Chap 4

Bây giờ cứ mỗi tuần mình đăng 1 chap nhé các bạn <3. Vì sử dụng máy nhiều quá nên bố mẹ mình đang không cho dùng nữa đây    T . T

Tiếp tục câu chuyện nào! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^

***********

    Nói về nguyên nhân Ran vắng nhà cũng chẳng có gì.
    Ông Mouri và Haibara đoán trúng phóc. Sáng cô nàng qua nhà bác sĩ Araide, chiều thì chạy đến văn phòng mẹ, kết cục là để cho ông bố và anh chồng teo nhỏ ngồi đợi dài cổ.
    Khổ nỗi, có điện thoại mà gần đây Ran nổi hứng... không dùng, làm Conan càng lúc càng lo sốt vó. Và hậu quả của việc Ran vắng nhà là đây. Nồi cơm thằng nhỏ nấu cho ông bác bị khê, thịt thì cháy, rau thì sống, nói tóm lại là không có cái gì ăn được. Hai bác cháu phải kéo nhau ra ngồi quán. (cứ thế này đi ăn xin sớm ^^)
    Còn nguyên nhân Ran qua nhà bác sĩ à, đến nhà bác sĩ là biết ngay!
   "Bịch!"
   Cứ được một lúc là lại có một tiếng động vang lên, người nào không biết chắc sẽ tưởng người bên trong đang phá nhà. Trong khi đó thì...

– Anh trụ tấn vững một chút chứ, đứng thế làm sao mà đỡ đòn được?! – Ran nheo mắt nhìn "học trò" của mình, lắc đầu.

– Trụ thế này mà vẫn... chưa vững à?! – Bác sĩ Araide nhăn nhó mặt mày.

– Anh chỉ bám dính ngón chân xuống sàn thôi, thế này người ta quẹt chân cho một cái là ngã. – Ran vừa nói vừa đưa chân ra, định quẹt ông anh bác sĩ một cái thật.

– Thôi em, nghỉ đi! – Bác sĩ Araide nhận thấy tai họa đang đến liền xua tay lia lịa. Hôm nay anh ngã đến chục lần là ít.

– Mà công nhận anh cũng rảnh rỗi quá đấy, sao không đi làm mà lại kêu em dạy võ làm gì?

– Mấy hôm nay anh... rỗi việc.

– Chứ không phải là anh bị thằng nào dọa đánh hả? – Ran chọc.

– Anh chỉ sợ thằng nhóc Conan nhà em thôi – Araide gãi đầu, cười – Mấy lần nó nhéo má anh muốn méo cả mặt.

   Nghe nói xong, Ran cũng nhận ra: Sao thằng bé này hành xử quá lạ kỳ, chả giống trẻ con lớp một tí nào. Không lẽ thằng bé đó lại chính là... Shinichi như cô nàng từng nghĩ.

   Cứ như đã đi guốc trong bụng Ran, Araide thản nhiên nói:

– Cậu bé đó suy luận khá thật, y hệt Sherlock Holmes của thập kỷ 90.

– Thập kỷ 90? Sherlock Holmes? Anh nói gì thế? – Ran ngơ ngác.

– Đó là biệt danh của Kudou Shinichi đấy! Bạn em mà em không nhớ hả?

– Vậy là anh... cũng nghĩ thế?

– Ờ. – Araide cười – Nhưng làm gì có chuyện người to ra nhỏ lại được, Ran nhỉ?!

– Dạ vâng. – Rất vô tình, Araide đã xóa tan nỗi nghi ngờ trong lòng Ran.
   

   Rồi cô nàng đứng dậy:

– Thôi, anh em mình tập tiếp đi!
   Araide uể oải đứng dậy theo. Ran lại bắt ông anh đứng tấn, đưa tay đỡ đòn. Tập một lúc rồi, Ran mới thắc mắc.
– Năm nay 2018 rồi (cái này tự chế ^^), sao anh còn bảo là thập kỷ 90?  

– À... Hahaha...

