con trai khâu vá

- Túi quần rách rồi kia kìa? Đưa mẹ khâu cho! - Mẹ bảo thằng con trai đang nhăm nhe ra khỏi nhà.

Đăng đút tay vào túi quần ngố. úi, rách thật. Đúng hơn là sứt chỉ một đoạn bằng đốt tay

- Lúc khác đi mẹ! Giờ con phải ra trả đĩa! - Miệng nói, còn chân đã đi tới cửa, Đăng vung vẩy cái túi nylon đựng tập đĩa nó vừa thuê hôm trước.

***

- Anh đưa tiền xu cũng được! - Đăng đề nghị khi thấy anh chủ hàng lục tìm tiền lẻ thối lại. Đăng định đút vốc tiền xu vào túi quần nhưng nhớ đến vết sứt chỉ nên cho hết vào túi nylon đựng cùng tập đĩa mới lấy.

***

Keng! Keng!

Tiếng xu chạm đất làm Đăng giật mình nhìn xuống chân. Phút chốc nó hiểu ngay những đồng xu đang quay tít dưới chân mình rơi ra từ túi nylon nó đang vung vẩy trên tay đến gần dốc ngược lên.

Đăng cúi xuống nhặt tức thì. Những 92k tiền leng keng cơ mà. Đèn neon từ những cửa hàng bên đường đủ rọi cho nó nhặt những đồng xu.

Bỗng nó thấy có người cúi nhặt sau lưng mình. Đăng nhíu mày, hướng cái nhìn khó chịu về cô bé phía sau.

- Của bạn phải không? - Cô bé chìa những đồng xu nhặt được trả lại Đăng

Nó nhận ra cô bé này chính là người vừa bước xuống bus ở bến trước cửa hàng đĩa mà lúc ra cửa nó vô tình nhìn thấy, đã làm nó chú ý bởi cái váy xếp màu nâu trông yêu yêu, ngồ ngộ.

Hẳn nhìn Đăng khổ sở tay cầm đĩa, tay nắm chặt xu, đến tội mà bé váy xếp lôi ra từ cái cặp Pucca đỏ chót một cái túi nhỏ có dải rút, hình gấu.

- Bạn để xu vào đây!

- Rồi mình sẽ trả lại bạn - nhận từ tay cô bé, nó cảm thấy áy náy vì sự tốt bụng của cô bạn không quen

- Tùy bạn thôi. Mà sao bạn không để vào túi quần có hơn không?

- Túi đó bị rách! - Đăng gãi đầu gãi tai

- Thế à! Vậy bạn về khâu vào là được

- ừ!

...

***

- Lại đi thuê đĩa hả con? Xem suốt thế học hành gì? - Mẹ mắng khi Đăng dợm bước ra khỏi nhà.

Nó vâng vâng dạ dạ vài câu lấp liếm rồi vẫn biến ra khỏi nhà. Thực ra đi thuê đĩa chỉ là cái cớ. Ngày trước chỉ Thứ Bảy, Chủ nhật nó mới thuê, nhưng gần hai tuần nay thì ngày nào nó cũng đảo ra đấy ngồi một lúc, cùng một giờ nhất định. Hôm nay cũng vậy, ngồi lật giở list phim mà mắt vẫn liếc ra bến bus trước cửa hàng. Sau tối hôm ấy nó không gặp lại cô bé váy xếp, trước khi cô bé biến mất vào một cái ngõ, hai đứa đã cùng đi nói chuyện khá vui vẻ. Giờ mà vào gõ cửa từng nhà trong ngõ ấy tìm cô bé mặc váy nâu chỉ để trả lại cái túi đựng xu thì xem chừng hơi điên rồ, nên nó đành chọn cách chờ cô bé ở bến bus vì nhớ đã thấy thẻ bus trong túi Pucca.

Nó cũng không hiểu trái tim mình nhảy điệu gì nữa khi thấy cô bé khoác túi Pucca xuống bus. áo sơmi, quần jean giản dị, nhưng Đăng nhận ra ngay. Nó nhìn vào tấm gương trên tường, vuốt lại tóc trước khi hít một hơi mạnh, bước ra cửa.

***

- Nhớ mình chứ? Người hôm nọ đánh rơi xu?

Cô bé quay sang nhìn nó, gật rụp.

- Tớ đi trả đĩa thấy cậu từ bus xuống nên muốn đi cùng. Tiện thể trả luôn cái túi cậu cho mượn...

Hai đứa dạo bộ trên những vỉa hè chật ních những xe và sạp hàng bán buổi tối, nói những điều vu vơ. Đăng nói về nó và những sở thích bản thân, hơi toát mồ hôi khi thấy nó và Ngọc chẳng hề có điểm nào chung. Nó nghe rock, còn nàng thích cổ điển và nhạc Việt, nó chơi Au còn nàng chỉ khoái Lines... Câu chuyện tưởng chừng như rơi tõm xuống thì bỗng nàng hỏi, dè dặt:

- Cái túi quần, ấy đã khâu chưa?

Đăng sững người. Nói thật, nó cũng chẳng nhớ đã nhét góc nào nữa, có khi còn chưa giặt cũng nên

- Chưa! Mẹ cũng bảo đưa mẹ khâu nhưng tớ quên - Đăng cười trừ.

- Sao lại nhờ mẹ? ấy không biết làm à? Tưởng hồi cấp 2 đã từng học rồi chứ- Nàng ngạc nhiên

- ừ thì... hồi đó tớ toàn nhớ mấy bạn nữ trong lớp làm hộ nên cũng chẳng biết lắm - Nó bối rối

- Thế ấy biết làm gì? - Nàng cau mày

- Thì chơi guitar này, sửa máy tính này, lắp đồ điện này...- Đăng hào hứng kể

- Vậy không biết làm những việc nhỏ nhặt hơn ư? Như nấu cơm, rửa bát...

