Chương 91: Nợ máu phải trả bằng máu
Bị Bạch Mặc Y tung một chưởng ra, Cung Tuyệt Thương chỉ ngơ ngác nhìn vẻ mặt cau có nhức đầu của cô gái, miệng mở to mà chẳng phát ra tiếng nào, cũng bị nuốt trở lại.
Bên trong lập tức yên lặng không tiếng động, ai nấy đều cùng quay đầu lại nhìn người nằm trên giường.
Bạch Mặc Y rất giận, nàng đã đem cơ hội kia nhường cho nữ nhân ấy rồi, nàng thật vất vả lắm mới ngủ một giấc, nàng không đi đầu thao, mà tiếng quỷ gì gào bên tai nàng vậy nhỉ? Nàng nên là cái kẻ đang gào khóc kia mới phải chứ, ngâm lại sau này ngây ngốc tại cái nơi quỷ quái không biết tên kia, nàng muốn khóc lắm!
Miễn cưỡng đứng dậy, buồn bực, uể oải, lảư giận thêm chút tuyệt vọng sơm làm cho tính tình nàng thay đổi cả, mắt nhìn còn chưa rõ đã tiếp tục mắng, "Cô nữ nhân kia không đi đầu thai còn khóc lóc cái gì hả..." Bị ánh sáng chói mắt, rọi ra vài bóng người mơ hồ, cùng với cảnh quen thuộc, lời Bạch Mặc Y nói ra như vịt kêu.
giật mình nhìn người xuất hiện trước mặt, lại khiếp sợ nhìn thân thể mình, ông trời à, chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình vừa sống lại ư? Nhìn chung quanh một lần, thế Bạch Mặc Y chân chính đi đâu rồi?
"Oa, muội muội, muội rốt cuộc tỉnh lại rồi, thật tốt quá đi!" Cung Tuyệt Thương nhảy dựng lên ôm lấy cổ Bạch Mặc Y, kích động kêu gào bên tai nàng, làm Bạch Mặc Y vừa ngồi dậy lại ngoan ngoãn đổ xuống giường, một trận máu nóng bốc thẳng lên, ngực đau buốt, lại mang theo tia ấm áp.
tiếng ồn ào quen thuộc truyền tới, khoé miệng Bạch Mặc Y méo mó chút, chẳng chút ôn nhu nào đẩy đầu hắn ra, bĩu môi, "Đừng có nói với ta là huynh vừa khóc đó nhé!" Cứ việc nàng mê man, thanh âm đó nghe thế nào như là giọng nữ vậy.
Người nào đó rất không tự giác, lại tiếp tục ngả đầu vùi vào lòng nàng, lau nước mắt nước mũi một trận nói, "Sơm biết khóc có thể kéo nàng sống dậy, ta sớm đã khóc rồi!" Giọng điệu còn chút sợ hãi, hắn thật sự rất sợ nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Vừa nói xong Cung Tuyệt thương lại bị người ta đánh bay ra ngoài lần hai, Bạch Mặc Y đã lọt vào còng ôm ấm áp toả mùi hương sen thơm ngát, ôm cả người hắn run khe khẽ, hai tay rất nhanh chống ôm nàng thật nhanh, như muốn đem nàng vùi sâu trong lòng vậy. Hơi thở ấm áp phun trên đỉnh đầu nàng, cũng không nói câu nào, lại làm cho Bạch Mặc Y có cảm giác được hắn đang kích động và vui sướng, cái loại vui mừng thế này lại còn có chút tuyệt vọng.
Nghe tiếng tim hắn đập, Bạch Mặc Y bỗng cảm giác an tâm chút, vẫn để yên cho hắn ôm, lẳng lặng nghe tiếng tim hắn đập chậm rãi bình ổn, trong mắt daâg lên cảm giác ê ẩm, tay giật giật, lại vẫn không đẩy hắn ra.
