2.( Bị ngón tay ba dượng đâm đến phun nước và xuất tinh)

Ngày hôm sau, buổi sáng khi Khúc Lâm thức dậy, cậu luôn cảm thấy có chút khó chịu dưới thân, chân lại đau nhức tê dại, trên người cậu còn có vài vết đỏ, hình như bị côn trùng lớn nào đó cắn.

Bữa sáng Khúc Lâm ăn không nhiều lắm, cho nên khi Bạch Viễn hỏi đến chuyện này, cậu chỉ có thể do dự trả lời trong người không thoải mái, không muốn ăn.

"Sao vậy? Ba đưa con đến bệnh viện nhé?"

Khúc Lâm lắc đầu: "Không sao đâu, có lẽ là do con ngủ không ngon thôi."

Ba cậu là bác sĩ, việc tăng ca là chuyện bình thường, mấy ngày trước ông vừa hoàn thành vài ca phẫu thuật lớn, Khúc Lâm không muốn gây rắc rối cho ông, trong thời gian ông đang được nghỉ ngơi.

Bạch Viễn nghiêm túc ngắt lời Khúc Lâm bằng giọng dạy dỗ, nói: "Nếu cảm thấy khó chịu thì đi kiểm tra đi. Nếu có vấn đề gì thì có thể sớm chữa trị. Nói cho ba biết nào con bị sao vậy?"

Khúc Lâm ngượng ngùng cúi đầu, vị trí đau nhức thật sự rất xấu hổ, nhưng cậu cũng biết mình có cơ thể đặc biệt, sợ có chuyện gì đó xảy ra nên chỉ có thể thấp giọng nói: " Ở phía dưới của con... Ừm. .. Sáng tỉnh dậy con cảm thấy hơi không thoải mái."

Ngồi đối diện, mẹ Khúc không kiên nhẫn trợn mắt, buông đũa xuống, sắc bén nói: "Được rồi, ăn tối xong để ba Bạch ở nhà khám cho. Ba Bạch là người đáng tin cậy, đừng đến bệnh viện khám bệnh làm gì. Lại thêm một người biết được, thật đáng xấu hổ."

Từ khi sinh ra Khúc Lâm, mẹ của cậu đã bị hàng xóm chỉ trích xoi mói, giờ đây cuối cùng bà đã thoát khỏi nơi đó, trở thành một người vợ giàu có, bà không muốn những người khác trong bệnh viện biết rằng cơ thể Khúc Lâm có vấn đề . . .

Bạch Viễn liếc nhìn Khúc Lâm đang có vẻ kinh hãi*, mỉm cười điều chỉnh bầu không khí, "Con còn nhỏ, đừng khắt khe với nó, không phải Trần phu nhân mời em cùng chơi bài sao?"
*Kinh ngạc cùng sỡ hãi*

Mẹ Khúc bình tĩnh lại, lại cùng Bạch Viễn trò chuyện về cái túi xách mới của bà, sau khi cưới Bạch Viễn, bà kết thân với một nhóm tiểu thư nhà giàu, ngày nào họ cũng đi mua sắm hoặc chơi mạt chược. Bà sống một cuộc sống thoải mái như vậy, tự nhiên mà nói. Sẽ không quan tâm đến cậu bé làm gì, bà chán ghét con trai mình, huống chi khi nhìn thấy Khúc Lâm vẫn có thể ăn ngủ bình thường, nó không có vẻ gì là bị bệnh hết.

Khúc Lâm cẩn thận nhìn mẹ, không dám nói gì, từ nhỏ cậu đã biết mẹ không thích mình.

Điều này cũng bình thường. Vì cơ thể này, cha ruột không thích mẹ cậu cảm thấy có vấn đề về di truyền, sau đó nhanh chóng ly hôn , ông ta lấy người vợ khác, để mẹ một mình nuôi cậu, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu của người khác. Một cô gái trẻ trở thành người vô gia cư, cho đến khi gặp được ba dượng, cuộc sống mới trở nên dễ dàng hơn.

Vì vậy, Khúc Lâm đã rất quan tâm đến mẹ mình , kể từ nhỏ cậu đã nhạy cảm nhận biết được nhiều thứ, mặc dù mẹ cậu có đánh đập mắng mỏ cậu nhưng Khúc Lâm vẫn biết ơn bà đã nuôi nấng cậu lớn lên thay vì ném cậu vào trại trẻ mồ côi.

Sau bữa tối, mẹ Khúc cầm túi nhỏ đi ra ngoài chơi mạt chược, còn Khúc Lâm thì theo Bạch Viễn lên thư phòng trên tầng ba.

