Chương 7

Bên trong phòng , Lâm Triều Anh cực kỳ thành thạo xuất ra ngân châm, tên của loại độc này gọi là gì nàng thật ra không biết, nhưng mà thủ pháp châm cứu dùng cho giải độc nàng biết, nên chỉ cần đem độc huyết đẩy ra là được, nếu như độc phi thường nghiêm trọng, thì còn phải cần điều trị sau.
Nhưng mà nàng đã kiểm tra qua, độc này tuy rằng thực độc, nhưng cũng không phức tạp, thông qua  thần châm của nàng có thể nắm chắc chữa khỏi,truyền lưu trăm ngàn năm thần châm, tuyệt đối không phải nói chơi.
Rất nhanh ở trên huyệt thần đình của mình, huyệt thành linh, huyệt bách hội, huyệt huyền lư đâm ngân châm trên mười mấy huyệt vị, cho dù nhìn không tới, Lâm Triều Anh cũng có thể đủ chuẩn xác tìm được huyệt vị, hạ châm vừa nhanh vừa chuẩn, đối với phương pháp này nàng tuyệt đối có tự tin .
ám văn màu đỏ thắm trên mặt Lâm Triều Anh rất nhanh mờ dần, màu đỏ thắm kia dọc theo cánh tay của nàng một đường xuống dưới, cuối cùng, Lâm Triều Anh ở trên cổ tay của mình cắt một đường làm cửa cho máu chảy xuống.

Độc huyết theo cánh tay mảnh khảnh của nàng, từng chút một rơi xuống, mà trên đất nguyên bản tràn đầy cỏ dại, sau khi chạm phải độc huyết, lập tức trở nên khô vàng và chết đi, chỉ cần độc huyết này đụng chạm đến chỗ nào thì chỗ đó không sống được, nhìn tình cảnh kia, trong tim Lâm Triều Anh cũng có chút băng giá.

Loại này độc không đem nàng độc chết thật đúng là kỳ quái, chẳng lẽ chỉ là vì hủy dung sao? Như mà nếu muốn hủy dung đâu cần dùng phương thức phiền toái như vậy? Trực tiếp lấy đao hủy dung thì tốt rồi.

Lâm Triều Anh cảm thấy độc này tất nhiên có mục đích riêng của nó, mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc .  Bỏ qua mối nghi hoặc Lâm Triều Anh thay bản thân mình bắt mạch, nhưng mà không qua một lát, Lâm Triều Anh lại nhíu mày, bởi vì ở trong cơ thể của mình nàng cảm nhận được một dòng khí mịt mờ, không cần phải nói, cái này cũng là độc tố.
" Độc tố này tựa hồ ở đan điền, chẳng lẽ nguyên nhân cho tới nay không thể tu luyện là vì độc tố kia quấy phá?" Lâm Triều Anh cảm thấy chính mình lần này không có đoán sai, đối phương là vì làm cho mình không thể tu luyện, cho nên mới hạ độc, về phần hủy dung chắc là hiệu quả đi kèm mà thôi.

Nửa giờ sau, Lâm Triều Anh đem độc tố trên người mình đều giải hết. Sau khi giải độc xong nàng chỉ cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều, cơ năng trong thân thể cũng tốt không ít, chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian là có thể tốt hơn.

Lâm Triều Anh nhìn thiên hạ trong gương, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mi hình lá liễu thon dài, một đôi mắt phượng, khóe mắt hơi hơi nhọn, độ cong câu xuất mê người, mà ánh mắt ngập nước giống như một dòng suối, phản chiếu ánh sáng lóng lánh, tựa hồ có một hình ảnh khác, khóe mắt có một nốt ruồi son khiến nàng tản ra một loại phong tình đặc biệt.

Cánh mũi tinh xảo, cao ngạo dung hòa với khuôn mặt thì càng thêm nổi bật, môi anh đào khéo léo giờ phút này có chút tái nhợt, tóm lại là một mỹ nữ không hơn không kém.

Lâm Triều Anh không khỏi nở nụ cười, quả nhiên sau khi trị xong không làm cho chính mình thất vọng.

