2.4. Ngắm Tuyết

Cho đến khi gió thổi cát vàng ập vào trước mặt, Dụ Ngôn cuối cùng cũng có cảm giác đã gần kề đại mạc. Vài ngày trước, sau khi rót hơn phân nữa số rượu đó vào người, Dụ Ngôn lại phát bệnh dạ dày, mấy ngày nay không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể nằm trên xe chậm rãi tiến phía trước, trì hoãn cũng đã được một khoảng thời gian. Dụ Ngôn trong lúc mê man cảm giác có thứ gì đó mềm mại cùng ấm áp dán trên mí mắt mình, giống như một con hoa hồ điệp khẽ run rẫy. Lúc sau tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi đang ngồi ngủ gật ở một bên, Dụ Ngôn đưa tay chạm vào mắt, xúc cảm kia dường như vẫn chưa tan.

Nàng sửa sang ngoại bào, cài lại thắt lưng và buộc tóc. Khổng Tuyết Nhi bị đánh thức, mờ mịt nhìn Dụ Ngôn trong cỗ xe tối tăm. Cuối cùng, Dụ Ngôn là người lên tiếng trước: "Còn khoảng 10 ngày nữa..." Khổng Tuyết Nhi bật cười một tiếng, nàng hỏi: "Dụ Ngôn, ngươi như vậy là hi vọng sớm đến sao?"

Dụ Ngôn cuối đầu, ghé sát miệng vào thanh đao, nàng gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi, nhất thời muốn nói cho nàng biết trong lòng mình thật sự nghĩ gì, trên mí mắt vẫn phảng phất hoa hồ điệp đọng lại. Vẫn là ngu ngốc mới đi xác định tâm ý của nhau vào lúc này. Sớm nhận rõ hiện thực, đưa người đến đó, rồi đem hồi ức phủ đầy bụi, tựa hồ là lựa chọn lý trí và đúng đắn nhất.






Hai ngày sau, một con khoái mã từ Kinh Thành nhanh chóng đuổi kịp đoàn người ngựa của Dụ Ngôn. Tin tức do thám mang đến làm cho Dụ Ngôn hai mắt tối sầm. Bắc Nhạc Quan đã bị phá, Hung nô tại thời điểm người Hán hộ tống công chúa xuất quan đã tiến quân xuống phía Nam, chém giết trở tay không kịp, xem ra bọn chúng nhất định muốn ăn trọn trong mùa Đông khắc nghiệt này.

"Cha ta đâu?!" Dụ Ngôn gắt gao nắm lấy vai do thám, nổi điên hỏi.

Dụ Đô Thống khi nhìn rõ tình hình đã lập tức dụng binh, lại khiến cho Hoàng Đế phật ý. Vị hoàng đế đa nghi này nhận ra "nguy hiểm", trong cơn tức giận thậm chí còn trực tiếp tống người vào đại lao. Tướng sĩ không phục, không nguyện ý xuất chiến Bắc Nhạc Quan. Nhìn hết thành này đến thành khác bị hạ, Hoàng Đế đã tự làm mình sinh bệnh.

Dụ Ngôn lập tức quyết định, trở về Kinh Thành. Tuyết Nhi không cần gả đi, còn nàng sẽ quay lại thỉnh chỉ lãnh binh xuất chinh. Tuyết Nhi nói ngươi điên rồi sao? Nhưng Dụ Ngôn lại không có vẻ gì là đang nói đùa, thanh âm nàng run rẩy: "Ta không muốn ngươi ra tiền tuyến..."

Dụ Ngôn không nói lời nào, mang Khổng Tuyết Nhi lên khoái mã vội vàng hướng trở về. Tướng sĩ trông coi hơn chục chiếc xe ngựa mang theo hồi môn cũng chỉ có thể nhanh chậm đi theo. Dụ Ngôn hạ tử lệnh, các ngươi nhìn cho kỹ, giống như lãnh thổ, một chút cũng không thể thiếu. Tướng sĩ nhìn bộ dạng lạnh lùng của Dụ Ngôn, sợ tới mức run run không dám thẳng người. Đi được nửa đường, nàng tình cờ đụng phải phụ thân mình đã được thả ra. Dụ lão gia trung khí mười phần, cầm đại ấn binh quyền do Hoàng Đế ban cho.

Dụ Ngôn có chút nghĩ không ra. Dụ lão gia cười ha ha, nói rằng trước nghĩ những người Dụ Ngôn chơi cùng đều là hồ bằng cẩu hữu, không ngờ vào thời điểm mấu chốt, họ lại đáng tin cậy.

Bọn họ giúp Tam Hoàng Tử của phe chủ chiến phát động cuộc đảo chính. Biến Hoàng Thượng trở Thái Thượng Hoàng, giam cầm vô năng Thái Tử, Dụ Đô Thống được giải thoát khỏi thiên lao, cách chức sâu mọt trong triều đình, bình định phái lão thần, nhanh chóng tổ hợp binh quyền. Nhuệ khí trong thành nhờ đó tăng lên rất nhiều. Tân Hoàng ngay trước mặt bá tánh đã đem đại ấn Tướng Quân giao cho Dụ Đô Thống, phong ngài làm Nguyên Soái. Dụ Nguyên Soái cho rằng Dụ Ngôn sẽ biết mọi chuyện khi trở về Kinh Thành, không ngờ nửa đường lại tình cờ gặp phải.

