chương 51-55

Chương 51 Nhưng vì sao lại là con thỏ

Khuynh Anh khỏi rất nhanh, đại khái là tâm tư rốt cục có niềm tin, cả người cũng nhẹ nhõm.

Nàng dậy rất sớm, sau đó Toàn Cơ đến mang nàng rời đi. Từ sáng đến tối, thậm chí suốt đêm không về.

Lam Tranh đối với việc này có nhiều oán giận, bất quá việc Toàn Cơ muốn làm, không ai có thể ngăn cản bao gồm cả em trai là hắn.

Trước đó không lâu, công chúa Bắc quốc Lê Thiên Thường không biết ở nơi nào bị yêu nhện cắn một ngụm, trên mặt mọc đầy mẩn đỏ, cả tuần lễ căn bản không cách nào tiêu đi, nàng khóc rống, không chịu ra ngoài, cho nên mấy ngày nay không còn người đến điện công chúa quấy rầy.

Toàn Cơ vốn là tân nương chờ gả, lẽ ra phải đóng cửa ở trong cung. Bất quá nàng là nữ thần duy nhất có tư cách kế thừa ở thành Đông Phương, cũng là con gái yêu của Thần vương, đối kháng với nàng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cho nên đối với chuyện nàng không tuân thủ lễ tiết, mọi người cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho rằng không thấy.

Dù sao đợi đến lúc nữ ma đầu hỗn thế này gả đi, không còn người có thể lớn mật như vậy nháo ở điện Trường Sinh đến  gà chó lên trời, phần lớn bọn họ cũng đều thật luyến tiếc.

Trên bầu trời đầy mây mù bỗng nhiên có con chim đại bàng đỏ gào thét bay qua.

Trên lưng chim, lộ ra một đầu tóc đen của thiếu nữ, đang đuổi theo một con ma thỏ chạy nhanh như bay, mắt thấy muốn đuổi kịp, nó đột nhiên kêu một tiếng rút vào trong sương mù, phút chốc biến mất không thấy gì nữa! Thiếu nữ lẩm bẩm, ngón tay vẽ ra một vòng phù phép trong không trung!!!

 Câu thần chú lập tức nổ tung hình thành một mảnh sáng ngời!!!

Toàn bộ sương mù dày đặc bị xua tan, ma thỏ không còn chỗ nào che thân, thiếu nữ từ trong không trung kéo ra một bộ cung tên màu vàng kim, tên vèo một cái bay ra bắn cái đuôi con thỏ dính ở trên thân cây!!

Hết thảy chấm dứt.

Chim chở thiếu nữ cùng con thỏ săn được tiến lên lên bầu trời, phá tan đám mây mù khiến mái tóc đen của nàng nhiễm lên ánh sáng hoàng kim.

“Nhưng vì sao nàng lại tóm con thỏ?” Toàn Cơ nhíu mày nhìn con mồi, miệng vết thương của chúng đã được Khuynh Anh chữa lành.

“Không phát hiện con khác.” Khuynh Anh nói rất nhỏ giọng.

“Đó là bởi vì pháp lực của nàng quá yếu, không thể đuổi chúng nó chui ra.” Toàn Cơ ngắt lời nàng: “Đây đã là ngày thứ ba dạy nàng khẩu quyết, vẫn là chậm như vậy, nàng phải biết rằng thời giờ của nàng chỉ có hai tháng, nếu nàng vẫn không có tiến bộ, đến lúc đó làm ta mất mặt, ta sẽ khiến cho nàng đời này cũng không thể đi ra ngoài.”

=_=

Chương 52 Nàng chắc còn nhớ rõ nàng là người của ai

Mỗi một ngày qua đi, Khuynh Anh gần như đều trở lại Điện Thiên Xu trong tình trạng kiệt sức, ngã xuống là ngủ ngay. Ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện gần như bạo ngược.

