hạ màn và kết thúc
Hắn cũng vui mừng khi được ở bên nó, được chăm sóc nó là giá nào cũng sẽ trả. Đang choàng tay ôm chặt nó, sau lưng bỗng có âm thanh lạ
" Bốp...Bốp" - Hoàng Hải mỉm cười vỗ tay rần rần.
Hắn buông lỏng nó ra, nheo mắt nghi vấn nhìn Hải
- Cậu cười gì? Cười khi Bạch Dương ở bên tôi sao?
- Không đâu anh à! - Hải đột ngột thay đổi xưng hô
Nó dùng tay khẽ lau nước mắt, lên tiếng
- Hạ màn!
Hắn chẳng hiểu gì cả, "hạ màn" là ý gì? Chẳng lẽ có vở kịch nào ở đây ư?
Sau câu nói của nó, từng tràn pháo tay lần lượt vang lên. Lan Anh vỗ tay, ba nó vỗ tay, cả ba mẹ Hải cũng vậy, còn có tràn vỗ tay của Kết và Sư mà trước đây hắn không liên lạc được
- Có chuyện gì vậy? - Hắn hỏi
- Xin lỗi anh, anh Thiên Yết ! - Hoàng Hải cười với hắn
- Xin lỗi chuyện gì?
- Vì bọn em đã đóng kịch lừa anh - Hải thừa nhận
- Lan Anh, chuyện này là sao? - Hắn quay sang phía Lan Anh
- Hải là bạn trai của em, không liên quan gì đến chị Dương cả. Kể cả chuyện anh với em đóng giả chị Dương cũng đã biết trước cả rồi!
- Chuyện này sao Dương ? - Đến lượt hỏi nó
Nó nhìn hắn, nhìn bằng ánh mắt thân thương trìu mến, ôn tồn kễ mọi chuyện cho hắn nghe:
- Mọi chuyện xảy ra chỉ là một vở kịch thôi Thiên Yết à! Em muốn xem tình cảm của anh như thế nào?
- Chuyện cầu hôn trên biển, có thai,... tất cả đều là một màn kịch thôi sao?
- Ừm.
- Em còn chưa tin tình cảm của anh?
- Tin, em tin anh! - Nó nhỏ nhẹ nói
Hắn bỏ đi, bỏ chạy ra khỏi nhà Hoàng Hải, đi đến ngoại ô thủ đô, một nơi khá tĩnh lặng. Nó cũng đuổi theo xem như thế nào!
- Thiên Yết , anh bình tĩnh xem.
- Em kêu anh bình tĩnh sao. Em biết anh đau khổ không?
- Anh đau...Em thì không sao? Lúc đầu anh gặp em sao không chịu nhận chứ?
- Chuyện đó anh có lỗi, nhưng em còn tàn nhẫn hơn anh
- Tàn nhẫn!?
Hai người mỗi người một câu, dường như không ai chịu nhượng bộ ai cả.
- Em về đi! - Hắn buồn bã thốt lên câu nói
Ý định của hắn chỉ là muốn nó xin lỗi trước, chịu làm hòa trước. Nhưng không ngờ kế hoạch lại thất bại đến bất ngờ. Bạch Dương quay gót bước đi không thương tiếc
Hắn không ngờ nó sẽ đi mà không nói lời nào cả, kế hoạch bất thành, đành mở lời trước. Hắn lôi cánh tay nó lại, kéo nó vào lòng mình.
" Trúng kế rồi nhé!" - Nó thầm nghĩ
- Anh xin lỗi đồ heo. Anh sai rồi, mọi chuyện là do anh nhé!
- Không chịu đồ heo! - Nó cải
- Thôi thì để anh bù nha!
Nói rồi hắn dùng tay nâng cằm nó lên, cúi sát mặt nó, đưa môi lại gần môi nó. Dùng toàn bộ tình cảm của mình để trao cho nó một nụ hôn cháy bỏng. Nó cũng đáp trả bằng cả chân tình. Hơi thở hòa quyện cùng nhau, trái tim nhập thành một nhịp. Khao khát và yêu thương dồn nén suốt bao năm qua tạo nên một không gian ngập tràn hươn vị tình yêu, mùi vị của ngọt ngào hạnh phúc...
- Bù rồi nhé heo! - Rời môi khỏi nó, hắn trêu đùa
- Anh chơi gian quá! - Nó hơi ngượng
Dựa đầu vào vai hắn, vẫn là đôi vai này vững chắc hơn. Mùi bạc hà thoang thoảng này cũng thật quyến rũ. Nếu một ngày bắt nó rời ra hương vị thân thuộc này chắc chắn nó sẽ không bao giờ làm được.
Trở lại với nhà Hoàng Hải, bây giờ mọi người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách
- Thưa bác, tụi con mới về! - Hắn kính cẩn thưa
- Ừ, mọi chuyện sao rồi? - ông Cường hỏi
- Ổn rồi ba à! - Nó cười
- Chúng bây làm tao hết hồn đấy - Sư trách móc
- Được rồi mày, than hoài!
- Tụi cháu vậy tốt rồi. Sẵn đây mời chúng cháu dự lễ đính hôn của Hải và Anh luôn! - Ba mẹ Hoàng Hải mừng rỡ nói
- Hai người đính hôn à? - Sư trêu
- Dạ chị!
- Khoan đã hai bác, lần này đính hôn là thật hay giả nữa ạ? - Hắn dùng chuyện cũ ra trêu đùa
Cả gian phòng ngâp tràn tiếng cười sau một màn kịch dài...