Dụ Ngôn nói, con muốn cùng người tiến lên tiền tuyến.

Dụ Nguyên Soái không lên tiếng, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lại nhìn về phía hai người đứng trước mặt, sau đó nói, trước tiên tránh xuống đi, người trẻ tuổi các ngươi tự mình thương lượng một chút.

Vì đi đường nhanh chóng, Dụ Ngôn cũng không mặt lại thiết giáp nặng nề.

Dụ Ngôn rốt cuộc đem Khổng Tuyết Nhi ôm vào trong ngực, cọ mặt vào tơ lụa mềm mại trên người Khổng Tuyết Nhi. Dụ Ngôn ôm lưng nàng, không nói gì chỉ dùng sức ôm nàng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ nặng nề cũng đều tan biến, trong nháy mắt, có chút nhẹ nhàng như thể bay lên. Rất muốn cùng Khổng Tuyết Nhi hảo hảo nói chuyện, muốn đem những lời nhiều năm như vậy không thể nói cùng nàng đều nói hết.

Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng, mới nhận ra nàng đã sớm đỏ hoe đôi mắt, tựa vào vai mình mà trầm mặc lại khổ sở rơi lệ.

Dụ Ngôn hôn lên tóc nàng, ra vẻ thoải mái mà nói, ta thích nàng đã rất lâu rồi, nàng hẳn đã biết.

Cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.

Khổng Tuyết Nhi đưa tay vòng lên cổ nàng, trán tựa vào tai nàng, Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn lại khuôn mặt nàng ấy, phát hiện vẻ mặt nàng ấy có chút bực tức, lại rối rắm cùng nóng vội. Dụ Ngôn dở khóc dở cười, trêu chọc nàng ấy, nàng không thích ta sao?

Khổng Tuyết Nhi nhón chân áp môi vào môi Dụ Ngôn, Dụ Ngôn có chút phát ngốc vì nụ hôn này. Nàng cắn vào môi dưới đầy đặn của Dụ Ngôn, đầu lưỡi ở phía trên xoay một vòng. Dụ Ngôn lấy lại tinh thần, luồn tay vào mái tóc nàng, môi lưỡi cùng nàng quấn quýt, đem Khổng Tuyết Nhi hôn đến khó thở. Khổng Tuyết Nhi chống tay vào vai Dụ Ngôn đẩy ra, hỏi: "Đều là Châu Tứ Thiến dạy nàng sao?"

"Làm sao có thể a." Dụ Ngôn không nói nên lời.

"Vậy thì nàng đã học nó từ đâu?"

"Trong mộng, theo nàng học." Dụ Ngôn mở miệng, Khổng Tuyết Nhi chỉ có thể vươn tay quơ quơ nắm đấm, để nàng ấy không nói mê sảng giữa thanh thiên bạch nhật.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nàng muốn đi làm chuyện vĩ đại, ta lại không thể ngăn nàng, nhưng ta cũng chỉ muốn nàng đừng đi. Dụ Ngôn, nàng một hai phải làm anh hùng sao?"

Dụ Ngôn nói rằng đây là chuyện mà nàng ấy nắm chắc, con người mà, luôn muốn làm những gì họ cho là đúng.

Nói đến đây, hốc mắt Khổng Tuyết Nhi lại đỏ lên.

Khổng Tuyết Nhi nói, trên người Dụ Ngôn đích thực có mùi của quế hoa.

Dụ Ngôn lấy ra một cái túi thơm, nói có thể là bởi vì cái này đi. Túi thơm có chút cũ nát, dường như đã dùng rất lâu rồi. Vải phản quang bóng loáng, mịn màng, trên đó có thêu một chữ "Ngôn" nho nhỏ.

"Là mẫu thân làm cho ta." Dụ Ngôn nói, "Gặp được nàng năm đó, cây quế hoa nhà ta là lần đầu tiên nở hoa. Kể từ đó, mẹ ta hằng năm đều lấy hoa để làm túi thơm." Nàng kiên quyết đem nó nhét vào tay Khổng Tuyết Nhi rồi leo lên lên ngựa.

"Ta là vị tướng quân hạnh phúc nhất trong số những người từng đưa hòa thân Công Chúa sang biên cương xa xôi. Công Chúa của ta không những không gả đi, nàng còn hồi phủ chờ ta chiến thắng trở về.

Khổng Tuyết Nhi nắm chặt túi thơm trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm Dụ Ngôn, tràn đầy vẻ không muốn.

"Ta sẽ chôn một vò quế hoa dưới cây quế hoa nhà nàng..." Khổng Tuyết Nhi chậm rãi nói, như thể chậm một giây thôi cũng đủ để thời gian ngừng trôi. "Chờ nàng quay lại uống."

"Ta sẽ tốc chiến tốc thắng. Ta còn muốn trở về ngắm Tuyết."

_____

(Hoàn.)

Eo ôi fic này tính ra nó ngắn thôi mà mình còn phải nhây gấp mấy lần bình thường :))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top