chương 4
Tiểu thư Bạch Dương mắc phải căn bệnh viêm màng não giai đoạn 2 - bác sĩ lắc đầu nói
- Căn bệnh này phát tán rất nhanh, cần phải điều trị sớm nếu không e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng - bác sĩ tiếp tục giải thích
- Cảm ơn bác sĩ - ông Cường nói trong đau đớn
Sư nghe tin ngồi bẹp xuống nền. hạnh phúc chưa đến với nó được bao lâu mà nó lại xảy ra chuyện như thế này
~~ Tại phòng hồi sức~~
Nó đã tình dậy sau cơn hôn mê, bên cạnh nó lúc này là Sư , ba nó đã đi mua chút cháo cho nó
- Sư tao bị sao vậy, sao tao lại ở nơi này? - Nó nheo mắt hỏi Sư
- Mày bị ngất, tao đưa mày tới đây. Bác sĩ bảo mày bị...
- Tạo bị gì?
- Mày bị...viêm màng não, bởi vậy mày mới cảm thấy đau đầu
- Ra là vậy - Nó đau đớn. Thiên Yết biết chuyện này chưa? - Đến giờ phút này nó vẫn nghĩ đến hắn
- Chưa, tao chưa kịp nói
- Mà đứng nói, tao sẽ làm Yết ận tao, chán ghét và quên tao đi - Nó nói với hai hàng nước mắt lăn dài
- Sao mày phải làm vậy, mày sẽ rất đau khổ - Sư nhìn nó với ánh mắt chua xót
- Sư , mày giúp tao lần này thôi. Tao không muốn Thiên Yết vì tao mà phải đau khổ, lỡ tao xảy ra chuyện gì thì....
- Mày nghĩ điên khùng gì vậy, không sao đâu. Tao sẽ giúp mày mà! Sư đành chìu ý nó
Nó ôm Sư vào lòng, cũng may bên cạnh nó lúc này có Sư để chia sẽ niềm đau với nó. Nó cảm thấy thật bình yên... Ba nó cũng đã mang cháo lên
- Ăn đi cho lại sức con! - Ba chua xót nhìn đứa con gái bé bỏng của mình trong trang phục bệnh nhân
- Dạ! - Nó cười và gắng nuốt hết bát cháo ba mang lên để ba yên lòng
- Sư à , mai xin cho tao ngĩ nha, cứ nói tao có chuyện là được rồi
- Ừ , thôi tao về đây . Thưa bác con về - Sư cúi đầu lễ phép thưa
Chiều hôm đó nó cũng được phép về nhà, bác sĩ dặn là tạm thời phải uống thuốc để giảm cơn đau đầu
Thứ 2 đầu tuần, ngày đẹp trời với tất cả mọi người chỉ trừ mỗi nó. Nghe tin hôm nay nó nghĩ học trong lòng hắn lo lắng vô bờ bến. rõ ràng hôm qua vẫn còn manh khỏe mà, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chỗ ngồi đã vắng bóng một người, hắn trống vắng trong lòng. Tan học, việc đầu tiên hắn làm là nhấc máy gọi cho nó
- Em có chuyện gì sao không đi học?
[ Hôm qua mệt quá em ngủ nướng nên dậy muốn. hì hì ]
- Em thật là, cứ làm anh lo chết được, ngủ riết rồi thành heo đấy!
[ Không đời nào đâu]
- Mai anh đến đón em, lo ngủ dậy sớm đi cô nương
[ Tuân lên ông xã... Bye anh]
Nghe nó nói thế hắn cũng yên lòng nhưng một điều mà hắn đâu biết được ở bên kia nó đang rất đau đớn nhưng phải cố gắng cười thật tươi...
~~~
Sáng hôm sau, quả thật cả hắn và nó đều rất đúng giờ. Hôm nay nó có đánh tí phấn hồng để làm cho gương mặt tươi tắn hơn
- Trong em vậy mà kêu có chuyện - Hắn thấy nó hồng hào khỏe mạnh là yên tâm rồi ( cái đó tự tạo thôi ông anh à!! )
- Em khỏe lắm á hì ^^ - Nó cười híp cả mắt
Trên con đường đến trường, nó bảo hắn ghé qua cánh đồng thường xuân 1 lát, nhớ lại những kĩ niệm khi xưa...
