chương 46-50
Chương 46 Sen ma
Khuynh Anh đành phải đi qua, lúc đi đến trên cầu, chung quanh nước tiên lay động như một đóa hoa nở rộ, có những sinh vật như những con sứa màu vàng tung bay, chúng nó bị gió thổi trong không trung, nhảy múa xoay tròn hết sức trong sáng.
Khuynh Anh nhìn Lam Tranh chống đầu mím môi cười nói: “Nàng cũng thích phải không? Con gái tựa hồ đặc biệt thích những sinh vật xinh đẹp như vậy. Đây là mầm móng sen ma ta thu thập từ tộc Tinh linh, đến Toàn Cơ thô bạo như đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy cũng thật thích.”
“Quả thật rất đẹp, chúng nó trôi trong nổi không trung làm bầu trời đêm giống như đại dương vậy.”
Khuynh Anh đang hiếu kỳ muốn lấy tay đụng vào một cái đang bay đến bên cạnh mình, Lam Tranh lại chậm rãi bổ sung thêm: “Nhưng thứ xinh đẹp cũng thường nguy hiểm, sen ma bơi chung quanh chỉ là vì kiếm ăn.”
Đang nói, sen ma đã đụng tới ngón tay Khuynh Anh, đồng thời đột nhiên toàn bộ xúc tu biến thành mũi nhọn mạnh mẽ đâm nàng!!
Khuynh Anh hoảng sợ né tránh, nhưng sen ma lại tụ tập như bầy ong vò vẽ đuổi theo nàng không tha.
“Này này! Ngươi tại sao có thể như vậy!! Cứu mạng!” Nàng trên nhảy dưới nhót, quần áo đã bị rách ra vài cái lỗ.
Lam Tranh chậm rãi nhìn một lát, lại cười nói: “Khuynh Anh, hôm nay nàng không ngoan, cho nên bị trừng phạt.”
“Ngươi đang nói cái gì!!” Khuynh Anh căn bản nghe không được lời hắn nói.
“Hôm nay Nàng đi gặp ca ca ta!”
@# $#@!! Nàng nhảy lên một tảng đá thở hổn hển, đập chết mấy con sen ma trước mặt, trên đầu nổi gân xanh, “Ai muốn gặp hắn? Ta có thể lựa chọn sao?!!”
Lam Tranh híp mắt nhìn nàng, mấy vòi nhọn của lũ sen ma ở sau lưng nàng đâm tới, nếu như thực đâm trúng… Ngón tay khẽ nhúc nhích, lũ sen ma không một tiếng động bụi tan khói diệt.
“Lúc trước không có phát hiện, kỳ thực nàng cực kì nhanh nhẹn, cũng thật dũng mãnh.” Lam Tranh rốt cục cười nói.
“Cám ơn.” Khuynh Anh nổi gân xanh đầy đầu, mỉm cười.
Ánh mắt Lam Tranh chậm rãi dời xuống, tiếp tục cười nói: “Chạy nhảy nhiều như vậy mà vẻ mặt vẫn không có gợn sóng, xem ra thuốc bổ của Thần Tộc rất có hiệu quả.”
Khuynh Anh ngẩn người nhìn theo tầm mắt của hắn mới chợt xấu hổ trắng mặt. Dùng tay áo che ở trước ngực, bộ mặt cứng ngắc vô cùng: “Thật đúng là cảm tạ điện hạ ban thuốc.”
“Ừ.” Khóe môi Lam Tranh cong lên một đường cong: “Tiền thuốc bổ đều ghi vào sổ nợ của nàng, không cần cảm tạ ta. Vừa rồi nàng đánh chết sen ma quý số lượng hiếm giá cả cao như vậy, đương nhiên cũng ghi lại vào sổ nợ của nàng.”
Giây phút ấy, Khuynh Anh chỉ muốn nhào tới cắn xé hắn!!
Chương 47 Nàng còn nhớ ra cái gì không
Lam Tranh lại nhớ ra cái gì đó, vẫy vẫy tay với nàng: “Nàng lại đây.”
Khuynh Anh cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ngài lại muốn làm cái gì?”
“Cung tỳ nếu không phải nghe lời là bị trừ tiền công.”
Khuynh Anh nhìn hắn, vẫn là chết sống không chịu động chân.
