Chap 13,14,15
Chương13: Lo lắng cho cô làm gì
Lăng Bắc Hàn cất bước đi lên, Úc Tử Duyệt
theo bản năng lùi lại phía sau, lo sợ anh làm
gì đó với mình! Đêm hôm khuya khoắt,
đường đường một người đàn ông cao lớn
như anh muốn làm gì với cô cô cũng không
có cách nào chống cự. "Đồ dê xồm, chú......." "Câm miệng! Đừng quấy rầy lính của tôi
nghỉ ngơi, họ mệt cả ngày rồi!" Lăng Bắc
Hàn rất muốn nói, cả ngày nay anh cũng
mệt mỏi lắm rồi, đêm hôm khuya khoắt
dựng lều, đun nước nóng cho cô, cô còn
không biết điều mắng anh là đồ dê xồm? Mình cũng thật sự uống nhầm thuốc rồi, lo
lắng cho cô ta làm gì! Dưới ánh đèn, thấy anh hung tợn trừng mắt
nhìn mình trống ngực cô chợt căng thẳng,
Úc Tử Duyệt bị sợ đến rụt người lại, "Đêm
nay bỏ qua cho chú trước đã!" Cô cũng
không quên thở phì phò trừng mắt lườm
anh một cái, ngay sau đó bỏ đi vào lều. Mình còn phải giặt quần áo nữa đấy. Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ sao nhóc con này
không đi ngủ đi còn lách ca lách cách ở
trong đấy làm gì, đẩy cửa thì thấy cô đang
đứng bên bồn lớn, một tay cầm xà phòng,
một tay đang cầm áo ngực màu trắng vò
vò..... Động tác cũng lưu loát, chịu khó, xem ra
cũng hay làm chuyện này rồi. Nhóc con này cũng không đến mức được
chiều sinh hư. "Cô nhỏ tiếng một chút! Giặt xong thì về lều
trại ngủ đi, đừng làm phiền lính của tôi!"
Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói xong, xoay
người ra khỏi lều. "Hung dữ cái gì chứ!" Cô lầm bầm nói, thở
phì phò ra sức chà chà vò áo ngực cup B,
"Rõ ràng người ta bị chú nhìn thấy hết mà
còn quát to hùng hồn như thế!" Càng nghĩ
càng thấy tức. Dù gì mình cũng còn là một cô gái nheo
nhẽo, vậy mà bị một lão già thấy sạch bách
rồi, bảo sau này mình làm sao còn dám đi
lấy chồng đây! Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt Mộ Lệ
Phàm khiến trong lòng Úc Tử Duyệt càng
phiền muộn hơn, chỉ có thể trút giận lên
quần áo! Không bao lâu, giặt sạch sẽ xong
một bộ đồ lót, một áo T-SHIRT, còn có một
bộ quần áo xung kích kiểu đồ thể thao, một mình bê cả chậu quần áo đi tìm dây phơi
quần áo ở trong đơn vị rồi treo lên. Trở lại lều, lấy điện thoại di động trong túi
ra, thấy có mấy tin nhắn của Lệ Mộ Phàm
gửi đến, cô giận dỗi không thèm đọc xóa
sạch luôn. Có lẽ cũng chính vì giận dỗi trong lúc nhất
thời như thế, mà bọn họ đã để lỡ mất cơ
hội...... *** Trời còn chưa sáng hẳn. Ráng mây phía
Đông vừa mới dâng lên một luồng đỏ ửng,
nhóm lính đã lần lượt thức dậy, nhìn lên
dây phơi quần áo đột nhiên ở đâu xuất hiện
một đống quần áo của phụ nữ. Mới sáng
sớm, mọi người đã ở đó đoán bóng đoán gió ầm lên. "Sao lại có quần áo của phụ nữ ở đây?" "Chẳng lẽ chị dâu Trương đến thăm chính
trị viên Trương hả?" "Không phải, cậu xem size nhỏ thế này mà
là của chị dâu Trương sao...." "Tiểu tử cậu thiệt là, đồ quỷ!" "Bíp, bíp, bíp......" Lúc này, tiếng còi báo
khẩn cấp vang lên, binh lính còn đang đùa
giỡn nhanh chóng tập họp. Không tới năm
giây, bốn năm trăm người đã tập hợp xong. Ngậm còi nhìn đoán thời gian, cả người
