chương 76-81

Chương 76 Cánh môi mềm mại

Nửa Xu biến trở về nguyên hình, chở hai người đi về phía đông. Có lẽ là buổi tối ăn rất no, nó chạy đặc biệt vui vẻ.

Bầu trời vẫn lúc sáng lúc tối.

Dù cho ở phía xa, Khuynh Anh cũng có thể nghe được âm thanh đánh đấm vang vọng đến.

“Người kia nhất định rất lợi hại.” Khuynh Anh đứng ở trên đầu Nửa Xu nhìn hướng ra xa.

“Ở đây cậy mạnh, sẽ chết nhanh hơn.” Mộc Hi cười lạnh một tiếng: “Có không ít thần tộc tự cho là mạnh, muốn mở một đường máu, cũng không một ai thành công. Ở đây số lượng quái vật không có giới hạn, đặc biệt, chỉ cần có tuyết, quái vật có thể sống lại.” Hắn dừng một chút, lại cười với Khuynh Anh: “Cũng là ngươi thông minh, biết dùng trí, bằng không, ta mới không cứu ngươi.”

“…”

“Đó là cái gì?” Khuynh Anh híp mắt nhìn kỹ, phía trước hình như có một tầng sóng tuyết dâng lên.

Mộc Hi cũng híp mắt, hắn tựa hồ có chút xa lạ đối với cảnh này, nhưng nhìn một hồi, hắn đột nhiên quát lớn: “Nửa Xu, mau chạy về!!”

Tôn đại thú này có chút không muốn, nó chưa bao giờ lâm trận bỏ chạy, càng chưa bao giờ sợ thứ gì đó, giờ khắc này kêu nó chạy trở về, nó tuyệt không muốn nghe.

Mà lúc này, Khuynh Anh đã nhìn ra điểm mấu chốt, tầng sóng tuyết kia, đã dâng cao lên năm thước rồi!!!

Mặt Khuynh Anh trắng bệch, hét lớn một tiếng: “Nửa Xu, mau cút trở về cho ta!! Cút!!!”

Nửa Xu rốt cuộc vâng lệnh quay đầu, mà phía sau nó, là sóng tuyết lở to, phía trước là bóng đêm vô tận, mà đứng ở trên thân nó, có hai người điên không ngừng rống to——

Hai tiếng sau.

Tất cả khôi phục yên lặng.

Bọn họ rốt cuộc đi qua cánh đồng tuyết, đi tới khu nham thạch phía đông.

“Vừa xảy ra chuyện gì?” Khuynh Anh chưa hoàn hồn.

“Có thần tộc dùng cấm chú sát thương, hắn nhất định là điên rồi.” Mộc Hi nhìn chằm chằm từng mảnh thi thể yêu thú trên mặt đất, “Dù cho hắn thắng, hiện tại cũng nhất định không khác cái xác chết.”

Khuynh Anh cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó đi về phía trước, bỗng nhiên, nàng bị một mảnh y phục lẫn trong tuyết hấp dẫn.

“Chớ đụng lung tung, coi chừng bị ác linh cướp thân thể.” Mộc Hi cũng đi tới, phía sau còn có Nửa Xu đã khôi phục hình dạng con mèo.

Hắn nhìn mảnh y phục, sau đó niệm chú, một ngọn lửa lan tràn ra, làm tan tuyết. Mà Nửa Xu kéo toàn bộ y phục đi ra.

Đó là một cái áo choàng màu lam nhạt, khảm châu báu hoa lệ, nhìn ra được là y phục của quý tộc. Bất quá, bởi vì trận đánh lúc nãy, đã rách rưới thảm hại.

“Đã chết sao? Chắc là thân thể cũng bị ác linh ăn hết.” Giọng điệu Mộc Hi có chút mất hứng, cơ hồ mỗi một lần hắn đều không nhìn tới trò hay, mỗi một lần đều là bọn họ đã mất mạng trước khi hắn đến… Ngoại trừ Khuynh Anh, bé gái thần kỳ này.

Mộc Hi đang muốn nhờ Khuynh Anh chuẩn bị một bữa ăn khuya ở đây, lại thấy thân ảnh gầy gầy của nàng chợt lao về phía có mảnh y phục, sau đó dùng đôi tay mảnh khảnh bắt đầu đào tuyết!!!

