Phần 3 !

Hỏi rõ y tá rồi cô đi về phía phòng bệnh nhân nặng. Cánh lớp của thủy tinh, cô thấy cô – Chu Thiến, cả người đầy dây nhợ, lẳng lặng nằm trên giường bệnh.

Chu Thiến không thể nào hình dung tâm tình bản thân lúc này. Rõ ràng "cô" ở trong không khí, lẳng lặng nhìn thấy "cô", thế là thế nào? Đúng rồi, như phim truyền hình, khi linh hồn xuất hiện, cảm giác thật vừa quái dị lại có chút nực cười

Đột nhiên phía sau một tiếng kêu khẽ! Chu Thiến nhìn lại, một cô gái trẻ đang trợn tròn mắt hạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. Chẳng phải là Lâm Tiểu Mạt bạn cô. Lúc này Tiểu Mạt nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn như hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống cô.

Cô lớn tiếng nói:

- Cô còn dám lại đây! Quân giết người!

Cô xông lên, dùng hết sức đẩy Chu Thiến ngã xuống, mông đau đớn, mắt hoa lên.

Cô chỉ về phía "Chu Thiến" trên giường bệnh, đau buồn nói:

- Nhìn thấy không, cô ấy mới 21 tuổi, vốn rất hạnh phúc, chỉ vì cô say rượu lái xe mà hại cô ấy như thế...

Giọng Tiểu Mạt run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô nhìn Chu Thiến, trong mắt đầy sự phẫn hận:

- Cô chờ đi. Cô nhất định sẽ ngồi tù. Chúng tôi không bỏ qua cho cô đâu!... Đừng tưởng có tiền là xong. Chờ mà xem! Chờ mà xem!

Cô ấy quá mức kích động nên cả người run rẩy. Tuy rằng hung tợn với Chu Thiến nhưng trong lòng Chu Thiến vô cùng cảm động, cô khẽ gọi:

- Tiểu Mạt...

- Cô chờ... Á! Cô gọi tôi là gì? Cô mở to mắt nhìn Chu Thiến.

Chu Thiến đứng dậy, chậm rãi đi tới, kéo tay cô nói:

- Tiểu Mạt, là mình, mình là Thiến Thiến

Cô nhìn Chu Thiến, ngây người mấy giây rồi lập tức tỉnh táo lại. Gỡ tay Chu Thiến:

- Cô đùa cái gì? Coi tôi là đứa ngu sao?

Chu Thiến lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nói:

- Chúng ta là bạn thân nhất. Từ ba tuổi đã biết nhau. Học cùng nhau từ nhà trẻ đến trung học. Sau khi tốt nghiệp trung học thì cùng đến thành phố này sống, cùng làm việc. Tiểu Mạt, cậu phải tin mình. Sau khi bị tai nạn, tỉnh lại mình đã phát hiện linh hồn mình bám vào cơ thể này. Mình biết điều này rất khó tin nhưng là thật. Cậu nhất định phải tin mình!

Sắc mặt Tiểu Mạt tái nhợt, liên tục lắc đầu:

- Không thể nào, không thể nào. Thiến Thiến nằm trong kia. Nhất định là quỷ kế của các người, muốn để chúng ta không kháng án. Tôi sẽ không mắc bẫy, các người lắm tiền, điều tra mấy việc này có gì khó?

- Vậy chuyện khi cậu lên cấp hai, tỏ tình với người ta rồi bị cự tuyệt, sau đó ôm mình khóc cả đêm có tra được không? Còn cả khi lên cấp ba cậu thích thầy giáo thực tập, ở một bên lén lút nhìn thầy. Cả mấy ngày trước cậu từ chối lời tỏ tình của một người. Cậu nói, loại đàn ông đó coi mười đồng tiền như trời, cả đời chẳng có tiền đồ... Những cái đó, có thể tra được không?
- Chuyện này rất khó tin! Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Cũng chẳng phải là đóng phim. Quá cẩu huyết

Hai người ngồi trên ghế ở hành lang, Tiểu Mạt ngồi cạnh Chu Thiến, miệng không ngừng thì thầm.

Chu Thiến không thể nhịn được nữa:

- Cậu nói xong chưa thế?

Cô liếc nhìn Chu Thiến rồi lại quay đi:

- Thật chẳng quen, nhìn khuôn mặt này nói chuyện cũng mất tự nhiên

Chu Thiến chậm rãi quay mặt Tiểu Mạt lại:

- Cậu quen dần đi! Mình cũng chẳng quen! Lúc soi gương, vừa ngẩng đầu đã gặp người khác. Có cách gì đâu? "Mình" còn chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh lại, có lẽ "mình" vừa tỉnh lại thì hồn sẽ về với xác.

- Trời ạ! Cô xoa trán

- Cha mình đâu?

- Mấy hôm nay chú ấy đều không ngủ, mình bảo chú về phòng trọ của bọn mình nghỉ tạm

Cô đột nhiên thấp giọng nói:

- Những người đâm phải cậu thật khó lường! Bọn họ sai người nói với cha cậu, chỉ cần có thể áp chế chuyện này thì sẽ mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cậu, tiền thuốc men họ trả. Hơn nữa, sẽ bồi thường 100 vạn, 100 vạn đó. Nếu cậu chết, phi phi phi, mình nói là nếu, bọn họ sẽ bồi thường thêm 100 vạn nữa. Mẹ kế cậu nghe được mắt sáng bừng.

