Tập I (2)
HÀNH TRÌNH TIẾP ÐIỂN
Lúc tui còn sống với chồng con, mỗi năm tui xin chồng tui cho tui đi dự Ðại Hội Thiền.
Lần đó tui đi dự Ðại Hội với một nỗi lòng đau khổ cùng cực, cuộc sống của tui với gia đình chồng càng ngày càng khó thở, chồng tui thì nghe theo gia đình nên tui thế cô chỉ biết chịu đựng mà không có cách giải.
Ðến Hội trường tui xin được lên nói chuyện với các bạn đồng thiền của tui và Ông Thầy. Ðứng trước cả mấy trăm người tui không ngại ngùng quì xuống vái lạy Thầy, vái lạy các bạn, hướng về gia đình chồng cũng như chồng đang ở nhà đập đầu lạy mọi người tha thứ cho tội hồn là tui, đã làm nhiều chuyện không phải, như hỗn với má chồng, và cố ý ngoại tình để đưa ông chồng tui vào cái thế phải ly dị tui, tui xin lỗi mọi người tha tội cho tui.
Tui nghĩ đơn giản trong lúc đó là mình phải làm sai mình mới gặp nghịch cảnh chứ nếu tui làm đúng thì tui đâu có khổ như vầy nè! Tui thấy nếu mình công khai xưng tội mình thì mình sẽ không còn dám tái phạm nữa và rồi nếu mình đã mang danh nghĩa tu hành thì mình phải quang minh chánh đại chứ nếu mình còn giấu giếm mập mờ thì đâu có thể gọi là tu. Sau khi tui xưng tội, ông Thầy tui cảm động dạy tui đã biết hối lỗi thì phải tu tâm sửa tánh rồi ông giảng cho tui nhiều nhiều lắm nhưng đến nay tui đã quên hết rồi. Tui chỉ nắm ý chánh là phải sửa sai mình.
Sau Ðại Hội là Hậu Ðại Hội, Thầy tui cho tui đến nhà ở với một số ít bạn thiền.
Tụi tui chia nhau ra nằm ngủ la liệt, còn ban ngày thì tụi tui hội lại với nhau ở dưới tầng hầm của căn nhà. Ðược quây quần bên ông Thầy, tui thấy hạnh phúc quá, không còn nhớ gì đến con, đến nhà nữa.
Hôm đó, có một nhóm người của bên phái "uống nước" đến thăm Thầy tui. Phái của họ chỉ cần uống một ly nước là cầu vị nào vô nhập họ cũng được. Tui thiệt tình hổng biết hay hổng nhớ phái đó tên là gì hết trơn. Họ biểu diễn múa kiếm, múa tiên cho mọi người xem xong thì họ từ giã đi về.
Lúc đó ông Thầy tui nói, pháp thiền của mình muốn cũng làm được vậy! Ông hỏi có ai muốn thử không? Có vài bạn giơ tay lên rồi ngồi xuống trước mặt Thầy. Lúc đó tui có tánh tò mò cũng muốn biết coi có thiệt không cái vụ mà múa kiếm, múa tiên này nên tui cũng xin thử.
Ông Thầy kêu một bạn lấy ly nước cho tụi tui mỗi người uống một hớp, xong ổng nói:
–"Tui đã chuyển điển rồi các bạn người nào muốn cầu ai thì cầu đi".
Nghe vậy tui bèn cầu Phật Bà Quan Âm, chấp tay tui khấn Phật Bà cho tui múa được giống người ta coi cho biết. Ngồi chưa được mười lăm phút, hai bàn tay của tui đang chấp lại bị bung ra rồi cảm thấy một luồng điển từ cánh tay mình chạy xuống mấy đầu ngón tay làm tui lúc đó cũng sợ lắm nhưng ỷ có ông Thầy ngồi trước mặt nên làm gan chờ xem tiếp tục. Càng lúc hai bàn tay càng rung chuyển thấy sợ, khi khổng khi không nó cứ giật liên hồi. Tai tui nghe ông Thầy nói:
– Ðó, thấy không, tiếp được điển rồi!
