Chương 6: Một ngàn lượng vàng
Tình cờ gặp được người quen ở nơi xa lạ là một chuyện thú vị nhất trên đời. Băng Tâm, Vĩnh Kỳ và Gia Huy rủ nhau vào một tửu lâu hàn huyên tâm sự. Vĩnh Kỳ cậu nhóc này gặp được Băng Tâm thì vui mừng như gà con gặp mẹ, cứ ríu ra ríu rít. Trông cậu ta vui vẻ như vậy, nhưng kì thực đối với những người khác lại rất khó tính.
Hoàng tử Vĩnh Kỳ của Kim quốc nổi tiếng là một thần đồng. Cậu ta rất thông minh, mặt mũi lại thập phần anh tuấn. Khi mới hai tuổi, cậu đã được các nhà chiêm tinh dự đoán rằng tương lai sẽ là một nhân vật có tiếng trên giang hồ. Nhưng thế gian này chẳng có ai là hoàn hảo, cậu ta bị mắc bệnh quá tự cao. Cậu ta cực kì ghét những thứ xấu xí. Mà trong mắt cậu thì chẳng có mấy thứ cậu cho là đẹp cả. Mọi người xung quanh cậu ta, kể cả công chúa tỷ tỷ của cậu ta đều tức đến phát điên khi cậu ta liên tục thốt ra những câu khinh thường họ, đại loại như : " Xấu xí, đừng đến gần ta". Vì tương lai sáng ngời, cậu được hoàng đế Kim quốc hết sức nuông chiều, thế nên lại càng kiêu ngạo. Cậu ta vốn chẳng coi ai ra gì, cho đến một ngày cậu gặp Tử Băng Tâm.
Khi ấy Băng Tâm mười lăm tuổi, còn nhóc Vĩnh Kỳ mười hai. Cậu nhóc vốn cho mình là giỏi giang nên thường trốn khỏi cung đi ra ngoài chơi một mình. Cậu nhóc đẹp trai lại ăn mặc sang trọng, đương nhiên trở thành mục tiêu của bọn lưu manh chuyên bắt cóc tống tiền. Nhân cơ hội chúng không để ý, cậu chạy thoát ra phố. Tóm được cậu nhóc, thấy cậu phản kháng quyết liệt, bọn chúng tức mình một chưởng đánh cậu bay ra xa. Đúng lúc này Băng Tâm xuất hiện, phi thân lên không trung, ôm cậu vào lòng, tiếp đất an toàn. Với một thân võ nghệ, Băng Tâm dễ dàng đánh bay tất cả bọn chúng. Chính lúc này đây, cậu nhóc Vĩnh Kỳ Kiêu ngạo đã bị tiếng sét ái tình. Chưa bao giờ cậu thấy người con gái nào đẹp như cô ấy. Nàng đánh bọn lưu manh mà trông giống như một cánh bướm đang bay lượn giữa vườn hoa vậy ( Bệnh nặng rồi ^^). Khi dọn dẹp xong rác rưởi, Băng Tâm quay lại định hỏi cậu nhóc ở đâu, trong bụng chắc mẩm cậu ta đang sợ run lên. Thế nhưng, câu đầu tiên cậu nói với nàng là : " Tỷ Tỷ, tỷ đẹp thật. Lớn lên tỷ làm vợ ta nhé!". Đã thế cậu ta lại còn nói câu này trong khi mắt nhìn nàng đắm đuối.
Thế rồi cậu ta cứ nhì nhèo đòi bám theo Băng Tâm. Khi biết Băng Tâm là đệ tử của Bạch Cư lão quái, cậu ta kiên quyết xin theo làm đệ tử lão. Thấy cậu ta có tư chất của một thiên tài, Bạch Cư lão quái đã thu nhận. Từ đó bốn người cùng nhau giang hồ phiêu bạt, thật sự vui vẻ. Mấy tháng trở lại đây, hoàng đế Kim quốc bị bệnh, Vĩnh Kỳ đành trở về Kim quốc. Khi quốc vương hồi phục sức khoẻ, cậu ngay lập tức trở lại sơn động tìm Băng Tâm, nhưng Băng Tâm và cả Lâm Phong đều đã rời đi.
Vĩnh Kỳ cứ hớn ha hớn hở:
- Băng Tâm tỷ tỷ. Cho đệ đi theo tỷ với nha. Từ giờ tỷ đi đâu đệ sẽ đi đấy, một bước cũng không rời xa.
