Q.1 - Chương 34: Tử thần truyền thừa (2)
Q.1 - Chương 34: Tử thần truyền thừa (2)
"Sẽ không chết đi, chẳng qua là lấy một hình thức khác sống ở thế giới này." Ái Lệ Ti từ từ ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn chăm chú về hướng đông, giống như nơi đó có người để nhớ.
"Thật sự sẽ không chết đi chứ? Ta không muốn Ái Lệ Ti chết đâu." Cô không muốn người mình quan tâm chết đi. Bây giờ cô rất không dễ dàng có được sự yêu thương của người thân, nên cô không muốn Ái Lệ Ti chết đi, rõ ràng là người xinh đẹp như thế, rõ ràng là người hiền lành như thế, cho dù chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy Ái Lệ Ti nhưng mà Phỉ Lệ biết Ái Lệ Ti trước mặt là một người tốt.
Vì sao người tốt lúc nào cũng phải chết sớm như vậy, cô không cần. Dù sao thân thể hiện tại của cô là một đứa nhỏ, nên làm nũng cũng không phải là cái gì kì cục cả.
"Sẽ không chết đi, chỉ cần thần cách của ta còn thì sẽ không chết được. Nếu như Phỉ Lệ luyến tiếc ta chết thì đáp ứng ta phải trở nên mạnh hơn, chỉ khi Phỉ Lệ trở nên đủ cường đại, ta sẽ một lần nữa trọng sinh." Ái Lệ Ti khẽ lau hàng nước mắt trên gương mặt nhỏ của Phỉ Lệ.
Nhớ lại rất nhiều năm trước đây, Ái Lệ Thi cũng làm nũng trong lòng nàng như vậy, nhưng vì sao cuối cùng lại trở thành kết cục như vậy, là do nàng lơ là nó thật lâu? Cho nên Ái Lệ Thi mới làm chuyện như thế, hay là bởi vì Hoắc Đắc Hoa, nam tử làm cho thế nhân kính ngưỡng, làm tình tỷ muội của các nàng trở nên đổ vỡ như vậy.
Nhưng sau cùng người Hoắc Đắc Hoa chọn không phải là nó sao? Vì sao ngay cả đứa nhỏ của nàng cũng không bỏ qua, Tiểu Ma Nhĩ chẳng phải là cháu trai của nó à? Vì sao ngay cả tiểu Ma Nhĩ mới sinh cũng không bỏ qua?
Hoắc Đắc Hoa, ngươi nói cho ta biết vì sao?! Đã từng thề non hẹn biển chỉ là thuận miệng nói thôi à? Vì sao lại đối xử với ta như vậy, thật hối hận, thật sự hối hận.
"Người không sao chứ?" Phỉ Lệ nhạy cảm đã nhận ra cảm xúc của Ái Lệ Ti dao động, rất nhanh, hơn nữa xung quanh Ái Lệ Ti chậm rãi dâng lên một cỗ thương cảm khó nói nên lời, chỉ có thương cảm từ trong đáy lòng mới có thể phát ra.
"Không có việc gì, đều đã qua rồi, về sau đụng tới Tử thần nhất định phải tránh, con không phải đối thủ của nàng ta. Mà con lại còn là người được ta truyền thừa, nàng ta sẽ không bỏ qua cho con. Nên con phải tránh va chạm với người ở Ma giới." Ái Lệ Ti nhanh chóng chỉnh đốn tốt cảm xúc của mình. Không phải là nàng đã nói sẽ quên hết đi rồi sao? Vì sao lại còn có thể nhớ đến những chuyện không thoải mái này!
"Tại sao? Tử thần không phải là vẫn luôn ở trong không gian Minh giới à? Sao Tử thần lại ở Ma giới, vậy Ma vương Ma giới đâu?" Phỉ Lệ không rõ nhìn Ái Lệ Ti. Tử thần không phải là ở Minh giới? Vì sao lại ở Ma giới, thật kì quái.
"Ai nói cho con Tử thần là phải ở Minh giới, làm sao con biết Minh giới? Người ngoại giới không thể biết Minh giới tồn tại." Ái Lệ Ti khẩn trương nhìn Phỉ Lệ trong ngực, chỉ có thượng vị thần ma mới biết sự thật, vì sao tiểu cô nương mới bốn tuổi trước mặt lại biết?
