20.1
Công Chúa Nhà Tôi - chap 20.1
Đến Cửu Trại Câu , suốt 3 ngày đầu cả 2 vất vả đi lại để hoàn thành bộ ảnh cưới , quả thật nói đây là Tiên Cảnh cũng không sai. Cảnh đẹp đến không tưởng , người dân sống chung quanh lại cũng rất hoà đồng đáng yêu. Chỉ mỗi tội hơi khó khăn về giao tiếp khi họ chỉ biết nói tiếng bản xứ. ~.~ đến ngày thứ tư , thì những shot ảnh cuối cùng trong allbum cũng được hoàn thành, vốn định dẫn con nhóc này đi ăn cơm nghĩ ngơi đợi tầm 3 giơ trời mát sẽ dẫn cô đi tham quan cảnh chiều. Chưa kịp mở miệng thì điện thoại lại reo , là từ Anh Quốc gọi đến, chắc hẳn tổng công ty có việc quan trọng cần tham khảo ý anh đây mà. Quay sang căn dặn Thiên Nhi bảo cô ngoan ngoãn đợi 1 chút để anh nghe điện thoại, thấy cô vâng vâng dạ dạ anh mới yên tâm mà xoay đi ra chỗ vắng bóng người để bàn công việc.
Chồng cũng đã đi nghe đt rồi , cả ê kip chụp ảnh lúc này thì lu bu dọn dẹp , chẳng ai đe ý mình cả , buồn chán quá đi àhhhh >.< quyết định sẽ tự mình dạo gần gần tham quan , tầm 5 hay 10 phút thôi , chỉ cần không đi đâu xa hay nghịch ngợm thì khi quay lại Thiếu Phàm sẽ không giận đâu nhỉ. Nghĩ thế , cô gái nhỏ liền tíu tít sãi bước dạo vòng quanh, càng đi càng bị phong cảnh xung quanh cuốn hút, cô cứ đi mà chẳng nghĩ ngợi hay để ý.. Tới khi ý thức được mình đã lạc mất phương hướng thì cô mới luống cuống tìm đường về. Thường thì càng gấp thì sẽ càng rối. Do hoảng hốt nên cô loạng choạng trượt chân ngã lăn tròn xuống đoạn dốc nhỏ phía bên đường đi.. Lăn hơn 20 vòng cô mới tiếp đất 1 cách không an toàn cho lắm. Hông và 1 bên mắt cá chân trái bị đập mạnh vào dãy gốc cây phong ở phía dưới. Haizzz... Sau khi tiếp đất thì phần trên xem như an toàn đi, nhưng về cái chân thì...
A , đau quá , chân hình như bị trật mất rồi.. Bây giờ cả người ê ẩm , lồm cồm ngồi dậy, đến đứng còn không nỗi huống gì là đi tìm lại đường về? chuyến này thật sự là lén đi trộm gà mà mất luôn cả nắm thóc rồi đây. Thôi đành ngồi ngốc ở đây chờ đợi vậy, cô tin khi biết cô mất tích Thiếu Phàm cũng sẽ bằng mọi cách tìm ra cô mà thôi, điều đáng để cô suy nghĩ và lo lắng là nếu khi anh tìm được cô ở dưới bụi rậm này thì bản thân cô phải đối mặt ra sao với cơn giận của anh mới là điều đáng sợ nhất... Nghĩ đến đó , Bối Thiên Nhi buồn rầu không thôi. Cô cứ ảo não mà chờ.. chờ rất lâu , rất lâu , đến khi buổi chiều tối dần ập đến. Cảm giác lạnh lẽo không ngừng bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ. Lúc này, Cô mới bắt đầu sợ hãi mà gào khóc.
Ở Cửu Trại Câu là thế , ban ngày có khi sẽ nóng nực , nhưng khi trời vừa sập tối sẽ lập tức trở nên lạnh đến rét buốt, dường như thời tiết ở đây được phân rõ rệt 4 mùa của năm trong 1 ngày.