Từ hôm đó trở đi ông Thầy kêu tui ngồi gần ổng rồi biểu tui:
– Con ngồi tập múa tay trước đi, muốn cầu ai thì cầu. Quen rồi thì đứng lên múa được hà.
Ðến đêm hôm đó, tui đang ngồi thiền thì lại rơi vào trạng thái tiếp điển nghĩa là đôi tay bắt đầu múa máy. Không lâu tự nhiên có cái lực gì đó nó dựng tui đứng dậy, nhảy phóc lên chiếc bàn thấp ở xa–lông. Từ đó tui múa được nguyên người dễ dàng, lanh lẹ, dẻo dai.
Và cũng từ hôm đó bắt đầu cuộc hành trình tiếp điển của tui.
DÂNG TRÀ
Sáng hôm sau là ngày đầu tiên tui múa Tiên.
Ông Thầy và các bạn thiền quây quần bên nhau, người hỏi đạo, kẻ hỏi chuyện đời tư, ông Thầy tui từ tốn trả lời và giảng giải cho mọi người. Bỗng nhiên, Thầy quay lại tui và nói:
– "Con cầu Hà Tiên Cô (người đàn bà duy nhất trong Bát Tiên) xuống múa dâng trà cho các bạn thiền đi!"
Tui vâng dạ, chuẩn bị vô thay một chiếc áo Kimono màu trắng rồi đứng trước Thầy tui chấp đôi tay, thầm xin Hà Tiên Cô cho tui tiếp điển để múa dâng trà.
Trong lúc tui chấp tay chờ thì tui nghe Thầy tui nói:
–"Kỳ này tui đem Thiên Ðàng xuống thế cho các bạn mục kích và học hỏi".
Một bạn cũng đã sửa soạn mâm trà theo kiểu người Tàu, có những chum nhỏ, một bình trà xinh xinh và một phích nước sôi.
Tui vừa xin xong thì vài phút sau, đôi tay của tui bắt đầu chuyển động. Cả người tui nhịp nhàng múa điệu múa vô cùng thanh nhẹ, nhờ một bạn có cuốn băng nhạc êm dịu của một Hội Thiền Yogananda nên tiếng nhạc cũng phù hợp với điệu múa hay nói đúng hơn điệu múa ăn khớp với từng nốt nhạc.
Tui xin kể lại tâm trạng tui lúc đó để cho các bạn đọc hiểu một chút về tiếp điển.
Tâm tui lúc đó bình yên, thanh tịnh, không thấy có gì khác biệt ngoài một điều là tự tui biết phải múa ra sao, và làm những động tác gì thật là tự nhiên, không phải có ai nắm tay tui kéo, hay là đưa người tui qua lại.
Trước hết thì Hà Tiên Cô đảnh lễ Thầy tui. Lúc tui hành lễ thì trong lòng có một câu hỏi, không biết ông Thầy mình đức cao vọng trọng như thế nào mà một vị Cổ Tiên phải đảnh lễ một cách quá uy nghi và tôn kính. Trong đời tui chưa có biết đảnh lễ là cái gì mà ngày hôm nay tui làm nhuyễn như là rành sáu câu từ trong bụng mẹ. Lối quỳ, lối lạy, như Rồng bay, Phượng múa, uyển chuyển mềm mại thanh tao làm sao!
Thầy tui ngồi trên ghế bành, nhìn Hà Tiên Cô múa, tay ông viết lưu loát trên một cuốn tập, ông nói với tụi tui:
– Mỗi một điệu múa là một câu thơ, tui viết ra cho các bạn đọc để hiểu, toàn là những lời dạy đạo cao siêu và hữu ích cho các bạn.
Lúc đó tui tiếc là mình chưa có thể nắm bắt được ý nghĩa của mỗi cử chỉ mà chính mình đang rất tự nhiên làm. Ý nghĩ thoáng qua đầu tui nhưng tui liền bỏ ngay và hòa nhập vô điệu múa.
