Phần 42 !
Văn Phương ôm mặt, khó tin, thét chói tai:
- Cô đánh tôi! Cô dám đánh tôi
Chu Thiến chỉ vào cô ta, tức giận nói:
- Cô đáng ăn đòn! Văn Phương, cô quá ti tiện! Mặc kệ vì mục đích gì cô cũng không nên dụ dỗ Kiều Tranh! Tốt nhất cô nên thành thật nói cho tôi biết, cô đã nói gì với Kiều Tranh, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Trong mắt Văn Phương như có ngọn lửa điên cuồng:
- Muốn biết sao? Cô có thể tự đi mà hỏi Kiều Tranh
Cô ta bỗng nhiên đảo mắt cười:
- Thì ra còn để ý Kiều Tranh như vậy, sao phải che đây. Giờ cô có thể cùng anh ta ở chung rồi.
Chu Thiến nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng:
- Cô làm thế là vì Triệu Hi Thành!
- Đúng!
Văn Phương đi đến trước mặt Chu Thiến, oán hận nói:
- Cô cái gì cũng có, còn tôi chỉ có Hi Thành mà thôi, vì sao cô còn giành Hi Thành với tôi? Chỉ có cô rời đi, tôi mới có cơ hội! Mà cô có tổn thất gì? Kiều Tranh giờ công thành danh toại, hoàn toàn có thể cho cô sống tiếp cuộc sống công chúa! Cô còn gì không hài lòng? Có lẽ sau này cô còn biết ơn tôi chưa biết chừng!
Chu Thiến cảm thấy cô ta không thể nói lý lẽ. Cô cười lạnh, nhìn cô ta đầy khinh thường:
- Văn Phương, tôi quá coi trọng cô rồi! Thì ra cô không có não, trong óc cô chỉ toàn cỏ rác! Cô nghĩ rằng tôi rời khỏi Triệu Hi Thành thì cô có thể chòi lên sao? Nằm mơ!
Cô nhìn Văn Phương, ánh mắt sắc như đao, chém thẳng vào lòng cô ta khiến sắc mặt cô ta tái mét
- Cô có ý gì!
Chu Thiến cực hận cô ta làm Kiều Tranh đau khổ như vậy nên nói không chút nể tình:
- Cô là ai? Cô tính là cái gì? Muốn vào nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu sẽ để loại phụ nữ như cô làm con dâu? Cho dù tôi đi thì bọn họ vẫn sẽ tìm một con dâu khác môn đăng hộ đối, thế nào cũng sẽ không đến lượt cô. Trước kia cô có thể làm tình nhân của Triệu Hi Thành nhưng giờ anh ta đã chán ghét cô! Bên anh ta sẽ không bao giờ có vị trí cho cô nữa. Hôm nay cô làm thế này hoàn toàn lại hại người không lợi mình!
Mặt Văn Phương cắt không còn hột máu, liên tục lui về sau, cuối cùng ngã xuống, cả người run run. Cô ta không thể không thừa nhận Chu Thiến nói rất có đạo lý. Chuyện đó không phải cô ta chưa nghĩ đến nhưng cô ta quá khát vọng vị trí đó, chỉ cần có chút hi vọng cũng sẽ không buông tay.
Chu Thiến nhìn cô ta rồi tiếp:
- Vốn dĩ Triệu Hi Thành chia tay cô với cô mà nói cũng là điều may mắn, chắc chắn cô nhận được không ít từ anh ta, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng lòng tham khiến cô quá ngu xuẩn, cô biến chuyện thành thế này hoàn toàn không có lợi gì cho cô hết. Nếu tôi nói cho Hi Thành cô đứng giữa phá rối. Tính cách anh ấy cô thừa biết, anh ta sẽ làm gì cô nhỉ?
Văn Phương ngẩng đầu kinh hãi nhìn cô, trong mắt tràn ngập sợ hãi, môi run nhẹ, cô ta chạy tới trước mặt Chu Thiến, nắm chặt tay cô:
- Thiệu Lâm... Thiệu Lâm... cô đừng... nể tình chúng ta là bạn bè...
Cô ta kinh hoảng nói không nên lời. Triệu Hi Thành hận nhất là có kẻ phá rối sau lưng anh, nếu để anh ấy biết, cô ta không tưởng tưởng nổi hậu quả sẽ thế nào
Chu Thiến chán ghét gỡ tay cô ta:
- Văn Phương, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn là bạn vè! Tôi không bao giờ coi kẻ tính kế sau lưng tôi là bạn. Tự gây hậu quả thì tự chịu đi.
Cô không muốn dây dưa với cô ta, xoay người bỏ đi. Ra ngoài, nhìn thấy ông chủ đang phiền não chạy đến, Chu Thiến nói:
- Tổn thất gì thì tìm tiểu thư bên trong tính toán.
Nói rồi lướt qua ông ta, đi ra ngoài.
Sau khi cô đi rồi, người Văn Phương như nhũn ra, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần, tóc trên trán bết mồ hôi lạnh
Cô ta không thể ngờ chuyện lại thành như vậy. Thiệu Lâm lại nói những lời tuyệt tình như vậy. Giờ nên làm thế nào? Nếu cô thực sự nói chuyện này cho Hi Thành, nếu Hi Thành biết cô ta sau lưng anh tác hợp cho vợ anh với tình nhân cũ... Cô ta ra sức đánh đầu mình, cô ta quá ngu ngốc, sao phải ngả bài với Thiệu Lâm? Nếu cô ta biết ẩn nhẫn có lẽ sẽ không khiến Thiệu Lâm làm đến bước này.
