anh ghen hay tôi ghen
Đêm nữa lại sang, ngày mới lại đến mang theo niềm vui, nổi buồn mới. Nắng ban mai nhẹ xuyên qua khe lá, rọi qua mái tóc bồng bềnh của bao nhiêu người
Địa điểm tập trung cho chuyến đi hôm nay cũng chính là nơi lý tưởng cho việc mua sắm đó là trung tâm thương mại Golden. Nơi đây khá sang trọng, giá cả đồ dùng không dễ gì người bình thường có thể đụng đến. Quả nhiên ý đồ của hắn muốn để nó thừa nhận mình là tiểu thư Phạm Dương
Hắn và Lan Anh đã có mặt tại Golden trước. Lan Anh diện một chiếc váy mới thiết kế của công ty cùng với một túi xách hàng hiệu. Hắn phong cách cũ quần jean cùng áo thun nam tính sành điệu. Về mặt cùng gam màu như áo cặp cũng được hắn chuẩn bị cho kế hoạch chọc ghen!
Nó cũng đã đến, quần jeans kiểu và chiếc áo phông màu hồng phấn, mái tóc buộc một bên khá cá tính. Nó bước đến và nở một nụ cười rạng ngời
- Chào hai người
- Chào chị/ Chào cô - Hắn và Lan Anh lên tiếng
- Vào trong thôi! - Hắn khẽ gọi
- Chờ chút - Tiếng nó cản bước đi
- Ai nữa? - Hắn nheo mắt hỏi
Lan Anh biết chắc người này nên không hỏi han gì. Nó im lặng chờ người đó đến
Từ xa kia, anh chàng cao ráo, sáng sủa, mang áo thun và quần jean đến gần. Chính là Hoàng Hải với vai trò khác, không phải là em của nó nữa mà nhảy lên chức "anh". Hoàng Hải cười với nó trước vẻ tức điên của hắn
- Anh đến rồi à? - Nó ríu rít hỏi
- Ừm. Chào anh, anh là giám đốc của Dương à ? - Hải đưa tay ra bắt như chào hỏi
Hắn không tiếp chuyện cũng không bắt tay với Hải, lạnh lùng hỏi nó
- Ai đây?
- Bạn trai tôi đấy. Giám đốc thấy có đẹp trai không, có oai phong không, ga lăng không...
- Đủ rồi - Hắn cắt ngang lời nói của nó
- Chào anh - Lan Anh đưa tay chào hỏi như chưa từng quen biết như kế hoạch
- Hân hạnh gặp em! - Hải nháy mắt
Nói rồi hắn khoác lấy tay Lan Anh vào trung tâm thương mại
Lan Anh thấy anh mình như vậy thật buồn cười, cô quay lui sau đưa ngón cái lên tỏ ý thành công với nó và Hải
Giới thiệu tí về Hải: Hoàng Hải là con của bạn thân ba nó, quen biết với nó cũng khá thân. Cậu sang Anh đã được 5 năm, hai năm gần đây chị em mới liên lạc với nhau. Về Lan Anh thì hai người sắp đính hôn rồi!
- Đi thôi em, à quên anh! - Nó vẫn không quen khi thay đổi xưng hô
- Chị này - Hải cười
Tuy kém nó 2 tuổi nhưng khi họ đi chung thì rất giống một cặp đôi. Mỗi lần bắt gặp nó đi cùng Hải là mọi người cứ tấm tắc khen hoàn hảo, may là Lan Anh chứ nếu ngươi khác chắc ghen chết!!
- Sau này đừng dẫn bạn trai theo! - Hắn hơi khó chịu
- Giám đốc à, anh biết nhà tôi nghèo, đặt chân đến đây còn chưa có chứ sao trả nổi tiền cho anh! - Nó đau khổ kể lễ
- Tôi có thể trả mà!
