Chương 3: Ông chồng Kim Taehyung họa thủy
- Chuyện này rất khó tin! Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Cũng chẳng phải là đóng phim. Quá cẩu huyết
Hai người ngồi trên ghế ở hành lang, Yoon Hi ngồi cạnh Jung Eun, miệng không ngừng thì thầm.
Jung Eun không thể nhịn được nữa:
- Cậu nói xong chưa thế?
Cô liếc nhìn Jung Eun rồi lại quay đi:
- Thật chẳng quen, nhìn khuôn mặt này nói chuyện cũng mất tự nhiên
Jung Eun chậm rãi quay mặt Yoon Hi lại:
- Cậu quen dần đi! Mình cũng chẳng quen! Lúc soi gương, vừa ngẩng đầu đã gặp người khác. Có cách gì đâu? “Mình” còn chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh lại, có lẽ “mình” vừa tỉnh lại thì hồn sẽ về với xác.
- Trời ạ! Cô xoa trán
- Cha mình đâu?
- Mấy hôm nay chú ấy đều không ngủ, mình bảo chú về phòng trọ của bọn mình nghỉ tạm
Cô đột nhiên thấp giọng nói:
- Những người đâm phải cậu thật khó lường! Bọn họ sai người nói với cha cậu, chỉ cần có thể áp chế chuyện này thì sẽ mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cậu, tiền thuốc men họ trả. Hơn nữa, sẽ bồi thường 100 vạn, 100 vạn đó. Nếu cậu chết, phi phi phi, mình nói là nếu, bọn họ sẽ bồi thường thêm 100 vạn nữa. Mẹ kế cậu nghe được mắt sáng bừng.
Một trăm vạn thật sự không phải con số nhỏ. Có nó, cha cô sẽ mua được nhà lớn hơn mà ở, không cần ba người chen chúc trong căn hộ nhỏ có 20m vuông nữa. Bọn họ cũng chẳng cần vì lớn tuổi không tìm được việc mà lo lắng, không cần buồn bã vì học phí của em trai cô.
Khi Jung Eum 8 tuổi, mẹ cô qua đời. Cha cô gà trống nuôi con, chẳng giàu có gì vất vả lắm mới lấy được mẹ kế cô làm cùng xí nghiệp. Nhưng chẳng lâu sau, xí nghiệp đóng cửa. Cha cô sống thật sự rất vất vả. Nếu có thể cho tuổi già của ông được thoải mái, coi như đây là an ủi lớn nhất trong cơn biến cố này với Jung Eun.
Jung Eun thở dài:
- Cha mình đồng ý rồi sao?
Vẻ mặt Tiểu Mạt đầy kính trọng:
- Cha cậu không để ý đến mẹ kế cậu, chỉ nghiêm nghị nói “tôi không thể đem mạng của con gái tôi để đổi lấy tài lộc. Người hại con gái tôi nhất định phải chịu trừng phạt”
Jung Eun nóng nảy:
- Nói thì thế nhưng mình sẽ ngồi tù đó! Yoon Hi, cậu nói xem mình có nên nói sự thật cho cha không?
Yoon Hi đảo mắt rồi nghiêm túc nói:
- Tuyệt đối không được nói. Cha cậu biết thì mẹ kế cậu cũng biết. Mẹ kế cậu biết thì cả thiên hạ cũng biết! Đến lúc đó, không chừng cậu sẽ thành đối tượng nghiên cứu khoa học, thành quái nhân cả người cắm đầy dây nhợ.
Khóe miệng Jung Eun giật giật. Cô sai rồi, cần gì trưng cầu ý kiến của Yoon Hi! Jung Eun nói:
- Vậy cậu đi thuyết phục cha đi! Bây giờ mình không tiện ra mặt. Ông nhìn thấy mình thế này không chừng giết mình mất. Chờ thêm đoạn thời gian nữa, tâm tình bình ổn mình đến thăm cha
Cha tuy yêu thương cô nhưng sẽ có cách để thuyết phục. “Cô” còn cần tiền trả viện phí, em trai còn cần tiền họa. Có Yoon Hi và mẹ kế khuyên bảo, cha sẽ đổi ý.
- Phu nhân
A Dung từ hành lang bên kia đi tới nói:
- Cậu chủ đến rồi
- Phu nhân? Yoon Hi kinh ngạc nhìn cô.
Jung Eun đứng lên, bất đắc dĩ cười cười:
- Đúng vậy! Mình có chồng!
Jung Eun quay về phòng, đẩy cửa ra đã thấy bóng người con trai cao lớn quay lưng về phía cô, anh ta đứng trước cửa sổ thủy tinh. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính khiến người anh như có lớp hào quang.
Từ Lee phu nhân, Jung Eun biết được tên của anh ta – Kim Taehyung
Anh nghe có tiếng động, xoay người lại.
