chap 7
Nó bỡ ngỡ, hoảng hốt vô cùng, gương mặt này...
Vẫn là vẻ đẹp lạnh giá, vẫn cái giọng nói vô tình, vẫn cái thái độ này. Tất cả mọi thứ đang ở ngay trước mắt nó, kể cả nó cũng không biết là thật hay mơ. Mọi cảm xúc lúc này dường như vỡ tung trong lòng nó, nó thật rất muốn chạy đến ôm hắn...
Nhưng trái ngược với tâm trạng nó lúc này, hắn lại tỏ ra xạ lạ, không quen biết, bình tĩnh đến lạ thường
- Anh... Thiên Yết ? - Nó tỏ ra ngập ngừng và mất bình tĩnh
- Tôi là Thiên Yết , giám đốc của công ty này, nhận viên mà chưa biết tên giám đốc ư? - Thiên Yết trả lời mang chút mùi vị trách móc
- Biết. Bây giờ mới biết!
Nó công tư phân minh, công việc ra công việc, cá nhân ra cá nhân. Bảo Hân quay mặt lạnh hỏi hắn:
- Tôi Phạm ... - Đang định nói nhưng chợt nhớ ra nó liền sửa ngay
- Tôi Phạm Trương Bạch Dương chính là người làm tập hồ sơ này thưa giám đốc
- Cô?? - Hắn nhắc đi nhắc lại một câu hỏi
- Chính cô ta đó giám đốc! - Bà quản lí nhảy vào cuộc trò chuyện
- Tôi không hỏi bà - Hắn to tiếng
Quản lí khi đối mặt với đôi mắt của hắn thì tim gan bay mất, im lặng như con rùa rụt rè
- Tôi đấy, thì sao? - Nó vẫn giữ nguyên nét mặt ấy
- RA NGOÀI - Hắn như hét lên
Nghe Thiên Yết nói vậy, nó cũng có chút kì lạ. Thiên Yết cũng có tiếng công bằng, không lôi chuyện riêng vào công việc chung, chẵng lẽ lại vì chuyện nó rời đi 3 năm mà làm khó nó chăng? Rõ ràng tập hồ sơ đó nó đã làm rất chi tiết, rất tốt! Còn quản lí nghe giám đốc lớn tiếng vậy vui mừng chen vào:
- Giám đốc kêu cô ra ngoài kìa, chẳng lẽ điếc sao? À mà nhớ viết đơn xin từ chức luôn nhé!
Nó im lặng, quay lưng bước đi ra cửa, nó buồn Thiên Yết hằng mong nhớ lại ra như vậy
- Dừng lại đã - Tiếng nói của Thiên Yết níu chân nó lại
- Nhưng thưa giám đốc, chẳng phải... - Quản lí không hiểu lí do gì
- Tôi nói là chính quản lí bà PHẢI RA NGOÀI! - Hắn nhấn mạnh từng chữ một
- Tại sao ạ?
- Vì quản lí mà không phân minh, rõ ràng tài liệu này đâu có sai sót!
- Thưa... - Bà ta nói không nên lời
- Không thưa gì cả. Viết đơn thôi việc luôn đi - Hắn nhếch môi
Hết lí do biện minh, bà quản lí đành ngậm ngùi ra đi, đã vậy còn đưa mắt liếc nó một cái sắc bén. Nó không nói gì, cũng nở một nụ cười tiễn biệt để đáp trả lại cái "liếc mắt đưa tình" này
Hắn nhìn thấy nụ cười này, tuy không phải trực tiếp dành cho mình nhưng trong lòng vẫn nở hoa. 3 năm rồi vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười từ khóe miệng ấy còn gì?
Quản lí đi, nó nhìn hắn, hàng vạn câu hỏi lúc này rất muốn hỏi người đối diện
- Này, nhìn gì vậy? Mặt tôi có dính nhọ đâu?
- Thiên Yết , chẳng lẽ anh không nhận ra em? - Giọng nó bây giờ đã có chút ấm áp hơn
- Em...là ai? Việc gì tôi phải nhớ? - hắn vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng thường ngày
- Vậy tôi ra ngoài đây! - Nó với vẻ mặt không được vui nhẹ nhàng đóng cửa
" Anh ấy thật sự không nhớ mình? Chuyện gì đã xảy ra? Không còn làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè mà!" - Nó suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những lí do khiến Thiên Yết trở thành như vậy
Không suy nghĩ nữa, nó chợt nhớ đến Sư , nhỏ bạn thân 3 năm nay chắc biết mọi chuyện về Thiên Yết
Nhạc chờ của Sư suốt những năm nay là bài " Tình Bạn Thân". Sư hy vọng một ngày nào đó khi Dương gọi thì sẽ nghe được dòng tâm sự của Sư ! Ngày đó đã thành sự thật, Bạch Dương da diết nghe bài nhạc chờ này, nó hiểu đây là lời nhắn của Sư gửi đến nó. Đang nghe giữa chừng, đầu dây bên kia có một cô gái với giọng nói ngọt ngào ngày nào nhấc máy
[ Alo, Sư nghe!]
- Sư !
[ Dương hả?] - Sư rất vui mừng
- Tao nè! Xin lỗi không liên lạc với mày!
[ Mày về nước tao xử sau. Dạo này khỏe không, làm việc gì rồi?]
- Thôi để tao nói với mày sau! Bây giờ tao có thắc mắc muốn hỏi mày đây!
[ Mày hỏi đi!]
- Trong 3 năm tao đi vắng Thiên Yết có xảy ra chuyện gì không?
[ Ừ thì nhớ mày, đau khổ vì mày nhiều. Và biết luôn cả chuyện mày nói dối rồi!]
- Không ý tao là có gặp tai nạn hay chấn thương gì không?