- Không được, bạn trai tôi giàu có mà, dễ thương, cưng chiều tôi nữa này, đương nhiên phải giới thiệu cho giám đốc biết mặt! - Phải không anh? - Nó nói và quay sang Hải
- Yêu em nhất! - Hải và nó nhìn nhau cười cười hạnh phúc
- Đây là nơi công cộng - Hắn lạnh nhạt
- Kệ chúng tôi! - Hải và nó đồng thanh
Tưởng đâu hôm nay có thể vui vui vẻ vẻ chọc nó tức ai ngờ người sôi máu lại chính là bản thân mình. Hắn hầm hực lôi Lan Anh gom đồ trong trung tâm cho hạ hỏa
" Anh ơi, không ngờ anh lại có ngày này!" - Lan Anh cười
Bốn người họ dắt nhau đến khu thời trang để hai cô công chúa chọn thử đồ. Nó chọn chiếc váy màu xanh nhạt dây chéo, viền đồ còn đính một số viên đá nhỏ lấp lánh. Lan Anh chọn một chiếc áo ren kiểu, chiếc váy rời xếp ly và một chiếc thắt lưng nhỏ. Hai người hí hừng vào phòng thay đồ
Cuối cùng cũng bước ra...
Mỗi người một vẻ, kẻ nóng người lạnh nhưng đều như cô công chúa bước ra từ chuyện cổ thích. Thiên Yết đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Dương , vẻ như rất hài lòng. Hoàng Hải mỉm cười khen ngợi đối với Lan Anh và quay trở về vai diễn. Nó thấy hắn nhìn mình thì vờ như không thấy, nó liền quay sang cười nói vời Hoàng Hải
- Em đẹp lắm! - Hải nháy mắt
- Chuyện, em biết mà! - Nó và Hải cực kì thân mật dưới ánh mắt rực lửa của người bên cạnh
- Đi tính tiền - Hắn buộc lấy lí do cùi mía này để ngăn cản tình tứ
Bốn người họ tiếp tục đi đến nhà hàng cao cấp. Món ăn được bày trí khá đẹp mắt nhưng mắt người nào đó chẳng đẹp tí nào ^^. Lan Anh, Hoàng Hải và cả nó cùng gắp thức ăn cho nhau, nhường nhịn nhau. Riêng hắn "canh" Hải gắp món nào là lấy đũa chặn lại tức thì không cho Hải đụng đến. Thức ăn trong chén hắn đã nhiều vậy mà còn gắp thêm cho bằng được
Hắn bịa nhiều lí do đi chỗ này chỗ nọ để phá cảnh thân mật của nó. Cuối cùng không chịu nổi cơn ghen lập tức gọi về
- Về thôi!
- Còn sớm mà giám đốc! - Nó cải bướng
- Vậy thì ở lại mà tình tứ - Hắn nói trong tức giận
- Khoan đã. Biểu hiện này người ta bảo là ghen đấy ạ! - Nó trêu
Hắn lúng túng không biết giải thích gì cả:
- Thì...Thì tôi có Lan Anh rồi nhé! - Một câu trả lời chẳng liên quan gì!
Nó nhìn Lan Anh cười thầm... Và cùng nhau ra về. Bây giờ hắn có muốn chở nó cũng chẳng được! Đành ngậm đắng nuốt cay nhìn nàng lên chiếc Lamborghini khác ToT...
- Anh Thiên Yết, chúng ta có cần giải thích không? - Lan Anh ló đầu vờ dò hỏi ý Thiên Yết
- Không, cứ tiếp tục diễn. Anh không tin thằng đó có thể đem lại hạnh phúc cho Dương .
- Vậy anh làm được chắc! - Lan Anh cười
- Được, được mà! - Hắn đảm bảo
- Chị ấy mà lấy người khác rồi thì đừng hối hận về trò giả vờ này!! - Lan Anh nhắc nhở
-...
Hai anh em nói chuyện trên xe hồi lâu. Hắn hoàn toàn không biết nó đã rành rọt mọi kế hoạch của hắn từ lâu...
