Chương 164
C164: Trần ai lạc định.
Nghe nói Lung Nguyệt té xỉu, gương mặt Bùi Nguyên Tu trắng bệch, cũng bất chấp trong thư phòng còn các quan viên Bắc Cương, mạnh mẽ đứng dậy chạy ra ngoài, thẳng hướng lương đình Kính Hồ trong Vương phủ.
Bùi Thiểu đuổi ở phía sau vội vàng hô lớn: “Gia! Vương gia! Vương phi đã được đưa về Bích Thương viện!”
Bùi Nguyên Tu nghe thấy, thân thể thoáng khựng lại một chút, nghiêng người chạy về Bích Thương viện.
Đáng thương cho Bùi Thiểu cắm đầu cắm cổ chạy mà đâm đầu thẳng vào một gốc hoa quế.
Hoa quế nhất thời như mưa rụng xuống, đẹp như một bức tranh, đáng tiếc lại không có lấy một người thưởng thức.
Bùi Thiểu vừa ôm trán vừa tiếp tục thục mạng chạy theo.
“Gia! Ngài đừng nóng vội, Anh Lạc cô cô đã đi gọi y nữ, Thái y từ trong Kinh đến cũng đang…”Bùi Thiểu ngay cả một câu còn nói không hết được.
Bùi Nguyên Tu lại vô tâm nghe hắn nói.
Vừa bước vào Noãn các đã thấy Lung Nguyệt tỉnh lại, nàng ngồi dựa người vào đầu giường, mặt mày mỉm cười nói chuyện với Đình nhi.
“Mẫu thân, mẫu thân, Đình nhi muốn có muội muội!”
“Được, có muội muội!” Lung Nguyệt cùng mấy người bên cạnh nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười.
“Có muội muội?” Bùi Nguyên Tu ngạc nhiên hỏi. (MTLTH.dđlqđ)
Đình nhi thấy phụ thân, dáng hình nhỏ bé như ông cụ non hành lễ với cha, sau đó nói: “Phụ thân, y nữ nói trong bụng mẫu thân có muội muội!”
“Hả?” Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt, thấy nàng vẫn đang mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc đột nhiên nhu hòa hẳn.
“Phụ thân, muội muội của Đình nhi chắc chắn đẹp hơn muội muội của La Thiếu Thanh!”
La Thiếu Thanh là cháu trai của Tổng lý tài chính Bắc Cương La Đại nhân, hiện đang là bạn đọc với Đình nhi. Không lâu trước đó, mẫu thân La Thiếu Thanh vừa sinh một muội muội cho bé, bé vẫn chưa thấy hết mới mẻ, thường xuyên lải nhải khoe khoang muội muội bên tai Đình nhi.
Đình nhi là nhi tử độc nhất của Tĩnh Bắc Vương gia, tuy bên người có các ma ma, chơi cùng Lục Tiềm, tiểu Lỗi tử cùng hai đứa con của Bùi Đại, Bùi Tiểu, nhưng suy cho cùng khoảng cách thân phận không thể bù đắp, mấy tiểu tử kia vẫn có chút buộc tay buộc chân.
Vả lại tiểu hài đồng sáu tuổi vẫn còn chưa hiểu chuyện, có chút ít tâm tư ganh đua, đặc biệt Đình nhi còn là thiên chi kiêu tử. La Thiếu Thanh kia có một muội muội liền thành cái gai trong lòng Đình nhi, nay trong bụng mẫu thân có một bảo bảo, tất nhiên bé sẽ ngóng trông là muội muội, muốn muội muội mình phải xinh đẹp hơn muội muội của La Thiếu Thanh.
Đợi đến khi hai Thái y chẩn mạch, xác nhận là hỉ mạch, Bùi Nguyên Tu mặc dù vẫn còn đau lòng Lung Nguyệt chịu khổ lúc lâm bồn. Nhưng cứ nghĩ đến việc gia đình có thêm một bảo bối nhỏ, hắn tổng vẫn cảm thấy cao hứng. Trọng thưởng cho mọi người, từ trên xuống dưới, mỗi người được thêm hai lượng bạc vào tiền lương hàng tháng, rồi sau đó hắn đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Bùi Nguyên Tu ngồi xuống giường, kéo Lung Nguyệt vào trong ngực mình nói: “Cửu nhi, ta lại làm cha rồi!”
“Đúng vậy.” Lung Nguyệt cọ cọ đỉnh đầu vào cằm hắn.
“Vậy…” Bùi Nguyên Tu nhíu mi, thở dài, đau lòng nói: “Cửu nhi lại phải chịu khổ rồi.”
Lung Nguyệt không nói, chỉ nhìn hắn khẽ cười.
Chợt nghe ngoài cửa Thạch Lựu khẽ gọi: “Vương gia, Bùi Thiểu chờ ngài quay về Tiền viện!”
Bùi Nguyên Tu lúc này mới đứng lên, nghe Lung Nguyệt té xỉu, hắn cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghị sự, quăng cả một phòng đầy người ở Tiền viện. Hắn nói: “ Đã biết.”
Rồi sau đó nhu tình như nước nhìn Lung Nguyệt: “Nghỉ ngơi thật tốt, ta xử lý xong chính sự rồi lại về với nàng.”
Lung Nguyệt nhìn hắn cười khẽ, dịu dàng gật đầu.
Bùi Nguyên Tu vừa xuất môn, không bao lâu sau ba cái đầu củ cải liền dò xét nhìn vào, là Đình nhi cùng với nhi tử của Bùi Đại, Bùi Tiểu.
