Phần 177 !

Chu Thiến lại ra sức đập cửa. Cô đã biết bọn họ muốn tìm Triệu gia cùng hợp tác, một khi đã vậy thì chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dám làm gì cô. Như vậy cô đương nhiên phải tranh thủ phúc lợi cho mình, ít nhất phải chăm sóc bản thân, không thể để bị lạnh bị đói được

Tiếng động vang đến phòng bọn Phong ca, Văn Phương. Phong ca hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Người kia nhắc lại yêu cầu của Chu Thiến cho hắn ta nghe

Phong ca cười:

- Điểm này là chúng ta sơ sót, đúng là không thể để cô ta bị cảm lạnh được. Mau mang chăn gối đi. Thú vị, con tin can đảm thế này đúng là lần đầu tiên được thấy

Chuyện bắt cóc thế này cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ làm, những con tin trước kia đều ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn bọn họ lấy một lần, nói chuyện thì càng khỏi phải bàn, sao có ai giống như cô dám vỗ cửa đưa yêu cầu được

Chu Thiến nhận được chăn cũng không ngại bẩn, quấn chặt quanh người, tựa vào tường mà chợp mắt. Những mạng nhện, tro bụi, dầu mỡ coi như không thấy. Giờ cô là con tin, đương nhiên không thể yêu cầu được ở trong khách sạn, chỉ cần không bị đói lạnh là đã may mắn lắm rồi. Lo lắng hoảng sợ suốt một ngày dài, Chu Thiến mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Đột nhiên có người khẽ gọi cô:

- Thiệu Lâm, Thiệu Lâm...

Chu Thiến mở mắt đã thấy Triệu Hi Thành đang ngổi xổm bên cạnh mình, gương mặt trong bóng tối không thể nhìn rõ nhưng giọng nói này chắc chắn là của anh

Chu Thiến vừa mừng vừa sợ, nhào vào lòng Hi Thành:

- Hi Thành, em biết anh sẽ tìm được em

Triệu Hi Thành cầm tay cô nói:

- Nào, đi theo anh! Anh dẫn em ra ngoài

Chu Thiến đứng dậy đi theo anh nhưng lúc hai người sắp rời khỏi thì đèn đột nhiên sáng bừng, một đám người áo đen không biết từ đâu đến vây lấy bọn họ, họng sũng đen ngòm chĩa thẳng về phía hai người

Triệu Hi Thành đột nhiên đẩy Chu Thiến ra ngoải cửa, lớn tiếng nói:

- Thiệu Lâm, mau chạy đi

Chu Thiến quay đầu lại đã thấy họng sung nhắm thẳng về phía Hi Thành.

Đùng đoàng!

- Hi Thành!

Chu Thiến hét thảm một tiếng rồi bừng tỉnh. Cô thở hổn hển, toát mồ hôi lạnh khắp người. Thật quá đáng sợ! Trong giấc mơ cả người Hi Thành đẫm máu, cảm giác vô cùng chân thật. Cô vỗ ngực, hít thật sâu, may chỉ là giấc mộng. May không phải là sự thật. Sợ muốn chết!

- Sao thế, mơ thấy Hi Thành vứt bỏ cô sao? Kêu thảm thiết vậy!

Giọng nói đầy tọc mạch này ngoài Văn Phương thì là ai được?

Chu Thiến ngẩng đầu, thấy Văn Phương vẫn mặc chiếc áo đỏ kia, không hiểu sao, Chu Thiến cảm thấy màu này cực kì giống máu, giống như cả người tẩm trong máu, giống như trong giấc mơ khi nãy

- Cô xem, cô tốt số ghê! Đến ngay cả làm con tin thì tôi vẫn phải hầu hạ cô. Ăn cơm đi!