Nó hằng ngày đều được ở chung với hắn, luôn bày trò khiến hắn tức điên, thỉnh thoảng còn gọi điện nói chuyện tình tứ với Hoàng Hải
- Hải hả, anh làm việc có mệt không?
[...]
- Lát nữa chúng ta đi ăn nhé!
[...]
- Bye anh. Chụt... - Nó hôn lên màn hình điện thoại
Hắn nghe lời nói một phía từ nó mà máu ghen sôi sùng sục
- Cấm nghe điện thoại trong giờ làm việc - Hắn ra lệnh
- Từ trước giờ đâu có cấm đâu
- Bây giờ cấm!
- Anh vô lí quá vậy? - Nó bướng
- Không vô hay lí gì cả. Cấm là cấm
Trước sự cứng cỏi của hắn, nó cũng đành chịu thua.
Từng ngày từng ngày vẫn âm thầm trôi qua trong tức giận. Thiên Yết cả tháng nay chỉ ở bên Anh, mọi công việc bên Việt đều dẹp sang một bên. Tuy nhiên tập đoàn đều đi lên đều đều
Kế hoạch tiếp theo phải có Lan Anh làm chất xúc tác
- Anh, tối nay chúng ta đi biển nha! - Lan Anh nài nỉ. Hỏi cho có lệ chứ cô biết trước mặt chị Dương chắc chắn sẽ gật đầu liền
- Đi chứ em, ôn lại tình cảm! - Trước mặt nó hắn rất thân mật
" Vậy là kế hoạch đã thành công bước đầu. Việc còn lại trông chờ vào chị và anh Hải đấy!" - Lan Anh lén lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Dương
" Em làm tốt lắm!" - Nó rep lại tin nhắn với vẻ mặt hứng khởi
-- Tối --
Đêm nay biển thật đẹp, trăng vàng gợn sóng trên mặt biển. Bước chân của bao người vẫn in trên cát và xóa đi bởi sóng. Lan Anh là hướng dẫn viên du lịch dắt Thiên Yết đến nơi đã sắp đặt. Nơi đây lung linh sắc màu như được ai đó kì công trang trí. Tại đây có một người con trai và một người con gái đang âm mưu một chuyện...
- Anh Yết à ,mà ai giống chị Dương quá! - Lan Anh giả vờ nhìn thấy nó
- Ừ, ai bên cạnh ấy? - Hắn nhói lòng khi thấy người nào bên cạnh nó
- A, hình như anh hôm bữa ở trung tâm thương mại á! - Lan Anh vẻ chắc chắn
Hắn kéo Lan Anh hùng hổ đi đến, cảnh trước mắt khơi lại dòng hồi tưởng trong đầu hắn. Trên nền cát rộng, hình trái tim lung linh đỏ mộng, bên trong còn nổi bật lên chữ "H <3 D". Khung cảnh chẳng thay đổi gì nhiều so với ngày của 3 năm trước nhưng dòng chữ đã đổi thay. Bây giờ Hoàng Hải đã thay thế vị trí của hắn lúc này
Hoàng Hải quỳ xuống trước mặt nó, tay cầm chiếc nhẫn lấp lánh trong màn đêm
- Làm vợ anh nhé Hân!
Nó chưa kịp trả lời thì hộp nhẫn trên tay Hoàng Hải đã bị rơi xuống đất
- Không được nhận lời - Hắn to rõ nói
- Tại sao? - Hoàng Hải muốn biết lý do
- Cô ấy là người tôi yêu
- Thiên Yết , chẳng lẽ anh đã nhớ? - Nó hoảng hốt hỏi
- Anh không bị mất kí ức gì cả. Tất cả là trò chơi anh dùng để gạt em thôi. Lan Anh là em gái của anh - Vội vàng giải thích trước khi quá muộn
" Điều này em biết cả rồi!" - Nó nghĩ vu vơ và thầm bụng cười
- Muộn rồi! - Tiếng Hoàng Hải phá vỡ cuộc trò chuyện giữa hai người
Bầu trời đêm lấp lánh vì sao. Gió mỗi lúc một mạnh, gió lùa vào mái tóc của bốn con người đang có mặt bay tự do trong không trung
Nó đột nhiên ôm mặt khóc, hai hàng lệ thấm đượm cả khuôn mặt trắng hồng ấy. Những giọt nước mắt của nó đặt ra dấu chấm hỏi to đùng trong đầu hắn
- Em sao vậy Dương ?