Một trăm vạn thật sự không phải con số nhỏ. Có nó, cha cô sẽ mua được nhà lớn hơn mà ở, không cần ba người chen chúc trong căn hộ nhỏ có 20 m2 nữa. Bọn họ cũng chẳng cần vì lớn tuổi không tìm được việc mà lo lắng, không cần buồn bã vì học phí của em trai cô.

Khi Chu Thiến 8 tuổi, mẹ cô qua đời. Cha cô gà trống nuôi con, chẳng giàu có gì vất vả lắm mới lấy được mẹ kế cô làm cùng xí nghiệp. Nhưng chẳng lâu sau, xí nghiệp đóng cửa. Cha cô sống thật sự rất vất vả. Nếu có thể cho tuổi già của ông được thoải mái, coi như đây là an ủi lớn nhất trong cơn biến cố này với Chu Thiến.

Chu Thiến thở dài:

- Cha mình đồng ý rồi sao?

Vẻ mặt Tiểu Mạt đầy kính trọng:

- Cha cậu không để ý đến mẹ kế cậu, chỉ nghiêm nghị nói "tôi không thể đem mạng của con gái tôi để đổi lấy tài lộc. Người hại con gái tôi nhất định phải chịu trừng phạt"

Chu Thiến nóng nảy:

- Nói thì thế nhưng mình sẽ ngồi tù đó! Tiểu Mạt, cậu nói xem mình có nên nói sự thật cho cha không?

Tiểu Mạt đảo mắt rồi nghiêm túc nói:

- Tuyệt đối không được nói. Cha cậu biết thì mẹ kế cậu cũng biết. Mẹ kế cậu biết thì cả thiên hạ cũng biết! Đến lúc đó, không chừng cậu sẽ thành đối tượng nghiên cứu khoa học, thành quái nhân cả người cắm đầy dây nhợ.

Khóe miệng Chu Thiến giật giật. Cô sai rồi, cần gì trưng cầu ý kiến của Tiểu Mạt! Chu Thiến nói:

- Vậy cậu đi thuyết phục cha đi! Bây giờ mình không tiện ra mặt. Ông nhìn thấy mình thế này không chừng giết mình mất. Chờ thêm đoạn thời gian nữa, tâm tình bình ổn mình đến thăm cha

Cha tuy yêu thương cô nhưng sẽ có cách để thuyết phục. "Cô" còn cần tiền trả viện phí, em trai còn cần tiền họa. Có Tiểu Mạt và mẹ kế khuyên bảo, cha sẽ đổi ý.

- Phu nhân

Dung tẩu từ hành lang bên kia đi tới nói:

- Cậu chủ đến rồi

- Phu nhân? Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn cô.

Chu Thiến đứng lên, bất đắc dĩ cười cười:

- Đúng vậy! Mình có chồng!

Chu Thiến quay về phòng, đẩy cửa ra đã thấy bóng người con trai cao lớn quay lưng về phía cô, anh ta đứng trước cửa sổ thủy tinh. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính khiến người anh như có lớp hào quang.

Từ Tống phu nhân, Chu Thiến biết được tên của anh ta – Triệu Hi Thành

Anh nghe có tiếng động, xoay người lại.

Cả người như người mẫu, mặc bộ âu phục màu đậm chỉ nhìn đã bất xa xỉ. Giống như pho tượng Hi Lạp, lông mày đen rậm, hai mắt đen nhánh. Dưới ánh chiều tà, mà hắn đứng ngay giữa ánh hào quang, khiến người ta nhìn choáng váng.

Họa thủy, họa thủy! Về sau cô phải sống với người đàn ông này sao? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ... mặt cô nhất thời nóng rực, tim đập loạn.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô không thể bị sắc đẹp quyến rũ, cô còn Tần Tranh, cũng không được đứng núi này trông núi nọ! Với tình yêu, cô là người rất chung thủy.

Nhưng với gương mặt đẹp đẽ của anh ta, cô vẫn lén lút nuốt nước miếng. Ừm... chỉ là nhìn thôi... Chỉ là nhìn, thuần túy chỉ là thưởng thức thôi!

So với vẻ nhiệt tình của cô, anh ta mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Chu Thiến lạnh như băng. Giọng nói không lớn nhưng đầy sự giận dữ:

- Cô đi gặp người bị thương?

Người đẹp tính xấu. Trong tiểu thuyết chẳng phải hay miêu tả về đàn ông như thế sao? Cho nên cô quyết định tha cho anh. Cô cười với anh, nụ cười của cô là luyện mà có, khi làm việc ở thẩm mỹ viện, với những khách hàng hay gây khó dễ, cô đều cười sáng bừng như hoa. Cho nên khách hàng tìm đến cô nhiều nhất, thành tích tốt nhất! Lợi hại chưa!

Giờ cô lại dùng chiêu này, tươi cười nói với anh:

- Xảy ra chuyện này, tôi vẫn phải đến hỏi thăm chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top