14.03
Ánh mắt của Ai lướt qua những nhóm nhỏ đang tụ tập quanh lối vào, chú ý đến những hộp quà cùng hoa trên tay các cô gái khi đi về phía tủ giày cá nhân của mình.
"Nó đáng yêu lắm đúng không?" Ayumi ré lên bên cạnh cô khi cô ấy giơ hộp chocolate của mình lên, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
Ai ậm ừ đồng ý, mặc dù trong lòng cô không khỏi chế giễu việc Sasaki thậm chí còn không tự làm chúng. Hộp chocolate đó được mua tại một cửa hàng trên đường về, và Ai khá chắc chắn rằng bản thân Ayumi đã chi nhiều tiền hơn cho các nguyên liệu làm chocolate cho Sasaki so với số tiền mà cậu ấy đã mua nó. Không phải những món quà tương xứng cho Ngày Valentine Trắng phải gấp ba lần giá trị tiền tệ của món quà nhận được hay một thứ gì đó nực cười không kém như thế?
Cô cho rằng suy cho cùng, chỉ cần cậu đối xử tốt với cô ấy là được.
Cô thực sự cảm thấy rằng Sasaki ít nhất có thể làm được nhiều hơn một chút. Cô cũng chợt nhận ra rằng mình đang đối xử gay gắt với cậu chàng một cách vô lý, và cô phải tự nhắc nhở mình rằng có lẽ Sasaki cũng không tệ đến thế; rõ ràng cậu ấy khiến Ayumi hạnh phúc, điều đó phải có giá trị.
Có lẽ thế.
"A-Ai-chan!"
Tiếng Ayumi gọi tên cô khiến Ai thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, và cô buộc sự chú ý của mình trở lại thực tại khi tay Ayumi đặt trên khuỷu tay cô, mắt cô ấy mở to ngạc nhiên. Khoảnh khắc tiếp theo, như thể Ayumi chợt nhận ra, cô ấy kêu lên một tiếng đầy phấn khích trước khi kéo cánh tay của Ai nhanh hơn về phía điểm đến của họ.
"Gì thế?" Ai hỏi.
"Nhìn kìa! Ở đó! Trong tủ giày của cậu kìa!" Ayumi trả lời, hào hứng chỉ vào tủ giày của Ai.
Hơi bối rối trước sự hồ hởi của bạn mình, ánh mắt của Ai nhìn theo ngón tay của cô ấy xuyên qua đám đông nhỏ...
Và trái tim cô ngừng đập, chỉ trong một tích tắc.
Bởi vì chắc chắn rằng, được nhét vào chiếc tủ của cô, là một bó hoa hồng - đỏ rực, lộng lẫy và xinh đẹp.
Ai không thể nhớ lần cuối cùng cô nhận được hoa trong đời là khi nào, chứ đừng nói đến những bông hoa trông rực rỡ và đắt tiền một cách phi lý thế. Chắc chắn, mặc dù chưa bao giờ tặng quà cho ai vào Ngày lễ tình nhân, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng nhận được thư tình hoặc chocolate, nhưng điều này... Nó chỉ làm tăng thêm sự bối rối mà cô cảm thấy khi Ayumi tiếp tục kéo cô theo.
Khi họ đến nơi, Ai nhẹ nhàng lấy bó hoa hồng ra khỏi tủ và nhìn chằm chằm vào chúng. Mắt cô quét qua từng bông hoa, dừng lại trước tấm thiệp được giấu bên dưới.
Có khi gửi nhầm thì sao?
Cho đến khi thấy tên của cô - và chỉ tên của cô - được viết một cách trang nhã ở phía dưới. Khi đó, Ai cảm thấy trán mình nhăn lại.
Ai...
"Ai-chan! Cậu đã không nói với tớ rằng cậu đã tặng cho ai chocolate!" Ayumi nói, môi cô ấy kéo dài thành một nụ cười ranh mãnh, còn vỗ tay hào hứng.