Lung Nguyệt vẫy tay với bọn nhỏ, hỏi Đình nhi trước: “Sao con lại chạy về đây?”
“Con vẫn luôn ở bên ngoài, đợi phụ thân đi rồi con mới vào.” Đình nhi nháy nháy đôi phượng mâu xinh đẹp, trả lời giòn tan.
“Tiểu Mã tiên sinh đâu? Không phải bây giờ là lúc con luyện chữ với Tiểu Mã tiên sinh sao?” Lung Nguyệt hỏi, thầm nghĩ tiểu tử này lại lừa Tiểu Mã tiên sinh rồi.
“Bách thiện hiếu vi tiên*, con nói với tiên sinh là mẫu thân không khỏe, con muốn ở bên cạnh mẫu thân.” Đình nhi trả lời hợp tình hợp lý.
*Bách thiện hiếu vi tiên: trăm việc thiện, hiếu đứng đầu.
“Con ấy! Quỷ nghịch ngợm!” Hỏi nhi tử xong rồi mới quay sang hai cái đầu củ cải bên cạnh.
“Sao hai người các con lại ở đây? Nương các con đâu?” Lung Nguyệt cầm mấy quả cam ở trên bàn chia đều cho ba đứa nhỏ.
Hai bé trai này là nhi tử của Địch Thúy và Hoán Ngọc, nay đã được bốn tuổi, là hai đứa bé khỏe mạnh, khảu khỉnh, cũng rất thông minh.
“Mẫu thân muốn bọn con đến thăm Vương phi.” Bùi Đức Vũ là con trai của Bùi Tiểu vs Hoán Ngọc, bé có đôi mắt rất giống Hoán Ngọc.
“Vương phi nương nương sẽ sinh tiểu muội muội sao?” Bùi Đức Văn nhìn bụng Lung Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy.” Lung Nguyệt cười, nhìn Địch Thúy và Hoán Ngọc đang vén rèm đi vào. Bốn đại nha hoàn bên cạnh nàng nay đã thành quản sự nương tử trong phủ, mỗi người một việc, không thể như xưa thường xuyên bên cạnh Lung Nguyệt được. Vì vậy Lung Nguyệt liền nâng Thạch Lựu, Bồ Đào, Điềm Chanh và thêm một nha đầu tên Lệ Chi làm nha hoàn thân cận.
*Thạch Lựu: quả lựu, Bồ Đào: nho, Điềm Chanh: quả chanh, Lệ Chi: quả vải.
“Chúc mừng chủ tử, phủ chúng ta lại có thêm một tiểu chủ tử nữa.” Hoán Ngọc và Địch Thúy vừa vào đã phúc thân với Lung Nguyệt.
“Hai người các ngươi sao nay rảnh rỗi vậy?” Lung Nguyệt hỏi, qua tháng là tới Tết, tất cả xiêm y cùng phần thưởng của tôi tớ trong phủ. Tẩy Bích sắp lâm bồn, Đào Châu lại đi ban sai cùng với lão Ngô, cuối tháng mới trở về. Việc trong tay hai người kia dồn tất cho Hoán Ngọc và Địch Thúy. Bình thường Địch Thúy và Hoán Ngọc đều chạy đến vắt chân lên cổ, còn không có lấy thời gian rảnh rỗi.
“Còn không phải nghe nói ngài có thai, trước đó còn té xỉu, chúng nô tì phải tới xem mới yên tâm được.” Địch Thúy đưa tay ôm Bùi Đức Văn vào lòng.
“Các ngươi có lòng.” Lung Nguyệt cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: “ Dặn Tẩy Bích đừng có qua đây, thân mình nặng nề như vậy. Ta biết trong lòng các ngươi lo lắng cho ta là đủ rồi.”
“Vâng. Để nô tì phân phó người đi nói với nàng.”
Lung Nguyệt tán gẫu cùng với Địch Thúy và Hoán Ngọc vài câu, Thạch Lựu bẩm: “Trương gia bà tử có việc tìm Hoán Ngọc tỷ tỷ, nên quay về làm việc thôi.”
“Ôi nhìn người bận rộn của chúng ta này.” Lung Nguyệt cười nói: “ Thực trách không được các ngươi mà. Được rồi, hiểu được tấm lòng của các ngươi rồi. Đi làm việc đi, để tiểu Văn tiểu Vũ ở lại đây làm bạn với Đình nhi, các ngươi xong việc rồi hẵng đến đón. Chỗ này của ta cũng không thiếu người, Thạch Lựu cũng đang nhàn rỗi, còn có hai ma ma của Đình nhi, cũng đỡ cho các ngươi bận chính sự còn phải trông hai thằng nhóc.”
Địch Thúy, Hoán Ngọc vội vàng cảm tạ, lưu nhi tử lại, còn mình lại tiếp tục bận việc. Trong lòng hai nàng hiểu, ý của chủ tử hẳn muốn bồi dưỡng hai tiểu tử này để sau đi theo tiểu Vương gia, không khỏi cao hứng trong lòng.
Lần hoài thai này của Lung Nguyệt không dễ chịu như lúc mang thai Đình nhi, có thể nói là phi thường chịu tội. Tháng thứ hai bắt đầu ốm nghén, phụ nữ có thai khác không ăn được đồ mặn, còn Lung Nguyệt thì chỉ ăn được cá tôm. Tuy rau dưa có thể ăn được một hai miếng, nhưng những thứ có vị thanh mát như dưa chuột, nàng có thể ăn được một sọt lớn.