- Em xin lỗi. Anh hãy quên em đi - Nó vẫn khóc
- Tại sao vậy? Em giận anh sao?
- Em... không còn xứng với anh nữa
Câu nói này hắn có thể hiểu được
- Em nói anh nghe đi Dương !
- Cái này anh dựng kịch gạt em em đã rất đau khổ. Hôm ấy em quá chén, em...em đã là người của Hoàng Hải rồi! - Nó kể rõ trong tình cảnh đau khổ
Hắn hối hận vì cái vở kịch này, vở kịch đã lấy đi người con gái mà anh yêu nhất. Giá như trước kia anh nhận nó, ôm nó vào lòng thì chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc rồi!
" Bốp" - Hắn không kiềm chế nổi bản thân, dùng tay đấm thật mạnh vào mặt Hoàng Hải
- Mày thật là tên bỉ ổi mà - Hắn chưởi
- Hân à, theo anh về đi. Anh không quan tâm đến chuyện này đâu, người anh yêu chỉ có em thôi! - Hắn quay sang Hân
- Muộn rồi Yết . Giá như lúc trước anh không bày ra cái vở kịch này thì đâu có ngày hôm nay - Nó vẻ trách móc, đôi mắt vẫn đỏ tấy vì khóc
- Vẫn kịp mà, anh sẽ lo cho em
- Em đã có con với Hoàng Hải rồi. Xin lỗi!
Hắn đau đớn tột cùng, chua xót đắng cay. Bây giờ thật sự hắn đã rơi lệ đấy. Khóc vì sự khờ khạo của chính bản thân
- SAO ÔNG TRỜI LẠI BẤT CÔNG NHƯ VẬY? - Hắn hét lên để trời cao biển rộng có thể nghe thấy. Hắn vụt chạy thật nhanh ra khỏi nơi đau khổ này
Lan Anh không đuổi theo, để một mình hắn suy nghĩ. Cô ở lại "chém" kế hoạch với nó và Hải
- Chị làm diễn viên thì hoàn hảo luôn! - Hoàng Hải châm chọc
- Chị mà lị - Nó lấy tay lau khô nước mắt và cười rất tươi
- Ông anh này thật ác độc, làm anh ra nông nổi này! - Lan Anh xót khi nhìn vết bầm trên mặt Hoàng Hải
- Thì em bù lại cho anh đi! - Hải còn cười được
Lan Anh nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má Hải một cái thật ngọt ngào
- Thôi hai đứa. Kế hoạch như cũ tiến hành nhé!
- Dạ! Em vẫn chưa hiểu sao chị thuyết phục được mấy bác tham gia vụ này - Hoàng Hải thắc mắc
- Chuyện, đơn giản thôi! - Nó nháy mắt
-...
Hắn chạy trên bãi biển dài không biết bao lâu và dừng lại. Cũng là biển thôi nhưng âm u mù mịt, không có bóng dáng nó, chỉ riêng hắn lạc lỏng. Ừ thì khóc đấy, ai bảo đàn ông thì không biết khóc? Đau khổ đến tột cùng lệ vẫn rơi! Có lẽ giờ đây hắn ghét biển lắm, chính tại nơi đây đã mang hạnh phúc của hắn đi xa...
--------------------------------------giải phân cách
Cả hôm nay Thiên Yết không đến công ty, điều này nó có thể đoán trước được. Hắn ở nhà bình tĩnh suy nghĩ xem sao, xem mình có thể vượt qua được không??
Cuối cùng hắn đã có quyết định.