Ai lắc đầu và nhìn lại tấm thiệp nằm giữa những bông hoa. "Tớ không—" Trước khi cô có thể nói hết câu, những từ đó đã tắt lịm trong cổ họng.
Đó là một lời nói dối bởi vì cô đã tặng chocolate cho ai đó.
Cô đã đưa cho anh hộp chocolate chết tiệt đó khi anh ra khỏi cửa, và cô đã nói với anh rằng nó chẳng có ý nghĩa gì - rằng anh không nên nghĩ quá nhiều về nó - mặc dù sâu thẳm bên trong, cô luôn mong chờ. Ánh mắt cô dừng lại ở tên của chính mình, dạ dày quặn lên một cách khó chịu, và cô tự nhắc nhở mình rằng nếu Conan là người tặng bó hoa này cho cô, thì điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Họ là bạn bè và không có gì khác. Anh không quan tâm, và cô không đủ khả năng để làm mọi thứ phức tạp hơn hiện tại.
Hơn nữa, cô khá chắc chắn đó không thể là Conan; anh không có một chút tế bào lãng mạn nào trong cơ thể.
"Cậu nghĩ nó là của ai?" Ayumi hỏi, những ngón tay của cô ấy lướt nhẹ trên những cánh hoa, mắt đảo qua giữa Ai và bó hoa. "Chắc là từ một trong những người hâm mộ bí mật của cậu phải không?"
Ai cắn môi, cố gắng rời mắt khỏi những bông hoa và nhìn lên Ayumi. Lắc đầu, cô nuốt xuống vị đắng dâng lên trong miệng. Điều này thật ngu ngốc. Tất nhiên anh không có hứng thú với cô. Nhưng cô chắc chắn sẽ khiến anh phải trả giá cho trò đùa này. "Tớ không-"
"Này." Giọng nói quen thuộc của Conan khiến tim cô đập thình thịch và tức giận cùng lúc. Ai nhanh chóng quay đầu lại, Conan tiến đến với bàn tay đút trong túi quần. Đôi mắt xanh xuyên thấu của anh chạm vào mắt cô, biểu cảm trên khuôn mặt anh thật khó hiểu khi anh nói với một chút thích thú. "Ai đó cũng tặng hoa cho bà cô già mắt lờ đờ hay ngáp này sao?"
"Conan!" Ayumi mắng nhẹ, đập vào vai anh.
"Đùa thôi," anh nói ngay lập tức, nhếch mép cười nhanh với cô.
Ai cảm thấy mình cau có, mắt cô hơi giật giật khó chịu.
Tên khốn khiếp này.
" Cậu vui lắm phải không?" Ai hỏi, giọng cô trầm xuống khi quan sát bọn trẻ—liệu chúng có thể còn được coi là trẻ con vào thời điểm này không?—rẽ vào góc phố và biến mất sau một tòa nhà khác. Mặt trời vẫn còn cao trên bầu trời, nhưng bóng của các tòa nhà đã bắt đầu xâm chiếm mặt đường, thời tiết đã dịu đi đáng kể kể từ khi họ rời trung tâm thương mại.
"Ý cậu là sao?" Conan hỏi một cách ngây thơ, giọng điệu không để lộ điều gì, khiến cô quay sang nhìn. Và rồi, như thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, anh nhìn đi nơi bọn trẻ rời đi. Hai tay anh đút vào túi quần, một chân chống lên khi anh dựa lưng vào tường.
Cô nheo mắt khi ánh mắt của họ gặp nhau, nâng bó hoa lên—bó hoa mà cô đã mang theo cả buổi chiều trước sự nài nỉ của Ayumi mặc dù cô đã định ném nó đi—vào mặt anh. "Cậu biết tớ muốn nói gì mà, nhóc con."
Anh bật ra một tiếng cười, đảo mắt, lấy những bông hoa ra khỏi tay cô và cẩn thận ôm chúng trong vòng tay của mình. "Do cậu đã đưa tớ hộp chocolate. Đừng nói với tớ là cậu không mong đợi điều này."
