3. Lithops

Original name: 生石花 - Sinh thạch hoa (Thạch Lan, chi Lithops)

Author: 浪速区一夜

Cre: https://shanhai7.lofter.com/post/1f3853c9_1ca5a291a?fbclid=IwAR203Ct7phpefVGFTa8KBtW6MlktK45EloZtKLwrCIBYSeSSaUmfFHVrR7Y

Rating: PG

Warning: Edit chưa có sự cho phép của tác giả.


_____


Đây là ngày thứ 53 tôi chạy trốn khỏi Trung bộ.

Mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ như mong đợi, nhưng tất nhiên cũng không hẳn xấu đi. Dù sao cũng chẳng có gì tệ hơn là nằm chờ chết ở Trung bộ nữa.




Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.

Toàn bộ không khí của mọi thành phố trên thế giới bị bao phủ bởi cát vàng, những hạt cát nhỏ tụ lại với nhau như đàn châu chấu vượt biên, và tất cả sinh vật đều bị bao phủ bởi một lớp bụi chết chóc.

Khí hậu bất thường đủ để gây nên sự chú ý, con người cũng phát hiện ra rằng ký ức của họ đã bị bào mòn và nuốt chửng bởi gió cát.

Các nhà nghiên cứu từ các quốc gia khác nhau đã nhất quán đưa ra một kết luận chấn động: Tận thế sắp xảy ra.

Giống như nhiều người, tôi không cam tâm ở đây chờ chết, tôi quyết định bỏ trốn khỏi nơi này.

Nó sẽ ổn nếu đến một nơi nào đó khác? Dĩ nhiên là không. Nhưng thời gian không còn nhiều, tôi nguyện rời đi khỏi thành phố đang hấp hối này, tôi muốn trút hơi thở cuối cùng của mình trên đại lộ.




Con người chẳng thể nắm trong tay mình quyền quyết định những quy tắc của tận thế, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi có thể dùng một bình không khí sạch và một rương đồ hộp để đổi lấy một chiếc xe máy đi đủ xa.

Tôi cứ như vậy trốn chạy khỏi Trung bộ.

Đường phía trước không rõ dẫn về đâu, nhưng lại cho tôi một tia an ủi giữa thế giới mịt mù cát vàng, như thể thời gian cũng giống như con đường vô định trước mặt, vĩnh viễn không có điểm cuối.




Gần hai tháng là đủ để tôi chấp nhận sự thật, hơn nữa là tỉnh táo lại, mặc dù ngay từ đầu cũng không có gì ngoài ý muốn.

Tôi không tính là một người yêu đời cho lắm, thậm chí đã từng có ý định bước vào vòng tay của tử thần, khi biết đây là ngày tận thế không thể cứu vãn, tôi lại có chút thoải mái cùng mừng thầm.

Nhưng sau gần hai tháng rong ruổi, những cảm xúc này chậm rãi bị san bằng, cuộc sống của tôi chỉ còn là tiến về phía trước.




Mặt trời xuống núi, không khí chuyển sang màu cát vàng đục ngầu, trộn lẫn với cơn gió đặc trưng của vùng đồng bằng.

Lúc tôi chạy xe, cát cào xé trên da tôi, lại thêm ảo giác về một cơn gió lạnh thấu xương cốt, mặc dù tôi cũng đã quen, nhưng cảm giác khác thường không khỏi làm mình phân tâm.

May mắn thay, tôi nhìn thấy một khách điếm ở đằng xa qua tấm kính mũ bảo hiểm bị gió cát mài mòn. Kinh nghiệm và trực giác đã mách bảo tôi như vậy.

Đúng vậy thật. Mặt trời chỉ còn để lại một chút xíu hào quang nơi chân trời, tôi đỗ xe rồi xách hành lý cao ngang người tiến vào khách điếm.




Căn nhà như ở chốn bồng lai tiên cảnh, bên trong trồng một số loại cây, xanh um tươi tốt, được bảo hộ rất khá, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ bên ngoài.

Nơi đây phảng phất tựa một ốc đảo không bị ô nhiễm, nhìn những sắc lục mơn mởn này, tôi như thể được hít thở trở lại, cả người cũng thả lỏng không ít.

Và đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người họ.




Họ làm tôi nhớ đến những bông hoa nhỏ màu trắng mọc ra từ khe nứt trên đá chốn sa mạc, không nhuốm một hạt bụi trần, mềm mại nhưng lại cứng cỏi không thể tả xiết. Họ đứng bên cạnh một cái cây, nhìn nhau cười. Nụ cười như thế tôi không có gì xa lạ, tôi dường như đã từng có một người con gái cười với mình như thế này, chỉ là ký ức đã bị gió cát vùi lấp, tôi không còn nhớ rõ mặt nàng.

