Chương 5
Đó là những trận đánh đẫm máu.
Máu trên mõm, trên tai, trên vai và trên đuôi.
Máu nhỏ tong tong xuống nền nhà và loang lổ khắp nơi.
Với những đứa như Haili và Êmê, mùi máu chỉ càng khiến tụi nó hung hăng hơn. Có vẻ như tụi nó xem bộ dạng đầm đìa máu của mình là bức minh hoạ không thể thiếu cho cuộc chiến tranh thần thánh mà tụi nó đeo đuổi.
Hai đứa vừa đánh vừa gầm gừ vừa ăng ẳng quanh và chiến trường mở rộng từ trước hiên vào nhà bếp.
Tôi, Suku và con Pig không tham gia đánh nhưng tích cự tham gia sủa. Điều đó tạo cảm giác đang xảy ra một cuộc loạn chiến trên quy mô lớn.
Tất nhiên những kẻ khốn khổ nhất trong lúc đó không phải là Haili và Êmê, càng không phải là những khán giả hò reo như tôi, Suku và Pig.
Mẹ chị Ni hốt hoảng:
- Trời, tụi nó đang đánh nhau nữa kìa!
Chị Ni mếu máo:
- Mẹ ơi, làm sao tách hai đứa nó ra đây!
Ba chị Ni hấp tấp lao xuống từ tầng hai, tiếng chân rầm rập càng làm cho khung cảnh thêm náo loạn.
Cả nhà xúm vào chỗ Haili và Êmê đang quấn lấy nhau. Ba chị Ni và mẹ chi Ni mỗi người ôm chặt một đứa nghiến răng nghiến lợi kéo ra nhưng chẳng ăn thua gì. Cũng có khoảnh khắc hai đứa nó sơ sểnh rời nhau ra nhưng ngay lập tức cả hai lại sẩn sổ xông vào cắn loạn xạ, bất chấp những cánh tay đang ghì chặt tụi nó.
Thảm cảnh nối tiếp thảm cảnh, với kịch bản lần nào cũng giống nhau: nếu ba chị Ni đang ôm con Êmê thì tay ông thế nào cũng bị con Haili cắn nhằm và nếu mẹ chị Ni đang ôm con Haili thì tay bà thế nào cũng bị con Êmê cắn phải.
Dĩ nhiên không có con chó nào trên cõi đời này tấn công chủ cả dù chỉ là trong ý nghĩ, vì loài chúng tôi được định nghĩa và đánh giá bằng lòng trung thành. Đó là phẩm chất có lẽ không loài nào có được, kể cả loài người. Trong từ điển của loài chó không có từ "phản bội".
Nếu ba mẹ chị Ni bị Haili và Êmê đớp vào tay chẳng qua do lúc đó tụi nó say máu cắn càn. Con nào nhắm mắt nhắm mũi tấn công con kia, không phân biệt đâu là vành tai con chó đâu là bàn tay con người.
Mười lần như một, khi cuộc ẩu đả kết thúc bàn tay của ba chị Ni và mẹ chị Ni bao giờ cũng lỗ chỗ dấu răng và nhoe nhoét máu, trông cũng thảm thương bầm dập không thua gì hai đứa trực tiếp tham chiến là Haili và Êmê.
Phải rất lâu về sau, anh Nghé mới nghĩ ra cách dập tắt lò lửa xung đột, đó là xối nguyên một xô nước lạnh vào đám đánh nhau để làm nguội những cái đầu bốc khói, lúc đó hai đấu sĩ mới chịu buông nhạ ra và mỗi đứa tản đi một hướng.
Từ ngày anh Nghé tìm ra biện pháp giải tán bọn Haili, ba mẹ chị Ni không còn phải liều lĩnh thò tay vào cuộc chiến để khi rút ra vừa nhăn nhó vì vết tích chiến tranh chi chít vừa sung sướng thở phào vì thấy mình vẫn còn đầy đủ mười ngón tay.
Ðối với những người trong nhá, rứt được Haili và Êmê ra khỏi hàm răng của nhau dù sau cũng chỉ là thành công bước đầu.
Làm thế nào để hai đứa nó không lao vào nhau mỗi ngày mới là điều quan trọng.
Cũng nên thông cảm cho ba chị Ni, mẹ chị Ni và cả chị Ni: làm sao con người ta có thể sống yên ổn trong một không gian thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng gầm gừ ăng ẳng điếc tai của những cái miệng, làm sao có thể làm được chuyện gì ra hồn khi cứ chốc chốc phải bỏ ngang công việc để hối hả hứng nước đầy xô rồi lại chạy theo đám xô xát. Lần nào cũng vậy, sau mỗi cuộc dẹp loạn, mẹ chị Ni đều ngồi ôm ngực thở dốc, mặt mày tái xanh, tóc tai phờ phạc trông như bà vừa đi đánh giặc về.
