[MA] _ Telephone and Moonlight

Tiếng đồng hồ điểm 12h, Solar cũng vừa hoàn tất công việc, cô sắp xếp lại đống giấy trên bàn, rồi đi vào nhà vệ sinh. Bỗng nhạc chuông của điện thoại cô vang lên, Solar vội vàng bước ra, nhg chiếc điện thoại của cô ko còn trên bàn nữa, âm thanh mà cô nghe là từ bên ngoài cửa sổ. Cô cân nhắc từng bước lại gần khung cửa và nó đột nhiên bị mở tung ra, gió lùa mạnh lm chiếc rèm bay về phía cô, Solar như bị một lực nào đó chôn chân tại vị trí đó. Cô thật sự rất sợ, thậm chí ko muốn bước tiếp nhg vì tiếng chuông điện thoại cứ như hối thúc cô, cô nghĩ người gọi có việc gấp mới gọi cho cô vào giờ này. Chuông điện thoại reo lên lần nữa rồi vụt tắt, Solar vẫn đứng im ngay vị trí đó, nhg lúc này cô ko còn cảm giác chân bị  dính chặt với nền nhà như trc và cô bước chậm rãi đến gần cửa sổ hơn. Đột nhiên thứ ánh sáng kì lạ rọi vào mắt cô lm cô thật sự khó chịu, là ánh sáng của vầng trăng tròn trĩnh trên kia, Solar cũng lấy lm lạ, ngày trăng tròn đã qa lâu nhg sao hôm nay nó lại tròn và sáng lạ thường đến thế.

        Lúc này, một giai điệu của bài "Moonlight Sonate" vang lên, một lần nữa Solar khựng lại, lần này âm thanh phát ra từ ngoài cửa chính của căn phòng, Solar bước nhẹ đến, cô lấy hết can đảm mở tung cửa. Nhưng thứ cô thấy lại là chiếc điện thoại của mình, lúc này Solar hoảng loạn hơn bao giờ, cô ko nghĩ ở thời đại này lại có ma còn lại ngay nơi cô ở. Cô nhanh chóng đóng cửa và để chiếc điện thoại ở ngoài và đi đến giường ngủ, chùm chăn qa đầu mình, mồ hôi của cô thấm ướt cả gối, cô cố nhắm mắt để ngủ nhg ko sao ngủ đc vì thứ ánh sáng quái lạ kia cứ chíu vào căn phòng tối om của cô.

         Ko lâu sau, tiếng nhạc u buồn và mang vẻ ma mị ấy lại vang lên, Solar bắt đầu ôm chặt chiếc gối và xiếc chiếc chăn vào lòng, cô chưa bao giờ gặp chuyện này cả và cô đang rất sợ, cô cần ai đó giúp cô nhưng bây giờ đã là nửa đêm, ở chung cư này ko còn ai thức cả. Đoạn nhạc vang lên đến khúc cao trào thì Solar bị thứ gì đó kéo khỏi giường, cô hiện tại đang nằm lơ lửng chỉ cách nền nhà vài xen-ti-mét, cô nhắm tịt mắt tay vẫn còn ôm chiếc gối. Tiếng nhạc vụt tắt một lần nữa, cùng lúc cô bị rơi xuống nền nhà, cô bị đập đầu và ngất đi, trong giây phút ấy cô đã nhìn thấy Moon Byul, người mà cô đã thầm yêu bao lâu nay, người luôn xuất hiện trong những mỗi giác mơ của cô, người cùng nhóm cùng sở thíc ăn uống cùng cô vượt qa những khó khăn khi còn là thực tập sinh, cô yêu con người vừa lạnh lùng vừa kì qái đó, nhg vẫn chưa có cơ hội nói ra.

"  Byulie yah!!!"

" Có chuyện gì sao unnie???" Solar lập tức ôm chầm lấy Moon Byul, ôm như thể chưa từng đc ôm và sợ khi cô buông ra thì em ấy sẽ tan biến, Moon Byul kéo cô ra cúi xuống nhìn cô trong khi tay cô vẫn trên cổ em ấy. Ánh mắt của Moon làm Solar cười ngượng ngùng, cô nép sát vào người em ấy và thủ thỉ.