“Nàng không cần kêu mệt, muốn về nhà, trừ bản thân nàng ra không có người thứ hai có thể giúp được nàng.” Mệnh lệnh của Toàn Cơ là tuyệt đối. Khuynh Anh không có nửa câu phản kháng, phi thường cực khổ, còn phi thường kiên trì.

“Khi đối mặt với kẻ địch vĩnh viễn không được để đối phương biết nàng đang sợ, người nhát gan sẽ chỉ bị coi thường, không có khí thế, nàng vĩnh viễn đều là kẻ yếu.” Đây là ngày thứ mười Toàn Cơ vừa tự tay chém giết cự thú vừa giảng dạy.

Khuynh Anh nghe nhớ kỹ. Ở ngày thứ mười ba, dùng chú pháp tinh lọc giải quyết yêu ma khổng lồ, chỉ là nàng không có giết chóc mà là lựa chọn khi nó phục tùng lại thả nó trở về.

‘Không cách nào xuống tay độc ác liền tương đương với bản thân mình sẽ lâm vào nhiều nguy hiểm hơn, thiện lương cũng không thích hợp dùng tại tất cả mọi nơi, có đôi khi ngoan độc sẽ khiến mình sống càng lâu.’ Lúc Toàn Cơ răn dạy, vĩnh viễn đều không cho người ta phản bác cái gì. Nàng nghiêm túc còn đáng sợ hơn quái thú hung mãnh, một khi bắt đầu liền sẽ không chừa cho ai đường lui.

Khuynh Anh làm không tốt cũng sẽ bị trừng phạt mấy trăm lần.

Nội dung huấn luyện hoàn toàn giữ bí mật. Toàn Cơ thiết hạ kết giới đến Lam Tranh cùng Trường Minh đều không thể nhìn thấy, mà Khuynh Anh cũng bị yêu cầu, trừ khi bất đắc dĩ, nàng không thể để bại lộ nội dung mình học được. Mỗi ngày huấn luyện xong, nàng nhất định phải nuốt vào một viên thần đan ức chế linh lực, sẽ không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi.

Đối với cái này, Toàn Cơ cũng không giải thích dư thừa. Cho dù như vậy Khuynh Anh vẫn là không hề oán than, thậm chí càng thêm nỗ lực.

Bởi vì nàng hiểu phản kháng cũng vô ích.

………………

Tròn một tháng.

Thành Dao Quang càng thêm náo nhiệt hơn ngày xưa.

Không ngừng có thần thú từ thần đô khác chở đặc phái viên mang lễ vật đến. Đám hỏi của hai đại thần đô là cả một đại sự của Thần giới.

Toàn Cơ bị lệnh cưỡng chế tham gia một bữa tiệc tối hết sức quan trọng, Khuynh Anh cũng được ân chuẩn nghỉ ngơi một đêm, nhưng nàng cũng phải đi theo Toàn Cơ để học hỏi giao tiếp. Khả năng xa giao cũng rất quan trọng mà.

Khuynh Anh đã phục tùng mệnh lệnh của Toàn Cơ thành thói quen, liền trở lại cung Thiên Xu tìm một bộ quần áo. Đúng vào lúc này, cửa tẩm điện chậm rãi mở ra.

“Nàng còn nhớ rõ nàng là người của cung Thiên Xu à?” Một giọng nói ôn hoà vang lên ở đỉnh đầu.

Khuynh Anh sửng sốt, Lam Tranh lại có vẻ nghiền ngẫm: “Linh lực ít như vậy là thành quả của nàng một tháng này?”

“Cứ tiếp tục để tỷ ấy dạy dỗ nàng như vậy, nàng sẽ giống như một ác nữ, hết thú vị mất.”

Chương 53 Nàng thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người

Khuynh Anh nghĩ nghĩ, yếu ớt nói: “Kỳ thực ta thích không có thú vị.”

Lam Tranh nhất thời nheo mắt lại tuy, rằng Khuynh Anh vẫn là Khuynh Anh vô dụng lại không não, nhưng hắn lại cảm thấy nàng có chỗ không giống.