Sức ăn như mèo con này của Lung Nguyệt khiến Bùi Nguyên Tu lo sắp hỏng rồi. Khắp Bắc Cương giờ đang treo giải thưởng, ai có thể làm cho Vương phi nuốt trôi cơm, dù có phạm vào tội chém đầu Bùi Nguyên Tu hắn cũng có thể miễn tội.
Tin tức này rất nhanh đã truyền vào trong Kinh. Sau đó các cống phẩm dưa và trái cây cuồn cuộn không ngừng từ Kinh thành xa xôi tới Tĩnh Bắc Vương phủ ở Bắc Cương.
Nữ nhi gia Đại Chiêu hầu như đều sinh lòng đố kị với Lung Nguyệt, khuê nữ được Hoàng Gia sủng ái, còn được gả cho một đức lang quân tốt.
Thai được sáu tháng, cặp đùi thon dài xinh đẹp của nàng đã phù thũng như hai cây củ cải. Chỉ cần lấy ngón tay nhấn thôi đã tạo thành được một cái hố to, thế nhưng người lại không có mấy lạng thịt. Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, giờ gầy đến nỗi chỉ thấy hai đôi mắt tròn lung liếng. Bụng lại rất tròn, vừa nhìn đã đoán được thường ngày Lung Nguyệt ăn cơm cung cấp hết cho phần bụng.
“Mẫu thân, mẫu thân, ngoại công để người mang lê tới cho mẫu thân, mẫu thân mau ăn.” Đình nhi người vẫn nhỏ như củ cải, thấy mẫu thân mỹ nhân nhà mình ốm yếu như vậy cũng học cha bé đau lòng mẫu thân.
“Mẫu thân cảm ơn đình nhi.” Lung Nguyệt cười nhận lê từ trong tay bé, trước ánh mắt nóng bỏng của con cắn một miếng.
Nhưng chỉ một miếng lê, nàng mãnh liệt ói hết vào ống nhổ.
Vừa lúc Bùi Nguyên Tu đặt một chân vào cửa, mắt nhìn thấy toàn bộ. Vì thế đáng thương cho Đình nhi bị giận chó đánh mèo, phụ thân Sát thần nhà bé quăng bé vào Giá Tỉnh viên bắt đứng cọc hoa mai.
Giá Tỉnh viên này được mô phỏng y hệt viện tử dùng để phạt Bùi Nguyên Tu khi hắn còn nhỏ trong Bùi phủ trong Kinh.
“Tự xét lại bản thân!”
“Không trách con!” Lung Nguyệt súc miệng.
“Ta biết.” Bùi Nguyên Tu mặc dù có quan tâm đến việc nhi tử nhà mình đưa gì cho mẫu thân bé ăn, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do hắn ghét bỏ con trai chướng mắt, chiếm lấy tiểu thê tử của hắn. Vì vậy đây cùng lắm chỉ là cái cớ đuổi Đình nhi đi mà thôi.
Bùi Nguyên Tu ngồi bên người Lung Nguyệt, nhẹ nhàng giúp nàng thuận khí, Chợt thấy Lung Nguyệt nhăn mi, thân thiết hỏi: “Chân lại đau sao? Ta giúp nàng.”
Lung Nguyệt chỉ chân trái: “Lại bị chuột rút rồi.”
Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng nâng chân nàng lên, đặt trên đùi mình, ngựa quen đường cũ bắt đầu xoa ấn.
Mấy tháng sau, vào ngày hai mươi mốt tháng sáu, đúng vào ngày chính của tiết Vạn Thọ, Lung Nguyệt hạ sinh một bé gái. (MTLTH.dđlqđ)
Rất nhanh sau đó, tin hỉ này truyền vào trong cung, Thuận Khải Đế nghe nói đến việc ngoại tôn nữ sinh cùng ngày với ông, vỗ tay cười to, nói: “Tôn nữ này thật tốt. Đúng là giống hệt mẹ bé mà. Đây rõ ràng là vội vàng tới chúc thọ trẫm! Ha ha ha!” Ngưng cười, đại bút vung lên, ban tên Ninh Hinh.
Ba năm sau, Tĩnh Bắc Vương phủ.
Một tiểu cô nương mặc y phục hồng phấn, búi song nha kế bằng đoạn dải lụa gắn đông châu, được các ma ma vây quanh, nhào vào lòng một thiếu niên nho nhỏ, miệng hô to: “Ca ca, ca ca, ca dẫn Hinh nhi theo được không?”
Thiếu niên nho nhỏ đó đúng là Bùi tiểu Vương gia Bùi Triệu Đình.
Năm kia Hinh nhi tròn tuổi, Lý Long Triệt thành thân. Lúc người một nhà quay về Kinh, Bùi Nguyên Tu đã thỉnh chỉ phong Bùi Triệu Đình làm Thế tử Tĩnh Bắc Vương phủ. (MTLTH.dđlqđ)
Sau đó mỗi khi hắn tuần tra trong quân đều dẫn theo Bùi Triệu Đình, để cho nhóc sớm ngày quen thuộc. Dù sao qua vài năm nữa Bùi Triệu Đình cũng phải tòng quân lịch lãm. Hôm nay là ngày nhóc cùng với phụ thân vừa đi tuần quân nửa tháng mới về.
