48

"Cậu cứ ngồi đây cười hắc hắc, nói đi, bị cái gì kích thích hả?" Thái Anh làm hết việc trong tay, bây giờ trong tiệm cũng vắng khách cho nên cô ngồi đó gây sự với Lâm Nhã Nghiên.

Lâm Nhã Nghiên ăn hết miếng bánh trong đĩa, rồi bưng ly nước chanh trên bàn uống một nửa, mới thần bí thì thầm với Thái Anh: "Mình và bác sĩ Kim đang yêu nhau."

Thái Anh không khỏi lấy tay sờ trán mình, rồi lại sờ trán cô.

"Đâu có sốt đâu." Cô lầm bầm.

Lâm Nhã Nghiên bất mãn hất tay cô ra, "Sốt đâu mà sốt."

"Không sốt mà đã bắt đầu nói bậy rồi, cậu lại phát bệnh nữa rồi đúng không?"

"Mình nói thật đó, bọn mình đang yêu nhau, thật còn hơn vàng luôn!"

Nhìn vẻ mặt thật thà của Lâm Nhã Nghiên, Thái Anh trầm mặc vài giây.

"Lâm Nhã Nghiên cậu giỏi thật, tốc độ nhanh thế."

"Đương nhiên, không nhìn xem Lâm Nhã Nghiên đây là ai hả, mình mà ra tay, gạo xay ra cám." Nói đến đây, Lâm Nhã Nghiên không nhịn được đắc ý.

"Bây giờ thì vui rồi ha, theo đuổi lâu như thế, cuối cùng cũng thu lưới rồi."

Lâm Nhã Nghiên để tay lên bàn, chống cằm, cô bây giờ chỉ cần nghĩ đến Kim Tại Hưởng, khóe miệng sẽ không kìm được mà mỉm cười.

Thái Anh khinh bỉ nhìn vẻ mặt mê trai của Lâm Nhã Nghiên.

"À đúng rồi, Thái Anh, nghe nói dì đang bắt cậu đi xem mắt hả?"Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên chuyển đề tài, trêu chọc.

Thái Anh trợn mắt liếc cô.

Nhắc đến là nhức đầu, lão phật gia nhà cô không biết dạo này bị gì, mỗi ngày đều nghĩ đến làm sao để đẩy mạnh tiêu thụ bán cô ra ngoài, làm như cô không gả được hay sao ấy.

"Làm ơn đừng nhắc tới cái này được không, mình đang bị stress lắm đây."

"Ha ha ha, Thái Anh, cậu mà cũng có ngày này ư." Lâm Nhã Nghiên cười trên nỗi đau của người khác.

Thái Anh giơ tay định đánh cô.

"Đừng mà, xin nữ hiệp tha mạng."

Nhìn dáng vẻ lấy lòng của Lâm Nhã Nghiên, Thái Anh mới buông tay.

Thái Anh thở dài một hơi, rồi ra vẻ ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Nhã Nghiên cầm di động lướt web, bỗng nhiên nhìn thấy bài viết của một người bạn khiến cô bật cười.

Thái Anh nhìn cô, "Cậu lại lên cơn à?"

"Ha ha ha ha, cho mình cười một lát... ha ha ha....."

Lâm Nhã Nghiên vừa cười vừa nhìn Thái Anh, khiến cho cô cảm thấy chuyện này hình như có liên quan đến mình.

"Rốt cục cậu đang cười gì thế?"

"À...Thái Anh... ha ha... Cậu có lên mạng chưa..." Lâm Nhã Nghiên cầm di động, vừa cười thở không ra hơi vừa hỏi cô.

Thái Anh lắc đầu, sau đó giựt lấy di động của Lâm Nhã Nghiên.

Và rồi cô thấy một bài đăng.

Mua một tặng một đây, mua mèo tặng người nổi tiếng, nhanh tay liên hệ với tôi nào.

Hình minh họa chính là ảnh Thái Anh đang ôm Trà Sữa nhà mình.

Mà cái người đăng bài này, không phải lão phật gia nhà cô thì còn ai vào đây?

Thái Anh nhìn weibo này, đầu đầy vạch đen, biểu cảm bất đắc dĩ.

Lâm Nhã Nghiên đưa tay lấy lại điện thoại của mình.

"Dì hay quá, chiêu này quá hay, mua mèo tặng người nổi tiếng, ha ha ha....Mình cứ tưởng mình đã đáng thương  rồi, bây giờ so với cậu, mình đột nhiên cảm thấy mẹ của mình đã nhẹ tay lắm."

