Chương 115: Chiếc nhẫn

Kawaori Rino trước đây chưa từng gặp anh trai của Hiromitsu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ấy trong nhiều lần tái sinh, và cô thiếu chút nữa đã đánh nhau với người ta.

Thật mất mặt.

Thật sự rất mất mặt.

Cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy trong đời.

Hiromitsu đi ở phía trước nói chuyện phiếm với anh trai, Kawaori Rino theo phía sau liền rất muốn chết.

Lần đầu tiên cô cảm giác được có lẽ chết đi còn tốt hơn là sống ಥ⁠‿⁠ಥ

Nghe Ninomiya Yuna nói, sau khi kết hôn, họ sẽ liên lạc với gia đình nhau nhiều hơn. Nhất định phải để lại ấn tượng tốt trước mặt gia đình đối phương để tránh những rắc rối không đáng có.

Cô thực sự muốn cư xử tốt trước mặt anh trai Hiromitsu để sau này có mối quan hệ dễ chịu hơn với anh ấy.

Hiện tại hoàn toàn xong rồi...... Tất cả đã kết thúc ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ......

Trên đường về nhà, Hiromitsu thỉnh thoảng liếc nhìn Kawaori Rino đang im lặng đi theo, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Sao hôm nay cô ấy lại im lặng thế?

Anh trai đi đằng trước, nội dung trao đổi giữa hai anh em về cơ bản xoay quanh việc sau khi Hiromitsu được phục chức.

Kawaori Rino đi theo nghe vài câu, đơn giản chỉ là một số những việc mà cảnh sát bọn họ cần chú ý.

Lúc trước Morofushi Takaaki không biết Hiromitsu sau khi tốt nghiệp Học Viện Cảnh Sát sẽ thực hiện những nhiệm vụ gì, nhưng anh mơ hồ đoán rằng Sở Cảnh sát Tokyo chắc chắn đã sắp xếp một số công việc tối mật cho Hiromitsu.

Nói chung là không thể nói với người khác về công việc này, cũng không thể nói với những người trong gia đình mình khi đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.

Cho nên Morofushi Takaaki cũng không có cố tình đi tìm hiểu.

Mà hiện tại Hiromitsu trở về vị trí ban đầu, hoặc là nhiệm vụ kết thúc, hoặc là nhiệm vụ ngưng hẳn.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi.

Lần này Hiromitsu gọi điện cho anh, mong anh có thể đến Tokyo ở lại một thời gian, đồng thời cũng nói về sự thay đổi trong tình trạng cuộc sống của mình.

Khi Morofushi Takaaki đến, anh ấy thông minh đến mức không có quá nhiều điều bất ngờ, em trai anh ấy cũng đã đủ lớn để yêu đương rồi.

Chi là gặp gỡ đầu tiên này ngoài ý muốn có phần hơi bất ngờ.

Về đến nhà, Hiromitsu đang chuẩn bị bữa tối.

Kawaori Rino mua một đống nguyên liệu dùng được và không dùng được, đều chất thành đống dày đặc trong tủ lạnh.

Khi Ninomiya Yuna vừa rời đi, cô ấy liếc nhìn Kawaori Rino với ánh mắt rất thông cảm cùng vẻ mặt như muốn nói "Cô cố lên nhé! Tôi cũng không thể làm gì được", điều này khiến Kawaori Rino cảm thấy tâm như tro tàn.

Trong suốt bữa ăn.

Kawaori Rino biểu hiện quá mức an tĩnh.

Cô nắm chặt đôi đũa trong tay, có rất nhiều nguyên liệu được bày trước mặt nhưng cô lại không có tâm trạng ăn uống, cô cầm lấy quả trứng sống và tiếp tục ăn cơm trong miệng.

Hiromitsu nhìn bộ dáng cô như đã làm sai chuyện gì đó có chút buồn cười, thừa dịp anh trai ăn xong đi vào nhà vệ sinh, thấp giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Kawaori Rino: "Ha hả."

Lần này Morofushi Takaaki từ Nagano tới đây đã xin ba ngày nghỉ phép.

Nếu trong nhà em trai có con gái thì ra khách sạn ở vẫn tiện hơn.

Hiromitsu giúp anh trai tìm một cái khách sạn ở gần đó, cơm nước xong xuôi, Hiromitsu phụ trách đưa anh trai về khách sạn, để lại Kawaori Rino một người nhìn đồ ăn còn sót lại trên bàn bắt đầu ôm đầu quay cuồng.