Ngày hôm sau, nó cùng hắn khoác tay thân mật đường đường chính chính vào " Y&D". Cái tên này có lẽ ai cũng đã hiểu, nhớ đến nó nên hắn đã đặt tên tập đoàn như vậy: Yết và Dương
Mấy cô nhân viên vốn không đồng tình bây giờ lên tiếng phản bác:
- Này, đi làm không mang đồng phục. Tưởng mình là thư kí Giám đốc thì không cần chắc?
Hắn định lên tiếng thì được nó ngăn lại, có vẻ như nó muốn chính tay giải quyết
- Xin lỗi, tôi đã nghĩ việc ở đây!
- Nghĩ rồi sao còn vào đây, lấy tư cách gì? - Cô nhân viên bắt lí
- Thừa tư cách. Đối tác quan trọng của công ty - Nó nói ngắn gọn
- Haha nực cười. Nghèo như cô mà là đối tác á?
Nó không nói gì, nở nụ cười nửa miệng và mở ví rút ra vài tấm thẻ nhỏ - danh thiếp
Bọn họ cầm đọc, đương nhiên họ biết danh tính của nữ giám đốc trẻ Phạm Bạch Dương này.
- Cái danh thiếp này khó xin lắm đấy, sao cô có nhiều vậy? - Họ nói vậy bởi vì giám đốc nữ này chỉ nghe danh nhưng chưa thấy mặt lần nào.
- Phạm Bạch Dương , Phạm Trương Bạch Dương là cùng một người, chính là tôi! - Nó nhấn mạnh từng chữ, đến nước này thì không cần giấu làm gì nữa.
- Thật nực cười, chưa ngủ đã mơ.
- Hay tôi lấy tư cách thân phận khác đến đây nhé! - Nó cười
- Sợ rồi chứ gì? Xem cô còn tự cách quèn gì nữa?
- Thiên Yết ! - Nó gọi
Hắn hiểu được ý này, cười nhìn nó và lấy bộ mặt sắt lạnh nói với bọn họ
- Người yêu tôi, có tư cách không?
- Dạ... - Bọn họ im đến lạ thường, không còn lí do nào để biện minh nữa
Hắn và nó để lại sau những bộ mặt khó coi và tình tứ đến thang máy bấm lên tầng 5. Từ khi biết rõ về thân phận của Bạch Dương thì từ trên xuống cưới công ty đều nể nó 5 phần. Cả chị Hương cũng không ngờ rằng nó lại chính là người con gái giám đốc hằng đêm chờ đợi.
Lễ đính hôn của Hoàng Hải cũng được tổ chức đình đám, hy vọng hai người sẽ đi đến cuối con đường hạnh phúc.
Sau buổi lễ hắn, nó, Sư và Ma Kết đặt vé máy bay quay trở lại Việt . Việt vẫn như ngày nào, tươi đẹp và an lành, nó rất nhớ nơi này - đất nước mà ba năm nay nó đã đi xa...
Hôm nay, cả Kết và hắn có cùng một đối tác làm ăn. Hai người hẹn nhau cùng đi làm việc, đại diện bên đó cũng là một người trạc tuổi nên nói chuyện hợp khẩu khí. Với chuyện vui trong lòng nên Kết và hắn uống nhiều, say bí tỉ. Ma Kết lăn về nhà hắn ngủ luôn, chồng chất lên nhau, lăn qua lăn về. Say thì say mà vẫn gọi cho người yêu
[ Chuyện gì vậy?] - Nó bắt máy
- Ơ...ừm...Anh...đang...ngủ...ở...nhà...mình...Ợ... - Người say nói chuyện thật vui!
[ Anh lại uống say?] - Nó có vẻ khó chịu
" Tút...tút" - Điện thoại gác máy, có lẽ hắn đang an giấc trên chiếc giường ấm
Về phía Sư cũng không hơn không kém. Sư và nó bèn rủ nhau chơi một trò chơi...
Hai người đến nhà Thiên Yết , đoán biết chắc hai đại ca đang ở trong này. Sư lấy lấy son phấn, nó xin ít nhọ; tô tô, son son, trang điểm cho hai chàng thật " xa hoa lộng lẫy"
" Tách...tách" - Lấy điện thoại và nhân cơ hội này chụp vài tấm làm kĩ niệm! Xong nhiệm vụ, hai người trở về nhà và chờ đợi tin vui.
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu vào khe cửa, đánh thức hai hoàng tử. Hai chàng nheo mắt, ngồi bật dậy khi nhận ra trời đã sáng. Họ nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương
- Hahaha - Hắn và Kết cùng lúc bật cười thật to
- Mày cười cái gì? - Họ đồng thanh
- Mặt mày... - Kết nói hắn
- Mặt mày kìa... - Hắn cũng buồn cười nói
- Mặt hai đứa mình? - Nhìn nhau đầy nghi vấn
Hai người chạy nhanh vào phòng vệ sinh, nhìn vào người trong gương. Ôi! Còn đâu những anh hùng sát gái! Người trông gương...trông thật ghê tởm, phấn son lòe loẹt, nam không ra nam, nữ không ra nữ...
- Ai làm cái quái gì thế này?
- Lấy điện thoại ra xem - Hắn có vẻ đoán ra vấn đề
Các số vừa gọi của Yết : Dương Đồ Heo 9.00pm
Các số vừa gọi của Kết : Em Yêu 9.03pm
Dường như mọi vấn đề đã được sáng tỏ. Chắc chắn lợi dụng khi họ uống say đã quậy phá gương mặt điển trai này.
- Alo, em hả? - Hắn gọi nó
[ Em đây, có gì không anh!] - Nó vẫn giọng ngọt ngào ngây thơ
- Em sang nhà anh nha, rủ thêm Sư qua chơi luôn!
[ Làm gì anh?]
- Điều tra xem tối qua có hai con chuột nhắt nào vào nhà anh làm loạn nè!