Nếu thật sự nó yêu Hoàng Hải, có thể hạnh phúc thì hắn sẽ chúc phúc cho nó, xem nó là em gái để bảo vệ...
" Kiing koong..." - Hồi chuông cửa vang lên thúc giục
Sau một lúc lâu chủ nhà mới buồn rầu ra mở cửa, vẻ mặt phờ phạc thiếu ngủ, chắc hẳn buồn dữ lắm!
Mở cổng ra, một cặp đôi tay trong tay đứng trước mặt, trên tay còn cầm tấm thiệp mời
- Hai người đến đây làm gì? - Hắn lấy lại tinh thần hỏi nó và Hoàng Hải
- Ngày mốt chúng tôi tổ chức đính hôn, dù gì anh là bạn của Hân nên mời chung vui! - Hoàng Hải vui vẻ gửi thiệp mời
- Tôi nhận nhưng đi hay không thì chưa biết, hai người về đi.
Họ ra về, nó cũng chẳng nói tiếng nào, tỏ vẻ mình có lỗi với Thiên Yết . Hắn khép cửa, dựa lưng vào thành cửa, đăm chiêu suy nghĩ
" Cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình" - Câu nói này liệu đúng trong hoàn cảnh của hắn? Thật sự hắn chưa thể nào quên được nó, quên được nụ cười rực nắng ấy
Hắn nghĩ...nghĩ mãi...
Nếu thật sự nó có thể hạnh phúc thì hắn đứng nhìn cũng an lòng
~ Yêu một người là được nhìn người đó hạnh phúc~
Ngày mới lại đến, tinh thần đã lấy lại được một nửa, hắn mang vest lịch lãm đến công ty. Hắn lo sợ, thật sự lo sợ nếu nhìn thấy gương mặt ấy chắc chắn hắn sẽ không cho nó đi mất!
" Cạch" - Cửa phòng được hắn mở ra, bên trong một người con gái đang say giấc, dường như cũng khá mệt mỏi. Hắn đến gần, cô vẫn chưa tỉnh giấc, như thường hắn cởi áo khoác trên người choàng lên người nó, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán xinh. Lần cuối mà, lần cuối hãy để hắn được bày tỏ tình cảm của mình. Mùi bạc hà vẫn thoang thoảng xung quanh phòng...
Nó tỉnh dậy, vẫn chiếc áo này, vẫn mùi hương này... Trên bàn làm việc, Thiên Yết đang phê duyệt hồ sơ
- Thiên yết ! - Nó gọi hắn
- Ơ, em ngủ đi. Anh nghe nói phụ nữ mang thai thường rất muốn ngủ! - Hắn nói vui vẻ nhưng trong lòng đau quặn
- Anh...anh - Chất dịch lỏng từ khóe mi rơm rớm
- Em đừng suy nghĩ nhiều. Mai anh sẽ đến dự lễ đính hôn của em
- Cảm ơn anh!!
Một buổi làm việc trôi qua trong hạnh phúc, thứ hạnh phúc đơn sơ giản dị
Lễ đính hôn được tổ chức tại nhà hàng tiệc cưới, tầng 2 của nhà hàng đã được bảo trọn gói, trang trí thật lộng lẫy nhưng... khách tham dự không bao nhiêu. Đính hôn mà, trang phục cũng không quá cầu kì, chỉ đơn giản là váy trắng cho nó và vest đen cho Hoàng Hải. Lễ đính hôn này thật lạ, như một buổi quay phim, cô dâu là đạo diễn phân vai và lời thoại cho diễn viên...
- Cấm ai vi phạm! - Nó nhấn mạnh
- OK! - Đồng thanh
Mọi người vào vị trí khi nghe tin Thiên Yết đã đến. Ba nó và ba mẹ Hoàng Hải ngồi trên làm chủ, phía dưới là Lan Anh và có hai vị khách đặc biệt là Ma Kết và sư Nhi . Kết và Sư buộc phải tham gia vào vở kịch này vì tội lừa gạt nó!!
