Chương 14: Thấy

Đêm đó, Conan đã có một giấc ngủ ngon như chết. Mọi mệt mỏi trong người cậu như đổ ra thành một màn đêm u thẳm bao bọc lấy tâm trí cậu thật yên bình. Cho đến khi tỉnh dậy, Conan tá hỏa khi trông thấy mình đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

"Cái quái gì?" Conan thốt lên một tiếng nhỏ, cảm thấy mí mắt mình co giật một chút.

Nhưng cậu vẫn bình tĩnh xem xét xung quanh và an tâm thở phào khi thấy cha mình trong cái áo hawaii toàn chuối vàng ngồi kế cạnh nhìn mình.

"Chuyện gì thế?" Ông Yusaku hỏi, gấp tờ báo đang đọc dở để lên bàn.

"À..không có gì đâu. Chúng ta đang ở đâu vậy?" Conan xoa trán, cố làm dịu cơn đau đầu đang âm ỉ nhẹ.

"Vì sáng nay chúng ta gọi mãi con không dậy nên chúng ta đã mang con vẫn còn ngủ lên đường luôn. Hiện chúng ta đang trên tàu ra thẳng hòn đảo ngoài biển Tokashiki." Ông Yusaku vừa trả lời, vừa dõi theo con trai nhỏ đang chạy lại gần phía cửa sổ, đứng lên một cái ghế đẩu và nhìn ra bên ngoài, nơi mà biển xanh vỗ nhẹ vào thân tàu lớn, gió thổi mang theo mùi muối và mặt trời đã lên cao, chiếu xuống ánh nắng của buổi ban trưa.

"Trời ạ, con đã ngủ bao lâu vậy??"

Ông Yusaku không trả lời câu hỏi của thằng con mình. Người bố nay cười tủm tỉm, tin rằng thằng nhóc thiên tài của ông tự biết suy đoán mà thôi. Đổi lại, ông có tin vui hơn cho nó, liền nói:

"Tiện thì, vì con không dậy kịp thời nên bố không bảo vệ được hành lí của con khỏi tay mẹ con đâu nhé."

Conan nghe tin liền cảm thấy tá hỏa, hai mắt mở trừng trừng, mặt mày xanh hết lên. Cậu vội chạy về phía hành lý của mình mở toang ra. Nhìn vào đống đồ ở bên trong, Shinichi không khỏi thở hơi lên.

"Trời ơi..." Nghe tiếng con trai mình đau khổ cũng là một loại niềm vui mà ông Yusaku nghĩ mình mới phát hiện ra vào dạo gần đây.

Đống quần áo siêu đáng yêu dành cho mấy đứa trẻ con mà cậu lén bỏ ra vào tối qua khi soạn lại hành lý đều đã ở đây cả. Từ quần áo của học sinh tiểu học, đồ thỏ con các kiểu đều nằm gọn trước mắt cậu.Không đời nào cậu mặc chúng đâu nhỉ? Không đời nào! Cậu chừng cái tuổi nào nữa!!

"Yukiko đã rất tâm huyết với chúng đó. Ta nghĩ con nên chiều mẹ con vui đi." Yusaku nói trong tiếng rầu rĩ của Conan.

"Đành vậy." Cậu đáp lời, chấp nhận thực tế đau đớn, nếu không thì lấy đồ đâu mà mặc. "Vậy bao giờ mình tới nơi ấy, bố? Và mẹ..đâu rồi?"

"Theo dự kiến là tầm chiều tối nay sẽ đến nơi. Còn mẹ con thì vô tình gặp lại bạn cũ nên cùng đối phương đi tám chuyện rồi. Con có tính đi ăn trưa không?"

Conan tính trèo lên giường ngủ tiếp. Nhưng từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì nên não cậu vừa nghe tới "bữa trưa" thì dạ dày đã vô thức rồn rột. Mà đi ngủ khi bụng vẫn còn đói chẳng phải ý kiến hay, thế nên Conan nhanh chóng đồng ý.

Hai cha con bọn họ cứ thế rời khỏi phòng, đi đến nhà hàng ở trên tàu. Do đã giờ trưa nên nơi này cũng đông đúc hẳn. Thế nhưng, bằng đôi mắt nhạy bén, cả Yusaku và Conan đều nhanh chóng trông thấy Yukiko. Cô ấy ngồi ở cánh phía bên trái nhà hàng, cạnh một người phụ nữ lạ.