"Tớ đã bảo cậu đừng nghĩ quá nhiều về nó," cô nói, cố tỏ ra khó chịu, nhưng cách môi anh nhếch lên thành một nụ cười và cách mắt anh ánh lên vẻ thích thú khiến cô khó giữ được biểu cảm trên khuôn mặt. "Nó không có nghĩa là lãng mạn." Đôi má cô chợt nóng bừng, quay gót bước đi.
"Ừ, thì, tớ chưa bao giờ là một người biết lắng nghe." Anh đi theo, bước nhanh hơn để sóng vai bên cạnh cô, và không hề báo trước, anh đưa tay ra, những ngón tay nắm quanh cổ tay cô.
Cô cứng người, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn bình thường một chút, và cô buộc mình không phản ứng trước sự đụng chạm của anh—vài hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Đôi khi, anh quá ngọt ngào đến mức khiến cô xúc động; Tuy hầu hết thời gian, anh luôn là một tên ngốc không biết gì, không thể nói chuyện với các cô gái và dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài những vụ án.
"Bởi vì cậu là một tên ngốc cứng đầu không chịu nghe lý lẽ. Bây giờ hãy thả tớ ra trước khi có người nhìn thấy và những tin đồn lại bắt đầu nổi lên," cô đáp lại với một cái cau mày nhẹ.
Cười khúc khích, tay anh hơi siết chặt cổ tay cô, ngón tay cái xoa tròn nhẹ nhàng lên làn da mềm mại ở cổ tay trong của cô. Trong một giây đó, cô cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, phải tự ép mình thở ra bình thường, và cô lờ đi cảm giác phập phồng và sự đụng chạm của anh gây ra cảm giác ngứa ran dễ chịu lan khắp cơ thể cô.
"Tớ không nghĩ là cậu cũng quan tâm đến những tin đồn," anh thì thầm.
"Tớ không," cô trả lời thẳng thừng không một chút do dự.
"Tốt. Bởi vì dù sao thì đây cũng là nơi mà tớ luôn muốn đi cùng cậu," anh nói, và trong một khoảnh khắc, nụ cười của anh dao động, như thể đang lo lắng, trước khi anh nhìn xuống cách anh nắm tay cô. Biểu cảm của anh dịu đi một chút, và khi ánh mắt anh liếc nhìn cô, một nụ cười khác thay thế nụ cười tự mãn thường thấy. "Tớ đã đặt chỗ trước rồi."
Chẳng lẽ tên ngốc này không nhận ra hôm nay là ngày gì sao?
Trước khi cô kịp từ chối lời mời, anh đã kéo nhẹ và dẫn cô đi về phía trước, những ngón tay anh lướt trên mu bàn tay cô; cô lại cho phép nó xảy ra bất chấp sự miễn cưỡng của chính mình.
Mười lăm phút sau, họ đã đến một con phố nhỏ; yên tĩnh và khiêm tốn, dấu hiệu duy nhất cho thấy có một nhà hàng ở đó là tấm biển nhỏ phát sáng treo cạnh cửa trước và mùi thức ăn thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Khi họ bước vào - tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô - chiếc chuông trên đầu họ kêu leng keng vui tai, và chỉ trong vài giây, một nữ nhân viên xuất hiện. Không ai có tthể không chú ý đến cách mà đôi mắt cô ấy lướt qua họ một cách tò mò trước khi quay trở lại với lấy quyển menu ở bên cạnh quầy tiếp viên.