Từ những bước đi, từ cách pha trà cho đến đem chum trà dâng lên cho Thầy và cho từng người bạn thiền tui đều thực hiện một cách điêu luyện và có lớp lang, trật tự, nghĩa là chum trà đầu tiên là dâng Thầy, chum kế tiếp là cho những người cao tuổi..v..v..
Hết bản nhạc này, bước sang bản nhạc khác thì điệu múa cũng thay đổi theo.
Ðến lúc chấm dứt buổi dâng trà cũng là đến giờ dùng cơm trưa. Thầy tui bỏ viết xuống, đọc lại cho tụi tui nghe bài thơ thật là tuyệt diệu, lời thơ, ý thơ đều dạy cho tụi tui tu.
Trong lúc mọi người còn đang trong cơn ngất ngây say thanh quang điển lành thì Thầy tui nói:
–"Thôi, đi ăn cơm đi, chiều mình lại tiếp tục chơi với Tiên, Phật"
ÐIỂM ÐẠO
Chiều hôm đó, tui cũng lại được ông Thầy kêu múa tiên cho các bạn thiền xem.
Sáng hôm sau thì tui lại cầu Phật bà Quan Âm, Phật Bà cũng múa dạy đạo cho tụi tui, cũng phải nhờ đến ông Thầy viết ra giấy rồi tụi tui xúm nhau lại ngồi nghe Thầy đọc bài thơ, tâm hồn tụi tui bay bỗng vui thiệt là vui!
Trong khi múa có lúc tự nhiên Phật Bà dùng ngón tay của tui, điểm lên đầu lên mặt tui, tui nghĩ là điểm mấy huyệt đạo. Vừa múa vừa điểm như vậy cho đến lúc ông Thầy tui nói:
– Phật Bà Quan Âm điểm đạo cho con đó!
Biết được vậy nhưng mà cũng còn thắc mắc vì không hiểu rõ nghĩa từng cử chỉ đã được thực hiện trên người tui. Cái lạ của tiếp điển là nhiều khi mình hiểu liền nhưng cũng có lúc phải đợi ít lâu sau mình mới thấm ý.
Nói thì ngắn nhưng mà những buổi tiếp điển như vậy kéo dài cũng vài ba tiếng mỗi lần. Tui múa hết Tiên, tới múa võ theo sự yêu cầu của các bạn thiền. Thầy cho chơi vui và học hỏi cái lễ, cũng như những quyền thế ngoạn mục mà tui là người chưa bao giờ học võ, bây giờ lại biết biểu diễn như một võ sư. Có lần một người trong bạn thiền là võ sư của một môn phái đã đề nghị tui múa thế "Mai Hoa Quyền". Sau khi tui múa xong người đó phải thốt lên rằng:
– Thế này đã thất truyền lâu lắm rồi Thầy ơi! Con chỉ biết múa "Mai Hoa Quyền" nở còn ở đây lại múa được "Mai Hoa Quyền" búp! Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!
Cả ngày múa mà tui hổng có thấy mệt chút nào hết, mà có mệt thì ông Thầy kêu tui ngồi nghỉ chút, uống miếng nước xong lại tiếp tục.
Ðêm đến tui vẫn ngồi thiền bình thường, có phần thấy nhẹ nhàng hơn. Thầy tui nói với tụi tui trước khi về phòng ngủ là:
– Ngày mai Thầy cho tụi con giải trược để dễ tu.
Câu đó hứa hẹn với mọi người những màn gì đây? Ai ai trong đám tụi tui cũng hồi hộp chờ cho mau đến sáng...
QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT
Nghe đi, nghe cho rõ lòng mình
Thật thà đi, để nhận chân sự thật
Tập nghe đi, nghe tiếng nói siêu âm
Chấp nhận đi, muôn tội là do nơi mình
Nam Mô Ðại Từ Ðại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát
Dẹp tự ái, chịu lắng nghe
Bỏ tranh chấp tự độ mình
Thật thà cho hào quang ngời sáng
Cho tăm tối rã tan
Cho bình minh ló dạng
Cho sức mạnh tuôn tràn
Hãy nghe đi, nghe tiếng than thở của lòng mình
Chỉ tại tôi, tôi hại lấy chính tôi.