Muốn chết, chính là muốn chết.

Đời này chưa bao giờ muốn chết nhiều đến thế.

Vừa rồi lúc ăn cơm, ba người thì chỉ có hai anh em nói chuyện, cô một mình yên lặng ăn cơm làm bộ bản thân không tồn tại, cũng không biết vì sao anh trai lại không nói chuyện vừa phát sinh ở siêu thị cho Hiro, thậm chí cũng không có ý tứ dò hỏi Kawaori Rino.

Thật may quá.

Cứ như vậy đi, hãy quên chuyện vừa xảy ra ở siêu thị đi.

Từ cuộc trao đổi vừa rồi của hai anh em, Kawaori Rino có lẽ đã nghe được điều gì đó về tình trạng hỗn loạn gần đây ở Tokyo và Nagano, nghe nói rằng nguyên nhân là do thủ lĩnh của tổ chức Sharei, Shareikawa, đã bị cảnh sát bắt đi. Cậu chủ của nhà Sharei cũng biến mất.

Toàn bộ tổ chức Sharei tổ đều loạn thành năm bè bảy mảng, không có ai chịu trách nhiệm, và những tên xã hội đen nhỏ bé đó đang lang thang khắp nơi và tàn phá khắp nơi.

Khi Shareikawa ở đó, ít nhất sẽ có người hạn chế nhóm người này, nhưng sau khi Shareikawa bị bắt, bọn chúng hoàn toàn biến thành cô hồn dã quỷ lang thang bên ngoài. Nhiều quận, huyện lân cận đã bị bọn chúng quấy rối.

Lần này Morofushi Takaaki đến Tokyo không chỉ để gặp em trai mà còn để giải quyết công việc của nhóm xã hội đen này.

Sau khi Sharei Kiri tống cha của mình vào tù, hắn ta đã đến nhờ cậy tổ chức.

Chuyện này Kawaori Rino đã nói với Hiromitsu, sau khi Hiromitsu đưa anh trai trở về nghỉ ngơi, anh nhìn đến cô bạn gái đang nằm liệt trên sofa bộ dáng nửa chết nửa sống.

Mặc dù anh trai không nói gì nhưng Hiromitsu biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra khi nhìn thấy Matsuda Jinpei ôm bụng cười to trong siêu thị.

Nhưng Hiromitsu vẫn muốn đùa giỡn cô bạn gái bé nhỏ này của mình một chút, vì thế ngồi xổm bên cạnh sofa, duỗi tay chọc vào eo cô: "Làm sao vậy nha?"

Kawaori Rino hừ một tiếng, vùi mặt vào khoảng trống trên ghế sofa, một bộ "Em không còn mặt mũi gặp người nữa".

"Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì có được không?" Hiromitsu trong giọng ý cười càng sâu, "Đúng rồi...... Vừa rồi anh Takaaki nói......"

Kawaori Rino đột nhiên ngồi dậy, nhìn Hiromitsu đang cố nhịn cười không ra tiếng: "Nói cái gì?"

"Nói nếu thời gian không sai biệt lắm, có thể suy xét tiến tới bước tiếp theo."

Kawaori Rino nghe không hiểu: "Hả?"

Hiromitsu thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô, xoa bụng rồi ngã người xuống ghế sofa cười lớn.

Anh gối đầu lên chân Kawaori Rino, mái tóc đen dài hơn một chút cù vào da thịt chân cô, Kawaori Rino sửng sốt hồi lâu, thực sự không hiểu anh có ý gì.

Hiromitsu cũng không đành lòng trêu cô nữa, định đợi đến khi đồ anh đặt mua đưa tới tay rồi nói, xong liền đưa tay nhéo nhéo má Kawaori Rino: "Muốn hiểu ý anh là gì thì trước tiên hãy nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra đi."

Kawaori Rino vẻ mặt đau khổ đem những chuyện vừa rồi phát sinh ở siêu thị đều nói ra, sau đó nhìn Hiromitsu càng cười to hơn.

"Đừng cười nữa! Em đánh anh bây giờ! Anh còn cười!!"

Kawaori Rino đẩy đầu ra khỏi chân cô, nhưng anh lại đưa tay ôm lấy eo cô, tựa người lên ghế sofa và hôn lên khóe miệng cô một cái.

"Anh trai anh cảm thấy em rất thú vị."

"...... Ha hả." Kawaori Rino.