Cả người như người mẫu, mặc bộ âu phục màu đậm chỉ nhìn đã bất xa xỉ. Giống như pho tượng Hi Lạp, lông mày đen rậm, hai mắt đen nhánh. Dưới ánh chiều tà, mà hắn đứng ngay giữa ánh hào quang, khiến người ta nhìn choáng váng.
Họa thủy, họa thủy! Về sau cô phải sống với người đàn ông này sao? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ… mặt cô nhất thời nóng rực, tim đập loạn.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô không thể bị sắc đẹp quyến rũ, cô còn Min Han, cũng không được đứng núi này trông núi nọ! Với tình yêu, cô là người rất chung thủy.
Nhưng với gương mặt đẹp đẽ của anh ta, cô vẫn lén lút nuốt nước miếng. Ừm… chỉ là nhìn thôi… Chỉ là nhìn, thuần túy chỉ là thưởng thức thôi!
So với vẻ nhiệt tình của cô, anh ta mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Jung Eun lạnh như băng. Giọng nói không lớn nhưng đầy sự giận dữ:
- Cô đi gặp người bị thương?
Người đẹp tính xấu. Trong tiểu thuyết chẳng phải hay miêu tả về đàn ông như thế sao? Cho nên cô quyết định tha cho anh. Cô cười với anh, nụ cười của cô là luyện mà có, khi làm việc ở thẩm mỹ viện, với những khách hàng hay gây khó dễ, cô đều cười sáng bừng như hoa. Cho nên khách hàng tìm đến cô nhiều nhất, thành tích tốt nhất! Lợi hại chưa!
Giờ cô lại dùng chiêu này, tươi cười nói với anh:
- Xảy ra chuyện này, tôi vẫn phải đến hỏi thăm chứ!
Anh giật mình, lập tức rít gào:
- Cô có đầu óc không? Giờ là lúc hỏi thăm sao? Cô xuất hiện chỉ khiến bọn họ thêm kích động! Cô muốn ngồi tù à?
Sao anh ta cứ động một tí là mắng cô. Có người đối xử với vợ mình thế sao? Quan hệ vợ chồng của bọn họ tệ đến mức này?
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Jung Eun vội trấn an anh ta:
- Không đâu không đâu! Vừa rồi tôi đến xin lỗi bọn họ, xin bọn họ tha thứ, bọn họ có lẽ thấy tôi thành tâm nên đáp ứng sẽ suy nghĩ điều kiện của anh rồi
Anh ta nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, ngực hơi hơi phập phồng, qua một lúc, anh ta lạnh lùng nói:
- Giờ cô xuất viện đi, về nhà nghỉ. Đỡ gây phiền phức cho tôi nữa!
Anh ta không nói thêm gì đã gọi A Dung vào thu dọn đồ đạc. Jung Eun cũng có chút tò mò không biết kẻ có tiền sống ở nơi thế nào, vì thế nên ngoan ngoãn theo bọn họ ra viện.
Đi theo bọn họ ngồi vào một chiếc ô tô màu đen. Jung Eun vốn không am hiểu ô tô nhưng nhìn cũng thấy chiếc xe này rất khí phái, xa hoa.
Anh ta mở cửa xe cho cô, khi chuẩn bị ngồi vào thì đột nhiên trượt chân, anh ta ở đằng sau vừa khéo giữ chặt cô. Cô đứng vững, quay đầu cười với anh nói:
- Cám ơn!
Anh ta sửng sốt, lập tức cười lạnh, nói:
- Đến giờ thì tôi tin cô mất trí nhớ thật rồi. Kết hôn hơn năm, chưa từng thấy cô cười như thế với tôi.
Ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng khiến mọi người không thể chịu được.
Xe vững vàng đi, bên trong mát mẻ thoải mái, so với bên ngoài như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Điều này khiến Jung Eun không khỏi nhớ lại trước kia đi xe bus. Chật chội, mùi mồ hôi bốc lên, còn phải luôn luôn cảnh giác kẻ móc túi và những tên biến thái.
Hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt!
Jung Eun nhớ lại những lời Kim Taehyung vừa nói. Kết hôn hơn một năm, vợ không cười với chồng sao? Thế là thế nào? Bọn họ không yêu nhau sao? Trách không được tình cảm không tốt.
Nhưng tình cảm của bọn họ không tốt liên quan gì đến cô? Jung Eun chẳng phải thay thế Lee Shi Yoon đến làm vợ anh ta. Tuy rằng anh ta rất đẹp trai nhưng dù sao cũng là người xa lạ, hơn nữa cô đã có người trong lòng. Cô rất nguyên tắc. Chỉ là dùng tạm cơ thể này, chờ linh hồn Lee Shi Yoon tỉnh lại sau đó đổi cơ thế rồi đi tìm Min Han của cô. Bây giờ chỉ là tiện thì hưởng thụ mấy ngày cuộc sống của người giàu có, không có gì là quá.