Ðêm hôm đó, sau khi thiền xong thì tự nhiên trong đầu tui ra bài thơ này. Tui biết đây là Phật Bà ban chiếu cho tui lời dạy vô cùng quý giá. Tui thầm cám ơn sự gia hộ của Người và nguyện sẽ theo lời chỉ dạy này mà tu tâm sửa tánh, cho dù tan xương nát thịt tui cũng lấy sự thật thà làm kim chỉ nam cho đường về nguồn cội.
Nam Mô Ðại Từ Ðại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.
ÐIỂM HUYỆT GIẢI THÔNG KINH MẠCH
Sau khi ăn sáng xong thì tụi tui lại tề tựu đông đủ ở dưới tầng hầm của căn nhà Thầy. Tui lại đi vô phòng thay áo Kimono trắng rồi ra ngồi chờ ông Thầy cho lệnh "tiếp điển".
Hôm nay mọi người cho dù rất vui nhưng có chút căng thẳng có lẽ là đang vừa lo, vừa tò mò xem màn gì sẽ diễn ra.
Thấy không khí chờ đợi có vẻ không được thoải mái nên ông Thầy mới nói:
– Ðể lát tui kêu nó (là tui) tiếp điển dùng võ để "điểm huyệt giải thông kinh mạch" cho các bạn dễ tu thiền. Ai muốn cầu ai thì nói, nó sẽ mời vị đó xuống giúp cho.
Thế là nhao nhao lên, người thì muốn mời Quan Thánh Ðế Quân, người thì mời Tề Thiên Ðại Thánh ... có bạn nói đùa muốn mời cả Lý Tiểu Long nữa!!!!!! Có lẽ lúc đó mọi người chưa có cho việc điểm huyệt khai thông này hữu ích. Nhiều bạn trong tâm còn nghĩ việc này là mê tín dị đoan.
Ông Thầy biết vậy nên nói:
– Con này nó đâu có biết gì đâu, mà hôm qua các bạn thấy nó múa tiên, múa võ thì bây giờ nó điểm huyệt cho các bạn cũng được hà. Tui muốn cho các bạn biết ngoài cõi này còn có cõi khác, mình tu thiền là để mình đi về được cái cõi bên kia, học chết trước khi chết.
Mọi ngươì lúc đó đều im lặng nghe Thầy giảng, một lúc sau Thầy gọi tui lại và nói:
– Con mời Quan Thánh Ðế Quân đi, nhờ luồng điển trung nghĩa của Ngài để giải tà khai thông huyệt đạo cho các con.
Thế là sau khi tui cầu điển Ngài Quan Thánh thì từng bạn từng bạn ngồi xếp bằng chờ tui xuất chiêu. Từ nhỏ tới lớn tui làm gì biết đánh võ mà hôm nay tui đá được cả "song phi", hai chân nhắm vào lưng đối phương mà bay tới đá một cú thật mạnh như Trời giáng, bạn đó bị chúi nhủi về phía trước nhưng bật dậy ngay rồi cứ thế tui lấy chân đá vào những huyệt đạo khắp trên cơ thể cho đến khi cảm thấy đủ thì qua người khác.
Cái lạ là không một ai bị gì, họ không bị thương tích cũng không đau còn tui ngược lại đá hết mấy chục người thì chân đã bắt đầu sưng, thở hòng học như bò nhưng mà thấy còn nhiều người chờ nên tui tận sức tận lực làm cho hết.
Thầy tui thấy vậy cũng động viên tui:
– Con làm việc này là lấy công chuộc tội, con đá bao nhiêu người đó giúp họ
khai thông nhưng con phải chịu bấy nhiều đòn.
Rồi buổi cơm trưa lại đến, tụi tui được nghĩ trưa và đến chiều thì tóp bạn khác đi làm về đến để được giúp điểm huyêt khai thông.
Tui cứ miệt mài làm việc cho đến 10–11 giờ đêm thì sửa soạn tham thiền. Các bạn lần lượt đi về nhưng Thầy tui cũng không quên hứa hẹn ngày mai sẽ có màn hay hơn nữa. Màn này ai nghe cũng bật cười đó là:
– Màn "Thọt cà lét để tập trung điển quang" lên đỉnh đầu.
