Chương 319: Bà ta đã nhận được dạy dỗ
Thương Tình cảm thấy bị nhục nhã, chỉ ngủ với một mình anh thì có gì đáng cười?
Đời trước, tuy cô sống đến năm ba mươi tuổi nhưng không chạy trốn thì chính là bị bắt về nghiên cứu, kinh nghiệm sống, ngoại trừ một mặt u ám, những thứ khác đều ít đến mức đáng thương.
Cô không hiểu việc kết bạn, sẽ không tiếp xúc với người khác, không hiểu nhân tình thế sự, không có nhu cầu xã giao, cô chỉ ngủ với một người thì có gì đáng cười!
"Anh cười cái gì?"
Giọng nói của cô vô cùng nguy hiểm, hai mắt sắc bén nhìn theo anh.
Phong Khải Trạch sắp cười chảy cả nước mắt, ôm người phụ nữ mình yêu, nghe thấy cô trong hai đời chỉ yêu một mình anh, hơn nữa chỉ có một người là anh, loại cảm giác thỏa mãn này, người khác sẽ không hiểu.
Anh đột nhiên cảm thấy rất may mắn, anh biết mình may mắn hơn người khác, cho dù đầu thai hay là cuộc sống, đều có thể dùng từ thuận buồm xuôi gió để hình dung, nhưng cho đến bây giờ, chưa có giây phút nào anh lại cảm thấy mình may mắn như thế, đời trước và cả đời này, anh đều hoàn toàn có được tất cả con người cô.
"Anh chỉ vui vẻ mà thôi."
Phong Khải Trạch dùng sức hôn lên mặt Thương Tình một cái, đổi lấy ánh mắt ghét bỏ của cô, anh đắc ý như thế khiến Thương Tình rất không vui, cô có chút buồn bực.
"Chẳng lẽ không phải anh chỉ có một lần sinh hoạt tình dục thôi à? Anh có gì mà tự hào?"
Phong Khải Trạch dở khóc dở cười, cắn lỗ tai cô, hung dữ nói, "Nếu không phải hiện tại sức khỏe của em không tốt, con số kia tuyệt đối sẽ hướng lên trên một cách vô hạn, em có tin không?"
Vẻ mặt Thương Tình duy trì lạnh lùng, cơ thể lại bị dọa sợ.
Bởi vì cô cũng cảm giác được, nếu không phải trong người cô có virus K, cô đã sớm bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Phong Khải Trạch cũng cười nói, "Em biết điều này chứng minh gì không? Điều này nói rõ em vốn dĩ nên thuộc về anh, chúng ta là một đôi trời sinh! Đời trước, chúng ta đều đi sai đường cho nên đời này sửa chữa lại, em vốn dĩ nên thuộc về anh!"
Giọng điệu của anh rất chắc chắn, lặp lại một lần.
Thương Tình hừ một tiếng, đời trước, cô chỉ không có thời gian mà thôi.
Loại chuyện này không nhắc đến cũng được.
"Em rất buồn ngủ, nếu anh phấn khích không ngủ được liền ra ngoài chạy mấy vòng."
Phong Khải Trạch nhỏ giọng nói bên tai cô, "Nhìn thấy em anh mới thấy phấn khích..."
"Đối với một gương mặt bị hủy dung, anh thế mà còn cứng được?"
"Em muốn sờ không?"
Thương Tình sờ lên mặt một cái, từ sau khi Phong Khải Trạch mở ra phương thức không có giới hạn cuối, cô càng ngày càng không phải là đối thủ của anh...
"Ngủ!"
Giọng nói của cô có chút phát điên, "Anh mau cởi chiếc thắt lưng đáng chết này khỏi người em!"
"Sau khi cởi ra, em sẽ đuổi anh đi." Phong Khải Trạch ra vẻ đáng thương nói.
Thương Tình thật sự muốn nổi điên, ngày mai cô sẽ đi, đợi có cơ hội, cô lập tức đi! Ngay lập tức.
Mang theo chấp niệm mãnh liệt này, sau cùng, cô cứ thế... mơ hồ qua một đêm.
Ngày hôm sau, Thương Tình rõ ràng ngủ không đủ giấc.
Lão Nghiêm hỏi, "Thương Tình, tối hôm qua cháu ngủ không ngon sao?"
Thương Tình lắc đầu, "Có loại thuốc làm cho đàn ông... giảm ham muốn xuống không?"
"Hả?"
"Không có gì... cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút."
Ý nghĩ này của Thương Tình rất nguy hiểm! Lão Nghiêm vì hạnh phúc cả đời của thiếu gia nhà mình, kiên trì tìm hiểu, "Thương Tình, cháu muốn..."
Thương Tình xua tay, vẻ mặt mệt mỏi.
Lão Nghiêm có chút không hiểu, "Thương Tình, ông cảm thấy cháu và thiếu gia rất xứng đôi, vì sao không thử tiếp nhận cậu ấy? Lúc trước cháu đối xử tốt với thiếu gia như thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ, nếu nói cháu không có tình cảm với thiếu gia, ta là người đầu tiên không tin! Cho nên, vì sao thế? Thiếu gia vì cháu, thế nhưng ngay cả mạng sống cũng không cần."
Vì sao...