[ Cái này thì...] - Sư chưa kịp nói tiếp thì Ma Kết ngồi bên cạnh đã giật điện thoại
[ Một năm trước Yết bị tai nạn xe, chấn thương đầu!]
- Kết à? Vậy Yết bị gì?
[ Không có gì nghiêm trọng. Chỉ có điều rất đáng tiếc đã xảy ra!]
- Điều gì zay Kết ?
[ Yết đã quên đi người mà mình yêu thương nhất, chính là Dương đó!] - Kết vẫn cầm máy
- Ừ, Dương biết rồi! - Nói rồi nó cúp máy, buồn bã dải bước về làm việc. Chị Hương và đồng nghiệp có hỏi lí do tại sao nó cũng lắc đầu cho qua...
Ở đầu dây bên kia, Sư khó hiểu vô cùng vì những lời nói lúc nảy của Kết :
- Này Kết , rõ ràng là thằng Yết đâu bị gì đâu! Sao lại nói như vậy với Hân?
- Này Kết , rõ ràng là thằng Yết đâu bị gì đâu! Sao lại nói như vậy với Dương ?
- Thì anh thích nói vậy thôi! - Kết trêu
- Thôi mà. Nói em nghe với! - Sư lung lung tay của Kết tỏ ý năn nỉ
- Đây nè! - Kết đưa điện thoại của mình cho Sư xem. Màn hình điện thoại là tin nhắn mới từ " Yết Tửng". Tửng là cái tên mà Ma Kết dùng để lưu số điện thoại của hắn ^^
- Đây là? - Sư hỏi
- Em đọc đi thì sẽ rõ!
- Nếu Dương có gọi hỏi gì về tao thì cứ nói tao bị tai nạn chấn thương đầu, quên hết mọi chuyện về Bạch Dương . Sẵn mày dặn luôn nhỏ Sư , chuyện này mà lộ thì hai đứa bây coi chừng tao, diễn cho tốt vào! Hãy đợi lệnh tiếp theo từ tao. Đại ca Thiên Yết ! - Sư đọc to rõ từng chữ trong tin nhắn
- Đóng kịch ư? Tụi này có phải diễn viên đâu! Đại ca khỉ khô- Sư bực tức
- Thôi kệ đi em ơi. Vợ chồng mình cứ yên phận mà sống! - Kết cười đểu
- Này, ai kêu ta lấy nhà ngươi thế? - Sư chọc
- Không lấy ta thì không ai dám lấy cô nương đâu nhá!
- Thì bổn cô nương ở giá luôn! - Sư quay mặt hướng khác
Kết thừa dịp choàng tay ôm Sư vào lòng. Bao năm qua họ vẫn vậy, luôn gây gỗ trêu chọc nhau nhưng thật sự rất hạnh phúc!
<< - Anh >>
Biệt thự riêng của hắn:
- Anh yêu ơi! - một cô gái khoảng 19 tuổi gọi Thiên yết
- Anh nè, em yêu lại tới chơi đó hả? - Hắn vui vẻ đón tiếp cô gái
- Nè anh, nấu em ăn cái gì đi! - Cô gái nủng nịu
- Rồi rồi, mì gói! - Hắn xuống bếp và một lúc sau mang lên một bát mì nóng hổi
- Wow... Level lên cấp nhỉ? - Cô trêu và lấy đũa ăn một cách ngon lành
- Ăn đi rồi anh nhờ một chuyện! - Hắn nháy mắt
- Tưởng được ăn chùa chứ ai ngờ có điều kiện, chán anh!
Cuối cùng bát mì cũng hết, hắn cùng cô gái ngồi trên ghế sofa ở phòng khách
- Anh muốn em giúp gì đây? - Cô gái vừa cầm li nước uống và nói
- Làm bạn gái anh - Hắn bình thản trả lời
- Cái gì??? - Ngụm nước trong miệng mém tí nữa phun ra
- Chịu không? - Bình tĩnh đến lạ thường
- Anh có điên không? Chúng ta là anh em đó ba! - Cô trợn mắt nhìn hắn
- Chỉ là giả vờ thôi. Vậy vậy nè [...] - Hắn nói nhỏ
- Anh không sợ chị ấy bỏ anh sao?
- Không sợ, giúp không nói tiếng!
- Rồi, em sẽ giúp, hối hận ráng chịu! - Cô gật đầu
- À mà khoan. Em có bạn trai chưa? - Hắn chợt nhớ điều này quan trọng
- Đương nhiên có chứ, 5 năm rồi đó anh! Mà không sao đâu, anh ấy hiểu mà!
Cô gái ấy là em họ của hắn, tên Nguyễn Lan Anh. Tính tình dễ thương, luôn kính trọng bậc đàn anh Thiên Yết . Thiên Yết thương cô em này, trước đến giờ không có em gái nên chiều chuộng cô em họ này!
Sáng hôm sau, cả công ty cứ ngỡ là giám đốc đã quay lại Việt nên trở về là " công ty của ngày hôm qua!". Nhưng ai ngờ chuyến này giám đốc không chịu về Việt Nam, vẫn đi làm bình thường, điều này khiến nhân viên thấy rất lạ, lúc nào cũng 3 ngày là giám đốc sẽ quay về mà!
- Sao giám đốc còn ở đây ta?
- Lạ quá!
- Hay vì kết nhỏ nào rồi nhỉ?
-...
Nhân viên thừa dịp nghi vấn này nọ và đương nhiên không để lọt vào tai giám đốc được!
- Dương này, giám đốc chưa về Việt luôn đấy! - Chị Hương nhắc nó
Lúc trước nó không để ý đến anh giám đốc đi hay ở lại, nhưng sau khi biết là Thiên Yết thì mọi chuyện đã khác hơn:
- Vậy hả chị? Thế giám đốc ở lại bao lâu?