Bùi Triệu Đình đã sớm không còn bộ dạng mềm mại khi còn bé, ôm trong lòng muội muội bảo bối. Mười một tuổi đã có khí độ hơn hẳn lứa bạn cùng tuổi, khuôn mặt giống hệt Bùi Nguyên Tu, người chưa trưởng thành vì vậy mà vẫn còn giữ nét nhu hòa của thiếu niên.
“Được! Dẫn theo! Dẫn theo!”
Bùi Triệu Đình cười, nhấc Hinh nhi ngồi lên bả vai mình, mang cả muội muội tới Bích Thương viện thỉnh an mẫu thân.
“Phụ thân đâu rồi ạ?” Hinh nhi khoái trá cưỡi lên cổ ca ca nhà mình, hai bàn tay mập ú ôm trọn cằm Bùi Triệu Đình.
“Phụ thân đang ở tiền viện gặp Đại Nhân Môn, sau đó sẽ quay lại thăm muội!” Đình nhi trả lời.
Hinh nhi khanh khách cười ra tiếng, vui sướng nói: “Phụ thân nhất định rất nhớ muội!”
“Đúng vậy! Rất nhớ muội!” Bùi Triệu Đình dỗ bé.
“Ca ca không nhớ sao?” Hinh nhi nhăn mày.
“Nhớ chứ! Ngày nào cũng nhớ!”
“Muội biết mà.” Hinh nhi đắc ý. Chợt nghe có người cười trộm, quay đầu nhìn mới thấy một tiểu thiếu niên đi theo bên người ca ca, bé cong cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Huynh vừa mới cười?”
Tiểu thiếu niên nghe Hinh nhi hỏi, liền ngậm miệng, không hề mở miệng nói câu nào.
Hinh nhi phồng quai hàm, trừng mắt nhìn.
Bùi Triệu Đình nói: “Hinh nhi chớ vô lễ. Đây là tiểu công tử nhà Từ Kính Hải Tướng quân. Luận theo địa vị, muội phải gọi là tiểu biểu ca đó.” Dứt lời, nhóc nói với Từ Phóng: “ Biểu đệ thứ lỗi, gia muội có hơi hoạt bát.”
Từ Phóng nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không để ý.
Vài năm này Từ Kính Hải mang theo cả thê tử nhi tử đóng giữ biên quan. Đại nhi tử Từ Mục đã mười bốn, đã đi theo Từ Kính Hải lên chiến trận, tiểu nhi tử Từ Phóng còn chưa đủ chín tuổi. Lần này tuần tra, Bùi Nguyên Tu thấy Từ Phóng với Bùi Triệu Đình khá hợp nhau, liền thương lượng với Từ Kính Hải mang cả bé hồi phủ, cùng Đình nhi tập võ học văn, miễn chậm trễ như mình khi xưa.
Từ Kính Hải vui vẻ đồng ý. Vì thế Từ Phóng cùng Bùi Triệu Đình hồi Tĩnh Bắc Vương phủ.
Huynh muội ba người tới thỉnh an Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt đánh giá Từ Phóng, trong lòng âm thầm buồn cười, tiểu tử này tuổi tác không lớn, nhưng cách hành xử còn cẩn thận hơn cả nhi tử ông cụ non nhà mình.
Từ Phóng ở trong Vương phủ cũng đã được nửa năm.
Một ngày này, Bùi Nguyên Tu bỗng nhiên hỏi Lung Nguyệt: “Cửu nhi có muốn hồi Kinh thăm người thân không?”
Lung Nguyệt tự nhiên gật đầu, năm kia Lý Long Triệt thành thân, nàng cũng đã rất lâu chưa hồi Kinh.
Thấy nàng gật đầu, Bùi Nguyên Tu lập tức sai người thu thập hành trang, nói: “Hai ngày sau chúng ta đi. Thế nhưng mấy mẹ con đi trước, ta xử lý hết sự vụ rồi đuổi theo nàng và các con.”
Lung Nguyệt nghe xong, nhíu mày nhìn hắn, không biết Bùi Nguyên Tu làm sao lại có thể nghĩ ra cách an bài như vậy?
Không đúng, chắc chắn có sự tình.
“Không bằng đợi thêm mấy ngày nữa rồi hãy đi, như vậy chàng không cần phải vội vàng nữa.” Lung Nguyệt nhìn hắn nói.
“Không cần, ta sẽ cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo mẹ con nàng.” Bùi Nguyên Tu nói, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Lung Nguyệt.
“Vì sao?” Lung Nguyệt tất đã phát giác có chuyện, nàng hỏi: “Nguyên Tu, chàng đang giấu ta chuyện gì?”
“Này…” Bùi Nguyên Tu biết chắc không thể gạt được nàng thêm nữa, dừng một chút rồi nói: “ Đất phong của phủ Thừa Quận Vương và Sơn Quận Vương đã có động tĩnh….”
“Bọn họ muốn động thủ?” Lung Nguyệt nháy mắt đã kịp phản ứng.
Bùi Nguyên Tu vuốt cằm khẳng định.
“Chàng để mẹ con thiếp đi trước, một mình ở lại đối mặt với trận chiến?” Lung Nguyệt tuy ngoài miệng hỏi nhưng trong lòng đã chắc chắn đây chính là đáp án. Nàng giận giữ nhìn hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Không đợi Bùi Nguyên Tu mở miệng, lại nói: “Hẳn mục tiêu của bọn họ là thiếp! Chàng dụ thiếp rời đi, còn tìm thế thân dụ địch vào bẫy?”