Có lẽ việc một cặp học sinh trung học - vẫn còn mặc đồng phục - bước vào một nơi như thế này không phải là điều bình thường; mặc dù không quá mức cao cấp, nhưng chắc chắn là giá cao hơn mức thông thường đối với độ tuổi của họ. Cô cảm thấy vai mình hơi thả lỏng, và mặc dù cô tự nhủ rằng mình không quan tâm đến việc bị những người quen biết nhìn thấy, nhưng cô vẫn nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Nữ nhân viên mỉm cười lịch sự và dẫn họ đến một chiếc bàn trống gần cửa sổ; một ngọn nến đặt trên mặt bàn, lung linh yếu ớt. Chỉ đến khi Ai chuẩn bị ngồi xuống, Conan mới buông tay khỏi cô, và ngay lập tức, cô thấy mất mát vì bỏ lỡ cảm giác thoải mái khi tiếp xúc ấy. Anh cẩn thận đặt bó hoa lên bàn trước khi ngồi xuống ghế đối diện với cô.
Ai đợi cho đến khi nữ nhân viên biến mất, cô hướng sự chú ý của mình qua bên kia cái bàn, nhướng mày thắc mắc. "Đây không phải là loại nhà hàng mà cậu thường đặt trước."
Anh nhún vai, cầm lấy một quyển thực đơn, mở nó ra, mắt lướt qua một lúc trước khi ánh mắt anh dừng lại ở người cô. "Có lẽ thế." anh nói, nở một nụ cười ngây thơ với cô - một nụ cười mà cô đã nhìn thấu.
Sau rất nhiều năm làm bạn, họ hiểu nhau như một cuốn sách; cô biết mọi sắc thái nét mặt của anh. Vậy tại sao anh lại rất vui về điều này? Cô đã tặng anh chocolate một tháng trước và bảo anh đừng nghĩ nhiều. Ròi sau đó anh đánh bạo tặng một bó hoa ở nơi công cộng—mặc dù không ai biết đó là từ anh ấy—và đặt chỗ trước—rõ ràng là trước vì nhà hàng đã kín chỗ—vào Ngày Lễ Tình nhân Trắng.
Nhưng vì cái gì cơ chứ?
Một buổi hẹn hò? Đó có phải là một trò đùa nào đó không? Hay anh không coi cô là người khác giới?
Ý nghĩ cuối cùng khiến cô đau đớn hơn những gì cô muốn thừa nhận, và trước khi cô có thể ngăn nó lại, cơn giận bắt đầu sôi sục trong cô. Thậm chí sau ngần ấy năm, cô không bao giờ có thể quen với khả năng ảnh hưởng đến cô dễ dàng như vậy của anh. Lẽ ra cô phải quen với nó rồi; họ đã là bạn - đối tác - trong nhiều năm, và anh chưa một lần tỏ ra quan tâm đến cô. Vậy tại sao nó vẫn làm phiền cô sau ngần ấy thời gian?
Cắn chặt môi, cô nuốt xuống cơn giận. Theo logic, cô biết đó không phải là lỗi của anh. Tuy nhiên, cô đã sai khi hy vọng rằng điều gì đó giữa họ có thể hơn thế nữa?
Conan hẳn đã nhận thấy cô căng thẳng như thế nào, bởi vì anh chống tay lên bàn và cúi người về phía trước, một tia lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt. "Này. Cậu không sao chứ?"
Thở dài, cô nhún vai trước khi đảo mắt ra ngoài cửa sổ. Vô số cặp đôi đang đi dạo dọc theo các con phố, nhiều người còn ôm bó hoa, cười nói vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ. Ngực cô đau nhói.
Là một cô gái trẻ tuổi đầy nhiệt huyết thật mệt mỏi.
Cô hít một hơi, buộc mình nới lỏng hai bàn tay đang nắm chặt để mân mê mép thực đơn trước khi nhìn vào mắt anh lần nữa. "Không," cô nói, giọng nhẹ nhàng hơn nhiều so với cô tưởng. "Tớ nghĩ mình nên đi thôi."
Lông mày anh nhíu lại. "Tại sao?"
