Chương 17 : Lễ vật hay tai họa
Nơi đầu tiên Đình Đình muốn đến là nơi ở của nhị công chúa Tử quốc. Ai chẳng tò mò về địch thủ của mình trông mặt mũi như thế nào? Hơn nữa, ngoài việc chiêm ngưỡng " dung nhan thiên hạ đồn đại" nổi tiếng kia, nàng còn muốn chính thức thị uy với công chúa đó. Đình Đình phải cho cô công chúa kia biết rằng cô ta bây giờ chẳng hề có một chỗ đứng nào trong triều đình Thiên quốc, để cho cô ta thấy khó mà tự động rút lui. Gia Huy bấy lâu chẳng có thời gian gặp Băng Tâm, nay nhân cơ hội này có thể gặp nàng, đúng là một công đôi việc, nên đồng ý liền. Thấy thái độ hớn hở của chàng, Đình Đình càng đắc ý. Dẫn theo một cô nương khác đến nơi ở của vợ chưa cưới với vẻ mặt như vậy, chắc chắn chàng không hề để nhị công chúa Tử quốc kia trong mắt. ( Nhầm to rồi em ơi ^^). Mỗi người theo đuổi một mục đích, hớn hớn hở hở đến Đông Tuyết cung.
Cảnh trí Đông Tuyết cung hơi khác lạ so với những cung điện khác ở hoàng cung. Ngoài một hoa viên nho nhỏ là xây cố định sẵn không thay đổi được, còn ngoài ra thì chỉ có một cái sân trống trơn. Trên sân, dưới dàn hoa giấy nhỏ có một cái bàn đá rất rộng, không thích hợp cho việc thưởng hoa ngắm trăng gì cả. Mấy gian phòng chính cũng rất ít người hầu kẻ hạ đi lại. Không khí có vẻ im lìm. " Có lẽ vị công chúa này không được ưu ái cho lắm"- đấy là suy nghĩ trong đầu Đình Đình khi thấy quang cảnh cung Đông Tuyết. Nhìn nét thương hại thấp thoáng trên mặt Đình Đình, Gia Huy cười thầm. Nàng ta biểu hiện như vậy vì không biết vị chủ nhân Đông Tuyết cung là người như thế nào đó thôi. Nơi đây vắng vẻ vì nàng nói chỉ cần những người hầu do nàng mang sang từ Tử quốc là đủ. Cái sân trống không ấy chắc chắn là để tiện cho việc tụ tập nhảy múa vui chơi của mấy người trong cung này, đồng thời là chỗ để nàng luyện tập võ nghệ. Còn cái bàn đá rộng lớn mà lại không có ghế kia không phải để thưởng trà, tấu đàn, mà là để làm chỗ chơi cờ bạc. Cái bàn ấy tha hồ cho mười mấy hai mươi người quây quần xung quanh để đặt tiền cá độ. Chàng lại nhớ đến cái hôm nàng tổ chức dạ yến, ngay lập tức rút ra trong người ba quân xúc xắc, trở thành nhà cái giữa một rừng các quan lại ham hố vui chơi. Chàng chắc chắn trong phòng của nàng còn có mấy bộ mạt chược, chục quân xúc xắc ẩn nấp ấy chứ.
Băng Tâm vừa ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa. Nhưng khuây khỏa đâu không thấy lại trở về cung, lập tức đụng mặt hai người họ. Thà chàng không xuất hiện thì thôi, chàng xuất hiện lại tay trong tay cùng nữ nhân khác. Chút bất ngờ thoáng qua nhanh, chỉ còn tràn ngập trong lòng nỗi thất vọng. Cô nương này phục sức sang trọng, thái độ của kẻ bề trên, gương mặt lại rất lạ, chắc chắn là công chúa Kim quốc vừa đến mà cuộc viếng thăm của cô ta đang làm náo nhiệt kinh thành.(Băng Tâm giống Gia Huy, không nhận ra cô nàng này luôn). Dẫn cô ấy đến đây, chàng muốn nhấn mạnh với ta điều gì?
- Có khách quý đến chơi, ta không ra tiếp, thật là bất kính quá. Trân trọng xin lỗi hai người.
Nàng tiến lại phía hai người, tỏ thái độ rất biết điều. Đình Đình tự đắc. Băng Tâm cô ta cũng tự biết thân biết phận của mình.
Gia Huy đâu nghĩ được gì nhiều, chỉ biết thấy nàng là hớn hở. Về lại hoàng cung, nàng vẫn đeo cái vết sẹo ấy vì không muốn làm kinh động đến ai. Chàng cũng không muốn nàng gỡ bỏ nó ra trước mặt những nam nhân khác. Chừng ấy kẻ mê đắm nàng thôi cũng đủ khiến chàng đau đầu rồi, dại gì mà rước thêm địch thủ. Ôi, đôi mắt lấp lánh của nàng ẩn giấu dưới mái tóc kia khiến chàng nhớ nhung biết bao. Cả giọng nói, cả tiếng cười...tất tần tần đều khiến chàng thao thức mất ngủ. Không nhìn thấy nàng chưa bao lâu mà cả thế kỷ đã vuột khỏi tay chàng. Chàng vội vàng chạy đến cầm tay nàng. Cả cái chạm tay nhỏ nhoi cũng làm chàng xúc động. Chàng nói một thôi một hồi:
- Nàng vừa đi đâu về vậy? Ta đến nhưng không thấy nàng. Mọi người trong cung Đông Tuyết đâu cả rồi? Sao nàng lại ra ngoài có một mình? Trời thì đã trở lạnh rồi, ra ngoài nên mặc thêm áo chứ...