Nhưng mà ở trong Lâm gia có người hãm hại mình, trước khi không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng phải giấu diếm chuyện độc đã giải xong, nghĩ vậy, Lâm Triều Anh dùng thảo dược đem mặt mình khôi phục đến bộ dáng trước kia, bất quá cũng chỉ là dán bên ngoài mặt, nhưng mà người bình thường sẽ không có khả năng nhận ra.
Làm xong mọi việc nàng bắt đầu leo qua tường ra phố để mua một ít đồ ăn và quần áo cho Tiểu Phượng Nhi .
Về đến nhà nàng bắt đầu tìm hiểu lại nội dung của công pháp Bắc minh thần công .
Sau khi thành công đem Linh lực  dung nhập vào trong đan điền, sau đó cần khống chế linh lực này ở trong cơ thể của mình để vận hành, từ vòng đầu tiên đến vòng ba mươi sáu thuộc giai đoạn sơ cấp, ba mươi sáu vòng tới bảy mươi hai vòng là giai đoạn trung cấp, bảy mươi hai vòng đến một trăm lẻ tám vòng còn lại là thuộc giai đoạn cao cấp.

Nếu có thể vận hành đến một trăm lẻ tám vòng kia bắt đầu đi vào hậu thiên tiên cảnh giới. Nhưng mà quá trình này phi thường khó khăn, nói cách khác Đấu La Đại Lục có nhiều Tu Luyện Giả như vậy, mà Tiên Thiên cao thủ lại thiếu như vậy.
Sau khi tìm hiểu kỉ càng về quá trình tu luyện , Lâm Triều Anh ngồi ở trên giường, trầm xuống nội tâm, dụng tâm đi cảm nhận Linh lực  trong thiên địa, bởi vì lúc trước nàng mỗi ngày đều thử dung nhập linh lực lúc này nàng hơi chút hiểu cảm nhận được một cỗ linh lực  như yếu ớt như tơ nhện ở trong cơ thể.

Thử đem linh Lực kia dung nhập vào trong đan điền của chính mình, lúc này đây, dù là Lâm Triều Anh từng đã sống nữa đời người cũng có chút khẩn trương.

Thời gian một phần mười giây đi qua, Linh Lực kia mặc dù ở chung quanh đan điền, nhưng không có dấu hiệu dung nhập đi vào, Lâm Triều Anh cũng không gấp, nếu như dễ dàng thành công, vậy thì trên thế giới này đều thành cao thủ.

Một canh giờ sau, Linh Lực kia rốt cục có một tia dấu hiệu dung nhập đan điền, phát hiện điểm này Lâm Triều Anh rất mừng rỡ, chỉ cần bắt đầu dung hợp, kế tiếp cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Triều Anh vui sướng mở hai mắt ra, lúc này nàng đã muốn thành công tiến vào Hậu Thiên Cảnh Giới. Sự vui sướng trong lòng nàng có lẽ chỉ có chính nàng là hiểu rõ, trong mấy ngày thời gian này, nàng đã cùng Lâm Triều Anh nguyên bản hợp hai thành một, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác thất bại cùng với tuyệt vọng suốt mười năm nếm thử nhưng vẫn không thể thành công, mà giờ phút này thành công đối nàng có ý nghĩa phi phàm.

Một giọng nói móc còn bên tai nàng vọng ra, lộ ra những khuôn mặt cười nhạo trước mặt nàng. Toàn bộ Lâm gia  tất cả mọi người đều nói nàng là một phế vật, là sỉ nhục của gia tộc, ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ nàng, trong mắt bọn họ, giá trị của nàng thậm chí không bằng một con chó.

Đây là sự vũ nhục đến cỡ nào, nhưng mà Lâm Triều Anh ở ngay tại hoàn cảnh như vậy mà sinh sống mười lăm năm, mười lăm năm này những gì nàng phải chịu khổ tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Vì sao? Tất cả nguyên nhân chỉ bởi vì Lâm Triều Anh nàng là một phế nhân không có thiên phú tu luyện.
Hôm nay, nàng cũng đã hoàn toàn đem tên phế nhân này đánh rớt.

Nàng muốn cho tất cả những người cười nhạo, nói móc nàng phải hối hận, những người đã khi dễ nàng sẽ phải trả giá đại giới.

Khoảng cách đại hội gia tộc còn có mười tháng, trong mười tháng này, nàng muốn đuổi theo những thiên tài trong gia tộc này đã khinh thường nàng.

