Chương 140: Kết cục Bạch Mặc Y xuất hiện (5)

"Kiểu gì cũng cấm không được gọi hắn là phụ thân" Bóng người trước mắt một biến thành hai, ánh sáng loé lên, như quay cuồng trong mây mờ vậy, trong lòng Cung Tuyệt Thương đập mạnh, cố chấp cường điệu, trên mắt đổi lại cười lấy lòng, hiện giờ nếu hắn không hiểu được sao lại thế, vậy thì hắn đúng là ngốc thật.

"Vô Thương ngoan, vô thương tốt, Vô Thương cực xinh đẹp anh tuấn, Vô Thương đây cũng là người thông minh nhất trên đời, ngoan nào, cho thuốc giải cho cha nuôi đi" Nước miếng Cung Tuyệt Thương nhểu xuống khuôn mặt đang cười, ập tới bóng nho nhỏ kia, miệng nói lấy lòng, lại đau đớn cũng không thể cười tự nhiên được, bộ dạng buồn cười vô cùng, chỉ là miệng nói làm cho người ta thấy khó chịu.

Đây có chuyện gì vậy? Mọi người đang nhìn bất giác choáng váng, đây là thái tử cao ngạo của một nớpc sao lại có lúc cúi đầu trước một đứa nhỏ chứ, mà đứa bé này lại là con của công chúa Vân Y sao? Vậy tính đi tính lại Ly thái tử hắn là cậu của đứa trẻ này, sao tự dưng lại biến thành cha nuôi thế nhỉ? Khó hiểu, tò mò, càng tăng thêm tò mò cho mọi người, chẳng lẽ, huynh muội là giả, mà thực tế có nội tình khác?

"Phụt, hoá ra ngươi cũng có hôm nay!" Tử Linh Nhi vui sướng khi thấy người gặp hoạ trêu chọc, vẫn nháy mắt với Bạch Vô Thương, đi đến giữa mấy nam nhân, lôi bóng bé nhỏ ra xa, rốt cục đã đạt thành trận tuyến liên minh, nhưng lại là tầm chắn ngứa mắt của những kẻ đó đang nhìn trừng trừng, thật tốt quá, trong mắt Tử Linh Nhi loé sáng giảo hoạt chẳng kém gì mắt Bạch Vô Thương.

Không muốn cầu xin Lạc Linh Nhiễm, tiểu Vô Thương lại không để ý tới mình, Cung Tuyệt Thương học ngoan thu bớt bản thân, rầu rĩ ngồi một bên, cũng không dám lộn xộn nữa. lúc này mới phát hiện ra ánh mắt đúng là cửa sổ tâm hồn má, phu nhân quan trọng quá, ôi, hắn biết sai rồi có được không?

Nhìn ánh mắt ai oán cứ vậy dính chặt lên người tiểu quỷ, nhìn ngươi, nhìn người, vẫn nhìn ngươi tới nỗi áy náy mới thôi....

Tiếc là tiêu cự ánh mắt kia cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với Bạch Vô thương, đứa nhỏ chọn cách không nhìn tý nào, bổn thiếu gia nhưng có thù tất báo, nói không cho ngươi gặp nương ta thì sẽ không cho gặp, hừ hừ!

Tử Dạ giật giật miệng, thản nhiên cụp mắt, thân hình lặng lẽ di chuyển ra ngoài, thằng quỷ này đau khổ thật ra hắn cũng ăn không ít khổ của nó đâu. Hiện giờ có người làm khó nó, hắn vui cực kỳ.

Có người chịu hết nổi, không chịu nổi nữa rồi Nguyễn Thanh Âm hít sâu một hơi, tay áo đỏ kéo kéo Lạc Vũ Trần bên cạnh, dưới khăn lộ ra khuôn mặt tinh xảo đã méo mó vặn vạo, cũng may có khăn tơ vàng che khuất nên không ai nhìn thấy vẻ dữ tợn ác độc trên khuôn mặt đáng sợ đó.

Nhận được ám chỉ ánh mắt Lạc Vũ trần xầm xuống chút, cất giọng lạnh nhạt, "Nếu các vị đến tham dự hôn lễ, tại hạ rất hoan nghênh, còn các vị muốn ôn lại chuyện cũ thì xơn đợi hôn lễ xong đã!"

Ý nói là, không hoan nghênh mấy người các ngươi, nơi này là sơn trang Lạc Vân, không phải là nơi các ngươi chẳng coi ai ra gì cả.

Lạc Vũ Trần nói xong xoay người kéo Nguyễn Thanh Âm tới chỗ ngồi của Lạc lão gia chủ quỳ xuống, lễ quan thấy vậy tiếp tục cất cao giọng làm tiếp nghi lễ, "NHỊ bái cao đường!"