Hắn trong áo sơ mi đóng thùng lịch sự bước vào, vẻ mặt có vẻ không lạnh lùng như trước. Hắn ngạc nhiên vì lễ đính hôn của tiểu thư Phạm Dương và công tử nhà quyền quý lại chẳng có ai, chỉ vỏn vẹn có 7 người cả hắn. Ngạc nhiên hơn khi thấy sự góp mặt của Kết và Sư .
" Đúng rồi, họ là bạn thân mà!" - Hắn nghĩ rồi bước đến ngồi gần Lan Anh
" Tèn ten ten ten..." - Tiếng nhạc du dương trong buổi lễ, cánh cửa mở ra, nhân vật chính xuất hiện, một bức tranh hoàn hảo cho tình yêu
Nó khoác tay Hải bước vào trong lễ đường, đến trước mặt mấy bác. Ông bà cũng không ngờ hai đứa lại xứng như vậy, nếu ai nói Hải kém nó 2 tuổi thì khó lòng tin. Thảo nào Thiên Yết bị lừa dễ vậy!!
Ánh mắt hắn hướng về nó, phải chi người cầm tay nó lúc này chính là hắn...
Giải phải giống như thật, ba mẹ Hải phải theo kịch bản
- Hai con phải hạnh phúc nhé!
- Con xinh lắm Dương !
- Mau sinh cháu cho ông bà này!!
" Ông bà sui" nói chuyện thật tâm đắc ^^
- Dương ơi, mày lấy chồng sao? - Sư vờ khóc lóc
- Chỉ mới là đính hôn thôi!
- Chẳng phải tụi bây đã có con sao? Chỉ tội là Thiên ... - Sư ngưng lại lời nói và liếc mắt qua hắn
- Không sao, miễn cô ấy hạnh phúc! - Hắn điềm đạm trả lời
Lặng lẽ đi đến bên cạnh nó, ôm nó vào lòng, hắn thì thầm:
- Sống tốt nhé!
Đoạn quay sang dặn dò Hải như một người "ba vợ"
- Yêu thương Dương nhé! Dương là hạnh phúc tôi giao lại cho cậu. Nếu cậu làm chuyện khiến Dương phải rơi nước mắt thì chắc chắn tôi sẽ kéo Dương về bên tôi!
- Vâng! - Hải tuân mệnh lệnh được giao phó
Nó đứng bên cạnh, cảm động về lời nói của hắn. Chẳng lẽ nó khi bị bỏ rơi thì hắn sẽ tiếp nhận sao? Tiếp nhận cả nó lẫn đứa bé trong bụng khi không phải là con mình? Có thể nào cao thượng như vậy! Mọi câu hỏi chỉ đợi màn kịch tiếp theo kết thúc...
Xong xuôi mọi chuyện đính hôn, mọi người cùng nhau tiễn Thiên Yết về trước
- Còn một bước nữa, cố gắng nhé! - Nó động viên "bạn diễn"
- Nhưng phải đợi một thời gian đã, mới đính hôn mà! - Lan Anh và Sư đưa ra cùng một đề nghị
- Ừ.
- Vậy để Thiên Yết khỏi nghi ngờ, cho hắn ta trở về Việt khóc một thời gian đã - Sư Nhi hả hê với sự tưởng tượng vẻ mặt của Thiên yết khi khóc! - Tầm một tháng sau đi! Chắc bây giờ Yết cũng đã đặt vé máy bay về Việt rồi, mày khỏi lo
- Tao phục mày ghê đó Dương !! - Sư khen
- Thử đi! - Nó cười
- Này, cấm nhé! An phận làm bà xã của Ma kết này đi! - Kết chen vào!
- Không cần - Sư xua tay
-...