   Sáng sang nhà Araide dạy võ, thế còn buổi chiều cô nàng làm gì nhỉ?
   Nói chính xác hơn là, buổi chiều cô nàng qua văn phòng mẹ làm gì?
– Thế nào rồi Ran? – Mẹ Ran, luật sư Eri đẩy cửa bước vào văn phòng.
– Con sắp xong rồi. – Ran nói bằng giọng hớn hở, mắt nhìn mẹ nhưng tay vẫn đang cặm cụi làm gì đó.
– Mẹ hỏi thật nhé, con thích đan áo cho Shinichi lắm hả? Năm ngoái một cái, năm nay lại cái nữa.

– Mẹ kệ con mà! – Ran đỏ mặt

      Bà Kisaki lắc đầu

– Mẹ nói với con rồi đấy nhé, con nên cẩn thận với mấy đứa bạn thuở nhỏ thì hơn.

– Bọn con có như bố với mẹ đâu. – Ran nói bằng giọng giận dỗi

– Nhưng cẩn thận vẫn hơn. À, chỗ này con đi sai mũi đan rồi.... 

– Cảm ơn mẹ. Shinichi sẽ thích lắm đây!

***
– Hắt xì!!! – Conan hắt hơi một cái rõ to. Thằng nhóc đưa tay lên quẹt mũi
– Hôm nay cậu hắt hơi đến lần thứ mấy rồi? – Haibara đi ngang qua, nghe thấy liền quay lại trêu. – Có phải do fan nhắc nên hắt hơi không?
– Cậu thật vớ... ắt xì.... vẩn! – Conan lại hắt hơi cái nữa, bụng thầm nghĩ tên nào đang chửi sau lưng mình.
   Tiến sĩ Agasa đang ngồi phát minh bên cạnh cũng cười.
– Dạo này thấy Shinichi vắng bóng giang hồ nên người ta nhắc nhiều đấy thôi.
– Lại được cả bác nữa! – Conan ngán ngẩm.
Nói xong hắn đứng lên:
– Thôi, xin phép ông bà, cháu về đây ạ!
   Conan đứng dậy, cùng lúc Hattori tông vào nhà ông tiến sĩ:
– Sao cháu gọi mà không thấy ai mở cửa vậy? – Hắn thở hồng hộc.
– Chạy từ bên kia sang đây thôi, làm gì mà thở dữ thế, Heiji-niichan? – Conan hỏi, liếc đểu Hattori một cái.
– Dạ không, em chạy từ bốt điện thoại công cộng về đây đấy anh ạ! Di động hết pin.
– Khổ, khổ! Số phận không ủng hộ cậu rồi.
– Ừ, không ủng hộ! – Đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hattori không thèm để ý tên teo nhỏ nói gì
– Biết tại sao không?
– Không.
– TẠI CẬU SANG NHÀ TÔI Ở KHÔNG XIN Ý KIẾN ĐÓ!!! – Conan tức giận hét thẳng vào tai Hattori, làm hắn muốn thủng màng nhĩ.
   Hattori giương mắt ếch lên... à không, xuống nhìn Conan.
– Lại còn nhìn! – Conan hứ một cái – Tối qua người nào đột nhập vào nhà tôi?
– Thằng này chứ còn thằng nào! Bộ ông định đem tôi bỏ chợ chắc?! – Hattori ức chế hét trả.
– Ờ, được đấy! Tạm biệt, tôi về!
   Conan huỳnh huỵch bước ra cửa. Hattori không thèm nhìn theo, tiếp tục nói chuyện với bác tiến sĩ, khuôn mặt hắn lúc đó trông rất gian xảo:
– Bố cháu vừa gửi tiền cứu đói đây, lát nữa bác gọi cả bọn nhóc nhóm thám tử nhí đi nữa. Cháu mời bên nhà bác Mouri rồi, nhưng có mỗi Ran đi thôi!
– À hà hà...
   Tiến sĩ Agasa chưa tịp nói tiếp đã bị Conan ngắt ngang
– Ran hả? Ran đâu? Ran về rồi hả?
– Làm sao anh biết được, thằng nhóc vô duyên. – Hattori cố tình chọc cho Conan tức chơi. Hóa ra hắn chỉ đợi đến lúc này để chọc thằng bạn, trả thù cho cái ảnh "ngắm hoa với Heiji-niichan mặt ngu" hồi trước. (giận dai thật ^^)
   Bác tiến sĩ không để tâm đến hai tên thám tử đang lườm nhau với ánh mắt hình viên đạn, lại cười hà hà:
– Cám ơn nhé, mấy hôm nay ta đang "chúi táy" đây. Sao bọn nhóc thám tử chả đứa nào thương cho túi tiền của ta cả... Mà ta vừa có phát minh mới đấy: Bóng thiên thạch. Lúc đá nó sẽ phun khói và dung nham... giả ra. Làm vũ khí thì bá cháy con bọ chét. Ta đã phải mất bao mồ hôi công sức để chế tạo ra nó đấy. Ha ha ha ha... - Ông tiến sĩ cười đắc ý. Bỗng một giọng nói vang lên làm ông cụt hứng.
– Đúng là bọ chét thật – Haibara cười – Hóa ra bác dồn hết tiền vào tạo ra cái thứ vũ khí... không hù được ai ấy suốt tháng vừa rồi hả?
Tiến sĩ đánh bài lờ, quay sang Conan
– Sao nào Shinichi-kun, có đi không?
Conan quay ngoắt mặt, đi thẳng:
– Tôi về xem Youko với ông bác già, không thèm đi với mấy người nữa! - Conan đùng đùng bỏ đi, để lại ba người ăn một miếng bơ thật to.
   Hattori trố mắt nhìn theo thằng Conan giận dỗi đang... ngúng nguẩy đi về nhà... trọ. Cứ lần nào mình lên là cậu ta lại nóng nảy thế đấy.