Ngọc Vô Ngân không nói gì, mắt dừng trên cảnh hai người ôm nhau, có tia phức tạp, rồi chậm rãi cúi đầu, tay vẫn nắm chặt rồi mở ra, trong lòng bàn tay nắm một viên ngọc ngời sáng, nghĩ đến Bạch Mặc Y biến mất trước ánh sáng ngọc vẫn cười, đôi mắt càng đen hơn, cả người toả ra đau thương, người ấy là hắn vẫn coi Y Y như người thân đã rời hắn đi rồi, nàng dùng lực lượng cuối cùng để thành toàn cho hắn!
"Hừ, chủ tử nhà ta khó khắn lắm mới cứu được ngươi trở về, thấy ngươi khỏ, chẳng nói một câu cám ơn, lại còn ôm ôm ấp ấp với nam nhân khác nữa. thật uổng cho sự thật tình của chủ tử nhà ta!" Lưu Phong nhịn không được, buồn bực nói.
Bạch Mặc Y chấn động chút, đẩy Lạc Vũ Trần ra, cau mày khó hiểu, nghe trong không khí đầy máu tanh, mắt loé sáng.
Quay đầu nhìn về phía Ngọc Vô Ngân, quần áo đen, ngực lại bị chém một nhát kiếm lớn, vết máu trên mặt sớm đã khô, hơi thở âm trầm lãnh liệt xen lẫn chút bi thương, con người lạnh băng nhìn thẳng vào mắt nàng, không kịp giấu đi vẻ đau xót, Bạch Mặc Y lòng ngẩn ra, Ngọc Vô Ngân như vậy có yếu đuối và đau thương nàng chưa từng thấy qua, tuy hắn giấu rất nhanh nhưng một chớp mắt đau thương và hoài niệm này vẫn bị nàng bắt được, hắn như vậy, gần như là mất đi người thân vậy. Hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ngọc Vô Ngân lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi quay phắt đi rất nhanh, nhìn thấy khuôn mặt nàng, hắn lại nghĩ tới Y Y chân chính, lòng dâng lên ảo não, ôm ngực đứng lên, do mất quá nhiều máu, cả người lãnh liệt đen tuyền hơi lảo đảo, Lưu Phong lập tức tiến lên đỡ hắn, trong mắt có tức giận và đau lòng với chủ tử nhà mình.
Xoay người đi hướng ra cửa, mỗi một bước nhìn rất nặng nề khó nhọc.
Bạch Mặc Y cau mày nhìn hắn, muốn nói gì lại thôi! Chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt có mờ mịt và khó hiểu.
"Y Y, Lưu Phong nói là thật! Nếu không phải huynh ấy mạo hiểm vượt sống chết cứu thì lúc này chắc nàng vẫn chưa tỉnh lại đâu!" Cho dù không muốn nói Lạc Vũ Trần vẫn bình tĩnh thuật lại chuyện này là thật. Nếu được, hắn còn muốn người đó là hắn nữa! Tuy Ngọc Vô Ngân là kình địch lớn nhất của hắn, lúc này, hắn vẫn cảm tạ hắn ta, bởi hắn ta đã mang nàng trở về!
Bạch Mặc Y không biết sau khi nàng mê man ở sương mù đen thì có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng hiểu được là Ngọc Vô Ngân đã mạo hiểm đưa nàng về, hơn nữa là mạo hiểm cả tính mạng cứu nàng, mặc kệ thế nào thì nàng thiếu hắn một mạng này, há miệng thở dốc, nói với bóng Ngọc Vô Ngân, "Cám ơn anh!"
Ngọc Vô Ngân dừng lại, không quay đầu, chỉ là một lúc rồi lại nhấc chân bước ra ngoài.
Bạch Mặc Y thấy thế, vội hỏi, "Nàng ấy đâu rồi? Anh có nhìn thấy nàng ấy không?"
Nàng hỏi là Bạch Mặc Y chân chính, nàng bảo nàng ấy trở về, hắn đi tìm nàng, vậy thì hẳn là họ đã nhìn thấy nhau, nàng đã trở lại rồi vậy thì người trước đã đi đâu rồi?
Lưu Phong nghe chẳng hiểu Bạch Mặc Y hỏi là ai, chỉ cảm thấy mình giúp thân thể chủ tử rất căng cứng, hơi thở trên người càng nặng nề hơn, còn mang theo đau lòng.