" Nếu một ngày unnie và Byulie sẽ ko còn gặp nhau nữa thì sao?"

" Chị đang nói gì vậy, ko gặp nhau là sao? Nếu mà chị có đi đâu thì em cũng sẽ tìm cách lôi chị về!!!"

" Vậy hứa là sẽ ko rời xa chị nhé!!!" Solar nói bằng giọng có chút buồn buồn, ỉu xìu lm Byul bật cười

" YePa của em à!!! Em ko thể hứa đc nhg nó sẽ thay em hứa với chị..." Moon Byul đặt tay Solar lên tim mình và nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu khiến Solar thấy tim mình cũng ấm áp theo. Nhưng hình ảnh Moon Byulm ôn nhu ấy một lúc mờ nhạt, lm Solar hoảng sợ, giữ lấy em ấy chặt hơn, cô cố gào thét trong vô vọng, Solar chỉ còn biết khóc và trách người kia sao lại bỏ rơi cô một mình giữ nơi tối tăm này.

      Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn đến lm cô choàng tỉnh, chiếc điện thoại đang nằm cạnh cô, Solar từ từ cầm lấy nó và mở ra, là tin nhắn của Moon Byul. Nội dung đơn giản chỉ là [ YePa! chị có sao ko, em nghe thấy tiếng động bên nhà chị???] phải căn hộ Moon Byul bên cạnh căn của Solar. Cô vừa định nhắn lại kể cho Byul những gì xảy ra với cô khi nảy và kêu Byul qua với cô thì chiếc điện thoại vụt khỏi tay cô, và giăng vào vác tường bể tan tành. Solar một lần nữa bị hoảng loạn, mồ hôi cô túa ra như tắm, chiếc điện thoại bể nát bỗng lành lại và vang lên bảng nhạc Sonate đó, lm tim Solar đập loạn xạ. Phía cửa sổ nơi ánh sáng quái lạ đó rọi vào, xuất hiện một cái bóng đen to hắc xuống nền nhà, Solar biết thứ mình sắp đối mặt là gì nên chỉ ngồi im lặng mà run rẫy. Cái bóng càng tiến lại gần cô ánh sang càng nhạt nhòa, nó ngồi xuống cạnh cô thì cũng là lúc cả căn phòng tối om. Nó ko chần chừ nắm lấy tay Solar, cô ko dám rụt tay lại cứ tiếp tục ngồi im mặc cho nó lm gì, có vẻ như nó đang nhìn cô, cô có thể thấy đc ánh mắt đáng sợ của nó, chợt phía cửa chính có tiếng đập cửa của Moon. Solar ko gì mừng hơn, nhg cô sợ nó sẽ lm hại Moon, nỗi sợ càng lớn dần khi cái bóng ấy đang đứng dậy toan bước đến cửa, cả thân người nó bốc lửa  lên thật đáng sợ, ánh sáng quái đảng kia lại sáng lên, lúc này cô mới thấy đc khuôn mặt của nó, nó ko hẳn gớm giếc như cô nghĩ, nó rất bình thường nhg mắt nó thì đó hoe và đục ngầu khiến người khác phải hoảng sợ khi nhìn vào. Tiếng đập cửa của Moon càng yếu dần, lm Solar hoảng sợ ko nghĩ gì nữa mà chạy lại ngăn bước  chân của nó, nó khựng lại vài giây và cúi xuống nhìn cô, nó chỉ nhìn mà ko chút biểu cảm. Và rồi giọng nói đáng sợ của nó vang vọng khắp căn phòng, Solar ko thể nghe thấy nó nói gì vì âm thanh thực sự kì hoặc, cô cố bình tĩnh để nghe nhg kết quả là nó hất mạnh cô qa một bên và đi tiếp đến cánh cửa.

" Đừng mà, đừng làm hại em ấy mà, ta xin ngươi đấy!!! Muốn giết thì giết ta đi!!!"