Lăng Bắc Hàn nghiêm như cây tùng đứng
đó. Thời gian vừa đúng, anh ngẩng đầu lên,
sau đó tất cả liên đội bắt đầu theo thông lệ
điểm số. "Một, hai, ba, bốn......" Sáng sớm từng đợt
âm thanh vang vọng mà chỉnh tề phá tan
bầu không khí yên tĩnh, chấn động đến bầy
chim nghỉ chân không biết từ đâu bay ra tụ
thành đàn bay về phía bầu trời bao la trong
xanh rộng lớn. Úc Tử Duyệt bị âm thanh to của đám lính
đánh thức, "Ưm.....Ồn ào quá....." Lười
biếng trở mình qua lại ở trên giường mấy
lần, cô ngáp một cái rồi thở phì phò nói mà
vẫn chưa muốn dậy. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân lộp cộp
làm cô hoàn toàn tỉnh táo, mặc váy ngủ,
khoác áo khoác, ra khỏi lều trại, nhìn thấy
nhóm lính đã chạy vào lối đi bộ, chắc là đi
tập luyện buổi sáng đây. "Úc Tử Duyệt!" Lúc này, một giọng nói to
vang lên, trông thấy một người lính rất quen
mặt, người lính đó thật thà đàng hoàng đi
đến chỗ cô. Đầu nhỏ của cô nghĩ tới nghĩ lui cả buổi mà
vẫn không nhớ ra vị này là ai. "Không nhớ tôi là ai à? Chính là Lục Khải
bị cô lừa lần trước đây!" Lục Khải nhìn cô
chằm chằm, trầm giọng nói. Ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ to bằng bàn
tay của Úc Tử Duyệt lập tức hiện lên hai vệt
ửng hồng xấu hổ..
Chương14: Hiểu lầm anh
Ối! Mất mặt quá! Không ngờ lại có thể gặp được anh lính thật
thà đáng yêu này! Úc Tử Duyệt cảm thấy
rất xấu hổ, lần trước mình đúng thật là đã
lừa anh ta! Không giống như Lăng Bắc
Hàn, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn khi đã
lừa gạt một anh lính dễ thương và đàng hoàng như thế này! Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng,
Úc Tử Duyệt cười khúc khích nhìn Lục
Khải, "Ha ha.....Anh lính này, tôi.....Lần
trước tôi tạm thời có chuyện.....Á mà này!
Sao anh không đi chạy bộ? Có phải dậy
muộn đúng không?" Úc Tử Duyệt nói tới nói lui liền chuyển đề tài, nghiêm mặt có vẻ
như trách cứ mà nói với Lục Khải. "Ai, ai dậy muộn đâu chứ! Sáng sớm tôi đã
dậy rồi, tôi là ban cấp dưỡng, chịu trách
nhiệm nấu cơm cho anh em mà!" Lục Khải
luôn cảm thấy khó chịu khi người khác nói
mình lười biếng, vội vàng phản bác, rất
nhanh đã quên luôn việc còn đang chất vấn Úc Tử Duyệt. "Hơn nữa, nếu có dậy muộn cũng đã bị
doanh trưởng của bọn tôi phạt đi tư thế
hành quân từ lâu rồi !" Lục Khải trợn mắt
nhìn Úc Tử Duyệt thở hồng hộc nói. "Được rồi, được rồi, tôi đã hiểu lầm anh, tôi
thật sự xin lỗi anh!" Úc Tử Duyệt bắt chước
giọng điệu của Lục Khải, càng không ngừng
cúi đầu khom lưng chịu nhận lỗi với Lục
Khải. "Thì ra đêm qua là cô tắm à, làm tôi sợ
muốn chết. Thảo nào, tôi thấy lạ, không biết
tại sao doanh trưởng lại ngủ suốt đêm ở trên
xe vật tư, không ngờ anh ấy nhường lều cho
cô!" Lục Khải hơi đau lòng dùm cho doanh
trưởng của bọn họ, nhíu mày nói với Úc Tử Duyệt, trong giọng nói còn mang chút oán
trách. "Cái gì? Anh biết đêm qua tôi tắm á...." Úc
Tử Duyệt mờ mịt nhìn Lục Khải, khuôn
mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức khôi phục
