ta muốn mang em đi

"Ta muốn mang em đi
Đi về chân trời mới
Nơi nghe thấy tiếng thì thầm bình yên
Nơi nghe thấy tiếng âm vang hạnh phúc
Chút tình yêu, chút ngọt bùi
Nhưng ngờ đâu...
Chuyện tình không suông sẻ như khuông
Ngày ấy ta chơi vơi ôm nỗi buồn
Giấc mơ bỗng chốc hóa xa vời vợi
Nhớ lúc xưa...
Ta cùng em đi giữa mùa bão tuyết
Thấy hoa đào giữa thành phố thiên thu
Thắm trên vai em từng hoa nụ
Môi hé lời trĩu nặng tấm chân tình
...
Giờ mình ta ngồi lặng thinh
Một mình có ổn không?
Không, không ổn chút nào!
Người ở nơi nao còn nhớ chăng?
Những chiếc hôn dưới ánh trăng mờ
Hình hài người thương thu trong tầm mắt
Làm rung động một tâm hồn sắt đá
Những lối cũ từng in bóng đôi ta
Nhưng chỉ là đã từng...đã từng thôi...
Ta muốn mang em đi
Đi đến miền đất lạ
Nơi chỉ có đôi ta
Với trăng mây và gió."

_gửi bài thơ này đến em-người đã là một phần trong kí ức của ta, ở cái độ tuổi thiếu niên đẹp đẽ, hồn nhiên, tươi sáng nhất của một đời người. cứ như một cơn gió thoảng qua, tuy thời gian không dài nhưng đủ để lại những gì đặc biệt nhất trong tim. đoạn tình cảm này ta sẽ cất giữ nó vào một ngăn tủ, sau này, khi nhớ lại, ta đã có một mối tình đẹp đẽ, nghĩ lại, nó thật giống thước phim ngắn đã để lại nhiều cảm xúc nhất trong cuộc đời của ta.

#byKem

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top