--- Tại nhà nó ---
- Dạ, con chào chú ạ!! - Một người thanh niên điển trai, gương mặt thanh tú, ăn mặc sang trọng lễ phép chào hỏi ông Cường-ba nó
- Chào con, trông con trưởng thành ra đấy! - ông Cường dường như rất niềm nở, vui mừng chào đón người thanh niên trước mặt
- Dương đâu rồi chú? - Anh ta nhắc đến Bạch Dương
- Con bé đến trường rồi con
- Dạ, vậy lát nữa con sẽ đến đón Dương về!
Cuộc trò chuyện giữa 2 người rất vui vẻ, hòa thuận. Liệu sự xuất hiện của anh chàng này có ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa nó và hắn? Và cuối cùng anh chàng này đến từ phương nào??
Một buổi học lại qua đi, hôm nay trường học có chuyện nên hắn phải ở lại một lúc. Nó đành một mình dải bước trên con đường dài
Một chiếc xe Lamborghini màu tím than từ sau chạy đến. Người điều khiển xe lúc này không ai khác mà chính là chàng thanh niên ở nhà nó lúc nảy. Anh ta bước ra xe với mái tóc vàng hoe, mũi cao, làn da trắng như người phương tây. Nó bỡ ngỡ khi nhìn thấy con người này
- Anh là... - Nó ngơ ngác hỏi
- Là anh nè, Nam nè, đứng nói quên anh rồi nha - Tên thật của anh chàng này là Nam
- Sao mà quên được anh chàng tuấn tú này được chứ? - Nó cười nhẹ
- Em càng lớn càng xinh nha, cũng 3 năm rồi nhỉ?
- Anh quá khen, dạo này anh vẫn khỏe chứ?
- Ừ, anh khỏe, chỉ có điều nhớ em chết được thôi ^^
- Anh cứ đùa - Nó cười cười
Từ đằng xa kia, cũng chiếc Lamborghini khác, cũng 1 người con trai đẹp đang dùng ánh mắt vừa tức giận vừa hoài nghi nhìn nó và Nam, nó và Nam nói chuyện vui vẻ khiến người đó...phát GHEN. Xin thưa người đó chính là hoàng tử Thiên Yết , trong đầu hắn lúc này toàn là những câu nghi vấn:
" - Người thanh niên đó là ai?
-Sao lại nói chuyện với Dương vui vẻ như vậy?
-Đã vậy Dương còn cười rất tươi nữa chứ?
-Cô ấy đâu thích người lạ
-Hai người này có quan hệ gì?
-Yêu chăng?
-Hay chỉ là bạn bè?
-... "
Vô vàn câu hỏi đặt ra trong đầu hắn lúc này. Hắn lên ga, quay xe phóng đi. Nó đã thấy hắn, ánh mắt chợt buồn, nó nghĩ: "Thôi kệ, cứ đề anh ấy nghĩ sao, mình sẽ nhờ Nam vậy" - vừa nghĩ nó vừa thở dài
- Dương , em nhìn ai vậy? - Nam tò mò
- Không có gì anh. Anh về thật đúng lúc. Em muốn nhờ anh một việc
- việc gì em?
- Về nhà em sẽ nói. Anh hứa giúp em nha!
- Được rồi anh giúp. Bây giờ lên xe anh đưa về nhà! - Nam mở cửa xe mời nó vào!
_______________________
Nhân vật mới: Hoàng khánh Nam , gia thế không kém nó và hắn. Vẻ đẹp thân thiện, du học từ Úc về, 20t
~~ Nhà nó!
- Nam, anh ở lại ăn cơm với em và ba đi! - Nó mời
- Đương nhiên, lấy tiền tài xế chứ! - Nam hay cười, nụ cười ấy thật đáng yêu
- Dương , con còn bị đau đầu nữa không? - ba nó hỏi nó
- Dạ, cũng đỡ ba à!
- Ủa, em bị bệnh gì hả?
- Em con nó bị viêm màng não - ông Cường thờ thẩn đáp
- À mà anh từ Úc sang đây có chuyện gì không ạ? Hai bác vẫn khỏe chứ? - Nó lảng sang chuyện khác
- Anh tổ chức đính hôn vào tháng sau, anh sang mời chú và em sang Úc dự lễ đính hôn của anh
- Anh đính hôn, em sắp có chị dâu rồi. Yeh!!
- Để chú sắp xếp công việc sang đó nhưng e là Dương không đi được
- Em gửi lời chúc phúc đến anh và chị ạ!