"Hơn nữa em không cần hiểu nhầm ý của anh thành như vậy."

"...... Cái gì?" Kawaori Rino

"Anh gọi anh trai tới đây không phải muốn nghe ý liến của anh ấy hay hỏi anh ấy cảm thấy em như thế nào mà là muốn giới thiệu cho hai người biết nhau, đồ ngốc."

Morofushi Takaaki từ nhỏ đến lớn đều không can thiệp quá nhiều vào sự lựa chọn của em trai mình, cho nên cũng dưỡng thành Hiromitsu có cá tính có chủ kiến.

Chỉ cần là người mà em trai lựa chọn sẽ không để bất luận cái ngoại lực nào quấy nhiễu sự kiên định ấy.

Người nhà Morofushi đều có tính cách như vậy.

Bất quá, khi Kawaori Rino không biết. Morofushi Takaaki vẫn nói với Hiromitsu nhận định của mình về Kawaori Rino: "Tinh thần trọng nghĩa ngốc nghếch này của cô nhóc thế mà lại rất giống em khi còn nhỏ."

Hiromitsu thoải mái cười to: "Đúng vậy, rất đáng yêu đúng không?"

Hai anh em nhìn nhau cười, anh trai rất là vui mừng, em trai cũng rất cao hứng.

Thì ra trong bất tri bất giác, Kawaori Rino đã vô tình học được "tinh thần trọng nghĩa" từ anh sao?

Kawaori Rino không được Hiromitsu an ủi, cô rơi vào trạng thái chán nản và thiếu sức sống cả đêm. Cô chỉ biết rằng trước đây Hiromitsu có một người anh trai.

Sau đó cô phát hiện ra rằng năm đó khi Hiromitsu đưa cô đến bệnh viện, viện phí của Kawaori Rino cũng là tiền của Morofushi Takaaki.

Hơn nữa vì không lộ anh trai của mình.

Hiromitsu ở những kiếp trước đều không dám tương nhận Kawaori Rino.

Nói cho cùng.

Điều Kawaori Rino không thích nhất là nợ ân tình người khác.

Nhưng mà, cô cảm thấy mình mắc nợ hai anh em họ quá nhiều.

Tâm trạng Hiromitsu đang rất vui vẻ, khi anh tắm xong tiếng nước nhỏ giọt cùng tiếng cười vang lên như trống.

Kawaori Rino rót cho mình ly rượu vang đỏ do Morofushi Takaaki mua, hy vọng có thể khiến bản thân quên đi sự việc này bằng cách say khướt.

Hiromitsu quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, treo lỏng lẻo trên đường nhân ngư và thắt lưng.

Với chiếc khăn lông vắt sau cổ và những giọt nước vẫn còn trên mái tóc đen, anh bước về phía Kawaori Rino.

"Để anh xem chỗ đó của em còn sưng không?" Anh giữ đầu gối Kawaori Rino, dùng một tay vặn nắp chai dầu.

Kawaori Rino co thành một đoàn, cô không muốn bôi, bôi xong chỗ đó kỳ lạ lắm: "Không còn sưng nữa."

"Vậy...... Đêm nay chúng ta tiếp tục nhé?" Hiromitsu hơi hơi khom người, tựa trán vào trán cô, cười khúc khích, nghiêng người về phía cô.

Kawaori Rino bị cảm giác nặng nề đè nén, hơi thở tràn ngập mùi sữa tắm bạc hà trên người anh.

"Không phải, em còn chưa chuẩn bị...... ưm." Kawaori Rino.

Lần này bởi vì chỗ sưng kia của cô vẫn chưa đỡ hẳn nên Hiromitsu đã hạn chế phần lớn cử động của mình, chưa đã thèm mà đắp chăn cho cô, sau đó mặc quần áo vào và chuẩn bị ra ngoài khi trời vẫn còn tối lúc 3 giờ sáng.

Trên giường vẫn còn hơi ấm nóng hổi, ​​mỏng manh tinh tế như vòng tay của anh.

Kawaori Rino xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, đứng dậy chuẩn bị đi tắm, nhìn Hiromitsu mặc quần áo chuẩn bị rời đi.

"Anh muốn tới Sở Cảnh sát sao?" Kawaori Rino hỏi.

Hiromitsu cười lắc đầu: "Không phải, anh muốn đi một chuyến tới Nagoya."

"Nagoya? Lái xe đi à?"

