công chúa handsome......(chương VII => IX)

CHƯƠNG VII:  NÀNG CÔNG CHÚA MẠNH MẼ

Nó bấn nút nhận cuộc gọi mà lòng cồn cào lắm… Nó sợ….

-   Công chúa nhà hàng có chuyện rồi, Tiểu hoàng tử đang gặp nguy hiểm,”.

Nó như có sét đánh ngang tai. “ Không Bo ơi em không được làm sao, chị phải cứu em”. Nó chạy vội ra cổng sau mà bỏ ngoài tai những lời nói của Q và nhóc Khoa. Nó sợ lắm, nhóc Bo đối với nó rất quan trọng, “ Bo ơi chị đến ngay đây…”

-         MN sắp vào học rồi, cậu chạy đi đâu đó……

-         MN………

Nó cố hết sức chạy thật nhanh về nhà hàng, Trong đầu nó lúc này chỉ nghĩ tới một điều là nó phải cứu đc nhóc Bo.

“ A………..”  nó va vào hắn

-   này nhóc cậu chạy đi đâu mà như ma đuổi vậy?

-   tránh ra nhanh

-   A……… cậu dám

Nó thét lên lớn đẩy hắn qua một bên rồi chạy đi, lúc này trong lòng nó đang rất hỗn độn, nó lo cho nhóc Bo. trước mặt nó lúc này chỉ toàn một màu đen tối, nó đang cố thoát ra khỏi đó. Nhưng bằng cách nào bây giờ????

“ Rào…………. rào…………rào…………” Trời bỗng mưa lớn, sấm chớp nổi lên giống như trong lòng nó lúc này vậy, lúc sáng còn nắng ấm thì bây giờ lại nổi giỗng tố. Bất chấp trời mưa nó vẫn chạy, chạy và cứ chạy ko ngừng nghỉ. Bây giờ vs nó quãng đường về 2BN dài hơn bao giờ hết.

“Á……………” nó ngã xuống mặt đường. Đau nhưng nó vẫn cố đứng dậy và tiếp tục chạy. Rồi nó cũng tới đc 2BN. Nó chạy ngay vào cửa, một cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra trước mắt nó: bàn ghế bị xô ngả nghiêng, trên sàn là vô số mảnh vở của thủy tinh, còn Nhóc em đang bị mấy tên cồn đồ uy hiếp, ko ai khác đó là người của bang Thần Chết. Những lời ns của mấy tên kia cứ dội vào tai nó ko ngớt, “ Mày vẫn còn sống  hả nhóc”, “ hôm nay là tận số của mày rồi nhóc con”, “ kẻ phản bội mày phải trả giá”.haha…………….

-   các ngươi ko đc làm thế…….- nó thét lên.

-   Công……..ch…..ú….a…………

-   ak chào cậu chủ.

sự xuất hiện của nó làm cho tất cả đều phải thay đổi thái độ. Các cô gái trong 2BN rất vui, còn những tên gây rối phải ngạc nhiên nhìn nó.

-   Ở đâu ra hai tên giống nhau thế, tên nào là MN thật.

-   haha………các ngươi dám tới đây gây rối thì tự chui đầu vào chỗ chết rồi đấy.  – nó ns bằng giọng thách thức. đổi giọng nhanh ghê ta.

-   để xem tên nhóc nhân bản này làm đc gì, người yểu điệu như con gái mà to mỏ thật. haha………..

Nó ko ns gì, bây giờ nó đã lấy lại bình tĩnh, nó trở nên chững chạc hơn. nụ cười khẩy của nó làm cho mấy tên kia cũng phải có phần sợ hãi  Run run ko ns nên lời.

-   để xem hôm nay các ngươi còn dám tới 2BN của ta gây rối nữa ko? haha..

-   Này nhóc con, mày tưởng bọn tao sợ ak.

-   không sợ giờ nhưng chỉ vài phút nữa sẽ té xỉu đấy. Khôn hồn thì biến ngay ra khỏi đây.

-   haha……. thằng nhóc miệng còng hôi sữa này dám láo……….

Nó đứng dựa vào tường bình thản nhìn bọn chúng, một cái búng tay của nó sẽ kết thúc tất cả. “ Giờ các ngươi chết chắc rùi, haha………”. Bỗng từ ngoài cửa Peter bước vào cùng vs một đoàn người.

-   chào cậu chủ, tôi có mặt.

-   được rồi giải quyết mấy tên kia cho tôi.

-   vâng

Bây giờ trông nó giống “đầu gấu” dễ sợ. Nhưng chỉ có vậy nó mới cứu đc nhóc em, nó cũng nhận ra rằng ko thể cứ yếu đuối mãi đc. Bọn Thần Chết ko đánh lại định bỏ chạy nhưng ko kịp nữa, nó cũng báo cho 113, cảnh sát tới và tóm gọn lũ ấy trong nháy mắt. hihi………..

-   Mày nhớ đó, bang Thần Chết sẽ trả thù.

-   tôi sẽ đợi.

Nói rồi nó quay lại chỗ nhóc em. Nhóc Bo bị bọn nó đẩy ngã xuống nền nhà.

-   Chị Na của em ghê quá ta.hihi đúng là đại yêu tinh.

-   em làm chị lo quá đấy.

-   mà chị ko học ak, sao lại đến đây

-   chị ko đến thì ai cứu em, đồ ngốc.