Thân phận của khánh Nam : Ba Nam là anh ruột của ba nó, Nam tức là anh họ của nó, hèn gì 2 người họ lại thân thiết như vậy
Bữa cơm qua đi, Dương dặn Nam sau bữa cơm lên phòng gặp nó
" Cốc...cốc"
- Vào đi anh Nam ! - Nó biết chắc là Quân vì ba nó đến công ty rồi, người làm thì không được lệnh nó không dám lảng vảng trước cửa phòng
- Em muốn nhờ anh chuyện gì?
- Chuyện là vậy nè anh [...] - Nó nói cho Nam nghe. Anh giúp em chứ?
- Có phải chàng trai lúc sáng không?
- Dạ... - Nó gật đầu
- Liệu có được không em, em không hối hận chứ?
- Không đâu anh, khi nào băt đầu em sẽ nói
- Ừ - Nói rồi Khánh Nam lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa phòng nó lại, Nam chợt nghĩ: "Chắc hẵn con bé rát khổ sở". Nam xuống nhà và lái xe đến căn biệt thự riêng của Nam ở Việt Nam- một căn biệt thự cao cấp giữa Thành Phố...
Sư hôm nay đến đón nó đi chơi cho khuây khỏa những nổi buồn trong lòng nó. Sư đưa nó đến nơi nó thích nhất: cánh đồng hoa thường xuân. Chỉ có nơi đây nó mới thật sự thấy bình yên
- Sư à, mày biết không, đây là loài hoa tao thích nhất? - Nó nhìn Sư
- Đương nhiên biết, tao với mày chơi với nhau từ nhỏ đến lớn mà!
- Vây mày biết sao tao lại thích loài hoa này không?
- Chắc là vì mẹ mày! - Sư đoán vậy, mẹ nó cũng thích thường xuân mà
- Một phần thôi. Tao thích nó bởi vì loài hoa này sinh sôi nảy nở rất nhanh, kiên cường bất khuất vươn cao, thơi tiết khí hậu ra sao cũng sẽ sống được
- Nó giống mày không Dương ? Mày bảo mày thích hoa như vậy thì mày phải học theo nó chứ. Mày không được bi quan, phải vượt qua số phận - Sư tức giận
- Tao không đủ tự tin, tao sợ nhìn Yết đau vì tao
- Nhưng mày làm vậy thì thằng Yết sẽ không đau sao?
- Thà đau ngắn còn hơn đau dài - Nó rũ rượi
- Thôi trời trở lạnh rồi, tao đưa mày về nhà kẻo bệnh lại nặng ra đấy!
Trở về căn biệt thự nhà nó. Khánh Nam vừa về VN không có bạn bè gì cả nên đành chạy sang nhà nó chơi. Đúng lúc này Sư cũng đưa nó về
- Dương , em đi chơi về rồi à? - Nam cười nhẹ hỏi
- Con cũng sang chơi hả Sư ! - Ba nó thấy Sư cũng mừng lắm, ông luôn coi Sư như con cái trong nhà
- Dạ! - Nó và Sư đồng thanh trả lời
- Dương , ông anh này là ai vậy? - Sư thắc mắc kề miệng hỏi nhỏ Dương
- À, giớ thiệu với mày đây là anh khánh Nam từ Úc mới về, Nam là anh họ tao. Đây là Sư bạn thân từ nhỏ của em! - Nó giới thiệu cho cả K.Nam và Sư quen biết nhau
- Chào anh! - Sư lễ phép, dù gì K.Nam cũng lớn hơn 2 tuổi mà
- Chào em! - Nam cũng vui vẻ chào lại
- Ba và anh nói chuyện đi, em cùng Sư lên phòng lát - Nó dẫn Sư lên phòng. Mới vừa lên hết cầu thang không được bao lâu thì nghe tiêng của Sư : " Dương , mày bị sao vậy?"
Nghe tiếng gọi Nam và ba nó vội chạy lên xem và đưa nó vào bệnh viện. Chỉ mới xuất viện 1 tuần mà bây giờ nó lại phải vào đây nữa rồi. sau một lúc chuẩn đoán, nó được đưa vào phòng hồi sức và dần dần tỉnh lại. Bác sĩ lúc này cũng vào trong phòng báo cáo bệnh tình của nó
- Bệnh bây giờ đã chuyển biến sang giai đoạn 3 rồi. Nước ta không có đủ khả năng để điều trị - bác sĩ nói
- Vậy có thể đến điều trị nơi nào? - Ông Cường căng thẳng
- Ở Anh có thể nhưng tỉ lệ sống chỉ có 10% thôi vì đây là giai đoạn nguy hiểm rồi - Bác sĩ nói rõ vấn đề
- Cảm ơn bác sĩ - ông Cường vừa dứt lời cũng là lúc bác sĩ ra khỏi phòng
- Dương , mai ta sẽ sang Anh gấp - ba nó quay sang thúc giục nó
- Ba cho con 3 ngày nữa. Con có chuyện cần giải quyết
- Ừ, giải quyết xong sẽ đi ngay
- Vâng ạ! Bây giờ ba cho con nói chuyện riêng với anh Nam và Sư 1 lát!