“Ngươi điên rồi?!” Mộc Hi bắt nàng lại, lại thấy hai mắt của nàng —— tràn đầy nước mắt.

“Hắn… hắn tới tìm ta…” Khuynh Anh nói năng lộn xộn, đôi mắt khóc đỏ bừng: “Hắn thực sự tới tìm ta… Nhưng… nhưng hắn lại bị tuyết lấp… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ, đều là lỗi của ta… Ta không nên làm hắn chết…”

Mộc Hi nhíu mày, phía sau đột nhiên thổi đến một trận gió, lại cuộn trào mãnh liệt về phía hắn!!!

Hắn tính né tránh, nhưng Khuynh Anh lại bị luồng gió kia cuốn đi ——

“Ngu ngốc.”

Một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng.

Ôn nhu hạ xuống như tuyết.

Khuynh Anh ngẩng đầu, sau đó, bị một đôi môi mềm mại hôn lấy.

Chương 77 Ta nghĩ hắn là thần tộc

Khuynh Anh ngơ ngẩn mở to mắt, thân thể bị hắn xiềng xích trong cái ôm thật chặt, cánh môi lạnh lẽo trong tuyết bởi vì nụ hôn liên tục của hắn mà bắt đầu trở nên nóng hổi.

Hắn từ đôi môi mềm mại của nàng dời xuống, cắn xương quai xanh của nàng một ngụm, đầu lưỡi dường như mang theo lửa——

“… Khụ khụ.” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Mộc Hi lên tiếng cắt ngang.

Khuynh Anh đỏ mặt, nói nhỏ: “Ngài… ngài thả ta xuống.”

“Hắn là ai?” Lam Tranh chỉ vào Mộc Hi.

“Hắn là ân nhân cứu mạng của ta…”

“Ngươi là ai?” Mộc Hi luôn luôn cảm thấy thần tộc này có cái gì đó không đúng… Nhìn ra được, người này tuổi còn rất trẻ, nhưng hai mắt hắn nhìn về phía mình lại nhắm, con ngươi che ở dưới mí mắt, tựa hồ bắt đầu khởi động cái gì đó làm cho người ta không thoải mái. Mộc Hi dừng một chút, thẳng thắn hỏi: “Mắt của ngươi nhìn không thấy?”

Khuynh Anh sửng sốt, lập tức giãy giụa nhìn mặt Lam Tranh.

Quả nhiên, nãy giờ hắn không có mở mắt, cho dù là thời điểm vừa nãy hắn ôm hôn nàng, hày là hiện tại, lúc hắn nhìn về phía Mộc Hi.

“Mắt của ngài làm sao vậy?!!”

Lam Tranh cứng đờ, nhẹ nhàng đặt Khuynh Anh xuống đất: “Nói trước, không được sợ hãi.”

Đến khi Khuynh Anh gật gật đầu, hắn mới nhấp mím môi, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt kia, đôi tròng mắt màu vàng hổ phách, giờ khắc này, lại đỏ tươi như là máu.

Chân mày Mộc Hi nhất thời nhăn lại.

Khuynh Anh cũng hít một hơi: “Ngài làm sao vậy? Là bị thương sao, hay là…”

“Ta không sao.” Lam Tranh tránh câu hỏi của nàng, nhìn phương xa: “Bất quá, ngu ngốc như nàng mà còn sống đến bây giờ, thật làm cho người ta giật mình.”

“…”

“Khuynh Anh…”

“Hả?”

“Là hắn cứu nàng sao?”

Khuynh Anh kịp phản ứng là chỉ Mộc Hi, vội vàng nói: “Ừ.”

“Ừm, ta sẽ cám ơn hắn đã cứu nữ nhân của ta.”

“…”

“Bất quá, ta hiện tại hơi mệt… Vì thế, muốn ngủ một hồi, nhớ đánh thức ta.” Hắn nói xong câu đó, sau đó lộ ra một cái mỉm cười mệt mỏi với nàng, ngã trên mặt đất, ngất đi.

*******************************

Trở lại sơn động.

Lam Tranh được bố trí nằm ở trong nệm cỏ nhung ấm áp.

“Hắn là người yêu của ngươi?” Mộc Hi tựa ở trên vách tường, nhìn Khuynh Anh giống con ruồi vây ở bên người nam tử tóc vàng.