"Tớ—" Cô ngập ngừng tìm kiếm một cái cớ. Khi sự im lặng kéo dài một cách ngượng nghịu giữa họ, cô cảm thấy tội lỗi lại bắt đầu trỗi dậy. Đó không phải là lỗi của anh, cô biết điều đó. Nhưng cô cũng không thể ở lại. Cô biết cô sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn - cho chính cô, cho anh, cho tình bạn của họ - nếu cô ở lại và nói bất cứ điều gì, nhưng... "Tại sao cậu lại đưa tớ đến đây?"
Anh chớp mắt, dường như bị bất ngờ trước câu hỏi của cô. "Bởi vì đây là một nhà hàng mà bố và mẹ hay nói đến đấy."
"Cậu hiểu tớ muốn hỏi mà. Tại sao chúng ta ở đây? Vào Ngày Valentine Trắng?." Ai đảo mắt, khịt mũi khó chịu. "Bạn biết Vanlentine Trắng là gì, phải không? "
Conan hơi cau mày, nhìn sang một bên trước khi ánh mắt trôi đến bó hoa hồng mà anh đã tặng cho cô trước đó, tay đưa lên xoa cổ. Cuối cùng anh trả lời một cách cẩn thận, không có một chút trêu chọc hay chế giễu nào trong giọng nói. "Chà..." anh lẩm bẩm với một chút không chắc chắn. "Tớ biết."
Mặc cho việc nuốt cục nghẹn trong cổ họng khó khăn như thế nào, cô vẫn cố gắng nói ra. "Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?"
Có điều gì đó giống như bị tổn thương thoáng qua khuôn mặt anh, nhưng nó đã biến mất trước khi cô có chắc liệu cô có thực sự nhìn thấy nó hay không, ánh mắt cô lại rơi xuống thực đơn. Vài giây im lặng trôi qua trước khi anh hắng giọng, và cô chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì anh định nói. Nhưng thay vào đó, anh nắm lấy tay cô. Một lần nữa, sự đụng chạm của anh thật ấm áp, bất chấp những vết chai trên đầu ngón tay và lòng bàn tay của anh, cô cảm thấy như được an ủi.
"Nghe này," anh nói nhẹ nhàng, "tơ tưởng mình đã biểu hiện quá rõ ràng với bó hoa và lời mời ăn tối. Hay nó không rõ ràng bởi vì nó rõ ràng là hơn gấp ba lần?"
"K-Kudo-kun?" cô thì thầm khi cô quay mặt về phía anh, tim đập thình thịch và đầu óc quay cuồng.
"Chết tiệt." Conan cười khúc khích khô khốc. "Cậu biết là tớ không giỏi mấy thứ này mà. Cậu biết mà, vì về mặt kỹ thuật thì tớ đang ở độ tuổi giữa hai mươi, nhưng..."
Đôi môi cô hơi hé mở, nhưng không thốt ra được lời nào. Cô có thể cảm thấy má mình nóng lên vì xấu hổ, từ vẻ mặt anh rằng phản ứng của cô khiến anh không thoải mái. Thật không may, bộ não của cô từ chối làm việc, nó quá choáng ngợp với hàm ý tình huống này.
"Điều tớ đang cố nói là..." anh chậm rãi, ánh mắt dán chặt vào đôi bàn tay đan vào nhau của họ, ngón tay cái của anh lướt nhẹ trên mu bàn tay cô. "Em thật đặc biệt, Haibara. Với anh. Và anh biết điều này là bất ngờ đối với em, nhưng nó đã ở trong tâm trí anh một thời gian rồi."
Cô mong đợi anh sẽ nở nụ cười nhếch mép đặc trưng của mình và nói 'đùa thôi' như cô đã từng - thực tế, đó là điều cô đã làm vào tháng trước. Nhưng khi vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc và chân thành, cô nuốt khan, không biết phải nói gì. Cô là kiểu người tàn nhẫn và pha trò như vậy, nhưng cô biết anh không phải như vậy.
Anh tự cao tự đại, nhưng trung thực đến mức có lỗi.