Nếu như là trường kỳ tác chiến, Lâm Triều Anh cũng không có lập tức mà bắt đầu tu luyện, mà là chuẩn bị đi ra ngoài mua chút đồ ăn trở về, đến lúc đó liền ở trong phòng bế quan.

Vừa tính ra khỏi nhà thì nàng liền thấy Lâm Tài : Quản gia quản lý tiền tài của Lâm Gia

Lâm Tài nguyên bản cũng không phải họ Lâm nhưng mà ở Lâm gia làm quản gia ba mươi năm làm được rất tốt, sau đó được Lâm gia gia chủ ban cho họ Lâm

"Tiểu Anh hôm nay là phát ngày nguyệt ngân, ta thấy tên này nên mang hắn đến đây." Hoa Nhan cười nói, hiển nhiên hắn cũng biết nguyệt ngân của Lâm Triều Anh thường xuyên bị quản gia đoạt đi, nếu như không phải như thế, Tiểu Anh cũng sẽ không thường xuyên bị đói bụng.

Lâm Triều Anh lập tức cũng hiểu được tâm tư của Hoa Nhan , lập tức trong lòng cũng là có chút cảm động.

Trên mặt Lâm Tài mang theo tươi cười, nhưng mà tươi cười này hiển nhiên là xem ở trên mặt mũi của đại tiểu thư cuả Hoa Gia mới lộ ra đến: "Tam tiểu thư, đây là nguyệt ngân tháng này của ngài."

Lâm Tài đem một kim tệ giao cho Lâm Triều Anh trong mắt chứa sự kinh bỉ rõ ràng, tay gắt gao nắm kim tệ hiển lộ hắn có bao nhiêu không muốn.

Một kim tệ cũng không ít, hắn làm nhiều chuyện như vậy, một tháng nguyệt ngân cũng bất quá được một kim tệ thôi, mà phế vật như nàng lại có nguyệt ngân lại giống như mình, trong nội tâm của hắn tự nhiên là bất mãn.

Nhưng mà hôm nay Hoa Nhan theo dõi hắn, hắn cũng không thể không cho, dù sao địa vị của Hoa Nhan ở Hoa gia cũng rất cao, không thể so sánh cùng phế vật Lâm Triều Anh

Lâm Triều Anh thấy Lâm Tài vẫn không buông tay, lập tức cũng là mặt mang tươi cười đem một kim tệ từ trong tay của Lâm Tài lấy ra, đồng thời cười nói: "Làm phiền quản gia tự mình đưa tới ."

Lâm Tài bĩu môi, cố gắng tươi cười: "Không có gì, đây là việc nên làm." Chợt nhìn về phía Hoa Nhan xoay người nói: "Hoa tiểu thư , vậy nô tài đi trước."

Hoa Nhan gật đầu "Đi đi."

Đợi sau khi Lâm Tài đi, Hoa Nhan  mới cười đi đến bên cạnh Lâm Triều Anh "Ha ha, lấy đến nguyệt ngân tháng này ngươi sẽ không bị đói đi, về sau hắn nếu dám đoạt nguyệt ngân của ngươi, ngươi liền nói với ta."

"Ừ, hôm nay thần luyện thế nào?" Phàm là tiểu bối tiến vào hậu thiên cảnh giới đều phải đi võ trường thần luyện, gia tộc sẽ phái người chuyên môn ở luyện võ trường đốc thúc bọn họ tu luyện vũ kỹ (kỹ thuật võ công).

Tu luyện không chỉ bao gồm công pháp, còn có vũ kỹ. Lúc hai người dùng thực lực giao chiến, vũ kỹ tốt có thể quyết định thành bại của hai người. Cho nên con cháu ở các gia tộc  phải tu luyện thực lực của mình đồng thời còn phải tu luyện vũ kỹ.

Vũ kỹ chia làm: Thiên, địa, huyền, hoàng bốn loại phẩm giai, mà mỗi một phẩm giai lại bao gồm ba giai đoạn: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Công pháp cũng là giống nhau.

Ở Lâm gia có vũ kỹ đường, trong vũ kỹ đường có nhiều loại vũ kỹ, bất quá bên trong Mộ gia, vũ kỹ cao cấp nhất cũng chỉ là huyền phẩm sơ cấp thôi. Bởi vậy có thể thấy được, vũ kỹ phẩm cấp càng cao khó có được đến cỡ nào.