Văn Phương mang một bát cháo với hai chiếc bánh bao đặt bên cạnh cô, cười âm hiểm:

- Chăng biết cô còn ăn được mấy bữa, cứ ăn nhiều vào nhé

- Hi Thành sẽ đến cứu tôi

Chu Thiến vừa ăn vừa nói, từ khi biết mình không phải là do cô ta bắt đến thì Chu Thiến cũng không sợ cô ta như trước. Nơi này không phải do Văn Phương làm chủ, cô ta vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà thôi.

Văn Phương nghe xong thì biến sắc:

- Cô cứ ở đây mà nằm mơ đi! Chờ Phong ca gọi điện cho Hi Thành! Tôi xem xem Hi Thành có thèm đến cứu cô không!

Chu Thiến không nhịn được, ngẩng đầu nhìn cô ta:

- Văn Phương, chúng ta trước kia thực sự là bạn? Chúng ta lớn lên bên nhau?

Văn Phương ngẩn ra sau đó cúi đầu:

- Chúng ta không phải là bạn, trong mắt mọi người tôi chỉ là nha hoàn của cô thôi

- Tôi không tốt với cô?

Bằng không vì sao Văn Phương lại không hề nể nang mà cướp chồng của Thiệu Lâm, thực sự là bạn bè lớn lên bên nhau sao có thể làm chuyện như vậy? Như cô và Tiểu Mạt, nghĩ còn chẳng dám nghĩ

Văn Phương lại ngẩn ra, Thiệu Lâm giúp cô đến trường, trung học đại học đều là Thiệu Lâm bỏ tiền, quần áo giầy dép cũng là Thiệu Lâm mua cho cô. Nhưng là... nhưng là, đó là do cô làm nha hoàn đổi lại! Trong lòng Văn Phương trở nên phiền chán, nhìn Chu Thiến hét lớn:

- Cô cho là chút ân huệ này có thể khiến tôi mang ơn sao? Sở dĩ tôi có ngày hôm nay đều là do cô làm hại! Đều là cô làm hại

Khuôn mặt cô ta tái nhợt lại, cứ lẩm bẩm những điều này như đang tự khẳng định niềm tin của mình, dần dần, đôi mắt lại trở nên điên cuồng

Chu Thiến nhìn thấy cô ta như vậy thì không nói thêm gì, bất kể là lúc nào, kẻ điên không nên dây

Văn Phương nổi điên một hồi, cuối cùng hung hăng nhìn cô nói:

- Cô đừng nghĩ nhắc đến chuyện trước kia thì tôi sẽ tha cho cô! Tôi nói cho cô, nó càng khiến tôi hận cô mà thôi

Nói xong chạy ào ra ngoài.

Biệt thự Triệu gia

Người Triệu gia một đêm thức trắng, ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi. Triệu Hi Thành ngồi bên chiếc điện thoại, đầu tóc hỗn độn tiều tụy. Triệu Hi Tuấn ở bên kia đang khuyên cha mẹ đi nghỉ ngơi một chút, có điện thoại sẽ gọi nhưng hai ông bà cố chấp lắc đầu, chỉ muốn ở đây chờ

Triệu phu nhân nói:

- Nằm trên giường cũng không ngủ nổi, ở đây mẹ mới an tâm hơn chút

Triệu Hi Tuấn còn định dỗ thêm thì điện thoại lại vang

Ánh mắt mọi người đều sáng bừng, mọi mệt mỏi như đều bị quét sạch, ai cũng có cảm giác rằng cú điện thoại này nhất điện là bọn cướp gọi đến. Triệu Hi Thành thở sâu rồi nhấc điện thoại:

- Alo!

Giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh

- Là Triệu tiên sinh sao?

Triệu Hi Thành tim đập loạn, khẽ gật đầu với mọi người, mọi người biết là điện thoại của bọn cướp thì vội xúm lại

- Tôi là Triệu Hi Thành.

- Tốt rồi! Triệu tiên sinh, vợ của anh đang ở trong tay chúng tôi, nếu anh không làm theo lời của tôi thì vĩnh viễn sẽ không gặp lại vợ con mình nữa đâu

Giọng nói đầy tàn nhẫn, rất nhiên nhiên là kẻ đường cùng sẵn sàng sống chết.