“Không, không phải.” Khuynh Anh nhất thời luống cuống tay chân.

“Nhưng hắn thích ngươi.” Ánh mắt Mộc Hi lợi hại: “Nhìn ra được, ngươi cũng thích hắn.”

“…”

Hai gò má Khuynh Anh đỏ lên, cũng không biết nên làm cái phản ứng gì.

“Thế nhưng, bây giờ ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút, hắn hiện tại rất nguy hiểm.” Mộc Hi lại thản nhiên nói.

Giống một gáo nước lạnh, tưới toàn thân nàng lạnh lẽo.

“Trên người hắn tà khí quá nặng, sẽ thu hút ác linh tới, nếu không cẩn thận bị bám vào, hắn sẽ giết ngươi.” Mộc Hi híp mắt, nói: “Trước Khi hắn đến Vực sâu U Minh, linh thức của hắn hẳn là đã hỗn loạn, hiện tại bởi vì sử dụng cấm thuật, cho nên mới suy yếu bất tỉnh, mà như vậy ngay cả sức chống cự hắn cũng không có, chớ nói chi là bảo vệ ngươi, thậm chí chỉ làm liên lụy ngươi.”

Khuynh Anh nghĩ nghĩ, nói: “Ta không cần người khác bảo vệ, ta cũng sẽ chăm sóc tốt hắn.”

“Nhưng lỡ hắn vĩnh viễn không tỉnh?”

“Phi! Quạ đen miệng!”

“Bất quá, thật ra ta có một bộ khẩu quyết có thể giúp người ta điều tức linh lực.”

“A, thật à? Dạy ta đi!”

Mộc Hi cười: “Tốt lắm, trước làm thức ăn khuya đã.”

“…”

Khuynh Anh thêm mấy tầng cỏ nhung, cầm lòng bàn tay của hắn, đem linh lực của mình truyền qua.

“Ta nghĩ là hắn là thần tộc, nhưng không ngờ hắn là người của tộc Tu La.” Mộc Hi thiết hạ kết giới ở bên cạnh Lam Tranh, phòng ngừa cho hắn tiếp tục bị tà khí cắn nuốt.

Khuynh Anh ngẩng đầu: “Sẽ không, hắn là người thần tộc, hơn nữa, còn là Tam hoàng tử của thần đô Đông Phương.”

“…” Mộc Hi ngẩn người, không khỏi quay mặt qua chỗ khác: “Thì ra, lúc này thần giới cũng rất náo nhiệt.”

Khuynh Anh không rõ chân tướng, hắn lại tiếp tục nói: “Người của tộc Tu La một khi giết chóc quá nặng, mắt sẽ biến thành màu đỏ thẫm, hơn nữa, màu sắc càng đậm, đại biểu hắn càng mạnh, lúc hoàng tộc của tộc Tu La chọn người thừa kế, đều lấy màu đỏ của con ngươi để phán định năng lực của hắn.”

“… Làm sao ngươi biết?”

“Ta cũng không biết, nhưng chính là ta biết.”

“…” Sắc mặt Khuynh Anh co quắp, cái hiểu cái không gật gật đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu, rất muốn nói chút gì, lại không biết nên nói như thế nào.

“Hoàng tử Thần tộc lại là người tộc Tu La… Ta có phải không cẩn thận nói cái gì nguy hiểm hay không?” Mộc Hi vuốt cằm, mặt mang vẻ tự hỏi.

Chương 78 Hắn tỉnh

Liên tục mười ngày.

Khuynh Anh vừa chăm sóc Lam Tranh, vừa tu hành, vừa vẽ địa đồ vực sâu tìm kiếm lối ra, vừa làm bảo mẫu lo cơm canh cho hai thần một thú.

“Nếu hắn tỉnh, mắt vẫn màu đỏ, đó chính là trạng thái nguy hiểm. Thời gian con ngươi giữ màu đỏ càng lâu, hắn càng táo bạo, bản thân cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm.” Mộc Hi dặn dò trước khi đi ra ngoài: “Ngươi không thể kích thích hắn, nếu có nguy hiểm, ngươi liền gọi Nửa Xu, dù cho ngươi yêu hắn muốn chết, cũng không cần làm chuyện điên rồ, tỷ như ta trở về sẽ thấy thi thể tan nát của ngươi, chuyện như vậy… Vẫn là không nên phát sinh.”

