Phần 87 !

Chu Thiến nhìn anh:

- Em hiểu rồi, đều là anh làm, nhà bọn em ở, quản lý quán bar đột nhiên tốt với bọn em, Trương Bàn bị người đánh, đều là anh làm đúng không?

Khi nãy cô còn thấy lạ, gân đây mọi thứ đều thuận lợi đến quỷ dị, như có bàn tay vô hình ngầm khống chế mọi thứ. Giờ cô đã hiểu, người khống chế mọi chuyện đang ở ngay trước mặt.

Trong lòng Chu Thiến tức giận, vì sao? Vì sao tới giờ anh còn muốn nắm giữ cô trong tay? Bên cạnh cô có bao nhiêu người của anh? Cho nên anh mới hiểu rõ về chuyện của cô như vậy? Anh làm vậy là có ý gì? Đây là như lời anh, cô vĩnh viễn không thể rời khỏi anh sao?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt chiếu ra ánh sáng trong suốt dưới ánh đèn. Hai tay nắm chặt, một trận gió thổi đến làm rơi áo khoác bên vai, lộ ra đôi vai gầy của cô, nhìn qua trông vô cùng nhu nhược nhưng cô hơi nhíu mày, nhếch môi lại khiến cô có thêm vẻ kiên cường.
Triệu Hi Thành biết việc này không thể giấu diếm cô được nữa, đành bất đắc dĩ thừa nhận:

- Đúng là anh làm, thật sự anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn bảo vệ em, sợ em sống không thoải mái.

Chu Thiến lắc đầu:

- Triệu Hi Thành, anh không cần thiết làm vậy. Chuyện này em hoàn toàn có thể tự giải quyết. Chẳng lẽ sau này mỗi lần em gặp khó khăn đều phải nhờ anh sao? Chẳng lẽ cả đời này anh muốn đi theo em sao? Vậy em bỏ đi thì tính cái gì? Khác gì trò đùa. Chúng ta đã xong, em không biết anh nghĩ thế nào nhưng em nói cho anh, em rất không thích như vậy, em không muốn cuộc sống của em bị người khác nắm giữ, em không cần anh bảo vệ cũng sống ổn.

Ngực cô hơi phập phồng, tay nắm thật chặt, hai mắt vì tức giận mà vô cùng sáng, dưới ánh đèn, cho dù mờ ảo cũng lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách. Triệu Hi Thành nhìn cô như vậy mà tim như bị bóp chặt, vừa đau vừa buồn, vừa chua vừa chát, vô cùng khó chịu.

Anh nhìn cô, mắt đen tối có sự đau xót, nặng nề:

- Thiệu Lâm. Vì sao em cứ nghĩ không tốt về anh như vậy? Chẳng lẽ anh thực sự không đáng tin vậy sao? Cho dù là một chút? Anh chưa từng muốn nắm giữ cuộc sống của em. Chẳng lẽ em đột nhiên bỏ đi anh có thể không lo lắng sao? Chẳng lẽ anh sẽ để mặc em phiêu bạt bên ngoài sao? Đúng, anh tuy sai người điều tra việc của em nhưng chỉ là muốn biết em sống thế nào thôi. Anh đã ngăn cản em làm gì chưa? Anh chỉ muốn em sống thoải mái, làm việc được ổn định một chút. Chẳng lẽ đó là thao túng cuộc sống của em? Anh cũng muốn tôn trọng em, ủng hộ em nhưng vì sao em không thể hiểu cho anh?

Giọng anh càng lúc càng bé, cuối cùng đau xót biến mất trong đêm.

Chu Thiến ảm đạm xoay người, nhẹ nhàng nói:

- Hi Thành, chúng ta đã thành ra thế này, tôn trọng và thấu hiểu còn quan trọng sao? Từ nay về sau anh cứ coi em là người không tồn tại đi, đừng lo lắng cũng đừng xen vào cuộc sống của em. Chuyện của em em sẽ tự đối mặt. Em không muốn cả đời dựa vào anh. Em sẽ sớm nghỉ việc, cũng sẽ chuyển chỗ khác, anh đừng làm thế này nữa

Nói xong, cô hít sâu một hơi, đi về phía trước. Còn chưa đi được hai bước, đã bị Triệu Hi Thành đuổi theo, kéo tay cô lại

- Thiệu Lâm, em không nghĩ vì bản thân, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho bạn em một chút sao? Em muốn cô ấy vì em mà phải đi ở trong kí túc xá mấy chục người đó? Muốn cô ấy phải bôn ba tìm việc như em?