Thấy cậu ta một câu Băng Tâm, hai câu Băng Tâm, Gia Huy thấy ngứa mắt:
- Ngươi làm sao cứ bám theo cô nàng này chứ? Bộ không có việc làm rồi hay sao?
- Tỷ tỷ chính là công việc của ta. Bởi vì tương lai tỷ ấy sẽ là vợ của bổn công tử đây.
Gia Huy mỉa mai tên nhóc kiêu ngạo:
- Thế thì rất tiếc phải chia buồn cùng ngươi. Nàng ấy sớm đã là người của ta rồi.
Vĩnh Kỳ tức giận quay ra hỏi Băng Tâm:
- Tỷ tỷ, tên này nói thật sao? Tỷ đã giấu đệ kết hôn với hắn rồi?
- À, chưa. Chúng ta vẫn chưa kết hôn- Băng Tâm cười cười. Quả đúng như thế, hai bên mới chỉ hứa hôn.
Vĩnh Kỳ lại quay sang Gia Huy, đắc thắng:
- Ngươi nghe thấy chưa. Tỷ ấy nói không có kết hôn. Làm sao mà tỷ lại cùng với ngươi được chứ.
- Ngươi thử hỏi nàng ấy xem, nàng ấy trước sau gì cũng sẽ là nữ nhân của ta thôi.-
Gia Huy nhâm nhi tách trà, điệu bộ vênh váo.
Vĩnh Kỳ lại quay sang Băng Tâm, nhìn do thám. Nàng cũng đành gật đầu. Hắn nói đúng, trước sau gì ta cũng là vợ hắn.
Vĩnh Kỳ tức mình, nhưng vẫn cố gặng hỏi:
- Chưa kết hôn mà lại là của nhau. Vậy hai người yêu nhau sao?
Cả hai cùng phản ứng một lượt, đập bàn kêu lên:
- Không hề có chuyện đó!
- Chuyện đó thật hoang đường!
Xem phản ứng của hai người thống nhất như vậy, đúng là tâm đầu ý hợp. Vĩnh Kỳ vẫn lảng tránh phản ứng của Gia Huy, tiếp tục khiêu khích chàng:
- Tỷ ấy nói không có chuyện yêu ngươi. Vậy là ngươi trước sau cố bám lấy nàng?
- Hàm hồ. Làm gì có chuyện đó. Là cô ta cố bám lấy ta. Ta cố dứt không ra đây này.
Băng Tâm là người con gái duy nhất Vĩnh Kỳ cảm thấy đẹp, vậy mà tên này lại nói không thích tỷ ấy. Vĩnh Kỳ tâm trạng bây giờ chẳng khác nào một fan hâm mộ cuồng nhiệt đứng ra bảo vệ thần tượng của mình trước lời chỉ trích của người khác.
- Sao ngươi dám chê bai tỷ tỷ của ta? Tỷ tỷ của ta trên đời này có một không hai, tuyệt đối là một người hoàn hảo.
Gia Huy cũng chẳng vừa:
- Có gì hay ho đâu cơ chứ. Ngươi làm sao mà thích cô ta đến vậy? Cô ta đã xấu như ma quỷ lại còn tính tình khó ưa. Đúng là chẳng được cái điểm gì.
Vĩnh Kỳ mắt tròn xoe. Hắn nói cái gì thế? Tỷ tỷ của ta đẹp hơn hoa hơn ngọc, thế mà hắn dám chê xấu xí ư?
- Thật nực cười. Băng Tâm tỷ tỷ đích thực là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân đó. Ngươi đúng là kẻ phàm nhân, có mắt như mù.
Tên này hâm mộ cô ta đến nỗi lũ lẫn rồi sao? Lấy ngôn từ miêu tả thiên nga ra tả vịt cồ à? Gia Huy vẫn tỏ thái độ bỡn cợt:
Tội nghiệp thay cho con mắt thẩm mĩ của ngươi. Tuổi còn nhỏ, chắc chưa được thấy mĩ nhân bao giờ.
Vĩnh Kỳ giận điên người. Trước giờ chỉ có ta chê con mắt thẩm mĩ của người khác, chứ chưa hề có ai dám chê ta. Thứ mà Vĩnh Kỳ này đã cho là đẹp thì đó đích thực là bảo vật của thiên hạ. Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi sáng mắt ra. Vĩnh Kỳ trong cơn tự ái, nhanh như chớp đưa tay lên mặt Băng Tâm, vén mái tóc che nửa khuôn mặt nàng lên, kéo đi một mảng vết sẹo. Phần da thịt dưới vết thương lộ ra, trắng nõn nà, không hề có tì vết. Vì bị bất ngờ nên Băng Tâm không kịp ra tay ngăn cản Vĩnh Kỳ. Gia Huy muôn phần sửng sốt. Vết sẹo đó có thể bóc ra như vậy, hoá ra vết sẹo đó lành rồi sao? À, mà không. Nàng ta vốn là chưa hề có vết sẹo đó. Gia Huy lắp bắp:
- Nàng...vết sẹo của nàng...nó...