"Nhưng không có gì phải thay đổi giữa chúng ta," anh trấn an cô một cách lặng lẽ, nghiêm túc. "Anh biết chúng ta đã là bạn hơn nửa cuộc đời—ít ra thì cuộc đời này—nhưng anh không thể tưởng tượng cuộc sống của mình mà không có em trong đó. Vì vậy, ngay cả khi em không cảm thấy như vậy—"
"Tám năm," Ai buột miệng trước khi cô kịp nhận ra mình sắp nói gì.
Ngay lập tức, cô dừng lại, còn anh đứng sững tại chỗ và bối rối nhìn cô. "Huh?"
Cô có thể dễ dàng chuyển hướng cuộc trò chuyện, thay đổi chủ đề và giả vờ như nó không hề xảy ra, nhưng có điều gì đó trong cách anh nhìn cô khiến cô dừng lại. Không phải là cô có thể giải thích chính xác tại sao, nhưng có điều gì đó mãnh liệt trong đôi mắt anh - xanh, sắc và sáng - khiến cô muốn trả lời thành thật. Vì vậy, thay vì che giấu cảm xúc của mình như cô đã làm từ rất lâu, cô đã ném sự thận trọng đó đi.
"Đó là khoảng thời gian mà em đã cảm thấy như vậy," cô thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt anh. Máu dồn lên tai cô khi nhìn thấy sự nhận thức hiện lên trong mắt anh.
"Đợi đã, đợi đã," anh thì thầm, bàn tay không giữ lấy cô luồn qua tóc mình. "Đó là... Chúng ta... Ehhh?"
Anh bối rối đến mức môi cô không khỏi nhếch lên. Tay anh vẫn đặt trên tay cô, và cô phải thừa nhận rằng thật dễ chịu khi có anh ở gần cô như vậy. Họ tranh luận, bất đồng hay cãi vã bao nhiêu cũng không quan trọng vì suy cho cùng, không ai hiểu cô hơn anh, kể cả bản thân cô.
Anh dường như luôn hiểu cô—để nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài của cô và tìm thấy mọi bất an tiềm ẩn bên trong. Và bất chấp điều đó, anh không bao giờ phán xét hay chỉ trích cô hoặc khiến cô cảm thấy xấu hổ.
"Chúng ta đã biết nhau tám năm," anh tiếp tục, chậm rãi như thể não anh vẫn đang xử lý những gì cô nói. "Haibara..." Giọng anh nhỏ dần khi anh đưa tay vuốt mặt với một tiếng thở dài.
"Không đủ thời gian sao?" cô trêu chọc.
"Không!"
Cô không thể ngăn khóe miệng cong lên thành một nụ cười. "Phải không?"
Anh không thể tìm được từ thích hợp, một vệt ửng hồng trên má anh. Sau đó, như thể chợt nhận ra điều gì đó, một tiếng rên rỉ thoát ra khi anh ngã người ra sau lưng ghế. "Sẽ không thay đổi, phải không?"
"Có lẽ là không," cô đồng ý. Nếu cô thành thật, cô thích cách mọi thứ diễn ra giữa họ; cả hai đều hài lòng với mối quan hệ của mình và cảm thấy thoải mái với vị trí hiện tại. Thật an ủi khi có một người hiểu cô hơn bất kỳ ai khác trong cuộc đời cô.
"Và em không chỉ đùa thôi chứ?" Anh nhìn cô hoài nghi, nhưng đầy hy vọng, và điều đó khiến cô muốn cười. Có lẽ cô đã thú nhận quá nhiều sai lầm với anh.
"...Anh có muốn không?" cô hỏi, tay cô chạm vào tay anh, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
"DĨ nhiên." Đôi mắt anh dịu lại, anh khẽ thở dài trước khi một tiếng cười thoát ra khỏi môi. "Anh luôn muốn như thế."
Một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt cô. "Anh đúng là một tên ngốc."
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top