- Cũng sơ sơ vì ở nhà mấy việc đấy mẹ làm hết rồi.

- Vậy à... - Nàng đáp nhẹ như thở

Không ai nói thêm câu gì, chỉ lặng lẽ bước, mà cũng không biết là tại sao...

***

Việc đầu tiên của Đăng khi vừa vào nhà là lên tìm cái quần sứt chỉ. Chẳng hiểu sao lại thấy dưới gậm giường (bó tay). Chiếc quần nhanh chóng được quẳng vào máy giặt.

Thi giữa kỳ làm đầu óc Đăng chộn rộn suốt cả tuần, chẳng còn thời gian ra ngoài hàng đĩa nữa. Và nó cũng quên luôn ý định sẽ khâu lại đường sứt chỉ cho cái quần. Có lúc sực nhớ ra thì lại thấy còn bao việc phải làm, hơi đâu cho kim chỉ nữa.

***

8h tối.

Đăng đẩy cửa vào một căn phòng nhỏ, xếp san sát những ghế nhựa ở ba phía. Còn khoảng trống ở giữa đặt vài cái ghế cao cho người biểu diễn. Tối thứ 7 vừa thi xong, Đăng định dành trọn tối thuê mấy cái đĩa hay hay về xem nhưng chưa gì thằng bạn đã rủ tới xem lớp guitar của nó biểu diễn. Nó cũng biết chút chút về guitar lại được thằng bạn chèo kéo nên cũng tò mò đến xem. Tuy không đông lắm, nhưng Đăng vẫn chọn chỗ ngồi xa nhất, gần cửa ra vào. Tiếng guitar làm nó buồn ngủ, đôi lúc lại giật thột vì tiếng vỗ tay. Liếc nhìn đồng hồ thấy gần 10h, nó định ra về thì chợt sững lại. Không phải vì bản Romance, bài tủ của nó được chơi, mà bởi vì guitarist chẳng ai khác là cô nàng váy xếp nâu nó gặp hôm nào. Tự nhiên thấy nàng nó lại chợt lao xao...

***

10h30. Buổi biểu diễn kết thúc. Thay vì về ngay, Đăng ở lại chờ Hưng, thằng bạn đã rủ nó tới

- Ban nãy có một bạn chơi bản Romance hay quá, mày biết bạn đấy chứ? - Đăng hỏi bâng quơ

- à, bạn Ngọc. Bạn ấy thì lớp này ai chả biết. Con gái mà hơi bị siêu, cái gì cũng biết làm. Thấy kể nhà toàn con gái nên được ông bố huấn luyện như một thằng con trai, chẳng nề hà gì, làm được tất...

Hưng lan man sang những truyện khác nhưng Đăng chẳng để tâm nghe nữa, miên man với những ý nghĩ trong đầu. Giờ nó đã hiểu thái độ nàng lúc nó bảo mình chỉ biết làm "những việc của con trai". Tự nhiên lại nghĩ sao nàng có thể làm những việc của con trai mà nó không thể làm những việc của con gái???

***

11h đêm hôm ấy, thằng nhóc chạy xộc vào phòng mẹ với cái quần rách túi và hộp kim chỉ. Mẹ bảo sẽ khâu cho, nhưng con trai cứ một mực nhờ mẹ hướng dẫn để tự làm lấy. Mẹ nhìn cậu con trai 17 tuổi, cao lộc ngộc, lớ ngớ cầm cây kim trông rất chi là vụng về, tự nhiên mỉm cười. Có trời mới biết được mẹ đang nghĩ gì...

***

Đăng ghi danh vào lớp guitar ngay tuần sau. Nó biết ngoài Hưng ra còn một người nữa cũng ngạc nhiên

- Có gì Ngọc giúp đỡ nó hộ tớ, nó còn phải học hỏi ấy nhiều - Hưng toe toét giới thiệu hai đứa với nhau.

- Về cả một số việc nhỏ nhặt nữa - Đăng cười, nháy mắt.

- Được thôi! Nếu cậu có thành ý thực sự...

Nghe hai đứa nói mà Hưng đứng ngẩn mặt, chẳng hiểu gì sất.

***

- Mày ơi, tao vừa nhận được link có ảnh anh Bi đang khâu vá mày ạ! Sao lại thế? Anh ấy là con trai cơ mà - Vừa vào lớp, Ngọc đã nhận được comment nóng hổi từ cái Hân- bạn thân.

- Thế đã sao! Con trai thì không được làm chắc. Tao còn quen một tên đang muốn học làm mấy thứ đó đấy...

- Thế à! Ai mà tuyệt thế! Kể về cậu ấy đi... - Không phải riêng giọng cái Hân mà đồng loạt tụi con gái nhao nhao. Ngay lập tức anh Bi bay vèo về... Hàn Quốc (chắc thế). Đứa nào cũng chỉ có quan tâm duy nhất được nghe Ngọc kể về hot boy hiếm có khó tìm kia...

Trong khi đó, anh chàng Đăng "ngốc xít" nhà mình đang ngồi cặm cụi... xâu kim :) Chắc chắn chẳng bao giờ Đăng tưởng tượng được đâu, rằng có lúc mình lại còn "nóng" hơn anh Bi nhiều, mà lại bằng một cách dễ dàng không ngờ như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #h2t