Phần 109 !

Kiều Tranh cười lạnh:

- Nghe nói hai người đang làm thủ tục li hôn

- Anh...

Triệu Hi Thành nắm chặt tay có vẻ như lại chuẩn bị vung lên nhưng Kiều Tranh lạnh lùng nhìn anh, không chút yếu thế

Chu Thiến vội chen vào giữa bọn họ, tay Triệu Hi Thành dần dần hạ xuống, Kiều Tranh cũng quay mặt đi.

- Xin hai người bình tĩnh một chút, đây là chỗ em ở, các anh muốn em bị bàn tán sao?

Cô nhìn sang Kiều Tranh:

- Kiều Tranh, em biết anh quan tâm em, nhưng xin anh đừng lo chuyện này, Hi Thành là người thế nào em sẽ cố gắng hiểu, em sẽ không làm khó chính mình nhưng em cũng không muốn dễ dàng buông tay

Cô nhìn về phía chân trời khẽ nói:

- Tình cảm giữa em và anh ấy em cũng không dễ dàng buông tay được. Giờ, trong lòng em không bao giờ còn có Kiều Tranh nữa...

Sắc mặt Kiều Tranh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sự bi thương trong mắt anh khiến Chu Thiến vô cùng khổ sở nhưng cô biết, nếu không làm anh ấy hết hi vọng với Tống Thiệu Lâm thì anh sẽ mãi mãi không thể hạnh phúc

- Thiệu Lâm, thì ra em có thể tàn nhẫn như vậy

Kiều Tranh cúi đầu, nhẹ giọng nói.

- Bởi vì em không còn là Thiệu Lâm của quá khứ

- Không, em vẫn là em, chỉ là trong lòng em không hề yêu anh...

Đôi mắt sâu của Kiều Tranh như động đen không đáy, tĩnh mịch vô cùng không chút ánh sáng, trống rỗng lộ ra sự tuyệt vọng tận cùng. Anh lặng lẽ xoay người, bóng dáng cứng ngắc đầy sự cô tịch, cảm giác như trong nháy mắt bị cướp hết mọi hi vọng khiến Chu Thiến suýt khóc.

Cô cũng biết giờ mình hẳn là nên ngoan tâm, lặng lẽ để anh rời đi. Nhưng bóng lưng anh cô đơn như vậy, người đàn ông ấy đã cho cô sự ấm áp vô tận nhưng cô lại trả lại anh sự tàn nhẫn xót xa

Chu Thiến không nhịn được bước lên một bước nhưng vừa bước lên thì phía sau có một bàn tay lớn nắm chặt tay cô. Triệu Hi Thành nhẹ kéo cô về phía mình:

- Để anh ấy đi thôi, đừng để anh ấy có chút hi vọng nào nữa, như thế mới là chuyện tàn nhẫn nhất với anh ấy

Bọn họ lẳng lặng nhìn Kiều Tranh đi đến bên xe, ánh mặt trời yếu dần chiếu lên người anh, bóng đen cô đơn trải dài trên mặt đất

Kiều Tranh lên xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã khắc sâu vào tâm trí mình qua gương chiếu hậu. Nếu nhất định anh không thể có được cô thì vì sao lại để cho anh gặp cô? Mũi anh cay cay, cuối cùng không thể khắc chế, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Vận mệnh đang trêu đùa anh sao? Sao chỉ là gặp gỡ thoáng qua

Anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe, bóng người yểu điệu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hò. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, dưới gốc anh đào, hoa rơi đầy trời, như trong giấc mơ, cô như ánh sáng chiếu rọi lòng anh sau đó cười thản nhiên với anh...

Miệng cười rực rỡ như hoa đó, thì ra chính là vết thương khắc sâu trong lòng anh.
Chu Thiến nhìn bóng xe biến mất ở góc đường rồi mới quay đầu lại

Vừa quay đầu đã thấy đôi mắt vui mừng của Triệu Hi Thành đang nhìn mình chăm chú. Anh kìm lòng không đậu cầm tay cô, khóe miệng không dấu được ý cười:

- Thiệu Lâm, hôm nay nghe được em nói những lời này anh thực sự rất vui. Em vẫn luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy đến độ anh không thể không hoài nghi địa vị của mình trong lòng em. Giờ anh đã hiểu trong lòng em có anh, cái này dáng vui hơn tất cả mọi thứ

Anh nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy sáng bừng, bên trong chiếu ra bóng dáng của cô.

