Vấn Đề Thứ Tám: Nghệ thuật chọc cười đám cưới

(A/N: Hổng có nghĩ được cái tên nào hay hơn!)
Hai ngày sau buổi gặp mặt, bọn Shinichi xúng xính áo quần đi dự lễ cưới. Đám con trai mặc đủ kiểu, riêng các nường thì đồng loạt váy trắng (Ôi xinh thế *xỉu*)
– Này, không biết chị Jodie mặc váy cưới trông thế nào nhỉ? – Ran thắc mắc
– Ừ, tớ tò mò quá! – Kazuha đưa ngón tay đặt lên cằm, ra chiều đăm chiêu
– Chắc giống bà cụ 90 – Shinichi lấy mất hình ảnh đẹp đẽ vừa xuất hiện trong đầu hai cô bạn
– Kudou-kun, cậu thật... – Kazuha nghẹn lời
– Quá đáng! – Ran nói tiếp
– Đó là sự thật, rồi cậu sẽ thấy. (Anh Shin thiệt quá đáng!)
Đến nơi, cả hội choáng ngợp, suýt ngộp thở vì cả hàng khách khứa đông đến nỗi có thể xếp đủ quanh khu phố đứng nhốn nháo bên trong. Shinichi nghĩ trong lúc tránh bị chết ngộp "Trời ơi, hai người đó mời hết hai bên FBI và CIA sao mà đông thế?!"
Heiji cố gắng len lỏi qua đám đông, phá đá mở đường cho cả bọn, cố gắng đi đến chỗ Jodie. Đến nơi, cả lũ thở hồng hộc như vừa đi cày trăm thửa ruộng về.
– Chị Jodie, chị...
Đang nói, bỗng dưng Shinichi khựng lại. Cu cậu trố mắt quét từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu Jodie.
– Ôi, chị mặc KIMONO??? – Anh chàng hét lên trong nỗi ngạc nhiên khôn cùng.
– Đừng có hét lên thế, chị đang bực đây! – Jodie quay lại – Đọc cái này đi!
Shinichi đón lấy tấm thiệp màu đen trên tay Jodie, lẩm nhẩm.
"Gửi toàn thể anh em công nhân viên chức điệp viên tại chức ở FBI và CIA.
Tôi, Shuichi Akai, kẻ bị bà già Jodie Starling và ngài Andre Carmel ép phải viết thiệp cưới thành thật cầu khẩn mọi người đến dự đám cưới của hai người, tổ chức vào ngày XX tháng Y năm ZZZZ. Xin mọi người làm ơn làm phước đến cho, kẻo cái thân của viên đạn bạc sẽ nằm dưới sông còn hồn của tôi sẽ chu du nơi địa phủ, làm bạn cùng Diêm Vương..."
Mới đọc đến đó, Shinichi đã phá ra cười. Akai thực sự đã mùi mẫn đúng như Jodie muốn, nhưng lại không phải kiểu mà Jodie mong.
– Bài học để đời đấy nhóc. Ta không bao giờ tin phụ nữ, nhất là những người đã lừa ta cả chục lần! – Giọng Akai cất lên bên tai Shinichi.
– Em e là cái bài học đó, đến ba đời nữa Kudou mới thấm được. – Một giọng nói quen thuộc cất lên
– S-Shiho! – Shinichi mở to mắt
– Cảnh báo lần một! – Shiho quay sang đối tượng Shinichi – Cậu phải gọi tớ là Miyano-san
– Trời ơi, mới đi Úc có một năm mà sao giờ đanh đá quá! Trước giờ cậu vẫn cho tớ gọi bằng Shiho mà.
– Trước khác, giờ khác! Cậu phải biết học phép lịch sự đi chứ.
– Shuu, hết trò sao mà mời em nó về đây? – Jodie lườm Akai – Nó giờ này đang phải chuyên tâm học hành mà cậu lại bắt nó tưng tửng về đây dự đám cưới thế này à?
– Ảnh đâu có mời – Shiho phân bua – Là em tự về đó!
– Em làm sao biết anh chị cưới mà tự về! – Jodie đưa ra bằng chứng sắc đến nỗi Shiho chỉ biết chịu trận
– Là do cái e-card ảnh viết thương tâm mùi mẫn quá nên em về xem sự tình nó như thế nào.