Đột nhiên một cái khả năng xẹt qua trong mắt Ái Lệ Ti. Chẳng lẽ lời tiên đoán kia là thật, Mẫu thần thật sự sẽ giáng lâm một lần nữa xuống một cái không gian bị vứt bỏ, có thể sao? Cái tiểu cô nương trước mặt.
"Không phải trên sách viết như thế à? Chẳng lẽ ta nói sai?" Phỉ Lệ dè dặt nhìn ánh mắt điên cuồng của Ái Lệ Ti. Có phải là cô nói sai không? Nhưng mà hình như Đế Á mụ mụ cũng chưa từng nói Tử thần ở trong Minh giới nha!
"Trên sách viết, không có khả năng, những thứ sách đó đã bị tiêu hủy từ mấy vạn năm trước, không thể còn thư tịch nào ghi lại chuyện Thần ma và Minh giới lúc đó. Tiểu Phỉ Lệ, không phải là có gì con không nói với ta đó chứ!" Ái Lệ Ti ung dung nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Phỉ Lệ, có lẽ nàng thật sự có thể không chết.
Kiếp nạn Thần, Ma, Minh giới có thể giải khai, hết thảy đều là bởi vì tiểu cô nương trước mặt, tất cả đều có khả năng thật sao?
"À, như vậy nè, ta cũng là nghe người khác nói. Ái Lệ Ti, hay là người nói một chút chuyện của người đi! Không phải người nói không còn nhiều thời gian hả?" Phỉ Lệ dè dặt nói, nói thêm nữa chuyện cô mang theo kí ức của kiếp trước mà sinh ra sẽ bị moi ra mất. Khi cô còn chưa có đủ lực lượng để tự bảo vệ mình, Phỉ Lệ tuyệt đối sẽ không nói ra tất cả.
"Thôi, địa ngục cũng sớm có quy luật của nó, ta cũng không cần lo lắng gù nữa. Chờ một lúc nữa ta truyền thừa xong, con đem cây hoàng kim sắc Mạn Đà La bên ngoài ta đi, nếu có khả năng, con đem cả không gian này đi luôn!"
"Người đang nói đùa à! Cái không gian này... người cho ta là thần hả?" Phỉ Lệ không dám tin trừng to đôi mắt đáng yêu, xem thường Ái Lệ Ti.
"Có thể, ta cảm giác cái nhẫn kì quái trên tay trái con có thể, nó giống như căn nguyên ma lực của ta, không gian căn trở là tương thông."
"À...vậy được rồi. Chờ ta thương lượng với Tạp Môn một chút, để nàng hiện ra đây hỗ trợ." Phỉ Lệ nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu.
"Còn có thể đáp ứng ta một điều kiện được không? Về sau nếu như gặp được một người của thần giới, giúp ta trả lại khối thiên sứ tâm này lại cho bọn họ." Đột nhiên một viên thiên sứ tâm đỏ như máu nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay của Ái Lệ Ti, giống như một viên khấp huyết ngọc thạch, tản ra khí tức quyến rũ lại thần bí, mà ở phần trung tâm của nó lại có thể chảy xuôi từng dòng huyết sắc, ở trên tay Ái Lệ Ti trở nên xinh đẹp khó tả, có thể là bởi vì Ái Lệ Ti năng lượng nguyên bản là hắc ám nên ngược lại làm cho thiên sứ tâm đỏ như máu tăng thêm một chút khí tức quyến rũ, cũng có thể là bởi vì bản thể của Ái Lệ Ti.
"Đây chính là thiên sứ tâm, nhưng mà tại sao?" Phỉ Lệ cảm thấy cái thứ này rất quan trọng với Ái Lệ Ti, nếu không thì Ái Lệ Ti cũng sẽ không để lộ cảm xúc khó buông.
"Cảnh còn người mất, ngay cả người cũng không ở bên mình, còn giữ trái tim này lại làm gì?" Nói xong, chỉ yên lặng nhìn chăm chú thiên sứ tâm xinh đẹp, có lẽ là Ái Lệ Ti vẫn còn luyến tiếc. Chẳng lẽ là người khác đưa cho, nhưng mà Ái Lệ Ti là Tử thần mà? Tử thần và Thiên sứ. Loại tổ hợp này không khỏi quá cường hãn mà! Hơn nữa còn là người có thể lấy ra thiên sứ tâm đỏ như máu. Tuy rằng Phỉ Lệ không thật hiểu nhưng cho dù là đứa ngốc cũng biết viên thiên sứ tâm trước mắt tuyệt đối không đơn giản.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Phỉ Lệ không tự nhiên giật giật, vẫn là không nên nghĩ tiếp nữa.