[ Kêu em qua làm gì?] - Nó đánh trống lãng
- Không qua thì đừng trách anh
" Tút...Tút" - Vừa dứt câu nói hắn đã vội vàng cúp máy
Nó linh cảm không tốt nhưng vẫn phải đến chở Sư cùng đến đó. Hai người cúi mặt ủ rũ bước vào trong. Từ trên lầu bước xuống, hai anh chàng vừa mới tắm xong, gương mặt đã trở lại bình thường, mái tóc còn ướt làm cho vẻ đẹp trở nên hoàn thiện, quyến rũ lạ thường hơn
- Anh kêu tụi em đến làm gì vậy? - Nó và Sư giả nai như chưa xảy ra chuyện gì
- Chuyện quan trọng - Kết nói
- Hai con chuột nào gan thế nhỉ? Mà nhà anh có hư hỏng gì đâu! - Nó vừa nói vừa nhìn quanh nhà
- Không hư nhà mà hư chủ nhà - Hắn nghiêm nghị
- " Nhan sắc" bao nhiêu năm nay còn đâu! -Kết lên tiếng kêu oan
- Ồ, chuột gặm nhấm "nhan sắc"? Mà em nghĩ hai người đâu có nhan sắc, haha! - Sư trêu chọc
- Đưa điện thoại đây! - Hắn và Kết đưa tay đòi điện thoại từ nó và Thư
- Điện thoại ai? Đưa làm gì?
- Điện thoại hai con chuột nhà ngươi. Đưa cho ông mau!
Nó và Sư đau khổ nhìn nhau, hành động bí mật này mà cũng đoán ra được!
" Họ thông minh vậy sao? - Cả Sư và nó có cùng suy nghĩ
Nhưng đâu phải tự nhiên mà hắn và kết có thể đoán ra đâu. "Thông minh" ở chỗ là chạy đi xem lại camera trong phòng ^.>, đây cũng là sơ suất nó để lại. Hệ thống camera được lắp đặt kĩ càng, khi xem lại băng ghi hình, hắn vàKết trào máu khi thấy bản thân "ngọc ngà" của mình lại bị hai chuột nhắt tô son điểm phấn, vừa chụp hình vừa cười hả hê...
Nó , Sư giao điện thoại của mình cho hai chàng. Hai chàng liền mở mục lục hình ảnh ra xem, có file mang tên " ảnh bí mật", tiếc là nó và Sư đề phòng trước nên đã cài mật khẩu
Kết lục tung đầu óc để đoán password này, Kết nghĩ một người như Sư chỉ toàn dùng ngày sinh. Kết thử bấm 1108 - mật khẩu sai; 0811 - sai, liều mình bấm thử ngày sinh của Kết và Sư , ai ngờ điện thoại báo "file được mở" . Kết cười thầm vì trí thông minh của mình, mặt lại không vui khi nhìn "hoàng tử" trong điện thoại: vừa xấu vừa gớm, Ối trời ơi! Kết trợn mắt nhìn Sư , Sư trách bản thân sao cài mật khẩu dễ đoán như vậy cơ chứ!
Về phía hắn, nó cao tay nên mật khẩu khó đoán hơn. Hắn thử ngày tháng sinh, những con số liên quan đến nó và hắn tất cả đều sai. Nó ở dưới này cười cười khiến hắn tức điên
" Chẳng lẽ mình lại thua ư?" - Hắn suy nghĩ và liều mình bấm đại xem sao. Hắn gõ "bangtuyet" ai ngờ file mở ra, hắn vừa vui vừa xem hình ảnh
Bấm delete all là công việc của Kết và hắn sau khi thấy được bức hình
- Không mở được đâu, trả lại đi! - Nó đắc ý nhìn hắn
- Trả cho em này! - Hắn đưa điện thoại lại
Nó cười tươi mở file ra xem "chiến lợi phẩm" tối qua, ai ngờ trống trơn, không còn lấy một picture nào ^^
- Hai con chuột nhắt nhà ngươi thật to gan! - Hắn cùng Kết hét lớn
- Đâu...đâu có đâu! - Hai nàng một mực phủ nhận
- Còn chối, đáng chịu hình phạt - Hắn kiên quyết
- Phạt gì thưa đại ca? - Nó uể oải hỏi
- Nấu cơm, giặt đồ, quét dọn nhà cửa, chăm sóc hoa, chăm sóc cho ta cả đời! - Đồng thanh của Kết và hắn
- Sao làm cả đời được, bổn cô nương còn phải lấy chồng! - Nó và Sư bác bỏ
- Thì lấy bọn ta. Haha ^^
- No never, không bao giờ và đừng mong chờ!
- Ba các nàng đã đồng ý rồi nhé! Nuôi các nàng tốn cơm gạo quá, gả đi cho xong - Hắn đùa
Nó, Sư lắc đầu. Làm vợ cứ như làm osin ấy!!
- Không phải osin đâu nhá! - Họ bỏ chạy nhưng không ai thoát được vì đang bị một vòng tay ôm lấy
- Em không cần làm, anh làm hết được chưa? - Kết nói nhỏ
- Xạo nữa. Người giúp việc làm thì có - Sư móc họng
- Ừm. Thế chịu lấy anh chưa?
Sư khẽ gật đầu, ngày này cũng đã đến
...
- Vợ là nhất, vợ là trời, nghe lời vợ hết! - Hắn nói lớn
- Anh học chiêu này đâu ra thế?
- Lấy anh nha heo!
Hân cũng gật nhẹ đầu trong vòng tay của hắn
- Tổ chức đám cưới cùng ngày! Phone luôn cho Hoàng Anh đi! - Hắn vẻ ra lệnh
- Ủa, anh Hoàng Anh cũng cưới Hoàng Mai à? - Nó chẳng biết gì
- Ừm, anh ra lệnh đợi kết hôn chung đấy! Chứ bọn họ đính hôn lâu rồi
- À, ờ. Mà lỡ em không về lại thì sao?