- Ta...- Băng Tâm hơi bị bất ngờ trước thái độ quan tâm đột ngột của Gia Huy, nhất thời chưa biết phản ứng thế nào.
Cái không khí ấm áp ngượng ngùng vừa mới tạo lập ngay tức khắc bị cô nàng Đình Đình phá vỡ:
- Chàng giới thiệu chúng ta với nhau đi chứ!
Thật áy náy quá, cứ thấy Băng Tâm là Gia Huy quên hết mọi thứ xung quanh. Chàng bỏ tay nàng ra, ngại ngùng giới thiệu hai người với nhau:
- Băng Tâm, đây là công chúa Kim quốc, vừa đến Thiên quốc của chúng ta làm khách quý sáng hôm nay.
Trong lời của chàng nhấn mạnh " Thiên quốc của chúng ta"- là của ta và của nàng- hàm ý rất rõ ràng, thế nhưng hai cô nàng này chả ai thèm bận tâm đến dụng công phát ngôn của chàng. Băng Tâm chỉ chú ý đến hai từ "khách quý". Đối với chàng, cô ấy hẳn là một viên dạ minh châu hiếm có trên đời rồi. Vừa xinh đẹp lại mang đến cho chàng nhiều lợi lộc thế kia mà.( Ghen quá hóa khùng rồi nàng ơi ^^). Đình Đình cũng giống Băng Tâm, hí hửng trong lòng. Tử Băng Tâm, cô hãy nhìn cho rõ xem, đối với chàng, ai mới là người đáng để nâng niu. ( Hình như cách suy nghĩ của nữ giới có một sự tương đồng đến kì lạ^^). Được thể, cô nàng tiếp tục lấn tới:
- Đông Tuyết cung này xem ra tiêu điều vắng vẻ quá. Công chúa ở đây chẳng hay có được thoải mái hay không?
Đình Đình cô ta làm như mình là chủ cung điện, đến hỏi thăm khách khứa vậy. Ý cô ta là những cung điện khác thì kẻ ra người vào tấp nập, còn đây lại đìu hiu như vậy, Tử Băng Tâm, cô không cảm thấy mình chẳng có vị trí gì ở chốn này hay sao? Băng Tâm nhếch môi cười. Nàng đâu phải kẻ dễ bị bắt nạt. Biểu hiện ra ngoài một vẻ mặt hiền hòa, nhưng lời lẽ thì sắc như dao:
- Vắng vẻ như vậy chính là không gian lý tưởng để suy ngẫm nhiều điều. Hơn nữa, chẳng phải là có khách quý như công chúa với hoàng tử đây đến thăm sao? Được quan tâm như vậy, ta thấy thoải mái ghê lắm.
Nàng không quên nở nụ cười từ tốn giả vờ, trước khi hỏi tiếp:
- Sao người cao quý như công chúa đây lại có nhã hứng đến thăm ta?
- Ha ha, cũng không có gì. Ta đến để xem nàng sống ở đây có tốt không, bởi vì ta đang định sẽ đến đây ở dài hạn.
Băng Tâm không thèm để ý đến ánh mắt ai oán lộ liễu của Gia Huy dành cho mình. Oan quá, đã có ai mời cô ta đến đây ở đâu chứ, là cô ta tự nói ra cả thôi. Đình Đình cô ta đã bắt đầu thể hiện ý muốn làm dâu Thiên quốc rồi. Trong lòng Băng Tâm rất đau, nhưng bản lĩnh lưu manh cao thủ đã khiến cho nàng có thể nặn ra một nụ cười phớt lờ, thậm chí còn là mỉa mai:
- Ái da, công chúa. Nếu có dự định như vậy thì không nên đến thăm quan chỗ ta. Chẳng lẽ công chúa cũng thích thú với cuộc sống vắng vẻ quạnh hiu thế này sao?
