Chương 6: "Red flag"?
Trong lúc Hải Vi còn đang ngơ ngác tưởng mình lạc đâu vào cơn mơ,dòng thơ của tác giả nào đó chưa bức khỏi giấc mộng hồng.Bỗng một tiếng chuông reo phá tan bầu không khí kì lạ này
À là tiếng điện thoại của Minh Ánh
Cô vuốt nhẹ trên màn hình,chưa kịp cất lời phía đầu dây bên kia là hàng loạt tiếng mắng chửi.
Đại loại là bảo sao đến tận hơn giờ cơm trưa cô còn chưa về nhà,thấy cũng nhứt nhứt cái đầu rồi nhưng mà chịu chứ chả lẽ bật lại
Cô buột miệng bảo
"Thì con lỡ làm chuyện có lỗi thì phải đền cho người ta chứ mẹ,cũng đâu muốn thế"
Bà Hân bên đầu dây được nước hỏi tới
"Thế nạn nhân nào,người bị lỗi nào nào gì gì đó đó ở đâu,cô giỏi thì dắt về xem xem,đừng có mà nghĩ bà già này già cả rồi muốn nói gì thì nói he"
Minh Ánh chưa kịp thêm câu nào liền bị bà nói thêm một tăng rồi cúp cái rụp
Cô quay sang nhìn Hải Vi nhìn một chập đến khiến người kia cảm thấy gượng gạo mới thôi.
Thôi bỏ qua cái suy nghĩ đó đi
"Để lần sau tôi mời cậu lại bữa cơm nhé,fb hay gì đó cứ gửi qua gmail cho tôi,à còn mai nhớ đến sớm nhé"
Nàng cũng biết ý nên cũng thôi không nhắc gì cả chỉ gật đầu cùng thanh âm à,ừ gì ấy.
Đợi cô về trước thì nàng bỗng nhận được cuộc điện thoại từ cái số đã lâu chưa thấy
Hởn hở,bắt máy
"Ê cu,từ dạo cấp 3 xong cũng thấy không tin nhắn tin ơ đồ ha,đại học xong chắc xóa con nhỏ này ra khỏi bộ nhớ luôn quá nhỉ"
Giọng của quỷ Quỳnh Chi bao lâu vẫn vậy,thứ khác duy nhất ở đây là thời gian thôi.
Kể ra nàng cũng quá vô tâm,vô ý đi cấp 3 xong một cái ,cũng chỉ tập trung hoàn toàn vô môi trường mới này,bỏ quên luôn cả những con người "cũ" ấy ,cũng tưởng chừng đã vứt sâu trong tầng cuối của kí ức nhỏ này.
Hải Vi khẽ bật cười,lí nàng cười chẳng do nội dung câu của nhỏ Chi mới nói đâu.Nàng cười vì đã lâu chưa từng nghe giọng nói từng rất đỗi quen thuộc ấy
"À,ừ cũng bận quá chứ ai muốn đâu,có việc gì gọi ấy"
"Phải có việc gì mới gọi được à,lâu quá không gặp nhớ quá gọi có được không"
Lần nữa nàng bị làm cho tức cười,ừ thì cũng phải nhỉ,chúng ta từng nhắn tin gọi điện nói chuyện thâu đêm suốt sáng,ngủ luôn trong những cuộc video call suốt đêm.Vậy mà chỉ qua vài ba năm,khi gọi lại thì lại hỏi là "có việc gì không?"
Thời gian quả thật đáng sợ đến mức con người ta không nhận ra được sự đáng sợ của nó.
Mà lúc nhận ra cũng đã qua chuyện hơn bao lâu rồi nhỉ?Cũng chả rõ nữa
Hải Vi đáp
"Thế giờ,cô nương công chúa siêu nhân gao hoa hậu hòa bình thế giới muốn nói chuyện gì với tôi ạ"
"Mày đang đâu ấy,bắn định vị đi,nay hoa hậu hòa bình thế giới tương lai sẽ chiêu đãi mày một hôm,cấm từ chối,từ chối tao từ mặt luôn"
Khổ thế,trần đời thứ mà cấm nàng từ chối ngoài ba mẹ thì còn có cả biển giao thông ngoài đường nữa,giờ có cả bạn bè cấm nữa chứ.
Nghĩ một lúc nhiều thứ quá nàng mệt đầu,overthinking với một mình Minh Ánh của nàng đã nhứt nhứt đầu lắm rồi
Vẫn thế mà gửi định vị qua thôi
Chỉ là phía bên kia màn hình điện thoại lại là gương mặt nhăn nhó đến khó coi của ai đó.
"Nhỏ khờ này bị gì mà vào bệnh viện vậy he,còn không nhắn tin gì luôn mình không gọi chắc đem tin này im đến nghẻo luôn quá ha"
Lái xe đến trước cổng ra bệnh viện đã thấy nàng đứng đợi.
