Không Tên Phần 1
Chương 1.
- Chị ơi, mai chủ nhật họp phụ huynh dùm em nhe. Nhỏ em của nó lên tiếng nhờ vã.
- Họp phụ huynh hả? Ai họp? Tao hả? Nó ngạc nhiên hỏi lại.
- Chị chứ ai, mẹ đi công tác rồi.
- Thì đợi mẹ về lên gặp cô sau, nghĩ sao mà biểu tao đi họp, tao hơn mày có 5 tuổi sao là phụ huynh mày được. Nó từ chối.
Nhỏ em dãy nảy: - Không được, chị phải đi họp không là chết em đó, bà cô chủ nhiệm mới của em hắc ám lắm. Khó tính nổi tiếng.
- Thì tùy trường hợp chứ chẳng lẻ nếu nhà không có phụ huynh thì lấy ai đi họp . Nó chống chế.
- Thì nhà mình không có phụ cũng chẳng có huynh nhưng có tỉ, chị đi là hợp lí rồi. Nhỏ em cố năn nỉ.
Nó quay phắc lại nhìn chằm chằm nhỏ em rồi gằn giọng: - Nè, hay là mới đầu năm mày gây chuyện gì rồi nên cô giáo mới đòi gặp phụ huynh, nói nhanh.
- Chuyện gì là chuyện gì, em ngoan hiền học giỏi nhất lớp làm gì có chuyện gì.
Mà cũng phải, nhỏ em nó năm nay hoc lớp 11, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ làm cho mẹ và nó thất vọng. Nhỏ vừa đẹp người lại đẹp luôn nếp, đúng nghĩa ngoan hiền chứ không như nó, suốt mấy năm trung học là nỗi ám ảnh của mẹ nó, mỗi lần có giấy mời của nhà trường hay điện thoại của cô giáo là y như rằng có chuyện. Không đánh nhau thì cũng quay cóp bài hay vẽ bậy lên tường hoặc cúp tiết...nói chung tất cả thói hư tật xấu nào của cái thứ ba sau quỷ và ma thì nó có hết, nhưng cũng may mắn là nó không phạm lỗi hỗn láo với bề trên nên cho dù có gây tội tày đình đi nữa, với gương mặt tỏ vẻ ăn năn hối cãi và nụ cười thơ ngây thì hình phạt cho nó cũng chỉ đóng khung lại ở chỗ: viết bản kiểm điểm và mời phụ huynh thôi.
Nói đến phụ huynh mới thấy tội cho mẹ nó. Ba nó bỏ mẹ con nó đi theo người khác khi em nó được 5 tuổi. Nó đang hoc Lớp 5. Một ngày hè nắng gắt cháy da cháy thịt, nó vừa đi chơi ở hàng xóm về đến cửa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nó nghe tiếng khóc của em nó, tiếng la hét của ba nó: " Cô là thứ đàn bà không biết đẻ, tôi cần con gái để làm gì? Tại mẹ con cô mà tôi không được một đồng nào từ ba mẹ tôi hết. Con gái thì làm được gì? cô đẻ con gái thì cô tự nuôi đi, tụi nó không phải con tôi. Tôi đi tìm con trai để giữ từ đường ....". Ba nó bỏ đi trong sự lặng người của mẹ nó. Đứa trẻ lên mười như nó cũng vừa hiểu chuyện gì xảy ra nên nó chạy lại ôm lấy mẹ và em, rồi cả ba cùng khóc.
Đó là chuyện xảy ra của 15 năm trước. Câu nói "Con gái thì làm được gì?" luôn ám ảnh nó, nhưng bản chất hiếu động vô tư nên nó cũng mau chóng thích nghi với hiện tại.
Cuộc sống của ba mẹ con nó từ ngày không có ba nó cũng không có gì thay đổi nhiều vì trước đây, ba nó ở nhà cũng như không, ông đi từ sáng đến tối mịt mới về, mọi việc trong nhà mẹ nó gánh hết. Chỉ có kinh tế thì hơi khó khăn, nó thấy mẹ nó đi làm nhiều hơn trước, kể cả thứ bảy chủ nhật cũng làm viẹc.