Nghe con đề nghị vậy, ông cũng chiều ý con, ông ra khỏi bệnh viện chuẩn bị thủ tục ra ngoài nước cho con
- Chỉ còn 3 ngày nữa thôi, chúng ta phải triển khai kế hoạch gấp - Nó đề nghị
- Mày đứng nói anh Nam cũng tham gia vụ này nha? - Sư đoán non đoán già
- Ừm, tao hỏi ý kiến Nam rồi - Nó
- Anh đồng ý á ? - Sư quay sang hỏi Nam
- Haziii, anh cũng đành bó tay với đứa em họ này thôi! - Nam than thở
- Thôi, dù gì 2 người cũng đã đồng ý rồi mà! - Nó nủng nịu
- Biết rồi chị 2...
- Bây giờ vậy nha; Sư có trách nhiệm gửi những tấm ảnh đó, còn anh Nam thì em đã nói rõ cho anh biết rồi. Mọi chuyện sẽ diễn ra vào ngày cuối cùng trong 3 ngày tới, 2 ngày đầu tao muốn hạnh phúc bên cạnh Yết lần cuối!
Nam và Sư sau khi bàn chuyện xong thì ra về, chỉ còn lại nó cùng với căn phòng rộng. Cô đơn và hiu quạnh chính là cảm giác lúc này của nó.
~~ Ngày đầu tiên~~
Nó lại đến trường vui vẻ cùng với khuôn mặt tựa thiên thần khiến bao người đắm đuối. Trên lớp hôm nay nó không còn châm ngôn "NGỦ" nữa, cả buổi học nó chỉ chú tâm nói chuyện với mỗi mình hắn
- Em không ngủ nữa à? - Hắn thấy nó lạ nên hỏi
- Em muốn nói chuyện với anh, ngắm thật kĩ gương mặt này của anh!
- Ngày nào chẳng được ngắm chứ? Anh biết em mê rồi mà. Kaka!
- Em thích vậy, anh cấm là em không cần nữa luôn - Nó quay mặt sang hướng khác
- Đâu có cấm bà xã đâu ^^ - Hắn cười thật hiền từ
- Mai nghĩ học đi chơi với em không? - Nó đề nghị cup học
- Sao không để chiều vậy?
- Em muốn anh dành nguyên ngày mai ở bên cạnh em
- Hôm nay em thật kì nha, nhưng không sao, đi chơi với em bao lâu cũng được
- Vâng, mai em sẽ báo thức anh dậy thiệt sớm!
Nó cùng hắn nắm chặt tay nhau dải bước trên con đường thường ngày, nó cảm thấy 1 ngày trôi qua thật ngắn ngủi làm sao. Chỉ ngày mai nữa thôi là hết rồi, nó thật muốn khóc nhưng phải gắng cầm nước mắt. Hắn không biết gì, không lo nghĩ gì, được đi bên nó là hắn hạnh phúc, vô tư thong thả huýt sáo. Phải chăng sau ngày mai, vẻ vô tư lúc này của hắn sẽ vùi sâu trong tận đáy lòng?