“Nàng…”
Lung Nguyệt xua tay không cho hắn nói: “Đừng hỏi làm sao thiếp đoán được. Hôm trước thiếp đã thấy Bùi Tiểu đưa một nữ nhân có ngoại hình giống thiếp vào phủ.”
“Cửu nhi, ta không có liên quan gì đến nàng ta….”Bùi Nguyên Tu chỉ sợ Lung Nguyệt hiểu lầm, vội vàng la lên.
Lung Nguyệt lấy tay che miệng hắn, than nhẹ: “Thiếp tin chàng mà.” Rồi sau đó nhìn sâu vào mắt hắn, buồn bã nói: “Vậy mà chàng lại muốn bỏ thiếp….”
“Cửu nhi, ta chưa từng bỏ quên nàng, ta chỉ là….Ta….ta chưa từng sợ hãi bất cứ thứ gì, nếu như nàng và mấy đứa nhỏ có chuyện, ta không biết phải sống sao nữa.” Bùi Nguyên Tu ôm chặt Lung Nguyệt vào ngực.
“Chàng có từng nghĩ tới việc thiếp sẽ ra sao nếu không có chàng hay không?” Lung Nguyệt tựa đầu vào vai hắn.
Bùi Nguyên Tu khẽ thở dài, hắn chỉ còn cách đưa kế hoạch chi tiết cho nàng xem xét.
Vốn kế hoạch là Lung Nguyệt cùng mấy đứa trẻ rời phủ, hắn mang theo thế thân đến biên thành, coi như tự mình dụ địch. Mà ở biên thành, Từ Kính Hải đã sắp xếp thế cục một mẻ bắt gọn.
Tĩnh Bắc Vương phủ xác nhận đã đủ an toàn, nàng cùng bọn nhỏ đi hay ở đều được.
Nhưng Bùi Nguyên Tu vì bị những chuyện kiếp trước quấy phá, hắn không những mang binh xuất chinh, còn vụng trộm điều một đội đến Cương thành.
“Đưa Đình nhi cùng Hinh nhi đi, thiếp đi cùng chàng.” Lung Nguyệt ngửa đầu, đôi thủy mâu kiên định nhìn hắn.
“Được.” Bùi Nguyên Tu như hạ quyết tâm rất lớn, gật đầu đáp ứng.
Ngày hôm sau, Bùi Triệu Đình, Bùi Ninh Hinh, Từ Phóng cùng Bùi Đức Văn, Bùi Đức Vũ đều được đưa lên xe ngựa. Vì muốn che mắt kẻ địch, hai vợ chồng Bùi Đại, Bùi Tiểu đều lưu lại Cương thành, chỉ đưa bọn nhỏ đi. Đồng hành cùng mấy đứa nhỏ chỉ có Tiểu Mã tiên sinh và các tử sĩ của Bùi Nguyên Tu.
Trước khi đi, Tiểu Mã tiên sinh để lại một bức hưu thư cho Thẩm Mạt Nương. Hắn viết: hắn cùng nhà Vương gia đi du ngoạn, sau đó nhập kinh cùng Thế tử gia, không biết ngày về. Hắn mượn cơ hội này trả tự do lại cho nàng, chấm dứt một đoạn nghiệt duyên của hai người.
Thẩm Mạt Nương cầm hưu thư sững người hồi lâu, chỉ thấy dường như trong lòng mình có chỗ nào đó sụp đổ, ấm áp bên cạnh nàng bao năm cứ như vậy bỏ nàng mà đi. Nhưng chút tâm tình này của Thẩm Mạt Nương cũng chỉ nấn ná trong lòng nàng chốc lát rồi bị lạnh lùng của nàng quét đi.
Vì vậy, vài năm sau đó, Thẩm Mạt Nương quy y nơi cửa Phật, mỗi khi nhớ lại, nàng đều cảm thấy hối hận. Thanh cao đã che mắt nàng, khiến nàng không thể nhìn thấy tình ý của người bên cạnh, cũng làm cho nàng vuột mất hạnh phúc của đời nàng.
Tiểu Mã tiên sinh bí mật rời Bắc Cương cùng hai vị tiểu chủ tử, cùng hội hợp với Lý Long Triệt.
Mà Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt lúc này cũng đã lên xe ngựa đi biên thành.
Phòng ngừa vạn nhất, Bùi Nguyên Tu vẫn mang theo nữ tử thế thân của Lung Nguyệt. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, hắn vẫn có thể giúp Lung Nguyệt kim thiền thoát xác.
Bọn họ vừa tới biên thành chưa được mấy ngày liền nhận được tin tức, nơi đất phong phủ Thừa Quận Vương, Sơn Quận Vương đã đại động.
Lý Thọ và Lý Trạch Nghiễm mấy năm gần đây bị triều đình chèn ép, có ý muốn thu hồi đất phong của bọn họ. Vốn bọn họ cũng nuôi dã tâm đã nhiều năm, sự việc này khiến bọn họ lộ nguyên hình. Nhưng mà phải làm thế nào? Bọn họ tất muốn hợp hai đất phong vào làm một. Vậy thì trước hết phải bỏ đi dãy núi ngăn cách bọn họ bao năm qua, ấy là Bắc Cương. Kế hoạch của hai người là tới Bắc Cương, bắt giữ nữ nhi bảo bối của Thuận Khải Đế, đây là một loại bảo đảm đối với tính mạng của hai người. Chỉ bằng tình yêu thương của Thuận Khải Đế đối với khuê nữ, hai vùng đất phong quan trọng hay mạng sống của nữ nhi quan trọng? Trước hết phải cử người làm chuyện này đã.