Khoé miệng Ngọc Vô Ngân khẽ động, nói chậm rãi, "Nàng ấy đã dùng chút sinh mạng cuối cùng để bảo toàn chúng ta!"
Tuy Bạch Mặc Y không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng hiểu được Bạch Mặc Y chân chính đã biến mất, cũng biến mất vì họ, lòng bất giác thấy áy náy trầm trọng. Nàng vốn định thành toàn cho nàng ấy, để cho nàng ấy được sống lại, cũng không ngờ trái lại lại được nàng ấy cứu, nàng không những chỉ thiếu nàng ấy một mạng mà càng thấy không thể bỏ được cuộc đời này, lại còn có cả Vô Thương nữa.
"Nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với nàng ấy, vậy thì cố mà sống cho tốt đi!" Ngọc Vô Ngân nói xong, không hề dừng lại, chậm rãi rời đi.
"Muội muội à, các người đang nói gì thế? Cái gì mà nàng ấy với nàng gì hả? Là ai vậy hả?" Cung Tuyệt Thương xoa mông bị ngã đau, vặn vẹo đi tới.
"Một cô gái thiên sứ rất lương thiện!" Bạch Mặc Y cúi đầu đáp.
"thiên sứ à? Thiên sứ là gì?" Cung Tuyệt Thương lại càng tò mò hơn hỏi, vì sao muội muội nói mà hắn chẳng hiểu gì vậy?
Trên mặt Bạch Mặc Y đen sì lại, nhìn hắn một cái rồi xoay đi, cũng chẳng muôố giải thích vấn đề này.
Vừa nhấc mắt lên thấy con người Lạc Vũ Trần đầy nhu tình, ánh mắt loé loé, lại né dđ, rớt xuống mặt hắn mới phát hiện ra, khuôn mặt tuấn dật của Lạc Vũ Trần lúc này dãn ra như mặt hồ trải rộng, mệt mỏi tiều tuỵ, trong mắt còn tràn ngập tia máu, áo trắng trên người có chút hỗn độn, lại hơi nhàu có vẻ như đã lâu chưa thay ra vậy.
Trong lòng giật mình, mím chặt môi, áp chế phức tạp trong lòng lại, không muốn mở mắt ra.
Cái người lúc nào cũng lạnh nhạt như tiên, thanh nhã như sen, chẳng nhiễm một hạt bụi này đã bao giờ chật vật vậy chưa? Trong lòng như bị gì đó đánh mạnh vào, Bạch Mặc Y cúi đầu giấu xúc cảm trong mắt.
"Muội muội à, ta cũng bị thương rồi, sao muội chẳng quan tâm ta chút nào thế?" Cung Tuyệt Thương xoa xoa ngực rồi lần ltượ đỡ nàng ngồi xuống, đáy mắt mệt mỏi, chẳng đợi nàng đáp lại đã dựa vào nàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bạch Mặc Y nhìn thoáng qua Cung Tuyệt Thương, đỡ hắn nằm xuống chỗ mình nằm lúc trước, nói với Lạc Vũ TRầm, "Anh...Anh cũng nên đi nghỉ ngơi đi!"
Lạc Vũ Trần lo lắng nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn Tử Dạ trong phòng vẫn chưa nói câu nào, lúc này mới gật đầu, thấy nàng tỉnh rồi, rốt cuộc khối tảng đá lớn trong lòng hắn đã bỏ xuống được, muốn ngủ, h\chắc hắn cho Cung Tuyệt Thương kiatốt số quá, nhưng mà đi rửa mặt chải đầu là quan trọng, hắn chịu không nổi mình hiện giờ nữa rồi.
Đợi Lạc Vũ Trần sau khi rời đi, Bạch Mặc Y nhìn về phía Tử Dạ ôm kiếm nói, "Ta muốn biết tất cả mọi chuyện!"
Tử Dạ có biểu hiện vĩnh viễn như một, hắn cũng khong quên ánh mắt kia của Lạc Vũ Trần là có ý gì, nhưng nếu thật không nói cho nữ nhân này sợ rằng chẳng lừa được bao lâu.
Ngay lúc Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm, Tử Dạ nói lạnh lùng, "xuân Nhi đã chết rồi!"