- Chị cũng không biết. Mà sao quan tâm thế? Tương tư chàng rồi à? - Chị Hương cười
- Em chỉ hơi tò mò thôi! - Nó biện minh cho bản thân
Nhắc đến chị Hương mới nhớ, bây giờ chị đã giữ chức quản lí, còn phó quản lí thì vào tay nó. Cô quản lí trước kia sau chuyện hôm đó đã chính thức ra đi khỏi công ty này!
- Quản lí ạ! Hôm nay chị phải khao anh em một chầu thôi! - Cả phòng ngoại giao nhốn nháo
- Thôi được rồi! Hẹn mấy cô chú 7h tối tại " Đất Việt" nha. Ở đây có thức ăn Việt ngon lắm!
- À mà Dương nè, mời thêm giám đốc đi, cũng nhờ có em với giám đốc mà chị lên chức này! - chị Hương nháy mắt
- Em mời á? - Nó giật mình
- Chứ ai vào đây nữa? - Bây giờ cả phòng hùa theo
Không khí đang vui nhộn thì mọi ánh mắt tập trung về một cô gái trẻ đang tiến về phòng giám đốc. Cô gái ăn mặc khá giản dị nhưng rất hợp thời trang hiện nay. Nhìn cũng khá trẻ, cỡ tầm 19, 20 tuổi! Mọi nghi vấn dồn dập, vì trước giờ không cô gái nào tự tiện vào phòng làm việc của giám đốc như vậy
- Này Dương , đến mời giám đốc đi! - Mấy anh chị trong phòng đều nhắc nó, dường như luôn muốn ghép nó với Thiên Yết
Nó gật đầu và buồn bã đi. Đúng là nó đang ghen với cô gái lúc nảy!
" Cũng đúng thôi, 3 năm rồi anh ấy chắc có bạn gái rồi!" - Nó suy nghĩ và lấy gương mặt bình tĩnh nhất để đối mặt với hắn
" Cốc...Cốc" - Nó gõ cửa phòng
- Ai? - Hắn từ trong hỏi vọng ra ngoài
- Tôi, Phạm trương Bạch Dương !
Bên trong phòng:
- Này, chị dâu tương lai đấy, chuẩn bị đi! - Hắn nói nhỏ chỉ cho Lan Anh nghe được. Lan Anh cũng nháy mắt đồng ý
- Vào đi! - Hắn cho phép nó vào
Nó vừa mở cửa bước vào trong thì cảnh tượng trước mắt khiến nó giật mình, vẻ bình tĩnh chuẩn bị trước đã bay đâu mất! Cô gái lúc nảy đang ngồi trên chân hắn, được vòng tay hắn ôm trọn, bốn mắt nhìn nhau đầy thân thương
- Xin lỗi làm phiền - Nó cúi mặt chào
- Có chuyện gì không? - Hắn vờ như không nhìn nó nhưng thỉnh thoảng cũng liếc trộm xem biểu hiện nó thế nào
- Bên phòng tôi tính mời giám đốc 7h tới nay tại " Đất Việt" làm bữa tiếc, không biết anh có đi? - Nó vẫn cúi mặt buồn để không nhìn thấy cảnh hắn bên cạnh người khác
- Được, đương nhiên tôi đi! - Hắn gật đầu, không khó để hắn biết được tâm trạng buồn của nó lúc này
- Vậy xin phép ra ngoài!
- Ừ! - Sau câu nói của hắn, nó mang tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng
Sau khi nó đi, hắn và Lan Anh cũng trở lại bình thường. Hắn thì đắc ý vì kế hoạch của mình, vui mừng khi thấy biểu hiện của nó, biểu hiện chứng tỏ còn yêu hắn nhiều. Lan Anh lúc này mới lên tiếng
- Anh à, người anh yêu đó hả?
- Ừ
- Chị ấy đẹp quá chừng luôn, đẹp hơn cả em ! - Lan Anh khen nó cũng là khen bản thân ^^
- Đương nhiên, haha! - Hắn cười
- Thế tối nay anh định đi thật hả?
- Thật, và tất nhiên em phải đi cùng anh! - Hắn ra hiệu
- Vâng, em biết. Lại giả vờ nữa chứ gì?
- Good đấy em gái!
Sau một hồi nói chuyện, Lan Anh ra về và không quên chào hỏi " người yêu giả" này. Lan Anh bước ra, mỉm cười với mọi người trong công ty rất hòa đồng và thân thiện
Một buổi làm việc căng thẳng lại qua đi. Cả phòng ngoại giao đang háo hức chuẩn bị cho party tối nay, chỉ riêng nó lo lắng và buồn chán hơn bao giờ hết. Được gặp Thiên Yết , được nhìn gương mặt anh, nghe giọng nói của anh thật sự nó rất mong muốn. Nhưng giờ thì sao, đối mặt với nhau như một người xa lạ vậy thì nó không mong muốn chút nào
-- 7h tại " Đất Việt"--
Mọi người bây giờ đã có mặt đầy đủ, ai cũng rạng ngời, trang phục sang trọng, sành điệu. Nó như thường ngày: một chiếc váy xòe đơn giản, một vài món trang sức quen thuộc không quá đắt tiền.
- Hôm nay trong em xinh ha! - chị Hương tấm tắc khen
- Em mà ngày nào chẳng vậy! - Nó nháy mắt tinh nghịch
- Giám đốc đến kìa! - Một anh trong nhóm nói lớn
Chiếc Lomborghini sang trọng dừng chân trước cửa nhà hàng. Trong xe đặt chân xuống là một người con trai anh tuấn - giám đốc Thiên Yết . Hôm nay hắn đã gạt bỏ áo vest lịch lãm, thay vào đó là một chiếc quần jeans và chiếc áo thun nam tính rất sành điệu, vẫn mùi bạc hà quyến rũ. Đi bên cạnh còn có một cô gái trẻ dễ thương với một chiếc đầm hoa nữ tính. Hai người như một bức tranh đẹp về đôi lứa yêu nhau, Lan Anh khoác tay hắn bước vào rất tình tứ. Đương nhiên việc này nó cũng chẳng vui gì!