"Ô, chào hai bố con." Yukiko ngân nga khi thấy chồng và con trai bé tí của mình đang đi lại gần. Sau đó, cô liền giới thiệu người bạn thân Chikage Kuroba lâu năm của mình cho họ. Và chẳng ngần ngại, họ ngồi chung bàn ăn với nhau. Trông thấy có hai đĩa thức ăn trên bàn đã hết, Conan tò mò hỏi:

"Mẹ và cô ăn rồi ạ?"

"Hai người tới hơi muộn rồi để gặp Kaito rồi." Yukiko cười, đáp. Ý ám chỉ đĩa thức ăn đó là của một người khác, hơn nữa, người ấy còn là người quen.

"Kaito ạ?" Conan đã an vị trên ghế ngồi cạnh mẹ mình, kế bên còn lại chính là ông Yusaku.

Chikage cười một cách tự hào, đáp lại:

"Phải, cô đang đi du lịch cùng với con trai mình. Tên thằng bé là Kaito."

"Ấy chà, nếu mình nhớ không nhầm, thằng bé nhà cậu bằng tuổi Shinichi nhà mình đúng chứ?" Yukiko nghe xong liền tươi cười, hỏi.

"Đúng rồi nhỉ, tiếc là khi Kaito còn bé, tớ không có dịp dắt nó qua nhà cậu chơi." Chikage trả lời. Cô cười, đôi mắt khẽ nheo lại như một con cáo vui thú.

"Không sao, không sao. Vẫn nhiều dịp, vẫn làm quen kịp mà." Yukiko đáp.

Bấy giờ, cậu đã đói nên cũng quyết định cùng với Yusaku gọi món. Nhưng do bản năng của một thám tử khiến cậu để ý lấy mọi thứ dù chỉ là nhỏ nhất.

"Á...Món ở đây chỉ toàn là hải sản thôi." Conan chợt lên tiếng khi thấy menu toàn là cá, tôm, mực, tất tật của những loài sống dưới biển.

"Sao thế, Conan? Con không thích ăn hải sản à?" Yusaku không nhớ con trai mình kén chọn tới vậy. Hay do mấy ngày này thằng con ông mệt nên nó cũng trở nên kén ăn?

Chậm rãi lắc đầu, Conan đáp:

"Không ạ, con chỉ thấy lạ thôi. Tại vì đĩa ăn xong của anh Kaito chừa lại không phải xương của loài cá...Nó trong giống xương heo hay bò gì đấy, nên con nghĩ trong menu có thịt."

"Ối cha, đứa trẻ này sao tinh ý thế?" Chikage làm sao không nhận ra thằng nhóc đối diện là ai. Thế nhưng, cô vẫn một mực giả vờ.

"Dạ, cháu quên chưa tự giới thiệu ạ, cháu là em họ của anh Shinichi, Conan ạ." Cậu dùng chất giọng vui vẻ một cách giả tạo để trả lời, không quên nụ cười ngây thơ ấy.

Đối với Chikage mà nói, diễn xuất này coi như cũng đạt. Có lẽ là do Conan có máu mủ gì đấy với Yukiko nên dòng màu diễn xuất cũng được truyền thừa theo. Nhưng là người tinh ý, hơn nữa, Chikage vẫn hay để ý mọi thông tin tới KID nên cô dễ dàng nhận ra đấy là khắc tinh của con trai mình. Rõ ràng thằng bé này không bình thường, Chikage dễ dàng phán đoán chuyện này, chỉ không hiểu điểm nào không bình thường. Mà Kaito cũng chưa từng kể cho cô biết mấy chuyện ấy bao giờ cả.

"Vậy sao? Quả nhiên là con có tố chất trở thành thám tử giống Shinichi đấy." Chikage khen ngợi, sau đó chợt hỏi tiếp:

"Ấy mà, con trai cậu dạo này sao rồi, không đi cùng với cậu sao?"

"À à, nó hiện đang bận ở nước ngoài phá án rồi." Yukiko nhanh chóng trả lời.

Conan không quan tâm nhiều lắm đến cuộc trò chuyện, nhưng vẫn âm thầm lắng nghe. Đa phần nội dung đầu là nói về con trai hai người một chút. Sau đó, họ lại bàn qua địa điểm sống, dạo này có khỏe không, đang làm gì, y hệt một cuộc tám chuyện thông thường. Cuối cùng, món cá nướng sốt tương đen nóng hổi cũng được đưa ra dành cho Conan. Trong khi, Yusaku lại ăn bí ngô hấp tôm yến mạch vì tò mò. Được thêm một lúc thì cô Chikage liền rời đi trước, bảo rằng mình cần về phòng có chút việc. Nhờ thế, không gian bàn ăn liền chỉ còn gia đình Shinichi ngồi với nhau.