– À, hóa ra đầu nguồn cơ sự vẫn là do cậu, Shuu-san!
– Ủa, sao lại là Shuu-san? – Shiho quay sang hỏi Jodie.
– Tên do nhóc Kudou đặt đó, hay không? – Jodie cười – Lái đi một tí là thành sushi ngay
Trong khi đó Akai quay sang Shinichi
– Thấy chưa, đây chính là bài học của ta đó. Đằng nào thì Jodie cũng sẽ lại gọi ta là "Shuu-san" mà thôi.
– Nhưng nếu anh làm cho tử tế thì có khi chị ấy sẽ nghĩ lại. – Ran nói.
– Chà, cô bé nói sâu sắc quá....
– Như con dao giũa trái tim bằng đá của ta! – Một giọng nói nhại theo Akai vang lên.
Akai không buồn quay đầu lại.
– Rena, cô thấy chuyện làm người ta muốn chết là vui từ khi nào thế hả?
– Lâu lắm rồi, từ hồi anh tập tành viết blog bằng lối văn tưng tửng của mình cơ. Mỗi ngày blog của anh có hơn 100 lượt truy cập đấy. – Rena thản nhiên trả lời.
– Cái gì? Akai có blog á? – Jodie tròn mắt
– Chị còn hỏi. – Shiho nheo mắt – Cái e-card đám cưới, ảnh viết trên blog rồi gửi đi tứ lung tung đấy.
– Shuichi, cậu...
– Ấy, đừng tức, phụ nữ mà giận là sớm có nếp nhăn lắm đấy. – Akai xua tay
– Chuyện đó tôi thừa biết, cậu không cần dạy đời, "Sushi"!

– Sao cơ? – Akai nghiến răng ken két
– Sushi! – Cả hội Shinichi bèn thừa gió bẻ măng
– Các nhóc ngươi dám.... – Akai quay ngoắt sang bên Shinichi
Bất thình lình, Carmel chạy ra từ giữa đám người. Thở hổn hển, anh nói giọng đứt quãng.
– Sếp đến kìa.
– Sếp?
– Tôi mời cả sếp đến mà! – Akai tỉnh bơ nói, coi như chuyện này là đương nhiên, khỏi bàn cãi chi cho mệt.
– Mau lên em, có cả sếp bên sở CIA đến đấy!
– Cả CIA á? – Jodie đứng ngây người như vừa bị sao quả tạ đâm trúng
– À, chắc sếp thấy tôi xin nghỉ phép nên lẳng lặng bám theo. – Rena giải thích – Sếp cũng thật là...
Shinichi bèn bấm cả bọn len lén chuồn ra đằng trong, kéo cả Shiho theo.
– Mặc mấy người lớn đó giải quyết mấy ông sếp. – Heiji nói – Giờ chắc tớ phải học cách đi của phù rể. Hakuba, giúp tớ chút.
Saguru đứng sang bên cạnh Heiji, nói.
– Tôi đếm, cậu bước. Cứ bước đúng nhịp tôi đếm là được. Sẵn sàng chưa?
– Rồi.
– Bắt đầu này: Một... hai – ba... một... hai – ba... một... một... hai – ba...
Heiji lẩm nhẩm đếm theo Saguru. Đến khi chắc mẩm mình không còn lẫn được nữa, cu cậu thở hắt ra
– Hic, không dè làm phù rể mà cũng toát mồ hôi hột ra thế này
– Cái đó là mấy bước khiêu vũ chứ đâu phải cách đi của phù rể. – Saguru nói một câu làm Heiji muốn khóc thét.
– CHứ sao cậu dạy tôi.
– Muốn xem cái mặt ngố của cậu lúc học thôi.
– ÔI! – Cơn tức của Heiji cuối cùng được dồn vào chữ ôi duy nhất.

(A/N: Tác giả đã có một nhầm lẫn. Họ tên của Hakuba là Hakuba Saguru, tức Saguru là tên. Vậy nên từ giờ sẽ chuyển sang gọi đúng tên của Hakuba)

– Kìa, bắt đầu đám cưới rồi! – Kaitou hốt hoảng.