- Huhu , ông xã àh , sao lâu như vậy rồi , cả ngày trôi qua rồi mà anh vẫn chưa tìm em dẫn em về ? Hay là biết em không ngoan lén bỏ đi không nghe lời anh nên anh mặc kệ em luôn rồi Sad huhu ông xã àh , em sợ , em đoi , em mệt lắm Sad
Ở dưới dốc Bối Thiên Nhi không ngừng la khóc , còn phía bên này Trịnh Thiếu Phàm dường như lo lắng đến phát điên. Hơn 7 giờ đồng hồ rồi. Con bé mất tícn lúc 12 giờ mấy , đên giờ vẫn chưa tìm được, anh đã cho người gần như lục tung cả ngọn núi này lên mà vẫn không tìm ra vợ yêu của mình. Anh giận đên không kềm được, chết tiệt , chỉ nghe điện thoại có hơn 15 phút mà cô lại có thể chạy loạn đến tận nơi đâu thế hả ? Con bé này bao giờ mới để anh thôi lo lắng đây ? Bước vòng lại gần nơi 2 người chụp hình lúc sáng, loáng thoáng nghe có tiếng gào khóc, anh vừa mừng lại vừa lo. Bảo mọi người im lặng. Anh phát hiện âm thanh được vang ra ở bên đường, tách lớp cỏ rậm rạp ra , rọi đèn Pin xuống thì thấy 1 thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi bệt mà khóc loạn, nương theo ánh đèn , phát hiện hình như là có người cứu hộ, Bối Thiên Nhi gào to :
- làm ơn , ai ở đó làm ơn đưa tôi về khách sạn dưới chân núi có được không ? Chồng tôi nhất định sẽ hậu tạ , xin làm ơn giúp tôi với ..
Dường như suy nghĩ điều gì đó không hợp cho lắm cô lại phun ra 1 câu tiếng Anh Trung Việt lộn xà lộn xộn =.= gì mà ' please , help me , my darling hậu tạ ? &.!(/&.(&- ' rồi cả mấy câu tiếng Trung đệm vào chả đâu ra đâu. Trịnh Thiếu Phàm vừa mừng , lại vưa giận, gì mà hồ ngôn loạn ngữ vừa gào vừa khóc thế kia ? Ăn học bao lâu tốt nghiệp đại học xong cả mà không lẽ 1 câu tiếng Anh con bé này cũng k nói đc trôi chảy ? Hay la bị thương rồi nên đâm hoảng mới ăn nói lung tung ? Cả đống suy nghĩ cứ nối dài trong đầu anh đến khi nghe được 1 giọng nói cợt nhả bằng tiếng phổ thông.
- Trời đất , cái dốc này mà cũng có thể té lăn xuống , phải là người hậu đậu và ngốc nghếch cỡ nào mới có thể làm nên kỳ tích như thế đây ? Cô gái đó ắt hẳn là 1 bình hoa di động đầy vô dụng rồi ấy chứ ? Ha ha ha..
Dù nghe không rõ nhưng anh vẫn hiểu được ý của nhân viên cứu hộ làm việc tại ngọn núi.
- Câm Miệng , cẩn thận lời nói của mày 1 tý. Không đến lượt may bình phẩm về vợ tao đâu, mày hiểu không hả thằng thấp hèn ?
Dùng tiếng Anh lưu loát cảnh cáo người vừa lên tiếng khiến người đó lập tức xấu hỗ và bị áp ức sợ hãi tới im bặt tiếng. đến thở mạnh anh ta cũng chẳng dám.
Liếc tặng cho anh chàng nhân viên cứu hộ 1 ánh mắt chán ghét. Trịnh Thiếu Phàm vội vàng dùng 1 sợi dây cứu hộ buộc ngang hông , men theo dốc nhỏ, trượt người xuống dưới.