Lúc này đồng hồ điểm 5h sáng. Mặt trời lúc này còn chưa kịp ló, nó đã thức dậy và gọi cho hắn
- Anh đến đón em đi, em muốn xem bình minh
[ Đánh thức anh sớm qua... Oáp...Đợi anh lát anh qua]
10 phút sau, hắn đã có mặt tại nhà nó. Gương mặt hắn lúc này còn đang muốn ngủ trông rất buồn cười. Nó cũng vừa trừ trong nhà ra: 1 chiếc áo thun trắng cùng quần jean đen, 1 đôi giày búp bê màu xanh lơ, không trang sức , mộc mạc mà vẫn đẹp rạng ngời
Hai đứa nó cùng nhau ngắm bình minh trên cánh đồng hoa thường xuân. Những cây thường xuân thường ngày vẫn tốt tươi nhưng hôm nay cứ như héo úa, nhuốm nàu tâm trạng
- Có lẽ sau này em không thể ngắm bình minh tại nơi này được rồi! - Nó thở dài tựa vào vai Thiên Yết
- Em nói kì vậy, cứ như sắp đi đâu xa lắm
- Thì tại em hay ngủ nướng mà, hì hì - Nó bịa ra 1 cái lí do được cho là hay nhất
- Anh sẽ bên em đánh thức em mỗi ngày - Hắn nói. Nhưng có lẽ mong ước này khó lòng thực hiện
Mặt trời dần hé thân mình qua ngọn núi, những tia nắng ấm áp bây giờ đã soi rọi cho muôn loài, soi sáng cho cặp tình nhân cùng nhau dạo quanh cánh đồng này
- Anh à, trước kia chúng ta từng đi đâu anh nhớ không? - Nó bất chợt hỏi hắn
- Đương nhiên anh nhớ: Đi ăn kem, đi mua sách, đi khu giải trí,... và còn đi rất nhiều nữa - Hắn nói 1 hơi không ngừng nghĩ ( anh nhớ dai thật í)
- Bây giờ đến quán kem nha anh!
- Được thôi, miễn là em thích
Hắn chở nó đến quán kem trước đây 2 người từng đến, không khí nơi đây vẫn không thay đổi gì mấy, gió thổi càng lúc càng mạnh, trời bây giờ đã trở lạnh, nó đưa bàn tay ôm lấy người. thấy vậy hắn khoác chiếc áo lên người nó, mấy bạn nữ xung quanh đang rất ganh tỵ với nó, cả về sắc đẹp lẫn người yêu
- Anh kêu hết kem nha! - Hắn nhớ lại kĩ niệm nó từng gọi nguyên 1 bàn kem nên trêu nó
- Hai ly kem dứa thôi anh - Hôm nay nó thật khiêm tốn
Ngay sau đó, phục vụ mang đến ngay. Lần này là nam phục vụ, anh phục vụ này bị vẻ đẹp của nó hớp hồn, mãi chỉ ngắm dung nhan nó mà không để ý đến con mắt người bên cạnh. Hắn thấy vậy tức tối, gằn giọng:
- E hèm!! Hết việc rồi, vào đi
- À dạ! - Anh phục vụ sợ hãi ánh mắt hắn
Nó thấy hắn có biểu hiện như thế cũng thấy vui vui trong lòng. Hết quán kem, địa điểm tiếp theo nó và hắn sẽ đến là tiệm sách, có lẽ sẽ ăn trưa ở đó luôn!
__ Tiệm sách__
- Anh nhớ nơi này chứ? - Nó hỏi
- Tất nhiên, tại nơi này một con heo ngã đè trúng anh đau gần chết nè! - Hắn nhắc lại chuyện xưa ^^
- Sơ ý thôi mà, anh nhớ dai thế?
- À mà em đến đây mua sách hả?
- Cũng đúng nhưng chủ yếu em muốn thăm lại nơi này!
Nó dạo quanh kệ sách chọn một quyển, quyển sách mang một cái tên rất tâm trạng: "Kí ức buồn"
- Sao em chọn sách buồn vậy? Chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? - Hắn ngỡ ngàng hỏi lí do
- Anh muốn biết nội dung sách này không? - Nó đưa ánh mắt buồn nhìn hắn
- Nói thử anh nghe
- Quyển sách này nói về một câu chuyện tình cảm giữa người tính cách khá lạnh lùng, thường rất tiết kiệm lời nói. Nhưng từ khi gặp nhau đối phương cởi mở, vui vẻ hơn. Anh ta thường giúp cô gái trong những khó khăn, nguy hiểm, ròng rã suốt 1 năm trời họ mới tìm đến nhau, tìm đến hạnh phúc. Số phận trớ trêu, cô gái ấy mắc phải căn bệnh nguy hiểm...
- Dừng lại đi em, chuyện chỉ có trong sách thôi mà, nghe buồn qá, anh không thích - Hắn chen cắt ngang lời kể của nó
- Ừm! - Nó cười nhạt cùng hắn đến thanh toán và sang khu vực nhà hàng ăn trưa
Ăn xong:
- Bây giờ công chúa muốn đi đâu nữa?
- Đến khu giải trí nha anh!