“…” Nàng chỉ nghĩ một cước đạp chết hắn.

Tiễn hai miệng ăn lên đường xong, Khuynh Anh liền ngồi xuống ở bên cạnh Lam Tranh, bắt đầu chà lau gò má và ngón tay cho hắn.

Lúc hắn ngủ say, so với bình thường thu bớt một phần tà tứ, thêm an tường yên tĩnh. Y phục trước ngực hơi tán loạn, mơ hồ ẩn hiện lồng ngực như đồ sứ.

Khuynh Anh lau lau, đột nhiên liền cảm thấy lau không nổi nữa.

Nàng sớm biết hắn rất đẹp, bộ dạng hắn mị hoặc lòng người như vậy, toàn thân tản ra một loại hấp dẫn cực hạn.

“Ta… Ta nhất định là lâu rồi không thấy được khuôn mặt bình thường như thế…” Khuynh Anh thì thào tự an ủi trái tim rục rịch của mình. Mộc Hi chỉ có phân nửa mặt, hơn nữa còn là gương mặt tàn ác kinh khủng, Nửa Xu thì… nguyên hình nó là vặn vẹo như thế…

Nghĩ như thế, trong lòng Khuynh Anh lại yên lặng chút ít.

Đột nhiên lại nhớ tới trước đây cũng lâu, Phù Liên đã nói.

Lam Tranh và Trường Minh là anh em cùng cha khác mẹ, mà mẹ của Lam Tranh đã chết từ lâu, nghe nói là phạm vào tội không thể tha thứ, vì bộ mặt thần tộc, mới được lặng lẽ xử tử.

Chẳng lẽ là vị nương nương này thật ra là tộc Tu La nằm vùng? Sau đó che giấu tung tích tiếp cận thần đế, lại không cẩn thận mang thai, sinh ra Lam Tranh, thân phận bại lộ, cho nên mới bị xử tử?

“Nè, ngài mau tỉnh lại đi.” Khuynh Anh lay hắn: “Không cần biết ngài là thân phận gì, chỉ cần ngài tỉnh lại, ta sẽ nói cho ngài biết đáp án của ta, ngài không phải rất muốn biết sao? Lần trước còn uy hiếp ta chỉ cho ta một buổi tối, hiện tại đã vô số buổi tối rồi, nếu như ngài không tỉnh, ta sẽ cho đáp án giả…”

Nhưng người trên giường vẫn hôn mê, không có bất kỳ phản ứng nào.

Khuynh Anh giả bộ tức giận, nhẹ nhàng mắng hắn: “Quên đi, nếu ngài không tỉnh lại, ta sẽ mặc kệ ngài, ngu ngốc!”

Nàng đang muốn đổi chậu nước, đột nhiên, một cỗ lực nắm lấy tay nàng!!

Khuynh Anh sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên cỏ nhung.

Năm ngón tay hắn như kiềm, cơ hồ bóp nát cổ tay của nàng!! Lông mi của hắn nhẹ nhàng run, dường như một khắc sau sắp hồi tỉnh!!

“Lam Tranh? Lam Tranh?” Khuynh Anh quên đau, có chút hưng phấn lại gần.

Đột nhiên.

Tất cả rung động đều dừng.

Tất cả khôi phục yên lặng.

Hắn chợt mở mắt——

Khuynh Anh mừng rỡ như điên, nhưng cũng cứng đờ.

Hắn tỉnh.

Hai tròng mắt của hắn màu đỏ! Lời Mộc Hi nói nhất thời vang lên ở bên tai, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, chí ít, cho dù mắt Lam Tranh đỏ rực như thế, hắn vẫn nhận ra được nàng.

Khuynh Anh nhẹ giọng hỏi: “Lam Tranh, ngài vẫn khỏe chứ?”

Mắt đỏ máu trống rỗng nhìn chằm chằm đỉnh thạch động, cách một hồi, mới chậm rãi, chậm rãi rơi vào trên mặt Khuynh Anh.

“Còn nhận ra ta không?” Khuynh Anh mỉm cười: “Ta là Khuynh Anh—— “

Lời còn chưa dứt, thân thể đột nhiên bay lên không!