"Đúng vậy, lúc trước ở Nagoya tìm người chế tác một thứ, hôm nay đi lấy nó về."

"Được rồi" Kawaori Rino tựa vào anh một lúc, nhìn anh đi về phía chiếc ô tô đậu ở tầng dưới giữa những vì sao sáng trên bầu trời đêm.

Mấy ngày gần đây, Hiromitsu dường như bận rộn với một số việc mà Kawaori Rino không biết.

Nagoya là một trong ba khu đô thị lớn của Nhật Bản nên lượng người đến đây cũng rất đông.

Khi Hiromitsu lái xe tới thì trời đã sáng và có rất nhiều người đi bộ trên đường.

Anh còn phải đến Sở Cảnh sát Tokyo để giải quyết công việc vào buổi chiều nên chỉ có thể sử dụng thời gian sáng sớm và ban ngày.

Lúc tới cửa hàng, nhân viên bên trong cũng biết Hiromitsu tới lấy gì, cho nên trực tiếp đem hộp quà ra

"Viên kim cương mà anh yêu cầu chế tác là một viên kim cương có màu sắc lạ mắt được cắt bằng kỹ thuật cắt của Italia và được khai thác từ mỏ Premier ở Nam Phi, anh hãy nghiệm thu ạ." Thái độ người phục vụ ưu nhã mà lại cung kính, đem nhẫn kim cương để trong một chiếc hộp nhung đỏ rất tinh xảo đưa cho Hiromitsu xem.

Hiromitsu lấy khăn lau bụi lau bụi trên đó, kiểm tra độ tinh khiết và chi tiết bên trong rồi nhờ người phục vụ gói lại cho mình.

"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc." Người phục vụ xách theo một chiếc túi màu đỏ đưa cho Hiromitsu, tươi cười xán lạn.

Tâm trạng Hiromitsu cũng bởi vì những lời này mà trở nên thập phần sung sướng.

Tuy nhiên, tâm trạng vui vẻ này lại không còn nữa sau khi anh đến Bộ Công An và ký thủ tục phục chức.

Kazami Yuya bị bầm tím và trầy xước trên mặt, nhiều ghế trong văn phòng trống rỗng, các đồng nghiệp còn lại trong bộ phận trông có vẻ nặng nề.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hiromitsu vào phòng, anh rõ ràng cảm giác được tâm tình của mọi người có gì đó không ổn.

Rất nhiều người muốn nói lại thôi lúc sau, cũng không biết nên nói cái gì với Hiromitsu.

Kazami Yuya cũng bị Hiromitsu gọi riêng ra ngoài, dưới sự tra hỏi của Hiromitsu mới nói ra sự thật.

"Dạo gần đây, các đồng nghiệp của chúng ta đều gặp các sự cố ngoài ý muốn. Một số vụ tai nạn xảy ra do phương tiện giao thông bị can thiệp, một số bị phục kích bởi súng bắn tỉa, sếp Furuya nói những chuyện này không phải ngoài ý muốn......" Mà là có người ác ý nhằm vào.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hiromitsu, Kazami Yuya cũng bắt đầu tỏ ra nghiêm nghị, may mắn thay anh đã nói hết mọi chuyện: "Vốn là sếp Furuya yêu cầu tôi không nói cho anh biết, nhưng gần đây toàn bộ Sở Cảnh sát Tokyo và Cục An Ninh đều đang hoảng loạn, đó là điều hiển nhiên. Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Có một thế lực đang bí ẩn đang theo dõi chúng ta. Nhiều đồng nghiệp của chúng ta hiện đang ở bệnh viện để điều trị, số còn lại cũng đang nghỉ phép vì nhiều lý do khác nhau."

Vì vậy, số lượng nhân viên ở Bộ Công An của Sở Cảnh sát Tokyo ngày càng giảm.

Hiromitsu nhíu mày: "Những đồng nghiệp nhập viện đó có nghiêm trọng không?"

Kazami Yuya cũng lẩm bẩm lầm bầm nửa ngày: "Tình hình cũng không khá hơn cảnh sát Matsuda lúc ấy là bao......"

"......" Hiromitsu.

Ở nơi đó lâu như vậy, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng loại người nào đang làm loại chuyện này.

Và mục đích không thể rõ ràng hơn...

Kawaori Rino đang nằm ở nhà cũng bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Giọng Mizunashi Rena trầm xuống đến cực điểm: "Không ổn rồi, Boss đã phát hiện cô biến mất."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top