Chu Thiến rút tay về nhẹ giọng hỏi:

- Hi Thành, em nói như vậy không có nghĩa rằng em đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, cũng không phải là em sẽ đón nhận anh, em không thể xác định anh có phù hợp với em không, cũng không có tin tưởng vào tương lai của chúng ta

Triệu Hi Thành nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã:

- Thiệu Lâm, trước kia anh bá đạo, làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng giờ anh đã hiểu trước kia mình đã sai cỡ nào. Anh sẽ không yêu cầu em làm gì, cũng sẽ không ép em phải quyết định điều gì. Từ nay trở đi anh sẽ tôn trọng em, cố gắng hiểu em, anh sẽ để em dần dần tin tưởng anh, tin tưởng vào tương lai của chúng ta, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên anh

Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió nhẹ thổi qua tim Chu Thiến. Chu Thiến nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươi cười như đóa hoa bách hợp trắng muốt khiến anh chói mắt

Chu Thiến bị anh nhìn mà mất tự nhiên cúi đầu:

- Hi Thành, chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đừng ngoài thì nói rất dễ dàng nhưng hành động lại khác hẳn

- Chuyện cũng không phức tạp như em nghĩ, Triệu Hi Thành anh đã quyết làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được. Anh lấy danh dự của Triệu thị mà cam đoan, Triệu Hi Thành tuyệt đối nói được thì làm được!

Chu Thiến nhìn anh, thần thái của anh chân thật hiếm thấy, anh nhìn chăm chú vào mắt cô. Lòng Chu Thiến như bị kích thích, mặt hơi nóng lên. Cô cúi đầu xoay người đi về phòng trọ, Triệu Hi Thành cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Chu Thiến nói:

- Anh không về đi, theo em làm cái gì

Triệu Hi Thành đi đến bên cô giữ chặt tay cô, gắt gao nắm chặt nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì, giống như đang làm một chuyện hết sức tự nhiên

Anh nhìn phía trước, phối hợp với bước chân của cô:

- Thiệu Lâm, anh phải hiểu em nhưng em cũng phải cho anh cơ hội chứ đúng không? Giờ anh muốn biết mỗi ngày em làm gì, em sẽ không từ chối anh đúng không?

Anh quay đầu nhìn cô cười, tay nắm tay cô càng chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Chu Thiến có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực và chút mồ hôi của anh

Là vì thời tiết nóng bức hay là vì anh lo lắng? Chu Thiến không có đáp án nhưng nhìn đôi mắt đầy hi vọng của anh, câu từ chối không thể nói thành lời

Hơn nữa, vì sao phải từ chối? Cho dù là cho hai người một lần nữa hiểu lẫn nhau, một lần nữa làm lại thì có cái gì không tốt?

- Chỗ em ở rất đơn sơ, chỉ sợ anh không quen. Chu Thiến nói

- Kì lạ, đại tiểu thư như em có thể quen thì sao anh không thể quen?

Tuy rằng nói như vậy nhưng khi Triệu Hi Thành tới phòng cô thì thực sự không quen. Nơi này không phải anh chưa từng tới, trước kia chủ thuê nhà nhân lúc các cô không ở nhà đã mở cửa cho anh vào xem nhưng khi đó anh chỉ đứng ở cửa liếc vội vào trong mấy lần đã bị căn phòng đơn sơ làm cho chua xót đến tột cùng, vội bước ra ngoài

Nhưng hôm nay, anh đứng trong gian phòng nhỏ hẹp này, nhìn trần nhà mốc meo, cảm giác trần nhà lúc nào cũng có thể sập xuống

- Thiệu Lâm, chỗ em ở hình như còn nhỏ hơn chỗ Hi Tuấn.

Triệu Hi Thành đứng đó, có cảm giác luống cuống chân tay

Tiểu Mạt ở nhà, thấy Chu Thiến dẫn Triệu Hi Thành về thì cũng giật mình. Giờ thấy anh không biết theo ai nhưng lại cứng rắn tỏ vẻ tự nhiên đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu

Cô cười nói với Triệu Hi Thành:

- Anh đừng đứng, ngồi đi, ghế sau dựa được đó.

Lúc này Triệu Hi Thành mới ngồi xuống

Ghế dựa là ghế bành bình thường không có tay vịn, Triệu Hi Thành ngồi xuống rồi, cảm giác hai tay không biết nên đặt đâu, sờ soạng một hồi cuối cùng chỉ đành đặt lên đùi mình, tư thế rất mất tự nhiên

Tiểu Mạt không nhịn được phì cười, Triệu Hi Thành vẻ mặt xấu hổ

Cũng may Chu Thiến vừa kịp đến giải cứu cho anh. Cô đặt một ly trà ở bên bàn cho anh rồi nói:

- Anh đã đến chỗ Hi Tuấn ở? Đi bao giờ

- Chính là ngày anh uống say đó

Chu Thiến nhớ lại lần trước cô nhờ Hi Tuấn đưa anh về nhà, thì ra Hi Tuấn không đưa anh về biệt thự mà mang về chỗ mình !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top