– Đi mau! – Kazuha giục
– Cô dâu đâu? – Aoko hỏi
– Ở chỗ khách mời ấy! – Heiji trả lời rồi mau lẹ chạy đi. Nhưng đột nhiên anh chàng lại quay về.
– Hakuba, làm công tác mở đường đi! Sợ lắm rồi.
Saguru ậm ừ rồi tiến lên phía trước, quả là một trang nam nhi đại trượng phu thích lấy le với phụ nữ. Nói thế vì sau khi cu cậu bước đi, Ayako đã nói:
– Saguru dũng cảm quá!
Làm anh chàng phổng hết cả mũi.
Trong khi đó Shinichi gầm gừ
– Biết thế ta đã xung phong làm cô gái mở đường.
Lúc chui ra được đến chỗ cô dâu chú rể, bọn Shinichi mừng hết chỗ nói.
– Nào mấy nhóc, đi theo Akai! – Carmel hướng dẫn
Jodie đứng bên cạnh cũng không chịu lép vế, chỉ trỏ.
– Ra đứng phía sau Rena kìa. Đi đến đâu là các em bước theo tới đó.
Rồi cả hai vợ chồng không hẹn mà cùng nói
– Nhớ phải để đôi ReA đi cạnh nhau, nghe chưa?
– Dạ nhớ rồi. – Cả lũ gật đầu cái rụp, mặt tươi hơn hớn.
Akai nhìn bộ mặt tươi như hoa của Saguru là biết ngay có chuyện.
– Mấy nhóc có mưu đồ bất chính hả?
– Dạ đâu có. – Heiji vọt miệng đáp
– Vậy là tốt. Nếu phát hiện ra mấy nhóc nói dối là ta sẽ nhúng vào nồi nước sôi đấy! Ta sẽ không ngại trần chín các nhóc đâu (Dã mãn quá!)
Rena cũng cảnh giác hỏi trước
– Các em không mưu mô gì đấy chứ.
– Bọn em đâu dám qua mặt chị Rena. – Ran trả lời.
– Ừ được rồi, nếu dám thì chị sẽ cho tất cả trối chết chạy từ đây qua bên châu Đại Dương đấy.
– Dạ rồi. Không dám đâu. – Cả bọn cười thật tươi để lấy lòng cô điệp viên CIA khó tính.
Vậy là đám cưới chính thức bắt đầu. Rena và Akai không nghi ngờ gì, cứ thế dẫn cả phái đoàn phù dâu và phù rể, không để ý mấy đứa phù rể cứ rinh rích cười còn mấy đứa phù dâu thì cứ chốc chốc lại đưa tay đặt lên môi.
Lúc Akai phát hiện ra sự tình thì đã quá muộn. Lúc này anh đứng quá sát bên cạnh Rena, lại cộng thêm Jodie đi rỉ tai đồng sự từ trước nên lúc này mọi người nhìn anh với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, nhất là bên CIA.
Đau khổ nhất là lúc Carmel lên phát biểu trước toàn thể khách đến dự.
– Người ta nói "Lấy vợ phải lấy liền tay/ Chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha." Câu nói ấy cực kỳ chính xác. Nhân đây, tôi cũng khuyên Shuu-san nên sớm có một cô nội trợ trong nhà đi, kẻo người ta dèm pha rồi lại sợ không dám lấy vợ nữa...
Khắp hội trường tiếng cười nổ rộ lên, ngay cả James Black đang ngồi thu băng ngay hàng đầu cũng không nhịn được cười. Khỏi phải nói ai cười to nhất, chính là đám phù dâu phù rể chứ ai, à, có thêm cả Shiho nữa! Còn kẻ đỏ mặt nhất đương nhiên là hai đương sự, nhất là Akai, khi không bị gọi đích danh "Shuu-san" trước mặt bao nhiêu là khách khứa. Carmel chơi ác quá!

Nhưng nào đã hết. Carmel phát biểu xong, đến lượt James Black tranh thủ.
– Chúng tôi rất tự hào vì có được một người như Shuu-san...
Ở bên dưới, Akai gầm gừ.
– Nhóc Kudou, ta sẽ lột da nhóc! Cứ đợi đó!