Trang 2 / 3"Bắt đầu thôi!" Ái Lệ Ti thương yêu nhìn thoáng quá thiên sứ tâm trong tay Phỉ Lệ, lại không hề nói gì nữa, có lẽ là còn có tâm nguyện gì nhưng lại không muốn nói ra.
Phỉ Lệ im lặng nhìn Ái Lệ Ti. Bởi vì kiếp trước cô cũng là bởi vì yêu mà thương tâm rời đi, nên bộ dạng này của Ái Lệ Ti cô làm sao không hiểu chứ. 'Hỏi thế gian tình là chi? Để cho người ta thề nguyền sống chết' mấy ai có thể nhìn rõ, cuối cùng đau đớn nhất không phải là bản thân sao, yêu sâu nhất thường sẽ thương tổn sâu nhất.
"Được." Phỉ Lệ vẫn là không nói gì. Dù sao cô không biết cái gì nên không có quyền nói.
Bóng dáng của Ái Lệ Ti chậm rãi xuyên qua bóng dáng của Phỉ Lệ, một viên tinh thạch năm cạnh hồng sắc xen lẫn quang mang tử hắc sắc từ chỗ trái tim của Ái Lệ Ti xuất ra. Theo khối tinh thạch này xuất hiện, sắc mặt Ái Lệ Ti từ từ trở nên uể oải, mà bóng dáng cũng từ từ mờ nhạt dần.
"A! Đau quá, Ái Lệ Ti, chuyện gì vậy? Đau quá." Phỉ Lệ không chịu nổi mà kêu lên. Đau quá, giống như gân cốt toàn thân đều vỡ vụn ra từng tấc một, huyết nhục toàn thân như bị kiến cắn xé, cảm giác đau đớn tràn ngập đáy lòng, cho dù Phỉ Lệ tính thêm tuổi ở Địa cầu thì cũng mới là người hơn hai mươi tuổi, loại đau đớn phát ra từ trong lòng này, tuyệt đối người bình thường không thể chịu đựng được.
"Nhất định phải kiên trì, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Phỉ Lệ nhất định phải kiên trì." Thân thể gần như trong suốt của Ái Lệ Ti dùng thanh âm dịu dàng an ủi Phỉ Lệ.
"Nhưng mà ta đau quá, đau quá huhu." Nước mắt không sao ngăn được chảy xuống như không có kết thúc trên gương mặt Phỉ Lệ, muốn đem toàn bộ ủy khuất của kiếp trước khóc ra hết.
"Ta biết, Phỉ Lệ nhớ rõ lời của ta, khi chưa có lực lượng tuyệt đối không trêu chọc người Ma giới, nếu nhưa sau này gặp được một người có vết bớt Mạn Đà La, nhớ giúp ta chăm sóc hắn." Thanh âm của Ái Lệ Ti càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mờ nhạt, phảng phất như sắp tiêu tán.
"Ngươi là ai? Ngươi làm gì với Phỉ Lệ?" Đúng lúc này vốn là ở trong Linh giới, Tạp Môn đột nhiên xuất hiện trước mặt Phỉ Lệ, một tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé của cô ôm vào lòng mình, lo lắng nhìn Phỉ Lệ không ngừng rơi lệ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chưa từng thấy Phỉ Lệ thế này.
"Ta sắp tiêu tán rồi, chờ sau khi ta tiêu tán, thế giới này cũng sẽ sụp đổ theo, nhớ giúp ta mang cái không gian này đi." Ái Lệ Ti không để ý đến Tạp Môn chất vấn, thời gian của nàng đã không còn nhiều lắm rồi.
Tuy rằng biết là làm như vậy thật mạo hiểm, nhưng nàng lựa chọn tin tưởng Phỉ Lệ. Dù sao người có thể đi vào nơi này, mặc kệ là thân phận thế nào, đã chứng tỏ nàng có thiên phú làm người khác bị thuyết phục.
Truyền thừa của nàng tối đa cũng chỉ làm Phỉ Lệ lâm vào hôn mê, không hề có tác dụng phụ. Huống chi nàng đã thay Phỉ Lệ đả thông các chướng ngại, sau này trên con đường ma pháp, Phỉ Lệ sẽ không còn cái gọi là chướng ngại nữa.