tỉnh táo. "Đúng vậy, tôi đi tiê......À đi nhà vệ sinh thì
nghe thấy tiếng cô la hét lên ầm ĩ, tôi còn
tưởng rằng là ma nữ nữa ấy!" Lục Khải nói
xong đi đến bên giếng nước. "Vậy người đêm qua trốn ngoài cửa sổ rình
tôi là anh hả?" Úc Tử Duyệt hét to chạy đến
chỗ Lục Khải hỏi. "Cô bé à! Ai thèm nhìn trộm cô! Đừng có
hủy đi danh tiết của tôi! Tôi còn phải lấy vợ
đấy!" Bị đổ oan như vậy, Lục Khải nóng
nảy trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt đang tức
đỏ mặt hét với mình. Úc Tử Duyệt biết Lục Khải thật thà sẽ
không làm chuyên hạ lưu này, chẳng qua là
cảm thấy có lẽ mình đã đổ oan cho Lăng
Bắc Hàn, trong lòng hơi có chút chút xấu
hổ, lại nghĩ tới Lục Khải nói anh ngủ suốt
đêm ở trên xe vật tư...... Sao lại đối xử tốt với mình như thế chứ? "Ha ha....Tôi sai rồi, tôi biết anh là người tốt
mà, ha ha....." Úc Tử Duyệt cười đùa nói
xin lỗi với Lục Khải, di chuyển bước chân
chạy đến dây phơi quần áo, rút lấy quần áo
đã khô của mình xuống. Thật mất mặt, vừa nãy chắc đã bị anh lính
này nhìn thấy rồi, mình phải ra khỏi đây
nhanh mới được. Úc Tử Duyệt không nói gì với Lục Khải
nữa, vội vàng chạy vào lều, nhanh chóng
thay quần áo khô, nhanh chóng thu dọn sửa
sang lại ba lô của mình. "Lộp cộp....Lộp cộp......." Tiếng bước chân
chỉnh tề có lực từ xa truyền đến gần. Trong
lòng Úc Tử Duyệt kêu to không ổn rồi. Lo
sợ lại bị Lăng Bắc Hàn nhìn thấy rồi đuổi cô
đi về theo tuyến đường từ Tứ Xuyên đến
Tây Tạng. Cô không nhịn nổi cảm thấy Lăng Bắc Hàn
này thật khó hiểu, tại sao cứ bám lấy mình
không buông? Vác theo hành lý, hùng hồn bước ra khỏi
lều, cô không tin ở trước mặt nhiều binh
lính như vậy mà anh ta có thể làm gì cô! "Nghiêm! Nghỉ! Bên trái quay! Lấy liên đội
làm chuẩn, các liên tự về nơi đóng quân của
mình!" Từng hàng binh sĩ mặc trang phục
màu xanh lá giống như cây tùng đứng trên
mặt đất bằng. Sau tiếng nói vang vọng có
lực của Lăng Bắc Hàn vang lên, binh lính chân bước chỉnh tề đi về nơi đóng quân của
từng người. Úc Tử Duyệt rón ra rón rén đeo ba lô lên
lưng, len lỏi vào trong đội ngũ cố ý muốn lẩn
tránh đôi con mắt sắc bén như chim Ưng
của Lăng Bắc Hàn, lủi đi về phía con đường
lớn. "Huýt!" Tiếng còi to chẳng xa lạ gì bỗng
chốc vang lên, Úc Tử Duyệt theo bản năng
dậm chân đứng nghiêm lại
Chương15: Thả cô đi
Thân thể nhỏ bé vì tiếng còi vang vọng này
mà chấn động giật nảy người lên như lần
trước! Không phải là ông chú già đó chứ? Úc Tử Duyệt thầm hô to không ổn, mặc dù
biết là hiểu lầm anh, nhưng mà lúc này
muốn cô bỏ hết mặt mũi nhận lỗi với anh ta
thì thà cô bỏ chạy cho xong! "Định đi đâu?" Lăng Bắc Hàn không ngờ
nhóc con này trời vừa mới sáng đã muốn
chuồn êm rồi, trầm giọng quát lên với bóng
lưng cô. Sặc! Thật sự là ông chú già! Lòng Úc Tử Duyệt lại hô không ổn, chẳng lẽ
anh ta định gọi người bắt mình về như lần
trước! Thật là còn quản nhiều hơn cả ba
mình nữa, ai da! "Chú....Ha ha....." Cô xoay người lại nhìn
Lăng Bắc Hàn ngượng ngùng cười cười. Khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay bị phơi nắng