Ánh mắt sáng ngời đáng chết của nàng nhìn về phía hắn, làm hắn muốn trốn tránh một phần. Phản bác lời nói của hắn càng thuận miệng vô cùng. Giọng nói nhỏ nhưng nghe qua quả thực là cây ngay không sợ chết đứng!

Đầu óc nàng quả nhiên là bị con gì đá vào rồi. Hắn tự tay đi nhéo gò má hồng nhuận lên không ít nàng, vừa nhéo còn vừa lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Còn càng ngày càng xấu!”

=_= xấu ngươi còn nhéo vui mừng như vậy!

Lam Tranh lại quét mắt một vòng nhìn quần áo trải đầy trên giường, đều là một ít váy rách linh tinh, duy nhất có thể mặc lên được là chiếc váy tuyết hắn từng thấy Khuynh Anh mặc một lần. Xác thực rất hợp với màu da cùng màu tóc của nàng, nhưng vừa nghĩ đến lai lịch chiếc váy, hắn cũng có chút khó chịu.

“Nàng cũng chỉ có mấy cái này?” Hắn tùy ý mở túi hành lý của nàng, có một ít trang sức nhưng đều là đồ giá rẻ. Đặt ở dưới cùng là một cái túi vải màu trà được xếp ngay ngắn chỉnh tề, hắn thuận tay lôi ra.

“Ồ Ồ! Không nên làm lộn xộn đồ của ta.” Khuynh Anh phản ứng kịp, vội vàng đoạt lại.

Lam Tranh dùng một tay đè chặt đầu của nàng, một tay chậm rãi gỡ lớp vải, ánh mắt vừa chạm đến nội dung bên trong, sắc mặt liền xanh mét.

“Đây là cái gì? Ca ca?”

“Ta… ta còn chưa kịp trả cho hắn!” Khuynh Anh hổn hển vươn tay đoạt lại, đó là cái áo choàng lần trước Trường Minh đưa cho nàng khoác che thân, bị nàng làm dơ, thật vất vả mới làm theo phương pháp Phù Liên dạy, dùng linh khí của ánh trăng giặt, không nghĩ tới liên tục hôn mê hơn một tháng, về sau lại bị Toàn Cơ huấn luyện, không có thời gian cũng không có cơ hội gặp Trường Minh để trả lại, nàng nhất thời quên mất.

“Cho nên nàng giữ lại như bảo bối?” Giọng nói Lam Tranh càng lạnh hơn, vứt cái áo xuống, tối tăm nhìn nàng.

“Không phải như vậy, làm sao ngài có thể ném nó xuống đất! Rất khó giặt đó!!”

Khuynh Anh chạy đi lượm áo sau đó rất nhanh lao ra bên ngoài.

Lam Tranh tức giận là rất kinh khủng, nàng phải đi tìm Toàn Cơ làm chỗ dựa vững chắc mới được.

Nhưng vừa chạy đến cửa, trước cửa lại đột nhiên bốc cháy lên một tầng lửa đỏ vàng, nàng hoảng hốt lui về phía sau vài bước, dời đi mục tiêu muốn phóng qua cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng nổi lửa!

“Khuynh Anh, nàng thật đúng là làm cho người ta bất ngờ.”

Ngay lúc nàng suýt bị lửa thiêu, Lam Tranh đã đột nhiên di động đến phía sau nàng, vươn ra tay từ phía sau ôm lấy eo của nàng.

Chương 54 Nắm tay

“Toàn Cơ dạy nàng cái gì? Hả?” Hơi thở của hắn phun ở viền tai của nàng, môi mềm mại như chim con cọ tai của nàng.

Khuynh Anh cương cứng, một cử động nhỏ cũng không dám, nàng mới chỉ học phép thuật một tháng, nếu cứng rắn, thua thiệt nhất định là nàng.

“Mấy ngày này học gia tăng thể lực, lúc ta còn nhỏ có luyện võ cho nên thân thể khỏe hơn.”Nàng châm chước trả lời một chút.