- Anh tin em không thể bỏ một người hoàn hảo như anh đâu! - Hắn tự đắc
- Xí, nghe gớm !!
Đến cuối cùng ngày này cũng đã đến. Trước kia nó, Hoàng Mai và Sư hứa cùng nhau kết hôn cùng ngày. Tưởng rằng không thực hiện được nhưng cuối cùng cũng xảy ra trong hạnh phúc...
-----------------------------------giải phân cách
Hắn đưa nó đến mộ mẹ mình để báo tin vui. Đóa hoa thường xuân được đặt bên cạnh, gió thổi rung đưa những chiếc lá trên cành.
- Mẹ à, con dâu mẹ đây ạ!- Bằng giọng ấm áp của một người con, hắn kính cẩn nói
- Bác còn nhớ con không? Đôi mắt của bác thật đẹp! - Nó cười mỉm
- Em gặp mẹ anh?
- Khi phẫu thuật bác và mẹ em đã từng nói anh cầu nguyện cho em, còn bảo anh là nơi tốt nhất để nương tựa!
- Vậy là đúng rồi. Mẹ à đúng tâm nguyện rồi ạ!
Họ nắm tay nhau chứng minh tình cảm của mình. Trên trời nếu hai bà mẹ linh thiêng hẵn sẽ vui lắm!
Đêm qua, ban mai đến. Ngày nay ba cặp đôi cùng đi thử đồ cưới. Đây là tiệm áo cưới lớn, tụ tập nhưng sare được thiết kế bởi những nhà thiết kế có tiếng trong cả nước
Lướt qua lướt lại, nó, Sư Nhi và Hoàng Mai chọn được những cái vừa mắt. Họ được nhân viên đưa vào phòng thử đồ riêng. Ba chàng hoàng tử ngồi ngoài nghe nhạc, đọc báo và cả...tự sướng!
- Cô dâu xong cả rồi! - Nhân viên nói lớn
Những tấm màn lần lượt mở ra...
Hoàng Mai với chiếc sare hồng phấn úp ngực, ren uyển chuyển. Sư Nhi sare trắng dây chéo, làm nổi bật dáng chuẩn của Sư
Nó tinh tế hơn, nhà thiết kế tặng riêng cho nó một sare độc nhất. Với kiểu cách đơn giản không quá cầu kì, hay dây nhỏ trên vai, úp ngực, phía dưới xòe tung. Số đo ba vòng cũng như làn da trắng hồng của nó khá phù hợp với sare này.
Hoàng Anh và Kết say đắm nhìn cô dâu trước mặt, đẹp lung linh diệu kì. Hắn vẫn mang bộ mặt chút lạnh đó ngắm vợ tương lai
- Wow. Phải bà xã anh không? - Hoàng Anh xoa xoa cằm
- Vợ này, em đẹp thật đấy! - Kết cười hạnh phúc nhìn Sư
Nó nhìn hắn, chờ đợi một câu nói từ hắn. Đúng là hắn có nói nhưng...
- Nhà thiết kế dạo này tay nghề lên!
Nghe câu nói này, nó tức giận hừng hực, không dạy chồng không được mà!
- Khỏi đám cưới, đi về! - Nó đùng đùng bước ra
- Heo vợ à, chồng chưa nói hết mà!nhà thiết kế tuy lên tay nhưng nhờ có em mà sare mới đẹp, vợ là đẹp nhất mà, đẹp hơn cả hai người kia nha! - Hắn ôm eo nó, không ngờ nhận được con mắt tức giận của hai nàng bên cạnh
- Nịnh vợ thì lôi tụi này vào làm gì? - Sư và Mai bức xúc
- Thì trong mắt anh vợ anh là nhất mà! - Hắn thản nhiên
- Đúng rồi đó em! -Kết và Anh can ngăn
Ba cặp đôi, ba hạnh phúc riêng. Một chặng đường dài đến cuối cùng họ đã tìm được nhau theo tiếng gọi con tim.
Từ trong ra ngoài Phạm Dương , Y&D đều dốc sức chuẩn bị thật hoành tráng cho ngày lễ hệ trọng của sáu công tử, tiểu thư danh giá trong thương trường. Cuối cùng, ngày mong đợi, ngày quan trọng của cả đời cũng đã đến...Happy Wedding!
Hắn, Ma Kết và Hoàng Anh đều trong đồ vest thiết kế mới nhất đứng trên lễ đài chờ đón cô dâu của cuộc đời
Tiếng nhạc du dương...Ba cô công chúa với ba vẻ đẹp khác nhau được baba mình dẫn vào trong
- Ba giao Bạch Dương / Hoàng Mai/ Sư Nhi cho con, hãy chăm sóc thật tốt nhé! - Bậc sinh thành lần lượt dặn dò và giao đứa con gái cưng cho con rể
Ba chàng cầm chặt tay ba nàng cử hành hôn lễ dưới sự chúc phúc của nhiều người. Hôn lễ chỉ là hình thức, vì trong trái tim mỗi người đã xem đối phương là một nửa của cuộc đời mình...