CHIÊU THỨC "THỌT CÀ LÉC"
Nói như nói giỡn chơi, nhưng Ông Thầy của tui không có giỡn đâu. Cái màn
"Thọt cà léc" để tập trung trụ điển trên đỉnh đầu là một chiêu thức siêu diệu.
Thầy tui giảng:
– Hôm qua tui nhờ các vị Bề Trên điểm huyệt giải trược và đã thông kinh mạch cho các bạn để chuẩn bị cho ngày hôm nay với chiếu thức "Thọt cà léc" giúp cho các bạn trụ được điển trên đỉnh đầu phóng đi lên hòa hợp cùng điển cái của Càn Khôn Vũ Trụ học đạo trực tiếp với Bề Trên. Tại sao phải thọt cà lét? khi các bạn bị nhột thì gồng mình chịu, lúc đó nếu dùng hết sức đẩy luồng điển của mình lên trung tim bộ đầu thì có thể phá vỡ được bức màn u minh của mình mà liên kết được với Ðại vũ trụ siêu hình ở bên Trên.
Nói xong Thầy gọi tui lại ngồi sau từng bạn thiền. Hôm nay tui mời Ðức Phật Tế Công vì Ngài là Ông Phật hay đùa vui lại có một lối độ người rất là đặc biệt.
Cầu xong thì tui dùng hai ngón tay trỏ mà thọc cà léc các bạn của tui, tội nghiệp có bạn chịu nhột dở, mặt mày cứ đỏ tía lên, gồng mình trụ điển niệm Phật, có bạn thì ít nhột, hoặc không bị nhột thì cũng theo gương những người kia mà tập trung điển trên đỉnh bộ đầu.
Thầy tui ngồi nhìn tụi tui rồi nói:
– Ðứa nào nhột nhiều là đứa đó tự ái cao đó!
Xong Thầy cười ha hả làm các bạn cũng cười theo làm không khí thư giản, vui vẻ quá chừng.
Ðến chiều tối là mấy ngón tay của tui, nhất là ngón trỏ sưng vù luôn, có một cô bạn thấy thương, lấy dầu thoa cho tui, lúc đó tui thấy cảm động lắm. Nhưng không bằng khi nghe ông Thầy nói:
– Phải làm như vậy, khổ như vậy mới biết thương quý Trời Phật luôn luôn độ hóa cho chúng sanh không ngừng không nghỉ, có những vị làm cây làm cỏ cho chúng sanh ăn nên thuốc, có những vị làm trâu bò cho chúng sanh cởi, có những vị làm tapis cho chúng sanh chà đạp mà vẫn một lòng thương yêu tận độ.
Thầy nói đến đó là tui đã chảy nước mắt khóc thương cho Thầy tui, lê lết tấm thân đi khắp mọi nơi để độ cho tụi tui có được ngày hôm nay, những người hiền biết lo cho bản thân tự tu sửa, hành thiện tích đức. Bỏ thói ác ôn, hại người, hại mình.
Kể cũng lạ, ngày hôm sau ngủ dậy là ngón tay của tui như mới, không còn sưng, không còn đau. Nhưng mà tui đâu có dè là ngày kế tiếp này còn kinh hoàng hơn nữa! Nếu tui bị ai đó thưa cảnh sát thì chắc tui sẽ bị bắt ở tù về tội hành hung người!!!...
GIẢI TRƯỢC
November 14, 2008
Ăn sáng xong thì tụi tui lại xuống tầng hầm để ngồi thiền chuẩn bị chờ ông Thầy cho tụi tui học bài mới.