Ý là cô cũng muốn học hỏi cuộc sống bị thất sủng giống như ta? Đình Đình giận tím mặt, nhưng lại không thể thất thố được. Băng Tâm nàng ta thái độ nhã nhặn thế cơ mà, mình sao có thể làm kẻ khiếm nhã. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt. May mà nàng ta có vũ khí chống ngượng:
- Ha ha, ta đùa đấy. Thực ra ta đến đây để đem quà cho công chúa. Công chúa với hoàng đệ Vĩnh Kỳ của ta là tỷ muội đồng môn đúng không. Đệ ấy có nhờ ta chuyển cái thư này đến nàng. Khi biết Đình Đình sẽ sang Thiên quốc, Vĩnh Kỳ cũng rối rít cả lên, đòi đi theo để gặp nàng.Thế nhưng công việc của một hoàng đế tương lai rất nhiều, vua cha đã đi cùng tỷ tỷ rồi, nên chàng đành ngậm ngùi ở lại. Vậy là khi Đình Đình bắt đầu đi, chàng không quên khẩn khoản nhờ vả tỷ tỷ phải đưa tận tay cái thư này cho Băng Tâm. Đình Đình ghét Băng Tâm cũng một phần xuất phát từ Vĩnh Kỳ mà ra. Ai bảo nàng đường đường là công chúa tỷ tỷ của hắn mà hắn cứ thấy nàng là triền miên điệp khúc : "xấu xí, tránh xa ta ra", ấy thế mà cứ nhắc đến Băng Tâm tỷ tỷ là mắt hắn sáng hơn đèn pha, luôn mồm khen :"Tỷ tỷ của ta là tuyệt nhất". Nàng hoang mang. Băng Tâm tỷ tỷ của Vĩnh Kỳ lẽ nào với nhị công chúa Tử quốc không phải một người hay sao? Thiên hạ đồn thổi nhị công chúa Tử quốc ma chê quỷ hờn, Vĩnh Kỳ một mực ca ngợi nàng là giai nhân tuyệt sắc, vậy bên nào đúng? Giờ khi tận mắt chứng kiến rồi, nàng đã có thể thỏa mãn rút ra kết luận: Hoàng đệ Vĩnh Kỳ của nàng bị lé rồi. Đúng vậy, nếu không phải thế thì sao nó dám gán ghép hai từ xấu xí với Đình Đình nàng đây cơ chứ. Nhận được thư của Vĩnh Kỳ, Băng Tâm rất vui. Ít ra thì nàng vẫn còn muội tiểu sư đệ dễ thương coi nàng là bảo vật. Nàng vội vàng mở thư ra xem, khuôn mặt ngày càng rạng rỡ. Bức thư của Vĩnh Kỳ gồm rất nhiều hình vẽ ngộ nghĩnh. Bức tranh đầu tiên chàng vẽ một cậu nhóc đuổi theo trái tim của mình. Trái tim ấy có cánh, đang bay về phía một tiểu tiên nữ. Xung quanh tiểu tiên nữ hào quang lấp lánh. Trong bức tranh ấy chàng ghi chữ : "Trái tim đệ lúc nào cũng hướng về tỷ". Bức tranh thứ hai vẽ cậu bé đang ngồi khóc, xung quanh bị bao vây bởi một đống sách vở. Bức tranh này chàng ghi: "Đệ bị công việc bao vây ngập đầu ngập cổ, đệ nhớ tỷ chết được nhưng chẳng thể đến bên tỷ". Bức tranh thứ ba chàng vẽ cảnh cậu bé đánh thắng một con cọp, đứng trên đỉnh cao chiến thắng, tay nắm tay tiên nữ, hai trái tim cất cánh bay giữa hai người, với dòng chữ: "Đệ biết tỷ bị bắt ép kết hôn. Tỷ yên tâm, đệ sẽ đánh bại kẻ gian ác, giải thoát cho tỷ, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau". Bức cuối cùng chỉ có một chữ "yêu" lồng trong một hình trái tim. Ha ha, Vĩnh Kỳ này thật là ngộ quá. Cả viết thư cũng sinh động như vậy. Từ ngày gặp nàng đến giờ, không lúc nào là Vĩnh Kỳ mở mồm ra mà lại không nói yêu Băng Tâm, nàng nghe nhiều đã thành quen. Nhưng tình cảm của cậu em này không làm nàng thấy khó xử, mà chỉ thấy vui vui trong lòng. Cậu ta có lẽ yêu nàng theo kiểu hâm mộ thần tượng chăng? Rồi đến một ngày, cậu ta sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình thôi. Nhìn Băng Tâm vui vẻ như thế, Gia Huy thấy bực mình. Tại sao xem thư của tên nhóc ấy mà nàng lại biểu hiện như vậy? Gia Huy biết tên nhóc đấy là tín đồ theo Băng Tâm đạo, hết sức cuồng tín. Chàng phải xem cậu ta viết cái gì. Chàng bèn tiện tay giành lấy một tờ giấy trên tay nàng, trớ trêu thay đó chính là bức tranh vẽ hình thiếu niên đánh cọp. Chàng vừa quê vừa giận. Tên nhóc con đó coi chàng là con cọp thành tinh, giam hãm tiểu tiên nữ. Nó muốn đánh bại chàng để giải thoát cho Băng Tâm. Hừm, đừng có mà hoang tưởng nhá nhóc. Muốn cướp nàng khỏi tay ta, nhóc con chưa có đủ tuổi đâu!^^. Bực mình, chàng xé tan bức tranh, rồi tung những mảnh vụn lên trời, bay lả tả. Băng Tâm từ kinh ngạc, chuyển sang tức giận. Chàng dám giật thư từ tay ta, đã thế lại còn xé nó ngay trước mặt người khác. Chàng muốn hạ thấp ta?
- Chàng làm thế là sao?- Nàng tức giận hét lên.
- Sao là sao? Thấy ngứa mắt thì xé thôi.- Gia Huy cũng không chịu nhượng bộ.
- Ta nghĩ chàng nợ ta một câu xin lỗi chứ không phải là một lời giải thích không hợp lý như vậy.
- Sao ta phải xin lỗi? Nếu nàng còn nhận những thư kiểu như vậy, bức nào đến ta sẽ xé tan bức ấy.
- Chàng thật vô lý.
- Ừ! Ta là thế đấy!- Ghen tuông thì làm gì có lý nào.
- Đáng ghét!
- Nàng cũng chẳng dễ thương tẹo nào!