   Lại nói đến vụ tiền cứu đói của Hattori, mấy tiếng trước hắn nhận được điện thoại của bố. Cuộc đối thoại của hai người diễn ra như sau.

*Flash back*

– Alô? – Hattori mở di động
– Heiji, đi có mang theo... ti...tí... tiền.... nào... không?... *điện thoại chập chờn, chuẩn bị mất tín hiệu*
– Máy con hết pin rồi, để con ra bốt gọi cho bố. - Nói rồi Hattori vắt chân lên cổ chạy.
Chạy 15 phút ra bốt điện thoại gần nhà nhất, hắn nhấc điện thoại lên:
– Con Heiji đây. Bố hỏi gì cơ?
– Bố mẹ để tiền đi chợ ở nhà cho con, con đi không mang theo tí nào thì ở thế nào hả?
– Bố mẹ đã về rồi cơ ạ? Mà bố để tiền ở đâu, sao con không thấy?
– À, trong cái lọ hoa mới mua cất trong cái tủ quần áo, ngăn dưới cùng bị đống quần áo mùa đông trùm lên ở bên phòng bố mẹ ấy!
– Ôi trời ơi! – Hattori kêu lên một tiếng ai oán – Bố giấu kỹ thế thì ai biết đường lấy?! (có khi ông bố này muốn hại con chết đói cũng nên ^^)
– Thôi, để bố gửi tiền lên trên Tokyo cho.
– Ơ, con sắp về rồi, bố còn gửi làm gì?
– Kazuha tuần sau mới về, bố mẹ lại sắp đi nữa, về để ngủ với ma hả con?
– Ơ, dạ... - Hattori đang vui sướng chuẩn bị về nhà, bỏ lại cái tên teo nhỏ cục tính, thì...
– Thế nhé! 2 tiếng nữa tiền sẽ đến nơi.
Ông Heizou cúp máy đánh cộp. Hattori thở dài cúp máy rồi lững thững đi ra ngân hàng.  

*End flash back*

************************

Yeah, 1688 từ! Vượt kỉ lục của cả 3 chap trước.

Các bạn gắng chờ fic vào tuần sau nhé. Nếu các bạn thấy hay, hãy để lại bình chọn và comment cho mình  ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top