Ai nấy còn đang phiêu diêu nhập định thì Thầy kêu tui tiếp điển làm việc. Tui trịnh trọng đứng lên, hai tay chấp ngang trán, xin cho được tiếp điển của Ðức Phật A Di Ðà. Sau đó tui đến ngồi trước một bạn đang tham thiền, bất ngờ tui dùng hai bàn tay tát và hai má của bạn ấy liên tục, xong cong nắm tay cú vào huyệt trên mặt người bạn ấy. Hành động mau lẹ, mạnh, tát, cú liên hồi, hết người này tui qua người khác. Cũng may là các bạn của tui giữ sự thanh tịnh, yên lặng chịu đòn chứ nếu không họ đánh trả lại chắc tui chết quá. Ðồng lúc đó thì tiếng ông Thầy tui trầm trầm giải thích:
– Hôm trước "điểm huyệt" khai thông kinh mạch cho các con, sau đó "thọc cà léc" giúp các con trụ điển trên trung tim bộ đầu, hôm nay bất ngờ tát các con thật mạnh, thật đau để mọi uất khí xung thiên, thì ở ngoài này Thầy hốt trược điển của các con để cho các con được nhẹ, đêm nay về thiền se thấy sự khác biệt, thanh tịnh hơn, dễ ngồi lâu hơn.
Nhờ lời nói này của Thầy mà tui làm việc không gặp trở ngại gì cho đến hết ngày hôm đó. Vì tiếng đồn xa nên cũng có rất nhiều người đến để xin được giải trược. Và cũng có một ít bạn ngại không tham dự.
Nhưng tình đời cho dù là ở trong Ðạo thì cũng như nhau. Sau 3 ngày làm công việc này, tui đã bị mang những tiếng không được tốt mấy, nào là tui đã bỏ thiền rồi và bây giờ tui theo cái đạo "uống nước", ông ứng bà dựa..v.v...
Nhìn bề ngoài thì những gì kể ra ở đây, đời bây giờ không ai có thể chấp nhận được, họ sẽ lên án rằng đám người này mê muội, lú lẫn hết rồi. Nhưng mà sách "Harry Potter" vẫn được bán rất chạy, có lẽ con người ta nghĩ là giả tưởng không hại gì nhưng tại sao lại có quá ngươi mê đọc sách đó? Có phải trong tiềm thức của mỗi người đã thấy một phần sự thật nào đó không? Và rồi ngoài cõi này hình như là còn có cõi vô hình?
HỌC NÓI
November 17, 2008
Ðã đến lúc tui phải học nói. Thầy tui kêu tui tiếp điển Ðức Phật Di Lạc và tuyên bố rằng hôm nay tui sẽ học cách nói trong lúc tiếp điển thay vì chỉ múa tiên và múa võ.
Ðược ngồi trên ghế bành của Thầy tui, lúc đầu hơi ngượng nhưng sau khi xin được tiếp điển của Ðức Phật thì tui lại thư giản hơn.
Ngồi chờ hoài tui vẫn không thấy mình muốn nói cái gì, hay nói đúng hơn không có bắt được ý gì để mà nói lại. Chỉ ngồi nhe răng cười rồi nhìn qua, nhìn lại các bạn thiền trong phòng.
Lúc đó Thầy tui ngồi o dưới góc phòng mới cười ha hả nói:
– Con này nó không có biết gì hết, người ta muốn bấm nút, không có nút nào để bấm...ha!ha!ha!
Kỳ này nó về cho nó học bài rồi nó sẽ biết nói thôi.
Vậy là sáng hôm đó chấm dứt buổi học nói của tui một cách lãng xẹt! Cũng tại tui không có thích lý luận, hay tìm hiểu lý thuyết gì nhiều, từ lúc mới bắt đầu tu tới giờ tui chỉ nắm một câu: "Thực hành là chánh".
Chiều lại Thầy kêu tui tiếp điển Phật Bà Quan Âm, trong lúc muá thì tui tự nhiên lấy tay làm hiệu cho tất cả bạn thiền có mặt tại đó phải nằm xấp hết, rồi tui giẫm lên lưng họ mà đi. Các bạn ngạc nhiên chờ đợi xem Thầy tui nói gì để cắt nghĩa hiện tượng này.
Lúc đó nhìn mặt Thầy tui thấy nghiêm trang lắm, mắt lại nhắm xong Thầy tui chậm rãi nói:
– Sau này người ta chết đầy đường, nếu trên bộ đầu mà có niệm Phật, điển quang phát sáng thì Quan Âm sẽ giẫm lên xác người mà cứu phần hồn người ấy.