Hai khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, mỗi người đi một hướng. Chỉ có một người đứng giữa lơ mơ hiểu hiểu không không, nhưng được cái vui mừng khắp khởi. Vốn không định đưa thư cho Băng Tâm, nhưng cuối cùng vì ngượng nên đành đưa ra làm vật phân tán chú ý, ai ngờ lại tạo ra kết quả tốt như bây giờ. Xem ra chuyện bọn họ chẳng suôn sẻ lắm. Như vậy Đình Đình nàng càng tiện chen vào.
Biên giới Thiên quốc, huyện Tĩnh Châu.
Thấy con trai cứ trau mày ủ dột. Tể tướng không khỏi đau lòng. Đáng lẽ Lâm Phong phải là cánh tay đắc lực nhất của ông khi ông tiến hành đại sự, thế mà nay cứ thở ngắn than dài thế này. Nó đã không giúp gì cho ông thì thôi, đằng này lại còn giải cứu tù binh tối quan trọng nữa chứ. Nhưng những hành động đó của Lâm Phong ông đều hiểu được. Là người làm cha, ông đương nhiên biết tấm lòng của con trai mình chứ.
Từ khi còn bé, Lâm Phong đã tỏ ra rất xuất sắc. Một người tài giỏi như con ông mà phải chịu làm thần tử phục vụ kẻ khác khiến ông thấy xót xa thay cho con. Tạo phản một mặt khiến ông thỏa mãn tham vọng quyền lực của mình, mặt khác cũng vì tương lai của Lâm Phong. Nếu chàng trở thành hoàng đế, với tài năng của mình, chắc chắn quốc gia sẽ trở thành một đế chế lớn mạnh chưa từng có. Vì muốn chàng được rèn luyện trong gian khổ để càng xuất sắc hơn, tể tướng đã đồng ý cho con đi theo Bạch Cư lão quái hành tẩu giang hồ. Nhìn ánh mắt rực sáng của đứa trẻ khi nói về giấc mơ thống nhất thiên hạ, tuy còn là lời nói ngây ngô nhưng khiến tể tướng rất hài lòng.
Thế nhưng đến năm lên mười, cậu bé đột nhiên rất ít khi về phủ mà ở lại luyện võ công với sư phụ luôn. Năm đó Bạch cư lão quái nhận thêm một đệ tử là nữ nhi. Tể tướng biết con bé đó đã hớp hồn con trai mình, nhưng ông cũng không ngăn cản. Công khai ra mặt phản đối con là một sai lầm to lớn mà rất nhiều bậc làm cha làm mẹ đã mắc phải. Kết quả họ chẳng thu được gì ngoài việc tạo nên ác cảm cho con cái. Hơn nữa con bé đó là công chúa của Tử quốc. Đối với việc lớn sau này mà nói, kết giao với càng nhiều nhân vật quan trọng thì càng tốt. Ngoài việc có tình cảm với con bé đó ra, Lâm Phong chẳng làm gì khiến tể tướng thất vọng cả.
Điều ông không ngờ đến là vị công chúa đó lại trở thành vợ hứa hôn của Gia Huy. Và càng bất ngờ hơn khi vỡ lẽ ra rằng qua bao nhiêu năm tháng, cô ta đã trở thành một thứ tối quan trọng đối với con trai mình. Con ông yêu sâu sắc cô ta đến độ phản bội lại mình, năm lần bảy lượt mạo hiểm tính mạng cứu cô ta. Trong mắt chàng bây giờ, tham vọng có cô ta cao hơn tham vọng đứng trên đỉnh cao quyền lực. Không có cô ta, con trai tài giỏi mưu trí của ông chẳng khác gì một cục thịt thừa thãi, chỉ suốt ngày ngồi ủ dột. Không thể để tình trạng này kéo dài mãi. Ông phải kéo con ông vào trong cuộc chiến này. Nếu nó không màng đến quyền lực địa vị, thì tất cả những điều ông làm này sẽ để dành cho ai? Bây giờ ép con mình quên đi cô ta là chuyện không thể, ông phải dùng mưu thôi.
Tể tướng đứng trước Lâm Phong một hồi lâu mà chàng hoàn toàn không để ý, cứ mơ màng nhìn vào một mục tiêu xa xa nào đó bên ngoài cửa sổ. Sau một hồi ngắm nhìn con trai, ông mới lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng:
- Con định cứ sống như vậy đến bao giờ?
Chàng quay lại nhìn cha mình, nở một nụ cười ngây ngô:
- Đến bao giờ à? Đúng rồi, cha nói xem, con phải sống như thế này đến bao giờ nữa?
Ông tức muốn vỡ tim luôn. Không ngờ con trai của ông lại trở thành một kẻ vô dụng đến mức này chỉ vì một đứa con gái. Được, nếu vì cô ta mà con có thể từ bỏ tất cả, thì có thể vì cô ta mà làm tất cả, chẳng phải sao? Ông cố nén giận, ôn tồn nói:
- Con yêu công chúa đó lắm sao? Yêu đến mức nào?
Chàng chỉ gật đầu không đáp. Tình yêu của chàng dành cho Băng Tâm đến mức độ nào, điều này chàng chưa từng suy nghĩ. Chỉ biết rằng ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua, và ngày mai lại càng nhiều hơn nữa. Mỗi sáng dậy người đầu tiên chàng nghĩ đến là nàng. Khi đêm về, hình ảnh của nàng luôn là hình ảnh cuối cùng trước khi chàng chìm vào giấc ngủ.
- Sao con không giành lấy người mà mình yêu bằng chính sức mạnh của mình?