Thấy hôn lễ tiến hành được một nửa, chỉ còn một dập đầu nữa thì sẽ hoàn thành, Bạch Vũ thần hơi sốt ruột bước nhanh tới, đụng vào người Lạc Vũ Trần nói, "Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?" Nét anh tuấn trên mặt tràn đầy dịu dàng khó hiểu, tình hắn ta và muội muội sao hắn không rõ chứ? Chỉ lần dập đầu này nữa thôi, họ sẽ thật sự cắt đứt triệt để hoàn toàn.

"Bạch huynh, từ xưa đến nay, phá huỷ mười toà miếu chỉ còn một, huynh làm gì thế? Nào nào nào, mời ngồi mời ngồi!" Sở quân Ly khẽ cười một tiếng, đi lên kéo Bạch Vũ Thần ra, đưa hắn về chỗ ngồi, rót một chén nước đặt trước mặt hắn, nói, "Bạch huynh an tâm chút chớ náo, người ta đang nhìn hôn lễ đó!" Nói xong ánh mắt có chút thâm ý nhìn hắn, lại lặng lẽ nhìn sang trên đôi tân hôn, khoê miệng tao nhã hoàn mỹ cười cong lên gợi cảm mê người, chỉ trong nháy mắt giết chết tâm hồn biết bao cô gái.

"Aizzz, Vô Thương à, hắn thật sự muốn thành hôn rồi, con không ngăn lại sao/" Tử Linh Nhi đụng Bạch Vô Thương, đối với chuyện Y Y thành thân lại càng tò mò hơn, đôi mắt to linh lợi nhấp nháy, nghĩ xem mình có cách nào để cho thắng bé này mở miệng không, thấy mấy nam nhân kia vẫn ẩn nhẫn, lại liều mạng đưa mắt sang bên này, nàng nhịn không được rất muốn cười. Bạch Vô Thương vẫn ngậm chặt miệng, liếc trắng trợn Tử Linh Nhi một cái, ra vẻ nàng đã hỏi một câu rất ngu, lại nhìn vẻ ngốc của nàng, cuối cùng bĩu môi phớt lờ nàng đi, người thông minh quả nhiên khác hẳn người thường, hơn nữa câu này còn rất nặng.

"Aizzz, Vô Thương à, con nói cho ta biết đi nào, mẹ con thật sự thành thân rồi hả/" Tử linh Nhi lại tới sát bên Bạch vô Thương cọ cọ, hận không chen cùng một chỗ với bé.

"Pụp pụp" trong không trung lại vang lên những tiếng vô hình, đặc biệt là vị thái tử kia, cả thân hình rớt nhanh từ trên ghế xuống.

Quả nhiên là ngu ngốc, nương không thành thân thì hắn không được sao? Có lý nào thế? Giống như trên người nàng bị bệnh lạ vậy, Bạch Vô thương lủi sang bên cạnh.

"Vậy con chỉ cần nói cho ta biết nam nhân kia là ai thì được rồi, Vô Thương à, con nói mau nào, ta tò mò chết được rồi nè!" Tử Linh Nhi lại tiếp tục quyết không đạt được mục đích thì chưa thôi.

"Cha ta!" Ngốc chết được, người nương thành thân nhất định chỉ có cha hắn rồi, lại liếc trắng trợn nhìn nàng ta một cái, Bạch Vô Thương đưa tay thọc vào gói to tìm, bé quyết định, nàng ta mà còn hỏi nhiều bé sẽ cho nàng ta ba ngày nói không ra lời, thật phiền quá đi mất!

Mặt Tử Linh Nhi đen xịt, ánh mắt vừa nhìn thấy động tác của Bạch Vô Thương, lời bên miệng vừa định nói lại ngậm lại, đứng dậy vọt tới bên cạnh Sở Thiên Dịch, làm như không thấy sắc mặt tái nhợt của mấy nam nhân kia, nói đùa chắc, bản cô nương đây cũng không dám mạo hiểm tính mạng để thoả mãn sự quan tâm của các ngươi, thằng quỷ nhỏ kia độc lợi hại lắm, cả tên yêu nghiệt kia đều bị trúng chiêu rồi, nàng có nóng cũng không tới mức khùng vậy.

Ánh mắt ghen tị giết người của các nam nhân nhìn thẳng vào Tử Dạ, người đó lại thờ ơ cụp mắt, hắn đương nhiên thích từ cha trong miệng thằng nhó quỷ kia lắm.

"Phu thế giao bái!"

Đôi tân hôn cùng đứng dậy đứng vững, xoay người....

Tiếc là mắt không nhìn thấy, mà Cung Tuyệt Thương cả người lửa giận nghĩ đến lễ xong, bất giác đứng dậy, mắt chẳng nhìn, thính giác cao thủ là có thể nghe được. Tay bấm chặt kiếm máu toé ra, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thằng ngốc chết tiệt, lão tử muốn giết ngươi!"