– Và trước giờ tôi cũng không ngờ rằng Shuu lại có tài văn chương thế này – James tiếp tục – Mọi người có lẽ đã đọc hết, nhưng nhân đây tôi xin được đọc lại.
Rồi ông lấy ra một tấm thiệp đen sì. Rena thúc vào sườn Akai.
– Viết thiệp cưới ai lại lấy màu đen bao giờ. Gia đình sẽ dễ tan vỡ.
– Cho tan luôn! – Akai bực dọc.
Trong khi đó James đằng hắng:
"Gửi toàn thể anh em công nhân viên chức điệp viên tại chức ở FBI và CIA.
Tôi, Shuichi Akai, kẻ bị bà già Jodie Starling và ngài Andre Carmel ép phải viết thiệp cưới thành thật cầu khẩn mọi người đến dự đám cưới của hai người, tổ chức vào ngày XX tháng Y năm ZZZZ. Xin mọi người làm ơn làm phước đến cho, kẻo cái thân của viên đạn bạc sẽ nằm dưới sông còn hồn của tôi sẽ chu du nơi địa phủ, làm bạn cùng Diêm Vương.
Ngày đi dự đám cưới, tôi xin mọi người hãy ăn mặc chỉnh tề. Nam mặc vest, nữ mặc váy, và nhớ là mặc màu đen, Jodie nói vậy đó. Mặc dù tôi đã cố sức can ngăn, nói rằng như vậy thì trông như vừa có đám tang chứ chẳng phải đang có đám cưới, nhưng chỉ nhất quyết không nghe, còn quay ra nạt nộ cái thân này!..."
Phía dưới khán đài lại rộ lên cười. Rena cũng rúc rích, vừa cười vừa nói.
– Anh viết cho người ta hay anh đang ca thán cuộc đời thế?
– Đáng đời, chơi đểu tôi làm chi, đó là cái giá mà Jodie phải nhận. – Akai trả lời ngang phè.
"... Và quà cưới thì cũng chẳng cần mang gì đâu, có chăng là vài xu 5 yên để hai vợ chồng có thể dung dăng dung dẻ đi mấy quán ăn đường phố, ghé mỗi quán một chút để thưởng thức trò chơi cảm giác mạnh, tức bị Tào Tháo đuổi...."
Jodie sa sầm
– Biết thế mình tự tay viết thiệp cho xong.
"Và cuối cùng, khi nào đến nơi, nhớ nộp lại thiệp cho cặp đôi hạnh phúc Jodie Starling và Andre Carmel, để họ phải nhớ mãi cái mặt của Shuichi Akai này, nhớ tới lúc già không thể nào quên được! Họ sẽ nhớ đám cưới này, nhớ cái đám cưới mà họ tranh thủ hành xác Shuichi Akai. Và đừng quên, đám cưới này có cả sự góp mặt của cứu tinh ngành cảnh sát Nhật Bản, Kudou Shinichi. Nhớ gửi cho cậu ta một cái thiệp và nhớ nói rằng: Shuichi Akai ta sẽ đến xé xác nhóc ra đấy!!!"
– Coi bộ cậu thêm thù chuốc oán nhanh quá, Shinichi ạ. – Ran thì thầm.
– Bao nhiêu cảnh sát đứng đây, có thách vàng ảnh cũng không dám thực hiện điều đó đâu. – Shinichi tỉnh rụi

Khi nói vậy, Shinichi cực kỳ đắc thắng. Dè đâu, lúc mở nhạc khiêu vũ, Akai ra khều cu cậu.
– Chi vậy anh? – Shinichi hỏi với giọng ngây thơ cực độ, không hề biết mình sắp gặp hoạ lớn.
– Đi với anh chút – Akai cố nặn ra một nụ cười, trong khi đó, bụng anh sôi lên ùng ục như chảo lửa, nói đúng hơn là nóng ngang mặt trời.