Thực ra, nếu am hiểu tập quán của bọn tôi gia đình chị Ni sẽ biết họ không nhất thiết phải nhúng tay vào các trận đánh dằng dai giữa Haili và Êmê. Bởi đó không phải là cuộc đụng độ bình thường, cấu xé nhau cho hả giận rồi thôi. Ðây là cuộc quyết đấu tranh giành quyền lực có tính chất một mất một còn. Cho đến chừng nào cuộc tỉ thí chưa ngã ngũ, nó vẫn sẽ tiếp diễn chỉ khi một bên chấp nhận đầu hàng hoặc bỏ mạng. Chính sự can thiệp của người khiến các trận đánh không đẩy được đến tận cùng. Chúng luôn dang dở, bất phân thắng bại, do đó khi nào con Haili chưa được thừa nhận quyền lãnh đạo tuyệt đối trong bầy còn con Êmê vẫn ngang nhiên không chịu phục tùng con Haili, chúng sẽ còn lao vào cắn nha dài dài. (Hai cọp không thể sống trong một rừng là vậy, trừ khi con cọp này là... vợ của con cọp kia).
Cũng có thể ba mẹ chị Ni biết hết những điều đó nhưng họ không nỡ nhìn một trong hai đứa vẫy đuôi từ giã cõi đời. Chỉ chứng kiến cảnh và Êmê đÊmêáu thôi, họ đã không chịu nổi trong khi bọn tôi coi đó là chuyện vặt của Haili chó. So với loài người, những vết thương của bọn tôi rất chóng lành.
Cuối cùng, ba chị Ni quyết định chấm dứt tình trạng bạo động bằng cách nhốt riêng con Êmê trên tầng hai.
Ðể con Êmê không mò tới tầng trệt gây sự và con Haili không mò lên tầng hai gây hấn, ba chị Ni dựng một vách ngăn bằng những thanh sắt có chốt khóa giữa cầu thang dẫn lên lầu.
Những ngày đầu, cánh cửa ngãn đó chẳng có tác dụng gì mấy. Tụi nó vẫn có thể nhiếc móc nhau ầm ĩ, chõ mõm qua song sắt cắn nhau và từ hai bên vách ngăn con này ngoạm mõm con kia chặt đến mức cả nhà phải vội vã cầu cứu đến vòi nước máy.
Chỉ đến khi ba chị Ni buộc phải dựng thêm một vách ngăn mới cách vách ngãn cũ khoảng hai mét để tạo ra một vùng đệm ở giữa, kiểu nhý con ngýời ta thiết lập cách khu phi quân sự, thì trật tự mới chính thức được vãn hồi và những người từ hôm đó mới yên tâm hít thở không khí thanh bình.
Tất nhiên hòa bình nào cũng có cái giá của nó. Từ khi hai rào chắn được dựng lên, những người trong nhà mỗi khi lên xuống các tầng lầu phải nhấc chân thật cao để bước qua. Vách có then cài, nhưng khổ nỗi hễ nghe tiếng kéo then lách cách thế nào hai võ sĩ, đặc biệt là con Haili, cũng lật đật xông tới để chờ cánh cửa mở hé là chui tọt qua.
Thế mà kẻ gây hấn đó (anh Nghé từng gọi Haili là "tên đầu gấu" khi thấy nó bắt nạt bọn tôi) là con chó rất được gia đình chị Ni yêu chiều.
Trước tiên là vì nó đẹp. Haili là con chó ngực nở eo thon, chân dài miên man. Nó là con chó lông đen nhưng hai bên mõm lại màu vàng. Mắt cũng điểm hai đốm vàng phía trên tựa hai hàng lông mày ngộ nghĩnh. Ngực trổ một vạt lông trắng Haili thể nó đang đeo yếm. Bốn chân mang vớ trắng kéo dài quá khuỷu. Haili có dáng đi uyển chuyển và khi nó nằm y hệt các mệnh phụ phu nhân: hai chân trước lúc nào cũng bắt chéo, đài các và trang nhã.
- Xem Haili kìa! Nếu nó là người, khối chàng trai chết vì nó!
Ngắm dáng nằm điệu đà của Haili bao giờ mẹ chị Ni cũng buộc miệng tấm tắc, còn chị Ni thì thích thú lôi máy ảnh ra bấm tanh tách.