Thương Tình cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, may mắn hôm nay Phong Khải Trạch đến công ty, nếu không ban ngày cô còn gian nan hơn.
Vì sao?
Chỉ là trong lòng cảm thấy khổ sở, buồn bực.
Lúc này, quản gia đi đến nói, "Thương tiểu thư, bố của cô đến rồi!"
Thương Tình giật mình, Thương Bách Tề đến?
Ông cũng nên tới, lần trước Thương Bách Tề đến, trong lúc cô hôn mê, Thương Bách Tề có đến một lần, đã qua mấy ngày, ông cũng nên đến thăm nhưng điều khiến Thương Tình cảm thấy kỳ lạ là, Thương Bách Tề đến hơi muộn...
Thương Bách Tề nhìn thấy mặt cô liền giật mình, có chút chột dạ.
Cô đến bên sofa ngồi xuống, hỏi bằng một giọng điệu thong dong, "Gần đây có chuyện gì sao?"
Không trách Thương Tình sẽ hỏi như thế, bởi vì Thương Bách Tề chính là kiểu người sẽ đem phiền não viết hết lên mặt.
"Ừ... có chút việc, mấy ngày nay chậm trễ, nên đến thăm con sớm hơn."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thương Tình thản nhiên bưng một cốc trà, ở trong suy nghĩ của cô, hiện tại Thương Bách Tề hẳn là thuận buồm xuôi gió, không có chuyện gì buồn rầu mới đúng.
Nói đến chuyện này, Thương Bách Tề có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Thương Tình, giống như sợ cô sẽ trách tội, một lúc lâu mới lắp bắp nói.
"Chuyện đó, mấy ngày trước bố gặp một người."
Thương Tình nheo mắt nhìn ông, "Người nào?"
"Lâm... Lâm Dịch Thục."
Thương Tình không khỏi cười, cô uống một ngụm trà, không nói chuyện, Thương Bách Tề kiên trì nói.
"Lúc ấy trên người bà ta đều là máu, bố không còn cách nào liền đưa người đến bệnh viện, sau đó liên lạc với phía Lâm gia đến đón, ai ngờ... Lâm gia nói, bởi vì Lâm Dịch Thục mà người nhà bọn họ đều tức giận đến mức bị bệnh, hiện tại bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Lâm Dịch Thục, nói bố đừng tìm bọn họ, nếu không muốn cứu thì ném ra đường là được, dù sao bà ta sống hay chết cũng không liên quan đến bọn họ..."
Thương Tình hơi nhướng mày, nghĩ đến tối hôm đó xông vào Lâm gia, khóe môi cô hơi cong lên.
Nhìn thấy Thương Tình cười, trong lòng Thương Bách Tề càng thêm không chắc.
"Bố nể mặt đã từng quen biết, cho nên thanh toán tiền viện phí, sau đó chuẩn bị đi, nhưng... nhưng bà ta đến chỗ của bố, bà ta không có nhà để về, nếu như bố không giúp đỡ bà ta thì đừng cứu, để cho bà ta chết ở bệnh viện!"
Thương Bách Tề lắc đầu, "Bà ta còn nói chỉ cần bố nguyện ý giữ bà ta lại, bà ta làm trâu làm ngựa đều được, còn nói lúc trước bà ta là bất đắc dĩ, hiện tại cảm thấy rất có lỗi với bố..."
Thương Bách Tề xoắn xuýt nhíu mày, "Hơn nữa, bà ta nhìn rất thê thảm, gương mặt gầy gò, xem ra thật sự đã nhận được dạy dỗ."
Nghiêm túc mà nói, Thương Bách Tề là người hiền lành, hơn nữa rất dễ tha thứ, trước đó Lâm Dịch Thục đối với ông như thế, lúc đấy ông hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng qua một thời gian, nhìn thấy Lâm Dịch Thục thê thảm, ông không còn giận như thế, hơn nữa còn rất đồng cảm với bà ta.
Thương Tình đặt cốc trà xuống.
"Vì thế, bà ta đang ở đâu?"
"Ở... ở nhà bố."
Phong Khải Trạch nghe thấy Thương Bách Tề đến nhà, còn cho rằng bố vợ chuẩn bị đến cướp người của mình, không nói hai lời liền nhanh chóng thu xếp chuyện công ty, sau đó về nhà, nhìn thấy Thương Tình đang thu dọn quần áo.
"Em làm gì thế?"
Thân hình cao lớn của Phong Khải Trạch đứng chắn ở cửa, nhíu mày, dáng vẻ bất mãn giống như muốn nổi giận, Thương Bách Tề đứng ở một bên khuyên nhủ.
"Đúng thế Tình Tình, bây giờ trong nhà loạn như thế, con vẫn không nên về thì hơn."
Phong Khải Trạch hơi cau mày, Thương Bách Tề không nguyện ý để Thương Tình về nhà, xem ra có chuyện xảy ra? Chẳng qua cho dù thế nào đi chăng nữa, nàng dâu đã bước vào cửa nhà anh, đừng mơ đến chuyện từ cánh cửa này ra ngoài! Hừ!
Thương Tình nhìn thấy anh, thấy anh nhanh như thế đã về, có chút bất đắc dĩ nói.
"Em muốn về nhà mấy ngày."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top