Lam Tranh lại khẽ cười nói: “Ta đã quên nói lũ sen ma có độc, cho dù chỉ bị đâm nhẹ cũng sẽ hư thối toàn thân, tuy rằng không chết, bất quá sống không bằng chết, rất đáng sợ.”
Khuynh Anh nhìn thoáng qua vết thương trên tay mình, yên lặng đi đến bên cạnh.
“Hôm nay nói gì với ca ca ta?” Lam Tranh giống như vô tình hỏi.
Phía sau đối phương còn có vô số sen ma âm trầm muốn ăn cơm, cộng thêm Lam Tranh âm hiểm lại nhỏ mọn, lừa gạt hắn hậu quả nhất định thật nghiêm trọng. Nàng đành phải thẳng thắn để được khoan hồng: “Hắn nói mấy ngày nữa sẽ bảo Nam Huân tìm cho ta một sư phụ để cho ta bắt đầu tu hành, sớm rửa sạch oan khuất trở lại thế gian.” Dừng một chút, ngẩng đầu nhìn, mắt hắn mang ý bảo nàng tiếp tục nói, nàng lại phải vô lực cất giọng: “Còn bảo ta chú ý học tập lễ nghi quy củ của Thần Tộc, hầu hạ ngài cho tốt, làm tốt bổn phận, như vậy thôi.”
Về hai trăm năm thành hôn cái gì đó vẫn là bỏ qua đi.
“Già Diệp nói lúc nàng trở lại sắc mặt tái nhợt, thân hình run run đi, là ca ca đã làm gì nàng sao?”
“Không có.”
“Buổi tối nàng thấy ác mộng hô một câu ‘Không cần’, chẳng lẽ không phải ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mộng sao?”
“Không thể, à, mấu chốt là làm sao ngài biết?”
“Khuynh Anh?” Hắn cười, hỏi ngược lại một câu.
Khuynh Anh nhịn không được ớn lạnh một cái, rốt cục bất đắc dĩ nói: “Điện hạ Trường Minh làm sao có thể làm gì ta. Điện hạ khí thế quá cường đại, ta là một người phàm nho nhỏ, căn bản chịu không nổi, vừa thấy ngài ấy ta liền đổ mồ hôi lạnh, hai chân phát run, hô hấp khó khăn, còn chuyện gặp ác mộng, từ lúc đến nơi đây ta liền ngủ không an ổn, chắc là ta quá nhớ nhà cho nên mới mơ quá nhiều.”
Mắt Lam Tranh dần dần tối lại, hắn hỏi tiếp: “Khuynh Anh, nàng gặp ác mộng gì?”
“A… Là vách núi đen, cũng nhớ không rõ lắm…” Khuynh Anh gãi gãi cái ót, đang muốn nhớ cảnh trong mơ, bỗng dưng tay bị bắt lấy, cả người bị ném tới vách đá trên cầu, rồi sau đó một cái bóng râm cao gầy đã đè lại.
“Khuynh Anh, nàng còn nhớ ra cái gì nữa?” Lam Tranh dần dần tới gần.
Khuynh Anh thấy một loại cảm giác nguy hiểm bốc lên. Nhưng nàng không rõ vì sao đột nhiên hắn nổi điên, cố vớt vát: “Ta không – -”
Gò má bị bóp, nàng theo phản xạ giãy giụa, lại bị hắn nắm lấy thắt lưng, thô bạo hôn môi nàng.
Mang theo hung mãnh ác ý, còn có cắn xé như dã thú.
Khuynh Anh chỉ cảm thấy trên môi có mùi máu, đau đớn khiến đầu óc nàng thanh tỉnh, nhìn phía trên cung Thiên Xu thấy mây đen dần dần che ánh trăng, bầu trời tối đen vô tận.
Chương 48 Nàng cuối cùng là điên dại
Khuynh Anh bị đè thở không nổi, hơn một nửa lưng của nàng đã bị đẩy ra ngoài cầu đá, hắn chỉ dùng tay nắm lấy thắt lưng không để cho nàng ngã xuống nước.
Nụ hôn giống như mưa rền gió dữ kéo dài, đến cổ của nàng đều bị cắn ứa máu.
“Đồ điên đồ điên! Buông ta ra!” Mỗi vết cắn khiến nàng rất đau.
