55




<Thanh Sam Nghê Thường> phát sóng được mấy ngày đã trở nên rất hot, trên mạng đều đang gào thét "CP Nghê Nhan" của cô và Mẫn Doãn Kỳ, chưa đến một tuần đã thu được một lượng fan CP khổng lồ.

Mấy hôm nay công ty thừa dịp đang hot mà nhận cho cô không ít quảng cáo, trong đó cũng có cả quảng cáo cùng với Mẫn Doãn Kỳ.

Như lần quay quảng cáo sữa rửa mặt SD này, người đại diện chính là hai người bọn cô.

Trường quay SD.

Lâm Nhã Nghiên hai tay chống má, nhìn mình trong gương.

"Nhìn gì thế hả?" Mẫn Doãn Kỳ từ phía sau bước tới.

"Không có gì, chỉ thấy hơi mệt thôi." Lâm Nhã Nghiên nhìn anh.

"Đợi cơn sốt này qua là xong rồi." Mẫn Doãn Kỳ ngồi bên cạnh Lâm Nhã Nghiên, chắp hai tay lại, chân dài bắt chéo.

Lâm Nhã Nghiên dường như nhớ ra cái gì, xoay người hỏi anh, "Đúng rồi, nghe nói cậu chuẩn bị quay <Anh hùng xuất thiếu niên> hả"

"Ừ" Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên trả lời.

"Sao, lại đánh nhau thua cậu ta à?" Lâm Nhã Nghiên nhíu mày.

"Sao cậu biết?"

"Cậu tưởng mình ngốc chắc, hai người các cậu từ nhỏ tới giờ toàn lấy đánh nhau để định thắng thua, sao cậu lại thua cậu ấy vậy?"

"Đáng lẽ mém tí nữa là thắng rồi."

"Mém tí nữa, cậu lần nào cũng mém tí nữa, cho nên mới bị cậu ấy áp bức, may là mình không phải là con trai, không thì cũng chết chắc..."

Mẫn Doãn Kỳ nhìn cô khinh bỉ, sau đó chắp tay ra sau đầu dựa vào lưng ghế.

"Khi nào thì đi Hoành Điếm?"

"Bây giờ không đi Hoành Điếm, đi Yên Châu trước đã."

"Đi Yên Châu làm gì?"

"Đi mời thầy Hạ Uy Nghĩa về làm thầy chỉ đạo võ thuật lần này."

"Thầy Hạ Uy Nghĩa? Cậu có lầm không, thầy Hạ đã không nhận làm chỉ đạo võ thuật từ lâu rồi mà."

Khó trách Lâm Nhã Nghiên giật mình, vì Hạ Uy Nghĩa là thầy chỉ đạo võ thuật nổi tiếng trong giới, rất nhiều cảnh đánh nhau hoàn mỹ của mấy bộ phim võ thuật kinh điển đều do ông chỉ đạo, cho nên dù là trong giới giải trí hay giới võ thuật, thầy Hạ đều rất nổi danh, nhưng nhiều năm trước thầy đã không làm nghề này nữa, có không ít đạo diễn đến mời ông tiếp tục làm chỉ đạo võ thuật, nhưng đều bị ông từ chối.

"Mình biết, nhưng mình đâu còn cách nào khác, phải thử một lần."

"Lần này hai cậu đặt cược không nhỏ nhỉ."

Đường Dịch từ bên ngoài bước vào.

"Doãn Kỳ, Nhã Nghiên, hai người chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."

"Dạ, đi thôi."

"Không nói nữa, đi thay đồ đi."

"Ừ."

Sau khi thay đồ xong, bọn họ bắt đầu quay, hai người rất ăn ý, hơn nữa loại quảng cáo như thế này rất dễ dàng với bọn họ, cho nên rất nhanh là xong.

Sau khi quay xong, Mẫn Doãn Kỳ rời đi, hình như anh ấy còn có lịch trình khác.

Lâm Nhã Nghiên thay quần áo, sau đó nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ rưỡi rồi, Kim Tại Hưởng chắc đã tan làm.

Cô bảo Khương Thang đưa mình thẳng đến bệnh viện của Kim Tại Hưởng.

"Cậu về đi." Sau khi xuống xe, Lâm Nhã Nghiên vẫy vẫy tay với Khương Thang.

"Dạ, chị Lâm, em về trước đây."

"Ừ, đi đi."

Sau khi Khương Thang đi, Lâm Nhã Nghiên gửi tin nhắn cho Kim Tại Hưởng bảo là cô đang đứng trước cửa bệnh viện chờ anh, nhận được tin nhắn trả lời của anh rồi cô mới nhét điện thoại vào túi.

Cô mang khẩu trang, đeo cái kính râm to đùng, đứng tựa lưng vào cột bên cạnh cửa bệnh viện, vừa nhàm chán lấy chân cọ cọ mặt đất, vừa chờ đợi Kim Tại Hưởng.

Lúc cô đang cúi đầu đá chân thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói vô cùng êm tai.