- Hôn đi, hôn đi... - Mọi người phía dưới ầm ĩ
Lần lượt nhìn nhau, ba chàng nói nhỏ với ba nàng
- Anh yêu em - Hoàng Anh
- Sư à, em là vợ anh rồi nhé - Ma Kết
- Công chúa tuyết, em là định mệnh đời anh! - Hắn có câu nói lãng mạn và đặc biệt nhất
Nâng cằm cô dâu, ba chàng hôn lên môi nàng thật nồng cháy. Phía dưới mọi người vỗ tay, hò hét chúc mừng
Nó, Sư và Mai tung hoa cưới xuống phía dưới, những cánh hoa li ti bay tự do trong gió. Họ cầm tay chú rể của cuộc đời mình lên xe hoa trở về biệt thự riêng. Căn biệt thự đơn độc giờ đây đã có thêm một nữ chủ nhân xinh đẹp
Nó mệt nhoài khi mặc váy cưới cả ngày, vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ. Mùi lyly sữa tắm của nó thật tươi mát, nó quay về phòng mở tivi lên xem một cách vô tư. Hắn vào tắm xong từ lúc nào có lẽ nó cũng chẳng để ý
" Bụp" - Tivi tắt màn hình, nó mới giật mình nhìn sang, hắn đang quấn khăn tắm lau lau tóc ướt. Gương mặt nó lúc này có chút đỏ
- Anh...mang đồ vào xem - Nó lắp ba lắp bắp
- Mang đồ vào thì xem được gì? - Hắn cười gian
" Heo ơi heo. Vợ chồng rồi đấy!" - Hắn buồn cười suy nghĩ khi nhìn gương mặt như cà chua của nó
- Em nhớ hôm nay là ngày gì không? - Hắn hỏi
- Ngày 3 tháng 7 .
- Hồi sáng vừa làm gì? - Hắn tiếp tục hỏi
- Đám cưới - Nó vẫn thản nhiên
- Vậy tối nay làm gì? - Hắn nở nụ cười chút gian
- Làm...làm... - Nó ngượng ngịu. Thật sự quên mất mình đã lấy chồng, không còn đơn thân gối chiếc nữa. Đêm nay là... đêm tân hôn của hai người, nó vô tư đến mức không để ý ^^
- Em đã là vợ anh, ngại ngùng gì nữa heo! Đừng nói là em quên nhá!
- Đúng...đúng...là...em quên mất là vợ anh. Hì hì - Nó khai nhận hy vọng "khoan hồng"
- Vậy để anh nhắc cho vợ nhớ!
Hắn đến gần giường, sát lại nó hơn, kéo môi nó sát lại môi mình, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đó. Nó bị hôn đột ngột, 3s sau mới đáp trả nụ hôn này.
- Quyến rũ nhỉ? - Nó nói đùa hắn
Lẽ ra hắn chỉ tính trêu nó tí và tha cho nó hôm nay vì cả ngày đám cưới đã mệt rồi. Nghe câu nói này của nó, thật sự hắn không kiểm soát nổi bản thân. Bây giờ nó mới thấu hiểu được hai chữ "dục vọng" , cả người hắn nóng ran, từ nụ hôn nhẹ nhàng đến mãnh liệt hơn, từ từ xuống cổ...
Nó bất ngờ, đẩy hắn ra nhưng sao được, hắn mạnh nó yếu. Hắn dùng tay kéo chiếc khóa sau lưng nó xuống, chiếc váy ngủ trên người nó bị kéo xuống, quăng vào một góc tường và...
Nó theo lời dẫn dụ của hắn cùng nhau đi đến đỉnh điểm của hạnh phúc
Màn đêm lung linh trong màn sương nhẹ...
~~~~~~~~~~
Một tuần là khoảng thời gian hưởng tuần trăng mật - một kì nghĩ ngơi hạnh phúc cho các cặp vợ chồng son
Nó và hắn đều thích biển nên địa điểm cho chuyến đi là đảo Hawaii: Hòn đảo được mệnh danh là "thiên đường biển đảo"
Cầm tay nhau đi trên đường biển rộng, gió biển thật mát, trăng lên cao lung linh trên nền trời sao. Những dấu chân in trên cát mịn...
Nghỉ chân ở một góc trên bãi biển, một nơi có thể ngắm nhìn biển rõ nhất. Nó tựa vào vai hắn, bờ vai vững chắc đủ để chở che cho nó hết cả chặng đường đời. Hắn nhìn nó ấm áp, thò tay trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Chiếc hộp này giống để nhẫn, nhưng để làm gì, họ kết hôn rồi mà!?
- Gì vậy anh? - Nó nhìn chiếc hộp
- Em mở ra xem sao!
- Wow. - Bên trong chiếc hộp, một cặp nhẫn bạch kim rất đẹp, một nam một nữ. Thiết kế rất tinh xảo, hoàn mĩ, mẫu này chưa từng có trên thị trường. Viên đá nhỏ đính quanh nhẫn, mặt nhẫn rất đặc biệt, thanh tao, uyển chuyển. Y &D , cặp nhẫn chiếc nào cũng mang một chữ Y &D cả, thì ra là do hắn thiết kế. Nhiều đêm liền thức trắng trên bàn làm việc là vì lí do này. Hắn muốn mình và nó là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất...
Hắn lấy ra đeo cho nó, nó cũng đeo ngược lại cho hắn. Cầm tay nhau, cặp nhẫn phát sáng trong màn đêm. Một nụ hôn nữa trong đêm nay, nụ hôn nhẹ nhàng hạnh phúc.
- Em chưa thấy cặp nhẫn nào bao giờ!
- Do anh thiết kế dành riêng cho chúng ta. Trên trái đất không có cặp thứ hai đâu!
- Cảm ơn anh! - Nó ôm chặt lấy hạnh phúc của mình chính là hắn
Họ đã tìm được nhau...
Hai trái tim, một nhịp đập...
Hai con đường, một lối rẽ...