Bữa tiệc khá là phong phú với các món ăn Việt. Nó ngồi đối diện hắn, Lan Anh thì đương nhiên ngồi ngay bên Thiên Yết rồi. Hắn gắp thức ăn vào chén cho Lan Anh mà không đoái hoài gì đến nó!
" Phải rồi mình đâu có là gì!" - Nó buồn bã suy nghĩ và gắng gượng gắp thức ăn một cách vui nhất có thể
Ăn xong thì không thể thiếu phần Karaoke được. Cũng may là nhà hàng này có luôn mặt karaoke! Mọi người chọn một phòng lớn và tiện nghi nhất. Song ca, đơn ca, tốp ca đều có đủ, ai cũng đã hát ít nhất một bài nhưng chỉ có nó, hắn và Lan Anh vẫn chưa cất giọng. MC đại diện nói lớn:
- Bây giờ xin mời giám đốc của chúng ta hát một bài!
Hắn cũng không từ chối, ung dung bước lên
- Trước khi tôi hát muốn giới thiệu với mọi người một người quan trọng - hắn cười nhẹ
- Có phải bạn gái của giám đốc không ạ? - mọi người đoán non đoán già
- Đó chính là cô ấy, bạn gái của tôi! - Hắn đi xuống chỗ Lan Anh cầm tay của cô lên
- Nguyễn Lan Anh bạn gái tôi, mong mọi người giúp đỡ - Hắn trịnh trọng giới thiệu
- Mong mọi người quan tâm em hơn ạ! - Lan Anh nở nụ cười vui
Phía dưới vỗ tay rần rần, chỉ riêng nó là cúi đầu xuống. Hắn và Lan Anh thấy vậy gật đầu hài lòng
Bài song ca được hắn và Lan Anh trình bày thật ăn ý, thật ngọt ngào, thật hạnh phúc, vừa hát vừa nhìn nhau. Nó ngồi dưới chỉ biết nghe và nghe. Và rồi nó đứng dậy giả vờ ra phòng vệ sinh, hắn cũng ra hiệu cho Lan Anh theo. Hai người con gái gặp nhau nơi rửa mặt trong WC
- Chào chị! - Lan Anh mở lời
- Ừ em! - Nó cũng tiếp chuyện
- Chị có quen anh Yết ạ?
- Cũng là bạn học cũ thôi em, nhưng có lẽ Yết đã quên rồi! - Nó buồn rầu
- Mà em là bạn gái Yết lâu chưa? - Nó lấy lại tinh thần hỏi
- Dạ cũng 1 năm rồi chị. Anh ấy rất yêu thương em!
- Yết là người tốt, em cũng vậy. Hai người cố gắng hạnh phúc nhé. Đừng để mất đi rồi lấy lại không được đâu em à!
- Hình như chuyện tình cảm của chị không tốt ạ?
- Chuyện qua rồi em à! Chúng ta vào trong thôi!
Vậy là hai chị em họ coi như quen biết nhau, cùng nhau vào trong. Tuy nói là chúc hai người hạnh phúc nhưng nó thấy họ quấn quýt bên nhau là không thể cầm lòng được
- Xin mời công chúa của phòng chúng ta - Bạch Dương lên hát một bài! - Anh MC mời
Nó sao có thể từ chối, nảy đến giờ chỉ có mỗi mình nó chưa hát thôi. Nó cất tiếng hát, giọng hát hay đến mê hồn, chỉ tiếc sao bài hát buồn quá, cảm xúc quá! Bài hát dường như có thể biểu lộ hết tâm trạng của nó ngay lúc này.
Quy luật thời gian vẫn vậy, tiệc đến rồi cũng sẽ tàn. Mọi người lại ra về trong niềm vui vẻ trừ Bạch Dương . Hắn đưa Lan Anh về là điều đương nhiên, chị Hương đòi đưa nó về nhưng nó từ chối. Nó một mình lang thang trên con đường nước Anh rộng lớn. Hắn thấy người con gái anh yêu như vậy có chút lo lắng, cho Lan Anh bắt taxi về và theo nó xem sao?
Thành phố tấp nập, lộng lẫy nhưng chỉ mình nó lạc lỏng ở đây. Đang giữa đường đi thì có 2 người thanh niên chọc ghẹo nó, đương nhiên đông người thì họ sẽ không làm gì nhưng ai mà không sợ khi rơi vào cảnh này cơ chứ!
- This we do not go out with me? (Đi chơi với tụi anh không em?)
- No
- Why are you so hard? ( Sao em khó khăn vậy?) - tên đó vừa nói vừa tiến lại gần
Theo quán tính nó lui về sau, ai ngờ lại vấp té xuống đường. Chân lúc này thật sự rất đau nhức, đứng lên không nổi. Nó không sợ gì bọn này nhưng trong lòng lại nghĩ: "Phải chi có anh ở đây!". Mấy năm qua nó cũng có xem một số bộ phim, khi nữ chính bị vậy thì nam chính sẽ xuất hiện giải vây và cỏng nữ chính hạnh phúc trên con đường dài. Nhưng có lẽ nó sẽ không phải nữ chính như trong phim...
- CÔ ẤY LÀ NGƯỜI YÊU TÔI. TRÁNH RA GIÙM!
Từ đằng sau một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc xuất hiện...
- Who?? - 1 tên hỏi
- Boyfriend, OK?