"Lâm Nhã Nghiên?"

Cả người Lâm Nhã Nghiên căng cứng, mợ nó, mình đã bọc kĩ như thế, rốt cục là ai, ai lại có thể nhận ra mình thế này.

Cô kéo kính râm xuống, nhìn cô gái kia.

Wey, đây không phải là cái cô y tá lần trước gặp ở bệnh viện đây sao?

Và ở nhà Kim Tại Hưởng, cô gái trong tấm ảnh tập thể kia cũng chính là cô ấy.

"Tôi là Tiểu Viện, có thể nói chuyện một lát được không?"

Lâm Nhã Nghiên nhíu mày.

Ồ ~ Tiểu Viện?

Tên cũng nghe quen nữa, cô suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là cô gái thích Kim Tại Hưởng mà anh đã nói hay sao?

Có cảm giác cô gái này đến đây không có ý tốt.

Đây là muốn đàm phán hả?


*

Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng khuấy ly cà phê.

Từ lúc vào đây đến giờ cô gái này không nói một câu nào, cô ấy không nói, vậy cô cũng không thèm nói, đây gọi là lấy tĩnh chế tĩnh, đầu tiên phải lấy khí chất ra áp đảo cô ấy.

Lâm Nhã Nghiên không dám nói tính tình của mình tốt, nhưng nếu bàn đến cái này, cô mà xưng thứ hai thì chả ai dám xưng thứ nhất, diễn viên mà, không phải là giả vờ ư, dù không có cũng phải giả vờ là có.

Hai người cứ im lặng như thế hết 5 phút, cà phê đã bị Lâm Nhã Nghiên khuấy nguội hết rồi.

Lúc này Tiểu Viện bắt đầu cử động, nhưng cô ấy cũng không nói chuyện với cô, mà lấy một cuốn sổ và một cây bút trong giỏ xách ra.

Cô ấy đưa bút và sổ cho Lâm Nhã Nghiên.

"Làm ơn ký tên vào đây." Tiểu Viện nói.

Lâm Nhã Nghiên nhìn cô, đây là muốn chơi kiểu gì thế?

Tuy cô không biết rốt cục Tiểu Viện muốn làm gì, nhưng vẫn ký tên mình lên sổ.

Sau khi ký tên xong, Lâm Nhã Nghiên đẩy quyển sổ trả lại.

Tiểu Viện cầm lấy sổ và bút rồi cất vào giỏ xách.

"Cám ơn, làm phiền rồi, tiền cà phê tôi sẽ trả, tôi đi trước đây."

What????

Cái méo gì thế?

Cô gái này đến đây đùa với cô à, thật giống như lúc đi học bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến, cứ tưởng sẽ cãi nhau một trân, kết quả người ta chỉ nhìn mình vài phút rồi lại mời mình một ly trà, xong rồi lại bảo mình lui.

Cái quỷ gì thế?

"Aiz.....Tiểu Viện....."Lâm Nhã Nghiên khó tin nhìn cô ấy.

"Tôi thua rồi." Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

"Hả?"

"Vốn dĩ lúc mời chị đến đây nói chuyện, tôi đã nghĩ mình sẽ nói cái gì, sẽ ầm ĩ với chị một trận, sẽ cãi lộn với chị, sẽ cùng chị đấu đá như một mụ đàn bà chanh chua, kết quả là chúng ta cứ ngồi như thế 5 phút, tôi chỉ muốn biết, vì sao anh Kim lại chọn chị."

Lâm Nhã Nghiên: "..."

Không lẽ cô giả vờ giả đến thắng rồi?

Bậy bạ....giả vờ cái gì....đây là do cô dùng hành động hạ gục cô ấy.

"Từ lúc học trung học tôi đã thích anh Kim, nhưng anh ấy chỉ coi tôi là em gái, nhưng mà lúc đó bên cạnh anh ấy cũng không có bạn gái nào, tôi nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng, bởi vì vạch xuất phát của tôi cao hơn người khác, chỉ cần tôi kiên trì, anh Kim sẽ thích tôi, nhưng chị lại xuất hiện, bởi vì sự xuất hiện của chị, tôi mới phát hiện, anh Kim đã thay đổi, ít nhất là anh ấy đối với chị không giống với người khác.

"Lúc đầu tôi rất không cam tâm, vì sao tôi đến sớm hơn chị, thời gian làm bạn với anh ấy lâu hơn chị, nhưng người anh ấy thích lại là chị, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu, tình cảm không thể cưỡng cầu, tôi không cho phép mình biến thành một người ghen tị, hơn nữa tôi cảm thấy mình không hề kém, anh ấy không thích tôi, sau này tôi nhất định sẽ tìm được một người yêu tôi thực sự, tôi sẽ không lãng phí thời gian với người không thích tôi đâu."

"Em... em đừng khóc mà..." Lâm Nhã Nghiên thấy cô ấy cúi đầu nghẹn ngào, tay chân luống cuống, cô đâu có đánh có mắng cô ấy đâu, này này!

Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho cô ấy.