"Này! Ngươi nói cái gì?" Tuy rằng Tạp Môn nghe không hiểu lời Ái Lệ Ti nói, nhưng mà nàng vẫn nhanh chóng thu toàn bộ không gian Mạn Đà La vào trong Linh giới, bởi vì nàng biết cái này nhất định có quan hệ với Phỉ Lệ.
Ngay sau khi Tạp Môn thu xong toàn bộ không gian Mạn Đà La, vốn là lơ lửng ở phía sau Phỉ Lệ, bóng dáng Ái Lệ Ti đã sắp trong suốt hoàn toàn, cuối cùng hóa thành một tia sáng thần tốc bắn về phía Phỉ Lệ đã ngất đi.
Sau đó trên cái trán trơn bóng của Phỉ Lệ hình thành một đóa hoàng kim sắc Mạn Đà La, ở chính giữa vị trí của Mạn Đà La còn có một chút khí hoàng kim sắc chầm chậm uốn lượn bên trong, làm cho khuôn mặt vốn vô cùng xinh đẹp của Phỉ Lệ càng tăng thêm cảm giác quyến rũ vô tận.
Cho dù là Tạp Môn cũng không nhịn được thở dài thật sâu, bây giờ mới chỉ có bốn tuổi đã ra cái dạng này rồi, nếu như chờ đến khi Phỉ Lệ chân chính trưởng thành mà nói thì toàn bộ người trên Phi Long đại lục sẽ vì thế mà điên cuồng! Nữ tử như vậy sinh ra chính là họa thủy. Tạp Môn lại thở dài, vốn tự cho là bộ dạng lớn lên của mình cũng đủ quá đáng rồi, không ngờ trên thế gian này lại còn có nữ nhân đẹp đến không có thiên lý như Phỉ Lệ cùng nữ tử vừa nãy.
"Chăm sóc nàng thật tốt, nàng có thể sẽ vì thế mà lâm vào hôn mê. Nhưng yên tâm đi, không sao cả, chẳng qua là thần lực ta lưu lại cải tạo thân thể của nàng thôi." Cuối cùng, thanh âm thanh lệ của Ái Lệ Ti mang theo mệt mỏi nói cho Tạp Môn, cũng nói Tạp Môn chuyện của Phỉ Lệ.
"Hôn mê, bao lâu?! Ngươi nói đi!" Tạp Môn bất chấp cái gì hình tượng, lớn tiếng chất vấn. Chết tiệt, nếu như Phỉ Lệ vẫn tiếp tục hôn mê như vậy, sau khi gia tộc Đức Cổ Lạp biết còn không lột sống nàng luôn sao! Tạp Môn hoàn toàn quên mất người gia tộc Đức Cổ Lạp từ đầu đã không biết sự tồn tại của nàng.
Theo Ái Lệ Ti tiêu tán, không gian nhanh chóng sụp đổ.
Đợi cho đến khi Tạp Môn phản ứng kịp thì nàng và Phỉ Lệ đã xuất hiện ở một tế đàn, xung quanh đều là phù hiệu vô cùng quỷ dị. Nếu như Phỉ Lệ còn thanh tỉnh, nhất định sẽ nhận ra những phù hiệu này kì thật hoàn toàn giống với phù hiệu ở ma pháp đài bên ngoài hoàng cung, chẳng qua là phù hiệu ở đây còn dày đặc hơn nhiều, hơn nữa cũng thâm ảo hơn.
"Đến đây phải không?" Tạp Môn còn chưa kịp phản ứng thì xung quanh tế đàn đã xuất hiện một đám lão nhân.
"Các người tóc tử sắc hẳn là tộc nhân của Phỉ Lệ?" Tuy Tạp Môn dùng giọng điệu hoài nghi nhưng khẳng định.
"À, nữ hài này có phải tộc nhân gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta hay không?"
"Không sai, nàng chính là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp. Ta lập tức sẽ tiêu thất, các ngươi thông báo cho người gia tộc Đức Cổ Lạp bên ngoài, nói Phỉ Lệ sẽ lâm vào hôn mê, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, nhưng mà không có nguy hiểm đến tính mạng. Cũng coi như là lịch lãm gia tộc Đức Cổ Lạp các người đi!" Tạp Môn không quay đầu mà vẫn như trước, khẽ vỗ về cái trán bởi vì đau đớn mà hơi nhíu lại của Phỉ Lệ.
"Cẩn tuân ý chỉ!" Trong đôi mắt hỗn độn của lão nhân tóc tử sắc đứng đầu nhanh chóng lóe một tia sáng, sau đó lại biến mất.