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, xe dừng lại trước cánh cổng sắt cao ba thước. Anh ta ấn còi, cửa sắt từ từ mở ra. Jung Eun nhìn qua lớp kính, chỉ thấy trước cửa có một tấm đá khắc chữ rồng bay phượng múa “Khu biệt thự XX”. Cái tên này cô đã từng nghe khách hàng nói chuyện phiếm nhắc đến. Nghe nói đây là khu biệt thự xa hoa. Trong đó, mỗi nhà ít nhất cũng phải hơn một ngàn vạn. Rất nhiều ngôi sao ở đây. Có thể nói đây là chỗ người giàu tụ hợp.
Tâm tình của cô rất kích động, cô nghĩ, ánh mắt cô nhất định sáng rực lên. Đừng cười Jung Eun, Jung Eun ở trong những căn phòng chưa bao giờ lớn hơn 30m vuông. Đột nhiên có ngày có thể sống trong biệt thự, cô có thể không kích động sao?
Xe chậm rãi đi qua cổng lớn. Cô trợn tròn mắt nhìn cảnh hai bên. Con đường nhỏ cho xe chạy, cây cối xanh tươi mọc quanh, hồ nước trong suốt, những biệt thự lớn nhỏ xa hoa, mỗi nhà một vẻ, khí thế bất phàm.
Xe dừng lại ở trước cửa một biệt thự hai tầng. Kim Taehyung đánh xe vào gara, A Dung từ sau vội tới mở cửa cho anh.
Kim Taehyung chẳng để ý đến Jung Eun, xuống xe rồi lập tức đi vào nhà. Cô đâu thèm để ý anh ta. Trong lòng tràn đầy hân hoan.
Đi vào nhà, đổi dép ở cửa rồi bước vào phòng khách rộng lớn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc đèn trùm thủy tinh sáng lóe. Sàn nhà sáng loáng, cửa sổ thủy tinh trong suốt, bộ sô pha màu vàng, TV LCD lớn. Nhớ tới phòng của nhân vật nữ chính ở trong TV, xa hoa, ấm áp. Jung Eun hưng phấn nắm chặt tay A Dung nói:
- A Dung, mau đưa tôi về phòng.
Bộ dạng cô lúc này kì quái lắm sao? Vì sao ánh mắt Kim Taehyung nhìn cô có sự khác lạ? A Dung lại mỉm cười nói:
- Phu nhân, đi theo tôi
Bà đưa cô đến cầu thang dài trải thảm đỏ, đi đến một căn phòng ở tầng hai, cửa mạ vàng nói:
- Đây là phòng của phu nhân và cậu chủ.
Jung Eun đẩy cửa đi vào.
Giường lớn trải ga trắng như tuyết, nhìn qua vừa thoải mái vừa mềm mại. Tủ lớn mặt thủy tinh, còn cả bàn trang điểm, trên đó là đủ các loại mỹ phẩm. Còn có cả ban công lớn, ngoài ban công có bàn trà, mùa hè ngắm trăng, mùa mùa đông phơi nắng.
Jung Eun thật sự rất thích!
Lúc này, Kim Taehyung từ ngoài đi vào, sau đó đóng cửa lại. Mà A Dung đã chẳng thấy bóng dáng.
Anh ta đi đến bên giường, chậm rãi cởi áo vest rồi áo sơ mi, để lộ ra khuôn ngực tinh tráng, cơ bụng săn chắc. Màu da nâu đầy khêu gợi. Jung Eun đột nhiên cảm thấy những lời “mặt thiên thần, dáng người ma quỷ” thật thích hợp để miêu tả về anh ta. Bởi vì thật sự rất gợi cảm.
Cô nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng bắt đầu ý thức được nguy cơ. Anh ta muốn làm gì? Cô vừa mới xuất viện, nhưng là ban ngày ban mặt, anh ta hẳn không vội vã muốn làm chuyện gì đó chứ. Sao mà làm được. Jung Eun không phải vợ của anh ta, tuy rằng thân thể thì đúng nhưng tư tưởng và cảm giác không phải, cho dù anh ta đẹp đến mờ mắt thì cũng không được!
- Dừng lại!
Jung Eun kêu to, cô lấy hai tay che ngực (mời tham khảo trong phim truyền hình cảnh thiếu nữ gặp phải sắc lang – lời tác giả). Cô mở to mắt lắp bắp nói:
- Anh… anh muốn làm gì?
Anh ta hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, mắt chợt lóe. Bỗng dưng Kim Taehyung cười thật tà mị, nụ cười như hoa mùa xuân nở rộ, khiến mắt cô chói lóa. Hơi thở không khỏi đông lại.
Kim Taehyng bán nude ngạo mạn, thong thả đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top