Họ nhận ra sự tồn tại của tôi, cô gái cao hơn một chút tiến về phía tôi, "Cô muốn muốn trú tại đây sao?" Không ngoài dự đoán, cô gái này hỏi thẳng, điều này khiến tôi cảm thấy nó thật phù hợp với cá tính của em.

"Đúng vậy." Tôi gật đầu và lấy thức ăn ra làm phí dừng chân.

Một cô gái khác theo sau em, tôi nhận thấy nàng đang nắm chặt góc áo của cô gái cao hơn, và tôi cũng để ý đến nhãn tên của hai người họ - "Dụ Ngôn" và "Khổng Tuyết Nhi".




Đêm nay có lẽ tôi là vị khách duy nhất ở lại, tôi thu thập xong hành lý liền đợi ở trong phòng. Tôi không muốn quấy rầy sinh hoạt của hai cô gái đó, nó sẽ khiến tôi cảm thấy mình đang xáo trộn một giấc mộng đẹp, tôi không hề muốn làm điều này.

Đi đường quá mức mệt nhọc, tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ, từ lúc khởi hành, giấc ngủ an ổn như vậy đều trở nên vô cùng quý giá. Tôi không nghĩ tới nữa đêm lại đột nhiên tỉnh dậy.




Có lẽ vì đã quá khát nên tôi thức giấc.

Tôi không có bật đèn, vì để tiết kiệm năng lượng, ban đêm nguồn điện luôn bị cúp đi. Tôi cũng chỉ bằng trí nhớ mò mẫm ra cửa.

Trên đường đến sảnh trước, tôi mơ hồ nghe thấy một số âm thanh dường như bị đè nén và tiếng nước kỳ quái. Càng đến gần, âm thanh càng rõ ràng, tôi nghĩ mình biết nó là gì. Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng tôi không dừng chân, lại vô thức thả nhẹ động tác của mình, càng tiến gần về tiền sảnh.




Cho đến khi tôi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình --




Dưới ánh đèn mờ ảo, Dụ Ngôn đang hôn Khổng Tuyết Nhi, họ ôm chặt nhau như thể đối phương là nguồn nhiệt duy nhất, thậm chí tại chỗ tôi đang đứng, dường như cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ họ. Nụ hôn dần dần đi xuống, Dụ Ngôn hôn lên cổ Khổng Tuyết Nhi, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ nàng, giống như một con mèo lớn đang làm nũng.

Tiến thoái lưỡng nan, tôi chỉ biết ngơ ngác đứng yên không dám nhúc nhích, sợ tiếng hô hấp quá lớn sẽ quấy nhiễu hai người trước mặt.

Dụ Ngôn dịu dàng mà hôn Khổng Tuyết Nhi, như thể nàng là nguồn dưỡng khí của em. Nụ hôn kéo dài, dần dần nóng lên, tay Dụ Ngôn tiến vào trong vạt áo của Khổng Tuyết Nhi, thân mật vuốt ve lên trên. Tôi cảm thấy mắt mình như bị phỏng, sau khi hoàn hồn, tôi không còn tâm trí để xem tiếp nữa.




Tôi nín thở và rón rén trở về phòng của mình, thở phào nhẹ nhõm.




Đêm nay tôi đi vào giấc ngủ thật sự gian nan, những giấc mơ kỳ quái lần lượt ghé thăm, như thể tôi đang trải qua cuộc đời của một ai đó. Tựa như một người xem ngoài cuộc, tôi nhìn cô gái trong giấc mơ của mình lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, nhìn cô ấy gặp người mình yêu nhất, dần dần tôi và cô ấy hòa nhập thành một thể. Tôi yêu người con gái của mình, cảm thụ được loại hạnh phúc chưa từng có, cho đến khi nàng rời xa nhân thế, tôi bi thương cực điểm.

Khi gặp người con gái tôi yêu lần cuối, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nàng, và tôi nghe mình nói: "Em vĩnh viễn yêu chị, Khổng Tuyết Nhi."




Tôi bắt đầu ý thức được mình đang ở đâu.

Ảo ảnh trong sa mạc không còn có thể mê hoặc tôi thêm nữa, vì cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra mọi thứ, về Khổng Tuyết Nhi, và về chính bản thân mình, Dụ Ngôn.

Tôi không còn cảm nhận được cơ thể mình nữa, và ý thức của tôi mơ hồ bị bao trùm bởi ánh sáng mờ ảo. Nhưng tôi hạnh phúc lắm. Vì giờ phút cuối cùng này tôi cũng nhớ được chị, tôi đã thổi bay gió cát che lấp ký ức mình.




Cát dần bao trùm lên thân thể tôi như những bông tuyết, khiến tôi cảm thấy thật ấm áp lạ thường.




Em nghĩ rằng cuối cùng em cũng có thể gặp lại chị rồi.

Khổng Tuyết Nhi của em.


_____

END.


Mọi người ngủ ngon :))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top