- Yes, bye bye. - Kèm theo đó là một nụ hôn gió rùng rợn
Bọn người đi, hắn lại gần nó, nhẹ nhàng ngồi xuống
- Cô có sao không?
- Không sao, cảm ơn anh nhiều!
- Không có gì! Đi thôi! - Hắn đứng dậy bước đi nhưng không thấy nó theo sau liền hỏi
- Tính ngồi đó?
- Giám đốc đi trước đi!
Sau câu nói của nó, Thiên Yết thấy nghi vấn vô cùng
- Chân trặc rồi chứ gì?
Nó khẽ gật đầu
- Lên đi - Hắn ra hiệu cho nó lên lưng hắn cõng
- Nhưng...Nhưng - Nó e ngại, dù gì thì đâu quen biết nhiều
- Nhưng nhị gì. Cải lời giám đốc à?
Nó chấp nhận leo lên lưng hắn, gục đầu vào vai hắn. Mùi bạc hà thoang thoảng khiến nó nghĩ đến những kĩ niệm trước đây giữa nó và hắn
Hai con người hạnh phúc cùng nhau đi trên con đường xa hoa của thủ đô. Cảm giác cô đơn đã bị đánh tan nhưng hai người vẫn chỉ im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào cả!
- Nhà cô chỗ nào để tôi đưa về? - Hắn mở lời cho cuộc trò chuyện
- Ờ...ờ tôi không có nhà! - Nó ngập ngừng
- Sao lại không?
- Nhà tôi nghèo lắm, cơ cực nữa sao mà có nhà cửa được. Giám đốc nên tăng lương cho tôi đi! - Nó lấy vẻ mặt đau buồn kể
" Nghèo. Lại còn chưa chịu nhận?" - hắn khẽ cười
- Này, anh cười gì thế?- Nó hỏi
- Vui thì cười. Để tôi đưa cô về!
- Về đâu, nhà ai?
- Nhà của giám đốc! - Hắn cười nham hiểm
- Bỏ xuống bỏ xuống! - Nó giảy nảy nhưng không thể thoát ra được
- Tôi không ăn thịt cô đâu! Chỉ giúp cô xoa bóp chân thôi
- Ừ, cảm ơn giám đốc vĩ đại! - Nó nịnh nọt
Qua một đoạn đường, cuối cùng cũng đến nhà hắn. Một căn biệt thự rộng, đặc biệt xung quanh nhà có cây thường xuân rất tốt. Quốc Huy hiện tại vẫn còn giữ được sở thích yêu thường xuân
- Sao anh lại trang trí như vậy?
- Hoa tôi thích mà lị! - Hắn gọn gàng trả lời
Cõng nó vào nhà, bên trong nhà gọn gàng, ngăn nắp, màu sơn cũng là gam màu lạnh. Cảm giác thân quen ùa về như trước kia đến nhà hắn. Hắn đặt nó ngồi xuống ghế, chạy xuống bếp bưng lên một thau nước ấm và nhẹ nhàng cườm chân cho nó
- Đau không? - Hắn ân cần hỏi
- Không, cảm ơn giám đốc
- Đừng gọi giám đốc, cứ gọi Thiên Yết được rồi! - Hắn cười nhẹ
- Ok thôi!
- Có một chuyện tôi cứ thắc mắc mãi - Hắn hỏi
- Chuyện gì?
- Tôi có quen cô không?
- Có cũng có, không cũng không - Nó lắc đầu
- Chẳng hiểu gì cả!
- Thôi thì tốt nhất đừng hiểu - Nó đặt tay mình lên vai hắn
- Cô có người yêu chưa?- Tự nhiên hắn đặt câu hỏi hết sức kì cục
- Rồi, anh ta vừa xấu xí, vừa hung dữ, vừa hay nịnh nọt nữa- Nhân lúc này nó nói xấu hắn
- Cô toàn nói ngược, anh ta đẹp trai, lạnh lùng, tốt bụng, hàng tá em theo đó! - Hắn muốn biện minh ai ngờ lỡ miệng nói hết
- Ê, sao biết hay vậy? - Nó nghi ngờ
- A...A... Nhức đầu quá! - Hắn nhận ra mình lỡ lời nên giả vờ ôm đầu tỏ vẻ rất đau đớn
- Thôi thôi...
Nó đau chân nên không thể về được, ngủ gục trên ghế sofa nhà hắn. Hắn bế Bạch Dương lên phòng mình, khẽ vuốt mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán xinh xinh của nó. Nửa tỉnh nửa mê nó cả nhận thoảng được điều này và chìm sâu vào giấc ngủ say
Sáng sớm ban mai đã lên, nó thức dậy khá sớm. Mở mắt ra, một anh chàng giám đốc cao cao tại thượng lại vì nhường giường cho nó lại xuống sàn nằm. Nó đánh thức hắn dậy, trong lòng đầy cảm kích vì chuyện tối qua. Làm VSCN xong cả hai người cùng nhau ăn mì gói và đi làm. Quy định công ty bắt buộc nhân viên phải mang đồng phục nếu không sẽ bị đuổi việc, nhưng nó ở lại nhà hắn nên không mang theo đồng phục nên rất khó xử
- Tôi không mang theo đồng phục - Nó e dè nói
- Lên xe tô chở đi, không đồng phục cũng chẳng sao!
- Anh tốt thế ư?
- Tốt từ nhỏ rồi! - Hắn tự tin
- Tôi sẽ trả ơn cho anh mà!
- Nghèo như cô thì tiền đâu trả tôi đây? - Hắn ra vẻ bắt bẽ
- Có là được!