Băng Tâm cũng bối rối không kém chàng. Vội vàng lấy tay ôm mặt , quay đi chỗ khác. Nhưng đã không còn kịp nữa. Chàng đến trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm nàng lên, một tay vén mái tóc đang che mặt. Bây giờ chàng mới có dịp nhìn kĩ. Vết sẹo này thật là kinh khủng quá. Nó như một chiếc mặt nạ ác quỷ che đi khuôn mặt thật của nàng. Đôi mắt nàng sâu thẳm, nhìn chàng không chớp. Đúng là đôi mắt nàng rất đẹp, như vũ trụ bao la chứa muôn ngàn vì tinh tú. Khi người ta lạc bước chân vào đó, sợ rằng mãi mãi không tìm được đường ra. Chàng đặt tay lên vết sẹo, vuốt ve nhẹ nó, rồi từ từ bóc nó ra, từng chút một. Vết sẹo bong tới đâu, da nàng hiện ra thơm mát mượt mà tới đó. Vết sẹo đã bay sạch. Tim Gia Huy ngừng đập trong phút chốc. Bốn chữ "nhất tiếu khuynh thành" không phải để chỉ khuôn mặt như thế này hay sao? Vẻ đẹp của nàng vượt xa so với trí tưởng tượng của chàng. Đẹp đến độ khiến người ta nao lòng. Lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời. Cuối chàng chàng cũng thì thào, tiếng nói nghẹn trong cổ họng:
- Tại sao nàng lại lừa dối ta...
Băng Tâm không nói gì, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch. Thấy Gia Huy nhìn nàng không chớp mắt, ban đầu Vĩnh Kỳ rất tự mãn. Thế nào, ngươi đã sáng mắt ra chưa? Giờ đã biết thế nào là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân chưa? So với nàng, kẻ vẫn được xưng tụng là đệ nhất mĩ nữ chỉ đáng xách dép. Thế nhưng khi thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, cậu lại cảm thấy khó chịu. Vội xen vào giữa hai người, lên tiếng:
- Thôi. Nhìn thế đủ rồi. Căn bản là Băng Tâm tỷ không thích ngươi nên mới không cho ngươi thấy dung mạo thật của tỷ ấy. Thế thôi mà cũng phải thắc mắc.
Ghét ta? Đúng. Có khi lí do chính là như vậy. Trước giờ nàng kiên quyết bám lấy cuộc hôn nhân này, nhưng lại chưa từng tỏ ra thích ta. Mà cũng được thôi, ta cũng đâu có thích nàng. Nếu cả hai đã không có tình cảm với nhau, thì là một chuyện tốt. Nàng ghét ta, ta cũng có thích nàng đâu? Ta còn khúc mắc điều gì nữa chứ? Nàng là mĩ nhân thì sao, ta cũng là mĩ nam tử vậy. Nàng ta trước sau vẫn đáng ghét như thế. Nhưng tại sao trong lòng ta lại cảm thấy đắng khi biết nàng đối với ta chỉ có một chữ ghét? Không được, phải lấy lại bình tĩnh nào Gia Huy. Một hoàng tử như ta, trước giờ chỉ có nữ nhân gục ngã dưới chân ta mà thôi, tuyệt đối không có chuyện ngược lại.
Sắc mặt Gia Huy thay đổi rất nhanh, từ ngỡ ngàng đến chỗ bất chợt cười vang:
- Ha ha. Cũng chỉ là nhìn giống các cô gái bình thường khác thôi. Dù sao thế cũng may mắn, ta đỡ mang tiếng phải lấy nữ quỷ về làm vợ.
Chàng trước sau gì cũng không công nhận mình bị vẻ đẹp của nàng làm cho thất thần. Sau đó Vĩnh Kỳ với Gia Huy vẫn cứ tiếp tục tranh cãi với nhau về gu thẩm mĩ, không ai chịu nhường ai, giống như hai đứa trẻ ngoan cố. Người ta bảo không đánh nhau đổ máu không thành bạn tốt. Băng Tâm nhìn hai người mà khẽ thở dài. Vĩnh Kỳ trẻ con đã đành rồi, ai ngờ tên Gia Huy này cũng vậy. Nhưng mà nhìn hắn cãi nhau đến mặt đỏ tía tai như vậy cũng dễ thương ghê.
