thần tộc thái dương, đại biểu cho ánh sáng hi vọng toàn bộ tộc nhân.
Nếu không gian này là do Mộc Hi tạo ra, vậy nhân vật then chốt cũng là nàng. Mà sách sử đã xóa đi sự tồn tại của vị công chúa này, truyền thuyết về nàng cũng ít đến đáng thương.
“Chúng ta còn chưa biết mặt nàng ấy.” Khuynh Anh nhìn thần điện cao cao kia, thủ vệ nghiêm ngặt, căn bản không có cách nào đến gần.
Trường Minh chỉ thản nhiên nói: “Sẽ gặp.”
Cũng không lâu sau, một đám binh sĩ đột nhiên từ đằng xa đi tới, ngăn bọn họ lại.
Chương 100 Hắn lại cười
Khuynh Anh cuống quít nhìn Trường Minh, lại thấy hắn trầm tĩnh như nước, ngón tay trắng nõn dài nhỏ kéo nàng về phía sau.
“Xin hỏi, ngọc bội là của ngài sao?” Một người đội trưởng đi ra, mà trong tay hắn, là vật được Trường Minh ném vào.
Trường Minh thản nhiên nói: “Ừ.”
Người đội trưởng dừng một chút, cung kính đưa ngọc bội tới trong tay Trường Minh, khom người nói: “Đông Phương điện hạ giá đáo, hạ quan không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội, công chúa điện hạ lệnh cho ta đợi ở đây đón tiếp, mời đi bên này.”
Khuynh Anh sửng sốt, không phải nói, đây là thế giới do chấp niệm hóa ảo ra sao? Sao Trường Minh vẫn là Đông Phương điện hạ? Sao còn có công chúa nghênh tiếp?
“Đây là có chuyện gì?” Khuynh Anh thấp giọng nói.
“Ngọc bội kia là của tổ tiên truyền xuống, là vật sở hữu của các đời thái tử.” Trường Minh nhỏ giọng trả lời: “Nếu suy tính không có sai, ở thế hệ này, thái tử Đông Phương Mạt Ương, cũng có tóc đen, mà lễ lên ngôi của công chúa Mộc Hi, thần bốn phương cũng phải phái đặc phái viên đến đây chúc mừng, vì thế, một hoàng tử đến đây chúc mừng là vô cùng bình thường, mà Mộc Hi là trưởng công chúa, việc chiêu đãi đặc phái viên, đương nhiên là phận sự của nàng, muốn gặp nàng, kỳ thực rất dễ.”
Vào trong thần điện, người đội trưởng đưa bọn họ đến hoa viên, bẩm báo: “Khởi bẩm công chúa, Đông Phương điện hạ đã đến.”
Lập tức có mấy cung tỳ xinh đẹp tươi cười đi ra, hành lễ với Trường Minh và Khuynh Anh, nhỏ giọng uyển chuyển: “Hai vị, mời.”
Trường Minh nhàn nhạt đi vào, Khuynh Anh vội vàng đuổi theo.
Ở ngoài gian phòng, có một bộ bàn ghế gỗ điêu khắc, các cung tỳ dẫn hai người bọn họ ngồi xuống ghế, châm trà cho bọn họ.
“Công chúa Mộc Hi, mau ra đây, sao ngài có thể để cho Đông Phương điện hạ đợi lâu?” Một cung nữ hướng vào phía trong thúc giục, giọng cũng không có tận lực lễ tiết, càng tùy tính như chị em.
“Đúng vậy, không phải ngài nói, đã mơ ước mỹ mạo của Đông Phương điện hạ từ lâu rồi sao? Ngài không ra nhanh, Đông Phương điện hạ sẽ tức giận!” Một cung nữ khác hô.
Khuynh Anh thẹn thùng, Trường Minh trái lại, vẻ mặt hắn bình tĩnh, mím môi nhấp trà, không có chút biểu tình dư thừa nào.
Chỉ thấy một khắc sau, một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp từ trên một cây đại thụ tuột xuống, sau đó xách váy chạy vội đến, linh xảo giống một con chim hoàng oanh. Bởi vì chạy quá nhanh, khi dừng ở trước bàn gỗ, thở không nổi, hai cung tỳ cười hì hì tiến lên quạt cho nàng, lại đưa cho nàng chén trà giải khát.Khuynh Anh hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, công chúa điện hạ đáng yêu như thế, sẽ có oán niệm điên cuồng, bị phong ấn ở đáy vực sâu, còn có chấp niệm quá sâu, tạo ra một không gian thật lớn như thế…
Mà nàng đích thực là Mộc Hi.
Là con gái được thần Thái Dương thương yêu nhất.
Nàng uống sạch chén trà, mới tươi cười, quan sát Trường Minh và Khuynh Anh một cái, “Điện hạ sao không có đoàn đặc phái viên cùng đi? Còn vị cô nương này là…?”
“Nàng là hôn thê của ta, ầm ĩ nói muốn đi trước nhìn quang cảnh xinh đẹp của thần điện Thái Dương, ta mới đưa đi, sứ thần ít ngày nữa sẽ đến.”
Khuynh Anh ngậm một ngụm nước trà chưa có nuốt, suýt chút nữa phun ra.
Trường Minh lại làm ra cử động càng làm cho nàng kinh ngạc, hắn vươn ngón tay, thay nàng xoa xoa bọt nước dính ở khóe miệng, khóe môi chậm rãi cong lên: “Liên Âm, ở trước mặt công chúa điện hạ, không thể thất lễ.”
Hắn lại cười.
Vạn năm trước, thái tử Đông Phương Mạt Ương cũng cưới cô gái có màu tóc đen quý tộc Liên Âm.
Vạn năm sau, hắn vô ý cùng nàng đi tới thời đại này, một lần nữa trải qua tất cả ở đây, cũng không biết là trời đã định trước, hay là trời sinh kiếp nạn.
Chờ Khuynh Anh hoàn hồn, Trường Minh đã thu tay về, khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo kia.
Mộc Hi cười bắt chuyện cùng hắn, đại thể đều là quốc sự, đủ mọi câu hỏi thăm dò. Trường Minh đối đáp trôi chảy, ứng biến thành thạo, hai vị thái tử giao lưu, Khuynh Anh ngồi ở một bên, hỗn loạn và đau đầu.
Đột nhiên, Mộc Hi ngừng lại, quay đầu, hướng về phía cánh rừng xa xa, nói: “Họa Long, đây chỉ là đặc phái viên từ phương Đông tới, bất kể là nam hay nữ, ngươi cũng không thể nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, ngươi ngoan ngoãn trở lại, ta sẽ trở về liền.”
“Họa Long?!” Khuynh Anh nghe thấy cái tên này, lập tức phục hồi tinh thần, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy ở dưới cây đại thụ cách đó không xa, có một nam tử cực kỳ trẻ tuổi đang đứng, làn da tuyết trắng, con ngươi thâm thúy, mái tóc trắng dài bị buộc thành bím tóc, còn cắm lên một đóa hoa, nhìn ra được nhất định là do một cô gái làm. Ánh mắt của hắn cao ngạo, thần sắc nhìn Trường Minh có khiêu khích.
“Nàng biết hắn?” Mộc Hi nháy nháy mắt.
Khuynh Anh sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, rất nhanh dời tầm mắt.
Nàng từng gặp Họa Long, là một nam nhân chỉ có nửa gương mặt, khuôn mặt sụp đổ, còn có sẹo dữ tợn…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top