Mẹ nó làm kế toán của một cơ quan nhà nước, mẹ nói phải làm thêm sổ sách ngoài giờ cho mấy công ty nhỏ nữa mới đủ chi tiêu. Việc nhà cửa hiển nhiên chuyển sang cho nó. Vì mẹ nó đi làm thêm suốt nên nó trở thành học sinh cá biệt tự lúc nào không hay, chỉ thấy những lúc họp hụ huynh về hay những lúc nhận điện thoại của cô giáo mẹ nó thở dài buồn bã nhìn nó lắc đầu. Nó cũng hơi chột dạ, thấy có lỗi với mẹ nhưng rồi chứng nào tật nấy, mọi chuyện vẫn y như cũ. Mẹ nó cũng không biết phải dạy một đứa con gái cứng đầu như nó thế nào đây, bà cảm thấy có lỗi vì đã không giữ được ba cho chị em nó, nên bù đắp bằng việc kiếm thật nhiều tiền cho chị em nó đỡ tủi thân.
Vào năm nó học 11, hôm ấy mẹ nó được nghỉ làm, mẹ gọi nó xuống, 2 mẹ con ngồi nói chuyện.
- Hôm qua mẹ gặp ba con ở bệnh viện.
Nó hoảng hốt nhìn mẹ hỏi: Mẹ bệnh gì sao?
- Không, mẹ đưa mẹ Lan đi khám bệnh (Cô Lan là người bạn đặc biệt của mẹ nó, chị em nó vẫn gọi là mẹ Lan)
- Mẹ Lan bị bệnh gì vậy mẹ sao con không biết, tuần trước con mới gặp mà.
- Chị ấy bị rối loạn tiêu hóa, không nặng lắm. Mỗi lần nói đến mẹ Lan nó cảm giác mẹ nó giành cả sự âu yếm cho người này.
- Ba con... Mẹ nói tiếp, hình như ông ấy bị bệnh nặng.
- Thì đã sao? Ông ấy đâu cần mẹ con mình, quan tâm làm gì mẹ.
- Mẹ cũng không quan tâm chỉ là thấy ông ấy có vợ và con trai theo ý nguyện của ông ấy nên hơi chạnh lòng.
- Con trai đã thì sao, con gái thì sao chứ? Hay là mẹ cũng hối hận vì sinh tụi con? Nó bị kích động nên to tiếng.
Mẹ nó ôm nó vào lòng nước mắt rưng rưng: - Tụi con là lẽ sống của mẹ sao con lại nói vậy, chỉ là mẹ không muốn người ta coi thường con gái của mẹ.
Chợt câu nói ngày trước của ba nó hiện về" con gái thì làm được cái gì?" Nó cảm thấy nhói đau trong lòng.
Nó nhìn mẹ nó nói: Con xin lỗi mẹ, con sẽ cố gắng cho mọi người thấy là: Con gái thì làm được những gì!
Mẹ nó thì thầm: Chỉ cần con sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc là mẹ an lòng rồi, không nên thù oán ai hết chỉ thêm khổ mà thôi. Nó hiểu mẹ nó muốn nói gì, có lẽ bà đã tha thứ cho ba nó từ lâu.
Sau lần đó nó thay đổi hẳn, hết quậy phá, chăm chỉ học hành, nụ cười mẹ nó luôn rạng ngời khi tham dự các cuộc họp ở trường về. Bà không còn lo lắng khi nghe điện thoại của cô giáo nữa.
Bây giờ nó đã tốt nghiệp đại học, ngành thiết kế thời trang. Trong khi bạn bè nó vác đơn đi xin việc làm khắp nơi, thì nó dễ dàng vào làm việc tại phòng thiết kế của một công ty nước ngoài. Đó là niềm ao ước của của những sinh viên mới ra trường như nó.
- Chị Hai, hai, hai, nghĩ gì mà thần người ra vây? Túm cái quần lại là mai có đi họp cho em không? Em gái nó nói lớn.
- Nó giật mình trở về hiện tai. Để chị nhờ mẹ Lan đi họp nhen.
- Chị quên là hai mẹ cùng đi công tác à.
- uh, quên. Họp phụ huynh thôi mà có gì ghê giứm đâu, nó nghĩ rồi nói: "uh, để chị họp cho."
Em nó nhảy lên ôm lấy nó hôn một cái vào má nó nói: - yess, chị Hai là số một. I love you. Rồi sẵn đà định hôn vào môi nó. Nó vội né ra lấy tay che miệng lại nói:
- No, no, no. Chỗ này giành cho ngừ yêu của chị, không phải cho nhà ngư đâu.
Con bé bỉm môi: xiiisss, ai thèm, rồi nó cũng chỉ vào môi nó nói:" Em cũng để dành cho honey của em nữa chớ bộ."
- Vậy lúc nãy đứa nào định...
- Tại lỡ trớn thôi.
- Mà này, nó la lớn, mới bây lớn mà bày đặc honey hon niết gì đó, coi chừng tui nhen. Nó dứ nắm đấm về phía em nó. Con bé rụt cổ lại chạy lên lầu.
Nó nằm xuống sofa xem tivi và nghĩ ngợi. Mà sao dạo này 2 mẹ hay đi công tác vậy ta?
Chương 2
Mẹ Lan là cô Ngọc Lan- giám đốcc công ty thời trang Ngọc Lan. Năm nay cô 50 tuổi. Vì làm bên thời trang nên cô lúc nào cũng ... thời trang hết. Nhìn cô toát lên vẻ quý phái, sang trọng của người thành đạt. Nó không biết mẹ nó và cô quen nhau lúc nào, nhưng nó còn nhớ rất rõ cách đây khoảng 10 năm, đó là những năm sau ngày ba nó bỏ đi. Mẹ nó sau 3 năm đầu vất vả cũng đã ổn định kinh tế. Lúc ấy mẹ nó 38 tuổi. Người phụ nữ hai con chịu nhiều đau khổ của cuộc hôn nhân thất bại, lại vất vả vì gánh nặng con cái nhưng nhìn vẫn còn xuân sắc, mẹ nó có nét đẹp mặn mà của người phụ nữ trung niên đằm thắm, dịu dàng nhưng đầy nét quyến rũ. Lúc trước nó vẫn nghe mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, tám với nhau là trước sau gì mẹ nó cũng có chồng nữa cho xem vì mẹ nó vẫn còn đẹp chán. Nó không hận đàn ông nhưng nó không muốn mẹ nó khổ. Lấy chồng nữa rồi có khác gì đâu. Cứ như thế này là nó thấy hạnh phúc lắm rồi.
Có vài người cũng theo đuổi mẹ nó nhưng hầu như mẹ nó không quan tâm. Việc quan trọng nhất bây giờ đối với bà là lo cho chị em nó đầy đủ và sống vui vẻ là bà vui lắm rồi, chẳng cần nhu cầu gì khác. Nó rất ít khi thấy mẹ nó đi chơi, chỉ vài lần đi đám cưới đám tiệc ở công ty rồi thôi, còn bạn bè thì càng không thấy.
Chiều hôm ấy, bà về nhà với một người phụ nữ là cô Lan. Ấn tượng lúc đó về cô là rất thân thiện và vui tính. Ánh mắt cô nhìn chị em nó và mẹ nó rất dịu dàng và đầy yêu thương. Cảm giác của nó về cô thật gần gũi. Buổi cơm gia đình có bốn người đầu tiên ( từ ngày ba nó đi) thật vui vẻ. Nó chưa thấy mẹ nó và em nó cười nhiều như vậy. Nét hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt hai người lớn và 2 đứa trẻ. Không khí ấm áp bao trùm căn phòng. Nó ngửi thấy mùi gia đình hạnh phúc đâu đây (cái mùi mà lâu lắm rồi nó không được thấy). Nó chợt nghĩ: Giá như cô ấy thay vào chỗ của ba nó thì tốt biết bao. Chỉ cần mẹ nó hạnh phúc thì ai nó cũng chấp nhận. Nó bất giác mỉm cười.
Em gái nó trên lầu nói vọng xuống kéo nó về hiện tại:
- Mẹ Lan nói chiều mai 2 mẹ về.
- Trời, 2 người này cũng biết lựa lúc về quá ha. Sao không về bữa nay mai mình khỏi đi họp. Làm mất buổi cafe sáng với hội bà tám ở công ty rồi.
Nó hỏi vọng lên: Mẹ Lan gọi điện ha?
- Dạ. có quà nữa đó.
- Mày đòi hả?
- Đâu có là mẹ tự nguyện mà.
- Hazzz. Nó biết mẹ Lan thương em gái nó lắm, bà coi 2 chị em nó như con ruột nhưng vẫn thiên vị con bé hơn, chắc có lẽ vì em nó còn nhỏ. Bà yêu chiều nó đến nỗi mẹ nó phải lên tiếng. Lúc Bé Mi đậu vào lớp 10 chuyên, bà mua ngay cho nó chiếc xe vespa LX. Mặc dù chưa có bằng lái.
Mẹ nó cằn nhằn: - Không được, mua xe đạp điện thôi. Khi nào lớn đã.
Mẹ Lan năn nỉ: - Để con đi cho quen đi, cũng đâu đi đâu nhiều, đi học có chị đưa rước rồi.(mẹ Lan nhận trách nhiệm đưa rước 2 chị em nó đi học từ nhỏ.)
Mẹ: Chị chìêu quá nó hư.
Mẹ Lan: Hư đâu mà hư. Chỉ cần con muốn gì là chị chìêu hết.
Mẹ: Chị làm như nó là con của mình chị vậy?
- uh, đúng rồi là con chị mà. Mẹ Lan nói tỉnh khô.
- Ơi trời ơi. Em cũng là mẹ nó mà, chị làm vậy sao em nói nó nghe đươc.
- Thôi, cho con xin hai người. 2 mẹ đều giành bé Mi hết còn con là con của ai đây? thấy tình hình bất phân thắng bại nó xen vào.
- Của mẹ luôn. Mẹ Lan ôm lấy nó.
Mẹ nó la lên: - Sao đứa nào chị cũng giành hết vậy.
- Thôi thôi, để cho công bằng thì hai đứa đều là...của hai mẹ hết được chưa. Nó nói kiểu huề vốn. Cả ba người đều cười.
Cô Lan gắn bó với gia đình nó như ruột thịt. Nó nhớ một hôm cũng khá khuya, mẹ nó bị trúng gió, nó cạo gió, xức dầu nhưng mẹ nó vẫn không hết, bà ói mửa, mặt mày tái mét. Nó sợ quá gọi cô Lan, nghe xong 5 phút sau cô có mặt( không kịp thay đồ cô vẫn còn mặc đồ ngủ chạy, à chắc bay bằng xe máy quá) Cô vội giã gừng cho mẹ uống, rồi làm vài thứ nữa. 15 phút sau mẹ đỡ, cả ba cô cháu thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi bên mẹ lau trán cho mẹ, mẹ nắm tay cô thì thào: Cảm ơn chị, lỡ em có chuyện gì mấy đứa nhỏ không biết sao.
Cô đánh nhẹ vào tay mẹ: - Em nói bậy gì vậy. Chỉ là trúng gió thôi mà, hôm sau cẩn thận chút.
Hai chị em nó bu lại chỗ mẹ nó, bé Mi ngồi vào lòng cô nói: "mẹ làm con sợ quá". Rồi hình như vẫn còn bị rối nó ôm cô Lan rưng rưng nước mắt nói: - Không có mẹ Lan tụi con không biết phải làm sao. Con sợ lắm.
Cô Lan ôm nó vào lòng nói: - không sao rồi có mẹ ở đây, không sao đâu. Dù có chết mẹ cũng phải đến đây chứ.
Hình như vừa chợt hiểu cách xưng hô có thay đổi, cô Lan hơi ngượng ngùng, còn gương mặt tái mét của mẹ nó thoáng chút hồng.
Nó nhìn con bé rồi nói: - Gọi mẹ Lan luôn, em hay quá ha.
Bé Mi hết nhìn qua mẹ nó rồi nhìn cô Lan hỏi: Con gọi mẹ Lan cũng được mà mẹ.
Hai người lớn cùng mỉm cười gật đầu, nó cũng cười. Vậy là cô Lan thành Mẹ Lan của tụi nó từ đó.
Thỉnh thoảng mẹ Lan ở lại ngủ cùng gia đình nó, lúc đó mẹ nó vui lắm. Cả nhà ồn ào náo nhiệt vì tiếng cười đùa của mẹ Lan với chị em nó. Có lần học bài khuya, nó đi uống nước ngang qua phòng mẹ, nghe tiếng thì thầm nói chuyện của 2 người. Tiếng mẹ nó: "Hôm nay cô giáo lại gọi điện than phiền. Em không biết phải làm gì với nó nữa", tiếng mẹ khóc. Tiếng cô dỗ dành:" không sao đâu em, nó đang tuổi dậy thì, tuổi này bướng bỉnh lắm từ từ rồi tìm cách khuyên bảo con, cũng chỉ là mấy trò nghịch ngợm của học sinh thôi mà, la rày nhiều không được đâu".
- Chị lúc nào cũng binh tụi nó riết rồi không nói được luôn, giọng mẹ nó nhỏ nhẹ chẳng có vẻ gì là trách mắng cả.
- Binh đâu mà binh, đó là thương, Con mình mà phải thương chứ. Thương con thương luôn....
không thấy tiếng mẹ trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hứ nho nhỏ rồi tiếng gì nữa...( lúc đó không biết thiệt. giờ cũng không biết luôn. hiiii)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top