Hai tủ sách khổng lồ trong thư phòng chứa đầy sách chuyên môn y khoa, Khúc Lâm từng cố gắng lật xem, nhưng trong đó đều chứa đầy những thuật ngữ chuyên môn mà cậu không thể hiểu được.

Bạch Viễn kêu Khúc Lâm ngồi lên bàn, cậu có chút do dự nhìn chiếc ghế sofa bên cạnh.

Như hiểu ý cậu, ba nói:"Trên bàn làm việc ánh nắng tốt hơn, ba có thể nhìn rõ." Bạch Viễn kiên nhẫn dỗ dành.

Khúc Lâm cắn môi, cẩn thận leo lên bàn, ngồi vào chính giữa. (kích thích vãi)

Bàn làm việc mà Bạch Viễn thường dùng để làm việc ở nhà được đặt trước cửa sổ phòng , ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào Khúc Lâm, đôi gò má trắng nõn xinh đẹp của cậu được phủ một lớp ánh sáng chói lóa, khiến cậu trông như búp bê vậy. Vừa thanh tú vừa ngoan ngoãn.

Bạch Viễn bình tĩnh nuốt nước bọt: "Cởi quần ra đi."

Dái tai nhỏ của Khúc Lâm đỏ lên, cậu lặng lẽ cởi quần, do dự một lát rồi cởi chiếc quần lót màu trắng dưới ánh mắt bình tĩnh của Bạch Viễn.

Cậu nhìn thấy ba dượng cúi đầu, thậm chí còn đeo kính vào, nghiêm túc nhìn vào vùng kín của mình một cách cực kỳ chuyên nghiệp.

Khúc Lâm ngượng ngùng co ngón chân lại, tim đập thình thịch, cậu tự an ủi mình không sao đâu, ba cậu là bác sĩ còn đã từng khám cậu ở trong bệnh viện.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, động tác của Bạch Viễn khiến Khúc Lâm khe khẽ kêu lên một tiếng - hắn lại duỗi ngón giữa ra, đâm thẳng vào cái lỗ nhỏ.

Khúc Lâm khép chặt hai chân, cuộn tròn như một con thú nhỏ đang sợ hãi, không dám thắc mắc về hành động của ba dượng mà chỉ che miệng lại, co ro trên bàn, nói: "Ba...con khó chịu quá..."

Khúc Lâm vừa sốc vừa bối rối, trước đây cậu chưa bao giờ bị đụng vào lỗ nhỏ trong quá trình kiểm tra ở bệnh viện!

Bạch Viễn đẩy kính lên, sắc bén liếc nhìn Khúc Lâm: "Chỉ là kiểm tra thôi, ngoan ngoãn chịu đựng chút đi."

Hai tay hắn bị con riêng kẹp chặt giữa hai chân, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là da thịt mềm mại, người đàn ông dùng lòng bàn tay hơi dang rộng hai chân của con riêng, đồng thời thân thể cũng chen vào. Ngón tay hắn tiếp tục khám phá cái lỗ, mỏng manh nhỏ bé này, đốt ngón tay dài cọ vào môi âm hộ.

Khúc Lâm sợ đến mức toàn thân cứng đờ, chỉ có thể để ba dượng dang rộng hai chân dài cậu ra cơ thể run rẩy.

Bạch Viễn giả vờ dùng ngón tay xoa cái lỗ, hỏi: "Thế nào rồi? Ở đây có đau không?"

"Không...nó không đau."

"Chà, có vẻ như không có vấn đề gì lớn."

Bạch Viễn cau mày, tiếp tục thọc vào bên trong, những đốt ngón tay thô ráp cọ xát vào người cậu, Khúc Lâm cảm thấy bụng dưới bỗng nhiên đau nhức, một cảm giác tê dại bắt đầu từ nơi ba dượng chạm vào hắn lan ra, cậu kinh ngạc kêu lên, mặt đối mặt với người đàn ông, âm đạo đột ngột co giật.

Bạch Viễn cảm giác được âm đạo của cậu căng cứng, ánh mắt dần dần tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn con riêng với khuôn mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói: "Thả lỏng đi, kẹp chặt quá, ba không thể kiểm tra bên trong được."

Khúc Lâm cúi đầu, cắn chặt môi xin lỗi: "Con xin lỗi, ba."

Cậu sắp trở thành người lớn rồi, đương nhiên biết phản ứng vừa rồi của cậu là có ý nghĩa gì, nhưng ba dượng chỉ tốt bụng giúp kiểm tra cơ thể của cậu, cậu thực sự cảm nhận được, nhưng vẫn cảm thấy điều đó quá đáng...

Khúc Lâm lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn ba dượng, chỉ thấy vẻ mặt ông vẫn rất nghiêm túc, ông cúi đầu lắc cổ tay, dùng ngón tay dài và dày ấn xuống tìm kiếm các huyệt đạo. Ông ấy sẽ hỏi Khúc Lâm con cảm thấy thế nào rồi.

"Ở đây có đau không?"

Khúc Lâm ngồi không yên được, không nói nên lời, vội vàng lắc đầu, hối hận vì sao mình lại nói ra cảm giác không thoải mái, nếu biết như vậy cậu sẽ nói dối rồi. Bây giờ ba cậu chạm vào cậu nhiều như vậy, thật sự là quá thân mật rồi.

Cậu chỉ muốn trốn về phòng.

Hai tay cậu nắm chặt mép bàn, nói dối: "Bây giờ con không thấy khó chịu nữa đâu ba . Con ổn rồi mà."

Thực ra, âm hộ của cậu vẫn còn hơi sưng và đau, nhất là khi bị ngón tay của ba xoa vào, nó sẽ tê dại co bóp lại.

Bạch Viễn lắc đầu không đồng tình, quay người lại tủ sách lấy ra một cuốn sách, một tay lật qua lật lại, tay kia tiếp tục chơi đùa với âm đạo mềm mại của con riêng, xem ra đang tìm kiếm triệu chứng ở bên trong quyển sách.

"Tiểu tử ngươi, tâm tình không tốt, sợ gây phiền toái cho ba, ngươi không cảm thấy mình có chút sưng tấy sao?"

Ngón tay của người đàn ông cọ xát vào âm vật nhỏ, quả thực chỗ đó bị sưng tấy , nhưng mà là do hắn bú tối qua, nhưng bây giờ lại bị người đàn ông thánh thiện dùng để hù dọa đứa con trai tội nghiệp của mình.

"Có thể là dị ứng hoặc viêm nhiễm, dang rộng chân ra để ba xem kỹ hơn."

Khúc Lâm có chút lo lắng, cậu cảm thấy hành vi của ba mình có chút kỳ lạ, nhưng cậu không thể giải thích được tại sao kỳ lạ, hơn nữa, là cậu mở miệng nói trước, cậu cảm thấy không thoải mái nên ba cậu mới có lòng tốt khi kiểm tra giúp cậu. . Nếu mẹ cậu biết chuyện, bà thậm chí có thể mắng cậu vì không vâng lời và gây rắc rối.

"Connn......"

Bạch Viễn tựa hồ đã đọc được suy nghĩ của hắn, an ủi: "Con ngoan, ba không chỉ là ba của con mà còn là bác sĩ điều trị cho con. Bây giờ ba chỉ đang khám cho con, đừng ngại ngùng như vậy. Trong mắt các bác sĩ, chỉ có bệnh nhân và cách chữa trị cho bệnh nhân thôi."

Hắn ta nhìn vẻ mặt Khúc Lâm, nói tiếp: "Con không phải muốn làm bác sĩ sao? Đây là bài học đầu tiên ba dạy con. Giấu bệnh và trốn tránh chữa trị là không được."

Khúc Lâm lúc này mới cảm thấy ba dượng nói có lý, mặc dù vẫn có chút lúng túng nhưng cuối cùng cậu cũng mở chân rộng ra, hai mép lồn đang mím chặt theo động tác từ từ mở ra, lộ ra bức tường bên trong màu đỏ tươi và vài sợi chỉ bạc. Những sợi chỉ trong mắt người đàn ông dần dài ra, Bạch Viễn không khỏi đưa tay ra nhặt, nước dâm của con riêng đều dính trên đầu ngón tay.

Khúc Lâm xấu hổ quay mặt đi, mặc dù khi được khám ở bệnh viện rất xấu hổ, nhưng việc ba mặc áo choàng trắng nhìn không có gì lạ, nhưng lúc này ở nhà, ba lại đưa tay vào trong âm hộ của tôi, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của ba tôi có gì đó không ổn, ông ấy và tôi không giống một bác sĩ và một bệnh nhân, mà dường như họ đang ngoại tình sau lưng mẹ . ..

Ngay lúc Khúc Lâm đang suy nghĩ lung tung, cái lỗ nhỏ chật hẹp của cậu đột nhiên sưng lên, hơi đau, cậu vô thức rên rỉ, nhìn xuống, hóa ra ba dượng lại cho thêm một ngón tay vào nữa.

"Ba?"

Người đàn ông không trả lời những nghi ngờ của cậu, chỉ lắc cổ tay rồi thọc sâu hai ngón tay vào trong lỗ.

"Con ngoan, con hãy cố kiên nhẫn, ba muốn kiểm tra vị trí bên trong."

Bạch Viễn đặt cuốn sách sang một bên, một tay đặt lên âm đạo của cậu, đưa ngón giữa và ngón trỏ vào âm đạo ẩm ướt để ấn, tay còn lại chạm vào con cặc cứng ngắc của tôi, chậm rãi vuốt ve.

"Ưm... Ba, đừng chạm vào..."

Khúc Lâm thở hổn hển, muốn trốn đi, đôi mắt cậu mở to kinh ngạc, không thể tin được ba dượng lại làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cảm giác ở dưới đó thoải mái quá, bàn tay của ba dượng to và ấm, ông xoa xoa dương vật và quy đầu một cách khéo léo, những ngón tay trong âm hộ của ông, có lẽ là do tôi tưởng tượng, dường như ra vào càng lúc càng nhanh theo chuyển động bên ngoài. . , âm thanh duy nhất trong phòng làm việc yên tĩnh là tiếng thở nặng nề của tôi và tiếng nước phun ra bên dưới.

Khúc Lâm nheo mắt, cố gắng ngả người ra sau, nhưng phía sau là cửa sổ, người đàn ông kẹp chặt hai chân tôi, tôi không thể cử động được.

"Ba, ba đang làm gì vậy?"

Khúc Lâm nheo mắt, không kiên nhẫn đá mạnh vào bắp chân ông, không thể tin được nhìn ba dượng, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Bạch Viễn ung dung nói dối: "Con ngoan, con chảy nhiều nước quá, bên trong ướt quá không kiểm tra được. Ba giúp con lấy ra trước."

Khúc Lâm cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, mặt đỏ bừng, lắp bắp phòng thủ, nói: "Con... Con không cố ý... Con xin lỗi..."

Khúc Lâm không biết ba dượng hiền lành trước mặt chính là sói đội lốt cừu, cậu chỉ hoảng hốt rối cả lên, làm sao bây giờ, cha cậu sẽ cho rằng cậu không biết xấu hổ sao?

Bạch Viễn cười an ủi: "Người ở tuổi này bình thường đều như vậy, con yên tâm đi đi, đây là bí mật giữa chúng ta thôi."

Vừa nói, hắn ấn huyệt thịt của cậu càng nhanh, khoái cảm nhanh chóng dâng lên ở nơi tôi chưa từng chạm vào, cậu ngơ ngác chống đỡ tay lên bàn, bụng dưới căng thẳng co rút.

Tôi cảm thấy một cảm giác khoái cảm chưa từng có dâng lên ở bụng dưới, tay chân đều yếu ớt, cơ thể như đang nhẹ nhàng đạp lên mây, lên xuống theo chuyển động của tay ba ba.

"A... Không..." Cậu bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt, thân thể mảnh khảnh run rẩy dưới bàn tay của cha dượng, Bạch Viễn biết thiếu niên sắp lên đỉnh nên trực tiếp tăng cường độ, ngón tay dùng lực chạm mạnh vào âm vật người con riêng. Khoái cảm mãnh liệt khiến Khúc Lâm nheo mắt và hét lên.

"Ahhh~ Không, ba ơi... đừng sờ nữa..."

Thiếu niên xinh đẹp không chú ý đến hơi thở dần dần nặng nề của người đàn ông, khi dương vật của cậu được đẩy ra, một dòng tinh dịch trong suốt đột nhiên phun ra từ phía dưới âm hộ của cậu , cậu trực tiếp bị ngón tay đâm đến phun ra.

Bạch Viễn cũng có chút kinh ngạc, nhếch môi cười, đợi đến khi Khúc Lâm bình tĩnh lại mới lấy khăn giấy ướt bên cạnh ra, cẩn thận lau đi vết nhầy trên chân cho cậu.

Hắn vén chiếc quần lót trên mắt cá chân của Khúc Lâm mặc lên cho cậu, sau đó cẩn thận cài cúc quần ngoài, như không có chuyện gì xảy ra, hắn bình tĩnh nói: "Không phải vấn đề gì lớn, chắc là bị dị ứng. Con về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ba sẽ đến bệnh viện lấy thuốc cho con."

Hắn ta lại lấy khăn giấy ra lau sạch chất nhầy trên ngón tay trước mặt Khúc Lâm, rồi bình tĩnh đặt quyển sách y thuật lại trên tủ sách, trông hắn ta cực kỳ chuyên nghiệp, như thể việc hắn ta vừa làm không phải là đùa giỡn với âm hộ của con riêng vậy.

Khúc Lâm gần như đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức, khi quay lại phòng ngủ, cậu đắp chăn lên, vẫn cảm nhận được ngón tay giữa hai chân khẽ co giật.

Kỳ lạ quá, ba thực sự đang kiểm tra thôi sao? Oaoaedit ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top