Con rắn p2

Trời đã tạnh, căn nhà nhỏ hơi ẩm, bàn ăn lạnh tanh. Hình như không có người đụng đũa.

Em im ắng nằm ngủ trên giường, tóc còn ướt nước. Tôi không dám ngồi bên em, tôi sợ em tỉnh lại, sẽ giận tôi, sẽ không tha thứ khi tôi đột ngột bỏ em đi, tôi chỉ dám đứng ngắm em từ xa. Lạ lùng a, khi Xà thần cũng biết sợ...

Bụng em hóp lại, có lẽ em chưa ăn, cánh tay gầy đặt trên trán, làm khuất đôi mắt em. Một chân co lại, chân kia..... cái chân bị cụt...

Tiếng nức nở từng chặp vang lên trong ngôi nhà cô tịch.
"Di...."
Em gọi tên tôi trong cơn mê, nước mắt chảy xuống. Tôi đau đớn, rốt cuộc chịu không được, chạy đến ôm em vào lòng.

"Ân...Ta đã về với ngươi... Ta xin lỗi... Ta về bên ngươi rồi đây..." Tôi lần đầu tiên vỗ về em trong cơ thể này, có chút mãn nguyện cùng đau lòng. Nguyên lai, tình yêu tôi dành cho em không phải hư ảo.

Em thật nhỏ trong lòng tôi, đôi mắt phiếm thủy tỉnh dậy nhìn đến tôi, như không tin là thực; em để nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt đáng yêu... Em cũng yêu tôi, em không dám nói, sợ rằng đã phạm phải đại giới, người phàm và thần tiên không thể bên nhau phải không, huống chi hai ta đều là nam nhân...

Tôi cường ngạnh không để em nức nở thêm, vội vàng ngăn chặn phiến môi ướt át. Tôi tham lam liếm mút lấy môi em, lại muốn một li tiến lên một tấc, chiếc lưỡi gian xảo luồn vào bên trong em. Em dịu ngoan trong vòng tay tôi, đôi tay vô lực áp lên ngực tôi nhưng không đẩy ra đến, đôi mắt em nhắm chặt.
Hôn em một chút, tôi giật mình sợ hãi buông ra. Tôi làm em sợ phải không, khi một nam nhân lại cưỡng ép nam nhân khác hôn mình, chưa kể tôi là Xà thần, lại dùng uy lực buộc em phải hôn tôi. Em thở trong vòng tay tôi, má hồng như đã say, đôi mắt mơ màng nhìn tôi, như thẹn thùng xấu hổ.

Tình cảm sôi trào, nhưng tôi đã kịp áp chế những suy nghĩ không đứng đắn lần đầu nảy sinh trong tâm trí sau mấy nghìn năm đơn độc ngạo nghễ. Tôi cùng em ăn cơm, kể tình hình để em an tâm, sau đó hai ta cùng ôm nhau ngủ. Ngày kia tôi cuộn mình bên em, nhưng giờ tôi đã có thể ôm em, bảo vệ em. Nghe tiếng thở đều của em, tôi cảm thấy lòng mình an tĩnh lạ thường...

Một ngày nọ, tôi ngỏ ý muốn thành hôn cùng em.
Tôi đã gạt bỏ hết nỗi sợ trong em, một vị thần vẫn đến được với loài người, miễn rằng thần có đủ sức mạnh để bảo vệ người mình yêu và không ngại bên người mình yêu.

Mùa xuân, em dẫn tôi đi thăm mộ ba mẹ. Mộ hai lão nhân nằm ở chân đồi, thật bình yên.
Dọn cỏ, thắp hương, tôi im lặng nhìn hai ngôi mộ, lòng cất tiếng, như muốn nói cho hai lão nhân nghe "Ta nguyện sẽ bảo vệ nhi tử của hai người, yêu Tiểu Chu đời đời kiếp kiếp". Gió thổi ngang chân đồi dịu dàng, như đồng ý cho một ngày tôi cùng em thành thân.
Tiểu đầu đinh nhìn tôi lặng người, kéo kéo ống tay tôi. Tôi nhìn em sủng nịch, theo em về nhà. Nhà của hai chúng ta.

Đêm tân hôn, tôi làm tình với em.