Lam Tranh kéo nàng hướng về phía mình, lại xoay người, áp nàng ở phía dưới.

Ánh mắt của hắn không có thần thái, chỉ có con ngươi đỏ tươi, chăm chú nhìn nàng.

—— “Giết!”

Một tiếng xé rách.

Khuynh Anh chỉ cảm giác lưng mình trở nên lạnh lẽo, nàng còn chưa kịp tự hỏi, liền thấy y phục bị vứt bỏ trên mặt đất.

“A a a a a! Ta hiện tại chỉ có một bộ y phục!!” Khuynh Anh cơ hồ muốn khóc, nàng cũng không muốn mỗi ngày mặc y phục đan lát như dã nhân!!

Nàng giãy giụa, một nụ hôn rơi xuống.

Đó là một nụ hôn hung ác độc địa.

Rơi vào trên lưng của nàng, hàm răng nghiền cắn, đau đến run rẩy!!

Chương 79 Toàn bộ thế giới đều sôi trào

Lam Tranh cực lực muốn phát tiết.

Môi của hắn tràn đầy mùi máu tươi, cái loại mùi làm này cho toàn bộ thần kinh của hắn căng thẳng lên, bên tai truyền đến tiếng ngâm của thiếu nữ thống khổ mà lại mê người.

… Khuynh Anh.

Khuynh Anh.

Trong đầu tựa hồ hiện lên một cái tên này.

Nhưng mất đi trong nháy mắt.

Thân thể trong lòng làm cho hắn mê muội, thơm, mềm mại, dường như đã khát vọng hồi lâu.

Mà giờ khắc này, Khuynh Anh cũng sắp điên rồi.

Lưng của nàng không biết đã bị hắn cắn bao nhiêu vết thương, hắn giống con chó nhỏ không ngừng lưu lại dấu vết ở trên người nàng, cắn đau, lại dùng đầu lưỡi liếm, điên cuồng.

Nàng cơ hồ bị hắn làm tan vỡ.

Bởi vì hắn không ngừng, không ngừng cắn.

Khuynh Anh muốn đá hắn, tốt nhất đá hắn đau chết đi, lập tức thanh tỉnh!!!

Nhưng trong lúc loạn như vậy, hông của nàng bộ đột nhiên cọ tới một thứ kỳ quái gì đó, cứng cứng, thô thô, nóng dọa người.

Phút chốc Khuynh Anh liền an tĩnh.

Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm về cái phương diện kia, nhưng tri thức cơ bản nàng vẫn hiểu.

“Xin… xin ngài bỏ qua, điện hạ Lam Tranh, ta là Khuynh Anh a…” Nàng bắt đầu khóc, khóc tha thiết, khóe mắt còn chảy xuống vài giọt lệ trong suốt.

Quả nhiên, hắn dừng lại một chút, không khí là một mảnh ngưng trệ trầm mặc.

Nàng tiếp tục phát lực: “Oa oa, không nên như vậy với ta… Van ngài…”

Sau đó có một đôi tay nóng hổi, chậm rãi lật nàng qua—— nàng rốt cuộc nhìn vào mắt của hắn.

—— hắn đang cười.

Mang theo tà tứ, đường hoàng, điên cuồng!

Khuynh Anh hoàn toàn không biết tiết mục nước mắt như mưa vào lúc này chỉ càng kích thích thêm hưng phấn của đối phương, nếu nàng biết, nàng cũng không mua dây buộc mình thêm một câu: “Điện hạ, không nên——”

Khuynh Anh run rẩy.

Hắn chen thân thể vào giữa hai chân của nàng, dường như một khắc sau sẽ vọt vào.

Mà hắn vẫn đang không ngừng hôn nàng.

Trong một mảnh tán loạn, tay Lam Tranh lặng yên bò lên cổ Khuynh Anh.

Nơi tinh tế mà yếu đuối này khiến hắn đột nhiên yêu thích.

Thần trí Khuynh Anh bắt đầu bạc nhược, nàng thậm chí cho rằng, lần này, nàng sẽ thực sự bị hắn chiếm lấy.

Mà nàng, tựa hồ sẽ không hối hận.

Nàng bắt đầu đáp lại hắn.

Đáp lại nụ hôn của hắn.