Shinichi bèn đi theo Akai, trong khi đó những kẻ ngoài cuộc nhìn theo lo lắng
– Không biết Akai sẽ làm gì cậu ấy nhỉ? – Heiji lo lắng
– Nhẹ nhất là đồ sát, nặng nhất là xé xác, y lời ảnh nói – Saguru nói
– Saguru, ghê quá! – Ayako nhăn mặt
– Sao cậu nói năng nặng nề thế? – Kaitou gầm gừ – Kudou mà có mệnh hệ gì thì cái mồm xui xẻo của cậu sẽ bị xe cán đầu tiên đấy.
– Lo lắng cho người ta ghê nhỉ? – Heiji nhìn Kaitou, nói thay luôn cả điều Saguru muốn nói
– Lo gì, thấy mặt Shuu-san đằng đằng sát khí, đôi mắt lửa hận thù bốc lên ngùn ngụt nên sợ thôi.
– Chết thật, kiểu này không biết Kudou có thể sống sót trở về không. – Heiji lo lắng.
Ran cũng lo không kém. Đã cảnh báo Shinichi rồi nhưng cứ thích nhơn nhơn cơ.
Đi một lúc, Shinichi bắt đầu ngờ ngợ.
– Đi đâu đây anh Akai?
– Phòng kín.
Shiho đi ngang, thấy Shinichi lẽo đẽo bước theo Akai thì lạ lắm. Nhưng lúc lại gần, ngửi thấy mùi sát khí bốc lên u ám nặng nề thì hốt quá, vội vàng chạy đi gọi Rena.
– Ủa, em đến đây chi? Tưởng đang ngồi tâm tình với mấy...
– Kudou sắp tiêu đời rồi chị ơi! – Shiho nói bằng giọng hốt hoảng.
– Sao mà tiêu? – Rena kinh hãi hỏi lại
– Anh Akai sắp giết Kudou rồi.
Nghe vậy Rena vội vàng bỏ ly Kir đang uống dở xuống, hối hả đi theo Shiho. Cô gặp Akai vừa kịp lúc anh sắp đưa Shinichi vào phòng kín (Số anh Shin son thiệt)
– Nè nè, anh làm cái trò gì thế hả? Bỏ tay nó ra! – Rena kêu lên
– Cô là ai mà sai tôi? – Akai hỏi vặn lại
– Tôi chả là gì cả, nhưng tôi là CIA. Anh mà giết người thì cái chức FBI của anh sẽ không còn đâu.
– Đừng can thiệp vào chuyện này. Nếu không được dạy dỗ thì nó sẽ còn đổ đốn nữa! – Akai gầm gừ. – Đợi lúc nào anh chuẩn bị xong là nhóc sẽ được dạy dỗ chu đáo!
Akai kéo tai Shinichi, mặc cu cậu la oai oái. Shiho lo lắng nhìn theo.
– Kiểu này thì tai hoạ rồi đây.
– Hôm nay anh ta hăng máu quá! – Rena lắc đầu. – Mà cũng nên để Kudou nhận lấy bài học đi, để mà biết đừng dại trêu vào bụi cây xương rồng.

Hết buổi khiêu vũ. Ran dẫn đầu cả phái đoàn đi tới phòng kín mà Akai đã tự tạo, thấy Rena và Shiho đứng nhăn nhó trước cửa. Biết ngay là sự chẳng lành, Saguru bèn đi tới sát bên cửa. Thực ra anh chàng cũng chẳng tử tế gì cho cam, chỉ muốn lãnh danh dự này để nghe xem bài học Akai dành cho Shinichi nó ra làm sao.
Vừa tới gần cửa, Saguru đã vội vàng nhăn nhó tránh xa. Kaitou bèn lãnh trách nhiệm cao cả thay cu cậu. Đứng lại gần cửa, Kaitou bắt đầu trổ tài để thuật lại diễn biến sự tình bên trong.
– Anh Akai, làm ơn ra mặt anh hùng hảo hán đi! Tha mạng cho em!!!
– Hừ, với tội trạng của nhóc, trừng trị thế này mới chỉ là mức nhẹ nhất thôi.
– Trời ơi, thế này khác nào giết người không dao.
– Ta kệ nhóc. Nhóc giết ta trước còn gì.