       Nó bỏ ngoài tai câu năn nỉ ỉ oi của cô, nó dùng sức phá tung cánh cửa, nhg chẳng có người nào ngồi đó, Solar mơ hồ nhìn ra hứng cửa, nó nhếch mép và nhìn cô, giọng nó vang vọng nhg lần này cô có thể nghe thấy nó nói gì

" Ngươi tưởng cô ta sẽ đến cứu ngươi sao, đừng mộng tưởng cô ta sẽ yêu ngươi!!! Cô ta cũng sẽ và sắp như ngươi bây giờ thôi! HAHAHAHAH" giọng cười man rợ của nó vang lên, bàn tay nó bóp lấy cổ của Solar, móng vuốt sắc nhọn của nó làm cổ cô ứa máu thắm ướt chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Nước mắt cô chảy ra, cô muốn gọi cho Moon để kêu em ấy đi trốn, ko sẽ bị như bây giờ, nhg khi móng vuốt của nó định đâm thẳng vào mạch máu của cô thì nó đã bị cái gì đó đập vào đầu. Là Moon của cô đã đến cứu cô, nhg ko may, cái đập ấy ko là gì với nó, nó bật dậy như bay đến chỗ Moon và đè cô xuống, hai bàn tay nó cáu xé gương mặt của Moon, ánh mắt nó rực đỏ lên nhìn thẳng vào mắt Moon, trong chốc lát cả cơ thể máu mẻ của Moon bốc cháy. Solar hoảng loạn, gào thét, đau đớn khi thấy người cô yêu đang bốc cháy trc mặt, bằng tất cả sức lực còn lại cô đã đấm đá, cả dùng đồ vật gần tầm tay để đập nó và chửi rủa nó. Nó hất cô ra và vươn cánh bay vụt ra cửa sổ và nói vọng lại.

" Ngươi cứ chờ đấy..." rồi nó đập cánh bay đi mất, để lại Solar đang đau khổ gào thét tên của con người sắp thành tro kia, nước mắt cô cùng vũng máu lênh láng của Moon hòa vào nhau loan ra khắp nền nhà thật đáng sợ.

" BYULIE AH!!! ĐỪNG BỎ CHỊ MÀ!!! XIN EM ĐẤY, ĐỪNG MÀ, ĐỪNG BỎ RƠI CHỊ MÀ!!!" Bỗng một lực lay mạnh Solar.

" YePa lại mơ thấy gì mà la hét um sùm vậy, chẳng cho ai ngủ cả?!?" là Moon Byul, em ấy đang ngồi trc mặt Solar và nhăn nhó trách móc, hai đứa nhóc cùng nhóm cũng đứng cạnh giường cô nhíu mày.

" Unnie thiếu tiền chị ấy hay sao, mà mơ cũng thấy unnie vậy???" Whee In đang đứng tựa vào vai Hwa Sa mơ màng nói, còn Hwa Sa thì đứng nhg mắt vẫn nhắm tịt.

" Thôi chị ko sao mấy đứa về đi!!!" nghe vậy Whee In kéo Hwa Sa đi một mạch, chỉ còn lại Moon Byul, ngồi nhìn cô một lát rồi bật cười, người vẫn đang còn hoảng sợ kia.

" Ác mộng sao?" Moon Byul ôm lấy cô để cho cô gái nhỏ kia tựa vào vai mình mà nhỏng nhẽo, cô gật đầu thay cho câu trả lời.

" YePa ah!!! Chị ko cần sợ nữa đâu, em sẽ ko bao giờ bỏ rơi chị đâu, có chết em cũng sẽ bảo vệ chị đến cùng. Đồ ngốc của em!!!" nói rồi Moon hôn lên trán cô, làm Solar ấm áp yên tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay an toàn của Moon Byul.

END.

-------------------------------------------------------------------------

    Đây là thể loại mới lần đầu mình thử, thấy cũng ổn ổn nên đăng luôn. Mong m.n sẽ thíc và ủng hộ mình. Kamsa ạ!!! ^_^

~Kenny~







Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top