Nghe câu hỏi bất ngờ của cha, chàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn ông. Dùng sức mạnh có thể có được tình yêu hay sao? Tể tướng bỏ qua phản ứng của con trai, tiếp tục nói:
- Cô ta hứa hôn với Gia Huy chẳng phải vì nó là hoàng tử hay sao? Nếu người kế thừa ngai vàng là con thì chắc chắn đối tượng của nó sẽ là con rồi.
Chàng mông lung suy nghĩ. Cha nói cũng đúng. Nếu như hoàng tử của Thiên quốc là chàng thì sẽ không có chuyện nàng trở thành vợ chưa cưới của Gia Huy, rồi dẫn đến nảy sinh tình cảm gì gì đó với hắn. Mà không đúng, nàng ấy không phải là có tình cảm với hắn. Nàng chỉ vì đất nước nên mới cố gắng ở lại bên hắn mà thôi. Mặc dù biết tình cảm của nàng rồi, nhưng quả thực để thừa nhận nó thì chàng không có đủ can đảm.
- Tất cả những ràng buộc này sẽ được gỡ bỏ, khi con nắm trong tay mình quyền lực. Có quyền lực, con có thể có được tất cả mọi thứ mà con muốn, kể cả cô ta. Cô ta đến Thiên quốc làm dâu cũng chỉ là một nước cờ chính trị mà thôi.
Dùng quyền lực để có được nàng? Có được nàng rồi liệu sẽ tìm lại được những ngày tháng vui vẻ trước kia hay không? Thứ ta thật sự muốn bây giờ là gì? Lâm Phong lại phóng tầm mắt ra xa, nơi có những cồn cát trắng xóa trải dài dưới cái nắng như thiêu như đốt. Một cơn gió đi qua thổi tung cát, cuộn lên mù mịt đất trời.
* * *
Đất đai Thiên quốc rất rộng. Đi từ biên giới về kinh đô mà thời tiết đã khác hẳn. Ở biên cương cái nắng thiêu đốt con người trên những xa mạc khô cằn, còn kinh thành trời đã lập đông. Gió buốt thổi qua từng khu vườn, từng mái nhà, đánh bạn với sương đêm giăng mắc khắp nơi. Thời tiết như vậy mà ngồi trong phòng, bên cạnh lò sưởi, nhâm nhi tách trà nóng là tuyệt vời nhất. Thế nhưng Băng Tâm lại muốn đi dạo trong vườn đêm. Màn đêm mịt mù sẽ che chắn cho nỗi buồn hiển hiện trên khuôn mặt nàng, cái lạnh tê người sẽ làm nàng quên đi tảng băng buốt giá đang chiễm chệ trong tâm hồn nàng. Trước kia, trong bất kì hoàn cảnh nào nàng luôn tự mình tìm ra nguồn vui để sống. Nhưng giờ, hạnh phúc đã chạy trốn nơi đâu, để nàng đi tìm hoài mà chẳng thấy.
Đến Thiên quốc không bao lâu mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Tại nơi đây, lần đầu tiên nàng biết thổn thức trước một người, nhưng người đó lại không hề để ý đến nàng. Trong ván cờ chính trị, nàng chỉ là một con cờ thí mà thôi. Trước kia nàng đến đây để chấm dứt chiến tranh giữa hai nước. Nhưng nay Thiên quốc loạn lạc mất rồi. Bình yên trước đây nàng có thể đem đến với Thiên quốc giờ đã mất. Thứ mà triều đình Thiên quốc cần lúc này là sức mạnh quân sự để dẹp yên cuộc nội chiến. Điều đó nàng không thể đem lại. Hoàng tử Gia Huy cũng đã nhanh chóng tìm được cho mình một con cờ tiên phong khác có đầy đủ những thứ mà chàng cần. Tồn tại của nàng lúc này ở Thiên quốc chỉ là một thứ cống phẩm thừa thãi bị bỏ quên mà thôi. Từ khi nàng đến Thiên quốc, nàng cũng mất đi Lâm Phong- người nàng yêu quý nhất. Hận chàng đã lừa mình, nhưng có những thứ mang tên là kỉ niệm, nàng chẳng thể nào quên. Sau hôm trong ngục thất ấy, tình hình của huynh ấy thế nào? Liệu ta có bao giờ gặp lại huynh ấy nữa không? Lúc đó ta sẽ đối diện với huynh ấy ra sao? Trăm mối ngổn ngang trong lòng, thể hiện ra ngoài chỉ là một tiếng thở dài.
Có người nghe thấy toàn bộ tiếng thở than đó, tim lại nhói đau. Chỉ là nhớ nàng quá nên vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm nàng, muốn nhìn nàng một cái sẽ đi ngay. Nhìn thấy nàng rồi lại muốn được nghe giọng nói của nàng, nên đến gần nàng một chút. Nghe thấy tiếng thở dài của nàng rồi, định quay đi nhưng không hiểu sao đôi chân cứ thẳng hướng nàng mà tiến tới. Ma đưa lối, quỷ dẫn đường, Lâm Phong chàng đã đứng trước mặt Băng Tâm. Chàng muốn biết, tại sao nàng lại thở dài não nuột?