- Ok!! Go to entertainment
Khu giải trí hôm nay khá ít người, có lẽ vì đây không phải là ngày nghĩ
- Đến khu tàu lượn siêu tốc đi anh - Nó lôi hắn đi
- Cho tôi 2 vé - Hắn nói với nhân viên không cảm xúc mà không hiểu sao chị nhân viên này tay lấy vé nhưng mắt thì không rời người hắn. Cái kiểu này cho vé luôn chứ khỏi lấy tiền ^^
Trò chơi này nó rất thích. Mọi người trên tàu đua nhau la hét vì sợ, chỉ riêng nó và hắn thì cảm thấy sung sướng...
- Sợ thì đừng chơi, hét nghe nhức cả tai - Hắn bực mình nói
- Vui vậy mà bọn họ hét tứ lung tung, chán bỏ xừ!
Hết chuyến tàu, tất cả mọi người bước xuống, kẻ nôn ói, kẻ say sẫm, kẻ đứng không nổi, kẻ chóng mặt,... đủ thứ kẻ... Riêng nó và hắn, lắc đầu chán nản và ung dung thông thả bước ra khỏi đám đông trước những ánh mắt ngưỡng mộ
Nó kéo hắn từ chỗ này lếch sang chỗ khác, chơi đủ thứ loại trò chơi cảm giác mạnh và đến đâu họ cũng là tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt. Trạm dừng chân tiếp theo là khu xe điện đụng
- Lớn rồi còn chơi cái này à? - Hắn hỏi
- Đương nhiên, xem coi ai thắng nha!
- Chơi luôn - Hắn đã bị lôi cuốn
- Yah, coi chừng xe tông ^^ - Nó đâm đầu vào xe hắn
- Chết nè!! - Hắn hí hửng
Hai người đâm qua đâm lại làm náo loạn cả khu giải trí hôm nay. Nó cùng hắn bước qua từng khu trò chơi một. Nơi tiếp theo đến là gian hàng ném on lúc trước, bác chủ tiệm vẫn nhớ rõ tụi nó vì hắn ném rất ấn tượng:
- Hai cháu lại đến à? Trông có vẻ bây giờ 2 đứa là 1 đôi - bác chủ tiệm cười hiền từ
- Dạ, tụi cháu chào bác- Nó lễ phép
-Anh à, em muốn có 1 con gấu như lần trước! - Nó quay sang hắn nài nỉ
- Luật chơi như cũ phải không bác? - Hắn hỏi
- 6 trái nha cháu, hơn 1 quả nữa - Bác ấy cười
- Dạ!!!
" boong ...boong...boong..." - 6 tầng lon đã bị hắn ném ngã dễ dàng
- Kĩ thuật của cháu tiến bộ lắm! - Bác rất hài lòng về hắn
- Cảm ơn bác- Hắn nói 1 cách ngắn gọn
- Đây cháu gái, hãy cố nắm giữ hạnh phúc này thật chặt nhé! - Bác ấy đưa con gấu bông cỡ lớn cho nó
- Dạ, chúng cháu chào bác! - Nó dạ thì dạ nhưng ánh mắt ấy vẫn mang mỗi nổi buồn giấu kín
- Bây giờ em muốn đi đâu nữa không công chúa nhỏ?
- Ra biển nha anh, bây giờ cũng gần tối rồi!
Chiều ý nó, hắn cũng đưa nó ra biển. Ngay trong lòng hắn lúc này đọng lại suy nghĩ: "Hình như hôm nay Dương toàn đến những nơi chứa đầy kĩ niệm của hắn và nó, Dương hôm nay kì lạ lắm". Nghĩ vậy nhưng hắn cũng cho qua thôi
Một lần nữa hắn cùng nó nắm chặt tay nhau đi trên bãi cát rộng, cặp nhẫn bạch kim vẫn ngày nào lấp lánh trong màn đêm. Từng dấu chân ấy vẫn như ngày nào hằn sâu trên cát. Vết chân ấy theo quy luật tự nhiên vẫn bị sóng biển xóa nhòa đi, xóa dần, xóa dần và sẽ biến mất...
- Anh nhớ chỗ này không Thiên Yết ?
- Đương nhiên anh nhớ, anh đã trao cho em chiếc nhẫn thay cho lời yêu tại nơi này
- Yết à, có sao đi nữa mong anh hãy nhớ rằng: EM YÊU ANH
- Yết yêu Dương ! - Hắn hét to vào đại dương bao la
Hắn đưa môi mình gần môi nó. 3...2...1... chạm nhau. Hắn hôn nó 1 cách ngọt ngào, nó cũng đáp trả bằng cả tình yêu của nó dành cho hắn. Hai người cùng trao cho nhau những ngọt ngào, hơi thở của hạnh phúc. Riêng nó cảm thấy sao hạnh phúc này ngắn vậy, nghĩ đến ngày mai phải đứt ruột rời xa người con trai này. Bất ngờ hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má hồng. cảm thấy nó đang khóc, hắn buông nó ra
- Sao em khóc vậy Dương ?