Gia Huy và Băng Tâm mang vàng về thôn Đinh Gia Kiều. Vĩnh Kỳ cũng muốn đi theo, thế nhưng triều đình Kim quốc có việc hệ trọng nên phải quay về. Hơn nữa Băng Tâm cũng không đồng ý để Vĩnh Kỳ đi theo. Chuyện họ đi điều tra là bí mật của Thiên quốc, người đã không biết thì tuyệt đối không được phép biết nữa. Khi chia tay Băng Tâm, Vĩnh Kỳ kêu la ầm ĩ, và thề sớm nhất có thể sẽ lại tìm gặp nàng. Nhận được số vàng, người trong thôn vui mừng khôn xiết. Băng Tâm và Gia Huy vừa giúp họ sắc thuốc, lại giúp họ chăm sóc người bệnh. Có thuốc, bệnh tình của họ nhanh chóng chuyển biến tốt. Họ cảm kích hai người vô cùng. Thôn Đinh Gia Kiều người người thề rằng nếu Băng Tâm và Gia Huy cần họ sẽ giúp đỡ hết mình, không tiếc sinh mạng.
Hai người mang thanh kiếm của tên thích khách ra cho những người thợ lão luyện nhất xem. Một ông lão có đôi mắt tinh anh, giọng nói trầm trầm cất tiếng sau khi xem xét kĩ một hồi:
- Thanh kiếm này đích thực do cha ta làm ra. Nó được làm theo đơn đặt hàng của một vị kiếm khách giang hồ chừng mấy chục năm về trước. Cái đầu kiếm chẻ đôi như lưỡi rắn này, cộng với những đường cong mềm mại của thân kiếm, chính là thanh Tử xà kiếm. Trên này còn có dấu ấn của gia đình ta. Cha ta luôn bí mật khắc nó vào mỗi tác phẩm của ông. Những người đến đây đặt kiếm thường nhận hàng rồi đi luôn. Nhưng người này năm đó khi xem kiếm xong đã dùng kiếm thi triển võ công giết chết luôn mười mấy người đi cùng. Đường kiếm vô cùng ảo diệu, nhưng thủ đoạn ra tay thật đáng sợ.
Một người trung tuổi nghe thấy thế bất chợt nghĩ ra một chuyện:
- A. Ta là người chuyên đi buôn bán nhiều nơi, ta có biết truyền thuyết về người này lưu truyền trong dân tộc Tú La ở phía Tây. Hắn ta được mệnh danh là độc xà kiếm, bởi hắn rất độc ác, giết người không ghê tay. Thế nhưng hắn đã chết cách đây hơn mười năm rồi. Sau đó thanh Tử xà lưu lạc đi đâu thì không rõ.
Băng Tâm và Gia Huy nghe xong thì chán nản. Gia Huy thở dài:
- Vậy là chúng ta tốn công vô ích. Tìm được nguồn gốc thanh kiếm cũng chẳng để làm gì.
Băng Tâm tiếp lời:
- Thôi thì chúng ta đành trở về Thiên quốc, tìm xem còn có manh mối nào khác không vậy.
Một người nãy giờ ngồi im lặng, không bàn tán câu nào, giờ ngập ngừng lên tiếng:
- Các vị đến từ Thiên quốc, vậy có chuyện này không biết có nên nói cho các vị biết hay không...
- Chuyện gì vậy?- Băng Tâm và Gia huy sốt sắng, đồng thanh hỏi.
- Đây là giao kèo bí mật, nhưng vì các vị là ân nhân của chúng tôi, nên tôi muốn cho các vị biết, bởi vì tôi thấy chuyện này có hơi bất thường.
- Được. Tiền bối cứ nói xem sao.
- Hiện nay gia đình tôi đang nhận làm một số lượng lớn binh khí. Người đặt là một người sang trọng đến từ Thiên quốc. Tôi thấy họ có vẻ rất thần bí.
Có một cái gì đấy vừa xẹt qua trong đầu cả hai người. Một số lượng lớn vũ khí, long ấn điều binh giả, liệu có liên quan gì đến nhau không? Người đặt làm vũ khí là ai? Băng Tâm và Gia Huy thắc mắc điều này suốt chặng đường đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top