Khuynh Anh rất nhanh phát hiện việc không thích hợp. Nàng bị bóp cổ đến mắt tối sầm, cổ họng hoàn toàn không thể hô hấp, vô lực giãy giụa.

Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy vô số ảo giác, tuyết trắng khắp bầu trời, vách núi tuyệt vọng, dã thú truy đuổi… Trong đầu, một cô gái vẻ mặt ngấn lệ, lại mỉm cười, thả người nhảy xuống… Nhưng đây không phải là nàng, đây không phải là nàng——

“Lam… Lam Tranh…”

Nàng gian nan gọi hắn——

Đột nhiên giữa, một vùng lóe sáng!!

Ở phía sau hai người, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, soi sáng toàn bộ hang động!! Lam Tranh dừng một chút, tay buông ra, nhưng ngay lúc hắn quay đầu nhìn lại, một cái miệng quái thú đỏ lòm nuốt lấy hắn——

Nửa giây sau, trong động vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa: “A a a a a a!!! Nửa Xu!! Ngươi mau nhổ hắn ra cho ta!!!”

Chương 80 Ôm công chúa

Lam Tranh rốt cuộc khôi phục bình thường.

Nửa Xu hình như cực thích yêu tà âm u gì đó, lúc nuốt hắn vào bụng, nó liền hút sạch yêu khí trên người hắn. Khi bị phun ra, trong nháy mắt Lam Tranh nhìn Khuynh Anh, hai tròng mắt đã khôi phục màu vàng, chỉ là… Chỉ là bởi vì trong bụng Nửa Xu còn có một chút thứ khác, buồn nôn, dính dính, ăn mòn y phục Lam Tranh không còn một mảnh, làm toàn bộ cơ thể hắn nhầy nhụa hôi thối…

Mà Lam Tranh lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

“Oa oa, Nửa Xu, ngươi thật đáng ghét.”

Khuynh Anh vừa bịt mũi thay nước lau rửa cho Lam Tranh, vừa quở trách Nửa Xu.

Nó nhận biết Khuynh Anh gặp nguy hiểm, liền lập tức rời khỏi Mộc Hi đi trở về.

“Sau này không được ăn lung tung như vậy nữa!” Khuynh Anh rửa tóc Lam Tranh, lại quay đầu lại trừng liếc Nửa Xu một cái. Nửa Xu “Ngao” một tiếng qua loa cho xong, ánh mắt vẫn có chút hưng phấn nhìn Lam Tranh.

Nó nghĩ, nó và người kia là cùng một loại sinh vật.

Bọn họ đều hắc ám, vì thế, mới có thể mơ ước linh hồn thuần trắng như vậy, không cách nào cự tuyệt.

Lam Tranh nằm trần như nhộng, da trắng nõn, khung xương hoàn mỹ, đường cong xương quai xanh đẹp tuyệt, bụng dưới bởi vì nước nóng cọ rửa mà hơi phập phồng, mà xuống chút nữa…

Khuynh Anh xấu hổ nhắm hai mắt lại, mặc niệm “Ta không nhìn thấy, cái gì ta cũng không có thấy.” rốt cuộc mới hoàn thành quá trình làm cho không người nào không giày vò này.

Cuối cùng, nàng phải đem hắn từ bên trong thùng gỗ đi ra.

“Oa oa, sao ngài nặng vậy.”

Khuynh Anh chảy nước mắt, nắm đùi hắn đang ngâm ở trong nước, muốn dùng kiểu ôm công chúa đem hắn ra.

Tư thế như vậy thật là khó.

Khuynh Anh hít sâu một hơi, thì thào: “Không nên tỉnh lại, không nên tỉnh lại…”

“… Ư…”

Thế nhưng, đột nhiên có một tiếng ngâm khẽ.

Sau đó, Lam Tranh giơ ngón tay lên, đặt ở trên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa——

“Già Diệp… Đầu đau quá, lấy thuốc cho ta.” Hắn nhắm chặt hai tròng mắt, nhíu chặt chân mày. Thuận miệng gọi một câu, lại làm cho Khuynh Anh bị kinh sợ —— nhanh buông hắn, nàng cái gì cũng không có làm, nhưng tình huống hiện tại làm cho người ta hiểu lầm, a a a a——

Hắn phút chốc mở mắt ra.