Băng Tâm mải mê suy nghĩ, đến khi Lâm Phong đứng trước mặt mình nàng mới giật mình phát giác ra. Quá bất ngờ, chân nàng thụt lùi một bước, vấp phải hòn đá sau lưng, suýt té ngã. Lâm Phong nhanh như cắt, một tay kéo tay nàng lại, một tay vòng qua eo, giữ lại thăng bằng cho nàng. Bốn mắt nhìn nhau, một khoảng không yên lặng. Nàng cứ ngồi mà tưởng tượng đến giây phút gặp gỡ chàng mình sẽ phản ứng thế nào. Ấy vậy mà bây giờ chàng bằng xương bằng thịt hiện ra, lại thấy lòng bình thản đến lạ. Lâm Phong vẫn là một cái gì đó rất quen thuộc với nàng. Ngay cả khi chàng đã phản bội lại mình, thì việc bây giờ chàng xuất hiện ở đây, trái tim nàng vẫn hiển nhiên chấp nhận. Nàng rời tay Lâm Phong ra, lấy lại thăng bằng rồi dựa người vào gốc cây bên cạnh. Lâm Phong cũng chỉ âm thầm quan sát nàng. Chàng sợ cất tiếng nói lên rồi, giây phút bình yên chàng khát khao bao lâu này sẽ tan biến mất.
Một hồi lâu, nàng lên tiếng trước :
- Huynh...Ta...Ta vẫn gọi ngươi... là sư huynh... được chứ?
Lâm Phong gật đầu ngu ngơ. Sao nàng lại hỏi ta như vậy? Chẳng phải người nên cầu xin nàng lại gọi một tiếng sư huynh phải là ta hay sao? Sau tất cả những chuyện đó, mặc dù chỉ là hiểu lầm, nàng vẫn còn coi ta là sư huynh của mình? Trước giờ ta vẫn không thích hai tiếng sư huynh này, ta thật sự không muốn làm đại sư huynh của nàng. Nhưng thời gian qua ta chợt phát hiện ra mình khao khát nghe nàng gọi " sư huynh" một cách thân thiết biết bao.
- Nàng... vẫn coi ta là sư huynh của mình hay sao?
Đáp lại câu hỏi ngập ngừng của chàng, nàng chỉ bình thản:
- Có những thói quen khó sửa đổi. Nếu không gọi một tiếng huynh, ta chẳng biết sẽ phải xưng hô thế nào.
Lâm Phong im lặng gật đầu. Ừ. Nếu không gọi ta là sư huynh nữa thì nàng sẽ gọi ta là gì nhỉ? Gọi "chàng" xưng"thiếp"? Ha ha, Lâm Phong, mơ mộng quá rồi. Có lẽ là gọi "ngươi" xưng "ta". Thế mới đúng. Đau quá!
- Huynh...Tại sao lại còn đến đây nữa?
- Ta... nàng...muội...có khỏe không?
Nếu ta nói ta đến đây chỉ để được nhìn thấy nàng, nàng sẽ tin lời ta chứ?
- Huynh tận mắt nhìn thấy rồi. Theo huynh thì ta có khỏe hay không?
-... Xin lỗi!
Ngoài hai từ này ra, ta không còn biết nói gì với nàng nữa. Ta xin lỗi vì không ở bên chăm sóc cho nàng. Ta xin lỗi vì cha ta khiến nàng phải khổ sở trong nhà giam. Ta xin lỗi vì quá yêu nàng nên đành phải làm kẻ phản bội trong mắt nàng. Ta xin lỗi vì ta là kẻ tham lam, đã đóng vai kẻ phản bội vẫn cố tình xuất hiện trước mặt nàng để dày vò nàng. Ta...trăm ngàn lần xin lỗi nàng. Xin lỗi!
Băng Tâm nhếch môi, chua chát thay khi con tim muốn khóc mà khóe miệng lại chỉ thể hiện được nét cười :
- Chuyện đời không ngờ lại đơn giản như vậy. Mười mấy năm qua tóm gọn chỉ bằng một câu xin lỗi. Tất cả sẽ chìm xuống vực sâu. Huynh nghĩ như vậy, đúng không?
Nàng quay sang, nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong:
- Huynh nói đi, tại sao đã phản bội ta rồi lại còn muốn xin lỗi ta? Huynh xin lỗi gì chứ? Xin lỗi vì đã đóng không tròn vai một đại sư huynh tốt ư? Hay giờ huynh muốn tiếp tục lừa dối ta nữa. Huynh vẫn muốn diễn nốt vở kịch này ?
Huynh nói đi. Dù chỉ một câu thôi. Rằng ta đã hiểu lầm. Tất cả chỉ là một vở kịch thôi. Con tim ta sẵn sàng tha thứ cho huynh. À không, nó không chịu nghe theo lời ta, đã tha thứ cho huynh từ lâu rồi. Chắc huynh không bao giờ biết, trên thế giới này, người ta yêu quý nhất là huynh. Huynh gắn bó với ta, thân thiết với ta còn hơn cả cha mẹ ta. Vậy mà tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ? Tại sao không một lần nào huynh nói ta đã hiểu lầm? Câu xin lỗi của huynh, ta không bao giờ muốn nhận. Nếu ta chấp nhận lời xin lỗi, hóa ra ta chấp nhận mình bị phản bội thật sao?
- Ta...muội nói đúng...nếu có thể thì ta muốn diễn tiếp vở kịch này. Ta...
Chàng đáp lại ánh mắt nàng bằng cái nhìn tha thiết, gần như van nài:
- Ta muốn cùng muội quay lại sống những ngày tháng như trước kia.