Tuy là cử người đi nhưng cũng phải trải qua một trận cãi vã, ai cũng muốn tranh thủ củng cố căn cơ của mình.
Nghe mật thám báo lại, một nhà Bùi Nguyên Tu đã rời Bắc Cương tới biên thành du ngoạn. Đây là một thời cơ rất tốt. Cương thành ở trung tâm Bắc Cương, muốn đánh vào để bắt con tin còn phải tốn rất nhiều nhân vật lực. Thế nhưng biên thành là nơi giáp ranh với phủ Sơn Quận Vương, chỉ cần bọn họ đánh bất ngờ khiến phu thê Tĩnh Bắc Vương trở tay không kịp, bắt người ở biên thành không phải việc gì khó.
Vả lại Kim quốc đã sớm hợp tác cùng bọn họ, nhiều mặt giáp công không sợ thất thủ. (MTLTH.dđlqđ)
Kế hoạch lần này cả Lý Thọ cùng Lý Trạch Nghiễm đồng thời xuất chinh, chẳng thể ngờ bản thân lại rơi vào cái bẫy mà Bùi Nguyên Tu đã giăng nhiều năm.
Lý Trạch Nghiễm tự mình lĩnh suất đại quân cách biên thành hai mươi dặm đã bị mai phục.
Tập kích bọn họ không phải là nhân mã, mà là một đàn trâu điên. Sừng vót nhọn, sau đuôi buộc thuốc nổ.
Thoát được đàn trâu điên là tới cơn mưa tên, loại tên có đốt lửa ở đầu khiến cho quân tiên phong của Lý Trạch Nghiễm nhất thời hỗn loạn. Bị trâu húc chết, bị nổ chết, bị trúng tên, bị bỏng lửa, nhân số thương vong đã quá nửa.
Mặc dù số binh lính này không là gì so với đại quân của Lý Trạch Nghiễm nhưng vẫn có thể diệt sĩ khí, lập uy trước mặt bọn họ.
Lý Trạch Nghiễm biết bản thân đã rơi vào bẫy của Bùi Nguyên Tu, nhưng đã đâm lao phải theo lao, đã không còn khả năng quay đầu nữa. Hắn chỉ có thể kiên trì lẻn vào biên thành bắt cóc Thụy Mẫn Công chúa.
Hắn còn quân cứu viện, không phải sao?
Đợi quân đội của Lý Thọ và Kim quốc tới, không sợ bọn họ không thắng được.
Nhưng hắn lại không biết, quân của Lý Thọ xuất ra chưa lâu đã bị hắn gọi trở lại.
Về phần nguyên nhân?
Đương nhiên là do lão Kim Quốc vương Minh Thức dám ‘đá mông’ hắn.
Kim quốc chưa từng xuất binh. Minh Kim lão Quốc vương nghe theo kế sách của quốc sư Hàn Khôn, chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được. Nếu như bên Lý Thọ thắng, lão lại ra binh, nếu bên Bùi Nguyên Tu thắng, lão án binh bất động là được.
Tên ngốc Lý Trạch Nghiễm dẫn mấy vạn đại quân xây dựng cơ sở tạm thời gần với biên thành, bài binh bố trận.
Lung Nguyệt theo chân Bùi Nguyên Tu lên thành lâu, đích mục sở thị hai bên giao chiến của cổ nhân ra sao.
Biên thành đã sớm không phải là biên thành mà nàng tử thủ vài năm trước. Tường thành được xây thêm một lớp đắp gạo nếp nấu dẻo, chắc chắn đến độ không thể chắc chắn hơn.
Lý Trạch Nghiễm dàn hàng quân bên kia sông bảo vệ thành, chiến xa cung nỏ được hắn xếp phía sau. Bộ binh chia làm hai bên, kị binh cũng chia tả hữu, bên ngoài là binh lính giơ lá khiên sắt.
Cầu treo biên thành buông xuống, cửa thành mở ra, quân sĩ của Từ Kính Hải hành quân rầm rập nối đuôi nhau có trật tự mà đi ra ngoài, xếp thành hàng ngang đối diện với quân địch.
Rồi sau đó hai viên đại tướng của song quân cưỡi kỵ mã lao ra khỏi hàng ngũ, tay cầm khiên tay cầm đao lao vào đánh nhau.
Lung Nguyệt nhìn mà cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Đây….đây…cảnh tưởng này đúng thật rất giống trong các bộ phim cổ trang thời hiện đại, hai quân khoanh tay đứng xem hai người đấu với nhau.
Làm nàng kinh ngạc hơn, đó là người nọ đã gần như vọt vào doanh trận của đối phương, nhưng không một ai có ý định bắt hắn.
Lung Nguyệt có suy nghĩ, cổ nhân giữ chữ tín đến muốn ngốc luôn rồi.
Hai viên đại tướng đánh nhau một lúc lâu, hai quân mới bắt đầu kích trống, gào rống lao vào hỗn chiến.
Trong trận hỗn chiến này, quân của phủ Sơn Quận Vương tổn thất nặng nề.