"Đi chết đi, mình đang bực đấy."

"Xin lỗi, nhưng mà nói thật, dì đúng là đỉnh quá, lại có thể nghĩ ra chiêu này, mình bái phục."

"Mình đây còn không bằng một con mèo, mệt tim quá." Thái Anh chống cằm, ưu thương nói.

"Vậy thì cậu mau mau tìm bạn trai đi, có bạn trai rồi thì dì buông tha cậu thôi, đúng không?"

"Vấn đề là mình không muốn tìm bạn trai, một người tự do, kiếm bạn trai làm gì cho nó ràng buộc?"

Lâm Nhã Nghiên khinh bỉ, "Thế nào là ràng buộc hả? Cậu nhìn mình đi, trước khi có bác sĩ Kim, trừ việc ăn tiệm, mua ngoài, thì cũng chỉ có thể ăn mì gói, salad, nhưng từ sau khi có bác sĩ Kim, mẹ không bao giờ lo mình ăn không no nữa rồi."

"Là do cậu may mắn, tìm được một người biết nấu cơm, nếu cậu tìm người như Mẫn Doãn Kỳ, hai đứa không biết nấu cơm, thế thì chờ đói chết đi."

Lâm Nhã Nghiên xấu hổ.

Mẫn Doãn Kỳ đúng là kiểu người chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp, đừng mong anh ấy nấu cơm, anh không đốt phòng bếp là may rồi.

"Nhưng bây giờ cậu không thích ai, không lẽ thích chút chút cũng không có sao?"

"Nếu có thì sao mình lại bị lão phật gia rao giá mua một tặng một chứ?"

"Ha ha, cũng đúng, nén bi thương nào, dù sao nếu cậu không mang người yêu về ra mắt thì dì không bỏ qua cho cậu đâu."

Thái Anh thở dài.

"Kệ đi, người yêu không có, nhưng mạng thì có 1 cái đây."

*

Buổi chiều lúc tan làm, Thái Anh định rủ Lâm Nhã Nghiên đi ăn cơm, nhưng cô lại bảo muốn đến bệnh viện chờ bác sĩ Kim nhà mình tan làm.

Thái Anh bị nghẹn một miếng thức ăn cho chó không kịp trở tay.

Cuối cùng, dưới ánh mắt u oán của Thái Anh, Lâm Nhã Nghiên tung tăng đi tìm bác sĩ Kim.

"Lát nữa tan làm, chị đây mời mấy cưng đi ăn liên hoan." Thái Anh khoát vai Tiểu Mạch bên cạnh.

Hừ, cậu không đi ăn với mình thì mình không có người đi chung hay sao, mình đây còn có nhân viên tri kỉ nữa nhé.

"Chị Thái Anh tốt với tụi em quá." Tiểu Nghiên la lên.

"Chị Thái Anh, chị Thái Anh!"

Tiệm bánh của Thái Anh không to lắm, nên nhân viên cũng không nhiều, tính luôn cả cô thì trong tiệm chỉ có 5 người, 1 nam, 3 nữ.

Ngoài tiểu Mạch ra thì ba người khác đều đang là sinh viên tuổi xuân sức sống tràn trề.

Bọn họ đến một quán nướng cách tiệm bánh không xa.

Đối với quán nướng này, bọn Thái Anh cũng được coi là khách quen, vì rất thường xuyên đến đây ăn, dần dần thì quen với ông chủ của quán.

Ông chủ từ xa đã nhìn thấy 5 người đang bước đến, ông nhiệt tình chào hỏi.

"Tiểu Tôn đến rồi hả, hôm nay ăn gì nào?"

Bọn họ tùy tiện tìm chỗ ngồi.

"Muốn ăn gì?" Ông chủ đưa thực đơn cho họ.

"30 xiên thịt sườn, 30 xiên chân gà, 30 xiên gà, 10 xiên mực, 20 xiên rau, 30 xiên sò, 10 xiên cá, 20 xiên thịt dê, thêm 10 xiên cà, và 15 xiên màn thầu, tạm thời như vậy đi, ăn hết rồi kêu tiếp."

" OK" Ông chủ ghi lại rất nhanh.

"À đúng rồi, thêm một két bia." Thái Anh nói.

"Hôm nay mọi người không say không về."

"Được, chờ một lát, có ngay."