Tập đoàn Y &D vẫn như ngày nào phát triển. Doanh nhân thành đạt hắn cũng đã giành về. Việc bây giờ mà hắn ao ước thực hiện là : Chọc cho vợ ghen. Hắn muốn nhìn nó khóc, mắng mình, trông thật đáng yêu >.<
Kế hoạch được lên sẵn với sự trợ giúp của đàn em thân cận nhất của hắn cũng là phó tổng của công ty.
Cầm xấp hình trên tay, hắn vừa xem vừa đắc ý.
- Em làm tốt lắm Khang! - Hắn khen
- Anh, chị nhà... - Khang vẻ sợ sệt
- Yên tâm, làm chị nhà càng giận càng tốt. Em đi đi!
Khang tuân lệnh thực hiện, cậu đến nhà Thiên Yết , bấm chuông vào gặp phu nhân tổng giám đốc
- Em đến có chuyện gì không?
- Có chuyện này... Nhưng không biết có nên nói không! - Khang run run
- Nói nhanh
- Dạ...đàn em bắt gặp anh Yết vào khách sạn với một cô gái. Còn có ảnh nữa ạ!
- Đưa ảnh chị xem
Khang đưa ảnh cho nó coi, nó cầm xấp ảnh trên tay, nhanh nhẹn nhìn thật kĩ...
-----
Hắn từ công ty về, bụng dạ hả hê khi nghe vợ mắng, nhìn vợ ghen và rồi dùng ngon ngọt an ủi vợ >> vợ hết giận. Ôi, kế hoạch thật mĩ mãn làm sao!
Về đến nhà, cửa nhà không khóa, không có nó trong phòng khách, nhà bếp cũng không.
" Chắc trên phòng ngủ ôm gấu khóc rồi!" - Hắn vui vẻ suy nghĩ và chạy lên phòng
Mở cửa phòng ra, không có tiếng thút thít, gian phòng yên lặng hoàn toàn...
Hắn hoảng hồn khi nhìn quanh phòng. Một cô gái mặt trắng bệch nằm bất tỉnh trên sàn, những viên thuốc nhỏ trắng lăn dài, vài miếng mẻ chai văng tứ tung. Bạch Dương nằm đó, không mắng không ghen, nó không nói một lời nào. Bức thư để lại hơi nhòe đi, có lẽ do nước mắt, bên cạnh bức thư còn kèm theo đơn li hôn.
Hắn cầm bức thư lên, rơi nước mắt vì những câu từ trong đó
" Yết à! Chúng ta mới kết hôn được ít lâu mà anh đã chán em như vậy sao? Cảnh giường chiếu của hai người em đã thấy cả rồi! Em đau lắm, buồn lắm, sống trên thế gian này làm gì nữa? Em muốn chết, muốn nhắm mắt để không còn thấy anh bên người khác! Anh chán em cũng được, đơn li hôn em đã kí, mong rằng sau khi em ra đi anh sẽ sống hạnh phúc! Dù thế nào đi nữa, em vẫn muốn nói rằng: Em yêu anh! Hoàng tử của đời em!
Bạch Dương "
Chữ đã nhòe nay càng nhòe hơn vì chất dịch lỏng từ mắt hắn. Hắn ân hận, lại ân hận một lần nữa. Bế nó trên tay chạy thật nhanh ra ngoài, nó mà xảy ra chuyện gì chắc hắn không sống nổi. Chỉ muốn chọc nó tí thôi ai ngờ nó lại nghĩ quẩn như vậy!
Nằm trên tay hắn, nó khẽ hé đôi mi, đưa tay lên vuốt mặt hắn. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nó, hắn khẽ mấp máy
- Anh xin lỗi!
- Anh đừng nói vậy! Có lẽ do em làm sai gì nên anh mới chán... - Nó nói nhỏ, gần như hết sức lực
- Heo à, anh nói dối, anh muốn làm em ghen thôi. Thật sự anh không chán em. Anh yêu em, heo ngốc!
Nó nở nụ cười nhẹ hạnh phúc, buông lỏng bàn tay khỏi mặt hắn, đôi mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ...
<>
- Bác sĩ, vợ tôi có sao không? - Hắn hốt hoảng
- Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Cô ấy bị viêm màng não mới hết mà lại để dùng thuốc ngủ - Bác sĩ khá giận
- Vậy...vợ tôi có nguy hiểm gì không ạ? - Sự lo lắng bộc lộ khá rõ qua nét mặt cũng như lời nói
- Cũng may là liều lượng rất nhỏ và đưa vào bệnh viện kịp thời, khoảng 2h nữa cô ấy sẽ tỉnh dậy!
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Hắn trở lại phòng bệnh, nhìn người con gái đang nằm trên giường, xanh xao thế kia!
Thời gian qua đi, nó nhúc nhích tay, hé mi tỉnh dậy, bên cạnh nó có một người bên cạnh - chồng nó đưa đôi mắt hối lỗi nhìn nó
- Anh xin lỗi. Em tha thứ cho anh nhé!
- Đơn li hôn. Anh đã kí chưa? - Nó nói bằng vẻ mặt lạnh lùng
" Xẹt...xẹt" - Tờ đơn bị hắn xé tan tành
- Sau này cấm em làm chuyện dại dột như vậy - Hắn tức giận
- Tất cả đều do anh cả
- Ừ do anh. Em đừng giận nữa! - Ôm nó vào lòng, hắn tử tế nói
Nó rúc rích cười thầm, cười vì trò này của mình thật là hay!
~~ Trở lại thời gian trước ~~
Khi cầm những bức ảnh trên tay ngắm lui ngắm tới. Trái với vẻ tức giận của một người vợ, miệng nó khẽ nở một nụ cười
- Điều tra xem cô ta là ai, khử liền! - Nó lạnh nhạt
Khang giật mình vì câu nói này, danh bất hư truyền. Bạch Dương giải quyết công việc quyết đoán và nhanh gọn
- Chị à, chị nên hỏi lại anh xem! - Khang khuyên
- Anh chị xử sau. Cứ xử con nhỏ này trước
- Chị, lỡ người ta bị anh ép buộc thì sao?