“À?” Nụ hôn của hắn chậm rãi di động đến cổ nàng.

“Điện hạ, sắc trời đã tối, nếu không nhanh chút sẽ khiến công chúa Toàn Cơ trễ tiệc tối.”

“Thiếu một mình nàng sẽ không ai để ý.”

“Bất quá không thể thiếu ngài, công chúa điện hạ thương yêu ngài, tiệc tối của công chúa nếu ngài vắng, công chúa nhất định sẽ thương tâm.”

Lam Tranh cười cười, dựa đầu trên vai nàng: “Hắn cũng tới, ta có thể giúp nàng trả lại cho hắn.”

Khuynh Anh ngây cả người, sau đó phát hiện hắn ngụ ý là áo choàng trong tay mình, quả thực cầu còn không được: “Vậy cám ơn điện hạ rồi.”

Nàng không có tí ti thái độ phản đối, làm cho hắn hơi cao hứng.

Một thoáng nhìn qua, thấy mái tóc đen của nàng có chút ướt át, hẳn là vừa mới tắm rửa. Mùi hương trên tóc nàng đều là từ hương liệu mình chuyên dùng, cho nên hiện tại nàng cũng có mùi hương như hắn.

“Điện hạ?” Khuynh Anh hỏi dò.

Hắn không có trả lời nàng, tay ôm nàng dần dần dùng sức, hơi thở dừng ở cổ nàng cũng thêm thâm trầm.

Khuynh Anh cảm thấy ngại ngùng, rốt cục hắn mở miệng. Ngón tay hắn từ hông của nàng dời lên trên, đột nhiên đến ngực của nàng: “Gần đây quả nhiên nàng trở nên hồng hào căng tròn, cũng là công lao của Toàn Cơ sao?”

- -

Khuynh Anh rốt cuộc nhẫn nại không được, dùng sức đẩy móng vuốt của hắn, sau đó quay người hung hăng tung một quyền vào mặt của hắn – -

Huấn luyện đạt hiệu quả, quả đấm của nàng không còn yếu ớt vô dụng với mặt của người thần tộc vốn được bao phủ một tầng linh lực nữa, nó đã có lực công phá với đối phương.

Nửa ngày.

Lam Tranh bụm mặt chậm rãi tỉnh lại từ trong đả kích trầm trọng.

Gặp Khuynh Anh đang phá kết giới của hắn để tông cửa chạy ra, hắn đã nắm hông của nàng.

“Nàng nếu lại dám động thủ, đêm nay chúng ta sẽ không cần đi ra ngoài.” Lam Tranh cúi đầu, nửa gương mặt có dấu ấn màu đỏ của nàng. Trong mắt hắn lạnh lẽo, tà mị liếm môi: “Ta sẽ làm nàng biến thành nữ nhân của ta, cho nên cũng không cần xuống giường.”

Ngày đó Khuynh Anh vẫn là thuận lợi ra cửa, nguyên nhân là công chúa Toàn Cơ phái người hầu tới chuyển cho Lam Tranh một đoạn văn như sau – – ‘nếu buổi tối Khuynh Anh không xuất hiện, tỷ nhất định sẽ làm cho phụ hoàng gả vị công chúa trong thần tộc thầm mến đệ đã lâu cho đệ.’

Khuynh Anh không rõ ý tứ của những lời này lắm, bất quá lúc Lam Tranh nghe được, sắc mặt trắng xanh, cuối cùng thả nàng ra.

Khi đó hắn đang đè nàng, dùng pháp lực cố định tay chân của nàng, sau đó cởi lớp y phục cuối cùng của nàng.

Khuynh Anh lập tức theo người hầu của Toàn Cơ đến một cửa hàng quần áo trong thành Dao Quang tìm váy và trang sức.

Bất quá khi Khuynh Anh xuất hiện lần nữa trước mặt hắn, hắn lại trở nên càng thêm âm u.