"Ừ, thay ta chăm sóc nàng thật tốt." Tạp Môn biết những người này hiểu lầm cái gì. Hẳn là xem nàng là cái nữ nhân tan biến kia, nhưng chỉ cần là vì tốt cho Phỉ Lệ, hiểu lầm cũng không sao cả. Sau khi nói xong lập tức biến mất, ngay khi đám người kia không chú ý đã bị Linh giới hút vào. Đến bây giờ Tạp Môn vẫn không rõ Linh giới rốt cuộc bị cái gì?
Trang 3 / 3"Chàng nói cái gì? Người trong bí cảnh gia tộc đã phát hiện ra tung tích của Phỉ Lệ?" Đế Á không dám tin bịt miệng mình, nước mắt liền chảy xuống.
"Đúng vậy, cha vừa nói cho ta, trưởng lão trong bí cảnh bên kia truyền ra tin tức, tiểu Phỉ Lệ đã thành công thông qua lịch lãm bí cảnh gia tộc." La Tư yêu thương lau nước mắt của ái thê. Từ sau khi Phỉ Lệ xảy ra chuyện, Đế Á chưa từng nghỉ ngơi tốt, vẫn luôn tự trách bản thân.
Tin tức Phỉ Lệ mất tích lại không thể nói cho ngoại nhân nên vẫn lấy lí do Phỉ Lệ nhận thí luyện của dòng họ mà tuyên bố tung tích của Phỉ Lệ.
Nhưng mà bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi, Phỉ Lệ không có có việc gì, gia tộc Đức Cổ Lạp đã có thể thở ra rồi.
"Vây bây giờ Phỉ Lệ ở đâu? Vì sao vẫn chưa trở lại?" Ngay sau đó Đế Á lại nôn nóng hỏi hai vấn đề, nàng khẩn cấp muốn biết bây giờ Phỉ Lệ ở đâu, đứa nhỏ này từ sau khi sinh ra đã lâm vào hôn mê, Đế Á cảm thấy mình thiếu Phỉ Lệ rất nhiều.
"Trừ cái đó ra còn có một tin khác, cũng là về Phỉ Lệ." Khi nói đến đây La Tư rõ ràng là lẩn tránh một chút, hắn thật sự lo lắng Đế Á sẽ không chịu đựng nổi. Lúc trước khi Phỉ Lệ vừa sinh ra liền hôn mê, hắn biết Đế Á đã phải chịu đựng rất nhiều thống khổ, nên hắn rất lo lắng Đế Á lại lần nữa nghe được chuyện Phỉ Lệ lại hôn mê thì sẽ thế nào?
"Có ý gì? Có phải là Phỉ Lệ bị thương không?" Đế Á vội vàng túm cánh tay La Tư, lúc này nàng không phải là thiếu phu nhân Đức Cổ Lạp công tước phủ, nàng chỉ là một người mẹ lo lắng cho nữ nhi của mình.
"Phỉ Lệ lại hôn mê, mà khi nào tỉnh lại thì trưởng lão gia tộc cũng không có cách nào đoán được." Cuối cùng La Tư vẫn quyết định nói cho Đế Á. Bởi vì không ai biết bây giờ Phỉ Lệ hôn mê có thể tỉnh lại không, có thể giống như bốn năm trước, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ. Đứa bé gái như thiên sứ đó, La Tư không khỏi nhớ lại thời gian ở cùng với Phỉ Lệ, Phỉ Lệ dùng thanh âm bập bẹ gọi mình là 'ba ba'.
"Tại sao có thể như vậy?" Đế Á khó tin túm chặt cánh tay La Tư. Không phải là đã tỉnh lại rồi sao? Vì sao lại còn một lần nữa ngủ say, có phải là bởi vì chúng ta không chăm sóc con thật tốt nên con quyết định lại ngủ say lần nữa không?
"Hai đứa không cần phải suy nghĩ nhiều, bây giờ sở dĩ Phỉ Lệ ngủ say hẳn là có quan hệ với nơi cấm kị." Thanh âm vang dội của Mạt Đức đánh vỡ Đế Á và La Tư trầm tư.
"Cái gì? Nơi cấm kị kia không phải được xưng là tử vong chi địa đáng sợ nhất sao? Cái đó có quan hệ gì với Phỉ Lệ?" La Tư phản ứng đầu tiên, mờ mịt nhìn phụ thân. Nơi đó có phải được xưng là cho dù cường giả đứng đầu gia tộc cũng không dám bước vào?