Đúng như dự đoán của nó, sau buổi lễ đính hôn, hắn đã đặt liền một vé về Việt bù đầu bù cổ vào công việc để quên đi một người. Nhưng nói thì vậy chứ làm đâu có dễ dàng gì, thời gian đã qua nhưng hình ảnh ấy vẫn không thể phai nhạt trong trái tim cũng như tâm trí hắn...
Thời gian vẫn cứ thế trôi qua từng ngày, từng ngày...
Lan Anh và Hoàng Hải khoảng thời gian này có cơ hội để yêu đương lãng mạn. Nó vẫn là thư kí riêng toàn quyền quyết định mọi việc của công ty
Một tháng trôi qua trong lẳng lặng...
Mọi công việc của hắn và Ma Kết đều khá thuận lợi. Ngay cái giây phút hắn gần như buông xuôi hình bóng ấy, thành tâm chúc phúc Bạch Dương thì... Tiếng chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên, là số của Lan Anh
" Có chuyện gì sao?" - Hắn suy nghĩ và lo lắng bắt máy
- Anh nghe!
[ Anh ơi. Hu hu] - Lan Anh khóc thành tiếng
- Có chuyện gì vậy? - Linh cảm mách bảo rằng có chuyện không may
[ Chị Dương ...Chị Dương ...]
Nghe đến Dương , hắn đứng bật dậy, hớt ha hớt hãi
- Dương bị gì?
[ Anh ta phản bội chị ấy rồi!]
- Cái gì??
[ Chị Dương đang đau khổ lắm anh. Nhiều lúc chị còn nghĩ quẩn và bỏ đứa bé nữa] - Lan Anh khóc
- Em trong chừng Dương . Anh sẽ sang đó ngay!
[ Nhanh lên ạ, không sẽ không kịp]
Hắn vội vàng cúp máy, gọi cho số khác
- Vé máy bay qua ngay lập tức
Chỉ cần hắn lên tiếng, mọi chuyện đều được ưu tiên giải quyết hàng đầu
Sực nhớ quên gọi cho Sư và Kết , hắn lập tức làm ngay
" Thuê bao quý khách vừa gọi..." - Tiếng cô gái quen thuộc sau sự chờ đợi dài
- Chúng nó bận chuyện gì thế? - Hắn bực tức nhưng rồi cũng bỏ qua, vội vàng lên máy bay
Từ Việt sang Anh cũng khá nhiều thời gian. Đủ để nó, Lan Anh và Hoàng Hải chuẩn bị ngoại cảnh và kịch bản
Sư Nhi và Ma Kết không nghe máy cũng nằm trong dự tính, bởi hai người đã sang Anh trước đó một ngày để làm khán giả cho màn kịch cuối cùng này...
Máy bay tiếp đất an toàn. Hắn không hành lí gì cả, chỉ một mạng ra khỏi sân bay, bắt chuyến taxi nhanh nhất đến nhà Hoàng Hải. Thật không may địa điểm nhà hắn cũng chưa biết, vội vàng gọi Lan Anh
- Nhắn địa chỉ nhà cho anh - Nói vỏn vẹn một câu duy nhất và cúp máy
Tài xế theo địa chỉ trên điện thoại chạy nhanh đến theo yêu cầu. Taxi dừng lại tại một ngôi biệt thự, hắn bước xuống...
Đó là một căn biệt thự rộng với thiết kế và trang trí theo phong cách Ý tao nhã. Lạ thay cửa nhà không khóa, hắn từ từ bước vào, âm thanh từ trong truyền ra khiến hắn không khỏi giật mình.
" Choang...choang..." - Tiếng vỡ chén, đĩa vang lên thớt thanh
- Tôi lăng nhăng thì sao?
- Chán cái bộ mặt cô lắm rồi!
- Cô không có quyền ngăn cản tôi
-...
Lời nói lớn tiếng của một người con trai vang ầm ỉ căn biệt thự, truyền vào tai hắn. Giọng nói này quen mà, giọng của một người mà hắn đã sẵn sàng nhường hạnh phúc của mình lại cho người đó...
