🌻Chương 3.🌻
"Tiểu tử ngươi thế mà cũng biết đến mấy trò mèo bói quẻ này nọ nữa cơ à"
Lão đầu ngả người lên mấy bậc thang phía sau, một tay chống đất gác cằm, thoải mái rung rung chân, nhướng mày lên cười với ta.
Ta cầm cái bát mẻ một góc, im lặng không nói gì, quay người lại đi về phía lão.
Cho đến khi dừng trước mặt lão ta, cười khổ mà đưa tay ra với cái lão già tinh quái này.
"Gặp người hữu duyên tất có chỗ dùng mà thôi"
Lời này đương nhiên là lại nói nhăng nói cuội cho hoa mỹ lên rồi.
Đoạn Thiếu ta mới không ngốc nói với lão rằng, lão tử đây tốt xấu gì cũng sống lại một đời đâu.
Mà cũng phải nói, cái lão đầu này cũng thật rất biết diễn trò, nghe ta ba hoa chém gió, lão chỉ "ồ" lên một tiếng cho có tí không khí, sau đó không khách khí nương theo tay ta đứng dậy.
Chờ cất xong luôn cái bát nghề nghiệp, lão còn chưa chịu buông tha bám lấy ta.
"Thế chúng ta gặp nhau xem như là hữu duyên rồi, ngươi thử bói ta một quẻ xem nào"
Ta khoé miệng co rút nhìn lão.
Cái lão già này đúng là bám dai hơn cả đỉa đói mà =))
Xoa xoa cằm chả mọc ra một nhúm râu nhỏ nào, ta làm bộ làm tịch trộm học bộ dáng lão luyện của mấy người bói toán này nọ, híp mắt nghiêm túc đem lão ăn mài soi kĩ từ chân lên tới đỉnh đầu không sót một chi tiết nhỏ.
"Lão ấy à, bấm đại một quẻ đã thấy lão sắp gặp đại hạn rồi" Ngừng một chút, ta lại cúi đầu, giả vờ bấm bấm mấy đốt ngón tay.
Thở dài lắc lắc đầu, ta điệu bộ vẫn như cũ chuyên nghiệp như thường: "Coi như lão gặp may, cũng không phải là không có cách giải"
Lão đầu kia nghe thế, rung râu cười cười.
"Lão già này mặt mũi tèm nhèm cả rồi, nếu tiên sinh đã biết cách giải thì mong ngài giơ cao chỉ điểm cho"
Ta mỉm cười, không đáp cũng không ừ hử gì, chỉ là đơn thuần hướng mắt về phía xa xa nhìn con heo quay treo trên một quầy hàng còn đang toả ra nghi ngút khói.
Sàn sạt____
Sân sau Đoạn Gia là một vườn trúc quanh năm xanh mươn mướt, cây nào cây nấy đều cao vun vút vượt qua khỏi phần mái nhà, bóng mát cây vì thế cũng trải khá dài, rất thích hợp làm chỗ luyện võ này nọ.
Mà Đoạn Gia hơn ba đời kinh doanh loại hình thanh lâu, từ trên xuống dưới nào có ai hứng thú với mấy chuyện luyện võ vời hay văn thơ gì đâu, thành thử ra nơi này giờ là nơi bất khả xâm phạm của Đoạn Thiếu.
Còn vị này Đoạn Thiếu nghe đâu từ nhỏ đã bộc lộ tố chất thiên phú học võ, còn đối với thơ từ hay tính toán gì đó hoàn toàn dốt đặc đít cán mai.
Đoạn lão gia cũng vì vấn đề này mà rầu rĩ không thôi, lão mới ngoài 30, đầu đã lấm chấm mấy cây tóc bạc.
Phải biết thế hệ nhà ông ăn ngủ nằm đều từ kinh doanh trên sự thăng hoa của người khác mà ra, không biết vì cớ gì đến đời ông, thằng con trai duy nhất lại khăng khăng sống chết đòi làm quan cho bằng được, há chẳng phải nó muốn cả nhà lăn ra đường cái kiếm ăn sao?
Cho nên nhân lúc nó còn nhỏ tuổi chưa hiểu thấu sự đời, ông quyết chí bóp chết ý nghĩ này của nó ngay từ trong trứng nước. Ngày đêm khuyên bảo, thậm chí còn không tiếc tiền chi mạnh tay mời thầy tốt về dạy cho hắn.
Nhưng chả hiểu sao, dạy được dăm ba bữa, họ đều cùng biểu cảm như thấy quỷ, gấp gáp tìm ông trả tiền thuê lại.
Một lần bị trả, ông vẫn có thể cười như chả có chuyện gì, cho đến lần thứ n, Đoạn lão gia cơ mặt đã triệt để tê liệt hoàn toàn.
Lúc này đây, ông mới thông suốt mọi chuyện rằng tiểu tử nhà ông không hề có khiếu để nối gót làm tú ông như bao đời.
Cuối cùng, ông vẫn là đành thuận theo sự lựa chọn của Đoạn Thiếu, mời cho hắn sư phụ tốt nhất sau đó mặc hắn tự bơi tự lội đến tận bây giờ.
Vun vút___
Cao gầy nam hài tử một thân lam y nhàn nhạt đứng giữa vườn trúc xanh, tóc đen dài tuỳ ý cột lên bằng một mảnh vải đỏ rực dài chấm vai, thi thoảng mảnh vải này còn theo động tác vung tay lên xuống của hắn lắc lư trái phải trông rất sinh động.
Nam hài luyện được một lúc chợt thả tay xuống, đuôi mắt lạnh lẽo quét tới bụi cây nhỏ gần đó.
"Lăn ra đây"
Bụi cây nhỏ vốn nên yên tĩnh, lúc này "sột soạt" một tiếng, từ trong bụi nhảy ra một nam hài tử nhỏ tuổi khác.
Nhậm Đức Hoa xoa xoa gáy đi ra, trên đỉnh đầu còn vướng lại mấy chiếc lá khô lát đát rơi theo từng bước chân y.
Trái với bộ dáng hung hăng hách dịch buổi sáng, Nhậm thiếu gia lúc này không khác chú chim nhỏ là bao.
Y đứng khép nép một bên trộm nhìn sắc mặt của biểu ca thân ái nhà mình, vò vò vạt áo như mấy vị thiếu nữ mới lớn lần đầu hẹn gặp tình lang.
Đoạn Thế Khanh ôm tay, hờ hững liếc qua xem bộ dáng không tiền đồ của y, nhíu nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"Có rắm thì phóng ra, có lời gì thì mau nói. Lão tử không có thời gian đâu mà đứng đây xem ngươi lên cơn thiếu thao"
Nhậm Đức Hoa còn đang vò vạt áo : " ... "
Biểu ca nhà y miệng độc không phải ngày một ngày hai nhưng khi nghe được mấy lời mang đầy tính nhân văn từ một người được tạo hoá ban cho gương mặt hoàn mỹ y hệt tạc tượng mà ra như Đoạn Thế Khanh, không hiểu trái tim Nhậm Đức Hoa y luôn phải lỗi mất mấy nhịp.
Không phải lỗi do tiếng sét ái tình gì đâu mà là do quá sốc mà tạo thành cả.
Thầm hít một hơi thật sâu, Nhậm Đức Hoa nhanh trước một bước tuông ra một tràng dài trước khi Đoạn Thế Khanh mở miệng ra cho y thêm một đợt sốc tim.
"Biểu ca cho đệ một nửa nén nhang à không một chút đuôi nhang thôi được chứ? Được rồi, ca nhìn đệ là đồng ý rồi chứ gì, đệ hiểu mà, ca không cần trợn mắt nhìn đệ thế đâu. Nhạ, biểu ca, huynh không biết đâu, sáng nay vốn dĩ đệ định tạt qua Kỳ Lâu mua chút bánh đậu đỏ (*) huynh thích ăn, mà huynh thừa biết muốn qua Kỳ Lâu, đệ phải đi ngang qua chợ, chính là ai ngờ được lúc đi qua chợ ấy, đệ không ngờ được gặp phải một tiểu ca ca ăn mài. Thấy hắn cũng có chút đáng thương, đệ bèn cho hắn chút bạc vụn, chính là sau đó hắn sững sờ nhìn đệ thật lâu rồi còn nói đệ tốt nhất là đừng đi về hướng đông - là hướng Kỳ Lâu đệ muốn đến a"
Đoạn Thế Khanh bị nói cho một tràng dài, lỗ tai ong ong lên hệt như bị mấy con ong vo ve bên tai mãi không dứt.
"Ngươi tìm đến tận đây chỉ để muốn nói bấy nhiêu đây hmm?"
Nhậm Đức Hoa thở hổn hển, há miệng ra lại là một màn mưa rơi trắng xóa.
"Không phải, cái đệ muốn nói là vế sau kìa. Vốn dĩ đệ đâu tin nhưng vẫn nhịn không được làm theo lời hắn, kết quả Kỳ Lâu quá trưa không biết vì sao bị sập, người đến đó mua đồ, nhẹ thì bị đụng gãy tay chân liệt giường ba tháng, nặng thì bị cột nhà ngã đè chết. Cái kia, nếu đổi lại là đệ đến, kết cục thật không dám nghĩ tới, tưởng tượng thử mà xem... ưm... ưm..."
May mắn lần này họ Đoạn đã chuẩn bị từ trước, ngay khi y lại tiếp tục luyên thuyên ngoài chủ đề liền nhét ngay khăn lau mặt vắt trên cổ trước đó vào miệng y.
Làm xong đâu vào đó, Đoạn Thế Khanh còn tỏ vẻ ghét bỏ chùi tay dính phải nước miếng lên vai Nhậm Đức Hoa vài lần, cho đến khi cảm thấy sạch sẽ rồi mới thôi.
Nhậm Đức Hoa ủy khuất rút khăn trong miệng ra, vô cùng là muốn lên án hành vi vô nhân đạo này của hắn nhưng khi chạm phải ánh mắt như muốn giết người từ Đoạn Thiếu, y lập tức liền học ngoan, thật biết thức thời mà ngậm chặt miệng lại.
"Tiểu ca ca ăn mày à?" Đoạn Thế Khanh xoay người, lấy góc khuất người nhìn không tới liếm liếm môi.
Nghe có vẻ thú vị đây.
Chú thích :
Bánh đậu đỏ (红豆糕) : một loại bánh phổ biến ở phía nam Trung Quốc, các nguyên liệu làm ra nó bao gồm đậu đỏ, đường và bột gạo. Loại bánh này thích hợp để ăn vào mùa hè và sẽ có vị ngon hơn sau khi được làm lạnh.
Spoiler vì lười:
Tạm gọi công là A của tương lai (tắt là A) còn thụ là B trọng sinh (tắt là B).
A cũng là người trọng sinh nhưng hắn chết sau thụ ở kiếp trước (thụ chết vì bị thằng ăn cháo đá bát kia xiên rồi bị vùi trong đống tuyết, còn A thì không chết dù bị xiên), vì thế A mới trả thù thằng kia rồi mới chết. Sau đó cũng trọng sinh giống B nhưng về đúng xác là "Đoạn Thế Khanh".
Lúc B được đón về nhà, A không biết B không phải là thằng kia nên vẫn giữ thái độ ghét "Đoạn Trường Thanh", lâu lâu làm mấy hành động ấu trĩ trả thù. Nhưng càng về sau chính hắn cũng cảm thấy "Đoạn Trường Thanh" không giống với ấn tượng kiếp trước, vì thế càng soi mói B nhiều hơn, dần dần thấy B hợp cạ quá nên yêu luôn B nhưng vẫn hắn vẫn mạnh miệng không nhận, cứ chọc người ta.
Sau này A bị bắt cóc (đối thủ cạnh tranh bán hàng với A), B mới chịu thừa nhận, vứt bỏ mặt mũi đi cua B. Đợi đến khi A đỗ võ trạng nguyên thì bế được luôn B về nhà, hai người coi như He.
Trương Hổ - thằng nhóc béo: về sau đi theo A làm trợ thủ, cũng có công hiến kế giúp A rước được vợ về tay. Nhưng khổ cho bé, B thù dai nên hành bé hổ xiu xíu chút.
Thằng em họ với vương gia thì gương vỡ tan tành, vương gia cũng trọng sinh về, cũng chịu khó gạ gẫm bé lắm nhưng bé say "no". Thế là thằng chả bị cút ra ngoài chuồng gà. (Đáng đời)
Tóm lại là cốt truyện có vậy thôi, nếu mình hứng viết lại thì có khi sẽ beta rồi thêm thắt tình tiết chẳng hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top