Nó quay qua Peter cảm ơn anh. rồi nó dặn lại người trong 2BN cần nâng cao cảnh giác. lúc này trời cũng đã tạnh mưa, mây đen cũng đã dần biến mất để trả lại sự tươi sáng cho bầu trời. Nó vui vẻ bước ra khỏi 2BN để trở về trường. Kiểu gì hôm nay nó cũng sẽ bị khoa khiển trách. Haizz……… nhưng nó vẫn cười, cười vì từ nay nó đã không còn yếu đuối như trước nữa.hihi……….

Nhưng nó nào biết, trong khi cuộc đụng độ giữa nó và bang Thần Chết xảy ra thì tại nhà hàng cũng có một nhóm khách hàng tình cờ nghe đc chuyện này ( sao gặp chuyện đánh nhau mà ko sợ vậy, bọn khách này gan to thật đấy).

-   Dạ chào thiếu chủ em vừa tình cờ biết được một chuyện liên quan đến người tên MN.

-   ……………..- người ở đầu dây bên kia ra lệnh nói rõ mọi chuyện.

-   vâng, tên Minh Ngọc bị gãy chân, nhưng lại có một người con trai y hệt như hắn xuất hiện và dẹp yên mọi chuyện, điều này em ko hiểu.

-   ……………….nếu có thông tin gì thì báo cho ta ngay

-   vâng ạ, chào thiếu chủ.

“ người con trai giống Minh Ngọc là cậu phải không? thật ra cậu là ai? cậu có quan hệ gì với tên Minh Ngọc thật.”

CHƯƠNG VIII: NHỮNG ÁNH SAO ĐÊM

Nó đi cổng sau để về kí túc xá. “ Trời cổng bị khóa rồi, làm sao đây?”, nó suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một giải pháp cuối cùng đó là trèo tường rào. Nó cố gắn leo lên, rồi cũng leo lên đc trên tường. “1…….2…………3………nhảy”, nó nhắm tít mắt mà nhảy xuống. Một cú tiếp đất ko mấy đẹp đẽ cho lắm. Nó ngã xuống, lần này nó nghĩ chắc chắn hun đất rồi. nhưng sao cảm giác hình như đất mềm mềm thì phải. “ ui may quá, ko đau,hihi………”. Nó mở mắt ra đứng dậy thì. “ A…………….” nó là lên một tiếng rõ to.

-   sao anh lại……..lại ở đây.

-   này nhóc đứng dậy nhanh cậu nặng lắm đấy.

Nó vội đứng dậy, ngại đỏ cả mặt, thì ra nó tiếp đất ko bị đau là vì có hắn. hix… ngại thật……….. “ mà sao tên điên này lại ở đây” , tất nhiên hắn đứng đây nãy giờ để chờ nó về rồi, nhìn nó chạy như ma đuổi lúc sáng hắn thấy lo cho nó. Ko yên nên hắn ra đây chờ nó.

-   Cậu trốn học để đi đâu vậy

-   kệ tui, tránh ra cho tui đi. ắc…ắc… xì….

-   cậu này dám, ngày này cậu phạm nhìu lỗi nặng đấy chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi….

-   còn lâu nhá, anh ko có quyền đó

-   cậu……..

Bỗng tiếng nhạc vang lên,  chuông điện thoại của hắn…… Nó nghe thấy nhạc của bài As long as you love me của Backsteet Boys. Nhóm nhạc mà nó yêu thích. Hắn trừng mắt nhìn nó như muốn nói “ cậu đợi đấy, tôi sẽ tính sổ với cậu sau”, nó cũng không kém, cũng nhìn lại hắn bằng ánh mắt thách thức “ Tui sẽ chờ xem anh sẽ làm gì tui, hehe…”.

Hắn nghe điện thoại của ai đó mà có vể rất quan trọng. “ Sao mày nói bọn mày bị người của thằng nhóc phản bội đó đập sao? Tại sao lại vây?” .., “ Thôi được rồi để mai ta đến rồi giải quyết sau, còn bây giờ thid cấm đi gây sự đấy, nếu ko biết hậu quả rồi chứ”.. Hừ.. hắn cúp máy rồi quay sang nó.

- cậu theo tôi về phòng nhanh lên.                  Hắn lúc này đang tức giận chuyện gì đó, sắm có nó hắn trút giận lên nó luôn, đứng là giận cá chém thớt mà.

- Sao tui phải nghe lời anh, là là gì mà bắt tui phải theo anh chứ.

- Cậu.. cậu được lắm, về phòng nhanh ko thì bảo, nếu không tui cho cậu ở ngoài luôn.

-   sax……….. ắc…ắ…c….x…..ì….. Anh .. Ắc ..xì… Dám

Nó bít nếu ko nhịn thì cuộc đấu võ mồm này đến hết năm vẫn ko xong, vì thế nó đành im lặng bước về phòng. “ăc…ă..c..xì……….” Những cơn hắc hơi cứ dai dẳng theo nó mãi, khó chịu nhưng bít làm sao, nó ghét uống thuốc,hix…….. thuốc đắng lắm ko nuốt nổi….( trẻ con ghê ta).