Khoảng nửa tiếng sau, Shinichi từ trong phòng thất thểu bước ra. Cả lũ trố mắt vì trên người Shinichi không có một vết bầm, không một tì vết, thậm chí cả một vết xước tí tẹo cũng không. Có điều, anh chàng lếch thếch lại gần Ran, chìa ra một cái phong bì rồi lại lếch thếch đi vào, khoá trái cửa. Cả lũ lập tức nghe thấy tiếng anh chàng gầm lên
– AKAI, THÀ ANH CỨ HẠ SÁT EM ĐI CÒN HƠN!!!
Thấy là lạ, Ran bèn mở phong bì ra. Đập vào mắt cô là màu hồng chói lọi. Ran bèn đọc:
"Ran thân mến,
Để nói điều này, thực sự là rất khó, nhưng từ lâu, tớ đã quý cậu rồi. Cậu là bạn thuở nhỏ của tớ, chúng ta lớn lên cùng với nhau, trải qua nhiều kỷ niệm và thực sự chúng ta rất gắn bó. Và khi tớ bị teo nhỏ, gặp bao nhiêu khó khăn, cậu vẫn luôn giúp đỡ tớ. Ran à, tớ..."
Ran mở to mắt lúc đọc câu tiếp theo. Cả lũ thấy sự lạ như thế liền đẩy Kazuha lên lấy bức thư. Cầm lấy bức thư từ tay Ran, cô đọc tiếp
"Ran à, tớ quý cậu, hoặc nếu cậu muốn chính xác hơn, thực sự là... tớ yêu cậu!"
Đọc tới đây, cả lũ choi choi đứng cạnh muốn té xỉu. Bọn nó liền giục Kazuha đọc tiếp, nhưng cô nàng đã đùn qua cho Aoko.
"Tớ thực sự muốn được đứng cùng cậu, hạnh phúc nghe tiếng chuông nhà thờ ngân trong ngày cưới, hạnh phúc như anh Andre và chị Jodie hôm nay..."
Aoko bụm miệng lại, đẩy qua cho Ayako
"Tớ biết có vẻ ngốc, nhưng tớ nói thật đấy..."
Ayako còn có sức chịu đựng kém hơn, đùn đẩy sang cho Shiho
"Hi vọng sau này, cậu sẽ nhận chiếc nhẫn 5 cara mà tớ đã dành dụm tiền suốt mấy năm nay để mua. Andre nói Akai rằng lấy vợ phải lấy liền tay. Đúng, điều này hoàn toàn chính xác..."
Nghe đến đây, lũ con trai hết nhịn nổi bèn giật lấy bức thư. Saguru đọc nốt
"Sau khi rời đại học, ta sẽ lập tức cử hành đám cưới ngay. Toàn thư này, tớ chỉ muốn nói vậy thôi.
Kudou Shinichi...
Rena nghe thấy liền lắc đầu lia
– Không được, có điều gì mờ ám đây! Đưa thư đây cho chị.
Cả lũ bèn làm theo. Dòm đi ngó lại một hồi, cô đi lấy ngay cái bật lửa và hơ tờ giấy.
Akai là người ranh ma, nhưng anh không ngờ Shinichi còn ranh ma hơn tỷ lần. Lợi dụng lúc Akai không để ý, Shinichi đã lén dùng tăm chấm nước chanh viết lên tờ giấy một dòng chữ duy nhất.
"Tái bút: Anh Akai bắt tớ viết đấy! Ảnh đọc cho tớ ghi!"
Rena thở dài
– Akai chơi ác mó quá, thế này thì thằng bé làm sao còn mặt trình diện Ran đây.
Rồi cô nói vọng vào phòng.
– Akai, tôi không ngờ anh ác ôn như vậy đấy.
Akai nghe được liền quay ngay sang Shinichi
– Nhóc, mi làm gì với tờ giấy hả?
– Em để lại bằng chứng thôi. – Shinichi nhơn nhơn
– Nhóc ngươi...
– Ôi đừng, anh ơi!!! – Shinichi hoảng hồn cố mở cửa, vì Akai đã thò tay lấy cái chổi.
Đôi uyên ương Andre, Jodie đi ngang, nhìn thấy mọi người đứng túm tụm trước cửa phòng kín bèn đứng lại hỏi rõ sự tình. Lúc nghe xong, Jodie lắc đầu.
– Đúng là... sushi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top