Chương 2: Vương Hoa Nhi muốn làm nha hoàn?

  Editor: ChieuNinh

Ăn đào xong rồi, Vương Phúc Nhi để cho Vương Cúc Nhi đi về trước, bằng không thấy ba tỷ muội cùng nhau trở về từ bên ngoài, khẳng định sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Vương Phúc Nhi căn dặn Vương Cúc Nhi đi trở về nhất định không được lộ ra vẻ mặt khác thường, miễn cho bị phát hiện, đến lúc đó mọi người lại găp xui xẻo. Vương Cúc Nhi cũng luôn mãi cam đoan, tuyệt đối sẽ không lộ ra xíu nào.

"Quỷ nhỏ tinh linh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Vương Hoa Nhi xoa xoa đầu Vương Phúc Nhi hỏi.

"Nhị tỷ, đừng xoa đầu muội!" Vương Phúc Nhi tránh thoát ma trảo, nói với Vương Hoa Nhi: "Chúng ta đi hái chút rau dại trở về đi." Như vậy cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi.

Vương Hoa Nhi hết sức đồng ý, vì thế hai tỷ muội liền đi hái rau dại.

Chờ đến lúc đôi tay hai tiểu cô nương đầy rau dại về nhà, chợt nghe thấy tiếng cao vút của bà nội Triệu thị đang mắng gà chửi chó. Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi nhanh chóng lủi vào phòng bếp, buông rau dại xuống. Qủa nhiên chỉ có nương và đại tỷ Vương Cúc Nhi của các nàng đang ở trong phòng bếp.

Thích thị thấy hai nữ nhi của mình chịu khó như vậy, trong lòng vui mừng. Vương Phúc Nhi làm nũng quấn quýt Thích thị trong chốc lát, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Nương, bà nội làm sao vậy?"

Thích thị thở dài: "Lúc ruộng nước của chúng ta đang dẫn nước vào, bị người trên thượng du chặn lại, bà nội con có chút khó chịu."

Thì ra là có chuyện như vậy! May mắn không phải phát hiện chuyện mình và nhị tỷ hái đào, Vương Hoa Nhi cũng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Mà Vương Phúc Nhi thì nghĩ rằng, cũng may bà nội không có đếm hết toàn bộ trái ở trên cây, bằng không khẳng định sẽ phát hiện bị thiếu. Hắc hắc, gốc cây đào này đủ lớn, đào kết quả cũng rất nhiều. Vốn là đề phòng người ngoài hái trộm, để cho nhị ca nhà Đại bá trông coi, nhưng mà, hôm nay cả nhà Đại bá phụ đều đi hỗ trợ nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu. Mà bà nội nàng chắc chắn không hề nghĩ tới nàng và nhị tỷ lớn mật như vậy, dám đi hái trái cây của nhà mình, cái này thật sự giúp ba tỷ muội nàng!

Sau khi trở về Vương Cúc Nhi cũng thấy không phải bà nội đang mắng muội muội nhà mình, thì trong lòng cũng yên tâm rất nhiều, giúp đỡ nương Thích thị chuẩn bị cơm trưa.

"Nương, hôm nay không phải Nhị bá mẫu nấu cơm sao? Làm sao lại là người?" Vương Hoa Nhi tức giận hỏi, Nhị bá mẫu nhà nàng là người vừa keo kiệt, lại ích kỷ. Ngày hôm nay vốn đến lượt nàng nấu cơm, dựa vào cái gì lại bắt nương của nàng nấu cơm hả.

Thích thị nói: "Ngày mai Nhị bá mẫu con phải về nhà bà ngoại của Tam ca con, hôm nay phải chuẩn bị này nọ, cho nên để cho nương nấu cơm. Chuyện cũng không to tát gì."

"Về nhà mẹ đẻ phải dùng cả một ngày chuẩn bị này nọ, nàng cho rằng nàng có núi vàng núi bạc hả, nương người cũng quá mềm lòng rồi!" Vương Hoa Nhi tức giận nói.

Thích thị vội nói:" Hoa nhi, nói gì vậy, đó là Nhị bá mẫu con, là trưởng bối của con, cũng đừng không biết lớn nhỏ. Nương cũng không cảm thấy cái gì, con cũng đừng lại đùa giỡn tính tình, đến lúc đó bà nội con lại muốn phát hỏa với con."

Vương Phúc Nhi kéo tay áo Triệu thị: "Nương, nhị tỷ nói cũng đúng mà, người luôn như thế này, mỗi lần bọn họ nói cái gì người cũng đều đáp ứng, đến lúc đó chuyện gì cũng rơi xuống trên đầu người rồi. Ngày mai Nhị bá mẫu về nhà mẹ đẻ, vậy Đại bá mẫu khẳng định sẽ không nấu ăn, đến lúc đó vẫn là nương nấu cơm. Hơn nữa khẳng định Nhị bá mẫu sẽ không bù lại một ngày này."

Thích thị cười nói: "Không có việc gì, không phải chỉ là nấu cơm một ngày thôi sao, nương gánh vác được. Các con không cần nhiều lời, Cúc nhi, nhóm lửa cho nương đi."

Ai, bởi vì nương nàng không có sinh con trai, không đủ mạnh mẽ, cho nên cái gì cũng nhường nhịn. Nữ tử ở cổ đại thật sự là thật đáng thương, sinh không được con trai chính là phải ngậm miệng, cho dù ngươi lại có bao nhiêu cần cù thiện lương cũng không bù được một tiểu tử béo mập. Nhìn xem tình huống của chính nhà nàng không phải đã rõ ràng sao? Nàng nghĩ tính tình trước kia của nương khẳng định không phải yếu đuối, nhưng vì có nhược điểm không sinh được con trai, chỉ đành phải bấm bụng chịu đựng khắp nơi.

Vương Phúc Nhi bức thiết nghĩ nương nàng có thể sinh ra một đệ đệ, như vậy tình cảnh cả nhà của nàng có thể rất nhanh sẽ được cải thiện. Suy nghĩ một chút năm nay nương chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hẳn là còn có thể sinh được đứa nhỏ.

Lúc Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi chuẩn bị đi ra bên cạnh sông nhỏ rửa sạch sẽ rau dại hái được, thấy bà nội Triệu thị đang ở chỗ này mắng không ngừng. Lời nói đại loại như là ai đó không có mắt, dám cướp nước lão nương, hoa mầu của hắn đều sẽ chết sạch, đến lúc đó ăn rễ cỏ.

Chính là đang mắng hăng say, ông nội Vương Hữu Căn từ bên ngoài trở về, thấy lão bà tử của mình có một bộ dáng người đàn bà chanh chua chửi đổng, không khỏi mắng: "Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại cho ta! Còn ngại không đủ dọa người, chuyện chỉ như cái rắm cũng bị ngươi biến thành hoàng thiên lão tử đều biết, nhìn xem hàng xóm láng giềng đều chê cười ta."

Triệu thị vỗ đùi nói: "Ai chê cười hả! Ai chê cười hả! Lão nương mắng chính mình, mắng cũng là cái đồ tâm địa đen tối, không muốn nghe cũng đừng làm chuyện trái với lương tâm!" Thấy Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đang nhìn, bà liền trợn mắt lên: "Còn không đi làm việc cho lão nương!"

Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi xẹt một cái lập tức bỏ chạy rất xa. Lúc này, chạy nhanh mới là vương đạo à.

Tuy rằng Vương gia thôn này rất nghèo, nhưng mà cũng có núi có sông, một dòng sông nhỏ tên là Lương Hà uốn lượn quanh thôn, phàm là giặt quần áo rửa rau đều đã tới dòng Lương Hà này. Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi tới cầu đá bắt qua trên dòng Lương Hà, thì thấy bạn tốt Thanh Mai chơi chung với Vương Hoa Nhi đang giặt quần áo.

Vương Hoa Nhi vẫy vẫy tay: "Thanh Mai, sao ngươi giặt quần áo vào giờ này? Ăn cơm chưa?"

Thanh Mai thấy Vương Hoa Nhi cũng rất vui vẻ, nhường chỗ ngồi cho Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi: "Còn không phải tại đại tẩu ta, một bà nương lười, quần áo trong nhà không giặt, nương ta nhìn không vừa mắt, mắng cũng mắng, cuối cùng vẫn là ta đi giặt sạch."

Đại ca của Thanh Mai cưới tức phụ (vợ), nhìn bộ dạng cũng ra khuôn ra dáng (dễ nhìn, xinh), nhưng chỉ có lười, gì việc cũng không làm. Nếu làm việc, không phải chỗ này đau thì chỗ kia ngứa, mọi người cả Vương gia thôn đều biết. Đại ca Thanh Mai lại là hủ nút thành thật, hơn nữa bộ dạng nàng dâu đẹp, cũng không muốn nói nàng. Hơn nữa ở nông thôn cưới vợ vốn thực sự là rất khó khăn, rất sợ có chuyện không hay, làm cho nàng dâu tức giận chạy mất. Cho nên cũng gián tiếp tăng trợ giúp cho đại tẩu Thanh Mai kiêu ngạo, khiến cho nương Thanh Mai cũng hận đến nghiến răng.Có thể nói, mỗi nhà đều có bản kinh có niệm riêng.

Vương Hoa Nhi có chuyện muốn nói riêng với Thanh Mai, nên kêu Vương Phúc Nhi tự mình đi chơi đùa bên bờ: "Phúc nhi, cũng không được đến trong sông, cẩn thận rơi xuống nước thì không nổi lên được." Vương Hoa Nhi hù dọa nói.

"Biết rồi, nhị tỷ." Vương Phúc Nhi thấy cách đó không xa có mấy cây dương liễu, chuẩn bị đi hái vài nhánh bện thành một cái mũ chút nữa đội, mũ đan bằng liễu cũng dễ làm nhất, vòng thành một vòng tròn là được.

Nhiều cành liễu xanh, vuốt cũng thoải mái, nếu bên trong cây cối không có sâu thì tốt rồi. Vương Phúc Nhi kiễng chân chuẩn bị bẻ cành liễu, ai, một đứa bé năm tuổi, cái đầu cũng quá lùn đi, vươn tay cũng với không tới.

"Nhóc con, ngươi đang làm gì đó?" Là một bé trai có nhũ danh kêu là Cẩu Đản ở cùng thôn cũng đang đi tới dưới tàng cây, hỏi Vương Phúc Nhi.

Ngươi mới là hoàng mao, cả nhà ngươi đều là hoàng mao! Vương Phúc Nhi thật chán ghét mình không đủ dinh dưỡng mà tóc bị vàng. Nếu có điều kiện, nàng cũng không muốn như vậy, ít nhất cũng phải dùng dầu hoa quế bảo dưỡng chăm sóc. Nhưng mà bây giờ ngay cả ăn cũng ăn không đủ no, làm sao có thể còn có tinh lực bảo dưỡng tóc? (hoàng mao = hoàng mao nha đầu = nhóc con tóc vàng = nhóc con: chị VPN nhà mình đang 'tạc mao')

Nhưng mà, ngón tay Vương Phúc Nhi chỉ cành liễu trên cây, chớp ánh mắt: "Cẩu Đản ca, ca có thể bẻ mấy cành giúp muội không? Muội muốn bện mũ."

Cẩu Đản thấy đôi mắt to lóe sáng của Vương Phúc Nhi, thì lập tức trèo cây, không nói hai lời liền bẻ rất nhiều, Vương Phúc Nhi vội nói: "Đủ rồi, đủ rồi!" Lúc này Cẩu Đản mới xuống dưới, còn ra vẻ người lớn nói: "Về sau nếu còn muốn bẻ nữa, thì nói cho Cẩu Đản ca một tiếng. Đúng rồi, Phúc nhi muội muội, ngày mai chúng ta đi lên trên núi hái trái cây dại ăn, muội có muốn đi không?"

Vương Phúc Nhi cầm cành liễu trong tay, ngượng ngùng nói: "Cẩu Đản ca, muội đi không được đâu, bà nội muội không cho muội đi."

"Ai, ta cũng biết, mọi người đều nói bà nội muội lợi hại, chúng ta cũng không dám đi nhà các muội chơi. Phúc nhi muội muội, muội thật đáng thương, ngày mai ta từ trên núi về đây, đưa một ít cho muội đi. Trái cây dại ăn cũng được lắm. Ngọt vô cùng!"

Mọi người đều biết bà nội nàng lợi hại! Xem ra oai danh của bà nội nổi tiếng toàn thôn nha. Vương Phúc Nhi cảm thấy Cẩu Đản này thật là rất thuần phác, nói với hắn: "Cẩu Đản ca, ca ăn đi, tỷ của muội đang tìm muội, muội đi đây."

Nếu tiểu tử này đưa trái cây dại tới, mấy người nhà của nàng cũng không được ăn, khẳng định sẽ bị bà nội đoạt hết, uổng phí lòng tốt của người ta, vẫn là chờ có cơ hội, tự mình đi lên núi hái đi. Ăn đủ rồi nói sau.

Rửa rau dại xong, Vương Phúc Nhi nắm tay Vương Hoa Nhi đi trở về, Cẩu Đản còn ở bên cạnh lưu luyến không rời, cuối cùng không biết lại phát hiện trò chơi thú vị gì, liền nhảy nhót chạy đi.

"Nhị tỷ, cho tỷ đội!" Vương Phúc Nhi đưa mũ đan bằng liễu cho Vương Hoa Nhi, Vương Hoa Nhi nhận qua liền đội lên: "Phúc nhi của chúng ta rất ngoan!"

Ngươi đây là Vương bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, được không. Vương Phúc Nhi hỏi: "Nhị tỷ, tỷ và Thanh Mai tỷ nói ngốc gì?"

"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng hỏi loạn." Vương Hoa Nhi trả lời.

Còn chưa lớn hơn ai, nhị tỷ, tỷ chỉ lớn hơn ta có ba tuổi có được không? Hơn nữa nếu thật sự bàn về chuyện này, hai ta ai lớn ai nhỏ còn chưa biết đâu, nhưng mà, hiện tại Vương Phúc Nhi chỉ có thể chấp nhận xui xẻo, ai kêu cơ thể này của mình chỉ có năm tuổi thôi.

"Phúc nhi, muội nói nếu nhị tỷ bán mình cho nhà Chu viên ngoại làm nha hoàn thì thế nào?" Vương Hoa Nhi hỏi.

"Ngốc? Nhị tỷ, chúng ta cũng không làm nha hoàn, làm nha hoàn rồi, người khác muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng, nhị tỷ, chúng ta không làm nha hoàn!" Vương Phúc Nhi vội nói, tại sao nhị tỷ có thể đột nhiên nói như vậy đây? Chẳng lẽ vừa rồi Thanh Mai đã nói cái này?

"Ở nhà còn không phải nói đánh là đánh, nói mắng thì mắng? Còn không bằng đi làm nha hoàn, cũng có thể kiếm vài văn tiền về trong nhà!"

"Nhị tỷ, cho dù tỷ kiếm được tiền, có đến được trong tay cha nương chúng ta sao? Đến lúc đó còn không phải đều ở trong tay bà nội? Còn có, làm nha hoàn, nếu ký tử khế, dù người ta đánh tỷ chết rồi, cũng không có ai truy cứu, nhị tỷ, tỷ đừng nghĩ lung tung."

Với tính tình nóng nảy của nhị tỷ, làm nha hoàn, thật sự là có khả năng gặp rắc rối.

Vương Hoa Nhi nói: "Muội nói cũng đúng, nhà chúng ta chưa ra riêng, có được tiền cũng ở trong tay bà nội, ta mới không cần như vậy đâu. Nhưng mà Phúc nhi, sao muội biết cái gì là tử khế? Lại còn biết tường tận như vậy?"

Nguy rồi! Vương Phúc Nhi vội nói: "Lần trước lúc muội đi ngang qua học đường trong thôn, là tú tài công nói, muội nghe được rõ ràng, hình như là nói cái gì Chu viên ngoại muốn mua nha hoàn, có người tới hỏi tú tài công, muội cảm thấy tò mò liền nghe trong chốc lát."

Vương Hoa Nhi là người có thần kinh thô, nghe xong Vương Phúc Nhi nói, vốn không có hoài nghi, hơn nữa Vương Phúc Nhi nói hợp tình hợp lý. Nhưng thật ra Vương Phúc Nhi thầm vỗ vỗ bộ ngực, hù chết tôi rồi!  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nhokphuong4