56

"Chúng ta đi phố ẩm thực nhé?" Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên quay đầu nói với Kim Tại Hưởng.

"Bây giờ?"

"Dạ, ở đó cũng có đồ ăn mà, em muốn đi với anh, đi nha đi nha ~~"

Kim Tại Hưởng nhìn Lâm Nhã Nghiên đang làm nũng với mình, sau đó im lặng chuyển hướng đi.

Kim Tại Hưởng dừng xe ở bên ngoài phố ẩm thực.

Lâm Nhã Nghiên ló đầu ra ngó một lát, wow đúng là náo nhiệt quá mà!

Chưa đi vào tới nơi mà cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức.

Cô mở cửa bước xuống, đang chuẩn bị bước vào thì bị Kim Tại Hưởng kéo lại.

"Anh làm gì vậy?" Cô xoay người nhìn anh đầy khó hiểu.

Kim Tại Hưởng lấy khẩu trang từ trong túi ra, kéo cô đến bên cạnh mình, tự tay mang khẩu trang cho cô.

"Em lại muốn lên đầu trang nữa ư?"

Lâm Nhã Nghiên bĩu môi.

Phố ẩm thực ở Ninh Hạ nổi tiếng là náo nhiệt và phồn hoa.

Cả một con đường đều chật ních bởi các quán ăn lớn nhỏ, có quán thịt nướng Hàn Quốc, nhà hàng Nhật, mấy quán lẩu, món ăn nước ngoài, nhiều không kể xiết.

Lâm Nhã Nghiên đưa ánh mắt thèm ăn quét khắp mấy quán ăn vặt ở hai bên đường, trong không khí tràn ngập hương thơm đủ loại thức ăn.

Cô nhìn vào món Quan Đông, trong cái thùng to có rất nhiều thanh sắt chia đồ mặn và rau cải ra, sau đó lại thả thanh sắt vào chia những món mặn và món chay khác nhau ra.

Bên trong chứa đầy thịt viên, rong biển, xúc xích, mực viên.....một loạt được sắp xếp theo món trông rất vui mắt, đặc biệt là mùi thơm chỉ khiến cho nước miếng Lâm Nhã Nghiên chực chờ rơi xuống.

"Ông chủ, món Quan Đông này bán sao vậy?" Cô chỉ vào mấy món đang sôi ùng ục trong chảo hỏi.

"Rau cải 1 đồng một xiên, món mặn 2 đồng một xiên, cô gái muốn ăn cái nào?"

Lâm Nhã Nghiên chọt chọt Kim Tại Hưởng bên cạnh, "Anh muốn ăn cái gì?"

Kim Tại Hưởng nhìn cô, cưng chiều vuốt ve mái tóc cô, "Em tự chọn đi."

"Em muốn ăn xúc xích, cá viên, rong biển, nấm bào ngư, mực viên, trứng cút, khoai tây, thanh cua....." Lâm Nhã Nghiên tuôn một tràng.

Ông chủ phải chạy qua sạp kế bên xin bà chủ bên đó một cái hộp nhựa to mới đựng hết đồ của cô.

"Ăn cay không?"

"Có, nhiều nhiều ớt vào."

Vì thế ông chủ bỏ rất nhiều ớt vào, kèm theo canh giải cay.

"Ô kê, của cô xong rồi đây." Ông chủ đưa thức ăn đã gói cho cô.

"Cám ơn ông chủ." Lâm Nhã Nghiên vui vẻ nhận lấy.

Trong cái hộp to đùng toàn là món Quan Đông, nước canh đậm đà, trên mặt nổi vài miếng ớt đỏ, Lâm Nhã Nghiên nhìn mà không kiềm được nuốt nước miếng.

Xiên xúc xích đỏ ửng, trên mặt được cắt vài đường, vì thế khi chiên lên rất giống như hoa nở, hơn nữa trên mặt còn dính ớt, nhìn vào khiến cho người ta càng thèm ăn hơn.

Cô xiên một miếng xúc xích đưa đến bên miệng Kim Tại Hưởng.

"A."

Kim Tại Hưởng nhìn Lâm Nhã Nghiên đưa miếng xúc xích cho mình, há miệng cắn một miếng.

"Ngon không? Ngon không anh?"

"Ừ, ngon lắm."

Được Kim Tại Hưởng khen, Lâm Nhã Nghiên đem miếng xúc xích anh vừa cắn nhét vào miệng mình.

"Um....ngon quá....cay đã....vừa miệng....lại còn dai nữa chứ!" Lâm Nhã Nghiên vừa ăn vừa khen tới tấp.

Ăn hết xúc xích, cô lập tức nhảy sang rong biển.

Rong biển mềm mềm thơm ngon, không biết có phải do đựng cùng với món mặn hay không, Lâm Nhã Nghiên còn nếm được vị thịt trong đó.