Về phần công pháp càng không cần phải nói, một quyển công pháp tốt hay xấu cơ hồ có thể ảnh hưởng hưng suy của một gia tộc. Nghe nói công pháp cao cấp nhất Lâm gia là một quyển huyền phẩm trung cấp, cũng là vì có bộ công pháp này, Lâm gia mới có thể trở thành một trong ba đại gia tộc ở La Thiên thành này.

"Cũng không tệ lắm, ta mới học tập Âm Công, hôm nay Mẫu thân chỉ một ít điểm cho ta, khiến cho ta lúc trước có mấy điểm không rõ hoàn toàn thông suốt, ta nghĩ ta trở về tu tập một đoạn thời gian hẳn là có thể nắm giữ tốt." Trên mặt Hoa Nhan  mang theo vài phần kích động, hiển nhiên hắn đối với vũ kỹ này cũng cực kì yêu thích.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Triều Anh cười nói, nhìn thấy Hoa Nhan  tốt, nàng cũng là tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Nếu như có thể, buổi sáng nàng cũng muốn đi luyện võ trường để luyện công buổi sáng, nhưng hiện tại mà đi nhất định sẽ rơi vào sự cười nhạo của mọi người.

Lúc trước Lâm Triều Anh cũng không phải không có nếm thử qua, một màn khuất nhục kia vẫn chôn giấu ở sâu trong lòng của nàng.

"Tiểu Anh , Phụ thân ta tìm ta có một số việc, ta phải đi trước."  đột nhiên Hoa Nhan nhớ tới có việc, vội vã chào tạm biệt sau đó rời đi.

Nhưng mà Hoa Mhan vừa rời đi một lát, quản gia Lâm Tài kia liền lại xuất hiện ở trước mặt Lâm Triều Anh

"Đem kim tệ vừa rồi cho ta." Lâm Tài vươn tay ra lệnh nói, bộ dáng kia hiển nhiên không thèm quan tâm thân phận của Lâm Triều Anhgiống như hắn đang làm là một chuyện tình bình thường theo lý phải làm.

Lâm Triều Anh nhớ rõ, lúc trước Lâm Tài cũng là như thế này cường đoạt đi nguyệt ngân của nàng, nhưng mà hiện tại nàng còn là Lâm Triều Anh trước kia sao?

"Ta vì sao phải đưa cho ngươi? Đây là nguyệt ngân của ta." Lâm Triều Anh ưỡn ngực, mặt mang khinh thường nói.

Lâm Tài sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Triều Anh luôn luôn nhát gan nghe lời lúc này cũng dám phản kháng hắn."Ngươi hỏi ta vì sao? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không muốn sống có phải hay không? Nhanh chút đưa cho ta!" Nói xong Lâm Tài đi nhanh về phía Lâm Triều Anh chuẩn bị cường đoạt.

Lâm Triều Anh thân hình lui một chút "Kim tệ ta sẽ không đưa cho ngươi, cho ngươi ba giây, biến mất trước mặt ta, nếu không nghe lời tự gánh lấy hậu quả." Khóe miệng gợi lên một chút tươi cười trào phúng, không có chút khiếp đảm.

Lâm Tài lúc này thật sự hoài nghi Lâm Triều Anh trước mặt có phải hay không đã đổi người, từ trước cho tới bây giờ nàng cũng không dám nói với mình như vậy, không khỏi nhìn bốn phía xung quanh, chẳng lẽ Hoa gia còn chưa đi?

Nhưng mà nhìn nửa ngày ngay cả một bóng người cũng không có, Lâm Tài cũng là có chút thẹn quá thành giận, không nghĩ tới hôm nay lại bị một phế vật đùa giỡn, quả thực chính là vô cùng nhục nhã.

Lập tức cũng không lại để ý tới Lâm Triều Anh trực tiếp đi qua, cướp đoạt kim tệ của nàng.

Lâm Triều Anh cũng không có động tác tùy ý để Lâm Tài đi đến bên người mình, kim tệ cũng bị Lâm Tài lấy ở trong tay, trên mặt Lâm Tài mang theo tươi cười đắc ý: "Còn muốn không cho ta?"

Nhưng mà ngay sau đó, tươi cười trên mặt Lâm Tài cũng cứng lại rồi, bởi vì hắn phát hiện cả người hắn đều không thể động đậy .