"Phỉ Lệ chính là thông qua nơi cấm kị tiến vào thần điện thờ phụng của gia tộc, hơn nữa còn là một nữ nhân thần bí đưa Phỉ Lệ tới trên tế đàn trong thần điện. Đồng thời nữ nhân thần bí đó còn dặn dò trưởng lão gia tộc chăm sóc tốt cho Phỉ Lệ, nói Phỉ Lệ chẳng qua là tiếp nhận truyền thừa kí ức nên mới rơi vào hôn mê. Không lâu sau sẽ tỉnh lại, chẳng qua là cụ thể bao lâu thì không ai biết, bởi vì còn phải xem tự bản thân Phỉ Lệ." Ánh mắt sắc nhọn của Mạt Đức từ từ nhìn chăm chú về phía hoàng cung, truyền thừa kí ức, xem ra Đức Cổ Lạp nhất tộc chúng ta thật sự sẽ nổi lên. Dựa theo quy định kìm hãm của đại lục, chúng ta đã chìm đắm lâu lắm rồi.
Rất nhiều người đã quên sự lợi hại của Đức Cổ Lạp nhất tộc, cho nên bọn họ không ngừng vươn xúc tu về phía Khải Kỳ đế quốc.
"Vậy Phỉ Lệ thật sự sẽ không sao chứ?" Chuyện khác Đế Á mặc kệ, chỉ cần xác định Phỉ Lệ không sao là được.
"Đúng vậy, chỉ sợ sau khi Phỉ Lệ tỉnh lại lần nữa thì Đại lục này cũng phải thay đổi rồi, Quang minh thần điện và Hắc ám thần điện cũng hẳn là nhận được thần dụ rồi. La Tư chuẩn bị cho tốt, qua vài năm nữa đại lục này thật sự sẽ rối loạn."
"Vâng."
"Vậy, ba, ta có thể nhìn thấy Phỉ Lệ không?" Đây mới là điều Đế Á muốn biết.
"Không được, Phỉ Lệ hiện tại ở trong thần điện của gia tộc. Cho dù là trưởng lão bí cảnh cũng không thể tùy ý tiến vào thần điện, nên vẫn cứ là chờ đi! Tin tưởng Phỉ Lệ sẽ rất nhanh trở lại bên cạnh chúng ta. Nhưng trưởng lão bí cảnh nói Đức Cổ Lạp nhất tộc chúng ta xuất ra một cái họa thủy, ta nghĩ hẳn là chỉ diện mạo của Phỉ Lệ. Vì để tránh quá nhiều phiền phức, từ từ tiêu trừ ma pháp với diện mạo của Phỉ Lệ đi một chút. Nếu không thì ta lo Đức Cổ Lạp công tước phủ chúng ta sẽ không có ngày bình yên." Từ sau khi thừa tướng đế quốc giở trò một mình cầu thân trong tiệc sinh nhật lần trước của Phỉ Lệ, toàn bộ người trên đại lục đều biết tiểu công chúa gia tộc Đức Cổ Lạp xinh đẹp không hề kém đệ nhất mỹ nữ Phi Long đại lục An Na Pháp Đức Cổ Lạp và Đế Á Hoa Tây Luân, người tới cửa cầu thân không dứt.
"Vậy được rồi!" Đế Á cũng biết câu hỏi của mình có phần lỗ mãng, dù sao bí cảnh gia tộc cũng không phải dễ vào như vậy, huống hồ là thần điện cung phụng của gia tộc.
"Ừm, hai đứa đi chuẩn bị đi!" Nói xong, Mạt Đức liền rời đi, đi về phía Mật thất, lão cũng nên tu luyện cho tốt thôi, để chuẩn bị cho biến động vài năm sau.
"Đế Á, không có việc gì đâu. Không phải cha đã nói rồi sao? Phỉ Lệ chẳng qua là tiếp nhận truyền thừa kí ức nên nó nhất định sẽ quay trở lại." La Tư nhẹ nhàng an ủi thê tử, nhưng đây không phải là đang an ủi chính mình à? Làm hắn vui mừng nhất chính là hai nhi tử của hắn sau khi biết Phỉ Lệ gặp chuyện thì càng cố gắng tu luyện hơn, thậm chí muốn hắn giám sát. Xem ra là đã hiểu mình còn chưa có khả năng bảo vệ muội muội mà trở nên không cam lòng đây!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top