Sau khi ghi lại món, ông chủ quay đi, không lâu sau ông chủ đã đem xiên nướng đến.

"Ông chủ, món nướng ông chủ làm vẫn thơm như vậy." Thái Anh nhìn mấy xiên nướng mà thèm nhỏ dãi.

Được Thái Anh khen, ông chủ rất vui vẻ:

"Ngon thì ăn nhiều một chút, Tiểu Vương, mang bia đến."

Ông chủ đem đồ ăn đặt lên bàn, thuận miệng kêu Tiểu Vương ở phía sau.

"Dạ, lên liền."

Tiểu Vương bưng một két bia tới.

"Ông chủ, thịt nướng của tôi đâu? Sao còn chưa mang lên?"

Mấy người khách kế bên bắt đầu thúc giục, ông chủ vội vàng đi nướng thịt, quán này làm ăn rất tốt, khách quen lại không ít, giá cả phù hợp túi tiền, hơn nữa đồ ăn lại nhiều, cho nên rất nhiều người thích đến đây ăn.

Tiểu Mạch rót cho mỗi người một ly bia.

"Nào, cạn ly!" Thái Anh hô to.

Năm người cùng nâng ly.

Bởi vì bọn người Thái Anh đều có vẻ ngoài ưu tú, cho nên thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Thái Anh ăn một cái chân gà, lại uống một ly bia.

"Quá đã! Đồ nướng và bia đúng là tuyệt phối mà!"

Mọi người vừa ăn thịt nướng vừa uống bia.

Thái Anh uống vài chai bia, cô ôm lấy cái ly, "Đột nhiên cảm thấy mệnh mình thật khổ."

Mọi người ngưng uống bia, hai mặt nhìn nhau, chị Thái Anh lại gây chuyện gì nữa đây?

"Mấy đứa nói coi, chị đẹp thế này, mẹ chị lại sợ chị không gả được, lại bắt chị đi xem mắt."

Bọn họ đều hiểu, hóa ra chị Thái Anh yêu dấu của mình đang bị bức hôn.

"Mấy đưa biết mẹ chị làm gì không?"

Mọi người lắc đầu.

"Bà... bà ấy lại đăng lên mạng, mua một tặng một, mua mèo nhà chị được tặng thêm chị....chị mày xinh đẹp thế này, thế mà lại mua mèo... hức.... tặng chị....hức...." Thái Anh căm phẫn nói, rồi lại nấc cục.

Cô mềm nhũn nằm xuống bàn, hình như đã say rồi.

"Hi hi....ha ha ha ha....mắc cười thật...." Bỗng dưng có người bật cười.

Nghe thấy có người cười, Thái Anh bật dậy, bốn người ngồi trên bàn ngơ ngác, bọn họ có cười đâu chứ.

Nhìn ánh mắt tra hỏi của Thái Anh, mọi người đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ vô can, không phải mình cười.

Thái Anh đứng lên nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại trên một người đàn ông mặc áo đen.

"Buồn cười quá, lại có chuyện mua mèo tặng người.....ôi... má ơi chết mất...."

"Mọi người nói xem có buồn cười không chứ, đúng là xui quá mà... ha ha ha... cười chết mất...."

Nghe lời người đàn ông đó nói, Thái Anh đứng dậy, bước về phía anh ta.

"Chị Thái Anh? Chị Thái Anh?" Mấy người còn lại cũng chạy theo.

"Lão đại, lão đại, đừng có cười nữa, người ta đến tìm rồi kìa...." Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi cạnh vỗ vỗ anh nhắc nhở.

Nhưng anh vẫn cứ ôm bụng cười, cười đến nỗi không dừng lại được.

"Lão đại, người ta tìm đến nơi rồi, anh vẫn còn cười được hả!" Một người mặc áo ba lỗ màu xanh không chịu được vỗ trán mình.

Thật là, quá ư là dọa người mà.

"Đến thì tiếp, có gì mà sợ hả?" Người đàn ông không thèm quan tâm, nói, chậm chạp xoay người lại, chân dài duỗi thẳng, nhìn con ma men đang xiêu vẹo bước tới chỗ mình.

Anh quan sát cô một lượt, sau đó sờ sờ cằm.

Ồ, em gái này dáng rất đẹp đó, điện nước đầy đủ nè.


nay đau đầu nên giờ mí dậy nò hehe vì chán nên mình đăng sớm lun :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top