Giờ đã thành công chôn bom ở chỗ Kiều Tranh nhưng đúng như Thiệu Lâm nói, dù Kiều Tranh có lòng thì thế nào, dù Thiệu Lâm bỏ đi thì mình có lợi gì?
Chẳng lẽ không có cách nào sao? Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người đàn ông vĩ đại đó rời xa? Tiếp tục bị người khinh bỉ sao?
Mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, gắt gao cắn chặt môi dưới đến chảy máu mà không tự hay biết.
Đột nhiên, dạ dày quay cuồng, cô ta vội bò lên, chạy về toilet, còn chưa được mấy bước đã nôn. Nôn sạch, cô ta dựa vào tưởng thở dốc, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Đột nhiên trong đầu lóe lên, hình như... đã lâu chưa có nguyệt sự...
Lúc rời đi, trời đột nhiên mưa lớn, khắp đất trời hỗn độn, vạn vật như bị nhấn chìm. Chu Thiến đứng dưới mái hiên. Mưa lớn rất nhanh thấm ướt chiếc váy mỏng của cô. Cảm giác lạnh lạnh, váy dán lên người cực khó chịu.
Nhưng giờ Chu Thiến sao còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó. Trong lòng cô đầy những suy nghĩ, rốt cuc Văn Phương đã nói gì với Kiều Tranh? Để mà anh vốn thong dong tao nhã lại thất thố như vậy?
Sự đau đớn, bi thương trong mắt anh như quả trùy nặng đập vào lòng cô. Từ nhỏ cô vẫn tôn kính, ái mộ anh như thiên sứ, anh như mặt trời sưới ấm cho cô, cô vẫn hi vọng được ở bên anh, giống như khi còn nhỏ, cô sẽ khiến anh hạnh phúc vui vẻ. Cho dù bây giờ không thể ở bên anh cô cũng không muốn thấy anh bị thương tổn gì. Giờ anh như vậy mà chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, áy náy.
Cô lo cho anh nhưng vì trước kia cố ý lạnh nhạt với anh nên không biết số điện thoại hay địa chỉ của anh. Vì thế lúc này chỉ đành lo lắng suông, hoàn toàn không biết nên làm gì. Trong lòng thầm mắng Văn Phương hàng trăm ngàn lần.
Văn Phương này thực sự rất đáng ghét, quá ti tiện! Nếu Kiều Tranh vì cô ta mà bị thương tổn gì, cô tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!
Đột nhiên trong đầu cô chợt lóe, có lẽ có thứ sẽ giúp được cô...
Cô lao ra mái hiên, bất chấp mưa tuôn xối xả, chạy đến bên quốc lộ, ngăn một chiếc taxi. Vừa lên xe, bất chấp cả người ướt sũng, vội vàng nói địa chỉ biệt thự trước kia cô và Triệu Hi Thành ở.
Mưa to tầm tã, cần gạt nước không ngừng qua lại nhưng vẫn không thể ngăn mưa to che khuất tầm nhìn.
Xe đi rất chậm. Chu Thiến lòng nóng như lửa đốt, càng không ngừng thúc giục:
- Lái xe, phiền anh nhanh một chút!
Lái xe bất đắc dĩ trả lời:
- Tiểu thư à, chẳng có cách nào, thời tiết thế này an toàn mới là quan trọng.
Lái xe nói vậy, Chu Thiến cũng không tiện thúc giục. Cô đành phải dời lực chú ý, quay đầu, nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Chỉ cần biết quá khứ Tống Thiệu Lâm đã xảy ra chuyện gì thì sẽ có cách giải quyết, bất luận thế nào cũng không thể để Kiều Tranh rơi vào bẫy của Văn Phương. Càng không thể để cho anh và Triệu Hi Thành có xung đột, người quân tử như anh sao đấu lại con sói Triệu Hi Thành.
Cuối cùng xe cũng đến nơi, Chu Thiến thanh toán xong vội nhảy xuống, lấy chìa khóa mở cửa thì lại thấy người hầu chạy ra. Lúc này Chu Thiến mới nhớ lại, ở đây vẫn để lại một người hầu để quét dọn. Người hầu thấy cô vội vàng, sắc mặt khác lạ, cả người bị mưa thấm ướt thì hỏi:
- Phu nhân, sao đột nhiên tới đây
Chu Thiến không dừng bước, vừa đi vừa nói:
- Tôi đến đây... tìm chút đồ. Cô pha chén trà nóng mang vào thư phòng cho tôi.
Người hầu ở phía sau nói:
- Phu nhân có cần thay quần áo trước...
Còn chưa nói xong, Chu Thiến đã biến mất ở góc khuất.
Vẻ mặt người hầu hồ nghi, hôm nay phu nhân quá lạ, có cần gọi điện cho Dung quản gia không? Sau đó lại lắc đầu, cũng chẳng có gì to tát, không nên để phu nhân nghĩ mình là kẻ lắm miệng
Chu Thiến vào thư phòng vội bật máy tính, tìm được file word thần bí trước kia. File này không chừng ghi lại cái gì, cho dù là chút dấu vết cũng còn hơn là không có manh mối. Nhưng sau đó cô lại bị mật mã làm khó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top