Chương 2: Váy hoa

Namjoo mang tiền ra ngoài gửi, dắt theo Choji.

Trong đôi song sinh của Chorong, Choji đáng yêu, dễ thương lại nghe lời, đúng nghĩa một cô bé mới hơn 4 tuổi, khác với Chohan, cũng từng ấy tuổi đã tỏ ra trưởng thành, biết chăm sóc em gái chỉ cách mình vài chục phút chào đời.

Gửi tiền xong, Namjoo dắt Choji đi lòng vòng ngắm đồ đạc. Khu mua sắm những ngày gần cuối năm này nhộn nhịp hẳn. Các mẫu quần áo cũng phong phú hơn, tiếc là giá tiền hơn mấy trăm won. Đi dạo một vòng Namjoo đành tặc lưỡi bỏ qua. Phải đợi đến cuối năm mới tính.

Đi đến một cửa hàng bán quần áo trẻ em, Choji dừng lại. Đôi mắt trong veo dán vào trong. Theo ánh mắt cô bé, đó là một chiếc váy hoa rất đẹp.

-Choji thích cái váy này à ?

-Dạ.

Gương mặt thơ ngây bừng sáng. Namjoo liếc qua giá tiền. Gần năm trăm won. Với giá tiền này chắc chắn Chorong sẽ không bao giờ mua cho con bé. Giá quá đắt với mẹ con Chorong.

-Đắt lắm con!

-Dạ...Mình về đi dì...

Choji rất ngoan. Tuy mới có hơn 4 tuổi nhưng cô bé mơ hồ hiểu được, có những thứ mình không được đòi hỏi. Bất giác Namjoo nghĩ đến cha con bé. Mang theo số tiền mặt lớn như thế mà lại say mèm, có lẽ món tiền đó với cậu ta cũng không quan trọng. Cậu ta làm sao biết được con gái nhỏ của mình lại chưa bao giờ được mặc bộ đồ có giá hơn một trăm won.

-Á!

Tiếng khóc bất chợt ré lên của Choji làm Namjoo giật nẩy mình. Đường phố đông nghịt, có ai đó đi qua không chú ý lấn mạnh làm cô bé loạng choạng té ngã. Phía dưới đường một chiếc xe vừa trờ tới. May là người trên xe thắng kịp. Choji nằm dài dưới đường phần lớn vì sự hãi. Đầu gối nhỏ xíu rướm máu, bộ đồ xinh xinh hình chú ếch đã bị rách một mảng phía trên.

Dù lỗi không hoàn toàn thuộc về người đàn ông kia nhưng Namjoo vẫn mắng anh ta sa sả. Cô thực sự hoảng hốt. May mà xe dừng lại được, nếu không Choji...

Thật không dám nghĩ đến nữa.

Không nghĩ đến.

Trên xe có hai người : một đàn ông và một người phụ nữ. Một là người tài xế khoảng trên 50 tuổi, còn người kia có lẽ hơn 30 tuổi, dáng người dong dỏng. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trên mắt là cặp kính trắng. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại. Không hiểu sao, nhìn cậu ta Namjoo lại liên tưởng tới Chohan. Trông cũng giống giống...Nhưng cô chợt phì cười bởi ý nghĩ đó của mình.

-Dì ơi!

Choji bất chợt mếu máo. Cô bé đã cố không khóc nhưng bây giờ thử đứng dậy mà thấy đau quá. Khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy nước mắt, đôi môi đỏ mếu mếu trông thật đáng yêu.

Khóe môi người kia bất giác cong lên. Cậu ta tới gần Choji, quỳ một chân trước cô bé, dịu dàng:

-Sao cháu khóc ? Còn đau à ?

Choji nửa khóc nửa mếu nhìn người đó với vẻ sợ sệt. Namjoo thở dài một tiếng. Đây là hậu quả của chính sách giáo dục không cho con cái ra ngoài nhiều của chị Chorong. Hai đứa trẻ đáng yêu như thiên thần song lại nhút nhát, thấy người lạ là e dè, có khuynh hướng tránh xa:

-Còn đau không Choji ?

Cô bé nhìn Namjoo rồi mới gật đầu. Namjoo ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng:

-Về nhà dì xức thuốc cho con nha. Ngoan!

-Nhà cô có xa không ? -Người đó bỗng hỏi- Tôi đưa cô và cháu về.

-Không cần đâu -Namjoo khẳng khái- Chị đưa lại cho tôi số điện thoại, nếu cháu tôi có gì tôi sẽ gọi cho chị.