Kiếm khí sắc bén tràn ngập yêu hận đang xen, chẳng chút lưu tình hướng Tử Dạ chém tới. Hoàn toàn không để ý ngoài mình ra còn đám khách đầy sảnh đường, cùng với mặt lạc lão trang chủ đột nhiên xầm lại, thêm cả Nguyễn Thanh Âm cảm giác được động tác tiếp của hắn đột nhiên nhấc khăn voan lên, phẫn hận nhìn hắn, còn kém chút nữa thì....Còn kém chút nữa thì hôn lễ đã xong, tên chết tiệt này lại có ý định làm nàng ta xấu mặt, nàng ta nhất định phải bắt họ trả giá!

Lạc Vũ Trần giống như thất vọng được giải thoát khỏi biểu hiện trên mặt chợt loé lên rồi biến mất, mẫu thuẫn ấy lạc vào mắt người có lòng lại rước lấy nụ cười lạnh lùng.

"Sao tự dưng lại đánh nhau nhỉ?" Bạch Vô thương ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hai bóng đánh nhau lẩm bẩm.

Người bên cạnh khoé miệng giật giật, nó thế mà còn dám hỏi người khác à? Nếu không phải nó gọi Tử Dạ là phụ thân, hơn nữa nó còn nói nương nó đã thành thân, người khác sẽ đánh hắn ta sao? Thằng nhóc này thật thông minh hay ngốc nữa đây?

"Người đâu, sơn trang Lạc Vân không chào đón họ, tiễn khách!" Giọng mềm mại sắc bén, Nguyễn Thanh Âm hung hắn bỏ khăn voan trong tay xuống, hướng xung quanh kêu lên, nàng ta thèm vàouản xem thái tử hay gì đó, là hắn phá hỏng khinh thị trước, vậy cũng đừng trách nàng ta vô lễ!

Lạc lão gia chủ ngồi im chẳng nói câu nào, với này đó, trong mắt chỉ có lạnh băng.

Người chung quanh lui ra nhanh sợ bị đụng phải. Bên cạnh có mười bóng trắng mặc trang phục sơn trang Lạc Vân bay lên, trong tay cầm kiếm sắc bén, hướng thẳng Tử Dạ và Cung Tuyệt Thương vung tới.

"Aizz, náo nhiệt quá!" Bạch Vô Thương lại thả gì đó trong tay xuống, ngẩng đầu ghé vào Tử Linh Nhi, cùng xem biểu diễn, dù sao đánh nhau cũng chẳng liên quan gì đến họ cả.

Mà làm cho người ta bất ngờ là Sở Quân Mạc cũng tham gia nhập cuộc chiến, mục tiêu của hắn nháy mắt cũng vì hai người Tử Dạ mà đối địch với người sơn trang Lạc Vân.

"Nguy rồi, Dịch, tam ca chàng...." Tử Linh Nhi nhìn thấy bóng dáng kia, đột nhiên trở lại nhăn nhó với phu quân, cái này thật phiền phức lớn rồi.

"Tam ca, sức khoẻ huynh vừa mới khỏi, không thể động, lùi lại tốt hơn!ậạcTa tư gì đó của Sở Quân Mạc, tâm lý Sở Quân Ly đều hiểu, lại lo thân thể hắn chưa lành, hơn nữa, việc đã đến nước này, hắn không muốn nhúng tay vào cũng không được nữa.

"A, tứ ca chàng cũng tham gia rồi...." Tử Linh Nhi nhìn kỹ sở Thiên Dịch, chuyện này làm sao bây giờ?

Thật sự thì tay nàng cũng đang ngứa ngáy, nàng cũng muốn đánh nhau đó, chẳng ngại là phụ nữ chỉ ngại không có chí tiến thủ mà thôi! Những lời này có đánh chết nàng cũng không thể nói ra dược!

Mặt Sở Thiên Dịch bình tĩnh chẳng nói câu gì, thế cục phát triển tới mức tệ nhất hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng lại không ngờ tam ca sẽ xuất hiện, lại còn gia nhập chiến đoàn hỗn loạn nữa, xem ra việc này chỉ có người kia ra mặt mới có thể giải quyết nổi.

"Bày thiên la địa võng!" Nguyễn Thanh Âm hận ý hô to, có ý muốn đẩy những kẻ này vào chỗ chết.

"Nguyễn cô nương tâm tư có vẻ độc nhỉ, thiên la địa võng của sơn trang Lạc Vân là dùng để chỗng lại xâm nhập của kẻ địch, vừa ra giết sạch!" Lạc Linh Nhiễm giận tái mặt nhìn Nguyễn Thanh Âm, sắc mặt ngưng trọng.