Một đôi mắt vàng, ảnh ngược ngũ quan cứng ngắc của nàng.

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.

“Khuynh Anh?” Hồi lâu sau, hắn nói ra câu đầu tiên. Ánh mắt của hắn quá cấp thiết, quá bức người, lại quá mềm mại, quá cố chấp. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Khuynh Anh tê rần cả người.

Dường như đây mới chính là gặp lại sau li biệt. Hắn thực sự đạp phá thiên sơn vạn thủy đến tìm nàng, gọi tên của nàng, ôn nhu nhìn kỹ.

Nhưng kia cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Một giây sau, bầu không khí liền thay đổi.

Ôn nhu của Lam Tranh trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, đôi mắt hắn híp lại, “Đây là có chuyện gì?”

Chương 81 Khuynh Anh, đừng đi

“Cái… cái gì cũng không có!!” Khuynh Anh xoay người muốn trốn.

“Quay lại.” Giọng của hắn không cho cự tuyệt.

“…” Nữ nhân đã vọt tới cửa động dừng bước, sau đó run rẩy lui về phía sau lui.

“Quay đầu lại.”

“…” Không dám động.

Sau đó phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, cả người Khuynh Anh đều dựng lên, nàng cũng bất chấp mọi việc, vọt trở lại: “Ngài làm sao vậy?”

Sau đó chống lại ánh mắt của Lam Tranh.

Cười nhẹ, hắn ngước cổ, kéo tay nàng, nói: “Chúng ta đã làm?”

“Phụt——”

“Không có làm?” Giọng điệu của Lam Tranh tựa hồ có chút tiếc hận, lại nói: “Vậy cũng tốt.”

“Cái cái cái cái cái cái gì gọi là vậy cũng tốt?!” Cũng không biết là ai cưỡng bức ai, thiếu chút nữa nàng đã không còn sinh mệnh rồi!!

“Bởi vì mỹ vị đó hẳn là nên giữ đến lúc tỉnh táo mới nếm, không thể lãng phí.” Lam Tranh nhìn nàng, buồn bã nói.

“… Mới… mới không phải…”

“Mới không phải cái gì? Hay là… Lúc nãy kỳ thực nàng đang muốn làm? Vì thế, ta tỉnh lại không phải lúc?”

“… Không phải! Không phải! Không phải! Không phải! Tuyệt đối không phải!!” A a a a, đây là cái logic gì!

“Nàng đỏ mặt.”

“Ai cần ngài lo! Ta… ta sắp đi ra ngoài!”

“Khuynh Anh.” Hắn đột nhiên kêu một tiếng, tay dùng lực, liền kéo nàng đến trước mặt của hắn: “Đừng đi.”

Lam Tranh nhích lại gần, sau đó ôm nàng vào lòng. Hắn tựa cằm lên đầu nàng, ngón tay tinh tế vuốt ve mái tóc đen kịt của nàng. Trái tim Khuynh Anh nhảy thùng thùng thùng, rõ ràng là vực sâu lạnh lẽo, hiện tại lại giống sôi trào bốc cháy lên.

Bầu không khí kiều diễm, trong không khí nhuộm đẫm một tầng trầm mặc ái muội.

Hắn dừng một chút, rốt cuộc nói: “Nàng mặc loại đồ xấu hoắc này, ta rất mất hứng.”

“…”

Lam Tranh loay hoay cởi áo cỏ quấn trên người nàng, loại cỏ này sờ lên rất mềm mại, cũng thật ấm áp, có thể che đậy thân thể. Nhưng nàng bọc quá kín, từ cổ đến đầu ngón chân, cả người nhìn tựa như một bù nhìn rơm mập mạp, làm cho tầm mắt của hắn không thoải mái nghiêm trọng.

“Quần áo của nàng đâu?”

“… Bị rách rồi…”

“Quần áo của ta đâu?”

“… Không… không biết…”

“Ngu ngốc.” Lam Tranh đưa tay muốn cởi ‘y phục cỏ’ của nàng: “Ta chuẩn bị cho nàng một lần nữa.”

Toàn thân Khuynh Anh cứng còng, vội vã giãy giụa: “Không cần, thực sự không cần, ta… ta sợ lạnh…”

Đáng tiếc đã muộn.