Thầy còn giảng nhiều nữa nhưng với thời gian tui đã quên hết rồi, có lẽ phải xem lại băng thâu hình để mà biết rõ tường tận. Nhưng mà tui viết lại đây không phải là kể chi tiết mà tui chỉ nói lại kinh nghiệm những gì tui đã trãi qua và học hỏi được mà thôi.
Màn này cũng là màn cuối của hậu Ðại Hội năm ấy. Tụi tui lần lượt ra về, người ở xa kẻ ở gần cũng phải trở về với đời sống thực tế không thể ở trên Thiên Ðàng mãi được.
Riêng phần tui, lụi cụi sắp xếp hành lý, cởi bỏ áo tiên để về với chồng con nhưng sau mấy ngày ở đây, tinh thần tui phấn chấn hơn và cảm thấy mình có đủ khả năng để tiếp tục học những bài mà ông Trời đã dành cho mình.
CHÁNH TÀ
November 19, 2008
Từ cái dạo tui tiếp điển lần đầu thì mỗi năm tui đều đi dự Ðại Hội và hậu Ðại Hội.
Mỗi lần như vậy là được biểu diễn múa tiên, đánh võ nhưng càng ngày lại càng có nhiều màn hấp dẫn như:
– Tiếp điển vài bạn thiền đã mất.
– Tiếp điển những vị Bề Trên như Huyền Huyền Thượng Nhân, Ðức Phật Thích Ca, Ðức Phật Di Lac, Phật Bà Quan Âm..v...v...
– Soi căn tiền kiếp cho các bạn thiền
– Múa Ân độ
– Ðiểm huyệt chữa bệnh
– Tiếp điển của Hoa Ðà Tiên Ông dạy Ngũ Cầm Hí
– Tiếp điển những tội hồn ở dưới Ðịa phủ
– Tiếp điển những người tu ở Côn Lôn Sơn
– Tiếp điển của một tội hồn ở Ngục Vô Gián (Ngục A Tỳ).
Với trình độ được điêu luyện tui có thể nói lại những lời giảng cao siêu của những vị Bề Trên cũng như thuật lại những khắc khoải của những tội hồn bị giam cầm nơi Ðịa phủ.
Tui là một người học trường Pháp từ nhỏ không hẳn là không tin có cõi vô hình nhưng tui không phải thuộc thành phần mê tín dị đoan, mù quáng cho nên không hiểu sao tui lại được chọn làm việc này? Nhiều lúc tui bực mình vì cứ bị coi là bà đồng, bà bóng, ỷ lại vào Thiêng liêng không tự lực cánh sinh, tự tu tự tiến. Tui đem những nỗi khổ tâm này trình lên Thầy tui mà xin cho ngưng không tiếp điển nữa thì Thầy tui dạy rằng:
– Con phải làm để lấy công chuộc tội, không có công quả nhỏ nào mà con được quyền chê, con làm công quả nhiều con được có cơ hội thức tâm sớm, ngoài công phu hành thiền ra vẫn phải còn công trình tu sửa tâm tánh nữa.
Nghe Thầy nói tui yên tâm bỏ ngoài tai những lời dị nghị và tiếp tục làm việc cho mình và ảnh hưởng người khác.
Dưới đây tui muốn chia sẻ những gì tui đã học được qua những giai đoạn tiếp điển của mình.
Trước hết tui muốn nói đến chuyện "Chánh – Tà", hai chữ này là mối kẹt rất lớn cho tui khi tu thiền, tui rất tránh né cái gì gọi là tà, là trược và dĩ nhiên tui mê việc gì chánh và thanh nhẹ.
Có một hôm Thầy tui kêu tui vào phòng riêng và nói với tui:
– Con tiếp điển của tội hồn......... ở Ngục A Tỳ lên cho Thầy nói chuyện.
Nghe nói đến ngục A Tỳ là tự nhiên tui rợn hết tóc gáy. Tui suy nghĩ một chút rồi thưa với Thầy tui rằng:
– Thầy có khả năng xuống dưới nói chuyện với tội hồn đó mà, con không chịu tiếp đâu, con sợ lắm, nhở ông đó không chịu đi nhập vô con luôn thì sao?