Nó trở về phòng vội thay đồ rồi lao thẳng lên giường nằm nghỉ. Mệt là cái cảm giác của nó lúc này, nó thấy ớn lạnh cả người, nó run,,,,,,,, đắp chăn cũng ko hết lạnh. ( Sài gòn trời mùa hè mà đắp chăn, con ni ốm nặng ùi). Hắn mở cửa phòng bước vào, cái giọng ns oan oan của hắn lúc này cũng ko thể nào gọi đc nó ngồi dậy. Hắn mua thức ăn về gọi nó dậy giúp hắn chuẩn bị bữa trưa. Thế nhưng gọi mãi nó vẫn ko trả lời, hắn chạy lại đập nó dậy nhưng mà “ sao nóng vậy, cậu bị cảm mưa rồi, tên nhóc này chỉ làm khổ tui thui”. Ns rồi hắn xuống bếp nấu cho nó một nồi cháo thịt bằm. Hắn lo cho nó, vội chạy vội xuống phòng y tế xin thuốc. chạy nhanh về phòng hắn lấy cháo mang lại cho nó ăn. gọi mãi nó vẫn ko ngồi dậy. “ hư..hư…. lạnh quá…”. nó đang hôn mê,

-   cậu dậy đi, định bắt tui đỡ dậy ak. nè……..nè ………..

Cứ gọi vậy mà nó vẫn chỉ vang lạnh thui, hắn đâm ra lo hơn, rối quá hắn chạy đi gọi nhóc Kh sang giúp, Q thấy thế cũng rất lo, cùng nhóc Kh qua phòng nó. Nó đang rất lạnh.nó cứ nắm chặt chiếc dây chuyền có chiếc đồng hồ hình trái tim. Đó chắc hẳn là một kỷ vật rất quan trọng vs nó.

-   MN em đừng làm anh sợ.

-   này cậu tỉnh dậy đi,                    …..nhóc kh gọi nó.

Hắn đang cuống cuồng ko bít làm gì, ko hiểu sao mỗi lần nó gặp chuyện gì thì lòng hắn lại rất náo loạn. Q và Kh bảo hắn đưa nó xuống y tế nhưng hắn biết nó ko thích xuống y tế nên hắn ko đưa đi.( Nó trẻ con thật đấy, nhưng mà nó ko xuống y tế chỉ vì nó sợ mọi người bít nó là nữ thì mọi chuyện bị lộ hết). Bỗng hắn nhớ tới Peter, hắn lấy di động của nó gọi cho Peter tới. Chỉ 15’ sau Peter đã có mặt tại phong của nó. Anh lại khám cho nó rồi cho nó uống thuốc, nó cũng đỡ sốt nhưng nó vẫn còn ngủ. Lúc này Peter mới quay qua 3 người còn lại. Anh thật sự ngạc nhiên khi bắt gặp khuôn mặt đó. “ Bi……… ko phải sao có thể giống đến vậy.”

Q cũng như biết được suy nghĩ của Peter: “ sao Minh Ngọc giờ lại đến vị bác sĩ này đều ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, thật khó hiểu”.

Nhóc Khoa lên tiếng cắt ngang bầu không khí  im lặng đến dễ sợ đó.

-   Minh Ngọc có làm sao ko anh? ( ns tiếng Anh đấy ná).

-   ak bị cảm do trúng mưa, cần cho cậu chủ uống thuốc theo đơn tôi viết này. thôi tui phải về,

Peter bước ra nhưng không quên quay lại ns vs hắn, dặn hắn cho nó ăn uống đầy đủ. Còn Q và nhóc Kh cũng về phòng ngay sau đó “ tại sao MN có gia cảnh rất bình thường mà lại có bác sĩ riêng nhỉ,”. Q cứ suy ngĩ về chuyện đó. Lúc này trong phòng chỉ còn nó đang ngủ, hắn thì ngồi cạnh chăm sóc cho nó. Nó đau à hắn cũng quên cả ăn. ( Tên này tham ăn lém mà sao giờ lại vậy ta,).  Hắn ngắm nhìn nó khi ngủ, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng, đôi môi hồng sao mà tất cả đều như một nàng tiên vậy. thịch……..thịch…….Hắn lắc đầu tự đập mình, “ ko thể thế, cậu ta là con trai mà, chả lẽ mình bị………… ko, ko……….” Hắn nghĩ lung tung một lúc rồi cũng ngủ quên kế bên giường của nó.

Tới chiều tối nó cũng tỉnh dậy, “ A……….”, nó vẫn còn cảm giác choáng. dụi mắt cho tỉnh nó ngạc nhiên khi thấy hắn đang ngủ ngon lành, đầu hắn gục xuống giường nó ngủ một cách ngon lành.

-   sao anh lại ngủ ở đây, anh lo cho tui phải ko? ko phải anh ghét tui ah………. thì ra anh cũng ko đến nỗi nào. hihi………..

Ko hiểu sao bây giờ nhìn hắn ngủ nó lại thấy hắn thật dễ thương làm sao. Nó cười một mình, nó cảm thấy hạnh phúc, đã lâu rồi nó mới đc một người con trai chăm sóc nó. Vui, vui……….. nó lấy chiếc dây chuyền mở mặt đồng hồ ra ngắm nhìn hình BảoNam, “ anh ơi, Na nhớ anh Bi lắm, anh cũng thấy Na cười rồi phải ko? Na nhớ anh……..”. Bỗng hắn trở mình làm tan đi dòng suy nghĩ của nó, nó với lấy chăn đắp cho hắn, thời tiết về chiều hơi se lạnh. trời cũng tối rồi, ông trăng tròn cũng thức giấc chiếu sáng cả một bầu trời đêm, sao hôm nay nó thích ra vườn hoa ngắm trăng. lồm cồm bò dậy khỏi giường để đi ngắm trăng rằm, (đúng là mơ mộng quá đi, đau mà còn ngắm trăng).

Nó bò được xuống giường nhưng “ọt……….ột……….ột……”, tiếng reo cho thấy nó đang đói. hihi……. cả ngày chưa có miếng gì vào dạ dày cả, đói quá nó đành tạm gác việc ngắm trăng lại mà lao vào bếp , trước tiên phải lấp đầy dạ dạy đã rồi mún làm gì thì làm, có thực mới vực đc đạo mà.

trong bếp nó thấy mấy món ăn còn nguyên trên bàn, nó biết ngay là tên sao chổi chưa ăn trưa ui, haiz………..

-   tên này chắc nấu ăn không ngon nên ko ăn được đây mà, đúng là. A có cháo nữa, hắn nấu cho mình chăng, tên này cũng ko đến nỗi nhỉ……….ui đói quá, mấy món này chắc ko ăn đc nữa, nấu món mới luôn vậy.

Tủ lạnh đc lấp đầy thức ăn, hắn đã mua đầy lúc trưa. Nó lấy ra mấy thứ thực phẩm để nấu cơm ,canh rau và một ít sườn xào chua ngọt, ko thể thiếu món nó thích là rau muống xào tỏi, hehe……… Bữa ăn nhanh gọn chốc lát đc hoàn thành, tính gọi hắn dậy cùng ăn nhưng thấy hắn còn ngủ nên nó để riêng cho hắn, nó ăn xong vội chạy đi ngắm trăng. hihi………..

“ Tui đi ra sân sau có chút việc, anh dậy thì ăn tối nhé, tui ăn rồi, nhớ dọn dẹp sẽ sẽ đấy….hihi………… đồ heo ham ngủ…………”.

Tại sân sau lúc này ko có lấy một bóng người, yên tĩnh và thơ mộng. Ánh sáng dịu hiền của trăng cùng va những ngôi sao chiếu xuống những bông hoa thật huyền ảo, mùi thơm của hoa quỳnh nhè nhẹ thật dễ chịu. Vẫn chiếc ghế đá dưới cây bàng cổ thụ_ nơi nó và thiên thần đã trở thành anh em. Ko gian cũng tạo cho nó nhìu tâm trạng. Vui có, buồn có, lo lắng có. Nó lo cho nhóc em, nó nhớ những kỉ niệm lúc cùng anh Bi của nó ngắm trăng khuya, nhưng nó cũng rất vui vì ngày mai nó sẽ đc về nhà, đc trở lại làm nữ nhi để thực hiện dự định của nó, ngày mai nó sẽ bắt đầu một tình yêu mới, đó sẽ là thời khắc thật hạnh phúc. Nghĩ rồi nó cười một mình. “ ắc….ắc………x……ì………..”, nó thấy lạnh, lúc đi nó ko mang áo khoát, mới ốm dậy nữa. nó xoa hai tay vào nhau. nhưng nó thấy ấm hơn, có một bàn tay đang khoát áo cho nó. Ko biết là ai, nó quay lại đằng sau, bất ngờ thật sự. Nó ns ko nên lời, cặp mắt cứ nhìn trân trân vào một người.

-   a…n…..h……… sao anh lại ở đây

-   Nhóc đi mà ko mang áo, cẩn thận ko ốm rồi lại làm khổ tui nữa thì mệt lắm. mà mới ốm dậy ra đây làm gì.

-   kệ tui, đâu cần anh lo, hứ…………Tưởng anh lo cho tôi ai ngờ chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Đồ ích kỉ..

Nó nguýt hắn một cái rõ dài, cái bĩu môi của nó làm cho hắn ko thể nhịn đc cười, haha…………

-   cậu trông thật ngố nha, haha…………. mà lúc nãy cậu cười gì thế kể cho tui vs đc ko?

-   zô duyên chưa, tui cười thì kệ tui anh hỏi làm zề…. đồ zô duyên, mà anh ăn tối chưa zậy

-   tất nhiên phải ăn rùi……………..

-   ……………….

-   ………………….

Nó và hắn ngồi ns chuyện vs nhau rất vui vẻ, chưa bao giờ kể từ cái ngày đen tối đó, hắn cũng vậy một ma vương lạnh lùng tàn nhẫn thì tối nay lại cười thật tự nhiên. Cả hai cùng ngắm trăng rất lâu. Trăng đẹp và sáng, nó và hắn cũng vậy, cả hai đều là những vì sao sáng đang phát hào quang cho toàn ko gian xung quanh, ko cần ánh sáng hào nhoáng nhưng vẫn luôn tỏa sáng, bởi tâm hồn thật trong sáng, ko có một chút tính toán. Những tiếng cười ko dứt, những lời trêu ghẹo thách thức nhau sao mà khiến ko gian cũng trở nên ấm áp hơn.

11h45’, trời về khuya, trăng cũng sắp đi ngủ, nhưng những câu chuyện vui vẫn không kết thúc. nhưng nó cũng thoáng buồn ngủ rồi.

-         tui buồn ngủ rồi, ta về phòng thôi nếu không mai lại trễ học thì khổ. (nó)

-         đúng là heo ham ngủ mà.(hắn)

-         bộ anh tưởng mình ko phải heo chắc, buồn ngủ rồi mà cứ làm oai…(nó)

-         tui……..tui..(hắn)

Nó Đứng dậy cùng hắn về phòng. Cả hai ngủ một giấc ngon lành tới sáng.

CHƯƠNG IX: HY VỌNG VÀ NƯỚC MẮT....

Sớm mai, nó thức dậy chuẩn bị để về nhà. Hắn đã dậy trước nó từ lúc nào.

-   sáng nay anh về nhà ko?

-   tui có hẹn gặp bạn.

-   uk………..thui tui cũng chuẩn bị để về đây, ngày hôm nay rất quan trọng vs tui,hihi………….

Từ sớm, nó đã xuất phát. Bên phòng đối diện Q và nhóc Kh cũng chuẩn bị về nhà. Nó vừa ra tới cửa đã gặp Q.

-   chào buổi sáng MN. em khỏe chưa?

-   hihi………. em khỏe rồi, anh còn nhớ cuộc hẹn vs chị em chứ. 9h tại quán café ABC.

-   anh nhớ rồi.

-   vậy em về trước đây, hihi…………

Nó chạy vội về nhà, vừa đi vừa hát. “ trời hôm nay thật đẹp, la….la…la….”

“ Rầm…………rầm…………..”, tiếng sấm nổi dậy mây đen kéo đến, vậy mà còn bảo trời đẹp ( con này bị hâm nặng ùi).

Đúng nó đang vui nên tất nhiên nó sẽ thấy trời đẹp rồi, nhưng trời có ủng hộ nó ko?

Tại nhà nó, nhóc Bo đang ở cổng đợi nó. Nó mở cửa bước vào, chạy lại ôm chầm lấy nhóc em.

-   Nhớ Bo của chị quá đi

-   đại yêu tinh thả em ra đi,em đau rồi nè. Mà vào ăn sáng đi em đói bụng rồi.

-   uk, chị cũng đói rồi, hôm nay chị sẽ bắt đầu tình yêu mới, Bo ủng hộ chị ko? Anh Bi ko bỏ chị anh ấy vẫn còn sống. hihi…………..

-   chị Na, chị có thật sự thích người mang hình dáng của anh Bi ko hay chỉ là ngộ nhận. em ko muốn chị khổ thêm một lần nào nữa đâu. Bo thương chị Na lắm.

-   chị sẽ ko để mất anh ấy thêm một lần nào nữa đâu. thôi ăn đi rồi hai chị em mình tới nhà hàng, 9h chị còn đi gặp anh ấy nữa. hihi………. hôm nay chị sẽ cho em bất ngờ.

Hai chị em nó ăn sáng vs vú nuôi. món ăn ngon quá, vú nuôi nó cũng nấu rất ngon mà.

“ Chị Na của Bo thật đẹp, đã lâu lắm rồi Bo mới thấy chị vui như vậy, Chị đã lấy lại đc hạnh phúc rồi phải ko? Bo thấy vui lắm, Bo yêu chị nhiều lắm.”, nhóc em nó cứ nhìn nó và cười. đúng vậy từ ngày BảoNammất đi thì đây là nụ cười hạnh phúc của chị nhóc, sao mà ko vui đc.

-   em ăn đi chứ sao cứ nhìn chị hoài vậy, bộ mặt chị bị dính cơm hả.

-   hihi……… tại đại yêu tinh của em xinh quá đó mà.

-   thôi đi ông tướng, mà em ăn đi chị ăn xong rồi, Bo chờ chị chút nha chị Na cho Bo bất ngờ luôn nì. Vú nuôi cũng ăn ngon miệng nhé, con yêu vú nhìu lém nì.

Ns rồi nó lại ôm lấy vú nuôi nó mà hôn rõ kêu vào má của vú. hihi………. iu vú lém cơ. Rồi nó chạy lên phòng. Căn phòng mà một tuần rồi nó ko đc thấy, chỉ một tuần thôi mà nó thấy như lâu lắm rồi ý.  hix, vú nó ngày nào cũng cho người dọn dẹp sạch sẽ, mọi đồ đạt trong phòng vẫn đc giữ nguyên hiện trạng  như  trước khi nó đi học……… nó nhớ chiếc giường thân yêu của nó, nó nhớ những vật dụng trong phòng từ máy tính đến cây bút nó thường sử dụng. Nhiều kỉ niệm ùa về trong nó, căn phòng này là nơi nó chôn chặt nỗi đau lớn nhất của chính mình, nỗi đau mất người yêu. Quá khứ đó đc gửi vào tất cả các đồ vật ở đây. Những đò vật vô tri vô giác nhưng mối thứ đều giúp nó thổ lộ hết nỗi niềm, những anh tiểu thuyết nì, những chị bút bi màu đen nì, đến cả cô nàng bàn chải đánh răng…. đó là những người bạn thân thiết của nó. Nó mở tủ áo quần ra, những chiếc váy từ lâu đã bị nó lãng quên, hộp đồ trang điểm bị vứt vào một góc trong tủ. Nó lấy ra, nó quyết định sẽ mang váy, sẽ trang điểm lại.  “ Anh Bi thế là Na cũng đc gặp lại anh dù người đó ko thật sự là anh, Na cũng có nhóc Bo ở bên, có người bảo vệ rồi, Na sẽ trang điểm lại nhé, anh ko đc giận đấy. Mà nè lâu rồi Na ko trang điểm nên có xấu thì anh cũng đừng có mà chê nhá, Na giận đó.”

Nó ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu make up. ( Nó có tài hóa trang lém đó, tài trang điểm của nó cũng ngang ngửa vs chuyên gia hàng đầu cơ đấy ná. Dẫn chứng là nó bít làm cho mình trở thành tiên nữ, cũng làm cho người khác ko thể nhận ra mình qua con vịt xấu xí tóc xù, người ngoài kể cả các chuyên gia nếu ko có mắt nhìn thì cứ nghĩ đó là hai người.).

Loay hoay trong phòng một lúc nó bước xuống nhà dưới trong bộ váy màu hồng phấn bồng bềnh mà giản dị, đầy vẻ đáng yêu, bộ váy đc điểm lên đó một chiếc nơ thắt ngang eo làm tôn thêm vẻ duyên dáng của nó. Mái tóc con trai ko còn nữa mà thay vào đó là một mái tóc dài và thẳng, đen óng đc buông thả một cách tự nhiên. Vẻ đẹp trời phú của nó bấy lâu nay dâu kín nay đc bộc lộ ra khiến cho người khác dù đã biết đc nét đẹp đó cũng phải đúng thững một hồi lâu. Nó bây giờ như một tiên nữ giáng trần vậy, lột xác hoàn toàn. đi từng bước xuống cầu thang trong sự ngỡ ngàng của nhóc em và vú nuôi. Nó thật đẹp. điều đó ko thể phủ nhận đc. Nhìn nó lúc này ai cũng có thể cảm nhận được một niềm hạnh phúc trong đôi mắt sáng ngời và long lanh như thủy tinh trong suốt kia. Nó có một đôi mắt thật đẹp, đôi mắt đã hai năm nay nhuốm đủ sự cô đơn, lạnh lẽo và đau khổ, nhưng bây giờ đôi mắt ấy lại ấm áp trở lại, và lại sáng ngời niềm vui như thời thơ bé. Nó đang rất vui mà.

-   Hai người làm gì nhìn con ghê vậy. bộ con xấu lắm hay sao vậy vú nuôi, Chị xấu lắm ak

-   ko con đẹp lắm, vú vui lắm con ak, vậy là con đã tìm lại đc nụ cười rồi. Ta thật sự hạnh phúc lắm, nàng công chúa của ta đã trở về rồi. – Vú nuôi nó ns trong nước mắt, vú chăm sóc nó từ nhỏ, chứng kiến nó lớn lên từng ngày, vú yêu nó như con ruột, nó tìm lại đc nụ cười là điều mà vú vẫn mong mỏi từ mấy năm nay. bây giờ điều đó đã trở thành hiện thực, vú khóc làm nó cũng mếu theo như con nít.

-   chị Na của Bo rất đẹp, đẹp nhất trên đời nì luôn. Bo vui lắm, đây mới đúng là chị Na của Bo nì, hihi………..

Sự hạnh phúc dâng tràng trong căn nhà mà trước đây ko có lấy một tiếng cười. Bây giờ thì khác rồi, tiếng cười đã quay trở lại, ngoài trời chim non hót ríu rít, hoa khoe sắc trong nắng ấm, tất cả như tràng đầy sức sống khi nó cười trở lại. ( ns có quá lém ko ta? hihi… thui kệ, nhân vật chính là nữ hoàng mà,herher……….).

Nó và em nó chào vú để đi đến nhà hàng. Nó đẩy nhóc em đi bộ trên con đường quen thuộc, cảnh vật vẫn như cũ ko thay đổi, nhưng sao hôm nay cảm giác con đường bỗng đẹp hơn một cách lạ thường, hoa nở rộ, gió thổi nhẹ, cây vươn mình trong nắng đầy kiêu hãnh. Đường đi bây giờ phủ đầy một màu hồng hạnh phúc. Nó và nhóc em cuối cùng cũng vượt qua nỗi đau của hơn 2 năm trước. Nhưng nó vẫn mãi ko quên đi anh Bi của nó, anh Bi vẫn sẽ mãi ở trong tim nó, mãi mãi là thế. Gió thổi làm tóc nó bay bay trong gió ( tóc giả đó), thật đẹp. mọi người ai cũng phải nhìn nó mà ngưỡng mộ. Có nhiều chàng trai đi ko vững vì nét đẹp của nó.

-   Đại yêu tinh của em xấu quá nên ai cũng nhìn tề, ngại quá đi.hihi………..

-   thằng nhóc này trêu chị nữa hả, đến nhà hàng rồi nè. Em giúp chị quản lí ngà hàng cho tốt nhé đừng ham chơi game đấy chị Na quýnh ah nha. Chị Na đi gặp tình yêu của chị Na đây, chị sẽ về sớm vs Bo. ngoan rồi tối chị nấu cho Bo một bữa thật ngon nhá.

-   gớm, nịnh như nịnh con nít vậy.

-   thì em là trẻ con mà đâu phải người lớn đâu. hihi………

Nó véo má nhóc em một cái rõ đau rùi hôn lên chỗ véo một nụ hôn, ( đúng là vừa đấm vừa xoa).  Đưa nhóc em vào nhà hàng, nó chào mọi mọi bằng một nụ cười rạng ngời. Ai cũng ngạc nhiên, công chúa của họ ngày thường đẹp một vẻ đẹp của sự giản dị và lạnh lùng, nhưng hôm nay lại đẹp một cách lạ thường, ấm áp và vô tư hơn, Đẹp hơn cả hằng nga trên cung trăng.

-   Công chúa đẹp quá,

-   đúng vậy, công chúa làm bọn em cứ ngỡ lạc vào tiên giới rồi nè.

Nó cười tươi chào đón lời khen của những người bạn tốt.

8h30’, nó tạm biệt mọi người rồi đón taxi đến ABC, quãng đường đến đó ko xa lắm, chỉ 10’ là tới, nhưng nó rất mong chờ đc gặp thiên thần. Nó đang rất mong chờ cái giây phút hạnh phúc của đời mình. Nhưng ông trời ko cho nó một niềm vui trọn vẹn, hy vọng càng nhiều thì thật vọng càng lớn. Nó đến sớm hơn thời gian hẹn, cũng nhờ vậy nó đã bắt gặp một sự việc thật đau lòng….

Bước vào ABC trong nụ cười thiên thần, trong sự chú ý của biết bao nhiêu người. Nó cứ nghĩ là thiên thần vẫn chưa tới, nhưng đập vào mắt nó là một người con trai đang ngồi vs một người con gái, cử chỉ thật thân mật, cô gái khoát vào vai người con trai kia, cả hai cùng cười, ai cũng đẹp. Ko ai khác đó chính là Q. Nó sững người lại. Nụ cười trên môi nó vụt tắt thay vào đó là một sự hụt hẫn. “ Anh Q, anh có bạn gái rồi sao, sao anh lại dối em…”, nước mắt nó sắp rơi. Nó vội bỏ chạy ra khỏi ABC. Cứ thế nó chạy nhanh ra khỏi cửa.

“Á…………….”. cú va chạm vừa rồi làm nó bị ngã, người kia bức tức định làm cho ra nhẽ, nhưng nó đứng dậy vội xin lỗi. Nó ngước lên thì thật sự bất ngờ, là sao chổi, hắn sao lại ở đây, chết hắn sẽ nhận ra mình mất phải đi nhanh thôi. Còn hắn thì đứng sững như trời trồng “ Đẹp quá”

-   xin lỗi anh, mong anh bỏ qua cho.

-   ko……ko có gì, mà cô có sao ko? Hình như tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải, thấy cô quen lắm.

Hắn nhìn nó rất lâu và một cảm giác rất quen thuộc cứ dâng lên trong lòng hắn, từ ánh mắt, cách ứng xử đều rất quen.. nhưng hắn ko nhớ ra là ai.

-   a……..k… tôi.. chắc anh nhìn nhầm rồi, tôi chưa bao giờ gặp anh,,,

-   vậy chắc là tôi nhầm rồi, xin lỗi cô, mà cô có sao ko?

-    tôi ko sao, tôi phải đi xin lỗi anh nhiều.

Nó sợ bị phát hiện nên vội đi ngay, nhưng trong cú va chạm vừa rồi một vật bị rơi ra, sợi dây chuyền quan trọng nhất của nó, món quà BảoNamtặng nó lúc nó tròn 16 tuổi. Nó ko biết sợi dậy bị rơi, cứ thế mà chạy. Hắn thấy sợi dây, vội nhặt lên.

-   cô gì đó ơi cô đánh rơi………..

Hắn đuổi theo nhưng nó đã đi quá xa. “ cô ấy …….. mình đã gặp ở đâu rồi, tại sao lại ko nhớ gì hết vậy nè.” Hắn cũng ko vào ABC nữa mà đi thẳng tới nơi tụ tập của Thần Chết, cũng may hắn ko vào nếu ko thì lại xảy ra hỗn chiến giữa thiên thần và ác quỷ rồi.

TrongABC, tại một bàn ngồi gần cửa kính.

-   Trang đừng làm vậy, em đưa cái này về cho chủ tịch giúp anh, ( ba Q đấy). Anh còn có hẹn.

-   em là bạn gái của anh tại sao em lại ngồi bên anh đc chớ.

-   anh ns rồi, anh chỉ xem em như em gái thôi. em về đi.

Q đang ns chuyện vs Dương Kiều Trang, người con gái yêu Q từ năm đầu đại học, Trang cũng là thư kí đắc lực của ba Q. ( Vừa đi học vừa đi làm đó các bạn ạ, nhân vật này tuy ko xuất hiện nhìu nhưng sẽ là người đóng vai trò rất nguy hiểm đối vs nó, ). Ko chỉ là thư kí mà Trang còn là một chuyên gia trang điểm nổi tiếng nữa, vừa xinh đẹp vừa có tài, nhiều anh mê như điếu đổ nhưng cô chỉ yêu một mình Q.

Trang tức giận bỏ đi để lại Q ngồi đó chờ đợi một cuộc hẹn. nhưng anh nào biết nó đã tới trước và đã bỏ đi khi thấy Q và Trang đang thân mật vs nhau.

Về phía nó, buồn và thất vọng có xen phần hụt hẫn, nó đi lang thang trên con đường đông nghịt người qua lại. Những tiếng xe cộ qua lại ồn ào, tiếng hàng cây xào xạc và những tiếng ns cười hạnh phúc của những đôi tình nhân cứ văng vẳng bên tai nó, thế nhưng nó ko mấy để tâm, nó đau khi bị lừa dối, những bước chân vô hồn cứ đi về phía trước mà ko rõ là đang đi về đâu, nó muốn khóc nhưng lại ko khóc đc. Có thể nc mắt của nó đã cạn khi anh đã bỏ nó mà ra đi vĩnh viễn, cũng có thể tình cảm nó giành cho thiên thần chưa đủ lớn để khiền nó khóc vì anh.

Trời Sài Gòn càng về trưa càng nắng gắt, cái nắng như thiêu như đốt đi mọi thứ, những giọt mồ hôi mệt nhoài cứ rơi rơi như muốn khóc thay cho nó, mệt nhưng nó vẫn đi, đi tìm một nơi có thể giúp nó quên đi nỗi buồn. Mà mãi vẫn ko thể tìm đc. Thời tiết nóng nhưng trong nó lại thấy lạnh vô cùng, bởi vì nó đang rất cô đơn. Trên đường lúc này kẻ qua người lại càng đông, ai nấy cũng nhanh chóng tìm chỗ nghỉ chân cho mình, nhưng họ ko khỏi để ý tới hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang đi giữa trời nắng gay gắt vs tâm trạng vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt đầy sự cô đơn, đau buồn.

Nó vẫn cứ đi mặc dù mọi người đang nhìn nó vs ánh mắt cảm thông. Nhưng trên con đường ấy nào có an toàn vs một cô thiếu nữ xinh đẹp như  nó. Có vô số những kẻ cơ hội xấu xa đang nhìn nó vs ánh mắt thèm khát đến tột cùng, trong đó có một toán người mặt đồ đen, đội mũ đen, mang kính đen, có thể ns là đen toàn tập đang tiến lại gần nó.

-   Nè người đẹp sao lại đi một mình thế này, có cần bọn anh hộ tống ko? haha……………

-   tránh ra ……………..- nó vẫn đôi mắt lạnh lùng mà ns thẳng vào mặt bọn chúng.

-   cô em cũng ghê quá ta, nhưng biết làm sao đc bọn anh kết cô em rồi nên làm sao bọn anh để cô em đi dễ dàng đc, cô em xin đẹp thế này để bọn anh đi theo bảo vệ cô em nhá. haha…………….

Nó biết ko thể nào ns võ mồm vs bọn chúng đc, nó vội bỏ đi. Nhưng bọn chúng quá đông, nó đi sang trái thì có người chận bên trái, nó đi sang phải hay lùi về sau cũng đều bị vây hãm. “ làm sao thoát ra đc bây giờ.Võ của mình dù có cao siêu tới đâu cũng ko làm sao đánh lại đc 10 người bọn chúng đc”.

-   này cô em ngoan ngoãn theo bọn anh đi, cô em chạy ko thoát đâu, haha……….

-   lũ khốn thả tui ra nhanh…. – nó thét lên.

Nhưng những tiếng thét của nó chỉ làm cho những chú chim sợ mà bay đi. Nó thầm trách Q vì sao lại dối nó để rồi nó gặp tình cảnh như bây giờ, rồi nó trách hắn tại sao lại ko giữ nó lại. ( con này vô duyên, mình chạy đi mà sao giờ lại đổ lỗi cho hắn là sao vậy nè….)……, nó thấy lo sợ, người đi đường rất đông đúc nhưng dường như họ bị thôi miên, những chiếc xe máy, xe con vẫn vô tình chạy qua như chưa có chuyện gì, những người đi bộ thì ko dám hé răng nửa lời, có lẽ họ sợ bị mang họa vào thân. Trong khi nó đang rối thì những tên kia càng lấn tới và kéo nó đi. Nó ko thể sử dụng võ vì nó đang mang váy. hix……….

-   cô em xinh đẹp… haha……..

Nó sợ lắm, nó nhớ tới anh, nó đau, nó tủi thân vì ko có anh bên cạnh bảo vệ. Nhìn cảnh vật xung quanh vẫn yên bình mà nó thấy ngạc nhiên. Nhưng nó ko khóc, nó mà_ một đại yêu tinh đã cạn nc mắt từ ngày đó. Nó chỉ thấy hận tất cả mọi người. Nó cứ suy nghĩ như vậy.

-   bỏ những bàn tay bẩn thỉu của bọn bay ra ngay. ko thì đừng trách tau ko khách khí.

-   haha………haha………..haha…………

10 tên vô lại cười lên thật mang rợ, nó bị lôi đi ko thương tiếc. Nhưng trong lúc nó cảm thấy tuyệt vọng nhất thì một tia sáng trắng đã xuất hiện, tia sáng ấy dù nhỏ hưng đã làm rạng rỡ thêm cho tâm hồn đang rất tuyệt vọng của nó.

- Thả cô ấy ra, lũ khốn………..

Có người cứu nó, một giọng nói rất quen. Bỗng trái tim vốn đang rất lạnh và thiếu sức chiến đấu của nó bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường. Tia sáng ấy đã mang đến cho nó một cảm giác bình yên và an toàn, thật sự đã lâu rồi kể từ ngày đen tối ấy nó đã ko còn cái cảm giác này. Và hôm nay trái tim nó lại được sưởi ấm bởi một tia sáng trắng đó. Nó đã khóc, những giọt nước mát hạnh phúc. Người cứu nó đã cho 10 tên kia đo đất. Nó đứng đó, không thể ngờ được là người đó đã cứu nó. ( không biết là ai vậy ta?)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thiên