Bối Thiên Nhi nghe động thấy có người xuống đưa mình lên liền cảm thấy vui mừng không thôi, có trời mới biết cô đã sợ thế nào khi trời sụp tối.. Chân thì trật , bụng đói , trời lạnh tới buốt da thịt... Cô thật sư hoảng loạn đến tột cùng. Cảm giác trải qua trong vài giờ ngắn ngũi thật sự kinh khủng đối với cô.. Bây giờ cô chỉ hy vọng được về. Và khi gặp anh , anh sẽ không giận.. Nhưng nhìu khi ước mơ chỉ là mơ ước thôi.Đến khi thật sự trong thấy rõ bóng dáng ' người hùng ' đang đến giải thoát ' công chúa ' thì cảm giác vui mừng liền lập tức thay bằng cảm giác tuyệt vọng. Con mẹ nó , huhu thường la trong truyện ngôn tình thì tình huống này khi nữ chính thấy người cứu mình la nam chính sẽ rất cảm động, còn cô bây giờ chỉ cảm thấy ẩn ẩn đau đớn thôi. không nghe lời để lạc đường trượt ngã xuống đã đành. Giờ đến chân cũng bị thương , thử hỏi cô thảm đến mức nào ? Lần này về không bị đánh chết mới là lạ Sad chẳng đợi cô suy nghĩ xâu xa , anh tháo sợi dây thừng buộc ngang hông , tiến đên chỗ gốc cây Phong nhào người lên bẻ 1 nhánh thon dài bước đến trước mặt cô, Thiếu Phàm lạnh lùng mở miệng :
- đứng dậy ! Còn đơi gì mà vẫn ngồi ... ?
- Anh , hôm nay em lại không ngoan lại làm lỗi lớn rồi... Chúng ta về rồi phạt có được không.. ? Chân em trật rồi.. Bây giờ anh đánh em.. Hức.. Em chết mất.. Hức.. Thiên Nhi biết mình làm sai rồi..
Chưa nói hết câu đã mếu máo đến tội nghiệp , huống hồ lại nghe cô nói rằng đang bị trật chân , a phiền não vưt bỏ nhánh cây , cúi xuống cõng cô lên lưng.
- các người cẩn thận 1 chút , vợ tôi bị trật chân nên các người nhớ chú ý để tôi có thể an toàn đưa cô ấy lên.
Rống to lên , sau khi chắc chắn rằng mọi người đã nghe và hiểu rõ những lời anh nói anh mới cẩn thận kéo cô lên trên. Lên đên nơi , khi xoay đầu lại , anh mới phát hiện cô vợ bé nhỏ đang mê man thiếp đi. Mồ hôi ươt đẫm cả mặt, đặt cô xuống đất, sờ len trán nhỏ thì thấy nóng hừng hực. Cả người đầy vết trầy xướt , cộng thêm ăn mặc thế này cả buổi chiều bên ngoài ắt hẳn là bị nhiễm lạnh phát sốt rồi đây. A vội vội vàng vàng bế cô về khách sạn .
Về đến khách sạn....Anh giúp cô thay đồ sạch sẽ. Sau khi chườm đắp khăn nóng xong xuôi mọi thứ anh mới nhờ người gọi bác si riêng tại khu du lịch qua khám bệnh cho Thiên Nhi.. Chân chỉ bị bong gân nhẹ , nghĩ ngơi tầm 2 hôm sẽ khỏi, còn nhiễm lạnh là do cô ăn mặc phong phanh ngoài rừng núi cả buổi chiều nên bị thế. Chung quy chỉ cần tầm 3 ngày thì thể lực của cô bé sẽ lại ổn thôi. Chăm chú nghe lời bác sĩ căn dặn xong anh mới tiễn bác sĩ ra về.xác định đối với cô mọi thứ đều không sao anh mới thở phào nhẹ nhỏm, nhấc đt gọi cuộc gọi quốc tế đường dài về đại sảnh của Bối Gia thông báo cho mọi người biết anh đã tìm thấy Thiên Nhi và mọi thứ bên này đều ổn thoả. Lúc đó thì cảm giác căng thẳng ỡ trong lòng ca 2 nhà Trịnh Bối moii dần luii đi..
Kết thúc cuộc gọi Trịnh Thiếu Phàm đến bên giường, vén chăn lên , khẽ khàn năm xuống bên cạnh bảo bối.. Anh ôm cô vào lòng mà thì thầm.. Hưm hừn, em mau giảm bệnh đi rồi sẽ hiểu ra cảm giác mông không dùng để ngồi là thế nào, tự nhủ hom nay là thế xong chuyện, đành tạm tha cho cô vậy. Sau đó anh nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay anh đã quá mệt mỏi với cô nhóc Bối Thiên Nhi nay rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top