Ngón tay của hắn đã linh hoạt cởi lớp cỏ quấn trên cổ nàng ra, mà ở một khắc ánh mắt của hắn nhìn vào da thịt của nàng, mắt lập tức kết băng: “Ai làm?”

Khuynh Anh cứng đờ, vuốt cái ót, pha trò: “Không có gì, ta bị sâu cắn, ta còn tự bắt nó ra…”

“Nàng gạt ta.” Mắt Lam Tranh sắc bén lên: “Rõ ràng là bị người cào.”

“Ta… ta…”

Hắn thình lình hung ác, bàn tay to đã phá hủy y phục cỏ trên người nàng, lộ ra một mảng lưng sưng bầm ghê người.

Như là bị gặm cắn, hoặc như là bị hôn, còn có vết máu chưa khô, loang lổ, ánh vào mắt hắn, làm cho màu sắc của con ngươi hắn cũng trở nên khiến người sợ hãi, không khí xung quanh lại nguy hiểm, ngưng trệ.

“Không nên nhìn, ngày hôm qua ta đi săn thú, không cẩn thận bị yêu thú đánh lén, mới bị thương.”

Nửa ngày hắn không phát ra một tiếng động.

Khuynh Anh có chút chột dạ, lại nói lấy lòng: “Ngài không nên nhìn chằm chằm ta như thế, hôm nay trời lạnh, ta lạnh…”

Hắn đột nhiên ôm chặt nàng.

“Nàng gạt ta.”

Hắn mộng.

Trong mộng hắn hung hăng dằn vặt nàng, thân thể như tuyết trắng của nàng bày ra ở trước mắt hắn, bởi vậy hắn không ngừng cắn xé nàng, làm đau nàng, rõ ràng thấy nàng rơi lệ, lại không không muốn dừng lại chút nào.

Trong mộng, hắn kìm lòng không đậu muốn phá hủy sinh mệnh nhỏ bé này, hắn đưa tay bóp cổ của nàng, muốn cứ như vậy bẻ gãy cổ nàng, giết chết nàng. Muốn dùng máu tươi nhuộm đỏ da thịt nàng, làm cho nàng giống một con búp bê sứt mẻ, ở lại thế giới của mình.

Mà bây giờ, tất cả trở thành sự thật.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa.

Hắn thực sự sắp giết nàng.

“Ai, ta lừa ngài chỗ nào, ngài hôn mê nhiều ngày, ta vì thu thập dược liệu cho ngài, lên núi đao xuống biển lửa, mấy vết thương nãy cũng là do bị té, ngài phải bồi thường cho ta đi.”

Những lời giả vờ của Khuynh Anh làm hắn đau nhói.

Hắn ôm lấy nàng. Nhặt cỏ nhung trên rơi lả tả mặt đất lên, quấn nàng lại, nhưng không nói lời nào.

Hắn dường như rơi vào trầm mặc lâu dài.

Khuynh Anh rất sợ hắn phát hiện cái gì, cũng không dám lộn xộn, yên tĩnh chờ đợi.

Đến khi cửa động truyền đến tiếng ho khan xấu hổ, không biết lúc nào Mộc Hi đã trở về. Hắn đứng ở cửa động đưa lưng về phía hai người, khoát tay áo, nói: “Khuynh Anh, Nửa Xu và ta đều đói bụng.”

“A! Ta lập tức đi làm ngay!” Khuynh Anh như được đại xá, vội vã giãy giụa đứng lên.

Mộc Hi biến mất ở cửa động, Giọng điệu Lam Tranh lại có vẻ không thiện cảm: “Hắn chính là người cứu nàng?”

Khuynh Anh gật gật đầu, lại dời chủ đề: “Không có y phục, đành dùng tạm cái này…”

“Các người ở chung một chỗ?” Bốn phía đột nhiên toát ra vị chua.

“Chỉ có một cái sơn động à…” Mắt thấy mặt của hắn càng ngày càng đen, Khuynh Anh vội vã giải thích: “Ngài nghĩ sai lệch!! Hơn nữa Mộc Hi chưa bao giờ ngủ, thông thường hắn đều ở bên ngoài…”

“Mộc Hi?” Lam Tranh giật mình, tựa hồ ở trong đầu lục lọi cái tên này, phút chốc, sắc mặt của hắn chìm xuống: “… Sao có thể!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: