1. Định mệnh của chúng ta
-" Lêu lêu cái đồ không có ba"
-" Xem cậu ta kìa, cậu ta là Diệp Nhiên không có ba, hahaha, đồ con hoang"
Diệp Nhiên cúi mặt nhìn xuống đất, cậu bé lại bị trêu chọc. Mỗi lần như thế Diệp Nhiên đều rất buồn, chính cậu cũng đã nhiều lần hỏi mẹ mình về điều đó, rằng tại sao cậu lại không có ba nhưng mẹ cậu lần nào cũng bảo rằng cậu được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo gì gì đó.
Diệp Nhiên mới 4 tuổi làm sao hiểu được chứ, đơn thuần không thể chối cãi mình đúng là không có ba. Tủi thân không thôi.
Một bàn tay nhỏ nhỏ khẽ vỗ vai cậu, là Quỳnh Phương.
- "Diệp Nhiên đừng buồn nha, mình cũng đâu có baba"
-" Nhưng cậu có mama lẫn mami, mình thì chỉ có một"
-" Hỏ, vậy mình bảo mama của mình làm baba của cậu nha"
Diệp Nhiên lắc đầu, cậu bé biết baba đâu chỉ là tên gọi cho có chứ, cậu muốn baba bằng da bằng thịt, cái người mà cùng với mẹ cậu sinh ra cậu ấy. Nhưng Diệp Nhiên cũng quay mặt cười với Quỳnh Phương một cái rồi bước ra cổng trường.
-" Diệp Nhiên à"
Thùy Trang đã đến đón cậu bé về. Hai mẹ con dọn đến khu chung cư cao cấp kia cũng một thời gian rồi. Nhưng cứ mỗi lần đi qua đại sảnh, gặp mấy bà cô đi chợ về, hay là vô tình đi cùng thang máy họ đều xì xào nói xấu Thùy Trang.
Thùy Trang cũng nghe được, mấy người đó nói mẹ cậu chửa hoang rồi bị đuổi ra khỏi nhà nên mới tới đây ở.
Còn nói mẹ Diệp Nhiên chắc là loại lẳng lơ, ăn chơi lêu lỏng nên mới như thế. Mỗi lần như vậy cậu cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể nắm chặt tay mẹ mình hơn mà thôi.
Thùy Trang không thèm để ý đến họ, có một chỗ ở tốt cho con trai, thoải mái vẽ tranh mưu sinh là đã ổn lắm rồi.
Cũng đã qua hơn bốn năm từ cái ngày đó, cái ngày mà nàng xui xẻo bị tên khốn đó chiếm lấy đời con gái, sau đó thì bẵng đi không còn dấu vết như bốc hơi.
***
Đêm đó, cả hai 22 tuổi, đã là sau 4 năm không gặp kể từ khi tốt nghiệp cấp ba.
Dự tiệc cùng mấy gã buôn ma túy không may Diệp Anh bị hạ dược kích thích, cô chật vật đi tìm phòng khách sạn, dự định nhốt mình tự xử.
Diệp Anh không thích chơi gái lung tung bên ngoài, tình dục đối với cô chính là phải hai bên trong sạch.
Họa may thế nào, nhân viên lại giao nhầm chìa khóa phòng cho cô. Lúc Diệp Anh đẩy cửa vào đã không còn đủ tỉnh táo. Bởi vì loại thuốc này quá mạnh, khiến người uống vào liền có phản ứng sinh lý mạnh mẽ, lại kèm theo một chút say sẫm, ảo giác.
Diệp Anh lờ mờ nhìn thấy một cô gái ngồi trên giường, khẩu hình miệng hình như là đang ra sức hỏi cô cái gì đó, nhưng tai cô dần ù đi bởi dục vọng lấn át.
Cô cho rằng mọi thứ trước mắt có lẽ chỉ là ảo giác. Bằng không làm sao người con gái mà cô yêu thầm từ ba năm cấp ba lại ở đây.
-" Thùy Trang"
Giọng Diệp Anh khàn đi, cô lí nhí kêu trong mơ hồ.
Nhưng người con gái kia chính là thật, nàng ngạc nhiên không thôi. Tại sao Diệp Anh lại xông vào phòng khách sạn mà nàng thuê? Lại còn với dáng vẻ không đàng hoàng này? Lần gặp lại sau 4 năm này cũng là kì cục quá.
Chưa kịp nghĩ Diệp Anh đã đè nàng xuống hôn ngấu nghiến vào vành môi anh đào, Diệp Anh mạnh bạo cắn môi nàng, còn dùng sức gấp rút xé chiếc váy ngủ của Thùy Trang.
Thùy Trang la lên, ra sức chống trả, nhưng tất cả cũng chỉ là bằng không với một con người đã trúng dược kích tình.
Thế là đêm đó nàng trở thành liều thuốc giải tỏa của Diệp Anh.
Thật ra thời cấp ba Thùy Trang cũng từng yêu thầm cô. Nàng cũng có những chiêu trò ngầm thể hiện tình cảm với cô. Nhưng Diệp Anh lúc đấy lại tỏ ra thờ ơ, không phải cô không hiểu tâm tình nàng, bộ dạng của cô cho Thùy Trang thấy cô chính là chê bai tình cảm của nàng.
Từ đó Thùy Trang cũng chuyển sang ghét Diệp Anh, trong mắt nàng Diệp Anh chính là kẻ xem thường phụ nữ, xem thường tình cảm của người khác.
Lần này nàng bị Diệp Anh lấy đi sự trong sạch của đời mình, sự chán ghét chính là nhân lên ngàn lần. Nàng uất ức đến khóc một trận dài.
Nhưng mà dáng vẻ Diệp Anh sau khi giải tỏa xong lại làm nàng có chút cảm động. Lúc nàng định thoát khỏi cô, ôm đồ đi báo cảnh sát thì Diệp Anh đã nắm lấy tay nàng.
Diệp Anh không tỉnh táo, mắt không mở nổi nhưng lại ươn ướt, cô vùi đầu vào ngực nàng cầu xin:
-" Đừng đi, làm ơn đừng đi, em đừng đi"
Diệp Anh khóc ngày một nức nở, cứ như đứa trẻ, cô thèm được vỗ về, thèm được có người cận kề xoa đầu cho mỗi khi cảm thấy thật tệ. Dòng nước mắt nóng hổi thi nhau lăn xuống, Diệp Anh ôm chặt lấy Thùy Trang tìm hơi ấm.
-" Đừng bỏ tôi một mình, tôi sợ lắm"
Thùy Trang nhất thời cảm động, gia đình Diệp Anh thế nào nàng cũng chưa từng biết, thời cấp ba Diệp Anh rất bí ẩn, không ai biết chính xác lai lịch của cô cả, có thì cũng là tin giả không đáng tin.
Nàng ôm lấy đầu cô, ngón tay len lỏi theo kẽ tóc xoa đầu Diệp Anh, dỗ cô ngủ.
Lúc đó, Thùy Trang chỉ thấy tim mình lại kì lạ, nàng thấy bồi hồi, dẫu sao thì cũng là người nàng từng thích, bây giờ lại làm ra loại chuyện này.
Trong lòng Thùy Trang ít nhiều cũng có chút rung cảm. Thùy Trang cân nhắc kĩ, mấy hình xăm trên da Diệp Anh cho thấy cô bây giờ có lẽ đã thành người không đứng đắn, có khi là giang hồ rồi cũng nên, không khéo chuyện này lên cục cảnh sát lại bất lợi cho bản thân nàng mà thôi.
Nhiều người biết, danh phẩm bị bôi nhọ, như vậy thật cũng không tốt đẹp gì. Vậy nên, nàng chỉ ôm đồ lặng lẽ bỏ đi.
Diệp Anh mở mắt tỉnh dậy vào sáng hôm sau, căn phòng yên tĩnh chỉ có mình cô. Nằm trên giường bình tĩnh lại, xem ra hôm qua là cô gặp ảo giác thật. Thùy Trang làm sao lại ở đây chứ?
***
Diệp Anh giờ là con một của nhà Diệp, ở độ tuổi 26 khí chất ngút trời. Phú nhị đại vừa xinh đẹp lại vừa giàu, có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chính là không hay biết mình có cậu con trai 4 tuổi, mà cô gái sinh ra cậu bé ấy lại là người mà cô yêu sâu đậm suốt mấy năm qua.
Cô vẫn luôn tìm kiếm nàng, bởi vì 8 năm qua xa cách mà bóng hình nàng vẫn ở trong tim cô. Ai mà ngờ được, cô từng từ chối tình cảm của nàng, đã làm nàng tổn thương, điều này có vô lí quá không? Diệp Anh chỉ cười nhạt.
-" Em rốt cuộc đang trốn ở đâu vậy?"
To be continued..
______________________
Cốt truyện là nữ nữ có thể có thai với nhau, không phải futa nhá.
Chào mừng các bạn đến với một câu chuyện mới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top