Bức bách gắt gao đến hít thở không thông, nàng rốt cục không thể chịu đựng nổi nữa, nàng kịch liệt phản kháng, dùng hai cánh tay gắng sức giãy giụa, nàng thậm chí dùng ngón tay cấu da mặt xinh đẹp của hắn nhưng phảng phất có một tầng sáng rọi bảo vệ hắn, như Trường Minh, nàng vĩnh viễn không thương tổn được bọn họ, nhưng bọn họ có thể không kiêng nể gì đả thương nàng.
Nàng nghĩ nàng cuối cùng là điên dại rồi mới có thể chịu đựng hắn lại một lần nữa tập kích môi sưng đỏ của nàng, lựa lúc vị này hoàng tử điện hạ khom thắt lưng hôn mình, trong nháy mắt nàng dùng lực, hung hăng đá hất chân, dùng tư thế lật xe – -
‘Bùm’ một tiếng.
Bọn họ đều rơi vào bên trong hồ nước sâu không thấy đáy.
Sóng nước đánh vào làm cho Khuynh Anh tránh thoát gông cùm xiềng xích của Lam Tranh. Nàng vốn bơi rất giỏi, đạp nước hai cái liền nổi lên mặt nước, nhưng trong một khắc mắt cá chân của nàng đã bị một đôi tay quấn chặt lấy, còn chưa kịp kinh hô nàng đã bị kéo mạnh xuống nước!!
Khuynh Anh đề phòng không kịp bị uống mấy ngụm nước, tai mũi mắt miệng đều khó chịu, sắp hít thở không thông.
Nàng kinh hoảng, nhìn hắn, chỉ xem tới được một đôi tròng mắt của hắn nguy hiểm đến mức có thể nuốt nàng!!
Bên hông lại bị nắm giữ, ngón tay hắn cắm vào trong tóc nàng, mạnh mẽ hôn lên.
Khuynh Anh chỉ cảm giác mình bị hắn nặng nề đè áp vào lòng hồ, cảm giác thiếu dưỡng khí làm cho tất cả các giác quan mơ hồ dần.
**********************************
Mây đen dần dần tản ra, ánh trăng lộ ra một góc màu trắng bạc.
Lam Tranh ôm Khuynh Anh đã hôn mê chậm rãi đi lên bờ.
Hắn cúi đầu lẳng lặng nhìn dung nhan của nàng, ánh mắt dần dần trở nên mê ly.
“Khuynh Anh, ta đến xua tan ác mộng của nàng đây.”
Hắn phủ môi hắn lên môi nàng, chỗ bọn họ tiếp xúc có ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, cuối cùng hạ ấn ký phong ấn lên môi nàng.
Chương 49 Điện hạ, cái này tuyệt không giống ngài
Một đêm bị ép buộc, ngày hôm sau Khuynh Anh nóng rần lên. Liên tục tra tấn tinh thần khiến nàng lâm vào hôn mê, thế nào cũng không đồng ý tỉnh lại, thân hình đơn bạc co rúc ở trên giường Lam Tranh, giường thật lớn khiến nàng có vẻ càng thêm thật nhỏ.
Cho dù có thể sử dụng thần đan chữa sốt, nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt. Có lẽ là vì sợ, lông mi của nàng run run, môi cũng không hề có màu sắc.
“Lúc nào nàng mới tỉnh?” Lam Tranh hết nhẫn nại ngồi xuống đầu giường, lạnh mắt nhìn một loạt thầy thuốc quỳ trên đất, trong đầu bốc lên ngọn lửa nôn nóng, người phàm yếu ớt hắn không phải không biết, nhưng Thần Tộc gần như đều là có thể sử dụng thần chú duy trì hô hấp trong nước nhất thời gian, hắn là hoàng tộc, thậm chí không dùng pháp thuật cũng có thể duy trì cả một ngày. Nhưng Khuynh Anh cái gì cũng không phải, đừng nói pháp thuật, ngay cả lực công kích một con sen ma yếu ớt nàng đều không có.
“Điều dưỡng mấy ngày hẳn là có thể tỉnh.” Một vị thầy thuốc dè dặt tiến lên nói: “Nếu thật sự không được, chỉ sợ phải mạnh mẽ kích thích hồn phách nàng, có thể khiến nàng khôi phục thần trí, bất quá phàm thể sẽ đau đớn không chịu nổi.”
“Cút!” Lam Tranh vung tay áo lên, nước thuốc vẩy đầy đất.