Nghe lời này, Chu Thiến chần chừ, đúng, giờ không phải là chuyện của riêng cô mà còn có cả Tiểu Mạt nữa. Chẳng lẽ cô thật sự muốn Tiểu Mạt cũng chịu khổ như mình. Triệu Hi Thành thấy cô thoáng lơi lỏng thì nói tiếp:

- Thật ra anh cũng chẳng làm gì nhiều. Phòng các em ở phải trả tiền thuê, việc các em phải làm mới có tiền lương. Anh chỉ mong em có thể sống thoải mái một chút, em nếu không thể tiếp nhận...

Anh thoáng dừng, hơi cúi đầu:

- Em hoàn toàn có thể coi đó là bạn bè giúp nhau, không cần thấy nặng nề. Hơn nữa, em yên tâm, về sau anh sẽ không giấu em làm bất cứ chuyện gì...

Anh dài cười khẽ:

- Đúng là bị coi thường, anh chưa từng nghĩ có một ngày, Triệu Hi Thành muốn giúp người còn phải ăn nói khép nép như vậy.

Triệu Hi Thành nhặt áo khoác rơi trên đất, trên áo khoác còn dấu chân Chu Thiến vừa giẫm phải. Chu Thiến nhìn thấy vậy, vội nói:

- Xin lỗi, khi nãy em không để ý...

Triệu Hi Thành nhẹ nhàng phủi dấu chân đó rồi khoác áo lên người cô, khẽ nói:

- Anh biết anh đã đạp một cước vào tim em nên em mới không tin tưởng anh. Anh biết là anh sai nhưng tình cảm anh dành cho em mãi mãi không thay đổi, điều này em nhất định phải nhớ kĩ.

Chu Thiến nhìn anh đứng ngay trước mặt, trong lòng vô cùng chua xót, cô nắm lấy chiếc áo, lùi về phía sau:

- Hi Thành, đừng như vậy...

Giọng nói nhẹ nhàng rồi tan trong gió.

Triệu Hi Thành đứng đó, vẻ mặt mất mát, sau một hồi mới nói:

- Thực ra, hôm nay anh đến muốn nói với em, thời gian này công ty bận nhiều việc, sắp tới anh không có thời gian đến Cục dân chính cùng em. Chờ anh xong việc sẽ báo lại cho em sau.

Chu Thiến kinh ngạc nhìn anh. Cô đương nhiên biết anh chỉ là đang lấy cớ mà thôi. Nhưng Hi Thành, anh kéo dài như vậy có thể thay đổi được gì? Có thể làm mọi chuyện như trước sao? Không thể nào... Đến một ngày anh sẽ hiểu, chúng ta là không thể...

Nhưng Chu Thiến không nói gì, cô lặng lẽ đi qua anh, không lâu sau chợt nghe anh nói từ phía sau:

- Anh cử hai người bảo vệ em, ở gần em thôi, chuyện này anh không lừa em. Anh không có gì gạt em nữa

Chu Thiến không quay đầu, cô đi tiếp nhưng một giọt nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

Về nhà, Tiểu Mạt từ nhà tắm đi ra, thấy Chu Thiến thì quan tâm hỏi:

- Thế nào? Anh ta không làm khó cậu chứ.

Chu Thiến lắc đầu, không nói gì. Tiểu Mạt thấy sắc mặt cô không tốt thì cũng biết lòng cô không vui nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi. Dù sao đây là việc riêng của cô, nếu cô ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói. Tiểu Mạt nghĩ tìm đề tài khác để khiến Chu Thiến chú ý, vừa lau tóc vừa nói:

- Cậu biết không? May mà bọn mình không ở kí túc xá trường. Nghe Lý San nói, bọn họ mấy chục người chỉ có 3 nhà vệ sinh, lúc tắm còn phải xếp hàng. Có người để tiết kiệm thời gian còn phải tắm chung. May mà chúng mình không bị như thế

Tiểu Mạt huýt sáo:

- Có thể ở riêng thật sự thoải mái quá.

Chu Thiến cười cười, gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, quả thật không thể để Tiểu Mạt chịu khổ cùng mình, thôi cứ chờ tìm được chỗ khác rồi nói.

Chu Thiến nói:

- Ngủ sớm đi, chiều mai còn thi, phải chuẩn bị tốt đấy.

Chiều hôm sau chính là bài kiểm tra đầu tiên. Nội dung là muốn học sinh phác họa theo chủ đề, sau đó sẽ có thầy giáo đi đến hỏi riêng mỗi người về lý thuyết.

Khi hỏi Chu Thiến thì chỉ là hai vấn đề đơn giản, một là yếu tố cơ bản của phác họa, hai là tỉ lệ vàng của khuôn mặt người. Chu Thiến nhất nhất trả lời, giáo viên gật đầu liên tục, hẳn là rất vừa lòng, Chu Thiến thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bên kia, Tiểu Mạt cũng thông qua, thấy Chu Thiến nhìn thì lén giơ hai ngón tay làm kí hiệu thắng lợi với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top