Nhưng chính sự thân thiện với con người mới là yếu tố giúp Haili chinh phục được cảm tình của mọi người.
Với bọn tôi thì Haili rất thích ra oai, nhưng với con người nó luôn tỏ ra là một con chó dễ thương và đáng yêu. Nó có thể làm quen với bất cứ ai bằng cách quấn quýt quanh chân khách và khi khách ngồi xuống ghế thì nó luôn nhảy tót vào lòng khách như thể hai bên quen biết nhau đâu từ kiếp trước.
Nó bất ngờ nhảy lên, bất ngờ thè lưỡi liếm vào mặt khách và trong khi khách giật bắn mình chưa biết phải phản ứng như thế nào thì nó bất ngờ nhảy xuống, đủng đỉnh bước đi, mặt mày thản nhiên như không có gì xảy ra.
Khách chỉ biết cười xòa:
- Con chó này vui tính ghê!
Với người nhà, Haili còn tự nhiên hơn. Thích thì nó nhảy lên đùi ngồi chơi, không thích nữa thì nó nhảy xuống, một lát cảm thấy thích thì lại nhảy lên. Nó làm như đùi con người ta là chiếc ghế, là phiến đá hay gốc cây, có thể nhảy nhót rong chơi tha hồ trên đó. Thế nhưng chẳng ai la rầy nó, còn lấy nó làm thích thú:
- Ðầu hàng con này luôn!
Rất nhiều lần gia đình chị Ni và anh Nghé đang ngồi trên bàn uống cà phê, nó nhảy một phát lên đùi mẹ chị Ni ngồi chễm chệ. Ngồi chưa nóng chỗ, nó nhảy phóc qua đùi ba chị Ni, rồi lấy trớn phóng qua chị Ni nhúng mình một cái nữa để đáp xuống người anh Nghé. Xong, nó nhảy xuống đất, lững thững đi ra chỗ khác.
Mẹ chị Ni mắng yêu:
- Trời, nó xem mình như đồ chơi của nó.
Chị Ni cười khúc khích
- Nó chơi trò cầu tuột đó, mẹ!
Cô Hà cũng thích Haili. Chú Peter cũng thích Haili. Chú William lại càng thích Haili.
Vì những lí do tôi kể ở trên. Và vì còn Haili sở hữu dáng vấp của kẻ phớt đời. Tức là kẻ không xem vệc gì ở trên đời là quan trọng. Ngay chính cuộc đời cũng không quan trọng nốt.
Thế mới có chuyện nó nhảy lên nhảy xuống trên đùi mọi người chơi bời đùa giỡn thỏa thích, bất kể người đó là ai.
Chơi đùa chán, nó ra trước hiên nằm nhìn xe cộ lướt qua bên ngoài cánh cổng rào, ánh mắt thờ ơ như thể chẳng có cảnh vật nào đáng cho vào mắt, tóm lại là cuộc đời này chẳng có gì đáng để ưu tư.
- Con Haili đang nghĩ gì thế nhỉ? - Chú Peter nhìn dáng nằm kêu sa uể oải của nó, thắc mắc.
Chú William nói:
- Cứ xem bộ dạng của nó thì chắc nó đang suy nghĩ xem sống là như thế nào.
Cô Hà kêu lớn:
- Haili!
Haili trả lời bằng cách vẫy đuôi lười nhác, mông vẫn quay về phía mọi người.
Ba chị Ni nhún vai:
- Con chó này nó chẳng coi ai ra gì!
Ông nó vậy, nhưng giọng nói ông ra chiều âu yếm.
Tất nhiên, con Haili không phải lúc nào cũng được điểm mười trong mắt mọi người trong nhà.
Mỗi lần đánh nhau với Êmê, tất cả cái miệng đều rên rỉ:
- Con Haili này hung hãng quá!
- Con này có máu "đại ca"!
Anh Nghé nheo mắt:
- Nó là "đầu gấu" trong nhà này.
Ba chị Ni nhận xét:
- Con Êmê cũng đâu có vừa!
Mẹ chị Ni phản ðối:
- Nhưng con Haili gây chiến trước!
Chị Ni bênh Haili:
- Trong thế giới loài vật tất yếu phải xảy ra đánh nhau để chọn ra con đầu đàn, mẹ à.
Ba chị Ni gật gù:
- Con nói đúng!
Rồi ông nhúng vai:
Thế giới loài người cũng thế thôi! Chỉ có điều loài người không đánh nhau bằn răng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top