Em như đóa hoa cam nhỏ trắng không kiêu sa, nhưng lại khiến người mê say ngắm nhìn. Em ngại ngùng cởi bỏ hôn phục, lớp da ngực nõn hiện ra trước mắt tôi, khiến cổ họng tôi khô khốc. Tôi xin em một lời cho phép, em e thẹn để bàn tay tôi vuốt ve trên da thịt mềm mại của em. Tôi thương tiếc vuốt ve chiếc chân đã cụt. Khiếm khuyết không làm giảm bớt sự xinh đẹp của em mà chỉ mình tôi được mình thấy. Tôi mãi là chiếc chân còn lại cho em, bảo vệ và yêu thương em, cho đến khi linh hồn của tôi không còn tồn tại trên cõi này nữa...

Nơi ấy của em thít chặt lấy tôi. Hơi thở ẩm nóng hòa quyện vào nhau, mê đắm. Tôi dù là một Xà thần quỷ quyệt, nhưng tôi chưa từng nếm qua tình ái. Tình ái là thứ làm suy yếu sức mạnh, dục vọng là sự ô nhớp của thần linh. Tôi từng nghe tam giới kể rằng, từng có một linh hồn, dù phạm phải bất kì tội ác nào, cũng không bao giờ phạm đến tình ái và dâm dục trần thế, y cứ thế luân hồi qua vô lượng kiếp, mỗi kiếp đều giữ thân mình trinh trắng. Tôi chưa gặp qua linh hồn đó bao giờ, nhưng nếu có duyên gặp nhau, nhất định là đôi tri kỉ.

Nhưng giờ, tôi đã có em.

Em là một xử nam, đối tình ái còn bỡ ngỡ, có chút xấu hổ. Hai thân thể kết hợp cùng nhau, em nhíu chặt, đau đớn, ôm lấy cổ tôi. Tôi đau em, sau khi nới lỏng, là nhẹ nhàng chôn mình từng chút một. Thật chặt. Thật nóng. Như bể lửa địa ngục đốt cháy Xà thần đã nhuốm sự ô nhớp khoái lạc trần tục.

Tôi yêu thương em, hôn khắp những nơi mà đôi môi tôi có thể chạm đến. Em cũng đáp lại, đôi môi đáng yêu gieo lên môi tôi từng nụ hôn ngập ngừng. Không thể dứt ra được...
Tiếng em rên rỉ như mật ngọt xoáy thẳng vào tim, trêu ghẹo một vị thần đã phá qua giới hạn của mình. Phải, em đã là thê tử của tôi, tôi sẽ không ngần ngại vùi sâu trong em, mân mê ngọc hành xinh đẹp của em, thưởng thức tiếng em gọi tên tôi
"Di Lập... Di Lập..."

Và đáp lại là tiếng tôi gọi tên em, đầy trân quý và dục vọng.

"Tiểu Chu... Ta yêu em..."

Tôi hít sâu mùi hương nơi cần cổ em, say tiếng nức nở của em, thân thể thần linh không còn tự chủ mà luật động ra vào. Tôi như kẻ phàm tục mắc vào u mê, một sự u mê ngọt ngào, và em là người mà tôi nguyện dứt bỏ sự cao ngạo mà chìm vào bể trầm luân đó.

Em chấp nhận tôi, chấp nhận ngòi độc của tôi dây dưa trong thân thể em. Khi đã đạt giới hạn, em hút hết tinh khí của tôi. Khoái hoạt kích nổ làm người ta đê mê, sức lực tiêu thất. Tôi dâng cho em nọc độc ngọt ngào của tôi, tôi chỉ muốn chôn sâu trong cơ thể em, cảm thụ thêm một chút thời khắc phu thê giao hợp này.

Tôi rút ra, nhìn ngắm thứ của tôi chậm rãi chảy ra phần mông xinh đẹp của em, lòng đầy sủng nịch mà kiêu hãnh. Tôi mãi trao mình cho em. Và em cũng chỉ trao cho mình tôi thôi.
.
.
.
Tôi yêu em, và em cũng yêu tôi như thế.

Nhưng thời gian đã làm tôi nhận ra một điều...

Em ngày càng già đi, còn tôi vẫn vậy, vẫn là Di Lập xà nhân trẻ trung anh tuấn.

Thời gian lấy mất em khỏi vòng tay tôi.

Em nằm trên giường yếu ớt. Nhưng đôi mắt nhìn tôi vẫn trong trẻo như thuở xưa.

Tôi mãi mãi yêu em, xin hãy ở lại với tôi.
Đừng..... đừng rời tôi đi....

Sinh khí của em yếu dần.... Em thanh thản ra đi trong lòng tôi.

Tôi gục mặt trong ngực em.. Thân thể run rẩy...

Tôi ôm em, em như đang ngủ, người mềm mại trong cái ôm của tôi, dù đã lạnh băng.

Tôi chôn em bên cạnh nhạc phụ và nhạc mẫu, lặng lẽ quỳ trước ngôi mộ của em. Trời vẫn xanh như vậy, tôi không thể nhìn thấy linh hồn em... Nhưng mà, tôi sẽ tìm được em, một ngày nào đó....

....

Lần đầu tiên, sau hàng nghìn năm, trái tim Xà nhân tan vỡ.

Di Lập nằm bất động bên mộ Tiểu Chu, cả người hóa thành một con rắn chết.

Bộ dáng như ngày Di Lập gặp người mà hắn đã thương suốt đời...
.
.
.
"Chuyển đến địa chỉ trên nhé". Tiếng chủ kho vang lên.

Cậu trai trẻ đầu đinh vâng một tiếng, trèo lên xe chở đồ đi giao hàng.

"Địa chỉ này là...." Cậu đứng ngẩn ngơ trước một căn hộ trong một chung cư sang trọng, nhấn chuông cửa.

Một nam nhân cao lớn xuất hiện, tóc hắn màu bạc , đôi mắt sắc xảo như loài rắn.

"Hàng của anh đây ạ. Anh vui lòng ký vào chỗ này..." Cậu trai vui vẻ đưa hàng cho hắn, rồi đưa thêm bản ký tên xác nhận giao hàng. Hắn đưa tiền ship cho cậu, nhưng lại không có tiền lẻ trả lại.

Trong lúc chàng trai lúng túng lục tìm tiền lẻ, nam nhân mỉm cười gian xảo ghé môi hôn một cái vào vành tai cậu, làm cậu giật thót, đỏ mặt sắp muốn mắng người.

"Không cần trả tiền dư, đêm nay cho anh vào phòng là được" Nam nhân phả hơi vào tai chàng trai, trêu chọc.

"Đồ xà biến thái nhà anh!!! Cậu trai xấu hổ mắng lung tung, chỉ càng khiến nam nhân bật cười. Hắn luồn tay ôm lấy cái eo thon của chàng trai, ghé mặt sát cậu, sủng nịch:
"Vậy hôn anh đi, chừng đó tiền lẻ chừng đó cái hôn nha". Lời nói thật thiếu đứng đắn.

Cậu trai tỏ vẻ giận dỗi, nhưng sau đó ngập ngừng, ngó nghiêng xung quanh. Chắc chắn là không có người, cậu ôm mặt nam nhân hôn ba cái thật kêu. Nam nhân che miệng nín cười, thật là tức muốn đánh!

"Tôi đi làm việc đã! Tại sao lại cưới phải tên vô công rồi nghề như anh chứ!"

"Uy... Anh phải tạm hoãn cuộc họp sáng nay để chờ vợ giao hàng cho anh đó, còn giặt được một thau đồ..." Nam nhân tóc bạc giơ tay, bày vẻ mặt vô tội, còn tiện kể công.

Cậu trai đỏ mặt hậm hực, nhất định - cậu - là bị hắn - bỏ bùa mê thuốc lú!!! Mới đi yêu tên nhà giàu nguy hiểm biến thái Di Lập này!!! Ngày trước còn bị hắn khi dễ bắt nạt đe dọa, đột nhiên sau này hắn nghiêm túc theo đuổi, sau đó cầu hôn mình, còn dám cả gan nói mình là mối tình đầu của hắn!!!

Chàng trai cảm thấy bất lực. Nhất định cậu là có bệnh. Nếu được trở về ngày được cầu hôn... Ai... cũng lãng mạn đó chứ....
!!!!!!!!

"Anh còn ngả ngớn thế, đợi tôi về trị anh thế nào"

"Tuân lệnh vợ Tiểu Chu ❤!!"

-----------------
Về đoạn linh hồn đồng trinh ở trên thì tui hàm ý rằng linh hồn đó chính là đầu đinh. Và sau vô lượng kiếp xử nam, Di Lập và đầu đinh đã cho nhau lần đầu tiên của hai người aww~~ //v\\)~~ khiết muôn năm! 1x1 muôn năm!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top