Mọi người nhanh lui sạch sẽ, Già Diệp yên lặng đứng đã lâu cuối cùng mở miệng: “Điện hạ, cái này tuyệt không giống ngài.”
“Ngươi dám chất vấn ta?” Một đôi tròng mắt màu vàng nâng lên, bên trong tràn đầy lệ khí.
“Nàng chỉ là một người phàm, điện hạ không cần cáu kỉnh như vậy vì nàng.” Già Diệp còn chưa dứt lời, trên mặt liền bị tát một cái.
“Đi ra ngoài.” Lam Tranh thản nhiên nói.
Già Diệp hơi nhếch môi, mặt sưng phồng lên, bên môi tất cả đều là mùi máu tươi, nhưng chân của hắn lại kiên định hơn: “Điện hạ, sinh nhật một ngàn tuổi của ngài sắp đến, nương nương từng tiên đoán đến kỳ một ngàn năm sinh mệnh ngài sẽ có đại kiếp nạn, cô gái này sợ là tai họa.”
“Già Diệp.” GIọng nói Lam Tranh u trầm đáng sợ: “Ngươi biết ta chán ghét ai nhắc tới nữ nhân đó.”
“Nhưng ngài ấy là mẫu hậu ngài.”
Đồng tử Lam Tranh co rút lại, hắn giơ đầu ngón tay lên, tất cả đều là sát khí, Già Diệp cũng đã quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói: “Điện hạ, ta từ nhỏ đi theo bên cạnh ngài, vì một câu nói của ngài ta nguyện ý vượt lửa băng sông, nhưng nếu ngài gặp khó khăn sao ta có thể ngồi yên không đến?! Nàng ta đi đến Thần giới, phàm thể vốn là điềm không may, điện hạ thu nàng làm nội thị càng là không hợp với lẽ thường. Hiện thời, kỳ một ngàn năm càng gần, điện hạ lẽ ra nên càng thêm cẩn thận, huống hồ nương nương đã nói…”
“Câm miệng!!”
Trong nháy mắt gió chợt mãnh liệt nổi lên, hung hăng ném Già Diệp ra ngoài, cửa đóng lại, trong phòng lại yên tĩnh.
Lam Tranh nhắm mắt lại thật sâu, giây phút ấy hắn chỉ cảm thấy vô cùng uể oải.
Lúc này cửa lại bị mở ra.
“Ta bảo ngươi đi ra ngoài!!!!” Hắn tức giận vung ra một nói mũi nhọn ánh sáng màu vàng kim sáng rọi.
“Nha, đệ thật sự là trưởng thành cánh cứng cáp rồi, ngay cả tỷ tỷ của đệ cũng dám đuổi đi?”Người tới lấy tay đỡ công kích của Lam Tranh, trong ngôn ngữ đều là trêu tức. Toàn Cơ mặc một thân trang phục nam nhân, tóc đỏ buộc lên thật cao, nàng nhìn vào trên giường, lộ làm ra một bộ dáng đã hiểu rõ: “Nàng mới khỏi bệnh không bao lâu, đệ liền làm nàng không dậy nổi sao?”
Chương 50 Linh hồn thuần trắng
Lệ khí trong mắt Lam Tranh chậm rãi tiêu tán, hắn giật giật khóe miệng: “Đệ cũng muốn, chẳng qua còn chưa kịp.”
Toàn Cơ đóng cửa lại, đi đến: “Tỷ còn nghĩ là Già Diệp quấy rầy việc tốt của đệ, bị đệ ném ra ngoài.”
Lam Tranh khinh thường nguýt một cái: “Vậy tỷ còn tiến vào?”
Toàn Cơ cong lên khóe môi xinh đẹp, ngồi ở đầu giường nhìn về phía Khuynh Anh: “Hô hấp của nàng kém như vậy, tỷ chỉ là sợ đệ không có chăm sóc tốt cho nàng.”
“Nàng không chết được.”
“Theo tính tình của đệ, nàng cách cái chết cũng không xa.”
Lam Tranh hừ một tiếng, lại không nói gì thêm.
Toàn Cơ nở nụ cười, rất ít khi có thể nhìn đến vẻ mặt cam chịu của đệ đệ mình, nàng rất hài lòng, “Tốt lắm, đệ đi ra ngoài trước đi.”
“Đây là phòng đệ!”