Quân của Bùi Nguyên Tu bên này, mỗi một binh tướng đều giắt theo một chiếc gương đồng bên hông. Đánh không được người ta thì lôi gương ra chiếu vào mắt. (MTLTH.dđlqđ)
Bị cường quang kích thích, mắt sẽ có một khoảng thời gian mù tạm thời, bị kích thích nhiều có thể gây ra choáng váng. Trên chiến trường, một giây ngây ngô sẽ mất tiên cơ, chỉ còn đành bỏ mạng nơi này.
Trận chiến này, Lý Trạch Nghiễm đại bại, Kim quốc thu binh, lui sâu vào bên trong biên giới.
Song phương đối chiến ba ngày, Lý Trạch Nghiễm chờ mãi mà không thấy viện binh, không ngờ lại đợi được một phong thư. Đông Liêu quốc cử binh đánh hạ hai thành trì thuộc đất phong của hắn.
Bị Bùi Nguyên Tu chơi một vố, Lý Trạch Nghiễm công tâm phun máu. Sao hắn lại có thể quên được Đông Liêu Quốc Vương chính là con rể của Thuận Khải Đế, là vị Bát Công chúa rất thân thiết với Thụy Mẫn Công chúa.
Lý Trạch Nghiễm mau chóng lui binh. Lúc này hắn chỉ còn cách trông mong thế cục trong Kinh. Nếu như Mặc Vương đắc thủ, hắn còn có một đường sinh cơ.
Thế nhưng Bùi Nguyên Tu lại đánh tan cơ hội của hắn, bị mười vạn đại quân bao vây, quân lính người chết kẻ bị thương, hắn bị bắt về quy phục. Cùng một thời điểm, nơi đất phong thuộc phủ Thừa Quận Vương, Lý Thọ chưa kịp xuất binh đã bị giam giữ.
Từ đó, hai vùng đất phong đã từng thuộc về Phiên Vương, hai mối lo ngại lớn nhất đã bị Thuận Khải Đế thu về tay.
Hết thảy kết thúc, Bùi Nguyên Tu cùng Lung Nguyệt áp giải Lý Trạch Nghiễm và Lý Thọ về Kinh.
Trở lại Kinh thành, một tin tức khiến Lung Nguyệt ngây người không kịp phản ứng.
Tứ Hoàng huynh Mặc Vương muốn ám sát Hoàng Đế lão cha, hiện tại đã bị bắt.
Nhị Hoàng Huynh vì đỡ một mũi tên cho thân muội muội Cẩm Loan, bị thương nặng, đã qua đời.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Hoàng Đế lão cha đã áp chế thứ tử đến như vậy, không biết Tứ Hoàng huynh nổi lên tâm tư đoạt ngôi từ bao giờ? Long ỷ lạnh băng trên cao kia có sức hấp dẫn như vậy sao? Ngay cả thân tình cùng tính mạng cũng không thèm để ý.
Bởi vì trải qua một hồi phản loạn, để thiên hạ bá tánh an tâm, đêm Giao thừa năm ấy, Thuận Khải Đế rời cung yến lên Chính Dương môn, Hoàng Gia dân chúng cùng vui.
Trong tiệc yến, ngay bên cạnh Long ỷ của Hoàng Đế có thêm một chiếc ghế con con. Lung Nguyệt nhìn cảm thấy rất thân thiết, đó chính là chiếc ghế thuộc về nàng mỗi khi có cung yến hồi nàng còn nhỏ. Chỉ là chủ nhân đã đổi thành Hinh nhi.
Nhìn Hinh nhi một thân y phục đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn giống nàng vài phần, Lung Nguyệt hoảng hốt tựa như thấy bản thân nàng lúc trước. (MTLTH.dđlqđ)
Bùi Nguyên Tu nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Còn có thể ghen với nữ nhi nhà mình sao?”
Lung Nguyệt lúng túng, e lệ nói: “Thiếp mới không có!”
Bùi Nguyên Tu không tin, cười nhẹ: “Đừng có ghen với con, còn có ta thương nàng mà, không ai có thể thay thế được nàng!”
Lung Nguyệt ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Bùi Nguyên Tu, nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Ra Giêng, Thuận Khải Đế triệu Thái tử Lý Long Hựu vào Ngự thư phòng.
Thánh chỉ tới bất ngờ, chỉ riêng Lung Nguyệt không hề có cảm giác ngạc nhiên. Nghĩ đến Hoàng Đế lão cha mất đến hai đứa con trai hẳn là rất thương tâm. Ông mặc dù bên ngoài tỏ ra lạnh lùng với con phi tần, nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương. Dù sao cũng là cốt nhục của mình, nếu không cũng không chỉ áp chế, không cho bọn họ hỏi chuyện chính sự. Tuy nói có chút bất công, nhưng đó là một loại bảo hộ đối với họ.
Thuận Khải Đế thoái vị, cùng Cẩn Hoàng Hậu cư ngụ tại Bắc Giao Hoàng trang. Nhi tử Mặc Vương chết, nhà ngoại cũng bị liên lụy, Ngô phi tự sát. Lô phi vài năm trước cũng vì bệnh mà qua đời, Tề phi được Đại Hoàng tử đón về phủ an dưỡng tuổi già.
Trong lãnh cung, Nghiên phi vì mất nhi tử mà điên điên khùng khùng, tưởng rằng cả đời sẽ chỉ loanh quanh ở cái nơi tồi tàn này, không ngờ Thất Công chúa Cẩm Loan tính tình trời sinh ích kỉ lại đến trước mặt Thuận Khải Đế, cầu được đón Nghiên phi về phủ Công chúa để nàng chăm sóc.