Giọng Triệu Hi Thành dần trở nên nôn nóng:

- Anh muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho các người, chỉ cần các người đừng lại hại vợ tôi

Triệu phu nhân ở bên mắt rưng rưng đẫm lệ, gật đầu liên tục

- Ha ha! Chúng tôi không cần tiền! Chúng tôi cần anh giúp một việc! Nếu anh có hứng thú thì một mình đến địa chỉ sau! Đừng báo cảnh sát, nếu không thì vợ con anh thảm đó.

- Chờ đã, tôi muốn xem vợ tôi thế nào, tôi phải xác định xem cô ấy có an toàn không

- Được, tôi gọi cô ta đến nghe điện thoại

- Không được, tôi muốn gặp cô ấy

Điện thoại bên kia yên lặng một hồi mới nói:

- Được, tôi chụp ảnh rồi gửi cho anh

Triệu Hi Thành buông điện thoại, mọi người đều vội vàng nhìn anh:

- Bọn chúng hình như có mục đích khác, bọn họ hẹn con ra bàn bạc

Triệu Hi Tuấn lo lắng nói:

- Liệu có nguy hiểm gì không? Nhỡ bọn họ cũng bắt nốt anh...

Triệu Hi Thành kiên quyết nói:

- Cho dù là nguy hiểm thì anh vẫn phải đi, dù chỉ có một tia hi vọng anh vẫn phải thử

Triệu Quốc Xương lắc đầu:

- Bắt một người là đã có thể đạt được mục đích, bọn họ sẽ không gây rối đầu, vạn nhất chúng ta báo cảnh sát thì bọn họ cũng đủ phiền toái

Triệu phu nhân nói với Triệu Hi Thành:

- Bất kể bọn họ yêu cầu gì thì con cứ đồng ý đi, đưa Thiệu Lâm về rồi tính

Triệu Hi Thành gật đầu

Chu Thiến đang đi lại trong nhà xưởng thì một đám người đột nhiên xông tới

Cầm đầu là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đầu bóng loáng, mặt có sẹo, cổ đeo vòng thô, cả người đầy sát khí. Chu Thiến có cảm giác, người này nhất định là Phong ca! Theo sau hắn ta là một số người mặc áo đen, trong đó có một kẻ cầm máy ảnh. Văn Phương thì đứng sau bọn họ

Phong ca thấy cô thì cười nói:

- Chồng cô quan tâm cô lắm. Nhất định muốn tôi chụp hình cô lại gửi cho anh ta thì anh ta mới chịu yên tâm. Chẳng có cách nào cả, cô phối hợp chút nhé

Có lẽ là vì mục đích sắp đạt được nên giọng nói rất khách khí

Vừa dứt lới, ánh mắt oán độc của Văn Phương bắn về phía cô, khóe miệng cười lạnh

Chu Thiến nghe xong lời hắn ta, chợt có một suy nghĩ hiện lên, một chủ ý hình thành, cô nói:

- Được tôi phối hợp, chỉ cần anh sớm cho tôi trở về, chụp ngay ở đây à?

Khi nói chuyện, cô lặng lẽ đi về phía cửa sổ

Phong ca sờ sờ chiếc đầu trọc bóng lưỡng:

- Cô có thể về hay không không phải do tôi, quyền quyết định là trong tay chồng cô

Nói xong quay đầu nhìn người đang cầm máy ảnh nói:

- Chụp ngay ở đây đi, cứ chụp đại mấy tâm cho bọn họ thấy cô ta vẫn an toàn là được

Chu Thiến rất phối hợp, mặc kệ bọn họ quay chụp. Phong ca rất vừa lòng, chụp xong thì mang người rời đi, lúc gần rời đi, Văn Phương quay đầu nhìn cô đầy oán hận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top