"Ngươi đã làm gì với ta? Vì sao cả người ta đều không động đậy." Đồng tử nháy mắt phóng đại, trên mặt Lâm Tài tràn đầy hoảng sợ, loại cảm giác thân thể không chịu khống chế này làm cho người ta cảm giác rất là bối rối.

Mộ Chỉ Ly trên mặt tươi cười dần dần phóng đại: "Không có gì,chỉ là khoá cử động của ngươi lại một chút thôi "

Cười khẽ đi đến trước mặt Lâm Tài, đem kim tệ trên tay hắn đoạt trở về: "Người cướp đoạt đồ của ta cũng sẽ có kết cục không tốt" Bộ dáng trêu đùa giờ phút này dừng ở trong mắt Lâm Tài lại giống như ác ma.

"Ngươi, ngươi nhanh chút thả ra, nếu không nghe lời ta sẽ để cho ngươi chết rất khó xem." Giọng của Lâm Tài mang theo run rẩy, bộ dáng kia vội vàng hận không thể lập tức rời đi này.

"Bóc"

Mộ Chỉ Ly búng một phát ngay trán Lâm Tài, một cái búng này khiến hắn văng chúng vào cả gốc cây xém đổ hắn còn thổ huyết

"Ta nói, ngươi có biết rõ ràng tình huống hiện tại hay không? Hiện tại là ngươi nằm ở trong tay ta, còn muốn cho ta khó coi?" Lâm Triều Anh đi vòng quanh Lâm Tài một vòng nói: "Ta luôn luôn đều rất rõ ràng đạo lý trừ cỏ phải trừ tận rễ, ngươi đã nói như vậy, ta cũng không có lý do để cho ngươi trở về."

Nghe vậy, Lâm Tài sắc mặt đại biến, vội sửa lời nói: "Ta vừa rồi đều là nói đùa, tam tiểu thư đại nhân đại lượng, sẽ không cùng với tiểu nhân như ta so đo ."

"Nga" Lâm Triều Anh trên mặt mang theo tươi cười nhu hòa, nhanh như vậy liền sửa miệng, từ phế vật biến thành tam tiểu thư .

Ngay lúc Lâm Tài cho là Lâm Triều Anh thay đổi ý tưởng, Lâm Triều Anh lại đổi giọng :"Nhưng mà ta vẫn hay bị tiểu nhân như ngươi khi dễ, không khi dễ trở về không phải thực có lỗi với chính mình sao?"

"Vậy ngươi muốn làm như thế nào?" Lâm Tài run rẩy hỏi

Mộ Chỉ Ly không nói gì, đi đến phía sau, "Ta là người nhã nhặn, nhưng mà đối mặt với loại tiểu nhân như ngươi, ta cũng không thể không thô lỗ một chút."

Không có chút do dự, Mộ Chỉ Ly vừa quay đầu liền nện một trưởng xuống trên đầu Lâm Tài, nhất thời một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên, máu tươi từ trên đầu LâmTài chậm rãi chảy xuống.
Hắn lập tức gục ngã chết tại chỗ . Nếu không phải này quá yếu với sức lực của nàng ở kiếp trước thì hắn ta vốn trỡ thành bột phấn




"

"Thiên Huyền Đại Lục nhiều nhất chính là người, mỗi ngày đều có vô số người bị giết vùi thân trong đất, rất nhiều lúc, ngươi không giết người khác chính là người khác giết ngươi, nếu muốn ở thế giới này tồn tại sống sót, điều quan trọng nhất chính là không thể mềm lòng."


Lâm Triều Anh sau khi đi ra thì đem ngụy trang trên mặt trừ bỏ đi, cái này quả nhiên là đại mỹ nữ cái khuynh quốc khuynh thành, đi ở trên đường, liên tiếp dẫn tới mọi người nhìn ngắm.

Cùng tình huống bị người cười nhạo lúc trước thật sự có khác biệt rất lớn, bởi vì một bộ tướng mạo tốt này, lúc Lâm Triều Anh mua đồ cần dùng đều được chiết khấu không ít, không khỏi làm cho nàng cười thầm.

Rất nhanh, nàng đã có đủ lương thực cho sáu tháng, nguyên bản nhiều lương thực như vậy làm cho chính nàng mang theo thật sự có chút phiền phức, nhưng mà có giới chỉ để cho nàng đem tất cả đồ ăn đều cất vào đi.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top