Sau một lúc tranh luận, hắn chở nó đến công ty làm việc. Hai người đi chung xe đến công ty, trông thật hạnh phúc. Hắn còn dùng tay khẽ dìu nó lên vì nó còn " cà nhắc". Ánh mắt ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ của mọi người trỗi dậy
- Quyến rũ giám đốc chứ gì?
- Đi làm mà không mang cả đồng phục, tưởng mình là phu nhân chắc
- Đồ mặt dày
-...
Bao nhiêu người lời qua tiếng lại. Đúng như đời nói miệng thế gian là độc địa nhất
- MUỐN NGHĨ VIỆC KHÔNG?- hắn nói một tiếng thôi thì cả công ty từ trên xuống dưới im lặng, không bàn cãi một lời nào nữa
Cả phòng ngoại giao đang rất thắc mắc chẳng hiểu vì sao nhưng nếu nó với giám đốc thành đôi thì quá đúng tâm nguyện của mọi người!
- Giám đốc có vẻ xem trọng em nhỉ?- chị Hương đùa
- Tại em là con nợ đó chị. Hazi- Nó thở dài
- Tôi đi cô nương, bao nhiêu người ước mà không được đó!
- Em nhường. Cơ mà anh ta cũng có bạn gái rồi.
Hai chị em đang trò chuyện với nhau thì phía phòng giám đốc có âm thanh truyền tới phòng ngoại giao
- Phạm trương Bạch Dương bộ phận ngoại giao pha trà mang lên phòng cho giám đốc. 5 phút bắt đầu!
" Anh ta lại hành hạ mình" - Nó chán nản thực hiện mệnh lệnh của ông chủ
-- Phòng giám đốc --
- Lan Anh, tới đây mau. Theo kế hoạch
[ Ông anh ơi, làm phiền quá, tới ngay!] - Lan Anh chán nản cúp máy
Hắn ngồi vắt chân chéo lên nhau, thỉnh thoảng lại còn vu vơ huýt sáo. Mùi hương bạc hà pha lẫn mùi hoa thường xuân bên cửa sổ thanh mát. Hắn như một ông chủ chờ người hầu mang trà lên dâng tận miệng
" Cốc...Cốc..." - Tiếng gõ cửa phòng vang lên
Chờ đợi nảy giờ cuối cùng nó cũng đã lên, hắn vừa vui vừa mừng nhưng vẫn phải trang nghiêm nói
- Vào đi
Nó đi vào, trên tay bưng khay đựng trà lài thơm ngào ngạt ủ rũ đi tới
- Trà đây, uống đi giám đốc! - Chữ giám đốc được nó nghiến răng nói. Hắn bật cười vì hành động này, thì ra Bạch Dương cũng biết giận đấy chứ!
- Mời hai tay, giọng nói phải ngọt lên mới uống được - Hắn cười gian bày trò
Nó tức giận , trợn mắt tròn nhìn hắn nhưng vẫn phải nhẫn nhịn cười thật tươi làm theo. Ai biểu vừa là nhân viên lại còn là con nợ nữa
- Giám đốc đẹp trai, anh tuấn, tốt bụng. Mời ngài dùng trà ạ! - Nó ngọt ngào nhưng có chút chanh chua. Hắn rất thích thú với điều này, nghe lời nịnh nọt này... Ôi hạnh phúc làm sao!? ^^
" Cốc..cốc" - lại là tiếng gõ cửa vang lên
- Vào đi! - Hắn lên tiếng
Từ ngoài bước vào là Lan Anh trong vai bạn gái hắn, trang phục xiteen phong cách hè-thu bước vào, nở nụ cười với nó và hắn. Thiên Yết cũng đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào, Lan Anh và hắn ôm chầm lấy nhau trước mắt nó như để chọc tức
- Tôi xin phép ra ngoài! - Nó kính cẩn thưa
- Khoan, ở lại chờ chúng tôi dùng trà xong rồi mang ra ngoài luôn - Hắn không cho nó ra ngoài
- Nhưng...Nhưng
- Không nhưng gì cả - Hắn nói và quay sang Lan Anh - Em ngồi xuống đây dùng trà đi!
Hắn kéo Lan Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, uyển chuyển rót trà vào ly đưa cho Lan Anh
- Em uống đi. Nhân viên anh pha trà ngon lắm! - Câu nói này cố tình đá động đến nó
- Wow...Ngon quá anh ạ! - Lan Anh nháy mắt khen
Nó đứng bên cạnh được hắn xem như không khí, toàn tâm hướng về Lan Anh. Hai bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, thân thiết vô cùng. Nào là anh anh em em rồi " Em ăn cơm chưa?", "Em đến đây có mệt không?" ; " Anh làm việc chắc cực nhọc lắm!", " Em lau mồ hồi cho anh nha!". Như để chọc tức nó hơn, nói chuyện chỉ thân mật thôi cũng đã đành, lại còn cố gắng nói lớn tiếng, liếc mắt xem nó thế nào...
Nhận ra rằng Bạch Dương đã buồn rầu, hắn gật đầu với Lan Anh tha cho nó. Hắn nhẹ giọng lên tiếng
- Bạch Dương , cô mang trà ra ngoài đi!
Nó không nói gì, gật đầu và lặng lẽ mang trà ra ngoài phòng giám đốc. Bây giờ thực sự nó đã hiểu được cảm giác của hắn lúc trước. Đau lòng nhưng không cách nào làm gì được! Nó bất giác rút điện thoại gọi cho một người
[ Em nghe ] - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ấm áp hơn!
- Hôm nay em rãnh không Hải?
[ Cũng không làm gì chị!]
- Đi Café đi, quán cũ!
[ Dạ, em cũng sẵn tiện giới thiệu với chị một người quan trọng nè!]