- Em cảm thấy hạnh phúc thôi
Hắn đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt trên gương mặt nó và thì thầm
- Đừng khóc, xấu lắm. Hãy nhớ luôn có anh bên cạnh em! - Hắn nói rồi kéo nó ngã vào vai mình
Trong màn đêm thanh vắng, 1 người con gái tựa vào bờ vai vững chắc của 1 người con trai. Trông thì hạnh phúc không ai bằng nhưng có ai biết được hạnh phúc này sẽ biến mất khi ngày mai đến?
- Hứa là đừng quên sự tồn tại của Phạm Bạch Dương em đây nha!
- Được mà, em nghĩ chuyện tào lao gì vậy?
- Em nghĩ đến tương lai...
- Dù tương lai ra sao, hãy tin anh chỉ có mỗi mình em!
Nó cười trong hạnh phúc pha chút chua xót. Nói thì nói vậy chứ liệu ngày mai những câu nói này có còn trong trí nhớ của hắn!
Đêm buông dần, một ngày không trăng cũng không sao. Phải chăng thiên nhiên cũng thấu hiểu nổi lòng của nó. Bầu trời đen thăm thẳm như chất chứa một nổi buồn sâu lắng...
Một ngày mới lại bắt đầu, trời hôm nay âm u, không một chút nắng. Ngày mới không có nụ cười, có lẽ chỉ toàn nước mắt và niềm đau. Ngày chia ly bắt đầu...
" king kong...king kong..."
Tiếng chuông cửa quen thuộc ngày nào vẫn vang lên, không phải chuông cửa nhà nó mà là nhà hắn
- Thưa anh, có bưu kiện! - Anh chuyển giao bưu kiện nói
- Cảm ơn - Hắn vẫn với bộ dạng lạnh đến gai người
Mở bưu kiện ra, lại là những tấm ảnh, ánh mắt rực lửa của hắn khiến mọi người làm tránh xa, đôi tay hắn nắm thật chặt rỏ rõ tức giận. Hắn đấm thật mạnh vào tường. Bây giờ bàn tay ấy đã rỉ máu, nhưng vết thương nhỏ nhoi này có là gì, đâu thể bằng vết thương trong lòng hắn lúc này. Chính những bức ảnh trong bưu kiện khiến hắn trở nên như vậy: nó thân thiết trò chuyện với một người thanh niên, nó ôm anh ta, anh ta khoác vai nó,... toàn những cử chỉ thân mật của những người đang yêu nhau. Rõ ràng hôm qua nó và hắn còn đang rất hạnh phúc cơ mà. Hắn thật hy vọng đây chỉ là một hiểu lầm, nhưng tại sao người con trai trong ảnh lại chính là người lúc trước trò chuyện với nó mà hắn đã nhìn thấy? Chẵng lẽ họ không đơn thuần là bạn bè? Không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn phóng xe thật nhanh đến nhà nó
Tiếng chuông quen thuộc lại vang lên. Trong nhà, nó đã chuẩn bị mọi thứ, thong thả bình tĩnh bước ra mở cửa
- Anh đến tìm em? - Nó vờ hỏi
Hắn không nói gì cả, trong lòng vẫn nổi máu giận, hắn kéo nó vào trong nhà
- Bỏ ra, đau! - Lần này nó theo kế hoạch lạnh lùng với hắn
- Giải thích - Hắn quăng những tấm ảnh vào người nó
- Thì ra anh đã biết rồi à! Chẳng còn gì vui nữa - Nó cười
- Ý gì?
Theo như kế hoạch, ngay lúc này Nam với chiếc áo ngủ ung dung từ trên lầu bước xuống
- Dương à, sao em dậy sớm vậy? Ai đây? - Nam hỏi nó một cách thân mật nhất
- Bạn em anh à! - Nó giới thiệu
- Bạn ư, em chỉ xem tôi là bạn, thế còn chuyện hôm qua? - Hắn hỏi nó trong vô thức
- Đại thiếu gia, anh thật ngốc, tôi chỉ cho anh 1 hạnh phúc cuối cùng thôi - Nó cười đểu
- Tôi là bạn, còn anh ta là gì? - Hắn chỉ và K.Nam . Bàn tay bị thương của hắn nó đã nhìn thấy, nó đau lắm, xót lắm nhưng rồi sao, làm gì bây giờ?