"Em vui thiệt đó, không ngờ sẽ bất ngờ gặp lại Chikage~" Yukiko reo lên, sau đó, cô cũng gọi phục vụ lấy món cho mình.

"Con tưởng mẹ ăn rồi?" Conan lấy lạ bèn hỏi.

"Chưa chưa, mẹ chờ hai cha con rồi mới ăn ấy." Cô nhanh chóng đáp lại, tràn đầy năng lượng tỏa ra.

"Vậy cô Chikage ấy là bạn mẹ à? Con chưa bao giờ nghe kể hết..." Conan thành thạo dùng dao và nĩa cắt một miếng cá bỏ miệng. Hương vị giòn nhưng bên trong vẫn còn ẩm hòa quyện với nước sốt đậm đà tan trong miệng cậu.

"À à, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp lại cô ấy. Lần cuối mẹ gặp là khi con còn nhỏ tí cơ." Yukiko chống cằm, nhìn hai cha con ăn một lúc. Yusaku lại tinh tế, cắt một miếng cá kèm chung với bí đỏ đút cho cô. Thế nên, không những được cập nhập thông tin chưa bao giờ biết, Shinichi còn được tặng kèm món cơm chó từ hai vị phụ huynh. Cậu muốn chê hai người sến quá đi mất, cũng không hiểu sao người yêu nhau lại làm mấy trò này, trông rất trẻ con.

Tất nhiên, ăn no xong thì cơ thể sẽ bỗng chốc cảm thấy trùng da mắt, căng da bụng, thỏa mãn cái bụng xong thì Conan lại lên giường đánh một giấc. Cơn buồn ngủ kéo đến như cách cơ thể cậu đòi nghỉ ngơi sau mấy ngày không ngủ đủ.

Yukiko là người gọi cậu dậy, vui vẻ thông báo rằng họ đã tới nơi và đến lúc xách hành lý xuống đảo. Khi ấy, cái nắng gay gắt lúc ban trưa đã tan biến, để lại một màu trời âm u. Có mùi muối thổi trong từng có gió chạy ngang sống mũi, Conan cùng cha mẹ mình xuống một cảng tàu nhỏ.

Tất cả đều di chuyển theo người hướng dẫn tới khách sạn. Thêm lời chỉ dẫn của chú ta, nơi này có rất nhiều khu vực và tất cả đều miễn phí vì họ là những ngươi mua vé vip. Vì tới chỗ lạ, Conan không kiềm được mà xem xét vòng quanh. Khách sạn được đặt ở một vị trí khá đẹp, mặt tiền quay thẳng về phía biển xanh trong vắt. Tuy đã có biển, thế nhưng trước cửa khách sạn, hơi dịch về phía bên trai lại là một bể bơi rất lớn.

Đột nhiên, Conan nghe thấy có âm tranh tràn đầy thích thú sau lưng mình:

"Này anh ơi, anh ơi, anh có thể diễn lại trò hồi nảy cho em xem không?"

Theo phản xạ, cậu quay đầu về phía nơi phát lên tiếng động. Đằng sau lưng cậu, đang đứng hơi xa là một thiếu niên trẻ tuổi. Đối phương đội một chiếc nón lưỡi trai, đầu hơi cúi xuống nhìn đứa trẻ nhỏ phía dưới nên Conan không thể thấy rõ gương mặt. Người đó ngồi xổm xuống cho bằng ngang với đứa trẻ. Giọng cũng khá trầm, phải lắng tai kỹ lắm, Conan mới nghe được giọng hắn ta pha lẫn với đống tạp âm xung quanh.

"À à, là trò đó à? Vậy thì xem cho kỹ nhé."

Chàng trai đó đưa một tay lên, bàn tay xòe ra chống trơi. Thế mà, thoăng thoắc một cái, cũng không biết từ đâu liền bắn ra tung tóe vô số mảnh giấy sắc màu, kéo theo cả những dải cờ nhiều màu sắc trước sự ngạc nhiên của đứa trẻ.

"Ảo..thuật?" Conan chợt nghĩ.

Một động lực thôi thúc đến kỳ lạ xô vào cơ thể nhỏ bé của cậu, khiến đôi chân cậu tự bước đi. Đâu đó trong Shinichi đã la hét bảo cậu dừng.

Thế mà phải chăng,

Sự tò mò giết chết con mèo đen...

Tựa nàng Pandora không màn lấy lời dặn, mở chiếc hộp gỗ kia...

Còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top