Đợi nàng ngồi vững trên yên,Chi mới cất tiếng hỏi
"Bị gì mà đi bệnh viện vậy cu"
Thấy Chi hỏi nàng cũng không ngoài tầm đoán lắm.Nhỏ Chi vốn tính đa nghi và nhạy bén nên cũng chả có gì lạ
"Ừ cũng không có gì,hơi ngộ độc nhẹ"
"Ăn uống chỗ nào ấy mà ngộ độc,hay mày cứ thói ăn mì tôm nhiều quá nên thế à,đã bảo mấy lần rồi,cơm nhà má mày cũng đâu để mày thiếu,không thì con gái lớn rồi cũng biết nấu ăn chứ đâu phải khôn.."
Thấy nhỏ Chi nói dài lan man,nàng thì cứ ai nói nhiều nàng nhứt đầu điên lên được,nghe cứ như mấy bà mẹ già la đứa con hư không nghe lời ấy.
Trực tiếp ngắt lời
"Hoa hậu hòa bình gì ứng xử kém quá,biết người ta mới viện ra thì kiếm gì bồi bổ đi,nói gì còn hơn mẹ tao chửi nữa"
"Thế là ăn uống cái gì mới thế chứ,nói món ra tao còn biết đường mà né"
"Không,tao uống phải đồ hết hạn"
"Má ơi,mắt mày cũng đâu có dán đằng sau lưng,mà bộ uống nhiều lắm hay gì mà vô viện lận"
Lúc này nàng bỗng thấy khó chịu,bụng rỗng kêu ọc ọc nãy giờ,còn chân tay bủn rủn đầu óc ong ong,mà cũng đâu phải nàng muốn thế
Giận quá mất khôn,nàng buột miệng nói
"Không phải tại ai kia bắt tao vào đây,nếu không phải cô ta xinh đẹp đi thì từ hồi đi học mình đã combat luôn rồi"
Nói kể cũng lạ,nói nàng thích cô cũng không đúng,nói nàng ghét cô cũng không đúng nốt.Cô quên nàng trông khi bạn của cô còn nhớ mặt nàng,nhớ rõ tin đồn hồi năm cấp 3 đó.Lấy cớ gì cô còn từng hứa sẽ quay lại mà bỏ nàng đi,chung lớp 3 năm cũng chẳng nhớ gì.Cầm hồ sơ của nàng trên tay cũng chẳng thắc mắc nàng học cùng trường này sao?
Đến nực cười là thế nhưng khi cô cười với nàng,mọi ý niệm xấu xa nàng từng gắn lên người cô trước đó,đều xóa sạch trong phút mốt.
Mà mà mà mà ai biểu tại cô chi,không lẽ gặp ai cô cũng cười cũng cũng cũng bày ra bộ mặt xinh đẹp rạng rỡ cả bầu trời như thế à?
Hải Vi đang miên man suy nghĩ thì lập tức Quỳnh Chi hỏi vặn lại
"Ai,người ta nào,cô ta là ai,who,who,who.Từ từ tới quán rồi nè xuống đi rồi kể tiếp tao nghe"
Nàng tính bảo không có gì đâu nhưng mà sao thoát được nhỏ Chi.Nhỏ đã nghe được gì đó thì có xuống mồ cũng phải đào cho ra chuyện
Biết tính bạn mình như thế nào Quỳnh Chi gọi 2 suất sườn bì chả liền lẹ rốp rẻn.
Xong tiếp gặng hỏi
"Nay hoa hậu hòa bình thế giới tương lai nghiên mình nghe mày kể chuyện ấy,nhanh không tao đổi ý bây giờ"
"Ừ thì mày còn nhớ Minh Ánh hồi trước mà đúng không"
"À tao nhớ,nè đừng nói mày mê con người ta quá làm gì bậy bạ rồi người nhà người ta hạ độc mày hả,sao như phim drama vậy"
"Không phải cô nương,khéo tưởng tượng quá"
"Sao sao kể nhanh coi,mày cứ làm tao bồn chồn theo"
"Tao xin tuyển dụng vô công ty M ấy,xong rồi cũng đi phỏng vấn các kiểu,bữa đó tao cũng ngó sơ qua mấy anh chị tuyển dụng rồi thấy cũng không quá khó nhằn gì"
Lúc này đồ ăn được đem ra,hai nàng mới tạm ngưng một chút nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện
"Thế quái nào ngày đầu lên phòng nhân sự được ban ngay quả HR hướng dẫn với đào tạo người mới là Minh Ánh đó"
"Trời đất quễ thần ơii,cũng hữu duyên quá he,chắc kiếp trước nợ dữ lắm nên người ta đòi mày ấy"
Biết là thế thật nhưng mà nàng vẫn cảm thấy như mình là người thiệt nên tuôn đủ một tràng câu chuyện từ sáng tới giờ
Đáp lại nàng là một câu ngắn gọn
"Red flag chắc luôn"
Nàng hơi ngớ người,thì chuông điện thoại bỗng reo lên
Là mẹ nàng!!!
---------------------------
Thời gian trôi nhanh lắm
Đến lúc ngắm lại
Đã thấy người xuyên suốt đồng hành
Lại trên tuyến đường hành trình khác rồi...
-------
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top