Quá đáng
Vậy là từ sau hôm "ra mặt dạy đời" ấy của hắn, em ngoan hơn hẳn. Ngoan ở đây không phải là nghe lời hắn hoàn toàn mà em vẫn có chút chống cự. Ngoại trừ những yêu cầu vô lý ra thì em đều làm được. Jihoon thì cho rằng đó là chó con đáng yêu chỉ phản chủ một số điều lệ nên hắn bỏ qua. Hành động đó là dư vị cuộc sống, nhà nào cũng mắc phải, không sao cả. Em không quen gọi hắn là "anh" nên thỉnh thoảng vẫn gọi thẳng tên nhưng mỗi lần như thế đều bị hắn doạ vén áo em lên sờ soạng quanh vùng eo. Hắn cho rằng việc làm thế với một thằng đồng giới là hết sức ghê tởm. Đại thiếu gia đây đường đường là một trai thẳng, trêu ghẹo chú chó nhỏ một chút, coi như là vuốt lông. Nhưng mà quái lạ, không biết ông chủ bận bịu đến mức nào mà từ khi em chuyển về đây ở, dù chỉ là một tức khắc cũng không thấy được một cái bóng của ông ta. Thế mà cam kết bảo vệ mình, Hyukkyu bắt đầu cảm thấy lo sợ rồi. Và điều đó là hoàn toàn có cơ sở. Tối đến, Jeong Jihoon đột nhiên đuổi hết đám giúp việc ra khỏi nhà, bao gồm cả bác quán gia. Thật sự trong thế giới này, hắn tôn trọng ai? Bộ dạng hắn giờ đây trông chả khác gì mấy ông thua cược rồi đi uống bét nhè. Hyukkyu thấy "ông kẹ" nên hoảng hốt toan quay đầu về lại phòng nhưng vì chân dài, hắn luôn nhanh hơn em một bước.
"Tôi đuổi hết đám người kia đi rồi, đồ ăn bọn nó nấu không vừa miệng tôi, cậu mau đi nấu cho tôi ăn đi. Nấu ngon một chút, món tokbokki ấy, tôi thích ăn lắm. Cậu nấu nó đi."
"Gì chứ? Sao tôi phải nấu cho anh? Không phải anh vừa đi ăn về à?"
"Không!" - Hắn bỗng dưng hét vào mặt em. Mùi cồn cũng theo đó mà phả ra nồng nặc khiến em phải bịt mũi và rụt tay lại.
"Cậu nấu cho tôi đi, được không?"
Gì đây? Tự dưng Jeong Jihoon nay lại yếu đuối như chính hắn mới là người đang bị em bắt nạt vậy? Hai con mắt hắn nhíu lại vì rượu, môi chề ra như con cá trê, đầu tóc thì rối bời, không khác gì trẻ con lên 3 đòi mẹ nấu mì cho ăn. Em thấy thế nên cũng rủ lòng thương, coi như làm từ thiện, sau này còn tích đủ đức cho con cháu. Hyukkyu bảo Jihoon ngoan, ra bàn ngồi đợi, em sẽ mang đồ ăn ra cho nhưng hắn không chịu, nhất quyết đi theo em. Em đang nấu ăn mà hắn thì cứ áp má vào vai em, tay ôm eo như thể đang cố làm nũng.
"Mẹ ơi, nhớ mẹ quá..."
Jihoon thật sự đã ngủ gục trên vai em và hắn còn đang nói mớ. Cảnh này hoàn toàn mới lạ. Có thể trách do Hyukkyu nghĩ nhiều nhưng đây có thể là lí do hắn đuổi hết đám giúp việc đi. Vậy lí do gì khiến hắn nói ra câu này? Em không biết và cũng không muốn tìm hiểu. Dù gì đây cũng là chuyện của nhà người ta, hắn còn là một tên nội tâm rất phức tạp, tốt nhất không nên dây vào. Hyukkyu dừng hẳn việc nấu nướng mà cố gắng đưa hắn trở lại sofa phòng khách. Tạng người hắn không phải béo nhưng sức nặng lại vô cùng đè lên đôi vai bé nhỏ của em. Mãi sau 10 phút đồng hồ mới có thể an toàn ném hẳn con sâu rượu kia lên ghế.
"Này Jeong Jihoon! Này! Mau tỉnh lại và về phòng cậu nằm đi. Này!" - Em quát thẳng vào mặt hắn nhưng thật sự hắn đang ngủ rất ngon rồi. Hết cách, em đành ném cho hắn một cái chăn rồi cũng tọt lên phòng dọn đồ tiếp.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, bản thân thì nằm chềnh ềnh ở dưới sàn suýt chút nữa có thể cụng đầu với thành bàn. Xung quanh biệt phủ rộng thềnh thang không một bóng người, đám giúp việc kia không biết thân biết phận mà giờ này hắn vẫn chưa thấy một ai đến làm việc. Đáng nhẽ sau khi thức giấc, hắn phải đang có một bữa sáng no nê rồi chứ. Jihoon bỗng nhớ ra mình còn có một chú chó nhỏ bên trên tầng bèn chạy thẳng một mạch lên vừa đập cửa vừa gọi em dậy bằng chất giọng hung hăng
"Kim Hyukkyu! Ê họ Kim kia! Mau mở cửa ra nhanh! Biết bao nhiêu giờ rồi không mà vẫn còn ngủ được? Này! Ra ngoài nấu bữa sáng cho tao nhanh, tao đói lắm rồi." - Đợi mãi không thấy ai lên tiếng, hắn bắt đầu giở giọng côn đồ doạ nạt quen thuộc, lần nào cũng vậy nhưng thật sự nó có tính hiệu quả rất cao. Chỉ 0,0001 giây sau Hyukkyu bèn bật dậy tề rồi bước ra khỏi phòng mà không kịp phòng thủ.
"Mày...mày làm gì lề mề quá vậy?" - Jihoon nhìn vào chiếc áo sơ mi em đang mặc, khuy này cài nhầm vào nút của khuy khác khiến cổ áo đột nhiên được mở rộng ra làm lộ một phần xương quai xanh, lấp ló đằng sau là nụ hồng quyến rũ khiến hắn không tài nào tập trung nói hết câu được. Nhưng Jeong Jihoon là một trai thẳng và trai thẳng sẽ không bao giờ có suy nghĩ sẽ động vào một thằng đồng giới. Em thấy hắn nhìn chăm chú vậy cũng có chút cảnh giác mà phát hiện áo của bản thân đang khá xộc xệch. Bất giác toan đóng cửa lại nhưng hắn vẫn là một tay nhạy bén, lại nhanh hơn em một nhịp, chặn cửa lại.
"Vừa đi vừa chỉnh. Nhanh, tao đói rồi, đừng để tao bực."
Hyukkyu nghe xong tự dưng thấy lạnh sống lưng nên cũng ù ù cạc cạc theo hắn xuống nhà để nấu bữa sáng. Đi được nửa đường bỗng hắn đột ngột dừng lại khiến em không kịp định hình mà đâm đầu vào lưng người đằng trước. Tên điên ấy lại dở chứng biến thái cúi mặt xuống đối diện với mắt em rồi nói mấy câu bậy bạ với khuôn mặt tỉnh bơ.
"Hay thôi mày khỏi chỉnh cũng được. Mày là đang quyến rũ tao? Thì ra đây là lí do mày bước chân vào căn nhà này à. Nhưng tiếc quá, gu tao là con gái."
"Anh thôi nói mấy câu tào lao đi. Không như anh nghĩ đâu. Tôi đến đây là để học, để thành tài giúp đỡ mẹ tôi."
Jihoon lấy tay vuốt nhẹ từ tóc xuống đến vành tai em rồi miết nhẹ.
"Đã gọi là anh rồi thì phải xưng là em chứ nhỉ? Hửm? Bé Hyukkyu à?" - Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mũi em khiến em không tài nào thở thông được. Điều đó càng làm khuôn mặt vốn dĩ phiếm hồng của em càng thêm ửng đỏ. Jihoon nghĩ quả nhiên trêu thằng nhóc này rất vui, hắn rất hài lòng. Chưa dừng lại ở đó, hắn đột nhiên mở phanh một cúc của em ra, thản nhiên lần mò vào vùng ngực, xoa nhẹ ở đó một cái, khẽ tay không biết vô tình hay cố ý mà lướt qua đầu ti rồi thản nhiên nói là kiểm tra nhịp đập tim vì thấy mặt em đang ửng đỏ. Hyukkyu vội lùi một bậc cầu thang, hất phăng tay hắn ra một bên rồi nhìn bằng ánh mắt thù ghét nhưng hắn thì mảy may không quan tâm. Trai thẳng kiểu gì mà bây giờ lại đi thả dê người ta? Jihoon nhoẻn miệng cười, lại là điệu cười ranh ma để lộ ra hai cái răng khểnh vừa đút tay vào túi quần vừa đi vừa huýt sáo trông rất ngông. Còn em phía bên nơi thì phải đi sau hắn 3 bậc cầu thang để phòng hờ.
Ngày mai là đến ngày nhập học nên em phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên không tránh được việc mua thiếu xót đồ. Mặc dù đã tối muộn rồi nhưng vẫn phải xách dép ra cửa hàng tiện lợi. Thật sự xung quanh rất đáng sợ, không một bóng người, chỉ có đèn đường. Hyukkyu muốn mua đồ cho nhanh rồi về nhưng lại gặp phải Jihoon và đám bạn của hắn đang đi ra từ quán bar đối diện. Vốn dĩ em cũng tính mặc kệ rồi nhưng lại va vào mắt em là cảnh tượng chúng nó đang dúi túi bột gì đó màu trắng vào tay hắn, trông giống như là...Mặc dù Jeong Jihoon đối xử với em rất tệ nhưng dù gì bố hắn cũng đang giúp đỡ hai mẹ con nên em không thể thấy chuyện bất bình ấy mà làm ngơ. Hyukkyu như không sợ trời, không sợ đất, lao thẳng về phía bọn họ. Đám bạn của hắn thấy người đến nên cũng bất đắc dĩ bỏ đi. Em tiến lại gần hắn thì thấy hắn lại đang trong bộ dạng của một con sâu rượu. Thật sự tên này không có việc gì làm ngoài uống rượu à? Tự dưng từ đâu xuất hiện thêm một cô gái ăn mặc thân hình bốc lửa bước ra, nhìn mặt như đang trông ngóng ai đó. Hyukkyu đang tính bắt taxi dìu Jihoon về thì bị ả ta níu tay lại, chính xác hơn là níu tay tên say rượu này lại.
"Anh đi đâu vậy anh yêu? Làm em lo lắng tìm nãy giờ. Người ta đang đi giày cao gót mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Bắt đền anh đó." - Nói rồi ả ta nũng nịu ôm lấy tay hắn và hình như định kéo hắn vào lại trong thì phải. Nhưng hành động tiếp theo của hắn làm cả em và cô ả kia đều phải bất ngờ. Jeong Jihoon đẩy ngã ả xuống đất rồi hùng hổ kéo tay Hyukkyu đi.
"Này! Này! Jeong Jihoon! Mau tỉnh lại đi! Cậu nổi điên cái gì vậy? Này!"
"Im miệng trước khi tao thật sự đè mày ra làm ngay ở đây."
_______________________________
Mình vẫn sẽ luôn ở đây, luôn ủng hộ
Kim "Deft" Hyukkyu và
Jeong "Chovy" Jihoon.
kt hwaiting
GenG hwaiting
‼️💖
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top