Chỉ sợ lúc đó không còn nhớ gì đó chứ. Nhưng cậu ta cũng có lỗi. Không thể để Choji đau oan ức như vậy được. Namjoo nghĩ thầm khi đưa tay nhận số điện thoại từ tay của cậu ta.

-Tôi họ Jung. Cô cứ gọi nếu cần.

-Được rồi -Namjoo hài lòng- Đi thôi Choji, chúng ta về.

-Khoan đã...

Người kia đột ngột lên tiếng làm Namjoo khựng lại. Cậu ta bước lên một chút, lại quỳ xuống trước mặt Choji, giọng thật dịu dàng:

-Quần áo con bị rách rồi. Eunji đền cho con một bộ quần áo khác, có được không cô bé ?

Bản thân Jung Eunji cũng không hiểu, có không ít trẻ con cậu đã gặp, tuy đều cảm thấy chúng thật dễ thương. Eunji cũng vui đùa với mấy đứa cháu ở nhà. Các em đáng yêu mũm mĩm, ngoan ngoãn...

Song chúng không tạo cho cậu cảm giác lưu luyến. Duy chỉ có cô bé này là khác. Nhìn thấy cô bé khóc, lòng Eunji cũng chợt nhói lên. Cậu muốn nhìn cô bé mãi. Ngay cả lúc cô bé đưa tay dụi mắt, Eunji cũng thấy đáng yêu....

Choji đưa đôi mắt trong veo nhìn Namjoo.

Mẹ có dạy, không được nhận quà của người lạ. Cô này thì....

Namjoo liếc sơ cũng biết người này là người có tiền. Cô nghĩ đến cái váy hoa lúc nãy, nhanh chóng lên tiếng ngay:

-Đằng kia có một cửa hàng bán quần áo cho trẻ con. Chị đi với tôi...

...

Chiếc váy hoa thật vừa vặn. Choji thích lắm. Đôi mắt híp lại, nụ cười cũng tươi hơn. Cô bé không quan tâm tới cái đầu gối bị đau nữa, nắm lấy tay Namjoo mà cứ liếc liếc chiếc váy đang mặc. Người kia cũng có vẻ rất vui. Cậu ta thản nhiên thanh toán, không mảy may bị cái giá năm trăm won kia tác động. Quả là người có tiền, giải quyết mọi chuyện thật gọn gàng.

-Cảm ơn chị nhé! Chúng tôi về...

Eunji bỗng giật mình. Cậu cứ nhìn mãi cô bé xúng xính trong chiếc váy hoa mới núp sau lưng người con gái kia. Cô bé tuy không dám đến gần Eunji nhưng rõ ràng thái độ không còn xa lạ với cậu nữa. Thấy Eunji nhìn mình chăm chú, cô bé bất giác cười đáp lại cậu. Nụ cười trong sáng để lộ hàm răng không đều đặn, thế mà trong mắt Eunji, chẳng khác nào một thiên thần làm cậu phải ngẩn ngơ.

-Cô à...

Namjoo dừng lại, hơi nghi ngại. Không phải cậu ta nghĩ lại tiếc món tiền năm trăm won này chứ. Váy thì Choji đã mặc rồi. Con bé thích lắm. Nếu phải cởi ra, chắc sẽ buồn rất là lâu.

-Chuyện gì ? Chị...

-Tôi...tôi có thể chụp hình cô bé này một tấm được không ? Cô bé dễ thương quá, tôi...

Người tài xế lần đầu tiên thấy vẻ bối rối từ cô chủ. Cô nhóc trước mặt đúng là đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng so với con gái của đại tiểu thư ở nhà thì chỉ đạt mức trung bình - khá. Thế mà cô chủ lại có vẻ lưu luyến, lại còn muốn chụp hình.

Namjoo nhìn chị ta, hơi ngần ngại. Nhưng rồi cô cũng gật đầu.

-Được rồi. Chỉ một tấm thôi đó. Không được dùng hình cháu tôi làm cái gì đâu.

-Vâng!

Tấm ảnh chụp vội cô nhóc đang khoe nụ cười răng sún từ đó đã theo Jung Eunji như báu vật. Cậu cũng chẳng hiểu, tại sao mỗi lần nhìn thấy nụ cười trong vắt ấy, lòng cậu lại nhẹ hẫng...

Đêm đó nhất định sẽ ngủ một giấc thật ngon.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top