Bạch Mặc Y đột nhiên đứng dậy, một luồng khí giết người toả ra từ trên người nàng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng loé sáng, tay nắm chặt, nhìn chằm chằm Tử Dạ, "ai giết?"
Tử Dạ cho tới giờ chưa từng thấy nữ nhân nào toả ra luống sát khí trên người mạnh như thế, mắt dừng trên người nàng chút, nếu không biết rõ nàng, hắn chắc chắn không do dự mà tin nàng là một sát thủ, một sát thủ chẳng kém gì hắn.
Vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, ánh mắt Tửdướidang nhìn nàng lại rời hướng ra ngoài cửa, vẫn không mở miệng.
Mắt Bạch Mặc Y dừng trên bóng dáng màu tím trong viện kia chút, chậm rãi đi ra khỏi thạch thất, lúc này mới phát hiện, trong viện có rất nhiều máu, còn có nhiều thi thể vẫn chưa xử lý kịp, cùng với tiếng chém giết mơ hồ bên ngoài.
Thi thể Xuân Nhhi gục một bên, nằm ở trên, tư thế trước khi chết giống y như nàng, sau cơn mưa bắn tung toé, dừng trên mặt nàng ấy, tựa như một hạt bụi nhỏ bé trong cuộc đời này vậy, cứ thế chớp mắt hoà vào bùn đất, biến mất vô tung.
Bạch Mặc Y chậm rãi đi tới, nếu không có Xuân Nhi, Bạch Mặc Y và Vô thường trước đây sẽ càng chịu nhiều đau khổ hơn, là nàng ấy đã dùng đôi cai bé nhỏ với sức mạnh bé nhỏ chẳng đáng là bao bảo vệ mẹ con nàng, còn chủ nhân chân chính của nàng ấy vừa dùng chính mình cứu nàng một mạng, người hầu gái đáng thương này cũng chết vì nàng, đến lúc chết nàng cũng không biết rằng nàng ấy đã dùng chính mạng mình để che chở cho chủ nhân đã sớm thay đổi linh hồn.
"Nha đầu ngốc!" Bạch Mặc Y ngôồ xổm xuống, đưa tay ôm lấy nàng ấy, để nàng ấy tựa vào trong lòng mình, lấy ống tay áo, cẩn thận lau vết bẩn trên mặt Xuân Nhi, sắc mặt càng ngày càng lạnh, trong mắt càng ngày càng loé tia lạnh lẽo.
Bùn đất thẩm thấu vào quần áo của nàng, cả lòng thấy lạnh thấu xương, máu trên người Xuân Nhi đỏ như hoa, Bạch Mặc Y nhẹ nhàng ôm nàng ấy đi vào thạch thất đặt nàng ấy xuống giường, vuốt ve thương tiếc mặt nàng ấy, giọng nhẹ như gió đầy hận ý, "Xuân Nhi à, ta sẽ không cho em chết oan đâu!" Hy vọng kiếp sau em có thể được sống hạnh phúc không lo gì!
đi tới cạnh Sở Quân Mạc, mắt Bạch Mặc Y nhìn từ bờ vai xuống tới cánh tay bị phế của hắn, nói lạnh nhạt, "Là ngươi giết Xuân Nhi!"
Sở Quân Mạc vẫn nhìn nàng, lúc thấy nàng tỉnh lại khắc kia, mọi vướng bận trong lòng cũng buông lỏng, sau khi thấy nàng đi ra đi thẳng tới bên cạnh Xuân Nhi, hắn biết rốt cuộc hắn và nàng không còn như trước nữa, cuối cùng hắn và nàng đứng ở hai phía đối lập, sống hay chết chắn giữa.
Lòng hiểu rõ nhưng mà lúc nghe được lời nói lạnh băng của nàng, nỗi đau tràn ra từ tận đáy lòng, tham luyến nhìn người trước mắt, ghi nhỡ kỹ mọi thứ của nàng, nếu được chết trong tay nàng, hắn coi như không còn gì tiếc nuối nữa!