Hai người cứ vừa ăn vừa đi dạo xung quanh, Lâm Nhã Nghiên thấy cái gì ngon là Kim Tại Hưởng sẽ phụ trách mua mua mua, còn Lâm Nhã Nghiên sẽ phụ trách ăn ăn ăn.

"Anh nhìn đi món cá nướng đó hình như rất ngon."

"Mua."

"Em muốn ăn bánh nếp ngào đường."

"Mua."

"Đậu hủ thối."

"Mua."

Hai tay Lâm Nhã Nghiên cầm đậu hủ thối.

"Thơm quá đi."

Kim Tại Hưởng nhìn từ trên cao xuống, anh thử ngửi ngửi.

Thơm gì mà thơm?

Đậu hủ vàng óng hương thơm mê người, trên mặt được rưới một lớp ớt, tỏi băm, còn có rau thơm.

Lâm Nhã Nghiên xiên một miếng đậu hủ đưa cho anh.

Kim Tại Hưởng lắc đầu.

"Ngon lắm đó."

"Em ăn đi."

Lâm Nhã Nghiên nhìn anh rồi thu tay về.

Không ăn thì thôi, không ăn thì cô ăn một mình!

Lâm Nhã Nghiên bỏ đậu hủ vào miệng.

wow....thơm ngon giòn xốp, ngoài cay trong mềm.

Vẻ mặt cô đầy hưởng thụ, đúng là ngon quá đi!

Nhớ hồi học đại học, cô rất thích đi phố ẩm thực với Thái Anh, giờ tự học mỗi tối, hai người đều lén trốn học leo tường ra ngoài đi phố ẩm thực, ăn no nê rồi mới lén chạy về ký túc xá.

"Anh chụp hình cho em đi." Cô ngẩng đầu nói với Kim Tại Hưởng.

"Được" Mọi yêu cầu của Lâm Nhã Nghiên, Kim Tại Hưởng chưa bao giờ từ chối, ai bảo anh bị cô nắm trong tay như thế chứ.

Lâm Nhã Nghiên cầm xiên đậu hủ thối, đứng trước một cái quán nhỏ, cười hớn hở nhìn về phía Kim Tại Hưởng.

Lâm Nhã Nghiên nhét xiên đồ ăn vào tay Kim Tại Hưởng, rồi nhìn ảnh anh chụp cho mình.

"Đẹp quá."

Ừ....kỹ thuật chụp ok, quan trọng là cô đẹp mọi lúc mọi nơi.

"Hài lòng không?" Kim Tại Hưởng cười hỏi.

"Có, vô cùng hài lòng."

Lâm Nhã Nghiên kiễng chân hôn một cái lên mặt Kim Tại Hưởng.

"Không đủ." Kim Tại Hưởng cúi đầu nói.

"Không đủ cái gì?" Trong chốc lát Lâm Nhã Nghiên vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác hỏi lại anh.

Kết quả cô vừa ngẩng đầu liền bị Kim Tại Hưởng hôn.

Kim Tại Hưởng một tay cầm đồ ăn cho cô, một tay ôm lấy thắt lưng cô.

Sau khi hôn xong lại liếm liếm môi, rồi lại ghét bỏ nói.

"Toàn là vị đậu hủ thối."

Lâm Nhã Nghiên đấm anh một cái rồi giật lấy xiên đậu hủ của mình.

"Chê thối thì đừng hôn em."

Nói xong liền xoay người đi tìm món ăn mới, lại bị Kim Tại Hưởng kéo về hôn thêm một trận.

"Anh giỡn thôi mà, không thối tí nào."

Suốt đoạn đường còn lại, Lâm Nhã Nghiên tay cầm thức ăn, vừa ăn vừa đi dạo, Kim Tại Hưởng đi theo sau cô phụ trách làm phó nháy cho cô, chụp hình xong còn phải mua đồ ăn cho cô.

Lâm Nhã Nghiên nhìn Kim Tại Hưởng đang mua mực xiên cho cô ở đằng trước, anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đen, trên cánh tay còn đang vắt áo khóac màu xanh, một tay cầm ví, tay kia chỉ vào xiên mực nói gì đó với ông chủ.

Lâm Nhã Nghiên lấy điện thoại trong túi ra, chụp cho Thẩm Trường An một tấm "tách".

Cô hài lòng nhìn ảnh chụp của Kim Tại Hưởng, vì sao chỉ tùy tiện chụp cho anh thôi mà lại có cảm giác đang chụp street style thế.

"Đây, mực xiên của em đây."

Kim Tại Hưởng cầm xiên mực sải bước đến trước mặt cô, đưa mực xiên cho cô.

Lâm Nhã Nghiên nhìn thấy anh còn cố ý lót một miếng khăn giấy dưới xiên que.