- Những ngày tháng trước kia ư?
Nàng bâng khuâng nhớ lại. Mười mấy năm qua, bao nhiêu chuyện hai người cùng trải qua. Từng chuyện, từng chuyện ồ ạt đổ về trong tâm trí nàng. Những ngày tháng đó nụ cười có, nước mắt có... Chính vì nó mà nàng không thể nào ép con tim mình quên đi Lâm Phong. Ngẫm đi ngẫm lại thì dù vui hay buồn, thời gian đó cũng là thời gian nàng hạnh phúc nhất. Nếu như có thể một lần nữa sống như vậy...
- Lúc đó ta sẽ đi hết các sòng bạc trên đời. Rồi tối đến nhảy múa cùng những người du mục bên đống lửa...
Nàng vu vơ nói, ngây ngô cười.
- Ta sẽ cùng muội đi hết các chợ đêm, chúng ta sẽ nếm thử tất cả các hàng thịt nướng. Ôi, kẹo hồ lô, màn thầu, mì gõ....những món ăn dân dã luôn đầy sức hấp dẫn.
Chàng mơ màng hưởng ứng.
- Ta sẽ đóng vai một nam tử hán, theo chân huynh đi tham quan các lầu xanh nổi tiếng. Huynh giả vờ làm một vị công tử khó tính, khiến các cô nương phải dùng hết khả năng của mình để quyến rũ huynh. Khi không được họ sẽ tìm cách hối lộ cho ta cơ man tiền bạc...
- Chúng ta sẽ đứng trên những thảo nguyên bao la hưởng gió trời, băng qua những sa mạc trắng xóa cát, vào trong núi sâu nghe tiếng thác đổ, nhân thể đánh bạn với mấy con thú rừng "hiền hòa" mà "tinh nghịch". Ta nhớ có lần muội đã bị một con khỉ trộm mất viên dạ minh châu vừa thắng bạc kiếm được. Hôm ấy ta đuổi theo gần chết luôn...
- Ha ha, cuối cùng hóa ra nó đã đưa cho một con khác, làm cho huynh đuổi cả ngày mà chẳng được gì...
- Phải, phải...Và còn hôm...
Cứ thế họ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm đã qua. Tiếng cười xuất hiện, ngày một lớn dần. Bỗng đâu, một giọt nước mắt theo tiếng cười chảy xuống...
- Nhưng tất cả chỉ là một vở kịch không hơn! Một vở kịch quá dài, đến nỗi ta đã không phân biệt được đâu là giả, đâu là thật nữa.
Lời nàng nói như nhát dao sắc lẻm chém vào trong không gian. Tiếng cười đột ngột ngưng hẳn. Chỉ còn một khoảng không im lặng như tờ. Người ta chỉ có thể cảm thấy ở đây một thứ duy nhất, đó là cái giá rét của những ngày lập đông.
- Ta không phải diễn kịch. Ta xin muội đấy. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Quyền lực, địa vị, danh vọng...đừng nghĩ đến chúng nữa. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Cuộc đời chàng chưa từng nghĩ có lúc lại phải tha thiết van xin một ai như lúc này. Chàng muốn cầu xin nàng hãy cứu lấy linh hồn hoang mang mệt mỏi của chàng. Nếu có nàng bên cạnh, chàng sẽ có được sức mạnh để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của danh lợi đang vây hãm chàng, dày vò chàng mỗi ngày.
Nhìn ánh mắt tha thiết của chàng, lệ nàng đã ướt nhòa. Có thể coi như không có gì xảy ra để vui vẻ bên nhau như ngày xưa không, khi mà tất cả những gì huynh nói với ta chỉ là một câu xin lỗi? Ta có đủ sức để sống bên một người đã lừa dối ta bằng ấy năm trời mà không một lời giải thích hay không?
Tiếng nàng thổn thức:
- Huynh có thể vứt bỏ tất cả sao? Chuyện đã như thế này chúng ta có thể làm lại từ đầu?
Chàng cầm tay nàng, xiết mạnh. Tay nàng bị bóp chặt đến độ trở nên trắng xanh.
- Ta có thể. Chỉ cần muội đồng ý thôi.
Nàng không cảm thấy cái đau nơi bàn tay. Tất cả nỗi đau đã dồn lại trong tim rồi.
- Cứ cho là ta quên hết những dối lừa của huynh với ta đi. Vậy việc huynh là con trai tể tướng, chuyện này có thể thay đổi sao? Ta là nhị công chúa của Tử quốc, thân mang trọng trách quốc gia, trở thành hôn thê của người khác vì hòa bình đất nước, chuyện này giải quyết thế nào? Huynh nói đi, làm sao để làm lại từ đầu đây?
Từng lời nàng nói tàn nhẫn cắt đứt những khao khát vừa giẫy lên trong lòng chàng. Chàng nới lỏng dần bàn tay mình, rồi buông tay nàng ra hẳn. Câu hỏi của nàng tan vào đêm tối bao la. Phải, có những thứ vĩnh viễn không thể thay đổi.
- Huynh thấy không, làm lại từ đầu, đó là chuyện không thể. Con đường của chúng ta....
Nàng ngập ngừng, lời nói này nàng vĩnh viễn không muốn thốt ra, nhưng sự thật thật tàn khốc:
- ... đã đến lúc phải chia làm hai lối rồi.
"Dù rằng rẽ sang lối đi kia không có huynh, là điều cuối cùng trên thế giới này ta muốn lựa chọn".