Hắn không mở miệng thì thôi, chứ mở miệng thì làm Nguyễn Thanh âm càng tức hơn. lần trước tới cửa cầu y lại bị hắn ta cự tuyệt, lần này biết rõ nàng ta đã cùng lạc Vũ Trần bái đường, mà nàng ta lại là nữ chủ nhân sơn trang lạc Vân, thế mà còn dám gọi là Nguyễn cô nương nữa chứ, bỏ qua không thừa nhận thân phận nàng ta, nếu không phải họ là những kẻ này, hôn lễ của nàng ta sẽ sinh biến sao?

"Các vị, sắc trời cũng không còn sớm nữa, nếu cần ngủ lại trong trang, xin mời fì nghỉ, còn nếu muốn xuống núi suốt đêm, thì xin mời sớm đi cho, hôm nay chiêu đãi không chu toàn, ngày sau xin được tạ lỗi!" Lạc lão trang chủ không lên tiếng giờ mở miệng, lần mở miệng này có ý tiễn khách cực mạnh.

Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, có người khiêu khích sơn trang Lạc Vân thiên hạ đệ nhất sao chịu được nhục nhã hôm nay chứ?

TRận đấu bắt đầu khởi dộng, có không ít người đã lùi ra cửa, đạo lý bo bo giữ mình họ hiểu, tò mò hại chết người, náo nhiệt chút cũng không thể xem hết.

Thêm nữa họ cũng nhìn ra, những người này gần đây không biết xuấ hổ, sơn trang lạc Vân tương lai tồn tại hay biến mất là chuyện lớn nhất.

"Sơn trang lạc Vân đây định đợi bọn ta bắt hết một lưới sao?" Sở Thiên dịch lạnh lùng mở miệng, mắt loé sáng lạnh lẽo nhìn Lạc lão gia chủ chằm chằm.

"Sơn trang Lạc Vân ta từ khi thành lập tới nay cũng không chịu được kẻ khác vũ nhục như vậy, hôm nay các người tất yếu phải ở lại mới đúng!" Giọng Nguyễn Thanh Âm chen vào.

"Nguyễn cô nương làm chủ dược sao?" Sở Thiên Dịch khinh thường hỏi lại.

"Vị đại thẩm này thật sự đáng ghét quá, bộ dạng vừa già lại vừa xấu, giọng cũng khó nghe chết được!" Bạch Vô Thương thì thầm với tử Linh Nhi, tuy thì thầm song mọi người cả sảnh đường đều nghe được tất.

Còn nói nàng ta xấu nữa ư? Nguyễn Thanh Âm tức giận trừng mắt nhìn Bạch Vô Thương, nhìn đến khuôn mặt đẹp tinh xảo của bé, lại còn vẻ mặt đầy quật cường giống nữ nhân kia cực kỳ nữa, sự ghen ghét trong lòng như nước vọt tới, ép xuống cũng không ép nổi nữa, hơn nữa nghe lời nghẹn chết người của Sở Thiên dịch, nàng ta không làm gì được họ, còn không có cách tóm lấy tên tiểu quỷ kia sao? Giết nó, có thể làm cho Bạch Mặc Y thống khổ, nàng ta thật vui vẻ!

"Tiểu quỷ, mày muốn chết sao!" Nguyên Thanh Âm đoạt kiếm trong tay người hầu đâm về phía Bạch Vô Thương.

"Oa, mụ xấu này muốn giết người!" Dáng linh hoạt nhanh nhẹn của Bạch Vô Thương nhảy dựng lên, vừa chạy vừa trốn.

Chiêu thức Nguyễn Thanh Âm ác độc, nàng ta biết, một kích không trúng, nàng ta sẽ mất cơ hội, những kẻ này họ sẽ không để Bạch vô Thương gặp xui xẻo, chỉ vì nữ nhân kia!

Trong lòng mấy nam nhân cả kinh, thân hình vọt lên, cùng đồng loạt hướng về bên này, tay áo tung ra kình lực, ngăn cản kiếm đoạt mệnh của Nguyễn Thanh Âm, sắc mặt ả còn đen hơn cả đít nồi, nữ nhân này thế mà dám ra thủ đoạn ác độc vậy với một đứa trẻ.

"Nương, nương, nương cứu mạng a, có người muốn giết con a!" Bạch Vô Thương vừa chạy vừa kêu, chỉ là trên mặt bình thản, tia sáng giảo hoạt loé lên trong mắt, bà không phải rất hận nương ta sao, ta càng muốn bà hận hơn!

"Dám đả thương con ta, muốn chết chắc!" Một giọng thánh thót vang lên, lập tức sáng lòng mọi người.

"Y Y!"

Mấy giọng vui sướng cùng vang lên, thân ảnh vừa dừng đột nhiên lao ra cửa chính, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước, người xem hoa cả mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top