“Nếu đệ muốn đứa nhỏ này cứ ngủ như vậy cả đời.”
Lam Tranh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đi ra ngoài cửa.
Toàn Cơ là nữ thần duy nhất ở điện Trường Sinh có được năng lực chữa trị linh hồn, thậm chí khởi tử hồi sinh, đối với năng lực của tỷ tỷ hắn tuyệt đối tin tưởng, muốn làm nữ nhân ngu ngốc này tỉnh lại nhất định là không có vấn đề.
Chờ trong phòng không có bất kì cái gì quấy rầy, Toàn Cơ mới chậm rãi bố trí một cái kết giới.
Bốn phía dần dần ảm đạm đi, chỉ còn lại cái giường Khuynh Anh nằm bỗng rõ ràng dị thường.
Toàn Cơ vươn tay chống đỡ lên mi tâm của Khuynh Anh, không lâu liền có một sợi tơ màu trắng chậm rãi bị kéo ra quấn quanh ở trên ngón tay nàng, từng vòng từng vòng như ẩn như hiện.
“Đúng là linh hồn màu trắng tinh đó Khuynh Anh.” Nàng nao nao: “Thật sự là đứa bé ngoan.”
Nhưng là rất nhiều sợi tơ màu trắng hỗn loạn không chịu nổi, đây mới là căn nguyên làm cho nàng không đồng ý tỉnh lại. Con người một khi trở nên mê man, linh hồn cũng sẽ trở nên dây dưa tán loạn.
Toàn Cơ nhẹ nhàng nhớ đọc thần chú, đầu ngón tay phát ra ánh sáng ấm áp dẫn dắt chúng nó sắp xếp theo quỹ đạo.
Đột nhiên một thứ mạnh mẽ đập vào mi mắt. Toàn Cơ theo bản năng ngừng lại.
Nhìn kỹ lại, trong đống sợi tơ linh hồn trắng tinh còn hòa lẫn với thứ gì đó, nàng xem đã lâu, đáy mắt đầy kinh ngạc: “Đây là…”
Nửa giờ trôi qua.
Lam Tranh chờ đợi ở ngoài cửa thật không kiên nhẫn.
Hắn đi tới dùng sức gõ cửa: “Tóc đỏ, tỷ muốn làm tới khi nào!!”
Toàn Cơ ngồi ở bên giường, không chút quan tâm, nàng thậm chí vươn ra ngón tay tăng sức mạnh của kết giới, mới một lần nữa nhìn về phía Khuynh Anh đã tỉnh lại: “Nhìn thấy ta không?”
“Vâng.” Khuynh Anh còn có chút mê mang, đôi mắt đen nhánh hơn nửa ngày mới nhìn rõ ràng người trước mắt: “Điện hạ Toàn Cơ!”
Toàn Cơ cong khóe miệng, nhẹ xoa tóc đen của nàng: “Tỉnh là tốt rồi, đệ đệ ta ngẫu nhiên sẽ quá khi dễ người, nàng đừng quá để ý.”
Khuynh Anh suy nghĩ kỹ nửa ngày mới giật mình nhớ tới đêm qua mình bị kéo vào trong nước, tình cảnh ép buộc, môi còn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên trắng bệch.
Toàn Cơ cười nói: “Lam Tranh hồi còn nhỏ còn đáng ghét hơn, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi đó.”
Cái này có thể hiểu là đang an ủi sao.
Toàn Cơ dừng một chút, thu lại ý cười, nàng vươn tay nhẹ nắm giữ tay Khuynh Anh, “Bất quá, Khuynh Anh, nữ nhân thông minh quan trọng nhất là có được năng lực tự bảo vệ mình, nàng biết không?”
“Vâng, vâng.”
“Nếu như nàng muốn về nhà, bây giờ nàng cũng chỉ là con kiến, trừ việc nghe mệnh lệnh từ người khác, cái gì nàng cũng không làm được.”
Thân hình Khuynh Anh run rẩy, lại không tìm thấy chỗ có thể phản bác.
“Cho nên, cách hôn lễ của ta còn có mấy ngày, trong mấy ngày này để ta làm làm sư phụ của nàng.” Toàn Cơ đột nhiên nắm chặt ngón tay nàng, tóc màu ngọn lửa làm căn phọng ẩm đạm bỗng sáng ngời, “Ta sẽ làm nàng trở nên mạnh mẽ.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top