“Ta cảnh cáo nàng, không được tùy tiện nói chuyện cùng người khác.” Lúc ném nàng vào xe ngựa, Lam Tranh nói với nàng. Dường như nhớ tới cái gì, bổ sung một câu: “Bởi vì nàng quá xấu, miễn cho ta mất mặt.”

Chương 55 Nàng cảm thấy giường của điện hạ Lam Tranh mềm không

Ban đêm ở Thần giới vẫn luôn rất đẹp.

Mà đêm nay dường như thật đặc biệt, phố lớn ngõ nhỏ đông nghẹt mĩ nhân trang điểm tỉ mỉ đứng thành đàn, khắp nơi đều ánh sáng lấp lánh loá mắt.

Đặc biệt càng tới gần trung tâm thành Dao Quang, lại càng xa hoa.

Bọn họ ngồi trong xe ngựa Thiên Long đến, lúc đó đã phi thường náo nhiệt, Thần Tộc bình thường tuy cũng không được phép tiến vào điện, những cũng có không ít nữ tử cuồng dại chờ đợi ở ngoài để được ngắm dung mạo của các vị hoàng tử.

Cho nên khi xe ngựa của Lam Tranh đáp mây chậm rãi mà đến, chung quanh lập tức bị bao phủ bởi tiếng thét chói tai.

“Điện hạ, ta có thể không đi xuống cùng ngài không?” Khuynh Anh nhìn nhìn đám người phía dưới, nuốt nước miếng một cái.

Lam Tranh liếc nàng một cái, như cười như không: “Nàng cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy chủ ý này thật không tệ.” Nàng trả lời vô cùng thành thật.

Lúc hoàng tử điện hạ tuấn mỹ vô cùng thân thiết ôm một thiếu nữ tóc đen cứng ngắc xuống xe ngựa, Khuynh Anh nháy mắt bị một đống tầm mắt ác độc chọc thủng, chọc thủng, lại chọc thủng.

Mới vào thần điện, Lam Tranh liền bị người mời đi làm lễ, hoàng tử điện hạ cần phải đi cùng Thần vương cùng thần hậu bước ra.

Mà Khuynh Anh bị ném cho Già Diệp, nhưng trước đây Già Diệp không vừa mắt với nàng, căn bản không nguyện ý nói nửa câu với nàng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn nàng cũng tràn ngập địch ý.

Khuynh Anh thật bất đắc dĩ, may mắn tình cảnh lạnh lẽo như vậy rất nhanh bị một người phá vỡ.

“Khuynh Anh?!”

Người chạy tới là Phù Liên, nàng giữ chặt tay Khuynh Anh, đánh giá: “Vừa rồi lúc điện hạ Lam Tranh tiến vào, ta liền nhìn đến nàng, nàng thay đổi thật nhiều,  nếu không nhờ màu tóc của nàng, thiếu chút nữa ra không nhận ra!!”

Phù Liên mặc là đồng phục của nữ thần quan, váy dài màu tím, mái tóc dài bới lên, cài đá quý màu vàng, đứng ở trong một đám quý tộc, nàng vẫn vô cùng loá mắt.

Nàng hiển nhiên cho rằng Già Diệp không tồn tại, trực tiếp kéo Khuynh Anh đến góc, nháy nháy mắt vài cái: “Một tháng không gặp nàng đã đẹp lên rất nhiều!”

Khuynh Anh sờ sờ cái mũi, ngây ngô cười: “Không thể nào.”

Phù Liên nhìn nàng vài giây, có vẻ như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bất quá vẫn còn tốt chán, nàng vẫn ngu ngốc đần độn như vậy.”

“Bất quá, mấy ngày này nàng đi nơi nào, ta tìm không thấy nàng. Ta còn nghĩ rằng nàng đã bị điện hạ…” Dừng một chút, giống như là bận tâm cảm thụ của đối phương, thay đổi phương pháp hỏi:“Nàng cảm thấy giường của điện hạ mềm không?”

Khuynh Anh nổi gân đen đầy đầu. Đã lâu không có tiếp xúc với cái miệng rắn độc này, lực sát thương vẫn mạnh như lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: