Chương 124: Chữa trị
Từ sau khi Kanda Sosu ở gặp được Morofushi Hiromitsu ở Bộ công an, anh liền mơ hồ cảm thấy người của “Văn phòng thám tử Utoko” có vẻ không đúng, thân phận không phải là thám tử tư như những gì bọn họ đã nói.
Vì thế Kanda Sosu đã nhờ các đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát Tokyo điều tra, phát hiện văn phòng gọi là “Văn phòng thám tử Utoko” chỉ còn lại mỗi văn phòng trống.
Hơn nữa ở kho hồ sơ của Sở Cảnh sát Tokyo cũng không tìm được hồ sơ đăng ký của văn phòng thám tử này.
Ban đầu, Kanda Sosu nghĩ rằng mình nhìn thấy những người này ở trung tâm nghỉ dưỡng là vì muốn điều tra chuyện của Shareikawa với thân phận công an Nhật Bản cho nên ngụy trang thành thám tử để dễ dàng hành động.
Nhưng bây giờ Kanda Sosu biết rằng quả thực có công an Nhật Bản, nhưng không phải ai cũng là công an, ít nhất không phải là người phụ nữ tóc đỏ đó.
Bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy những tòa nhà nhỏ của các gia đình.
Một nhà ba người bọn họ đã sống ở đây thật lâu.
Quan hệ với hành xóm xung quanh cũng rất tốt.
Gia đình họ chỉ trải qua một số xáo trộn trong vì cha vô tình vào một sòng bạc ngầm trên tàu Seraph và nợ 50 triệu yên.
Tưới hoa trong phòng khách xong, bố tôi quay người đi về phía sân.
Những cây xanh cao gầy đó được mẹ anh chăm sóc rất đẹp, nở hoa um tùm trong mùa đông lạnh giá này, tràn đầy sức sống.
Ngay khi cha vừa rời đi, Kanda Sosu nhìn mẹ cầm quần áo của cha đi về phía máy giặt: “Lúc trước ba nói rằng bệnh viện đang gặp khó khăn và nợ 50 triệu nợ của tổ chức Sharei nên đã bán mảnh đất nông nghiệp ở dưới quê……”
“A? Không thể nào.” Mẹ đem quần áo nhét vào trong máy giặt, quay đầu lại nhìn con trai đứng phía sau cửa. “Mảnh đất nông nghiệp ở quê đã bán từ ba năm trước rồi, 50 triệu kia không phải là do con hỏi mượn bạn bè sao?”
“……” Kanda Sosu trong lòng sinh ra một loại dự cảm kỳ lạ, ngay cả giọng nói dò hỏi mẹ cũng lộ ra một chút khẩn trương. “Cũng không phải…… Mẹ thử cố gắng nghĩ lại xem, mảnh đất nông nghiệp ở quê thực sự đã bán từ ba năm trước sao?”
Nhiều đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát Tokyo đã bị tấn công bởi một thế lực hắc ám.
Tất cả các bộ phận đều bị ảnh hưởng, nhưng những người ở Đơn vị kiểm tra số 3 vẫn bình an vô sự.
Anh không nghĩ chuyện này liên quan gì đến cha mình, nhưng Kanda Sosu nhớ rằng khi anh bị tạm thời cách chức vì khiến máu bị ô nhiễm chỉ có cha đến gặp anh.
Ngày thường ở phòng giám định đều có mật mã khoá vân tay.
Nói chung, loại khóa mật mã này sẽ ghi lại thời gian mở và đóng, đặc biệt là ở những nơi như Sở Cảnh sát Tokyo rất nghiêm ngặt về việc lưu trữ bằng chứng. Điều này cũng nhằm bảo vệ một số nhân sự quan trọng khỏi bị người khác gài bẫy.
Khi công an chỉ trích anh đã mắc sai lầm trong quá trình nhận dạng làm ảnh hưởng đến kết quả nhận dạng DNA.
Kanda Sosu từng đi lấy hồ sơ mở phòng thẩm định và phát hiện ra rằng một trong những người mở cửa đã sử dụng dấu vân tay của anh nhưng anh không biết thời gian.
Kanda Sosu đã rất nhạy cảm với khái niệm thời gian từ khi còn nhỏ.
Tuy rằng thời gian chênh lệch không nhiều, nhưng trong lòng Kanda Sosu biết người mở cửa không phải là mình.
Hiện nay trên thị trường có rất nhiều công cụ sao chép dấu vân tay.
Kanda Sosu từng một lần hoài nghi các đồng nghiệp xung quanh anh có làm điều như vậy không.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó có nhiều người trong Sở Cảnh sát Tokyo bị phục kích bởi các thế lực hắc ám không rõ danh tính nên nhiều đồng nghiệp của họ đã phải nghỉ phép hoặc bị thương phải nhập viện.
Cho nên về cơ bản có thể loại trừ các đồng nghiệp của Sở Cảnh sát Tokyo.
Như vậy…… Người có khả năng nhất lại chính là cha đến tìm anh vào cùng ngày.
Nhưng là vì sao?
Tại sao cha lại làm một việc như vậy?
Có lý do gì để một người cha lại làm hại chính con mình như thế này chứ?
Hành vi làm ô nhiễm bằng chứng như thế này có thể dẫn đến mất việc.
Đối với nghi vấn của Kanda Sosu mẹ tỉ mỉ nhớ lại, cực kỳ khẳng định nói với Kanda Sosu: “Mẹ nhớ rất rõ, ba năm trước là chính mẹ mang sổ đỏ tới ngân hàng……”
Kanda Sosu không nói.
Buổi tối, mẹ anh chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, trên bàn ăn, cha mẹ vẫn đang trò chuyện sôi nổi, dường như đang nói về thời tiết ở Tokyo gần đây đã ấm áp hơn.
Từ sau khi anh bị tạm thời cách chức, cha mẹ đều sẽ không nhiều hỏi đến chuyện này để tránh làm cho Kanda Sosu buồn lòng.
Cha anh còn nói giỡn mà nói: “Nếu sau này không có cách nào làm pháp y nữa thì cùng làm bác sĩ với ba cũng không tồi nha, vừa vặn bệnh viện nhà chúng ta tương lai vẫn phải có người kế thừa……”
Mẹ anh liên tục gật đầu, Kanda Sosu bỗng hỏi một câu: “Ba, lần này ba đi đâu vậy? Con chỉ thấy khi ba thu dọn đồ đạc, hình như đã mang theo rất nhiều quần áo nhẹ. Hiện tại dù Tokyo đang ấm dần lên nhưng ba cũng không thể xem nhẹ được, không biết lúc nào nhiệt độ sẽ lại giảm xuống.”
“Yên tâm đi, trong lòng ba hiểu rõ.” Cha anh không có nói rõ là sẽ đi đâu, chỉ nói một câu qua loa lấy lệ.
Kanda Sisu không phải người hay ép hỏi cha mình, từ nhỏ đến lớn bản thân anh đối với cha đều là kính trọng và kính yêu.
Mọi thói quen sinh hoạt, ngôn ngữ và cách trò chuyện của anh đều sao chép hoàn toàn hình dáng của cha anh.
Chính là cho tới bây giờ Kanda Sosu mới phát hiện, bản thân anh kỳ thật cũng không phải quá hiểu biết cha mình.
Ít nhất…… Lần đầu tiên anh phát hiện mắt cha anh bị cận không nặng lắm nhưng ông vẫn thích đeo một cặp kính có phần kính dày trên sống mũi.
Món cá hấp mẹ làm được đặt trước mặt cha nhưng cha lại không hề động đến.
Không chỉ là cá mà tất cả mọi thứ trên bàn, cha anh đều không hề động đũa.
Cha anh chuẩn bị rời đi sau bữa tối và ông thậm chí còn không có ý định ở nhà qua đêm.
Cảm giác giống như là sợ bị người trong nhà phát hiện ra trên người có vết thương vậy.
Kanda Sosu buông đũa, đứng dậy đi về phòng của mình: “Con ăn xong rồi.”
Mẹ liếc nhìn chỗ thức ăn còn lại trong bát, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay con ăn không ngon miệng sao?”
“Vâng……” Kanda Sosu đi về phía hành lang hình chữ T, khi cả hai đã khuất bóng ở bàn ăn, anh quay lại và đi về phía máy giặt ở cuối hành lang. Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi mỏng của cha mình và dùng ánh sáng mờ nhạt để nhìn, mơ hồ thấy sau vai áo có một chút vết máu.
Bộ quần áo rõ ràng là đã rửa sạch qua, bên trên còn có mùi nước giặt quần áo, vì sao cha lạo nói bộ quần áo này bẩn cần phải giặt thêm một lần nữa?
Và máu cũng đủ thấm vào từng thớ vải.
Chứng tỏ rằng sở dĩ cha anh không ăn hải sản trên bàn vừa rồi là bởi vì ông bị thương.
“Tôi phải đi đây.” Cha xách vali đứng ở phòng khách, lần lượt tạm biệt con trai và vợ.
Kanda Sosu nhìn theo bóng lưng của cha rời đi, tâm sự nặng nề.
Anh…… Trong nháy mắt, thế nhưng có một chút muốn trộm theo dõi
Anh bị điên rồi sao?
Kanda Sosu trở về sofa phòng khách nằm xuống, nghe mẹ dọn dẹp đồ đạc trong nhà kho ngoài sân, còn có tiếng ho khe khẽ vì bụi.
Hầm rượu ngoài sân phủ đầy bụi, bên trong có một khoảng nhỏ mà cha anh không cho phép tiến vào.
Mẹ cũng chỉ là ở bên ngoài quét dọn qua mà thôi
Vốn dĩ Kanda Sosu cũng sẽ không tùy tiện đi vào nhưng khi những nghi ngờ trong lòng anh ngày càng tăng lên, chúng dần dần bắt đầu lan rộng như một quả bóng plastic được mở van.
Mặc một chiếc áo len mỏng, Kanda Sosu bước ra khỏi phòng khách và đi thẳng đến hầm rượu. Mẹ anh ngạc nhiên nói: “Hả? Thì ra là ở chỗ này.”
“Là cái gì cơ?” Kanda Sosu bước sang một bên và nhìn. Như thể tìm thấy một kho báu, mẹ anh lấy ra một hộp băng video từ chiếc hộp phủ đầy bụi.
“Đây là cuộn băng ghi hình kỷ niệm 1 năm kết hôn của ba mẹ.” Mẹ nhẹ nhàng phủi bụi ở mặt trên, cầm băng ghi hình quay vào phòng cắm vào máy. “Mẹ đã lén ghi lại chuyện này và không nói cho ba con biết, mẹ giấu lâu đến mức quên mất đã để nó ở đâu......”
Băng ghi hình bởi vì thời gian mà có chút cũ.
Trong vài giây đầu tiên, những mảnh bông tuyết lóe lên bên trong, tạo cho người ta ảo giác về sự biến dạng của thời gian và không gian.
Trong lúc chờ đọc đoạn băng, mẹ mỉm cười nói với Kanda Sosu: “Con biết không? Khi ba con theo đuổi mẹ, ông ấy vẫn là một bác sĩ nhỏ tội nghiệp. Cha mẹ mẹ lúc đó không thực sự đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nhưng may mắn thay mẹ không nhìn lầm…...”
Điều này Kanda Sosu đương nhiên biết.
Ông bà ngoại anh cũng là chuyên gia về y học.
Hiện tại bệnh viện Kanda lúc trước còn thuộc về ông bà ngoại anh, sau khi ông bà ngoại qua đời mới để cho mẹ anh kế thừa, mà mẹ anh truyền lại cho cha anh và đổi tên thành bệnh viện Kanda.
“Con biết không, lúc ấy mẹ muốn kết hôn với Chizawa, ông bà ngoại con cực kỳ phản đối chuyện này. Còn nói anh ấy thèm thuồng đến tài sản cùng bệnh viện nhà Anzai, tuy rằng lúc ấy tài lực nhà mẹ đẻ của mẹ quả thật tương đối phong phú. Nhưng Chizawa cũng tự dựa vào thực lực của mình mới có thể ở một nơi như Tokyo tự tạo lập danh tiếng của mình……”
Kanda Sosu nghe mẹ anh kể lại một số chuyện ngày xưa mà anh không biết.
Nội dung video trên màn hình dần dần trở lại bình thường. Đó là video tự quay từ góc nhìn thứ nhất của mẹ, lúc đó cha và mẹ đều còn trẻ, cha cũng vẫn chưa để râu như bây giờ râu……
Mẹ đem máy quay phim để phía sau chậu hoa, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được.
Cho nên trong suốt quá trình quay phim, cha anh không hề biết đến sự tồn tại của chiếc máy quay phim này. Mẹ anh đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn tại nhà để kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người.
Mẹ trên TV đang vui vẻ chờ chồng về, còn mẹ ở ngoài TV thì đang hồi tưởng lại cuộc sống của mình lúc đó.
“Hai người chúng ta kết hôn không bao lâu, ông bà ngoại lần lượt qua đời, đây cũng là lần đầu tiên cha mẹ cùng nhau đón một ngày kỷ niệm trong tâm trạng thoải mái, vui vẻ.” Mẹ nhớ tới ông bà ngoại cảm thấy có chút buồn lòng, thanh âm cũng trở nên khiêm tốn hơn. “Lúc ấy Chizawa vất vả chạy ngược chạy xuôi lo liệu lễ tang cho ông bà ngoại đã làm rất nhiều việc. Nếu lúc ấy không có anh ấy, mẹ đại khái cũng không thể sống đến ngày hôm nay……”
Sự việc này Kanda Sosu chưa bao giờ nghe mẹ mình nhắc đến, và anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Anh nhìn mẹ có chút khổ sở, nhỏ giọng dò hỏi: “Ông bà ngoại lúc qua đời là tròn một năm cha mẹ kết hôn sao? Nguyên nhân ông bà qua đời là gì?”
“Cái này mẹ cũng không thể giải thích rõ ràng, lúc ấy cha mẹ mẹ hai người trước sau không đến ba tháng lần lượt qua đời. Một người là bởi ở sửa chữa xà nhà không cẩn thận ngã xuống vỡ đầu, một người là ở bên ngoài chờ xe bỗng nhiên bị đột quỵ.” Sau ngần ấy năm, mẹ anh mới thở phào nhẹ nhõm. “Nhiều khi sức khỏe thực sự quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác…...”
Đoạn băng trên TV phát chậm, có lẽ hơn một giờ.
Quá trình tổng thể là mẹ và cha. Trong khi ăn tối, họ đã nói về một số vấn đề về kế hoạch cho tương lai.
Hai người cũng uống chút rượu, mẹ say chỉ sau vài ngụm đã gục xuống bàn ăn trong tình trạng say khướt.
Mẹ ở ngoài TV vẫn có chút ngượng ngùng, che má nói: "Ai nha, Chizawa chắc không làm gì kỳ lạ với mẹ đâu ha."
Kanda Sosu cười theo: "Cha sẽ không đâu. Mẹ sau khi quay video xong không xem lại sao?”
“Không có…… Bởi vì mẹ muốn chờ đến đám cưới vàng năm ấy cùng xem với Chizawa, như vậy mới có ý nghĩa a.”
Tuy nhiên, thực tế là như vậy. Kanda Chizawa đỡ vợ vào phòng ngủ rồi ra ngoài gọi điện thoại. Qua điện thoại, Kanda Chizawa không nói gì, chỉ “hmm” vài câu, có lẽ là bạn bè gọi tới. Sau đó, cha bước vào phòng ngủ với thứ gì đó trên tay.
Kanda Sosu vừa định hỏi lúc đấy cha đã cần cái gì liền nghe mẹ "à" một tiếng. “Mẹ nhớ ra rồi, lúc ấy mẹ uống đến say khướt, đã quên lúc ấy ta dùng que thử thai phát hiện đã mang thai. Sau còn bởi vì chuyện này bị cha con oán trách thật lâu…… Bởi vì lo lắng cồn sẽ thương tổn tới thai nhi……”
“Thì ra là ngư vậy.” Kanda Sosu nhìn mẹ lâm vào hồi ức hạnh phúc đem đề tài vừa định hỏi nuốt trở về.
Toàn bộ nội dung băng ghi hình đại khái như thế.
Mẹ con hai người sau khi xem xong, mẹ bắt đầu dọn dẹp thức ăn thừa và rác trên bàn.
Kanda Sosu ngồi ở trên sofa, đem băng ghi hình còn chưa cất đi xem lại một lần nữa làm mẹ anh còn cảm thấy Kanda Sosu có chút đáng yêu.
Kanda Sosu cũng không biết vì cái gì.
Bởi vì sau khi bị đình chỉ công tác, mấy ngày nay anh đã đè nén rất nhiều chuyện trong lòng.
Chỉ cần rảnh rỗi một chút liền sẽ suy nghĩ miên man.
Trong đó có rất nhiều chuyện bao gồm cả chính gia đình của mình.
Trời đã khuya.
Anh không biết mình đã xem đoạn băng đó bao nhiêu lần.
Cả phòng khách im lặng, mẹ anh cũng đi ngủ sớm.
Sàn nhà được quét rất sạch sẽ, nhưng trong góc có một cuộn giấy chưa được lau sạch.
Kanda Sosu đi qua nhặt lên, đoạn băng trong màn hình chỉ chiếu cảnh bố anh bước vào phòng ngủ với thứ gì đó trên tay sau khi gọi điện.
Mà nên ngoài màn hình, Kanda Sosu cũng đang đứng ở nơi cha anh đứng trong đoạn băng. Bàn tay cầm cuộn giấy của anh có thể phản chiếu hình bóng trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ở bên trái.
Kia nói cách khác.
Có thể biết người cha đang cầm thứ gì bằng cách nhìn vào tấm kính ở cùng vị trí trong đoạn băng.
Nhưng cuốn băng video thực sự đã quá cũ.
Công nghệ lúc đó chưa đủ để hỗ trợ độ phân giải cao như vậy nhưng điều này không làm khó được chuyên gia giám định của Đơn vị kiểm tra số 3.
Mặc dù anh vẫn đang bị đình chỉ nhưng các đồng nghiệp của anh ở Sở Cảnh sát Tokyo chắc chắn sẽ cho anh một cái mặt mũi.
Cục Quản lý pháp y có bộ dụng cụ CU giấy cơ bản để sửa chữa AI.
Kanda Sosu mang theo đoạn băng ghi hình này đi vào Sở Cảnh sát Tokyo không có người ngăn lại, một đường thông suốt thẳng đến phòng quản lý thiết bị, đem băng ghi hình để vào máy rà quét, đồng thời mở máy tính bên cạnh ra tiến hành xử lý hình ảnh đối lập và chữa trị.
Vì phòng ngừa có người quấy rầy, Kanda Sosu đặc biệt cài chốt an toàn kép trên cửa và khóa lan can cách ly trong phòng.
Đọc bài viết hồi lâu, sau khi nhiều con số lộn xộn được đưa ra, khung hình vốn dĩ mờ nhạt của bức tranh dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng đồ vật trong đoạn băng còn chưa đủ rõ ràng.
Kanda Sosu ấn chuột.
Đồng tử của anh giãn ra trong ánh sáng đục và bắt đầu vỡ ra sau khi nhìn thấy thứ bên trong.
Kanda Sosu thấy được.
Trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, thứ cha anh đang cầm...... là một khẩu súng lục.
“Két ——” Cánh cửa an ninh của phòng thiết bị pháp y được mở ra.
Ngoài cửa có hai nam một nữ đang đứng, ba người này Kanda Sosu đều quen biết.
Matsuda Jinpei, người đàn ông tóc vàng da ngăm cùng người phụ nữ tóc đỏ.
Amuro Tooru là người đầu tiên mở miệng, nhìn cách Kanda Sosu đứng sau màn hình với nét mặt méo mó so với hình dáng ban đầu, nói: “Cuối cùng thì anh cũng nhận ra rằng cha mình có điều gì đó không thích hợp.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top