- Chẳng phải anh đã biết. Nam là người tôi yêu, mới từ Úc trở về. Mình chia tay đi! - Nó nói 1 cách không cảm xúc
- Chia tay? Cô lại có thể nói ra lời này? - Hắn tức giận
- Haha. Anh chỉ là đồ chơi của tôi, chơi chán thì bỏ thôi - Nó cười nửa miệng
- Đồ chơi, nghe sao lớn lao quá! - Hắn cười, nhưng đây là nụ cười khinh bỉ
- Đây, chiếc nhẫn này tôi trả lại cho anh - Nó đưa nhẫn cho hắn. Hắn cũng cầm hờ trên tay
Nó cười hạnh phúc cầm chặt tay Nam mà không phải hắn. Lần này, hắn đã mất kiểm soát, hắn hành động thô lỗ
" Chát" - Cái tát thật mạnh, hằn 5 ngón tay trên gương mặt trắng ngần của nó... hắn đã đánh nó
- Chia tay, tốt thôi. Thứ phụ nữ như cô bẩn mắt - Buông dứt câu nói, hắn phủi áo bỏ ra ngoài, chiếc nhẫn vẫn còn trên tay hắn. Nhưng có ai ngờ rằng, hắn đã khóc khi quay mặt đi, hắn không muốn để giọt nước mắt này để nó nhìn thấy, sợ nó sẽ khinh dễ hắn, đánh nó hắn cũng rất đau...
Xe hắn vừa ra khỏi nhà, nó đã khóc rất nhiều, nó thơ thẩn ngồi xuống sàn, 2 tay ôm gương mặt đầy nước mắt. Nó đau không phải cái tát của hắn, nó đau là đau sâu trong tận đáy lòng, đau khi nhìn hắn đau
Nam đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình, Nam ngồi xuống cạnh nó, choàng tay ôm đứa em ngốc nghếch này. Sư lúc này đang nấp trong phòng cũng chạy ra, đau xót nhìn đứa bạn thân
- Mày không hối hận chứ Dương ? - Sư hỏi nó
Nghe lời này, nó mạnh mẽ đứng dậy, lau hết nước mắt trên mi, trở lại với vẻ lạnh lùng khi chưa quen hắn, nó dõng dạc đáp : "Không bao giờ! Dù sao củng cảm ơn hai người nhiều" - Nói xong nó bỏ lên phòng chuẩn bị cho việc xuất ngoại ngày mai
Quay lại với hắn, trên tuyến đường cao tốc này, hắn điều khiển 1 chiếc xe chạy với vận tốc kinh hoàng. Dường như hắn không còn kiềm chế được bản thân, hay là chết cho xong? Với tốc độ này, với ánh mắt mắt đầy thù hận, hắn vẫn chạy, vẫn chạy, chạy mãi và đột nhiên... Kít... Hắn đạp thắng, xe dừng gấp
- Tại sao, tại sao chứ?
- Không được, mạnh mẽ lên để cô ta thấy Thiên Yết này không gục ngã, cô ta không xứng để mình phải đau lòng
Hằn trong xe vừa đấm vào bô-lăng và tự độc thoại với chính mình. Trở lại với vẻ lạnh lùng khi xưa, lái xe với tốc độ bình thường trở về nhà. Vết thương trên tay đã được hắn khử trùng và băng bó lại. Từ trước đến giờ chỉ có hắn tổn thưởng con gái nhưng không ngờ giờ đây 1 người con gái hắn quý hơn mạng sống lại chính tay tổn thương trái tim hắn.
Chiếc nhẫn trong túi áo được hắn lôi ra, hắn đã tính quăng đi nhưng có một sức mạnh vô hình giữ đôi tay hắn lại, năng không cho hắn làm việc này. Hắn đành đem chiếc nhẫn của nó và chiếc trên tay hắn bỏ vào 1 chiếc hộp đen khóa lại, cất thật kĩ. "Thôi thì cứ coi như quá khứ hạnh phúc hay đau buồn gì ở trong chiếc hộp này mãi mãi..." - Hắn nghĩ và thả mình trên chiếc giường suy nghĩ nhưng chuyện vừa qua và chợp mắt lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top