- Cứ xử. Mà sao em bênh con nhỏ này thế?- Nó cười hỏi
- Dạ....Dạ... - Khang bí đường để lộ sơ hở. Cô gái trong ảnh là mặt bạn gái nó, sợ bị nó nghi ngờ nên đành hy sinh đưa em yêu vào ghép ảnh!
- Khai không thì bảo!
Khang ngậm ngùi khai sạch sành sanh mọi chuyện
- Cứ bảo với anh chị đã trúng kế. Chuyện còn lại để chị lo
Thế là nó mua hộp thuốc ngủ, đổ đầy ra sàn, đập vỡ luôn chiếc bình thủy tinh xuống đất. Ngoáy ngoáy viết vài chữ coi như thư " tuyệt mệnh", rắc rắc vài giọt nước để chữ nhòe đi như khóc! Canh giờ làm việc về của hắn và uống ít thuốc ngủ, nằm bất động xuống sàn cho giống như thật.
Vậy là hắn một phen sập bẫy, hoảng hồn hú vía một phen. Chưa cần hỏi đã khai nhận mọi chuyện!
Sau khi xuất viện, hằng ngày hắn dành trọn thời gian bên nó. Tự tay nấu cháo tịt bò, gà hầm,... bồi bổ cho nó. Không để nó đến công ty, suốt ngày lẫn quẩn trong nhà cũng đã gần 2 tháng ^^ (cưng vợ quá ).
Nó chán nản, bây giờ khỏe thật rồi mà, khỏe như trâu luôn !! Nhất quyết đòi đi làm cho bằng được, hắn lên tiếng can ngăn nhưng lòng nó vẫn không xiêu.
Giờ tan việc, hắn muốn đón nó đến nhà hàng Ý ăn một bữa thật thịnh soạn. Vừa đến công ty, ánh mắt nổi lên tia tức giận khi thấy nó vui vẻ trò chuyện với một đồng nghiệp nam. Không những thế trên tay còn không đeo nhẫn cưới. Hắn phóng xe bỏ đi, chạy về nhà một mình.
- Hồi sáng em làm gì? - Hắn vừa chạm mặt nó trên phòng đã vội hỏi
- Thì đi làm.
- Vậy ra về còn nói chuyện với ai nữa vậy? - Hắn vẻ mặt không được vui
- Đồng nghiệp công ty, chẳng lẽ không được sao? - Nó gắt.
Gần như cải vã nhau, từ ngày làm vợ hắn, nó luôn được bảo bọc che chở. Biết là hắn yêu nó thật lòng, không muốn nó khổ đấy! Nhưng tại sao quản nó, hay suy nghĩ vớ vẫn như vậy? Sợ mất vợ chăng? Nó không nhịn nổi, hôm nay thật sự phải nói rõ ràng để còn biết mà sửa chữa nữa chứ...
- Nói chuyện với đồng nghiệp thì việc gì phải tháo nhẫn cưới ra?? - Hắn khá khó chịu
- Có lí do thôi!
- Lí do gì cơ chứ. Gái có chồng mà lại không đeo nhẫn cưới - Hắn bực tức và tính ra khỏi phòng
- Anh thật vô lí
Nghe câu nói này xong, cửa phòng lập tức đóng lại, hắn phóng xe đến Bar làm vài ly rượu
Đang trong Bar với tâm trạng cực tệ, điện thoại hắn bỗng đổ chuông. Là số của quản gia Kim
- Tôi nghe
[ Cậu chủ à, cậu đến bệnh viện nhanh đi]
- Bệnh viện, ai trong đó? - Hỏi vậy thôi chứ hắn lo lắng khôn nguôi
[ Sau khi cậu đi được ít lâu, cô chủ đã... ngất xỉu]
Hắn đứng bật dậy, cầm chiếc áo khoác, vừa ra khỏi Bar vừa nói với bác Kim
- Biện viện nào, phòng mấy?
[...]
- Được, tôi đến ngay! - Hắn cúp máy, chạy với vận tốc cao đến bệnh viện nó nằm
<< Bệnh viện>>
Hắn đến hỏi bác sĩ về tình hình sức khỏe của nó. Vì uống vài li Wisky nên người có mùi rượu
- Bác sĩ, vợ tôi cô ấy sao vậy?
- Cậu mà là chồng hả? Uống rượu cho cố rồi bỏ vợ bỏ con
Hắn đơ người, bác sĩ hiểu lầm rồi chăng!
- Vợ thôi chứ con không có ạ! - Hắn móc họng lại bác sĩ
- Cậu này, vợ có thai 4 tuần rồi mà kêu không! Vô trách nhiệm vừa thôi
- Có thai, bác sĩ nói có thật không? - Hắn lay lay tay bác sĩ
- Chẳng lẽ đùa
- Cảm ơn bác sĩ, tôi sắp làm ba rồi đấy !! - Hắn vui quá chừng
Chạy vào phòng nghỉ ngơi của nó, ríu rít như con chim non
-Dương ơi, bà xã ơi,, la la vui quá!
Nó im lặng, chỉ thầm cười trong bụng
- Đừng giận mà! I am sorry wife! - Hắn chớp chớp mắt
- Anh đã biết mình sai chưa?