thành màu lúa mì mang theo nụ cười, Lăng
Bắc Hàn nhìn cô, trong đầu lại bất giác hiện
lên hình ảnh " Kiều diễm như hoa" của đêm
qua..... "Quay về cho tôi!" Lăng Bắc Hàn mở miệng
hét lên như muốn xóa bỏ cảnh không nên
nghĩ trong đầu đi. Bàn tay to lớn bắt lấy
cánh tay cô, kéo thân người nhỏ nhắn lí lắt
đi nhanh đến lều trại. "Này! Chú! Chú thả tôi ra coi!" Úc Tử
Duyệt tức giận hét to, không biết rốt cuộc
cái tên lính thối này muốn thế nào! Cô cũng
chỉ là một hành khách đi du lịch bình
thường thôi, có đi bộ đến Tây Tạng thì mắc
mớ gì đến anh ta chứ? Đám binh sĩ ngồi dưới đất ở phía xa nhìn
doanh trưởng mặt sắt của họ đang lôi lôi
kéo kéo với một cô bé, không khỏi trợn to
mắt nhìn. Thậm chí ở trong lòng nghi ngờ cô bé này
có quan hệ thế nào với anh. "Tên lính xấu xa! Sao chú cứ bám lấy tôi
không buông thế hả? Rốt cuộc tôi đã chọc gì
tới chú?" Anh bị cô kéo vào lều, Úc Tử
Duyệt không vui hét to với anh. Vì anh mà hai ngày nay cô đã làm chậm trễ
quá lâu cuộc hành trình rồi! Lăng Bắc Hàn đưa lưng về phía cô, cúi
người đứng bên giường, mở ra cái chăn bị
cô gấp chẳng ra hình dạng gì. Động tác của
anh nhanh nhẹn tỉ mỉ xếp lại từng nếp gấp,
căn bản không để ý tới Úc Tử Duyệt. Cô ngạc nhiên nhìn anh gấp cái chăn lộn
xộn trên giường thành ra góc cạnh rõ ràng,
ngay ngắn vuông vắn như miếng đậu phụ. Ôh! Thiệt là khâm phục nha! Trong lúc
nhất thời quên luôn cơn tức giận. "Đi về nhà đi, đừng chạy theo người ta
tham gia hành trình nguy hiểm này
nữa!" Lăng Bắc Hàn dọn giường xong,
xoay người lại, nhìn cô trầm giọng nói. "Không phải tôi hùa theo người ta mà tôi bị
thất tình, tôi tới đây để lưu đày không được
sao? Hơn nữa, chuyện này thì có liên quan
gì đến chú? Ba mẹ tôi còn không quản tôi,
sao chú lại quản tôi?" Úc Tử Duyệt ngẩng
đầu, nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn tức giận nói. Những câu này khiến Lăng Bắc Hàn không
thể phản bác. Đúng vậy, anh quản cô làm
gì? Dựa vào cái gì mà quản? Trong lòng trỗi lên nỗi buồn phiền, anh lạnh
lùng liếc nhìn lại cô, "Lập tức cút ngay!"
Anh không khách khí chút nào lạnh lùng
gầm nhẹ nói, bàn tay to chỉ ra ngoài cửa. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh như
hắc ám, cộng thêm ánh mắt hung dữ, còn có
cả chữ "cút" nữa, trong lòng không hiểu
sao thấy vô cùng tủi thân. "Cút thì cút, ai thèm! Lính thối, hung dữ
như thế, thảo nào không tìm được vợ......"
Úc Tử Duyệt đeo túi lên lưng lẩm nhẩm nói
thầm một câu, ngay sau đó nhanh chóng vọt
ra khỏi lều trại. Lăng Bắc Hàn sững sờ tại chỗ vì câu nói
cuối cùng của cô, rất lâu không kịp phản
ứng, cho đến khi tiếng quát tháo của cô
truyền vào từ ngoài cửa: "Anh Lục, hẹn
gặp lại! Sau này có đến thành phố A thì nhớ
đến tìm tôi chơi nhé......" Chỉ chốc lát sau giọng nói vui sướng kia đã biến mất. Khóe miệng Lăng Bắc Hàn giương lên chút
ý cười tự giễu, nhận thấy đúng thật là khi
không mình lại xen vào việc của người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top