Lúc đó Thầy tui nghiêm trang lắm khi nghe tui nói vậy, Thầy chỉ nói:
– Không muốn thì thôi, cũng được.
Ðêm đó tui thiền xong nằm xuống ngủ trong lòng cứ sợ bị ông ở Ngục A Tỳ nhập hay nhát tui vì không chịu tiếp điển. Khi lo nghĩ như vậy thì tui cảm thấy mình nặng nề, luồng điển trên bộ đầu bị kéo xuống thật là khó chịu.
Bẵng đi một năm sau, Thầy tui có dịp đến nhà tui. Thầy lại kêu tui vào phòng hỏi:
– Thầy muốn con tiếp tội hồn... ... ... ở Ngục A Tỳ để độ cho ông ta, con có chịu làm việc đó hay không?
Bỗng dưng lúc đó tui lại gật đầu và ngồi xếp bằng hướng tư tưởng xuống dưới Ngục A Tỳ, gọi tên tội hồn ... ... ... đó lên để Thầy tui độ cho.
Phải nhắc lại một điều là có lúc Thầy tui nhờ tui gọi một phần hồn quen biết đã mất, ông này khi còn sống dịch kinh sách, cho nên khi tiếp điển tui đinh ninh ông ta ở trên Thiên đàng nên hướng tư tưởng của mình lên trên thì đợi hoài không thấy ai hết, Thầy tui phải nói:
– Nó ở dưới Địa Ngục chứ đâu ở Thiên đàng mà con gọi.
Tui ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, dịch kinh sách mà ở Ðịa ngục hả Thầy?
Thầy tui giải thích cho tui nghe:
– Nó dịch kinh sách nhưng lấy tiền mua thuốc phiện hút.
Lúc đó tui mới hiểu, hổng phải dịch kinh sách mà là lên Thiên đàng đâu. Càng thấy luật Trời nghiêm minh phát sợ luôn hà!
Trở lại chuyện tiếp điển tội hồn... ... ... ở dưới ngục A Tỳ thôi.
Lúc tui bắt được điển tội hồn đó thì tự nhiên tui không dám nhìn Thầy tui mà lại chui luôn xuống bàn trốn, mắt mở không được. Vẻ sợ hãi, e dè của tội hồn này làm cho tui hiểu là người làm bậy thấy người quân tử rất kiêng dè, sợ cái sáng của người kia. Mà dĩ nhiên hào quang của Thầy tui phải sáng kinh khủng rồi.
Tội hồn đó được Thầy tui nhẹ nhàng bảo:
– Ra đây, tui độ cho.
Từ từ dưới gầm bàn tui bò ra dưới chân Đức Thầy thì tui khe khẽ rên và cầu cứu mạng.
Thầy tui vuốt đầu tui rồi nói:
– Tôi chỉ cho về dưới đó, phải niêm Phật, niệm 6 chữ Nam Mô A Di Ðà Phật đi rồi sẽ thấy sự mầu nhiệm của câu niệm đó. Thôi, về đi lần sau gặp tôi độ tiếp cho.
Thế là xong buổi tiếp điển hy hữu này. Trong bụng tui cũng muốn chờ coi ra sao. Lòng tui sau khi làm việc lại thấy phơi phới, nhẹ nhàng không như tui nghĩ năm ngoái là nếu tiếp điển tà, điển trược thì tui sẽ nặng nề lắm. Hèn chi bây giờ mới hiểu thấu cội nguồn. Chánh tà là do tâm mình mà thôi, tâm tui tốt, có ý giúp đỡ người thì nó thanh nhẹ còn tâm tui kỳ thị, chê bai, ghét bỏ thì tui sẽ lãnh hậu quả không tốt do mình tự tạo.
Thủng thẳng tui kể tiếp truyện ông tội hồn này, phải gặp đến bốn lần tất cả mới độ xong. Không kể cái lần tui hổng chịu tiếp ổng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top