Một ngày này, Lung Nguyệt chào từ biệt với cha mẹ, nàng muốn cùng Bùi Nguyên Tu quay trở lại Bắc Cương. Không ngờ nàng lại gặp Thất Công chúa, vốn tưởng rằng hai người trời sinh đối địch, nàng phúc thân rồi muốn rời khỏi, ai ngờ Thất Công chúa Cẩm Loan lại gọi nàng lại.
“Cửu muội muội, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không?”
Đây là lần đầu tiên Lung Nguyệt thấy ánh mắt chân thành từ Cẩm Loan, vì vậy nàng gật đầu đáp ứng. (MTLTH.dđlqđ)
Hai tỷ muội tìm một chỗ nói chuyện.
Cẩm Loan buồn bã nói: “Muội muội lúc trước nói phải, sau khi trải qua nhiều sự tình, tỷ tỷ đã thấu hiểu. Nay nghĩ lại những đố kỵ khi trước, tỷ cảm thấy buồn cười vô cùng. Đời người mấy ai đến trăm năm, tranh tranh giành giành cũng chỉ đến thế mà thôi, làm cho người khác khó chịu không bằng tự mình khoái hoạt, chỉ là tỷ lúc hiểu được cũng đã muộn….”
Cẩm Loan than nhẹ một tiếng, lại nói: “Lúc muội gả đến Bắc Cương xa xôi, tỷ tỷ cao hứng mấy đêm ngủ không được. Nghĩ đến muội tới nơi hoang vắng kia, lại mỗi ngày phải nhìn thấy mãng phu thô nhân, chỉ sợ trôi qua cũng không mấy tốt. Nay nhìn Tĩnh Bắc Vương gia đối đãi với muội như trân bảo, lại nhìn bản thân tỷ….Ai! Không đề cập đến nữa! Tỷ tỷ thua, thua tâm phục khẩu phục!”
Cẩm Loan cười với Lung Nguyệt: “Muội chớ cho rằng tỷ nói linh tinh, chỉ là tận mắt nhìn thấy Nhị Hoàng huynh vì cứu tỷ mà chết liền đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Được rồi, tỷ cũng không nhiều lời nữa, muội muội đi đường nhớ cẩn thận.”
Dứt lời, Cẩm Loan liền đứng dậy.
Lung Nguyệt nghe nàng nói mấy câu, có chút giật mình, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ khô khan đáp lại: “Thất tỷ bảo trọng!”
Sau đó, tỷ muội hai người thi lễ, rời đi hai hướng khác nhau.
Hôm sau, Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt mang theo mấy đứa trẻ về lại Bắc Cương. Đi qua Bắc Giao liền nhìn thấy một đội áp giải phạm nhận bị sung quân tới Tây Cương làm nô. Trong đó có một nữ phạm ngồi trong xe tù nhìn thấy bọn họ liền chửi rủa điên cuồng, bị một binh lính nhét giẻ vào miệng. (MTLTH.dđlqđ)
Lung Nguyệt nhìn hồi lâu, cũng chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng không biết bản thân đã gặp qua ở đâu. Bùi Nguyên Tu lại biết nữ nhân kia, nữ phạm đó đúng là Lý Cảnh Nhan.
Rất nhiều năm sau đó, Lung Nguyệt lại mơ một giấc mộng rất kỳ lạ.
Trong giấc mộng, nàng nhìn Bùi Nguyên Tu một đêm đầu bạc, ôm hà bao có chứa tóc kết của hai người khi thành thân mà sống mơ màng qua ngày. Cho đến một ngày, Bát tỷ tỷ hung hăng tát hắn hai cái, hắn mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Bùi Nguyên Tu điên rồi lại trở lại bình thường, một lòng một dạ chỉ muốn giết Lý Kiến Xương báo thù. Một mình lẻn vào địch doanh, tự tay giết chết Lý Kiến Xương, bản thân cũng bị trúng chiêu mà bỏ mình.
Lung Nguyệt tận mắt thấy mà trong lòng khổ sở, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh: “Hồn khóa ngàn năm kết nhân duyên, một bước đi sai mà cả đời không gặp lại, có đáng tiếc hay không? Nếu như có duyên làm lại, có nguyện ý hay không?”
Lung Nguyệt không tự chủ được gật đầu, không biết lực lớn từ đâu tới, đẩy nàng khiến thân thể hư ảo đột nhiên nặng xuống liền rơi vào một tòa cung điện. Nàng ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy Cẩn Hoàng Hậu lúc còn trẻ, sau đó lực hút lớn hút nàng vào trong bụng Hoàng Hậu….
Từ mộng tỉnh lại, Lung Nguyệt tựa hồ đã minh bạch ra gì đó, nàng nhìn Bùi Nguyên Tu, miệng moi ra câu nói khiến nàng khắc ghi trong lòng: “Hồn khóa ngàn năm kết nhân duyên, một bước đi sai mà cả đời không gặp lại, có đáng tiếc hay không? Nếu như có duyên làm lại, có nguyện ý hay không?”
Mâu quang Bùi Nguyên Tu mạnh mẽ co rút, há miệng thở dốc, chỉ phát ra hai âm tiết: “Cửu nhi….”
Lung Nguyệt nhìn hắn, cười khẽ: “Thiếp không trách chàng…” Lời vừa dứt, nàng liền cảm thấy cần cổ truyền đến cảm giác ướt ướt, rất ấm áp.
~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~
Editor: Bộ này không có ngoại truyện. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ trong thời gian qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top