- Ừ, lát làm xong gặp nhau! - Nó tắt máy và trở lại làm việc, trong lòng vẫn chưa hết buồn
Trong phòng hắn, tiếng tin nhắn điện thoại của Lan Anh vang lên. Lan Anh vừa đọc tin nhắn vừa mủm mĩm cười, nhìn qua cũng biết là ai nhắn. Đọc xong tin nhắn, nhỏ quay sang nói với Thiên Yết :
- Anh à, em chỉ ở lại chơi lát thôi! Xíu nữa em có hẹn rồi!
- Ừ cưng!
Quy luật thời gian mãi mãi tồn tại, thời gian vẫn trôi từng khắc qua một ngày làm việc. Nó đứng dậy, thu gom đồ đạc và đeo túi xách bước đi. Leo lên chiếc taxi quen thuộc, địa điểm dừng chân là " Coffe Mid". Từng cơn mưa phùn nhẹ phớt đùa trên tóc, nó vừa đeo tai phone vừa bước vào quán, đương nhiên cũng trở thành điểm nhìn cho mọi người có mặt
Nó chọn chiếc bàn cũ, nơi cũng khá khuất, nơi đây có thể nhìn được những hoa thường xuân tươi tắn đung đưa trong gió. Mùi hương nhẹ dịu của những cây hoa hồng hồng trắng xung quanh khiến con người ta rất dễ chịu.
Đợi khoảng 5 phút, từ xa kia, một chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn tú tiến lại bàn nó. Tiếng đi nhẹ cộng với việc đang đeo tai nghe khiến nó không để ý. Anh chàng dùng tay mình che mắt nó. Nó tháo tai nghe lạnh lùng:
- Bỏ xuống nếu không muốn chết
- Chị vẫn vậy! - Anh chàng bỏ tay và kéo ghế ngồi xuống đối diện nó
- Em đến rồi còn làm trò! - Giọng nói nhẹ kèm theo nụ cười không vui
- Tính chọc chị - Hải cười
- Em tính giới thiệu ai với chị?
- Chị đợi lát, cô ấy cũng sắp đến!
Hai người nói chuyện hồi lâu thì Hải liền vẫy vẫy tay gọi cô gái đang bước vào quán. Nó không có thói quen nhìn người lạ, vẫn ngồi yên đợi cô gái đến đây, mắt vẫn không rời điện thoại
Cô gái với chiếc đầm hoa, gương mặt khá hiền lành và tao nhã cất tiếng gọi: " Hoàng Hải" - Hoàng Hải là tên của Hải
Cô gái đến gần hơn, thấy cô gái trước mặt đang chăm chú nhìn vào điện thoại, lên tiếng chào hỏi
- Em chào chị - Nghe qua lời giới thiệu của Hải rồi nên cô gọi bằng chị
Nó cũng rời mắt khỏi màn hình, đưa đôi mắt buồn ngước nhìn cô gái trước mặt. Và...
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô gái này...
Một cô gái với gương mặt hồng hào, hàng lông mi cong trên đôi mắt to tròn, vẻ đẹp dễ thương của cô công chúa nhỏ. Cô gái này, nó đã gặp rất nhiều lần rồi, còn nói chuyện nữa cơ mà, cớ sao lại ở đây?
- Chị Dương ? - Cô gái ngạc nhiên khi nhìn thấy nó
- Sao lại ở đây? - Nó cũng hỏi lại
- Ủa, hai người biết nhau sao? - Hoàng Hải xen ngang
- Ai đây Hải? - Nó nhìn Hải
- Đây là bạn gái em chị. Cô ấy tên là Lan Anh - Hoàng Hải nói rõ, đoạn quay sang Lan Anh - Em ngồi xuống đây đi!
Lan Anh ngồi xuống, không biết giấu mặt chỗ nào. Trái Đất quả đúng là tròn mà, gặp ai không gặp lại gặp ngay Bạch Dương . Linh cảm không tốt đang sắp sửa ập đến
- Bạn gái em thật sao? - Nó nghi ngờ
- Dạ, đương nhiên. Chúng em sắp đính hôn mà! - Hải không ngần ngại trả lời
- Vậy còn Thiên Yết ? - Nó khó chịu hỏi Lan Anh
- Dạ...Dạ... - Trong khi Lan Anh còn chưa kịp trả lời thì Hoàng Hải nói hộ:
- Ý chị là Hoàng Thiên Yết hả ?
- Ừ
- À, anh Yết là anh họ của Lan Anh đó chị - Hải vui vẻ giới thiệu
- Chuyện này là thế nào? - Nó quay hỏi Lan Anh
- Chuyện gì chị? - Hải thắc mắc
- Im lặng - Nó bảo Hải
- Nói đi Lan Anh - Quay sang Lan Anh với vẻ lạnh lùng
- Dạ, tới nước này em sẽ khai tất tần tật - Lan Anh ủ rũ
- Thực hành đi! - Nó vẻ ra lệnh
- Thực ra anh Yết là anh họ của em, anh ấy không có bị mất kí ức hay gì cả. Ảnh nhờ em giả làm bạn gái để chọc tức chị chơi đó! Thật ra anh ấy nhớ chị nhiều lắm!