*

Lâm Nhã Nghiên đi ngang qua quán cơm trộn nồi đá Hàn Quốc thì dừng bước.

"Tụi mình vào ăn cơm trộn đi."

Đối với sức ăn của Lâm Nhã Nghiên, Kim Tại Hưởng quả thật vượt quá sức tưởng tượng của anh, đúng là thánh ăn chuyển thế mà.

"Đi thôi."

Hai người cùng nhau bước vào, Lâm Nhã Nghiên nhìn thực đơn được dán trên tường.

"Anh ăn gì?" Cô hỏi.

"Cơm trộn đi."

"Em ăn giống anh."

"Ông chủ, cho hai phần cơm trộn."

"Trứng chín không?"

"Chín 6 phần thôi."

Ngồi chờ cơm ra, Lâm Nhã Nghiên nhìn quanh, ánh mắt cô bỗng nhiên bị cái tường ước nguyện bên cạnh hấp dẫn.

"Anh nhìn kìa, tường ước nguyện." Lâm Nhã Nghiên chọt chọt Kim Tại Hưởng.

Lâm Nhã Nghiên nhìn qua, đúng là tường ước nguyện, trên tường có rất nhiều sticker, mỗi sticker là một điều ước.

Kim Tại Hưởng cầm lấy một cái sticker bên cạnh, chọn miếng dán hình trái tim.

"Chúng mình cũng viết một cái đi."

Kim Tại Hưởng viết tên mình lên, rồi đưa giấy và bút cho Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên nhận lấy rồi viết tên mình lên, còn không quên vẽ thêm một trái tim ở bên cạnh.

Cô đưa miếng dán cho Kim Tại Hưởng, anh đứng dậy, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, dán lên chỗ cao nhất.

Không lâu sau, ông chủ bưng tới hai phần cơm trộn.

Nồi được làm bằng gốm, gốm màu đen rất nặng, có thể chịu được nhiệt, giữ nhiệt rất tốt.

Lâm Nhã Nghiên nhìn nồi cơm trộn trước mặt còn đang kêu ra tiếng xèo xèo.

Trên mặt là miếng trứng được làm chín 6 phần, xung quanh còn có giá đỗ, cà rốt, dưa chuột xắt sợi, thịt bò, xà lách, rong biển, cà chua, bên trên còn được rắc tiêu và sốt tương ớt Hàn Quốc.

Kim Tại Hưởng trộn cơm thật đều, theo động tác trộn cơm của ánh, âm thanh "xèo xèo" vang lên càng lớn, không khí ngập tràn hương thơm.

"Trông ngon quá đi." Lâm Nhã Nghiên nhìn nồi cơm nuốt nước miếng.

Kim Tại Hưởng nhìn vẻ mặt tham ăn của cô, bỗng nhiên cười cười, rồi đưa phần cơm đã trộn xong cho cô.

"Ăn đi."

Lâm Nhã Nghiên nhận lấy rồi múc một muỗng thật to.

"Ngon quá đi mất!!!"

Lâm Nhã Nghiên múc một muỗng đưa đến bên miệng Kim Tại Hưởng, anh không do dự mà ăn luôn.

Anh vừa ăn vừa trộn cơm cho mình.

Ngay lúc Lâm Nhã Nghiên đang vùi đầu ăn cơm thì nghe được giọng nói của ông chủ.

"Ể, người đó có phải là Lâm Nhã Nghiên không?"

"Vừa nãy tôi đem cơm ra, thấy giống lắm, nhưng mà tôi cũng không nhìn kỹ, bởi vì cô ấy toàn cúi đầu thôi."

"Chắc không đâu, Lâm Nhã Nghiên sao lại xuất hiện ở đây, chắc là cậu nhìn lầm rồi, nhưng mà cô ấy đến cùng một người đàn ông."

"Tôi không để ý nữa, nhưng mà người đàn ông đó đúng là đẹp trai thật, siêu cấp đẹp luôn, vừa nãy nhìn thoáng qua thôi, đúng là đẹp trai lắm, hơn nữa rất chăm sóc bạn gái."

"Hâm mộ quá ~"

Lâm Nhã Nghiên nở nụ cười.

Hâm mộ đi hâm mộ đi, hâm mộ đi nữa thì cũng là của tôi thôi.

Kim Tại Hưởng để ý đến động tác rất nhỏ của Lâm Nhã Nghiên, hỏi: "Em cười gì thế?"

Lâm Nhã Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, trả lời: "Vừa nãy có hai người bán hàng nói anh đẹp trai, rất hâm mộ em."

"Có thế mà em ăn cơm cũng cười hả?"

"Đúng rồi."

Kim Tại Hưởng cười khẽ, sờ sờ tóc cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top