Lệ, lệ từ đâu đã tự động lăn dài trên mặt chàng. Hết thật rồi sao? Chàng cứ đứng đó mặc cho cơn gió mùa đông liếm lên thân mình những lưỡi lãnh đao, lạnh cắt da cắt thịt. Anh hùng hiếm khi rơi nước mắt. Nếu có bao giờ nước mắt chảy dài, thì đó chính là khi tất cả mọi thứ sụp đổ. Cuộc đời vắng bóng nàng, thế giới của chàng chẳng phải đã sụp đổ rồi hay sao? Hình ảnh nàng dần nhạt nhòa trước mắt. Tiếng nàng cũng tan ra rồi mất hút trong đêm. Chàng mơ hồ nhận thức rằng nàng nắm tay chàng, cái nắm tay lạnh lẽo... Nàng nói gì đó như là tạm biệt...Nước mắt nàng còn nóng hổi trên tay....
Gia Huy định đến Đông Tuyết cung để giảng hòa với nàng. Chàng muốn đến tìm nàng nhưng lòng tự trọng không cho phép chàng đi xin lỗi nàng trước. Nhưng chỉ được có vài ngày, chàng như muốn phát điên lên. Tự ái để làm gì khi không có nàng ở bên mình? Ghen tị để làm gì, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để kẻ khác không thể cướp nàng khỏi tay ta. Giờ phút này, ta chỉ muốn được cùng nàng tay trong tay mà thôi. Chàng mang tâm trạng như vậy sang Đông Tuyết cung. Nhưng rồi đến đúng cái gốc cây to mọi hôm chàng vẫn đứng để ngóng vào phòng nàng, chàng lại phải dừng lại một lần nữa. Nàng đang nói chuyện với ai kia? Đó chẳng phải là Lâm Phong ư? Huynh ấy còn muốn gì ở nàng, tại sao lại tìm đến đây? Đáng lẽ chàng có thể bước vào bảo vệ nàng, cho kẻ phản bội kia một trận. Thế nhưng chẳng hiểu sao lại tự động núp sau gốc cây, nghe ngóng.
Họ đang ôn lại kỉ niệm xưa. Từng kí ức của nàng dội vào tai ta. Ta thấy ngột ngạt vì phải đóng vai trò là người xem kịch chứ không phải là một diễn viên trong vở diễn. Đó là kỉ niệm thuộc về riêng hai người, ta không hề có mặt trong đó. Thì ra quãng thời gian của nàng không có ta lại vui vẻ như vậy. Còn ta với nàng chỉ toàn là giận hờn mà thôi. Cõi lòng đã đau lại càng đau.
Kìa, nàng đang khóc. Lâm Phong cũng khóc. Họ nói mỗi người mỗi đường rồi. Loại bớt một kẻ vo ve bên nàng, nhưng ta lại không thể vui. Nàng là người con gái ta yêu, còn huynh là người bạn thân nhất của ta. Hai người đôi đường theo cách này, làm sao ta hạnh phúc? Huynh ấy đã bước đi rồi, những bước đi vô hồn. Nàng còn đứng đó mãi, bất động. Ông trời ơi, ta đứng đây để ngắm sao thôi, chứ không phải vì nặng lòng không thể thốt nên lời. Đêm nay không chỉ có hai người rơi nước mắt.
* * *
Ngàn dặm đi xa, ngàn dặm lại trở về, kết quả thu được chỉ là một câu nói tuyệt tình. Nếu như ta không được chọn lại người sinh ra ta, thì ta sẽ chọn thà không bao giờ gặp nàng. Mà không, nếu không bao giờ gặp nàng thì cuộc đời ta sẽ về đâu? Ta... vẫn sẽ chọn được gặp nàng trong cuộc đời, mặc dù sẽ lại một lần nữa khiến ta đau đớn...Thật nực cười thay cho cái triết lý: yêu là chỉ cần nhìn người mình yêu vui vẻ hạnh phúc là đủ. Ta cũng đã từng nghĩ thế. Nhưng giờ ta bắt đầu hối hận rồi. Nếu thấy nàng vui cười bên một kẻ khác, tim ta rất đau. Chỉ có giữ nàng bên mình mới khiến ta thỏa mãn. Tử Băng Tâm, nàng thật là vô lý. Nàng cho là có những thứ không thể làm lại được, đúng không? Vậy thì chuyện ta và nàng gặp nhau cũng là chuyện không thể thay đổi. Đã là chuyện không thể làm lại, thì tại sao bắt ta phải quên nàng? Hãy chờ ta, ta sẽ làm tất cả mọi thứ để lại có thể có nàng trong cuộc đời.
Tể tướng thấy con trai đi xa trở về, vẫn mang dáng dấp của một kẻ mất hồn, bèn tìm đến xem chàng ra sao. Nhưng lúc bước vào phòng, ông hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy Lâm Phong đang thư thái ngồi uống trà. Ánh mắt của chàng tinh anh hơn bao giờ hết. Thấy vẻ mặt sốc toàn tập của cha, chàng chỉ mỉm cười, điệu cười thâm sâu đã lâu lắm rồi Tể tướng không còn được thấy trên gương mặt chàng:
- Cha, con sẽ giúp cha hoàn thành nghiệp lớn. Ước mơ nhất thống thiên hạ ngày xưa, giờ đã đến lúc thực hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top