Bước thêm vài bước nữa, vài bước nữa thôi hắn sẽ biết được mọi sự thật. Anh hy vọng tai mình nghe chỉ là một sự nhầm lẫn nhưng không phải, hai mắt anh đang mở to rõ chứng kiến mọi việc xảy ra
" Chát" - Một cái tát mà hắn cho là mạnh giáng xuống gương mặt xinh đẹp ấy
Cô ấy ôm một bên mặt, không khóc nữa, có phải do tính cách hay đã hết nước mắt để rơi thêm lần nữa
- Cô vẫn chưa phải vợ tôi, không có quyền lên tiếng
- Chúng ta đã có con rồi mà!
- Đừng lấy đứa con ra, tôi đây còn lâu mới sợ
- Vậy em sẽ cho nó biến mất khỏi thế gian này! - Tức giận nó lấy hai tay đánh đánh vào bụng
Hoàng Hải giữ chặt hai tay nó lại, trái ngược lại với sự an ủi mà là sự tức giận
- Cô đừng làm bậy, quậy đủ chưa? - Nói xong Hải dơ tay lên có ý định đánh nó lần nữa
" Bộp" - Cánh tay Hải bị tay một người khác giữ lại, không phải Bảo Hân
- Thiên Yết ! - Nó nói có chút mừng rỡ nhưng vẫn xen lẫn sự đau lòng
- Xin lỗi đã để em phải chịu khổ! - Hắn giữ hai vai nó an ủi
Nó lắc đầu nhẹ phủ nhận, mắt rưng rưng
- Wow. Người yêu cũ đến thăm luôn đấy! - Hoàng Hải châm biếm
" Bốp...Bốp" - Hắn quay sang đấm Hoàng Hải liên hồi hai cái vào mặt
- Mày đối xử với cô ấy như vậy sao? - Hắn giận, trong đôi mắt hắn lúc này chỉ có giận, giận và giận
- Quyền tôi thôi - Hoàng Hải nhếch mép
- Cô ấy đang mang thai đấy, biết vậy sẽ nguy hiểm thế nào không?
- Con tôi không phải con anh - Hải vẫn thái độ coi trời bằng vung
- Vậy được. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy
- Anh làm được sao? - Nghi vấn của Hoàng Hải
Hắn không trả lời với Hoàng Hải, quay sang phía Bạch Dương . Gương mặt được anh nâng niu yêu thương sao lại xanh xao, thiếu sức sống đến thế này? Chẳng lẽ một tháng qua Dương đã sống trong đau khổ sao? Thêm một sự hối hận, hối hận vì bản thân đã giao nó cho một tên đê tiện, hèn hạ như vậy!
Ngay lúc này đây hắn chỉ một lòng lo lắng cho Dương mà thiếu tỉnh táo để nghĩ đến một số chuyện
Thứ 1: Chẳng lẽ ông Cường - một người cưng nó hơn vàng lại để nó ra nông nổi vậy sao?
Thứ 2: Một người như nó, trước giờ có tiếng lạnh lùng sao lại rơi lệ hoài vậy?
Thứ 3: Làm nó tổn thương cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì!
...
Nhiều lí do, quả thật đau khổ đã làm mất lí trí mà.
Hắn ôm chặt vai nó, giọng nói vô cùng ấm áp:
- Về với anh đi Dương !
- Nhưng... - Nó vẻ khó nói
- Anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt mà!
- Vậy còn con em, nó không mang dòng máu của anh.
- Anh sẽ xem nó như con ruột của anh mà. Em yên tâm nhé!
- Anh nói thật?
- Anh yêu em thật lòng, đừng theo tên kia nữa!
Nó khẽ gật đầu, ôm chặt hắn. Nó khóc, đây không phải là nước mắt diễn kịch mà là nước mắt thật sự trong lòng nó. Thật sự nó không ngờ tình yêu lại có sức mạnh như vậy, có thể khiến một người chấp nhận hy sinh! Nó thì thầm vào tai hắn: " Cảm ơn anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top