- I know, I knew it wife love (Anh biết, anh biết điều đó vợ yêu) - Lại giở chiêu nịnh nọt. Mặc dù là chiêu cũ nhưng hiệu quả vẫn mới ><
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cũng đã đến ngày nó sinh nở. Vừa mừng vừa sợ, mừng là của hắn, sợ là của nó. Hắn mừng khi con sắp chào đời, nó sợ vì đau. TvT . Phụ nữ mà, đúng là khổ . Họ nhất quyết không muốn biết giới tính của đứa bé cho đến ngày sinh. Nó thật mong muốn con mình là bé trai, không phải vì trọng nam khinh nữ hay nối dõi gì đó đâu! Chẳng qua là vì nó không muốn con gái phải khổ đủ điều như mình...
Ngày sinh đã đến...
- Anh à, em đau quá!
- Cố lên, có anh bên cạnh nè!
Nó nắm chặt tay hắn, cấu xé căn đủ thứ. Nói là nó đau chứ thật ra hắn còn đau hơn nó... Kinh, thế này thì chẳng dám sinh đứa thứ hai quá!
- Oe...oe.. - Tiếng khóc của em bé vang lên trong phòng sanh, nó thở phào nhẹ nhõm
- Chúc mừng anh chị, là bé trai, nặng 3kg , mẹ tròn con vuông!
Hắn tới bế con mình, chài ơi, sao mà dễ thương quá! Chiếc mũi giống y ba mình, làn da trắng, đôi mắt thì học mẹ nhé!!
Bế con đến bên vợ:
- Cảm ơn em!
- Đưa con em xem nào! - Hai vợ chồng cùng đứa con mới chào đời vui mừng rối rít
Mừng chẳng được bao lâu, khoảng 5 tháng sau:
- Anh, dậy thay tả cho con đi - Nó mắt nhắm mắt mở lay tay hắn
- Con của em mà! - Hắn không chịu dậy
- Không phải con anh chắc!
- Cùng dậy đi, hazi mệt quá! - Ban đầu vợ chồng tính thuê vú nuôi, nhưng lại thương con, muốn chăm sóc cho con, cứ tưởng khỏe lắm, ai ngờ người đẩy người nhường...
Ngay ngày mai, một người vú nuôi được "triệu hồi" đến. Bà ấy cũng có thâm giao với gia đình nhà nó nên vợ chồng hết sức yên tâm!
~~ 7 năm sau~~
- Mẹ ơi, hun mẹ cái nhá! - Bé Minh Hoàng nủng nịu chạy đến bên mẹ
Minh Hoàng, cái tên mà vợ chồng nhà hắn quyết định đặt tên cho con.
- Hoàng, sao con cứ giành mẹ với ba thế? - Hắn cạnh tranh "công bằng"
- Mẹ là của con, sao lại là mẹ của ba. Vợ của ba mới đúng ạ! - Minh Hoàng mới 8 tuổi đầu mà đã nói chuyện rất khôn khéo
- Ai bày con bắt bẻ ba thế?
- Dạ, chính ba đó, ba dạy là không được để thua người ta đâu! - Minh Hoàng chu chu miệng
- Người ta là khác, baba sao là người ta?
- Baba cũng là người!
Hắn đuối lí với đứa con bé nhỏ này
- Cắt con đọc truyện tranh 3 tháng - Hắn sử dụng "chiêu tiểu nhân"
- Baba vĩ đại, baba cao cả, " nhường" mama lại cho baba đó, baba đừng lấy truyện tranh của con! Con nói cho baba nghe, Conan ra tập mới rồi...
- Vậy con ngủ riêng nhé! - Thừa nước đục thả câu
- Không được không được...
- Cắt truyện... - Hắn chưa nói hết câu bé con đã nhảy vào
- Dạ được, dạ được!!
Cái chiêu của hắn rất hiệu quả, trẻ con mà, lợi dụng điểm yếu sẽ được!!
- Gia đình mình sang nhà Sư với Kết đi! - Nó cắt ngang cuộc trò chuyện
- Dạ được, bạn Thảo bên nhà cô Sư dễ thương lắm! Nói nhỏ cho mama với baba nghe, sau này con lấy bạn ấy đấy! - Cậu nhóc ngại nè!
- Con dở trò gì nữa? - Nó hỏi
- Bạn ấy thích con đó. Hí hí. Một người đẹp trai, hào hoa như con mà! - Dường như Minh Hoàng chưa hiểu được hai chữ hào hoa
Hắn và nó xoa xoa đầu đứa con mình và sang nhà Kết
-- Tại nhà Kết --
- Hoàng ơi.. Tớ đây nè, ra đây chơi trò gia đình đi!
- Tớ là chồng, cậu là vợ, búp bê là con nhé! - Minh Hoàng chạy nhanh tới
Hai cặp vợ chồng đứng nhìn hai đứa con ngây. Công nhận chúng vô tư thoải mái ghê
- Này Sư , tuần sau tổ chức cho tụi nhỏ đi chơi một chuyến đi! - Nó ý kiến
- Ừ được đó! - Sư gật liền, nhu cầu đi chơi của chị Sư rất nhiều !!
- Này Hoàng, Thảo lại đây ba nói! - Hắn gọi
- Có mặt thưa baba vĩ đại
- Tuần sau tụi con đi chơi không nè?
- Thảo/Hoàng đi thì con đi - Cả hai nhóc đều đồng thanh! Xem ra tình cảm không đơn thuần rồi!!
Bốn bậc phụ huynh mỉm cười.
- Thảo ơi... Con đừng tin thằng Hoàng, nó cũng như ba nó đấy! - Sư lườm
- Con rất chung tình! - Hoàng cải lại...
Hai cặp vợ chồng, hai đứa con ngoan đùa chuyện vui vẻ trong căn biệt thự màu nắng. Màu nắng - màu của ấm áp và hạnh phúc...
Mấy bạn ơi mình sẽ viết thêm phần ngoại truyện nữa. Mong các bn ủng hộ. "Cúi đầu " 😀
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top