- Thiên Yết , anh được lắm - Nó khá giận
- Chị à, chị đừng giận! - Lan Anh an ủi
- Được, có một điều kiện - Nó cười, âm mưu trỗi dậy trong đầu nó
- Điều kiện gì ạ? - Hải thắc mắc
- Cho chị mượn Hoàng Hải tí! - Nó nháy mắt
- Hả?? - Cả Hải và Anh đồng thanh
- Gậy ông đập lưng ông - Nó nói
- Tụi em vẫn chưa hiểu
- Vậy nè [...] - Ba người tụm lại to nhỏ
- Chị hiểm thật! - Lan Anh khen đều
" Coffe Mid" hôm nay thật nhộn nhịp, vui vẻ hơn thường ngày, có ba con người cười nói với nhau vui vẻ và ẩn chứa một bí mật "động trời"
- Khoan chị. Chuyện này hơi ghê rồi đấy! - Hoàng Hải tỏ vẻ ngăn cản
- Không có đâu, thử anh ta xem sao? - Nó cứng cỏi
- Làm luôn chị! - Lan Anh khá thú vị vì chuyện này
- Em mà học theo đi Anh! - Hải "đe dọa" Lan Anh
Ba con người, mỗi người một lời dưới cơn mưa phùn phấp phới, không khí nơi đây khá tĩnh lặng nay đã thay đổi, cộng thêm mùi hoa nhẹ nhàng rất lí thú
Hoàng Hải đưa Lan Anh về, nó một mình với chiếc tai phone bước đi trên con đường. Đôi môi khẽ nở nụ cười mỗi khi nghĩ đến kế hoạch trả đũa của mình. Nhận rằng cô yêu hắn thì là sự thật đấy, nhưng liệu tình yêu có mãnh liệt đến mức có thể từ bỏ tất cả? Liệu hắn có yêu nó như vậy, sẵn sàng vì nó mà huy sinh không? Câu trả lời phải đợi đến khi vén màn kế hoạch độc địa
<< Công ty Y&D >>
- Phạm Trương Bạch Dương kể từ ngày hôm nay sẽ đảm nhiệm chức vụ thư kí của tổng giám đốc bắt đầu từ ngày hôm nay - Đây là tiếng của chị Hương ngay sau khi nhận lệnh từ cấp trên
- Cái gì?? - Nó bất ngờ to mắt nhìn
- Dương sướng rồi nha!! - Cả phòng hùa nhau trêu chọc nó
Nó tức giận lắm, đóng kịch chọc tức nó còn chưa vạch mặt mà còn chuyện thư kí này. Nó chạy nhanh vào phòng Thiên Yết
" Rầm" - Nó cả gan đập tay lên bàn vì nó biết rằng Thiên Yết không bao giờ tức giận với nó. Quả đúng Thiên Yết không chấp trách
- Anh xem tôi là gì mà cứ đày đọa vậy?
- Nợ - Hắn bình thản phát lên một tiếng "nợ"
- Này, tôi không thiếu tiền anh nhé! - Nó phân minh
- Nơ ân tình còn lớn hơn nợ tiền!
- Ân tình gì?
- Cõng cô về, xoa bóp chân cho cô, cho cô ngủ trên giường quý của tôi. Còn thêm cái áo khoác nữa - Lôi cả chuyện cũ ra nói
- Áo khoác gì? - Nó thật sự chưa hiểu chuyện này!
- Cái đêm đó đó, cho mượn!
Nó đã hiểu vấn đề, thì ra đúng là Thiên Yết thật, trực giác quả thật không sai!
- Nhưng vẫn không chịu làm thư kí! - Nó mạnh miệng
- Chê tiền hả? - Hắn lợi dụng chuyện này
- Tiền tôi có... thiếu! - Nó bí tắc, không dám nói chữ dư
- Vậy thì làm! - Hắn ung dung
" Thiên Yết anh được lắm. Nhưng đấu với em anh còn chưa có trình độ!" - Nó cười chút gian suy nghĩ
" Anh muốn em ở đây chứng kiến cảnh tình tứ của bọn anh tức chơi!" - Hắn cùng lúc suy nghĩ và cười gian
- Anh/cô cười gì? - Hai người hỏi đồng loạt
- Ờ thì có nhiều tiền là cười à! - Nó thản nhiên
Cuối cùng thì nó cũng đã trở thành thư kí riêng của tổng giám đốc - một chức vụ mà hàng người ao ước. Nói là thư kí mà như osin thôi, không làm việc hành chính gì cả, ngày ngày đợi lệnh của "tổng thống"
- Dương ơi pha trà!
- Dương ơi pha café
- Máy lạnh lạnh quá Dương !
- Thiếu ánh sáng quá!
- Nóng quá à!
-...
Rất nhiều và rất nhiều. Nó nhẫn nhịn thực hiện trong vui vẻ nhưng lại trả đũa. Pha trà thì đắng ơi là đắng, café thì giả vờ bưng đỗ, dặn tăng máy lạnh thì đi giảm,... Thiên Yết nói Đông thì nó làm Tây. Thành ra người chịu hậu quả chỉ có hắn thôi!!
Ngày mới...Lan Anh theo lời dặn của chị hai đến công ty nhưng phải nói với hắn là đến để chọc tức nó.
Khác với mọi lần, nó vừa cười tươi vừa lướt web, em Lan Anh và hắn như người vô hình! Hắn buồn bả biểu hiện này, luôn nghi vấn nó đã có chủ!!
- Anh à, mai chúng ta đi chơi nhé! - Lan Anh nủng nịu đề nghị
Hắn không thể không chịu, nếu không chịu chẳng phải để lòi đuôi giả người yêu sao?
- Đương nhiên được! Em thích là anh chịu liền!
- Dương , mai cô đi cùng chúng tôi! - Hắn đề nghị nó
- Để làm gì anh? - Lan Anh cười hỏi hắn nhưng thật ra cũng biết câu trả lời
- Để cô ta trả tiền chứ gì!
" Anh ơi là anh, ra thương trường bao lâu lại để rơi vào lưới chị Dương như vậy!" - Lan Anh suy nghĩ và gật đầu đồng ý
" Phen này anh tiêu rồi!" - Nó cũng nghĩ bụng và vui vẻ nhận lời giám đốc
- Rất sẵn lòng!
Hắn vui vẻ vì mai nó theo thì bơ vơ một mình sẽ phát ghen thôi nhưng đâu ngờ người mai sẽ ghen lại là bản thân mình...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top