"Đừng khóc, khóc rồi trôi hết lớp trang điểm xấu lắm." Lâm Nhã Nghiên thật sự không phải là một người biết an ủi người khác.

Tuy lời Tiểu Viện nói với cô, cô đã nghe rất nhiều lần rồi, trong phim đều có cảnh này, mấy bộ phim Mary Sue kinh điển, cô nghe đến chán rồi, nhưng mà hôm nay nghe Tiểu Viện nói như thế, Lâm Nhã Nghiên hiểu rõ, đây không phải đóng phim, cũng không phải diễn trò.

Tiểu Viện nhận khăn giấy của cô, sau đó lau khô nước mắt mới ngẩng đầu lên.

"Tôi không có trang điểm."

Lâm Nhã Nghiên "....."

XẤU HỔ in hoa.

"Đã nói hết những gì ở trong lòng ra rồi, cảm giác rất thoải mái, được rồi, tóm lại hôm nay rất cám ơn chị đã nghe tôi nói nhiều như thế." Tiểu Viện nhìn thoáng qua di động.

Sắp 6 giờ, Đường Tịch sắp tan làm rồi, không chừng còn đang tìm cô, hôm nay cô đã hẹn cùng ăn tối với cô ấy.

Tiểu Viện đứng dậy, nói với Lâm Nhã Nghiên.

"Vậy, tôi đi trước, tôi có hẹn với bạn rồi, tạm biệt."

Tiểu Viện chạy đến cửa bỗng nhiên dừng lại, "À... tôi xin chữ kí của chị không phải vì tôi là fan, mà là bạn tôi thích chị, tôi xin dùm cậu ấy."

Nói xong cô ấy bỏ chạy mất dạng.

Lâm Nhã Nghiên xấu hổ.

Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế, sao cô lại có cảm giác, mình chưa làm gì hết, không chiến mà thắng thế này.

"...."

Di động trong tay bỗng nhiên rung lên, cô vội vàng cầm lên liền thấy.

Má ơi!!!

Mém tí nữa cô bỏ quên Kim Tại Hưởng rồi.

"Alo?"

"Em đang ở đâu, sao anh không thấy em?"

"Dạ, em ra ngay" Cô vừa nói vừa đứng dậy bước ra khỏi quán.


*


Cô chưa đến cửa bệnh viện đã thấy Kim Tại Hưởng.

Lâm Nhã Nghiên vui vẻ chạy tới bên anh.

"Em tới rồi nè."

Cô chạy đến trước mặt anh, hai tay tự động dang ra, Kim Tại Hưởng cười khẽ, dang hai tay đón cô đang vội vàng chạy đến.

"Hi hi...." Lâm Nhã Nghiên hé môi, nhưng cô không nói với anh chuyện của Tiểu Viện.

"Này, Tiểu Viện, Tiểu Viện, đó không phải là bác sĩ Kim sao? Anh ấy lại còn ôm một cô gái, cô ta là ai vậy?"

Tiểu Viện và Đường Tịch từ bệnh viện đi ra, Đường Tịch tinh mắt nhìn thấy Kim Tại Hưởng.

"Đi, mình dẫn cậu đi xem thử, là ai? Là cô ả nào dám sờ đến bác sĩ Kim của chúng ta." Nói xong, Đường Tịch kéo Tiểu Viện đi qua.

Tiểu Viện không nói gì, nếu cậu ấy mà biết, cô ả mà cậu ấy nói chính là nữ thần của cậu ấy, liệu cậu ấy có mổ bụng tự sát không nhỉ?

"Cậu nhìn lầm rồi."

"Làm sao lầm được? Đúng mà!"

"Nè nè.....mình có đồ muốn đưa cho cậu" Tiểu Viện vội vàng giữ cậu ấy lại, sau đó lấy quyển sổ trong túi xách ra.

"Gì thế?"

"Teng teng téng tèng ~"

Tiểu Viện mở ra trang có chữ kí của Lâm Nhã Nghiên.

Mẹ bà nhà nó!!!!

"OMG, là thật hả? Là chữ ký viết tay hả?" Đường Tịch vội vàng ôm nó vào lòng.

Nhảm nhí, cô ấy kí ngay trước mặt cô đó, không lẽ là giả hả?

"Đương nhiên, chắc chắn là chữ ký viết tay!"

"Quao!"

"Đi, bố dẫn cậu đi ăn cơm, muốn ăn gì cũng được !!!" Đường Tịch ôm cổ Tiểu Viện.

"Thật hả?"

"Đương nhiên rồi!"

Tiểu Viện bị Đường Tịch lôi đi, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn hai người Kim Tại Hưởng, cô thấy Kim Tại Hưởng chăm sóc giúp Lâm Nhã Nghiên mở cửa xe.

Cô quay lại, không nhìn bọn họ nữa.

Tiểu Viện, cố lên, quên Kim Tại Hưởng đi, sau này phải hết sức mà nắm lấy mấy em tiểu thịt tươi nào!





happy birthday hobiiiiiii :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top