Sở Quân mạc trầm mặc, đổi lại là tiếng cười lạnh của Bạch Mặc Y, mũi chân đặt lên trên kiếm, ánh sáng loé lên, trong nháy mắt rơi vào trong tay Bạch Mặc Y, ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên thân kiếm, trong mắt hiện lên tia tán thưởng, nói nhỏ, "Kiếm tốt thật!"
Chuyển mắt nhìn Sở quân Mạc chằm chằm nói mọt câu,"Máu, trả bằng, máu!"
Không phải nàng vô tình, mà là hắn bức lần nữa, Xuân Nhi có tội gì chứ? Nàng sao phải chịu tội?
Trên mặt lạnh cứng của Sở Quân mạc hiện lên ý cười, bình tĩnh nhìn nàng nói nhẹ nhàng, "Nếu có kiếp sau, ta nhất định không phụ nàng!"
Chết, với hắn mà nói có là là sự giải thoát!
Bạch Mặc Y chậm rãi xoay người, nói, "Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn không muốn gặp lại ngươi!"
Nụ cười trên mặt Sở Quân mạc bỗng từ từ biến mất, lại thấy chua xót vô cùng, hoá ra nàng hận hắn đến thế!
Bạch Mặc Y đi tới phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên, trên tay áo còn dính máu Xuân Nhi, cổ tay vừa động, mắt cũng không chớp, kiếm bay nhanh từ sau vọt tới. Nàng nói qua nợ máu trả bằng máu, sẽ không vì một câu nói của hắn mà tha thứ cho hắn, Xuân Nhi là vô tội, mạng của nàng ấy trong mắt nàng còn quan trọng hơn cả Sở Quân Mạc!
Sở Quân Mạc nhìn kiếm bay thẳng tới hắn, cười nhắm mắt lại, một kiếm này chẳng chút do dự, chẳng chút lưu tình tý nào.
Từ đầu đến cuối, là hắn nợ nàng!
Kiếm đâm sâu vào người, hắn chẳng có cảm giác đau đớn gì, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, nhìn bóng càng ngày càng mờ, muốn đưa tay ra nắm chiếc bóng trước mắt mà cảm giác đầu ngón tay như gió lạnh lướt qua, rồi từ từ ngã xuống, nếu ta chết, nàng hẳn có thể nhớ kỹ ta chút không?
Nếu nàng để cho ta không phải là chiếc bóng thì tốt quá!
Nếu ta không phải là vương gia, chúng ta chính là một đôi vợ chồng bình thường thì tốt quá!
****
"Không, tam ca!" Một tiếng kêu sợ hãi từ xa tới gần, Sở Quân Ly áo đỏ lảo đảo đi tới bên cạnh Sở Quân Mạc.
Ánh mắt Sở Quân mạc vẫn dừng ở chiếc bóng mơ hồ kia, nghe được tiếng Sở Quân Ly, nắm lấy tay hắn nói, "Tứ đệ, đi thôi, hãy rời khỏi kinh thành, đi thật xa!"
"Tam ca, xin tam ca, huynh đừng nói nữa, đệ sẽ mang huynh đi tìm thái y!"
Sở Quân Ly ôm hắn, trên mặt yêu mị vô cùng bi thống, tất cả mọi chuyện này hắn cũng đã cố hết sức ngăn lại mà không nổi, hắn đã vận dụng hết tất cả mọi người tìm vị trí hoàng thượng mấy ngày nay rồi mà không được, đành trơ mắt nhìn một hồi bi kịch xảy ra, hắn vô lực không cứu vãn nổi!
Nghe được giọng sở Quân Ly, Bạch Mặc Y dừng chút, vơớ Sở Quân Ly nàng không hận cũng không oán, mà ngược lại còn có chút thưởng thức. Hôm nay cho Sở Quân Mạc một kiếm này, không những biết rõ giữa nàng và hắn còn sót lại chút tình, cũng vì một kiếm này mà đối lập với huynh đệ họ Sở, từ nay về sau, không phải anh chết thì đó là tôi chết!
Sở quốc còn tồn tại một ngày thì chẳng còn đường sống cho nàng Bạch Mặc Y nữa!
Mà nàng, lại càng không hối hận với nhát kiếm kia, đó là Sở Quân mạc nợ nàng, nợ Xuân Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top